Chương 142: Bỏ trốn
Sơ Thần
19/01/2015
Dưới tàng cây, ánh trăng tươi mát tuôn chảy, bóng lồng bóng, hoa cỏ lững lờ.
"Có mệt không?" Thân Tử Duệ nắm lấy tay cô đặt ở trên tay chính mình, Ân Tịch mặc cho hắn cầm, không giãy dụa.
Lúc này đây xin hãy cho cô được ích kỷ một lần, để cho cô có thể mượn hạnh phúc này đi, mượn rồi sẽ trả lại.
Ân Tịch ngẩng đầu lên, lộ ra mỉm cười, lắc đầu.
"Vậy em có đói bụng không?"
Ân Tịch như trước lắc đầu, nhợt nhạt cười, không hiểu, đối với hắn, cô đã muốn cười, trong lòng vui vẻ như một con ong mật nhỏ, bay trên tất cả những đóa hoa khắp cánh đồng mà không thấy mệt.
"Ân Tịch!" Hắn nhẹ giọng mà khàn khàn gọi , sau đó đem cô ôm vào trong ngực chính mình.
"Tử. . . Duệ!" Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả cô cũng không nghe rõ lắm.
"Gọi anh một tiếng nữa được không?" Hai tay hắn ôm mặt cô, nghịch ngợm cưỡng cầu .
"Không muốn . . . . ." Ân Tịch có chút hờn dỗi nói.
"Kêu một tiếng nữa thôi, anh rất muốn nghe." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo hơi thở nam tính nồng đậm, làm tê dại trái tim cô.
"Tử Duệ. . . . . . Tử Duệ. . . . . ." Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . . . .
"Ân Tịch, Hứa Ân Tịch. . . . . ." Hắn ngẩng đầu lên hướng không trung hét lớn, cực kỳ ấu trĩ mà chạy loạn.
"Anh điên rồi, nhỏ giọng một chút." Ân Tịch có chút mặt đỏ nói. .
Thân Tử Duệ đột nhiên giống một đứa trẻ lớn đầu, lớn tiếng mà hét với không trung: "Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch yêu thương lẫn nhau, Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ yêu thương gần nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ! Bọn họ cùng một chỗ! Vĩnh viễn cùng một chỗ!"
Ân Tịch đứng ở bên cạnh hắn, có chút kinh ngạc, kinh sợ mở to hai mắt, đây là Thân Tử Duệ chủ tịch của Thân thị mà cô biết sao? Thân Tử Duệ trước mắt đích thị đúng là người đàn ông lãnh huyết trước kia sao? Thật là con người đối với vạn người cũng chỉ bày ra một khuôn mặt băng lãnh sao? Thật là người đàn ông cầm súng không chút do dự xuống tay sao?
"Anh đều đã nói, em cũng có thể nói!" Hắn hưng phấn giống như tiểu hài tử, năn nỉ Ân Tịch cùng hắn.
"Em mới không ngây thơ như anh đâu, em không nói." Ân Tịch đỏ mặt cự tuyệt, cô ngượng ngùng nói ra những lời này.
"Thế này sao gọi là ngây thơ chứ, đây là yêu, yêu một người nên để cho toàn bộ thế giới đều biết." Hắn lại một lần nữa nắm chặt tay cô
"Nói như vậy chính là làm cho toàn bộ thế giới đều biết, còn nói không ngây thơ, rõ ràng chính là chuyện của nam sinh và nữ sinh mới làm thôi." Ân Tịch ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào vô tận.
"Như vậy thật sự thực ngây thơ sao? Kia vậy như thế nào mới không ngây thơ? Nếu không, chúng ta bỏ trốn đi!" Thân Tử Duệ là thực lòng nói.
"Bỏ trốn?" Ân Tịch lại một lần nữa mở to hai mắt, ý cười trong mắt lại biến mất.
"Ngẫm lại, nếu chủ tịch Thân thị Thân Tử Duệ cùng ngôi sao Hứa Ân Tịch bỏ trốn, đây không phải là có thể làm cho toàn bộ thế giới đều biết sao?"
"Anh điên rồi. . . . . ." Nàng cười, nhẹ nhàng giơ tay đấm vào ngực hắn.
Hắn không đợi tay cô rời đi, liền gắt gao nắm chặt lấy.
“Anh là nói thật đó, anh hy vọng cả thế giới đều biết, Thân Tử Duệ anh yêu Hứa Ân Tịch, hơn nữa là cả đời, yêu từ lúc này đây." Trong mắt hắn nhu tình chân thành, như là một ngọn lửa, đang dấy lên, cháy sạch khiến Ân Tịch không thể bỏ trốn.
"Thì ra anh thích chưng diện mà không thương giang sơn." Cô nghịch ngợm nói.
"Nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên." Ngón tay hắn điểm nhẹ chóp mũi cô, mang theo nụ cười sủng nịnh.
"Nhưng mà em lại yêu biệt thự xa hoa của anh, em còn yêu xe thể thao của anh, càng yêu vẻ ngoài, nếu anh bỏ trốn cùng em, cái gì đều không có, vậy em làm sao bây giờ a?"
"Vậy đây anh sẽ mở xe thể thao mang em bỏ trốn, ở trong tất cả biệt thự xa hoa, sau đó mang em tham gia những buổi tiệc rượu xa hoa, ở trong buổi tiệc nắm tay em khiêu vũ, từ Pháp đến Vienna, sau đó lại đến Anh, mỗi một quốc gia chúng ta đều đi qua, cho em ở trong vẻ hòa nhoáng xa hoa của anh hạnh phúc đi vào giấc mộng đến hừng đông."
Ân Tịch nghe lời nói của hắn, thất thần thật lâu không có quay về.
"Thế nào? Cô nương ngốc, trở về đi, đừng thất thần nữa." Tay hắn nhẹ nhàng mà nhéo khẽ hai má của cô.
Ân Tịch đòi với ánh mắt sủng nịnh và lời nói nhu tình của hắn, dĩ nhiên không có suy nghĩ gì, lời nói của bà Trữ cũng đã bay hết, vui vẻ mà cười lớn, đẩy mạnh tay hắn ra.
"Làm sao vậy? Ân Tịch, em muốn làm gì?" Tử Duệ nhìn thấy thân thể cô chậm rãi rút lui, trong mắt còn không có ý cười thiện ý.
"Thân tiên sinh, chuẩn bị tốt chưa? Em hiện tại sẽ nhảy đến trên người anh nha."
Còn chưa chờ Thân Tử Duệ lấy lại tinh thần, Ân Tịch nhẹ nhàng nhảy dựng lên, liền nhảy đến trên lưng Tử Duệ, hạnh phúc quấn hai tay lên cổ hắn, Thân Tử Duệ nhẹ nhàng xốc một cái, mang cô trên lưng chạy khắp đường mòn, lưu lại một vết lại một vết dấu chân hạnh phúc. . .
"Có mệt không?" Thân Tử Duệ nắm lấy tay cô đặt ở trên tay chính mình, Ân Tịch mặc cho hắn cầm, không giãy dụa.
Lúc này đây xin hãy cho cô được ích kỷ một lần, để cho cô có thể mượn hạnh phúc này đi, mượn rồi sẽ trả lại.
Ân Tịch ngẩng đầu lên, lộ ra mỉm cười, lắc đầu.
"Vậy em có đói bụng không?"
Ân Tịch như trước lắc đầu, nhợt nhạt cười, không hiểu, đối với hắn, cô đã muốn cười, trong lòng vui vẻ như một con ong mật nhỏ, bay trên tất cả những đóa hoa khắp cánh đồng mà không thấy mệt.
"Ân Tịch!" Hắn nhẹ giọng mà khàn khàn gọi , sau đó đem cô ôm vào trong ngực chính mình.
"Tử. . . Duệ!" Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả cô cũng không nghe rõ lắm.
"Gọi anh một tiếng nữa được không?" Hai tay hắn ôm mặt cô, nghịch ngợm cưỡng cầu .
"Không muốn . . . . ." Ân Tịch có chút hờn dỗi nói.
"Kêu một tiếng nữa thôi, anh rất muốn nghe." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo hơi thở nam tính nồng đậm, làm tê dại trái tim cô.
"Tử Duệ. . . . . . Tử Duệ. . . . . ." Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . . . .
"Ân Tịch, Hứa Ân Tịch. . . . . ." Hắn ngẩng đầu lên hướng không trung hét lớn, cực kỳ ấu trĩ mà chạy loạn.
"Anh điên rồi, nhỏ giọng một chút." Ân Tịch có chút mặt đỏ nói. .
Thân Tử Duệ đột nhiên giống một đứa trẻ lớn đầu, lớn tiếng mà hét với không trung: "Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch yêu thương lẫn nhau, Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ yêu thương gần nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ! Bọn họ cùng một chỗ! Vĩnh viễn cùng một chỗ!"
Ân Tịch đứng ở bên cạnh hắn, có chút kinh ngạc, kinh sợ mở to hai mắt, đây là Thân Tử Duệ chủ tịch của Thân thị mà cô biết sao? Thân Tử Duệ trước mắt đích thị đúng là người đàn ông lãnh huyết trước kia sao? Thật là con người đối với vạn người cũng chỉ bày ra một khuôn mặt băng lãnh sao? Thật là người đàn ông cầm súng không chút do dự xuống tay sao?
"Anh đều đã nói, em cũng có thể nói!" Hắn hưng phấn giống như tiểu hài tử, năn nỉ Ân Tịch cùng hắn.
"Em mới không ngây thơ như anh đâu, em không nói." Ân Tịch đỏ mặt cự tuyệt, cô ngượng ngùng nói ra những lời này.
"Thế này sao gọi là ngây thơ chứ, đây là yêu, yêu một người nên để cho toàn bộ thế giới đều biết." Hắn lại một lần nữa nắm chặt tay cô
"Nói như vậy chính là làm cho toàn bộ thế giới đều biết, còn nói không ngây thơ, rõ ràng chính là chuyện của nam sinh và nữ sinh mới làm thôi." Ân Tịch ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào vô tận.
"Như vậy thật sự thực ngây thơ sao? Kia vậy như thế nào mới không ngây thơ? Nếu không, chúng ta bỏ trốn đi!" Thân Tử Duệ là thực lòng nói.
"Bỏ trốn?" Ân Tịch lại một lần nữa mở to hai mắt, ý cười trong mắt lại biến mất.
"Ngẫm lại, nếu chủ tịch Thân thị Thân Tử Duệ cùng ngôi sao Hứa Ân Tịch bỏ trốn, đây không phải là có thể làm cho toàn bộ thế giới đều biết sao?"
"Anh điên rồi. . . . . ." Nàng cười, nhẹ nhàng giơ tay đấm vào ngực hắn.
Hắn không đợi tay cô rời đi, liền gắt gao nắm chặt lấy.
“Anh là nói thật đó, anh hy vọng cả thế giới đều biết, Thân Tử Duệ anh yêu Hứa Ân Tịch, hơn nữa là cả đời, yêu từ lúc này đây." Trong mắt hắn nhu tình chân thành, như là một ngọn lửa, đang dấy lên, cháy sạch khiến Ân Tịch không thể bỏ trốn.
"Thì ra anh thích chưng diện mà không thương giang sơn." Cô nghịch ngợm nói.
"Nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên." Ngón tay hắn điểm nhẹ chóp mũi cô, mang theo nụ cười sủng nịnh.
"Nhưng mà em lại yêu biệt thự xa hoa của anh, em còn yêu xe thể thao của anh, càng yêu vẻ ngoài, nếu anh bỏ trốn cùng em, cái gì đều không có, vậy em làm sao bây giờ a?"
"Vậy đây anh sẽ mở xe thể thao mang em bỏ trốn, ở trong tất cả biệt thự xa hoa, sau đó mang em tham gia những buổi tiệc rượu xa hoa, ở trong buổi tiệc nắm tay em khiêu vũ, từ Pháp đến Vienna, sau đó lại đến Anh, mỗi một quốc gia chúng ta đều đi qua, cho em ở trong vẻ hòa nhoáng xa hoa của anh hạnh phúc đi vào giấc mộng đến hừng đông."
Ân Tịch nghe lời nói của hắn, thất thần thật lâu không có quay về.
"Thế nào? Cô nương ngốc, trở về đi, đừng thất thần nữa." Tay hắn nhẹ nhàng mà nhéo khẽ hai má của cô.
Ân Tịch đòi với ánh mắt sủng nịnh và lời nói nhu tình của hắn, dĩ nhiên không có suy nghĩ gì, lời nói của bà Trữ cũng đã bay hết, vui vẻ mà cười lớn, đẩy mạnh tay hắn ra.
"Làm sao vậy? Ân Tịch, em muốn làm gì?" Tử Duệ nhìn thấy thân thể cô chậm rãi rút lui, trong mắt còn không có ý cười thiện ý.
"Thân tiên sinh, chuẩn bị tốt chưa? Em hiện tại sẽ nhảy đến trên người anh nha."
Còn chưa chờ Thân Tử Duệ lấy lại tinh thần, Ân Tịch nhẹ nhàng nhảy dựng lên, liền nhảy đến trên lưng Tử Duệ, hạnh phúc quấn hai tay lên cổ hắn, Thân Tử Duệ nhẹ nhàng xốc một cái, mang cô trên lưng chạy khắp đường mòn, lưu lại một vết lại một vết dấu chân hạnh phúc. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.