Chương 96: Bởi vì cô ta?
Sơ Thần
19/01/2015
Ân Tịch làm thế nào đi đến bãi cỏ, hoàn cảnh xung quanh đang thế nào, cô thực sự đã không có chút ấn tượng gì, bản thân cô như một con ngựa thoát cương, không thể đem suy nghĩ quay trở về. Đầu óc rối loạn, suy nghĩ quẩn quanh đã khiến cô sắp điên mất, cô muốn trốn đi đâu đó: “Hạ Vũ, mình có chút đói bụng, mình đi sang bên kia kiếm cái gì đó để ăn.” Cô miễn cưỡng nở nụ cười, lấy cớ này để trốn đi, ít nhất sẽ không phải cố mạnh mẽ nữa.
“Mình cùng đi với cậu!” Hạ Vũ theo bản năng trả lời, trực giác nói cho cô biết lúc này cô phải ở cùng cô ấy, không thể để cho cô ấy thấy mọi người đang xa cách cô ấy
“Không cần, mình muốn im lặng một hồi, cậu đi cùng Trần Hãn đi, mình không sao đâu.” Vì không muốn cô ấy buồn, Ân Tịch trực tiếp đáp lại, để có thể cự tuyệt Hạ Vũ, cô chỉ có một cách này mà thôi.
Hạ Vũ nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, lòng có chút chua xót, cô biết cô ấy cần tĩnh lặng, chính là thấy cô ấy khổ sở, cô vẫn không khỏi đau lòng.
Mà một nơi khác, anh cả cùng với Thân Tử Duệ và Trữ Hạ đang vui vẻ nói chuyện, có lẽ bản thân cô ấy chính là muốn trốn chạy khỏi tầm mắt của hắn.
Trên bãi cỏ cái gì cũng đều có, đồ trang trí màu trắng cùng với mặt cổ xanh biếc, nhìn qua vô cùng tươi mát, Ân Tịch tùy ý cầm một cái đĩa lấy thêm dụng cụ ăn, tùy ý chọn một vài thứ . . . .
Trong đám người, luôn luôn có một đôi mắt cũng có thể là nhiều hơn vẫn chú ý cô, mặc kệ là nơi cô đứng có xa lắm không.
Bánh ngọt màu xanh biếc nhìn qua đã thấy rất đáng yêu, Ân Tịch cầm đĩa ăn từng miếng nhỏ, về phần bên cạnh có ai hay không, cô không có lòng dạ nào mà bận tâm, hai mắt có vẻ si ngốc mà chuyên chú nhìn đĩa thức ăn.
Tựa như có thứ gì đó va vào người cô, trượt qua vai cô va thẳng vào cánh tay, nhưng không phải là va mà là hung hăng dùng sức mà đâm vào.
“A . . .” Thân thể của cô giật mình phản ứng lại, nhịn không được hét ra tiếng.
“Là ai vậy, sao lại đùa ác như thế?” Khi cô ngẩng đầu lên, ngay lập tức đối diện với một cặp mắt vô cùng sắc bén.
“Thế nào? Không nghĩ tới sẽ gặp tao ở đây sao?” Thanh âm của ả ta rất nhẹ, chiếc dĩa trên tay ả ta trước sau như một thẳng mu bàn tay cô mà đâm vào trong da thịt cô.
“Rút ra mau nếu không cô sẽ không được yên đâu.” Ân Tịch không có biểu tình gì, đối với cô gái này, cô không có chút cảm tình nào, nếu có cũng chỉ là chán ghét.
“Ha ha, không được yên, Hứa Ân Tịch, mày cho rằng hiện tại mày có đủ tư cách để tranh giành với tao sao?” Lời của ả ta nửa châm chọc nửa kiêu ngạo, hận ý trong mắt cô ngày càng nồng đậm, cô hung hăng nhìn ả ta, “Nói cho mày biết, tranh giành với tao, mày không xứng, từ đầu đến giờ cũng chỉ có hai chị em chúng mày tự mình tranh giành, nếu không buông tay tao sẽ không khách khí.” Ân Tịch lại một lần nữa cảnh cáo ả, từ nhỏ cô đã bị bọn chúng khi dễ, cô còn nhỏ, vì mẹ, cô cam chịu số phận, nhưng là hiện tại cô không muốn tiếp tục bị ức hiếp nữa, cho dùng bọn họ có cùng người cha với cô, nhưng lại không khác gì là kẻ thù
“Mày mà cũng xứng cảnh cáo tao?” Ả ta không chút do dự dùng sức mà đâm xuống.
Ân Tịch thấy ả ta không có ý định buông tay, thuận tay cầm lấy đĩa bánh ngọt bên cạnh ném thẳng vào mặt ả ta . . . .
Một bàn tay rắn chắc bóp chặt lấy bàn tay Tề Tư Mục, thanh âm băng lãnh: “Tôi đây xứng hay không xứng?”
“Tử Duệ . . . .” Tề Tư Mục nhìn hắn, không biết hắn đã đến gần từ lúc nào, khuôn mặt kia vẫn là anh tuấn mê người như vậy
“Buông cô ấy ra.” Chỉ bốn chữ, tràn ngập mệnh lệnh không cho kẻ khác có tia kháng cự.
“Tử Duệ, anh đừng để ả ta lừa gạt, ả ta là con đàn bà đê tiện, ả ta hại chết chị gái của em, ả ta hại chết chị gái của em . . .” Nói xong mắt ả ta đã bắt đầu đỏ lên, nước mắt chậm rãi rướt xuống, ở trước mặt đàn ông phải luôn tỏ vẻ yếu ớt, vĩnh viễn không bao giờ là kẻ làm sai, đây là đạo lý mà ả đã ngộ ra được.
“Tôi nói buông cô ấy ra!” Thậm chí hắn không muốn liếc nhìn ả một cái, lòng của cô gái này như thế nào, hắn không buồn quan tâm
“Tử Duệ, anh . . . anh sao có thể như vậy, anh thay đổi,. .” Ả ta lại bắt đầu khóc lóc kể lể, nhìn đôi mắt ngập lệ của ả ta Thân Tử Duệ tức giận ngút trời, dưới ánh mắt của hắn, tay của ả ta chậm rãi buông ra, Thân Tử Duệ tựa như một con sói muốn ăn thịt người, làm cho ả sợ hãi.
Dĩa ăn lại lần nữa cầm về tay ả, Thân Tử Duệ lần nữa lưu lại cho Tề Tư Mục ánh mắt ngoan độc, hắn thật không thể ngờ được, người con gái mà mình vất vả tìm bốn năm cư nhiên lại độc ác, ngoan độc như vậy.
“Đừng động đậy!” câu nói này của hắn tuy là rất bá đạo nhưng cũng cực ôn nhu, hắn cầm lấy bàn tay của Ân Tịch, kéo lên miệng, khẽ thổi.
“Đừng lộn xộn, kiên nhẫn một chút.” Lại là một chuỗi ấm áp tràn ngập sự quan tâm, chính là vì sao cô lại không dám đối mặt.
Cô nhắm mắt lại, không dám quay đầu hướng về phía hắn.
Khi chiếc dĩa ăn rút ra, máu trên mu bàn tay cô cũng từ từ chảy ra, hắn nhìn thấy màu máu đổ tươi, nhịn không được đau đớn, lại tự trách mình, lẽ ra hắn phải phát hiện ra sớm hơn một chút chứ.
Kìm lòng không được, không có gì báo trước, hắn kéo vết thương trên tay của cô lại gần, tựa như một làn gió nhẹ nhàng, từ từ len lỏi vào trái tim của cô, chính là tay cô vẫn vô thức mà rụt về.
Tề Tư Mục lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt săn sóc của người đàn ông tên Thân Tử Duệ này, ánh mắt vô tình lộ ra sự quan tâm khiến cho ả ra đố kị muốn phát điên
Ả đang tự kiềm nén chính mình, nhưng mà phẫn nộ bùng nổ vượt qua sự khống chế của ả, ả ta tựa như kẻ điên, cầm lấy đĩa bánh ngọt bên cạnh hướng đầu Ân Tịch mà ném tới.
Đột nhiên bị công kích, không ai có thể dự đoán được, Ân Tịch lại bất ngờ hét lên một tiếng, một tiếng này khiến cho rất nhiều người chú ý, chỉ thấy cả nam lẫn nữ hướng phía bọn họ chạy tới.
“Hứa Ân Tịch, mày đừng có diễn kịch nữa, mày chỉ là tiện nhân, cả đời đều vậy, vĩnh viễn không thể thay đổi được.” Ả ta phẫn nộ kêu to, cảm xúc vượt qua sự khống chế của chính mình, ả không thể chịu được Ân Tịch được người khác quan tâm, huống chi người đàn ông đó vẫn là người mà ả tường yêu nhất, tuy rằng hiện tại ả đã có một người đàn ông khác tốt hơn, nhưng là ả cũng không muốn cho Hứa Ân Tịch có thể có được hắn.
“Shit! Cô phát điên cái gì hả?” Thân Tử Duệ thậm chí còn muốn tát cho ả một cái, ả ta lại lấn tới muốn tát cô, nhưng mà hắn rất am hiểu đàn bà, hắn túm chặt lấy cổ tay ả, dùng sức mà nắm, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm của xương cốt rã rời.
“A . . . Tử Duệ . . . anh buông ra!” Ả lớn tiếng cầu xin, tay ả đau nhức giống như bị dao đâm.
Tề Tư Mục còn chưa kịp tiếp tục cầu xin tha thứ, thân thể đã bị hai người đàn ông cao lớn túm chặt lấy, khi ả ngẩng đầu lên ngay lập tức đối diện với một đôi mắt tràng đầy sát khí
“Lôi ra ngoài, chặt đứt một ngón tay của cô ta coi như là cảnh cáo.” Hạ Thiên Triệu không chút cảm tình mà lên tiếng.
Hai người đàn ông gật đầu, nhanh chóng kéo ả đi, tiếp theo chỉ thấy thanh âm la hét như là ma quỷ của Tề Tư Mục.
Tề Tư Mục thế nào cũng không thể ngờ tới, đường đường là thiên kim tiểu thư của Tề Thị, ngôi sao được ông chủ công ty giải trí Thịnh Thiên sủng ái nhất, thế nhưng lại bị người ta chặt bỏ một ngón tay.
Điều đáng buồn chính là ả không biết mình sai chỗ nào, vô duyên vô cớ bị người ta ra lệnh chặt mất mmột ngón tay, hắn là ai, tại sao lại có uy quyền như vậy, những chuyện này ả chưa kịp suy nghĩ thì bi kịch đã xảy ra.
“Mình cùng đi với cậu!” Hạ Vũ theo bản năng trả lời, trực giác nói cho cô biết lúc này cô phải ở cùng cô ấy, không thể để cho cô ấy thấy mọi người đang xa cách cô ấy
“Không cần, mình muốn im lặng một hồi, cậu đi cùng Trần Hãn đi, mình không sao đâu.” Vì không muốn cô ấy buồn, Ân Tịch trực tiếp đáp lại, để có thể cự tuyệt Hạ Vũ, cô chỉ có một cách này mà thôi.
Hạ Vũ nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, lòng có chút chua xót, cô biết cô ấy cần tĩnh lặng, chính là thấy cô ấy khổ sở, cô vẫn không khỏi đau lòng.
Mà một nơi khác, anh cả cùng với Thân Tử Duệ và Trữ Hạ đang vui vẻ nói chuyện, có lẽ bản thân cô ấy chính là muốn trốn chạy khỏi tầm mắt của hắn.
Trên bãi cỏ cái gì cũng đều có, đồ trang trí màu trắng cùng với mặt cổ xanh biếc, nhìn qua vô cùng tươi mát, Ân Tịch tùy ý cầm một cái đĩa lấy thêm dụng cụ ăn, tùy ý chọn một vài thứ . . . .
Trong đám người, luôn luôn có một đôi mắt cũng có thể là nhiều hơn vẫn chú ý cô, mặc kệ là nơi cô đứng có xa lắm không.
Bánh ngọt màu xanh biếc nhìn qua đã thấy rất đáng yêu, Ân Tịch cầm đĩa ăn từng miếng nhỏ, về phần bên cạnh có ai hay không, cô không có lòng dạ nào mà bận tâm, hai mắt có vẻ si ngốc mà chuyên chú nhìn đĩa thức ăn.
Tựa như có thứ gì đó va vào người cô, trượt qua vai cô va thẳng vào cánh tay, nhưng không phải là va mà là hung hăng dùng sức mà đâm vào.
“A . . .” Thân thể của cô giật mình phản ứng lại, nhịn không được hét ra tiếng.
“Là ai vậy, sao lại đùa ác như thế?” Khi cô ngẩng đầu lên, ngay lập tức đối diện với một cặp mắt vô cùng sắc bén.
“Thế nào? Không nghĩ tới sẽ gặp tao ở đây sao?” Thanh âm của ả ta rất nhẹ, chiếc dĩa trên tay ả ta trước sau như một thẳng mu bàn tay cô mà đâm vào trong da thịt cô.
“Rút ra mau nếu không cô sẽ không được yên đâu.” Ân Tịch không có biểu tình gì, đối với cô gái này, cô không có chút cảm tình nào, nếu có cũng chỉ là chán ghét.
“Ha ha, không được yên, Hứa Ân Tịch, mày cho rằng hiện tại mày có đủ tư cách để tranh giành với tao sao?” Lời của ả ta nửa châm chọc nửa kiêu ngạo, hận ý trong mắt cô ngày càng nồng đậm, cô hung hăng nhìn ả ta, “Nói cho mày biết, tranh giành với tao, mày không xứng, từ đầu đến giờ cũng chỉ có hai chị em chúng mày tự mình tranh giành, nếu không buông tay tao sẽ không khách khí.” Ân Tịch lại một lần nữa cảnh cáo ả, từ nhỏ cô đã bị bọn chúng khi dễ, cô còn nhỏ, vì mẹ, cô cam chịu số phận, nhưng là hiện tại cô không muốn tiếp tục bị ức hiếp nữa, cho dùng bọn họ có cùng người cha với cô, nhưng lại không khác gì là kẻ thù
“Mày mà cũng xứng cảnh cáo tao?” Ả ta không chút do dự dùng sức mà đâm xuống.
Ân Tịch thấy ả ta không có ý định buông tay, thuận tay cầm lấy đĩa bánh ngọt bên cạnh ném thẳng vào mặt ả ta . . . .
Một bàn tay rắn chắc bóp chặt lấy bàn tay Tề Tư Mục, thanh âm băng lãnh: “Tôi đây xứng hay không xứng?”
“Tử Duệ . . . .” Tề Tư Mục nhìn hắn, không biết hắn đã đến gần từ lúc nào, khuôn mặt kia vẫn là anh tuấn mê người như vậy
“Buông cô ấy ra.” Chỉ bốn chữ, tràn ngập mệnh lệnh không cho kẻ khác có tia kháng cự.
“Tử Duệ, anh đừng để ả ta lừa gạt, ả ta là con đàn bà đê tiện, ả ta hại chết chị gái của em, ả ta hại chết chị gái của em . . .” Nói xong mắt ả ta đã bắt đầu đỏ lên, nước mắt chậm rãi rướt xuống, ở trước mặt đàn ông phải luôn tỏ vẻ yếu ớt, vĩnh viễn không bao giờ là kẻ làm sai, đây là đạo lý mà ả đã ngộ ra được.
“Tôi nói buông cô ấy ra!” Thậm chí hắn không muốn liếc nhìn ả một cái, lòng của cô gái này như thế nào, hắn không buồn quan tâm
“Tử Duệ, anh . . . anh sao có thể như vậy, anh thay đổi,. .” Ả ta lại bắt đầu khóc lóc kể lể, nhìn đôi mắt ngập lệ của ả ta Thân Tử Duệ tức giận ngút trời, dưới ánh mắt của hắn, tay của ả ta chậm rãi buông ra, Thân Tử Duệ tựa như một con sói muốn ăn thịt người, làm cho ả sợ hãi.
Dĩa ăn lại lần nữa cầm về tay ả, Thân Tử Duệ lần nữa lưu lại cho Tề Tư Mục ánh mắt ngoan độc, hắn thật không thể ngờ được, người con gái mà mình vất vả tìm bốn năm cư nhiên lại độc ác, ngoan độc như vậy.
“Đừng động đậy!” câu nói này của hắn tuy là rất bá đạo nhưng cũng cực ôn nhu, hắn cầm lấy bàn tay của Ân Tịch, kéo lên miệng, khẽ thổi.
“Đừng lộn xộn, kiên nhẫn một chút.” Lại là một chuỗi ấm áp tràn ngập sự quan tâm, chính là vì sao cô lại không dám đối mặt.
Cô nhắm mắt lại, không dám quay đầu hướng về phía hắn.
Khi chiếc dĩa ăn rút ra, máu trên mu bàn tay cô cũng từ từ chảy ra, hắn nhìn thấy màu máu đổ tươi, nhịn không được đau đớn, lại tự trách mình, lẽ ra hắn phải phát hiện ra sớm hơn một chút chứ.
Kìm lòng không được, không có gì báo trước, hắn kéo vết thương trên tay của cô lại gần, tựa như một làn gió nhẹ nhàng, từ từ len lỏi vào trái tim của cô, chính là tay cô vẫn vô thức mà rụt về.
Tề Tư Mục lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt săn sóc của người đàn ông tên Thân Tử Duệ này, ánh mắt vô tình lộ ra sự quan tâm khiến cho ả ra đố kị muốn phát điên
Ả đang tự kiềm nén chính mình, nhưng mà phẫn nộ bùng nổ vượt qua sự khống chế của ả, ả ta tựa như kẻ điên, cầm lấy đĩa bánh ngọt bên cạnh hướng đầu Ân Tịch mà ném tới.
Đột nhiên bị công kích, không ai có thể dự đoán được, Ân Tịch lại bất ngờ hét lên một tiếng, một tiếng này khiến cho rất nhiều người chú ý, chỉ thấy cả nam lẫn nữ hướng phía bọn họ chạy tới.
“Hứa Ân Tịch, mày đừng có diễn kịch nữa, mày chỉ là tiện nhân, cả đời đều vậy, vĩnh viễn không thể thay đổi được.” Ả ta phẫn nộ kêu to, cảm xúc vượt qua sự khống chế của chính mình, ả không thể chịu được Ân Tịch được người khác quan tâm, huống chi người đàn ông đó vẫn là người mà ả tường yêu nhất, tuy rằng hiện tại ả đã có một người đàn ông khác tốt hơn, nhưng là ả cũng không muốn cho Hứa Ân Tịch có thể có được hắn.
“Shit! Cô phát điên cái gì hả?” Thân Tử Duệ thậm chí còn muốn tát cho ả một cái, ả ta lại lấn tới muốn tát cô, nhưng mà hắn rất am hiểu đàn bà, hắn túm chặt lấy cổ tay ả, dùng sức mà nắm, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm của xương cốt rã rời.
“A . . . Tử Duệ . . . anh buông ra!” Ả lớn tiếng cầu xin, tay ả đau nhức giống như bị dao đâm.
Tề Tư Mục còn chưa kịp tiếp tục cầu xin tha thứ, thân thể đã bị hai người đàn ông cao lớn túm chặt lấy, khi ả ngẩng đầu lên ngay lập tức đối diện với một đôi mắt tràng đầy sát khí
“Lôi ra ngoài, chặt đứt một ngón tay của cô ta coi như là cảnh cáo.” Hạ Thiên Triệu không chút cảm tình mà lên tiếng.
Hai người đàn ông gật đầu, nhanh chóng kéo ả đi, tiếp theo chỉ thấy thanh âm la hét như là ma quỷ của Tề Tư Mục.
Tề Tư Mục thế nào cũng không thể ngờ tới, đường đường là thiên kim tiểu thư của Tề Thị, ngôi sao được ông chủ công ty giải trí Thịnh Thiên sủng ái nhất, thế nhưng lại bị người ta chặt bỏ một ngón tay.
Điều đáng buồn chính là ả không biết mình sai chỗ nào, vô duyên vô cớ bị người ta ra lệnh chặt mất mmột ngón tay, hắn là ai, tại sao lại có uy quyền như vậy, những chuyện này ả chưa kịp suy nghĩ thì bi kịch đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.