Chương 106: Cách hắn xa một chút?
Sơ Thần
19/01/2015
Chần chừ một hồi lâu dưới tòa cao ốc Thân thị, nhìn người tới kẻ đi, cô mang kính râm, đúng là không ai có thể nhận ra cô gái có khuôn mặt xưng tấy kia là minh tinh đang nổi Hứa Ân Tịch.
Thời khắc mà cô nhếch nhác nhất, lại buộc cô phải đi gặp hắn!
Cao ốc Thân thị, nếu cô muốn đi vào, nhất định phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra. Như vậy, thân thế của cô sẽ bị bại lộ. Hơn nữa rước lấy không ít tai tiếng.
Di động hiện lên một dãy số, cô vẫn không có ý định bỏ xóa, màn hình trên điện thoại vẫn còn hiển thị. Cuộc gọi này một khi gọi đi nghĩa là cô lại một lần nữa lựa chọn dây dưa cùng hắn. Người bị liên lụy sẽ càng nhiều, đặc biệt là Trữ Hạ, có lẽ cũng không thể tha thứ cho cô.
Nhưng cô vẫn nghĩ muốn thử một chút. Trừ bỏ thân thể cùng tình cảm, cô cái gì cũng đều có thể cho hắn. Có lẽ, cô may ra có thể cùng hắn đàm phán một chút điều kiện.
Trong lòng ôm một tia hi vọng, mong rằng người đàn ông kia sẽ không làm khó cô.
"Đô. . . . . . . . . ." . ba hồi chuông vang lên, ngay tại lần thứ tư, cô nghe thấy một âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn vang lên, tay nắm điện thoại có mấy phần run rẩy.
"Alô. . . . . . ."
Đầu ống nghe bên kia vang lên một tiếng, Ân Tịch nghẹn ngào, một chữ cũng không nói nên lời, thậm chí cô cũng không thể thốt ra một lời mà nói cho hắn biết cô là ai. Cô sợ mỗi lời cô nói ra câu nào cũng mang theo ủy khuất. Trước mặt một người đàn ông mà khóc lóc, kể lể nỗi bất hạnh của mình, đây là chuyện cực kỳ ngu ngốc.
"Là cô. . . . . Ân Tịch phải không?" Thanh âm của hắn nhu hòa có chút khàn khan, cô có thể cảm giác hắn vừa mới hút xong một điếu thuốc.
Ổn định hơi thở, cô đem tay kia che lấy ống nghe, để bản thân hít thở thật sâu. Nói với chính mình: Cô tìm hắn, chỉ vì công việc.
Cô lại một lần nữa đem điện thoại áp vào tai. . . . "Là. . tôi, Thân tiên sinh. Tôi muốn gặp ngài, có được hay không. . ." . "Cô đang ở đâu, tôi sai người đến đón cô." Hắn không hỏi cô nguyên nhân là gì.
"Hiên tại tôi đang ở nhà trọ của ngài." Cô phối hợp trả lời.
"Cô chờ một phút, sẽ có người trực tiếp đón cô đến chỗ tôi"
"Được, vậy đợi lát nữa nói!" Thanh âm của cô lạnh như băng, đàm phán là như thế, nói một vừa hai phải, có chút ủy khuất, nhưng rất rõ ràng.
Kế tiếp, cô cùng hắn đàm phán điều kiện không chỉ có hợp tác. Cô sẽ nói một phút, thì tuyệt đối sẽ không vượt qua 60 giây.
Khi cô đứng trước mặt hắn, hắn nằm ở trên ghế, trên đầu một tầng sương khói mù mịt. Xem ra, hắn vừa mới hút một lượng thuốc lớn. Bây giờ, hắn có vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi, làm cho cô có chút ngoài ý muốn. Người đàn ông này đang nhìn đến cô, cô thực không nghĩ rằng người lúc nào cũng tình cảm mãnh liệt 24/24 như hắn cũng có vẻ mệt mỏi như thế.
Văn phòng làm việc rộng lớn, trừ bỏ cô, chỉ có hắn cùng khói thuốc.
Không biết vì sao, cô cảm thấy hắn cũng cô đơn giống cô, cũng không có bạn bè. Một khi nghĩ như vậy, cô thấy lựa chọn của chính mình thật chẳng hay ho gì.
Hoàn cảnh này thực không thích hợp để cô bàn điều kiện với hắn. Nhưng cầu xin ông trời có thể nghe được lời của cô. . . . . . . . .
" Tìm tôi có việc gì ko? " thanh âm hắn lạnh lẽo, như là người xa lạ. Xem ra tâm tình của hắn thật sự không tốt. . . .
" . . . . Có việc! " Ân Tịch máy móc trả lời. Cô đột nhiên không biết diễn đạt mục đích của mình như thế nào với hắn, phải khéo léo thì kết quả mới tốt được.
Thân người hắn nằm trên ghế sofa. Cô nhìn thấy cái trán trơn bóng của hắn có một ít mồ hôi. Cô không nghị được mà suy đoán, có lẽ là hắn vừa mới nổi giận hoặc là gặp ác mộng xong.
"Tôi muốn nhờ tiên sinh một chuyện, không biết có được hay không?" Ân Tịch nắm chặt tay, đặt ở sau lưng, không làm cho hắn nhìn ra tình trạng lúc này của cô.
"Cô đến đây bàn điều kiện với tôi còn mang kính râm, thậm chí ngay cả mũ cũng không chịu bỏ xuống sao?" Thân Tử Duệ ngước mắt nhìn cô. Trừ bỏ chiếc cằm khéo léo cùng đôi môi kia, hắn nhìn thấy chính là một khuôn mặt lớn bị kính râm che khuất, che mất hai phần ba khuôn mặt, ngay cả cái trán phía trên cũng vậy.
Cô thật sự không muốn thấy hắn, hắn có đáng sợ đến vậy không? ? Trong mắt Thân Tử Duệ thoáng qua một tia đau đớn, hơi lúng túng nhìn sang chổ khác.
"Tôi dùng bộ dạng gì xuất hiện cũng không quan trọng. Quan trọng hơn là. . . nội dung kế tiếp mà chúng ta cần nói", cô xuyên qua kính râm nhìn hắn. Khuôn mặt âm trầm, thứ hắn có thể nhìn thấy chính là cánh môi cô hé ra rồi khép lại của cô.
"Cô muốn trao đổi điều kiện với tôi sao?" Thân Tử Duệ gắt gao nhìn chằm chằm cô. Muốn xuyên thấu qua kính râm nhìn thấu tâm tư của cô.
"Tôi nghĩ muốn cầu xin Thân tiên sinh một việc. Nếu có thể, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi việc này."
"Chuyện gì cũng có cái giá của nó", hắn mang theo ngữ khí trào phúng mà nói. Hắn chính là cố ý, đó cũng là điều mà hắn muốn.
"Nghe nói Thân thị cùng Tề thị có một hợp đồng, không biết Thân tiên sinh có thể xem lại lần nữa chuyện hợp tác này hay ko?" Ân Tịch lên tiếng. Nhẹ, nhưng rất có sức nặng.
Thân Tử Duệ sau khi nghe xong có chút mất mát, chậm rãi từ trên ghế đứng lên. Từng bước một đến trước mặt Ân Tịch.
Càng tới gần , lòng ân Tịch càng căng thẳng, theo bản năng lùi về phía sau. Hắn tiến thêm một bước, cô lùi một bước. Nếu là nói điều kiện, cứ như Thân Tử Duệ đang đè nén cơn tức giận của bản thân, lại một lần nữa lên tiếng.
"Hứa tiểu thư cho rằng tôi là ác ma, cho nên cô không dám đến gần sao?"
Thế nào hắn có thể nhìn thấu lòng cô chứ. Một khi khoảng cách quá gần, hắn nhất định sẽ nhìn ra dấu tích trên mặtc ô. Cô cũng không muốn bản thân trở nên chật vật trước mặt hắn. Mặc kệ cho dù kết quả như thế nào, cô vẫn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
"Thân tiên sinh, ngài suy nghĩ nhiều quá. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm khoảng cách thích hợp để trao đổi sao cho đôi bên đều có lợi". Không phải không thông minh như cô sao. Hắn như thế nào lại không hiểu ý tứ của cô chứ. Đem vấn đề ném lại cho hắn, xem ra đây cũng là một cách giải quyết.
"Cô vì sao lại phải thúc đẩy hợp đồng này, có người ở phía sau bức cô phải nhúng tay vào chuyện làm ăn này phải không." Trực giác của Thân Tử Duệ nhạy bén, sâu sắc, một lời đã trúng tim của cô.
"Về phần nguyên nhân, tôi muốn giữ lại. Thân tiên sinh chỉ cần quyết định đồng ý là được. Về phần nguyên nhân cũng không phải là trọng điểm của chúng ta." Ân Tịch lấy thái độ thản nhiên mà đối diện hắn, chẳng qua chỉ như là một đối tác.
Hắn bước mạnh về phía trước. Cô lần thứ hai bối rối lùi ra phía sau. Hắn đi tới mang đến từng trận hơi thở, lại sộc thẳng vào lòng cô, mùi hương thuốc lá thoang thoảng kết hợp với mùi hương thơm ngát trên người hắn khiến tinh thần cô hoảng hốt.
"Cô trốn tôi, tại sao cô lại sợ tôi đến thế?" Hắn thật sự không rõ vì sao cô lại sợ hắn đến gần đến vậy? Khoảng cách của bọn họ lúc này không xa là mấy.
"Tôi nghĩ Thân tiên sinh nên nhanh chóng trực tiếp trả lời vấn đề của tôi. " Ân Tịch lấy việc công tác cự tuyệt trả lời hắn.
Thân Tử Duệ nhìn thấy cô gái lý trí này, cô đúng như những gì cô biểu hiện. Hắn không tin là không có cách nào khiến cô bị phân tán. Kế tiếp chính là quyết định của mình, cũng là mong đợi của cô.
Thời khắc mà cô nhếch nhác nhất, lại buộc cô phải đi gặp hắn!
Cao ốc Thân thị, nếu cô muốn đi vào, nhất định phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra. Như vậy, thân thế của cô sẽ bị bại lộ. Hơn nữa rước lấy không ít tai tiếng.
Di động hiện lên một dãy số, cô vẫn không có ý định bỏ xóa, màn hình trên điện thoại vẫn còn hiển thị. Cuộc gọi này một khi gọi đi nghĩa là cô lại một lần nữa lựa chọn dây dưa cùng hắn. Người bị liên lụy sẽ càng nhiều, đặc biệt là Trữ Hạ, có lẽ cũng không thể tha thứ cho cô.
Nhưng cô vẫn nghĩ muốn thử một chút. Trừ bỏ thân thể cùng tình cảm, cô cái gì cũng đều có thể cho hắn. Có lẽ, cô may ra có thể cùng hắn đàm phán một chút điều kiện.
Trong lòng ôm một tia hi vọng, mong rằng người đàn ông kia sẽ không làm khó cô.
"Đô. . . . . . . . . ." . ba hồi chuông vang lên, ngay tại lần thứ tư, cô nghe thấy một âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn vang lên, tay nắm điện thoại có mấy phần run rẩy.
"Alô. . . . . . ."
Đầu ống nghe bên kia vang lên một tiếng, Ân Tịch nghẹn ngào, một chữ cũng không nói nên lời, thậm chí cô cũng không thể thốt ra một lời mà nói cho hắn biết cô là ai. Cô sợ mỗi lời cô nói ra câu nào cũng mang theo ủy khuất. Trước mặt một người đàn ông mà khóc lóc, kể lể nỗi bất hạnh của mình, đây là chuyện cực kỳ ngu ngốc.
"Là cô. . . . . Ân Tịch phải không?" Thanh âm của hắn nhu hòa có chút khàn khan, cô có thể cảm giác hắn vừa mới hút xong một điếu thuốc.
Ổn định hơi thở, cô đem tay kia che lấy ống nghe, để bản thân hít thở thật sâu. Nói với chính mình: Cô tìm hắn, chỉ vì công việc.
Cô lại một lần nữa đem điện thoại áp vào tai. . . . "Là. . tôi, Thân tiên sinh. Tôi muốn gặp ngài, có được hay không. . ." . "Cô đang ở đâu, tôi sai người đến đón cô." Hắn không hỏi cô nguyên nhân là gì.
"Hiên tại tôi đang ở nhà trọ của ngài." Cô phối hợp trả lời.
"Cô chờ một phút, sẽ có người trực tiếp đón cô đến chỗ tôi"
"Được, vậy đợi lát nữa nói!" Thanh âm của cô lạnh như băng, đàm phán là như thế, nói một vừa hai phải, có chút ủy khuất, nhưng rất rõ ràng.
Kế tiếp, cô cùng hắn đàm phán điều kiện không chỉ có hợp tác. Cô sẽ nói một phút, thì tuyệt đối sẽ không vượt qua 60 giây.
Khi cô đứng trước mặt hắn, hắn nằm ở trên ghế, trên đầu một tầng sương khói mù mịt. Xem ra, hắn vừa mới hút một lượng thuốc lớn. Bây giờ, hắn có vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi, làm cho cô có chút ngoài ý muốn. Người đàn ông này đang nhìn đến cô, cô thực không nghĩ rằng người lúc nào cũng tình cảm mãnh liệt 24/24 như hắn cũng có vẻ mệt mỏi như thế.
Văn phòng làm việc rộng lớn, trừ bỏ cô, chỉ có hắn cùng khói thuốc.
Không biết vì sao, cô cảm thấy hắn cũng cô đơn giống cô, cũng không có bạn bè. Một khi nghĩ như vậy, cô thấy lựa chọn của chính mình thật chẳng hay ho gì.
Hoàn cảnh này thực không thích hợp để cô bàn điều kiện với hắn. Nhưng cầu xin ông trời có thể nghe được lời của cô. . . . . . . . .
" Tìm tôi có việc gì ko? " thanh âm hắn lạnh lẽo, như là người xa lạ. Xem ra tâm tình của hắn thật sự không tốt. . . .
" . . . . Có việc! " Ân Tịch máy móc trả lời. Cô đột nhiên không biết diễn đạt mục đích của mình như thế nào với hắn, phải khéo léo thì kết quả mới tốt được.
Thân người hắn nằm trên ghế sofa. Cô nhìn thấy cái trán trơn bóng của hắn có một ít mồ hôi. Cô không nghị được mà suy đoán, có lẽ là hắn vừa mới nổi giận hoặc là gặp ác mộng xong.
"Tôi muốn nhờ tiên sinh một chuyện, không biết có được hay không?" Ân Tịch nắm chặt tay, đặt ở sau lưng, không làm cho hắn nhìn ra tình trạng lúc này của cô.
"Cô đến đây bàn điều kiện với tôi còn mang kính râm, thậm chí ngay cả mũ cũng không chịu bỏ xuống sao?" Thân Tử Duệ ngước mắt nhìn cô. Trừ bỏ chiếc cằm khéo léo cùng đôi môi kia, hắn nhìn thấy chính là một khuôn mặt lớn bị kính râm che khuất, che mất hai phần ba khuôn mặt, ngay cả cái trán phía trên cũng vậy.
Cô thật sự không muốn thấy hắn, hắn có đáng sợ đến vậy không? ? Trong mắt Thân Tử Duệ thoáng qua một tia đau đớn, hơi lúng túng nhìn sang chổ khác.
"Tôi dùng bộ dạng gì xuất hiện cũng không quan trọng. Quan trọng hơn là. . . nội dung kế tiếp mà chúng ta cần nói", cô xuyên qua kính râm nhìn hắn. Khuôn mặt âm trầm, thứ hắn có thể nhìn thấy chính là cánh môi cô hé ra rồi khép lại của cô.
"Cô muốn trao đổi điều kiện với tôi sao?" Thân Tử Duệ gắt gao nhìn chằm chằm cô. Muốn xuyên thấu qua kính râm nhìn thấu tâm tư của cô.
"Tôi nghĩ muốn cầu xin Thân tiên sinh một việc. Nếu có thể, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi việc này."
"Chuyện gì cũng có cái giá của nó", hắn mang theo ngữ khí trào phúng mà nói. Hắn chính là cố ý, đó cũng là điều mà hắn muốn.
"Nghe nói Thân thị cùng Tề thị có một hợp đồng, không biết Thân tiên sinh có thể xem lại lần nữa chuyện hợp tác này hay ko?" Ân Tịch lên tiếng. Nhẹ, nhưng rất có sức nặng.
Thân Tử Duệ sau khi nghe xong có chút mất mát, chậm rãi từ trên ghế đứng lên. Từng bước một đến trước mặt Ân Tịch.
Càng tới gần , lòng ân Tịch càng căng thẳng, theo bản năng lùi về phía sau. Hắn tiến thêm một bước, cô lùi một bước. Nếu là nói điều kiện, cứ như Thân Tử Duệ đang đè nén cơn tức giận của bản thân, lại một lần nữa lên tiếng.
"Hứa tiểu thư cho rằng tôi là ác ma, cho nên cô không dám đến gần sao?"
Thế nào hắn có thể nhìn thấu lòng cô chứ. Một khi khoảng cách quá gần, hắn nhất định sẽ nhìn ra dấu tích trên mặtc ô. Cô cũng không muốn bản thân trở nên chật vật trước mặt hắn. Mặc kệ cho dù kết quả như thế nào, cô vẫn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
"Thân tiên sinh, ngài suy nghĩ nhiều quá. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm khoảng cách thích hợp để trao đổi sao cho đôi bên đều có lợi". Không phải không thông minh như cô sao. Hắn như thế nào lại không hiểu ý tứ của cô chứ. Đem vấn đề ném lại cho hắn, xem ra đây cũng là một cách giải quyết.
"Cô vì sao lại phải thúc đẩy hợp đồng này, có người ở phía sau bức cô phải nhúng tay vào chuyện làm ăn này phải không." Trực giác của Thân Tử Duệ nhạy bén, sâu sắc, một lời đã trúng tim của cô.
"Về phần nguyên nhân, tôi muốn giữ lại. Thân tiên sinh chỉ cần quyết định đồng ý là được. Về phần nguyên nhân cũng không phải là trọng điểm của chúng ta." Ân Tịch lấy thái độ thản nhiên mà đối diện hắn, chẳng qua chỉ như là một đối tác.
Hắn bước mạnh về phía trước. Cô lần thứ hai bối rối lùi ra phía sau. Hắn đi tới mang đến từng trận hơi thở, lại sộc thẳng vào lòng cô, mùi hương thuốc lá thoang thoảng kết hợp với mùi hương thơm ngát trên người hắn khiến tinh thần cô hoảng hốt.
"Cô trốn tôi, tại sao cô lại sợ tôi đến thế?" Hắn thật sự không rõ vì sao cô lại sợ hắn đến gần đến vậy? Khoảng cách của bọn họ lúc này không xa là mấy.
"Tôi nghĩ Thân tiên sinh nên nhanh chóng trực tiếp trả lời vấn đề của tôi. " Ân Tịch lấy việc công tác cự tuyệt trả lời hắn.
Thân Tử Duệ nhìn thấy cô gái lý trí này, cô đúng như những gì cô biểu hiện. Hắn không tin là không có cách nào khiến cô bị phân tán. Kế tiếp chính là quyết định của mình, cũng là mong đợi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.