Chương 48: Hạ Vũ lại xuất hiện
Sơ Thần
19/01/2015
Ân Tịch hơi hơi hé mở hai mắt, trước mắt của cô hiện lên một người đàn ông, thân ảnh mơ hồ, bóng dáng cao lớn, vì cái gì cô lại nhìn thấy Thân Tử Duệ, giống như hắn đang hướng cô đi tới, lộ ra nụ cười ôn nhu ấm áp, sáng lạng như ánh mặt trời.
Vì sao cô lại nhớ đến hắn, Ân Tịch vô lực tự hỏi chính mình, thử làm cho mắt mình cố gắng mở hơn một chút, chậm rãi nhìn rõ người đang hướng mình đi tới.
Một người đàn ông, một người đàn ông cao lớn, một người đàn ông đang cười, người này không giống với Thân Tử Duệ, ở trong ấn tượng của Ân Tịch, cô rất ít khi thấy hắn cười, ít nhất là chưa bao giờ thấy hắn cười ấm áp như vậy, nụ cười của Thân Tử Duệ luôn là khinh bỉ và trào phúng.
Hắn là ai vậy? Ân Tịch nhanh chóng lật tung trí nhớ của chính mình, nhớ lại hình ảnh trước khi cô ngất đi.
“Ân Tịch!” thanh âm của anh nhẹ nhàng như vậy, tay anh nhẹ nhàng đem thân thể cô dựa vào thành giường. . .
Hình ảnh lúc này trong sáng như vậy, chiếu vào trong đôi mắt trong veo như nước của cô, ánh mắt ôn nhu quen thuộc làm cho Ân Tịch vô thức nở nụ cười, ánh mắt ngẫu nhiên này cũng làm cho cô đoán ra người đàn ông trước mặt này.
“Anh Trữ Dịch. . .” Ân Tịch thử gọi.
“Đúng vậy, là anh, anh là anh Trữ Dịch của em, anh đã trở về, sẽ không ai có thể khi dễ em nữa, tin tưởng anh!” Lời nói của anh như là lời khẳng định, ánh mắt anh cũng vô cùng kiên định.
Ân Tịch đối mặt anh luôn luôn có cảm giác an toàn như một người anh, cô nguyện ý tin tưởng anh. . .
Cô uống xong ly nước anh đưa qua, cũng không tự nhiên mà cầm lấy ly nước, bỏ qua cơ hội anh giúp mình uống nước, dù sao Trữ Dịch cũng nhiều năm như vậy không gặp, tạm thời vẫn có chút xa lạ.
“Hiện tại em có thể xuất viện chưa? Em muốn xuất viện.” Ân Tịch buông ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Dịch.
“Không được, thân thể em hiện tại rất yếu, không thể ra viện, phải an dưỡng một thời gian đã !” Trữ Dịch kiên định từ chối, Ân Tịch lúc này ở trong mắt anh, chính là một người bệnh, cần trông nom 24/24.
“Mẹ em còn ở bệnh viện, em muốn đi thăm mẹ, cho nên em nhất định phải đi ra ngoài.”
“Yên tâm, mẹ em bên kia anh đã thu xếp ổn cả, anh hỏi tình huống bên kia rồi, phẫu thật rất thành công, bác gái có thể khôi phục lại ý thức, cái chính là vẫn cần một chút thời gian, có thể là hơi lâu, hiện tại đã chuyển vào phòng bệnh hạng nhất, có người trông nom 24/24, sẽ không có gì nguy hiểm hết.”
“Em không phải lo lắng, tiền viện phí cùng chi phí phẫu thuật anh đã thay em trả rồi, Thân Tử Kiều bên kia sẽ không thể tìm em gây phiền toái nữa.” Trữ Dịch nắm chặt tay Ân Tịch, “Về sau không được dối xử với bản thân như vậy nữa, gặp khó khăn gì, nhất định phải tìm anh, anh mãi mãi là anh Trữ Dịch của em, biết không?”
Anh bá đạo nắm chặt lấy tay của cô, hơn nữa còn đặt mình ở vị trí đầu tiên.
“Số tiền này, em sẽ trả lại cho anh, nhất định sẽ trả,” Ân Tịch cảm kích nhìn Trữ Dịch, không muốn nợ ai gì đó.
“Em nhất định phải nói này đó với anh hay sao?” Trữ Dịch có chút tức giận nói.
“Đó là tiền của anh, nếu anh không để cho em trả lại, nhất định lòng em sẽ khó chịu, anh nguyện ý giúp em em đã cảm kích lắm rồi, em biết anh không cần số tiền kia, nhưng là anh phải tôn trọng suy nghĩ của em, được không?” ánh mắt quật cường của Ân Tịch lại lần nữa toát lên.
Trữ Dịch dường như thấy được hình ảnh cô trước đây, vẻ mặt quật cường lại muốn chọc người mang theo sự thanh mĩ cùng kiên nhẫn.
“Được, anh đáp ứng em, nhưng em phải đồng ý với anh, tĩnh dưỡng thân thể, sau đó kiếm tiền trả lại cho anh.” Trữ Dịch không hề ép buộc cô, cũng không cưỡng bách nữa, nếu cứ ép buộc khẳng định Ân Tịch sẽ không vui, cô không vui anh sẽ rất khó chịu.
“Nhưng là anh có một điều kiện . . . .” Trữ Dịch đưa thêm một điều kiện của chính mình.
“Chỉ cần em có thể làm, em nhất định đáp ứng anh, anh nói đi.” Ân Tịch không chút do dự nói.
“Đừng tiếp tục ở Thịnh Thiên nữa, đổi một công ty khác, nếu em còn muốn tiếp tục ở trong cái vòng uẩn quẩn này, thì phải đổi công ty giải trí đi, ví dụ như Hoa Đằng chẳng hạn.” Dù thế nào, Trữ Dịch cũng không hy vọng Ân Tịch tiếp tục ở dưới tay của Thân Tử Kiều và Tống Hồng nữa, như vậy Ân Tịch vẫn sẽ ở dưới ma trảo của bọn họ.
“Nhưng mà em cùng bọn họ đã ký hợp đồng, hơn nữa thời gian là 1 năm, chưa hết hợp đồng em sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng.” Ân Tịch đau đớn nói.
“Những chuyện đó anh sẽ giúp em xử lý tốt, chú ý chăm sóc bản thân, từ từ, đâu còn có đó.” Anh cười nhìn về phía cô.
Ân Tịch nghĩ muốn tiếp tục giải thích gì đó, nhưng lúc này, cửa đã bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, chính là sắc mặt của cô ấy có điểm tái nhợt . .
“Mình vừa mới biết cậu ở trong này, cho nên mình đến thăm cậu, vô tình nghe được mấy câu nói sau của vị tiên sinh này, mình cảm thấy ngài ấy nói rất đúng, rời khỏi Thịnh Thiên đi, đi Hoa Đằng cậu sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.” Hạ Vũ rất trấn định nhìn Ân Tịch cũng không muốn giải thích coi hiện tại mấy ngày nay đến tột cùng là xảy ra cái gì.
“Hạ Vũ, mình muốn biết . . . .”
“Ân Tịch, cậu nhìn cái di động này xem thế nào?” Hạ Vũ tựa hồ muốn ngăn cản cô nói thêm gì đó, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Ân Tịch phát hiện ra hành vi của Hạ Vũ rất khác thường, cô ấy tuyệt đối không phải là người thích khóe của trước mặt người khác, khi cô đang muốn hỏi gì đó, lại phát hiện ra di động của Hạ Vũ đã đưa đến trước mắt mình, hơn nữa biểu hiện lại vô cùng bình thường, mà trên màn hìn nôi rlen hàng chữ dài kia nháy mắt đã khiến cô chấn kinh.
Hạ Vũ giả vờ rất tùy ý mà ngồi xuống bên cạnh giường của Ân Tịch, vừa lúc chặn đi tầm mắt của Trữ Dịch, anh căn bản là không thể nhìn thấy biểu tình của Ân Tịch.
“Đây là một người bạn của mình cố ý mang từ bên Mỹ về, loại mới nhất, ứng dụng rất đầy đủ, cậu có thể thử một chút coi xem.” Thanh âm của Hạ Vũ rất hưng phấn, tựa như một tiểu hài tử vậy.
Ân Tịch nhìn dòng chữ trên màn hình, lòng vô cùng kích động, “Tất thảy những điều này đều là thật chăng? Công dụng rất thần kỳ nha.” Cô phối hợp cùng Hạ Vũ, cô cũng biết chuyện này rất quan trọng, cho nên cô phải nghe theo Hạ Vũ, bởi vì cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
“Đương nhiên là thật, tin mình đi, hôm nào sẽ mang cậu đến cửa hằng nhìn xem, cũng mua cho cậu một cái.” Trong lời nói của Hạ Vũ có ý tứ.
“Được, có cơ hội mình sẽ đi xem xem. . .” Ân Tịch vui vẻ trả lời, nhưng tận lực làm cho ngữ khí vẫn duy trì bình tĩnh, bởi vì cô không muốn Trữ Dịch phát hiện ra manh mối, không phải cô muốn giấu Trữ Dịch, mà là cô chỉ có thể làm như vậy.
Ân Tịch xem xong không chút do dự tắt ngồn điện thoại, cô cùng Hạ Vũ sau khi tiếp xúc không lâu liền có sự ăn ý đến không ngờ, loại ăn ý này không thể nói lên bằng lời, Hạ Vũ nhìn thấy động tác của cô, mỉm cười với cô.
“Ân Tịch, thực xin lỗi . . .” Thanh âm của Hạ Vũ đột nhiên có chút bi thương, “Cậu nhờ mình chăm sóc người thân của cậu, chính là khi mình chạy tới, bọn họ đã . . . .”
“Không cần đau khổ nữa, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, không thể trách cậu . . .” Khóe mắt Ân Tịch có chút ẩm ướt.
“Mặc kệ thế nào, mình cũng đã tìm nơi an nghỉ cho bọn họ rồi, ở hoa viên Phiên Gia.” Hạ Vũ ý tứ nói.
“Hoa viên Phiên Gia, là một khu nghĩa trang lớn ở thành phố K?” Trong lòng Trữ Dịch đoán, đây là chuyện gì xảy ra? “Ân Tịch, làm sao vậy?” Trữ Dịch không khỏi không quan tâm.
“Bà ngoại cùng con gái của em bởi vì ngoài ý muốn nên đã đi rồi . . . . Hạ Vũ đm tro cốt của bọn họ đặt ở hao viên Phiên Gia, em nhất định phải đi nhìn xem, hiện tại em muốn đi.” Ân Tịch có chút kích động, mặc kệ thế nào, cô muốn đi xem, cho dù là diễn trò thì cũng phải làm như thật.
“Tại sao lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?” Nhưng là Trữ Dịch không có hỏi ra lời, chỉ là ôn nhu nói, “Anh đi cùng em.”
Hạ Vũ nhìn người đàn ông trước mắt này, cô biết anh, nhưng khẳng định là anh không biết cô, mà cô thật không ngờ, Ân Tịch cư nhiên có quen biết với Trữ Dịch, không những quen biết mà còn rất thân thiết, chẳng lẽ con gái của Ân Tịch – Tiểu Ức là con của Trữ Dịch sao? Cô lớn mật dự đoán.
Trữ Dịch quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ, “Cám ơn cô đã chăm sóc Ân Tịch, tôi tên là Trữ Dịch, về sau bất kể là cô hay là Ân Tịch, có khó khăn gì đều có thể tìm tôi.”
“Cảm ơn anh, Trữ tiên sinh.” Hạ Vũ lịch sự mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền không sâu lắm.
“Trữ Dịch đáp lại một nụ cười lịch sự.” Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất tuấn tú, nụ cười ấm áp có thể khiến phụ nữ mê mệt, nhưng là lòng của cô, nhiều năm trước đã cho đi mát rồi.
Trong phòng không có bật đèn, một cô gái cầm điện thoại nghe.
“Đại tiểu thư người cô muốn tôi theo dõi, tôi vẫn theo dõi, hôm nay tôi thấy cô ta cùng 1 nam và 1 nữ đi vào hoa viên Phiên Gia, tôi thấy ở đó có hai ngôi mộ, một cái là của bà ngoại cô ta Tần Phương, một cái là con gái cô ta Tiểu Ức.”
“Cậu khẳng định sao?” Cô ta hỏi lại xác nhận.
“Đúng, chính xác, tôi tận mắt nhìn thấy, nếu như tiểu thư không tin, có thể đến hoa viên Phiên Gia nhìn một chút.”
“Một nam một nữ bên cạnh Hứa Ân Tịch, cậu có biết là ai không?”
“Tôi nhìn không rõ, nhưng theo như bộ dáng thì có thể phán đoán cô gái kia là trợ lý của cô ta, trước kia tôi đã thấy cô ta một lần, còn người đàn ông kia hình như là người thừa kế tập đoàn Trữ Thị – Trữ Dịch, xem ra cái cô Hứa Ân Tịch này cũng không phải người đơn giản gì, cư nhiên còn có thể leo tận đến bên Trữ tổng này.”
“Đủ rồi, tiếp tục theo dõi đi, có gì mới lập tức báo cho tôi.” Cô gái kia nói xong liền cúp điện thoại.
“Hứa Ân Tịch chúng ta chờ coi, chỉ cần một ngày còn Tề Tư Di tao, mày đừng nghĩ có một ngày an ổn.” Cô ta hung hăng xiết chặt lấy ly rượu, ngay cả rượu cũng sánh ra ngoài, không ai biết được cô ta đang có ý đồ gì.
Vì sao cô lại nhớ đến hắn, Ân Tịch vô lực tự hỏi chính mình, thử làm cho mắt mình cố gắng mở hơn một chút, chậm rãi nhìn rõ người đang hướng mình đi tới.
Một người đàn ông, một người đàn ông cao lớn, một người đàn ông đang cười, người này không giống với Thân Tử Duệ, ở trong ấn tượng của Ân Tịch, cô rất ít khi thấy hắn cười, ít nhất là chưa bao giờ thấy hắn cười ấm áp như vậy, nụ cười của Thân Tử Duệ luôn là khinh bỉ và trào phúng.
Hắn là ai vậy? Ân Tịch nhanh chóng lật tung trí nhớ của chính mình, nhớ lại hình ảnh trước khi cô ngất đi.
“Ân Tịch!” thanh âm của anh nhẹ nhàng như vậy, tay anh nhẹ nhàng đem thân thể cô dựa vào thành giường. . .
Hình ảnh lúc này trong sáng như vậy, chiếu vào trong đôi mắt trong veo như nước của cô, ánh mắt ôn nhu quen thuộc làm cho Ân Tịch vô thức nở nụ cười, ánh mắt ngẫu nhiên này cũng làm cho cô đoán ra người đàn ông trước mặt này.
“Anh Trữ Dịch. . .” Ân Tịch thử gọi.
“Đúng vậy, là anh, anh là anh Trữ Dịch của em, anh đã trở về, sẽ không ai có thể khi dễ em nữa, tin tưởng anh!” Lời nói của anh như là lời khẳng định, ánh mắt anh cũng vô cùng kiên định.
Ân Tịch đối mặt anh luôn luôn có cảm giác an toàn như một người anh, cô nguyện ý tin tưởng anh. . .
Cô uống xong ly nước anh đưa qua, cũng không tự nhiên mà cầm lấy ly nước, bỏ qua cơ hội anh giúp mình uống nước, dù sao Trữ Dịch cũng nhiều năm như vậy không gặp, tạm thời vẫn có chút xa lạ.
“Hiện tại em có thể xuất viện chưa? Em muốn xuất viện.” Ân Tịch buông ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Dịch.
“Không được, thân thể em hiện tại rất yếu, không thể ra viện, phải an dưỡng một thời gian đã !” Trữ Dịch kiên định từ chối, Ân Tịch lúc này ở trong mắt anh, chính là một người bệnh, cần trông nom 24/24.
“Mẹ em còn ở bệnh viện, em muốn đi thăm mẹ, cho nên em nhất định phải đi ra ngoài.”
“Yên tâm, mẹ em bên kia anh đã thu xếp ổn cả, anh hỏi tình huống bên kia rồi, phẫu thật rất thành công, bác gái có thể khôi phục lại ý thức, cái chính là vẫn cần một chút thời gian, có thể là hơi lâu, hiện tại đã chuyển vào phòng bệnh hạng nhất, có người trông nom 24/24, sẽ không có gì nguy hiểm hết.”
“Em không phải lo lắng, tiền viện phí cùng chi phí phẫu thuật anh đã thay em trả rồi, Thân Tử Kiều bên kia sẽ không thể tìm em gây phiền toái nữa.” Trữ Dịch nắm chặt tay Ân Tịch, “Về sau không được dối xử với bản thân như vậy nữa, gặp khó khăn gì, nhất định phải tìm anh, anh mãi mãi là anh Trữ Dịch của em, biết không?”
Anh bá đạo nắm chặt lấy tay của cô, hơn nữa còn đặt mình ở vị trí đầu tiên.
“Số tiền này, em sẽ trả lại cho anh, nhất định sẽ trả,” Ân Tịch cảm kích nhìn Trữ Dịch, không muốn nợ ai gì đó.
“Em nhất định phải nói này đó với anh hay sao?” Trữ Dịch có chút tức giận nói.
“Đó là tiền của anh, nếu anh không để cho em trả lại, nhất định lòng em sẽ khó chịu, anh nguyện ý giúp em em đã cảm kích lắm rồi, em biết anh không cần số tiền kia, nhưng là anh phải tôn trọng suy nghĩ của em, được không?” ánh mắt quật cường của Ân Tịch lại lần nữa toát lên.
Trữ Dịch dường như thấy được hình ảnh cô trước đây, vẻ mặt quật cường lại muốn chọc người mang theo sự thanh mĩ cùng kiên nhẫn.
“Được, anh đáp ứng em, nhưng em phải đồng ý với anh, tĩnh dưỡng thân thể, sau đó kiếm tiền trả lại cho anh.” Trữ Dịch không hề ép buộc cô, cũng không cưỡng bách nữa, nếu cứ ép buộc khẳng định Ân Tịch sẽ không vui, cô không vui anh sẽ rất khó chịu.
“Nhưng là anh có một điều kiện . . . .” Trữ Dịch đưa thêm một điều kiện của chính mình.
“Chỉ cần em có thể làm, em nhất định đáp ứng anh, anh nói đi.” Ân Tịch không chút do dự nói.
“Đừng tiếp tục ở Thịnh Thiên nữa, đổi một công ty khác, nếu em còn muốn tiếp tục ở trong cái vòng uẩn quẩn này, thì phải đổi công ty giải trí đi, ví dụ như Hoa Đằng chẳng hạn.” Dù thế nào, Trữ Dịch cũng không hy vọng Ân Tịch tiếp tục ở dưới tay của Thân Tử Kiều và Tống Hồng nữa, như vậy Ân Tịch vẫn sẽ ở dưới ma trảo của bọn họ.
“Nhưng mà em cùng bọn họ đã ký hợp đồng, hơn nữa thời gian là 1 năm, chưa hết hợp đồng em sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng.” Ân Tịch đau đớn nói.
“Những chuyện đó anh sẽ giúp em xử lý tốt, chú ý chăm sóc bản thân, từ từ, đâu còn có đó.” Anh cười nhìn về phía cô.
Ân Tịch nghĩ muốn tiếp tục giải thích gì đó, nhưng lúc này, cửa đã bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, chính là sắc mặt của cô ấy có điểm tái nhợt . .
“Mình vừa mới biết cậu ở trong này, cho nên mình đến thăm cậu, vô tình nghe được mấy câu nói sau của vị tiên sinh này, mình cảm thấy ngài ấy nói rất đúng, rời khỏi Thịnh Thiên đi, đi Hoa Đằng cậu sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.” Hạ Vũ rất trấn định nhìn Ân Tịch cũng không muốn giải thích coi hiện tại mấy ngày nay đến tột cùng là xảy ra cái gì.
“Hạ Vũ, mình muốn biết . . . .”
“Ân Tịch, cậu nhìn cái di động này xem thế nào?” Hạ Vũ tựa hồ muốn ngăn cản cô nói thêm gì đó, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Ân Tịch phát hiện ra hành vi của Hạ Vũ rất khác thường, cô ấy tuyệt đối không phải là người thích khóe của trước mặt người khác, khi cô đang muốn hỏi gì đó, lại phát hiện ra di động của Hạ Vũ đã đưa đến trước mắt mình, hơn nữa biểu hiện lại vô cùng bình thường, mà trên màn hìn nôi rlen hàng chữ dài kia nháy mắt đã khiến cô chấn kinh.
Hạ Vũ giả vờ rất tùy ý mà ngồi xuống bên cạnh giường của Ân Tịch, vừa lúc chặn đi tầm mắt của Trữ Dịch, anh căn bản là không thể nhìn thấy biểu tình của Ân Tịch.
“Đây là một người bạn của mình cố ý mang từ bên Mỹ về, loại mới nhất, ứng dụng rất đầy đủ, cậu có thể thử một chút coi xem.” Thanh âm của Hạ Vũ rất hưng phấn, tựa như một tiểu hài tử vậy.
Ân Tịch nhìn dòng chữ trên màn hình, lòng vô cùng kích động, “Tất thảy những điều này đều là thật chăng? Công dụng rất thần kỳ nha.” Cô phối hợp cùng Hạ Vũ, cô cũng biết chuyện này rất quan trọng, cho nên cô phải nghe theo Hạ Vũ, bởi vì cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
“Đương nhiên là thật, tin mình đi, hôm nào sẽ mang cậu đến cửa hằng nhìn xem, cũng mua cho cậu một cái.” Trong lời nói của Hạ Vũ có ý tứ.
“Được, có cơ hội mình sẽ đi xem xem. . .” Ân Tịch vui vẻ trả lời, nhưng tận lực làm cho ngữ khí vẫn duy trì bình tĩnh, bởi vì cô không muốn Trữ Dịch phát hiện ra manh mối, không phải cô muốn giấu Trữ Dịch, mà là cô chỉ có thể làm như vậy.
Ân Tịch xem xong không chút do dự tắt ngồn điện thoại, cô cùng Hạ Vũ sau khi tiếp xúc không lâu liền có sự ăn ý đến không ngờ, loại ăn ý này không thể nói lên bằng lời, Hạ Vũ nhìn thấy động tác của cô, mỉm cười với cô.
“Ân Tịch, thực xin lỗi . . .” Thanh âm của Hạ Vũ đột nhiên có chút bi thương, “Cậu nhờ mình chăm sóc người thân của cậu, chính là khi mình chạy tới, bọn họ đã . . . .”
“Không cần đau khổ nữa, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, không thể trách cậu . . .” Khóe mắt Ân Tịch có chút ẩm ướt.
“Mặc kệ thế nào, mình cũng đã tìm nơi an nghỉ cho bọn họ rồi, ở hoa viên Phiên Gia.” Hạ Vũ ý tứ nói.
“Hoa viên Phiên Gia, là một khu nghĩa trang lớn ở thành phố K?” Trong lòng Trữ Dịch đoán, đây là chuyện gì xảy ra? “Ân Tịch, làm sao vậy?” Trữ Dịch không khỏi không quan tâm.
“Bà ngoại cùng con gái của em bởi vì ngoài ý muốn nên đã đi rồi . . . . Hạ Vũ đm tro cốt của bọn họ đặt ở hao viên Phiên Gia, em nhất định phải đi nhìn xem, hiện tại em muốn đi.” Ân Tịch có chút kích động, mặc kệ thế nào, cô muốn đi xem, cho dù là diễn trò thì cũng phải làm như thật.
“Tại sao lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?” Nhưng là Trữ Dịch không có hỏi ra lời, chỉ là ôn nhu nói, “Anh đi cùng em.”
Hạ Vũ nhìn người đàn ông trước mắt này, cô biết anh, nhưng khẳng định là anh không biết cô, mà cô thật không ngờ, Ân Tịch cư nhiên có quen biết với Trữ Dịch, không những quen biết mà còn rất thân thiết, chẳng lẽ con gái của Ân Tịch – Tiểu Ức là con của Trữ Dịch sao? Cô lớn mật dự đoán.
Trữ Dịch quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ, “Cám ơn cô đã chăm sóc Ân Tịch, tôi tên là Trữ Dịch, về sau bất kể là cô hay là Ân Tịch, có khó khăn gì đều có thể tìm tôi.”
“Cảm ơn anh, Trữ tiên sinh.” Hạ Vũ lịch sự mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền không sâu lắm.
“Trữ Dịch đáp lại một nụ cười lịch sự.” Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất tuấn tú, nụ cười ấm áp có thể khiến phụ nữ mê mệt, nhưng là lòng của cô, nhiều năm trước đã cho đi mát rồi.
Trong phòng không có bật đèn, một cô gái cầm điện thoại nghe.
“Đại tiểu thư người cô muốn tôi theo dõi, tôi vẫn theo dõi, hôm nay tôi thấy cô ta cùng 1 nam và 1 nữ đi vào hoa viên Phiên Gia, tôi thấy ở đó có hai ngôi mộ, một cái là của bà ngoại cô ta Tần Phương, một cái là con gái cô ta Tiểu Ức.”
“Cậu khẳng định sao?” Cô ta hỏi lại xác nhận.
“Đúng, chính xác, tôi tận mắt nhìn thấy, nếu như tiểu thư không tin, có thể đến hoa viên Phiên Gia nhìn một chút.”
“Một nam một nữ bên cạnh Hứa Ân Tịch, cậu có biết là ai không?”
“Tôi nhìn không rõ, nhưng theo như bộ dáng thì có thể phán đoán cô gái kia là trợ lý của cô ta, trước kia tôi đã thấy cô ta một lần, còn người đàn ông kia hình như là người thừa kế tập đoàn Trữ Thị – Trữ Dịch, xem ra cái cô Hứa Ân Tịch này cũng không phải người đơn giản gì, cư nhiên còn có thể leo tận đến bên Trữ tổng này.”
“Đủ rồi, tiếp tục theo dõi đi, có gì mới lập tức báo cho tôi.” Cô gái kia nói xong liền cúp điện thoại.
“Hứa Ân Tịch chúng ta chờ coi, chỉ cần một ngày còn Tề Tư Di tao, mày đừng nghĩ có một ngày an ổn.” Cô ta hung hăng xiết chặt lấy ly rượu, ngay cả rượu cũng sánh ra ngoài, không ai biết được cô ta đang có ý đồ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.