Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 33
GRVITATION
29/08/2020
Mại Vu kiềm chế mí mắt, đối diện với Thạch Thái.
“Mí mắt cậu đang nhấp nháy?”
“Của cậu cũng thế….”
…. Sắp xảy ra chuyện gì sao?
*******
Nam Thiên Tôn là cấp dưới nổi tiếng về tìm người của Hoàng Huyền, mặc kệ bạn trốn ở đâu thì anh ta cũng có thể moi móc bạn ra. Cho nên Hoàng Huyền thường ném một đống việc vặt vãnh tìm người cho anh ta làm, khách quan mà nói công việc của anh ta nặng nề hơn Đông Phương Điển nhiều, tất nhiên trong lòng cũng thường thấy có chút không công bằng, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân thái độ của anh ta đối với thiếu chủ của mình không tốt.
“Tôi tìm được người rồi.” Nam Thiên Tôn từ trong phòng đi ra, anh ta phải tốn ít công sức mới tìm được Mại Vu, sau này nên đề nghị Hoàng Huyền gắn con chip vật nuôi lên người Mại Vu thôi.
“Ở đâu?” Hoàng Huyền ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn qua Nam Thiên Tôn.
“Cục đá nhỏ thì sao?” Đông Phương Điển uống không biết là chén trà thứ mấy rồi.
“Ừm…” Đôi môi xinh đẹp của Nam Thiên Tôn cong hình vòng cung, nụ cười đẹp đẽ quỷ quyệt, “Thật bất ngờ, hai người kia thế mà ở cùng một chỗ đó!”
“Cái gì?” Hoàng Huyền nhíu mày.
“Cục đá nhỏ cậu ta cùng……?”
“Ừ, chị dâu ở cùng một chỗ với cục đá nhỏ của chúng ta.”
Về phía bên kia
“Chúng ta đi chơi trò kia đi!” “Còn cả cái này,” “Mình muốn ngồi thuyền hải tặc,” Mại Vu kích động lôi kéo Thạch Thái chạy khắp nơi, Thạch Thái cũng để mặc anh kéo, hai người sớm vứt chuyện mí mắt giật ra sau đầu, chơi vô cùng vui vẻ.
********
“Này, Tiểu Vu.” Sau khi bị Mại Vu kéo đi chơi một đống trò chơi, ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi Thạch Thái đột nhiên nhắc tới: “Cậu thật sự thích chơi trò chơi trong công viên, từ trước đến nay vẫn không thay đổi.”
“Ừ, đúng rồi, thật đúng là nhờ có cậu, đã lâu lắm rồi mình không tới công viên giải trí đó!” Mại Vu lè lưỡi liếm que kem, hàm hồ nói lời cảm ơn, sau đó lại nghi ngờ, “Nhưng rốt cuộc vé là ai đưa cho cậu?”
“Vé đó của mình…” Thạch Thái khoác vai Mại Vu, dựa vào má anh thuận thể há miệng cắn một miếng kem tươi, sau đó không kiên nhẫn nhắc tới nguồn gốc của tấm vé, “Là một tên vô cùng mê trà và người đẹp thô bạo biến thái tự kỷ đưa cho mình.”
“A?” Mại Vu không hiểu nhìn qua Thạch Thái, mê trà và người đẹp biến thái tự kỷ? Bạn bè Thạch Thái sao?
“Ừ, tóm lại là đừng đề cập tới bọn họ, nghĩ đến mình thấy khó chịu.” Thạch Thái nhíu mày, dường như trút giận vào hành động cắn kem của Mại Vu.
Xem vẻ mặt rất chán ghét của Thạch Thái, Mại Vu lại thấy hứng thú, anh nhớ trước kia thời còn học sinh cũng chưa từng chứng kiến qua bộ dạng ghét người khác đến như vậy của Thạch Thái!
“Rốt cuộc….” Thấy hứng thú Mại Vu vốn còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng bỗng nhiên bị người cắt ngang.
Một cô gái đáng yêu mặc đồng phục váy ngắn đứng trước hai người bọn họ, ngón tay xoắn áo đồng phục, xấu hổ e thẹn dùng hai mắt hạnh trọn xoe sáng ngời nhìn chằm chằm hai người họ, “Xin hỏi… Hai người các anh không ngại đi chơi cùng bọn em chứ?”
“Cái gì?” Mại Vu và Thạch Thái đồng thời giật mình nhìn cô gái, khuôn mặt ngây thơ như thiên sứ chắc là nữ sinh trung học khoảng 17, 18 tuổi.
“Dạ… Em và bạn em muốn mời các anh đi chơi cùng bọn em.” Cô gái cười nói, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vài nữ sinh trung học đáng yêu vây quanh, là bạn học nữ.
Mại Vu và Thạch Thái đưa mắt liếc nhìn nhau… Là bắt chuyện sao?
Mại Vu tóc ngắn bộ dạng xem như điển trai, anh đi cùng Thạch Thái mặc dù hơi kỳ cục chút, nhưng mặt mũi khá đẹp, hai người như vậy ở cùng một chỗ đương nhiên rất dễ dàng khiến nữ sinh trung học đang độ tuổi xuân ôm ấp tình cảm. Vài cô gái đã sớm chú ý tới hai người, sau khi theo họ một lúc, bây giờ mới có gan đến bắt chuyện.
“Sao… Không được ạ?” Vài cô gái giương đôi mắt to ngập nước nhìn Mại Vu và Thạch Thái, vẻ mặt chờ mong khiến người ta không đành lòng từ chối.
“Sao đây, cậu cứ nói đi?” Mại Vu nhìn thoáng qua Thạch Thái.
“Mình? Đương nhiên được rồi, nữ sinh đáng yêu như vậy cơ mà!” Thạch Thái nhỏ giọng nói bên tai Mại Vu, vừa liếc trộm dáng người đầy đặn của các cô gái vài lần, lộ ra nụ cười bóng bẩy gian manh.
“Cậu cái tên này, không phải là muốn chụp cảnh tượng dưới váy của người ta à?” Mại Vu nhíu mày, giật nhẹ khóe miệng nói thầm.
“Bị cậu phát hiện rồi!”
“Nói nhảm, mình còn không biết cậu sao? Bạn bè không cần phải giả vờ! Cậu làm như vậy không hay lắm đâu… Như thế vô cùng….”
“Dù sao cũng vậy! Một câu, cậu muốn đi cùng mấy cô ấy hay không?” Thạch Thái duỗi ngón tay cản Mại Vu lải nhải, muốn anh quyết định. Truyện chỉ đăng bên diễn đàn LQĐôn
“Mình….”
“Làm ơn, theo chúng mình cùng chơi nhé!” Giọng nữ yêu kiều ăn ý cùng nhau cầu xin.
“À…” Mại Vu nhìn vẻ mặt chờ mong của mấy nữ sinh đáng yêu, lại nhìn qua vẻ mặt cười mờ ám của Thạch Thái, thả một đám tiểu bạch thỏ ở cùng một chỗ với sói lớn được không?
“Làm ơn đi mà!”
“Haizz… Được rồi.” Không đành lòng để mấy cô gái cầu xin, Mại Vu đành phải gật đầu, dù sao có anh ở đấy, đến lúc đó nếu như Thạch Thái có hành động hạ lưu với mấy nữ sinh này mà nói, anh nhất định sẽ “Đại nghĩa diệt thân” không chút nào nương tay!
Hết chương 32
“Mí mắt cậu đang nhấp nháy?”
“Của cậu cũng thế….”
…. Sắp xảy ra chuyện gì sao?
*******
Nam Thiên Tôn là cấp dưới nổi tiếng về tìm người của Hoàng Huyền, mặc kệ bạn trốn ở đâu thì anh ta cũng có thể moi móc bạn ra. Cho nên Hoàng Huyền thường ném một đống việc vặt vãnh tìm người cho anh ta làm, khách quan mà nói công việc của anh ta nặng nề hơn Đông Phương Điển nhiều, tất nhiên trong lòng cũng thường thấy có chút không công bằng, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân thái độ của anh ta đối với thiếu chủ của mình không tốt.
“Tôi tìm được người rồi.” Nam Thiên Tôn từ trong phòng đi ra, anh ta phải tốn ít công sức mới tìm được Mại Vu, sau này nên đề nghị Hoàng Huyền gắn con chip vật nuôi lên người Mại Vu thôi.
“Ở đâu?” Hoàng Huyền ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn qua Nam Thiên Tôn.
“Cục đá nhỏ thì sao?” Đông Phương Điển uống không biết là chén trà thứ mấy rồi.
“Ừm…” Đôi môi xinh đẹp của Nam Thiên Tôn cong hình vòng cung, nụ cười đẹp đẽ quỷ quyệt, “Thật bất ngờ, hai người kia thế mà ở cùng một chỗ đó!”
“Cái gì?” Hoàng Huyền nhíu mày.
“Cục đá nhỏ cậu ta cùng……?”
“Ừ, chị dâu ở cùng một chỗ với cục đá nhỏ của chúng ta.”
Về phía bên kia
“Chúng ta đi chơi trò kia đi!” “Còn cả cái này,” “Mình muốn ngồi thuyền hải tặc,” Mại Vu kích động lôi kéo Thạch Thái chạy khắp nơi, Thạch Thái cũng để mặc anh kéo, hai người sớm vứt chuyện mí mắt giật ra sau đầu, chơi vô cùng vui vẻ.
********
“Này, Tiểu Vu.” Sau khi bị Mại Vu kéo đi chơi một đống trò chơi, ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi Thạch Thái đột nhiên nhắc tới: “Cậu thật sự thích chơi trò chơi trong công viên, từ trước đến nay vẫn không thay đổi.”
“Ừ, đúng rồi, thật đúng là nhờ có cậu, đã lâu lắm rồi mình không tới công viên giải trí đó!” Mại Vu lè lưỡi liếm que kem, hàm hồ nói lời cảm ơn, sau đó lại nghi ngờ, “Nhưng rốt cuộc vé là ai đưa cho cậu?”
“Vé đó của mình…” Thạch Thái khoác vai Mại Vu, dựa vào má anh thuận thể há miệng cắn một miếng kem tươi, sau đó không kiên nhẫn nhắc tới nguồn gốc của tấm vé, “Là một tên vô cùng mê trà và người đẹp thô bạo biến thái tự kỷ đưa cho mình.”
“A?” Mại Vu không hiểu nhìn qua Thạch Thái, mê trà và người đẹp biến thái tự kỷ? Bạn bè Thạch Thái sao?
“Ừ, tóm lại là đừng đề cập tới bọn họ, nghĩ đến mình thấy khó chịu.” Thạch Thái nhíu mày, dường như trút giận vào hành động cắn kem của Mại Vu.
Xem vẻ mặt rất chán ghét của Thạch Thái, Mại Vu lại thấy hứng thú, anh nhớ trước kia thời còn học sinh cũng chưa từng chứng kiến qua bộ dạng ghét người khác đến như vậy của Thạch Thái!
“Rốt cuộc….” Thấy hứng thú Mại Vu vốn còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng bỗng nhiên bị người cắt ngang.
Một cô gái đáng yêu mặc đồng phục váy ngắn đứng trước hai người bọn họ, ngón tay xoắn áo đồng phục, xấu hổ e thẹn dùng hai mắt hạnh trọn xoe sáng ngời nhìn chằm chằm hai người họ, “Xin hỏi… Hai người các anh không ngại đi chơi cùng bọn em chứ?”
“Cái gì?” Mại Vu và Thạch Thái đồng thời giật mình nhìn cô gái, khuôn mặt ngây thơ như thiên sứ chắc là nữ sinh trung học khoảng 17, 18 tuổi.
“Dạ… Em và bạn em muốn mời các anh đi chơi cùng bọn em.” Cô gái cười nói, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vài nữ sinh trung học đáng yêu vây quanh, là bạn học nữ.
Mại Vu và Thạch Thái đưa mắt liếc nhìn nhau… Là bắt chuyện sao?
Mại Vu tóc ngắn bộ dạng xem như điển trai, anh đi cùng Thạch Thái mặc dù hơi kỳ cục chút, nhưng mặt mũi khá đẹp, hai người như vậy ở cùng một chỗ đương nhiên rất dễ dàng khiến nữ sinh trung học đang độ tuổi xuân ôm ấp tình cảm. Vài cô gái đã sớm chú ý tới hai người, sau khi theo họ một lúc, bây giờ mới có gan đến bắt chuyện.
“Sao… Không được ạ?” Vài cô gái giương đôi mắt to ngập nước nhìn Mại Vu và Thạch Thái, vẻ mặt chờ mong khiến người ta không đành lòng từ chối.
“Sao đây, cậu cứ nói đi?” Mại Vu nhìn thoáng qua Thạch Thái.
“Mình? Đương nhiên được rồi, nữ sinh đáng yêu như vậy cơ mà!” Thạch Thái nhỏ giọng nói bên tai Mại Vu, vừa liếc trộm dáng người đầy đặn của các cô gái vài lần, lộ ra nụ cười bóng bẩy gian manh.
“Cậu cái tên này, không phải là muốn chụp cảnh tượng dưới váy của người ta à?” Mại Vu nhíu mày, giật nhẹ khóe miệng nói thầm.
“Bị cậu phát hiện rồi!”
“Nói nhảm, mình còn không biết cậu sao? Bạn bè không cần phải giả vờ! Cậu làm như vậy không hay lắm đâu… Như thế vô cùng….”
“Dù sao cũng vậy! Một câu, cậu muốn đi cùng mấy cô ấy hay không?” Thạch Thái duỗi ngón tay cản Mại Vu lải nhải, muốn anh quyết định. Truyện chỉ đăng bên diễn đàn LQĐôn
“Mình….”
“Làm ơn, theo chúng mình cùng chơi nhé!” Giọng nữ yêu kiều ăn ý cùng nhau cầu xin.
“À…” Mại Vu nhìn vẻ mặt chờ mong của mấy nữ sinh đáng yêu, lại nhìn qua vẻ mặt cười mờ ám của Thạch Thái, thả một đám tiểu bạch thỏ ở cùng một chỗ với sói lớn được không?
“Làm ơn đi mà!”
“Haizz… Được rồi.” Không đành lòng để mấy cô gái cầu xin, Mại Vu đành phải gật đầu, dù sao có anh ở đấy, đến lúc đó nếu như Thạch Thái có hành động hạ lưu với mấy nữ sinh này mà nói, anh nhất định sẽ “Đại nghĩa diệt thân” không chút nào nương tay!
Hết chương 32
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.