Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 50
GRVITATION
29/08/2020
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
“Tiểu Vu…” Tinh thần Thạch Thái tan rã tập trung trở về, nhìn vẻ mặt bạn bè xấu hổ, khuôn mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, sau đó lại chuyển thành hồng, “Cậu…. Cậu đi đi!” LQĐôn
Thạch Thái sợ hãi hét lên, bị bạn bè trông thấy đức hạnh này, hận không thể trực tiếp đào lỗ chui xuống.
Mỹ nhân Đông Phương thấy bộng dạng Thạch Thái khốn cùng, rất có lòng tốt muốn giúp anh ta thoát khỏi cảnh lúng túng đó, nhưng từ trước đến này hắn ta luôn sợ phiền toái, đương nhiên sẽ không đích thân giúp đỡ, chỉ nháy mắt về phía mỹ nhân phái hành động Nam Thiên.
Nam Thiên Tôn vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn ta, hiểu ý gật đầu nhưng có chút không cam tâm tình nguyện.
Nói đùa à, lúc này rồi mà lại muốn hắn tránh xa cục đá nhỏ đáng yêu ư.
“Hừ, muốn chết cũng không cần gấp như vậy chứ…” Vẻ mặt không thay đổi khẽ nói, biểu hiện trên mặt mỹ nhân Nam Thiên không dễ nhìn, cất bước đi về phía Mại Vu, đưa tay dẫn Mại Vu ra phía sau, đưa anh ra chỗ khác.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố …” Còn chưa nói xong câu Mại Vu đã bị mang đi, để lại Đông Phương Điển đối mặt với Thạch Thái.
“Cục đá nhỏ…….” Đông Phương Điển khẽ cười nhìn mặt Thạch Thái bị nung đỏ một mảnh, đôi tay ma quỷ xinh đẹp dự định tiếp tục vươn về phía Thạch Thái.
*****
Chuyện làm xong trước thời gian sớm hơn rất nhiều so với dự tính, Hoàng Huyền khởi động xe đi về phía nhà Nam Thiên Tôn để đón Mại Vu.
Chuyện Thu Chỉ muốn trở về làm trong lòng hắn cảm thấy lộn xộn, cũng không biết bà ta sẽ dùng thủ đoạn nào đối phó với Mại Vu, hắn lo lắng muốn chết, đành phải quyết định tạm thời đưa Mại Vu ra nước ngoài, trước là tránh Thu Chỉ có thể trực tiếp ra tay với Mại Vu, sau nữa cũng hi vọng người phụ nữ kia biết khó mà lui.
Mại Vu đối với hắn bây giờ mà nói đã quá quan trọng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào?
Nhớ trước kia lúc học trung học, hắn chẳng thèm ngó ngàng gì tới Mại Vu!
Khóe môi hơi nhếch lên.
Thật sự sàng ngày càng yêu em ấy.
Nghĩ tới đây, Hoàng Huyền lại càng muốn lập tức nhìn thấy Mại Vu, muốn ôm anh hôn anh, muốn nghe giọng nói nhẹ nhàng lại có chút từ tính kia.
“A.” Chưa phát hiện ra suy nghĩ của mình có chút buồn cười, dứt khoát gọi điện thoại nói chuyện với Mại Vu.
Đáng tiếc là Hoàng Huyền không biết, Mại Vu để di động ở nhà Nam Thiên Tôn chứ không cầm đi ra ngoài.
“Tiểu tử thối, không nghe máy!” Nghe tiếng chuông điện thoại không ngừng phát ra tiếng reng reng, Hoàng Huyền nhíu mày, đoán Mại Vu đang chơi đùa vui vẻ cùng Thạch Thái cho nên không chú ý tới hắn gọi điện thoại.
Lại gọi tiếp một cuộc tới nhà Nam Thiên Tôn.
………. Cũng không có người nghe máy.
Gân xanh trên trán nổi lên, chút tình cảm vừa rồi với Mại Vu bây giờ biến mất không dấu vết.
“Tiểu tử thối chết tiệt, tốt nhất đừng để anh bắt được em và mấy tên kia lén lút đi ra ngoài làm chuyện xấu gì.” Hoàng Huyền mở danh bạ điện thoại, tìm kiếm số của Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển.
*****
“Xin lỗi, Tiểu Thái.” Mại Vu ôm lấy đầu vừa mới bị Nam Thiên Tôn hung hăng gõ mấy cái, đi tới bên cạnh Thạch Thái nói lời xin lỗi.
Anh thật sự không cố ý, ai ngờ lúc chạy tới tìm Thạch Thái lại gặp phải ba người bọn họ… Đang trao đổi tình cảm chứ.
“Không sao, cũng không phải lỗi của cậu.” Thạch Thái không quay đầu lại, nguyên nhân là anh ta xấu hổ không dám nhìn Mại Vu.
“Nhưng…..” Nhưng mỹ nhân Nam Thiên bảo anh đến xin lỗi anh không thể không nghe lời!
“Dù sao thì cũng chẳng phải lỗi của cậu, muốn trách thì trách hai người quái gở kia.” Thạch Thái nhíu mày, vừa nghĩ tới hai người nào đó thì tức giận.
Mại Vu quay đầu nhìn lại, vừa vặn hai người Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển đứng kề vai nhau nhìn qua họ.
“À, cũng may là tiểu tử kia ngoan ngoãn đi xin lỗi.” Vẻ mặt mỹ nhân Nam Thiên lạnh lùng, hai tay vòng trước ngực.
“Đương nhiên rồi, anh ta không đi xin lỗi thì cậu còn không thưởng thêm cho anh ta vài cú nữa à?” Nở nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu Đông Phương Điển bình tĩnh vô cùng, “Nhưng cậu đánh anh ta như vậy không sợ anh ta tố cáo với Hoàng Huyền à?”
“Anh ta dám tố cáo, tôi đành phải đánh anh ta thêm vài cái cho hả giận trước khi anh ta méc!” Nam Thiên Tôn xoay đầu trừng mắt với Mại Vu, tin anh không có can đảm đi tố cáo với Hoàng Huyền.
Mại Vu đón nhận ánh mắt sắc sảo của Nam Thiên Tôn không kiềm chế được rùng mình một cái, bị mỹ nhân liếc nhìn như vậy, khí lực quả thực không nhỏ, thật sự là hù chết người.
Nhìn thấy Mại Vu mang vẻ hoảng sợ nhìn lại mình, Nam Thiên Tôn thỏa mãn cười, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Điển, “Trái lại cậu, sao mặt lại đỏ một bên như vậy?”
“À, chuyện đó hả, là bị cục đá nhỏ đánh.” Đông Phương Điển mỉm cười, giọng điệu lại rét lạnh khác thường.
“Ha ha, chẳng ngờ cục đá nhỏ lại đánh cậu!” Nam Thiên Tôn buột miệng cười, vẫn nhớ Thạch Thái rất sợ Đông Phương Điển cơ mà, sao lại có dũng khí đánh cậu ta.
“Đúng, vừa rồi sau khi cậu dẫn chị dâu rời khỏi đó, tôi vốn còn muốn tiếp tục chơi đùa với cậu ta, không nghĩ tới cậu ta đánh cho tôi một quyền.”
“Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe, vậy cậu không đánh trả à?” Nam Thiên Tôn khoác vai Đông Phương Điển, cười thở không ra hơi.
“Không, sao tôi nỡ lòng làm tổn thương cục đá nhỏ chứ?”
“Vậy chuyện này coi như xong à?” Trong mắt Nam Thiên Tôn phát ra ánh sáng, hắn ta biết Đông Phương Điển là một người ghi hận.
“Đương nhiên không phải, món nợ này tôi sẽ đòi lại vào buổi tối.” Nở nụ cười mập mờ, Đông Phương Điển ý tứ sâu xa nhìn đối phương hiểu ý.
“À –“ âm cuối kéo rất dài, đương nhiên Nam Thiên Tôn hiểu hàm nghĩa trong lời Đông Phương Điển nói.
Hai người cười thầm.
“Tiểu Vu…” Tinh thần Thạch Thái tan rã tập trung trở về, nhìn vẻ mặt bạn bè xấu hổ, khuôn mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, sau đó lại chuyển thành hồng, “Cậu…. Cậu đi đi!” LQĐôn
Thạch Thái sợ hãi hét lên, bị bạn bè trông thấy đức hạnh này, hận không thể trực tiếp đào lỗ chui xuống.
Mỹ nhân Đông Phương thấy bộng dạng Thạch Thái khốn cùng, rất có lòng tốt muốn giúp anh ta thoát khỏi cảnh lúng túng đó, nhưng từ trước đến này hắn ta luôn sợ phiền toái, đương nhiên sẽ không đích thân giúp đỡ, chỉ nháy mắt về phía mỹ nhân phái hành động Nam Thiên.
Nam Thiên Tôn vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn ta, hiểu ý gật đầu nhưng có chút không cam tâm tình nguyện.
Nói đùa à, lúc này rồi mà lại muốn hắn tránh xa cục đá nhỏ đáng yêu ư.
“Hừ, muốn chết cũng không cần gấp như vậy chứ…” Vẻ mặt không thay đổi khẽ nói, biểu hiện trên mặt mỹ nhân Nam Thiên không dễ nhìn, cất bước đi về phía Mại Vu, đưa tay dẫn Mại Vu ra phía sau, đưa anh ra chỗ khác.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố …” Còn chưa nói xong câu Mại Vu đã bị mang đi, để lại Đông Phương Điển đối mặt với Thạch Thái.
“Cục đá nhỏ…….” Đông Phương Điển khẽ cười nhìn mặt Thạch Thái bị nung đỏ một mảnh, đôi tay ma quỷ xinh đẹp dự định tiếp tục vươn về phía Thạch Thái.
*****
Chuyện làm xong trước thời gian sớm hơn rất nhiều so với dự tính, Hoàng Huyền khởi động xe đi về phía nhà Nam Thiên Tôn để đón Mại Vu.
Chuyện Thu Chỉ muốn trở về làm trong lòng hắn cảm thấy lộn xộn, cũng không biết bà ta sẽ dùng thủ đoạn nào đối phó với Mại Vu, hắn lo lắng muốn chết, đành phải quyết định tạm thời đưa Mại Vu ra nước ngoài, trước là tránh Thu Chỉ có thể trực tiếp ra tay với Mại Vu, sau nữa cũng hi vọng người phụ nữ kia biết khó mà lui.
Mại Vu đối với hắn bây giờ mà nói đã quá quan trọng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào?
Nhớ trước kia lúc học trung học, hắn chẳng thèm ngó ngàng gì tới Mại Vu!
Khóe môi hơi nhếch lên.
Thật sự sàng ngày càng yêu em ấy.
Nghĩ tới đây, Hoàng Huyền lại càng muốn lập tức nhìn thấy Mại Vu, muốn ôm anh hôn anh, muốn nghe giọng nói nhẹ nhàng lại có chút từ tính kia.
“A.” Chưa phát hiện ra suy nghĩ của mình có chút buồn cười, dứt khoát gọi điện thoại nói chuyện với Mại Vu.
Đáng tiếc là Hoàng Huyền không biết, Mại Vu để di động ở nhà Nam Thiên Tôn chứ không cầm đi ra ngoài.
“Tiểu tử thối, không nghe máy!” Nghe tiếng chuông điện thoại không ngừng phát ra tiếng reng reng, Hoàng Huyền nhíu mày, đoán Mại Vu đang chơi đùa vui vẻ cùng Thạch Thái cho nên không chú ý tới hắn gọi điện thoại.
Lại gọi tiếp một cuộc tới nhà Nam Thiên Tôn.
………. Cũng không có người nghe máy.
Gân xanh trên trán nổi lên, chút tình cảm vừa rồi với Mại Vu bây giờ biến mất không dấu vết.
“Tiểu tử thối chết tiệt, tốt nhất đừng để anh bắt được em và mấy tên kia lén lút đi ra ngoài làm chuyện xấu gì.” Hoàng Huyền mở danh bạ điện thoại, tìm kiếm số của Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển.
*****
“Xin lỗi, Tiểu Thái.” Mại Vu ôm lấy đầu vừa mới bị Nam Thiên Tôn hung hăng gõ mấy cái, đi tới bên cạnh Thạch Thái nói lời xin lỗi.
Anh thật sự không cố ý, ai ngờ lúc chạy tới tìm Thạch Thái lại gặp phải ba người bọn họ… Đang trao đổi tình cảm chứ.
“Không sao, cũng không phải lỗi của cậu.” Thạch Thái không quay đầu lại, nguyên nhân là anh ta xấu hổ không dám nhìn Mại Vu.
“Nhưng…..” Nhưng mỹ nhân Nam Thiên bảo anh đến xin lỗi anh không thể không nghe lời!
“Dù sao thì cũng chẳng phải lỗi của cậu, muốn trách thì trách hai người quái gở kia.” Thạch Thái nhíu mày, vừa nghĩ tới hai người nào đó thì tức giận.
Mại Vu quay đầu nhìn lại, vừa vặn hai người Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển đứng kề vai nhau nhìn qua họ.
“À, cũng may là tiểu tử kia ngoan ngoãn đi xin lỗi.” Vẻ mặt mỹ nhân Nam Thiên lạnh lùng, hai tay vòng trước ngực.
“Đương nhiên rồi, anh ta không đi xin lỗi thì cậu còn không thưởng thêm cho anh ta vài cú nữa à?” Nở nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu Đông Phương Điển bình tĩnh vô cùng, “Nhưng cậu đánh anh ta như vậy không sợ anh ta tố cáo với Hoàng Huyền à?”
“Anh ta dám tố cáo, tôi đành phải đánh anh ta thêm vài cái cho hả giận trước khi anh ta méc!” Nam Thiên Tôn xoay đầu trừng mắt với Mại Vu, tin anh không có can đảm đi tố cáo với Hoàng Huyền.
Mại Vu đón nhận ánh mắt sắc sảo của Nam Thiên Tôn không kiềm chế được rùng mình một cái, bị mỹ nhân liếc nhìn như vậy, khí lực quả thực không nhỏ, thật sự là hù chết người.
Nhìn thấy Mại Vu mang vẻ hoảng sợ nhìn lại mình, Nam Thiên Tôn thỏa mãn cười, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Điển, “Trái lại cậu, sao mặt lại đỏ một bên như vậy?”
“À, chuyện đó hả, là bị cục đá nhỏ đánh.” Đông Phương Điển mỉm cười, giọng điệu lại rét lạnh khác thường.
“Ha ha, chẳng ngờ cục đá nhỏ lại đánh cậu!” Nam Thiên Tôn buột miệng cười, vẫn nhớ Thạch Thái rất sợ Đông Phương Điển cơ mà, sao lại có dũng khí đánh cậu ta.
“Đúng, vừa rồi sau khi cậu dẫn chị dâu rời khỏi đó, tôi vốn còn muốn tiếp tục chơi đùa với cậu ta, không nghĩ tới cậu ta đánh cho tôi một quyền.”
“Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe, vậy cậu không đánh trả à?” Nam Thiên Tôn khoác vai Đông Phương Điển, cười thở không ra hơi.
“Không, sao tôi nỡ lòng làm tổn thương cục đá nhỏ chứ?”
“Vậy chuyện này coi như xong à?” Trong mắt Nam Thiên Tôn phát ra ánh sáng, hắn ta biết Đông Phương Điển là một người ghi hận.
“Đương nhiên không phải, món nợ này tôi sẽ đòi lại vào buổi tối.” Nở nụ cười mập mờ, Đông Phương Điển ý tứ sâu xa nhìn đối phương hiểu ý.
“À –“ âm cuối kéo rất dài, đương nhiên Nam Thiên Tôn hiểu hàm nghĩa trong lời Đông Phương Điển nói.
Hai người cười thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.