Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát Thần
Chương 27
Trương Đại Cát
06/07/2024
"Thế tử, mời dùng trà ạ."
Hoa Hiểu Tư phiền gần chết.
Hắn ở biên cương đã quen lỗ mãng, giờ đột nhiên về lại Hầu phủ quy củ khắt khe nên phiền không tả nổi, vào cửa cũng không biết nên bước chân trái hay chân phải trước.
Từ nhỏ hắn vào cung làm bạn học với đương kim Hoàng đế lúc ấy còn là Thái tử, rất ít khi về Hầu phủ, hầu hết thời gian đều sống với Thượng thư.
Sau này lớn lên vào quân ngũ rồi chinh chiến sa trường đến giờ, e là thời gian sống ở Hầu phủ này chỉ có bảy tám năm.
Hắn làm thư đồng cũng là có lý do.
Ai bảo mẹ hắn số khổ mất sớm, chẳng biết phụ thân ăn chơi của hắn tuyển bao nhiêu mỹ nhân vào phủ, con cái thành đàn, nhà ngoại hắn thấy chướng mắt quá nên tìm cách đưa hắn vào cung, theo học thái phó mới xem như không mất tiền đồ.
Vì vậy tuy hắn vẫn là thế tử Hầu phủ nhưng thật ra chẳng mấy quen thuộc với thị phi trong phủ này.
Chỉ là hắn sát phạt quá lâu nên toàn thân đầy mùi máu, đám người hầu chưa từng thấy máu vừa gặp hắn đã sợ đến nỗi bắp chân bị chuột rút, hỏi gì đáp nấy không dám giấu giếm.
"Phụ thân không có trong phủ, kế phu nhân cũng đi vắng à?"
Hoa Hiểu Tư cảm thấy nhà mình đúng là hoang đường tột độ, mặc dù thứ đệ Hoa Hiểu Chu của hắn không được Hầu phủ xem trọng nhưng dù gì đây cũng là hôn lễ với Hoàng gia.
Hai Vương gia đương triều đều là sát thần, huống chi với mức độ hiểu biết của hắn về Đường Cảnh Hạo bao năm nay, hắn cực kỳ quan tâm hai đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra này, có thể nói là huynh trưởng như cha.
Thế mà một ngày trước lễ cưới phụ thân tốt của hắn vẫn không rõ tung tích, thật khiến người ta cạn lời.
Lỡ ngày nào cả nhà bị chém đầu cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao đều là đầu chứa bột nhão, y như lũ ngốc vậy.
"Tiểu nhân...... Tiểu nhân không biết ạ."
Người hầu run cầm cập, bủn rủn quỳ phịch xuống làm Hoa Hiểu Tư nghẹn họng.
Hỏi đến thì nói không biết, còn ra thể thống gì nữa.
Nhất thời cả phòng lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên một đứa bé xinh xắn ôm đầy bánh ngọt lăn từ phòng ăn ra đại sảnh rồi nằm úp sấp.
Người hầu khiếp đảm, chỉ sợ chọc giận thế tử.
"...... Cửu thiếu gia!"
Hoa Hiểu Tư nhíu mày, đứa bé này nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, lão cha hắn thế mà còn sinh được đứa con đẹp như vậy, đúng là tuổi già mà chí chưa già.
Hắn nhất thời nổi hứng mở miệng.
"Ngươi tên gì?"
Đứa bé xinh xắn chớp mắt, đỏ mặt đứng dậy phủi bụi rồi nói lanh lảnh.
"Mạo phạm đại ca, tiểu đệ tên Hoa Trân ạ."
Lông mày Hoa Hiểu Tư giãn ra.
Đứa bé này đáng yêu hệt như Ngư Ngư hồi bé.
Như châu như bảo, là tiểu tâm can.
Hoa Hiểu Tư phiền gần chết.
Hắn ở biên cương đã quen lỗ mãng, giờ đột nhiên về lại Hầu phủ quy củ khắt khe nên phiền không tả nổi, vào cửa cũng không biết nên bước chân trái hay chân phải trước.
Từ nhỏ hắn vào cung làm bạn học với đương kim Hoàng đế lúc ấy còn là Thái tử, rất ít khi về Hầu phủ, hầu hết thời gian đều sống với Thượng thư.
Sau này lớn lên vào quân ngũ rồi chinh chiến sa trường đến giờ, e là thời gian sống ở Hầu phủ này chỉ có bảy tám năm.
Hắn làm thư đồng cũng là có lý do.
Ai bảo mẹ hắn số khổ mất sớm, chẳng biết phụ thân ăn chơi của hắn tuyển bao nhiêu mỹ nhân vào phủ, con cái thành đàn, nhà ngoại hắn thấy chướng mắt quá nên tìm cách đưa hắn vào cung, theo học thái phó mới xem như không mất tiền đồ.
Vì vậy tuy hắn vẫn là thế tử Hầu phủ nhưng thật ra chẳng mấy quen thuộc với thị phi trong phủ này.
Chỉ là hắn sát phạt quá lâu nên toàn thân đầy mùi máu, đám người hầu chưa từng thấy máu vừa gặp hắn đã sợ đến nỗi bắp chân bị chuột rút, hỏi gì đáp nấy không dám giấu giếm.
"Phụ thân không có trong phủ, kế phu nhân cũng đi vắng à?"
Hoa Hiểu Tư cảm thấy nhà mình đúng là hoang đường tột độ, mặc dù thứ đệ Hoa Hiểu Chu của hắn không được Hầu phủ xem trọng nhưng dù gì đây cũng là hôn lễ với Hoàng gia.
Hai Vương gia đương triều đều là sát thần, huống chi với mức độ hiểu biết của hắn về Đường Cảnh Hạo bao năm nay, hắn cực kỳ quan tâm hai đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra này, có thể nói là huynh trưởng như cha.
Thế mà một ngày trước lễ cưới phụ thân tốt của hắn vẫn không rõ tung tích, thật khiến người ta cạn lời.
Lỡ ngày nào cả nhà bị chém đầu cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao đều là đầu chứa bột nhão, y như lũ ngốc vậy.
"Tiểu nhân...... Tiểu nhân không biết ạ."
Người hầu run cầm cập, bủn rủn quỳ phịch xuống làm Hoa Hiểu Tư nghẹn họng.
Hỏi đến thì nói không biết, còn ra thể thống gì nữa.
Nhất thời cả phòng lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên một đứa bé xinh xắn ôm đầy bánh ngọt lăn từ phòng ăn ra đại sảnh rồi nằm úp sấp.
Người hầu khiếp đảm, chỉ sợ chọc giận thế tử.
"...... Cửu thiếu gia!"
Hoa Hiểu Tư nhíu mày, đứa bé này nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, lão cha hắn thế mà còn sinh được đứa con đẹp như vậy, đúng là tuổi già mà chí chưa già.
Hắn nhất thời nổi hứng mở miệng.
"Ngươi tên gì?"
Đứa bé xinh xắn chớp mắt, đỏ mặt đứng dậy phủi bụi rồi nói lanh lảnh.
"Mạo phạm đại ca, tiểu đệ tên Hoa Trân ạ."
Lông mày Hoa Hiểu Tư giãn ra.
Đứa bé này đáng yêu hệt như Ngư Ngư hồi bé.
Như châu như bảo, là tiểu tâm can.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.