Chương 15
A Phiêu
28/09/2020
Trans & edit: Gấu
Chu Nghị thấy trên trán mát lạnh, dần dần tỉnh lại. Trên trán mát mát hóa ra là miếng dán hạ nhiệt. Chu Nghị muốn bỏ nó ra nhưng cả người thoát lực, đầu đau, cổ họng nóng rát.
Không lâu sau cửa phòng mở ra, có tiếng bước chân tới gần.
"Anh tỉnh rồi à?" Là giọng nói của Lục Ngạn.
"Nước. . ." Chu Nghị phát ra tiếng rên rỉ trong vô thức.
"Anh chờ chút." Tiếng bước chân đi xa, Chu Nghị mờ mịt nhìn trần nhà.
Sau đó tiếng bước chân quay lại, tay hắn còn cầm thêm một cốc nước. Lục Ngạn đỡ vai anh, để anh ngồi trong ngực hắn, lấy cốc đưa lên miệng Chu Nghị, anh gấp gáp uống nước, bởi vì vội vàng mà bị sặc, Lục Ngạn vỗ vỗ lưng anh, nhẹ giọng dỗ, "Chậm thôi, đừng vội, cứ từ từ mà uống."
Sau khi bị sặc, Chu Nghị mới từ từ uống nước, cái miệng nhỏ khép mở. Đợi anh uống xong Lục Ngạn đặt cốc lên bàn, nhìn từ miệng anh đến vạt áo bên dưới đều ướt, không nhịn được cười hỏi, "Anh uống nước hay là hất nước vào quần áo vậy?"
Chu Nghị có chút lúng túng, Lục Ngạn nhìn anh, đột nhiên vươn ngón cái đè lại môi dưới của anh, hắn dùng lực lướt qua giúp anh lau sạch vệt nước bên môi.
Chu Nghị bị dọa sợ, hai mặt trợn tròn nhìn hắn. Lục Ngạn làm như không có gì, từ đầu giường lấy khăn giấy giúp anh lau khô vạt áo.
Hai người đều im lặng.
"Anh đã ngủ một ngày." Lục Ngạn lên tiếng trước.
"A, thật sao?" Phản ứng của Chu Nghị có chút chậm chạp. Anh không ngờ bản thân tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy người này bên cạnh, nằm trong ngực đối phương, cảm giác có chút không thật.
"Vết thương của anh bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, lúc anh ngủ em đã giúp anh bôi thuốc." Lục Ngạn nói, biểu hiện có chút không được tự nhiên.
"Vậy ư." Chu Nghị vẫn ngơ ngác, nhưng đã kịp phản ứng lại. Vết thương của anh là do buổi tối bị cường bạo trước đó, trong lòng Lục Ngạn hổ thẹn, ở lại chăm sóc anh cũng là chuyện đúng tình hợp lý.
"Bị thương nặng như vậy sao không bôi thuốc đã chạy đi làm?" Lục Ngạn nhìn gò má gầy gò của anh, nhíu mày, "Hai ngày nay anh ăn cơm chưa? Em thấy chén cháo bên đầu giường vẫn còn, trên bàn ăn không chút thay đổi."
Chu Nghị nhớ lại, khẽ rũ đầu, anh nhỏ giọng trả lời, "Anh quên mất."
Quên ăn cơm, quên uống nước, cũng quên bôi thuốc. Chẳng trách lúc làm việc luôn cảm thấy choáng đầu, không phải do vết thương quá nặng mà là do quá đói bụng.
Nếu như ngày nghỉ cuối tuần là ba ngày thì chắc chắn Chu Nghị sẽ chết khát ở trong phòng rồi.
"Chuyện như vậy anh cũng quên được, anh có biết lúc anh ngất đi em. . ." Lục Ngạn im lặng, dường như rất tức giận, hắn lườm anh một cái.
Chu Nghị co rúm thân thể, anh cũng biết do bản thân sơ ý bất cẩn khiến Lục Ngạn thêm phiền phức.
"Đã làm phiền em đợi tới bây giờ." Chu Nghị giật giật thân mình, muốn từ trong ngực Lục Ngạn ngồi dậy, anh nói, "Hiện tại anh tỉnh rồi, vì vậy. . ."
Lục Ngạn đè vai anh không cho anh động đậy, hắn thấp giọng nói, "Anh vội vã muốn phân giới hạn với em như vậy sao?"
Hai người đã thành người dưng đương nhiên không nên có hành động thân mật, đây không phải là chuyện bình thường ư? Hơn nữa rõ ràng là do hắn nói muốn chia tay, cũng nói không muốn chạm vào anh, căm hận đến mức độ muốn giết anh cơ mà.
Chu Nghị không quá hiểu suy nghĩ của Lục Ngạn, anh khẽ thở dài, "Em không phải đi học sao?"
"Anh thành như vậy em làm sao còn tâm trạng đi học." Lục Ngạn trợn mắt nhìn anh một cái.
"Anh có thể tự chăm sóc chính mình. . ."
"Vết thương của anh do ai tạo ra!" Lục Ngạn mất kiên nhẫn lớn tiếng nói, "Là em! Vậy nên em phải có trách nhiệm chăm sóc anh!" Bởi vì mong muốn bù đắp mãnh liệt của hắn khiến Chu Nghị chỉ có thể im lặng. Cuối cùng không nghe thấy những lời nói khiến người ta bực bội, Lục Ngạn hài lòng ôm người trong ngực, cảm nhận hơi thở của anh, ngửi mùi hương trên cơ thể Chu Nghị. Hai người yên lặng ngồi một chút, Lục Ngạn đột nhiên đứng lên.
"Em ra ngoài."
Chu Nghị nhìn hắn vội vàng đóng cửa rời đi, có chút không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Bị ôm chặt như vậy, nếu hai người không tách ra anh sợ chính mình sẽ có phản ứng không tốt.
Chu Nghị thấy trên trán mát lạnh, dần dần tỉnh lại. Trên trán mát mát hóa ra là miếng dán hạ nhiệt. Chu Nghị muốn bỏ nó ra nhưng cả người thoát lực, đầu đau, cổ họng nóng rát.
Không lâu sau cửa phòng mở ra, có tiếng bước chân tới gần.
"Anh tỉnh rồi à?" Là giọng nói của Lục Ngạn.
"Nước. . ." Chu Nghị phát ra tiếng rên rỉ trong vô thức.
"Anh chờ chút." Tiếng bước chân đi xa, Chu Nghị mờ mịt nhìn trần nhà.
Sau đó tiếng bước chân quay lại, tay hắn còn cầm thêm một cốc nước. Lục Ngạn đỡ vai anh, để anh ngồi trong ngực hắn, lấy cốc đưa lên miệng Chu Nghị, anh gấp gáp uống nước, bởi vì vội vàng mà bị sặc, Lục Ngạn vỗ vỗ lưng anh, nhẹ giọng dỗ, "Chậm thôi, đừng vội, cứ từ từ mà uống."
Sau khi bị sặc, Chu Nghị mới từ từ uống nước, cái miệng nhỏ khép mở. Đợi anh uống xong Lục Ngạn đặt cốc lên bàn, nhìn từ miệng anh đến vạt áo bên dưới đều ướt, không nhịn được cười hỏi, "Anh uống nước hay là hất nước vào quần áo vậy?"
Chu Nghị có chút lúng túng, Lục Ngạn nhìn anh, đột nhiên vươn ngón cái đè lại môi dưới của anh, hắn dùng lực lướt qua giúp anh lau sạch vệt nước bên môi.
Chu Nghị bị dọa sợ, hai mặt trợn tròn nhìn hắn. Lục Ngạn làm như không có gì, từ đầu giường lấy khăn giấy giúp anh lau khô vạt áo.
Hai người đều im lặng.
"Anh đã ngủ một ngày." Lục Ngạn lên tiếng trước.
"A, thật sao?" Phản ứng của Chu Nghị có chút chậm chạp. Anh không ngờ bản thân tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy người này bên cạnh, nằm trong ngực đối phương, cảm giác có chút không thật.
"Vết thương của anh bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, lúc anh ngủ em đã giúp anh bôi thuốc." Lục Ngạn nói, biểu hiện có chút không được tự nhiên.
"Vậy ư." Chu Nghị vẫn ngơ ngác, nhưng đã kịp phản ứng lại. Vết thương của anh là do buổi tối bị cường bạo trước đó, trong lòng Lục Ngạn hổ thẹn, ở lại chăm sóc anh cũng là chuyện đúng tình hợp lý.
"Bị thương nặng như vậy sao không bôi thuốc đã chạy đi làm?" Lục Ngạn nhìn gò má gầy gò của anh, nhíu mày, "Hai ngày nay anh ăn cơm chưa? Em thấy chén cháo bên đầu giường vẫn còn, trên bàn ăn không chút thay đổi."
Chu Nghị nhớ lại, khẽ rũ đầu, anh nhỏ giọng trả lời, "Anh quên mất."
Quên ăn cơm, quên uống nước, cũng quên bôi thuốc. Chẳng trách lúc làm việc luôn cảm thấy choáng đầu, không phải do vết thương quá nặng mà là do quá đói bụng.
Nếu như ngày nghỉ cuối tuần là ba ngày thì chắc chắn Chu Nghị sẽ chết khát ở trong phòng rồi.
"Chuyện như vậy anh cũng quên được, anh có biết lúc anh ngất đi em. . ." Lục Ngạn im lặng, dường như rất tức giận, hắn lườm anh một cái.
Chu Nghị co rúm thân thể, anh cũng biết do bản thân sơ ý bất cẩn khiến Lục Ngạn thêm phiền phức.
"Đã làm phiền em đợi tới bây giờ." Chu Nghị giật giật thân mình, muốn từ trong ngực Lục Ngạn ngồi dậy, anh nói, "Hiện tại anh tỉnh rồi, vì vậy. . ."
Lục Ngạn đè vai anh không cho anh động đậy, hắn thấp giọng nói, "Anh vội vã muốn phân giới hạn với em như vậy sao?"
Hai người đã thành người dưng đương nhiên không nên có hành động thân mật, đây không phải là chuyện bình thường ư? Hơn nữa rõ ràng là do hắn nói muốn chia tay, cũng nói không muốn chạm vào anh, căm hận đến mức độ muốn giết anh cơ mà.
Chu Nghị không quá hiểu suy nghĩ của Lục Ngạn, anh khẽ thở dài, "Em không phải đi học sao?"
"Anh thành như vậy em làm sao còn tâm trạng đi học." Lục Ngạn trợn mắt nhìn anh một cái.
"Anh có thể tự chăm sóc chính mình. . ."
"Vết thương của anh do ai tạo ra!" Lục Ngạn mất kiên nhẫn lớn tiếng nói, "Là em! Vậy nên em phải có trách nhiệm chăm sóc anh!" Bởi vì mong muốn bù đắp mãnh liệt của hắn khiến Chu Nghị chỉ có thể im lặng. Cuối cùng không nghe thấy những lời nói khiến người ta bực bội, Lục Ngạn hài lòng ôm người trong ngực, cảm nhận hơi thở của anh, ngửi mùi hương trên cơ thể Chu Nghị. Hai người yên lặng ngồi một chút, Lục Ngạn đột nhiên đứng lên.
"Em ra ngoài."
Chu Nghị nhìn hắn vội vàng đóng cửa rời đi, có chút không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Bị ôm chặt như vậy, nếu hai người không tách ra anh sợ chính mình sẽ có phản ứng không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.