Chương 17
A Phiêu
28/09/2020
Trans & edit: Gấu =))
Vô tình thăm dò được người yêu nhiệt tình đáp lại khiến trái tim Chu Nghị nhảy lên, anh chủ động cùng Lục Ngạn làm nụ hôn sâu hơn, nhưng vì quá vội vàng mà ngây ngốc chút nữa cắn đầu lưỡi đối phương. Cũng may Lục Ngạn không để ý lắm, hắn thả đầu lưỡi bị bản thân hút đến tê dại của Chu Nghị ra, thân thể nâng lên, Chu Nghị nằm dưới thân hắn thở dốc, Lục Ngạn nhìn anh, đột nhiên vươn tay, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, một lần nữa hôn xuống.
Trong phòng hai người hôn môi phát ra tiếng nước vang lớn, Lục Ngạn chui vào chăn, giam cầm Chu Nghị dưới thân. Khi hôn môi hai người giúp nhau cởi quần áo, tay Lục Ngạn theo bản năng xoa nắn ngực Chu Nghị, trước ngực bị bóp lấy khiến Chu Nghị phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Lục Ngạn dùng lòng bàn tay trêu đùa núm vú nhỏ, kích thích bất ngờ khiến nó nhanh chóng sưng lớn. Hai người giống như không thể khắc chế bản thân, tính khí cả hai phồng lên cách quần ma sát. Lục Ngạn cởi quần, dương vật lớn bắn ra chạm vào bắp đùi của Chu Nghị.
Cảm nhận hơi nóng của nó, thân thể Chu Nghị run rẩy. Anh nâng mông, muốn đối phương cởi quần lót cho mình, lần này thân dưới không có vật cản trở, trực diện ma sát với người anh em của hắn, hô hấp hai người khô nóng tỏa ra mùi vị dục vọng.
Lục Ngạn đem ngón tay luồn vào trong miệng Chu Nghị, Chu Nghị ngậm đốt ngón tay thon dài, dùng đầu lưỡi làm ướt nó, trong lòng hoảng hốt lại mong đợi được đâm vào trong cơ thể.
Ngay khi ngón tay chạm vào miệng huyệt, Lục Ngạn như bị điện giật mà dừng lại, tay hắn cứng đờ.
"Sao, làm sao vậy. . ." Ngực Chu Nghị phập phồng, thấp thỏm hỏi.
"Xin lỗi, em. . ." Lục Ngạn kiềm chế nói, thân thể hắn đang rất nóng nhưng vẫn kiên quyết rời khỏi người anh.
Ở thời điểm như vậy bị từ chối.
Hắn nói không muốn gặp anh, vì vậy dù anh chủ động mê hoặc thì cuối cùng vẫn bị hắn từ chối.
Chu Nghị bị chuyện này đả kích, trước mắt là một màu đen, không biết nói gì.
Lục Ngạn thậm chí còn chu đáo giúp anh mặc quần lót, sau đó hắn mới trầm mặc rời đi.
Giây phút đó Chu Nghị cảm thấy bản thân vẫn nên chết đi thì tốt hơn.
Bởi vì cả hai đều lúng túng, sau chuyện đó trừ khi bắt buộc, Lục Ngạn chưa bao giờ đi vào phòng ngủ nữa, may mắn hắn vẫn chưa nói bản thân phải đi, trái lại ở phòng khách ngủ.
Tuy Chu Nghị cảm thấy đau đớn nhưng không dám làm chuyện gì khác người, đi WC cũng mặc đồ ngủ cẩn thận kín đáo.
Hai ngày sau Chu Nghị đã hoàn toàn khỏi bệnh, tuy phía dưới vẫn có chút không khỏe nhưng không còn lý do nghỉ việc, dù sao Lục Ngạn phải về trường đi học.
"Anh muốn đi làm." Chu Nghị ngồi trên ghế salon đối diện hắn, bàn tay chống cằm, giống như đang trầm tư suy nghĩ, "Mấy ngày nay cảm ơn em đã chăm sóc, anh đã khỏi bệnh rồi. . ."
Vì vậy em có thể rời đi, bất cứ lúc nào cũng được.
Thế nhưng lời như vậy anh không nói ra được. So với việc bị từ chối, chuyện người này rời khỏi càng khiến anh khó chịu hơn.
Cuối cùng Chu Nghị không nói tiếp, anh mang theo tâm trạng u ám và suy nghĩ bị bỏ lại đi làm.
Vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng, Chu Nghị cả ngày ở công ty làm việc, chăm chỉ xử lý nghiệp vụ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, buổi chiều đồng nghiệp cùng nhau tan ca, anh lại ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Không muốn về nhà. Anh không muốn quay lại nơi không có Lục Ngạn.
Chu Nghị nghĩ như vậy, dọn dẹp hồ sơ trên bàn, rời khỏi công ty anh mới nhận ra bản thân đã hơn một tuần không đi phòng tập thể hình. Không biết thẻ trải nghiệm đã quá hạn hay chưa.
Đẩy cửa đi vào, Chu Nghị được thông báo thẻ sắp hết hạn, anh hỏi huấn luyện viên, "Ngày hôm nay tôi có thể tập nốt những bài tập còn lại không, một lần học xong."
Huấn luyện viên như bị dọa sợ, miễn cưỡng gật gật đầu.
Không muốn về nhà, cũng không muốn nhớ tới Lục Ngạn.
Vì lẽ đó Chu Nghị quyết định dùng toàn bộ thời gian rảnh điên cuồng tập luyện.
Không biết tại sao ngày hôm nay chỉ có một mình anh học yoga.
Huấn luyện viện yoga là một người đàn ông có vóc dáng gợi cảm, vừa gặp mặt anh ta nháy mắt nói, "Đã lâu không thấy cậu tới đây. Ngày hôm nay tôi không định dạy tiếp, nhưng vì cậu tôi có thể phá lệ một thầy một trò được."
Tuy bình thường cảm thấy hành động của anh ta có chút kì lạ nên anh cố gắng giữ khoảng cách, nhưng ngày hôm nay Chu Nghị không để ý tới sự tồn tại của anh ta, cảm quan cùng tri giác đều bị Lục Ngạn làm mờ.
Người đàn ông này muốn anh làm động tác gì Chu Nghị đều làm động tác đó, trước ngực kề sát trên đệm, hai chân tách ra quỳ trên sàn, bắp đùi nâng thẳng, cái mông vểnh lên.
Bỗng nhiên thân dưới của anh ta ma sát với mông anh, giọng nói bên tai vang lên, "Phối hợp như vậy rất tốt, thực sự khiến người khác vui vẻ, tôi sẽ khiến cậu thoải mái. . ."
Lúc này Chu Nghị mới không thoải mái nhíu mày.
Bị một người đàn ông xa lạ không phải người yêu cũ chạm vào khiến thân thể anh bài xích, bên trong cảm thấy buồn nôn.
Không đợi Chu Nghị từ trên đệm bò dậy anh đã nghe thấy một tiếng vang lớn, sau đó huấn luyện viên đáng thương chỉ kịp kêu một tiếng, người đàn ông hai mắt đỏ bừng như muốn giết người xông tới đánh anh ta ngất đi.
Vô tình thăm dò được người yêu nhiệt tình đáp lại khiến trái tim Chu Nghị nhảy lên, anh chủ động cùng Lục Ngạn làm nụ hôn sâu hơn, nhưng vì quá vội vàng mà ngây ngốc chút nữa cắn đầu lưỡi đối phương. Cũng may Lục Ngạn không để ý lắm, hắn thả đầu lưỡi bị bản thân hút đến tê dại của Chu Nghị ra, thân thể nâng lên, Chu Nghị nằm dưới thân hắn thở dốc, Lục Ngạn nhìn anh, đột nhiên vươn tay, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, một lần nữa hôn xuống.
Trong phòng hai người hôn môi phát ra tiếng nước vang lớn, Lục Ngạn chui vào chăn, giam cầm Chu Nghị dưới thân. Khi hôn môi hai người giúp nhau cởi quần áo, tay Lục Ngạn theo bản năng xoa nắn ngực Chu Nghị, trước ngực bị bóp lấy khiến Chu Nghị phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Lục Ngạn dùng lòng bàn tay trêu đùa núm vú nhỏ, kích thích bất ngờ khiến nó nhanh chóng sưng lớn. Hai người giống như không thể khắc chế bản thân, tính khí cả hai phồng lên cách quần ma sát. Lục Ngạn cởi quần, dương vật lớn bắn ra chạm vào bắp đùi của Chu Nghị.
Cảm nhận hơi nóng của nó, thân thể Chu Nghị run rẩy. Anh nâng mông, muốn đối phương cởi quần lót cho mình, lần này thân dưới không có vật cản trở, trực diện ma sát với người anh em của hắn, hô hấp hai người khô nóng tỏa ra mùi vị dục vọng.
Lục Ngạn đem ngón tay luồn vào trong miệng Chu Nghị, Chu Nghị ngậm đốt ngón tay thon dài, dùng đầu lưỡi làm ướt nó, trong lòng hoảng hốt lại mong đợi được đâm vào trong cơ thể.
Ngay khi ngón tay chạm vào miệng huyệt, Lục Ngạn như bị điện giật mà dừng lại, tay hắn cứng đờ.
"Sao, làm sao vậy. . ." Ngực Chu Nghị phập phồng, thấp thỏm hỏi.
"Xin lỗi, em. . ." Lục Ngạn kiềm chế nói, thân thể hắn đang rất nóng nhưng vẫn kiên quyết rời khỏi người anh.
Ở thời điểm như vậy bị từ chối.
Hắn nói không muốn gặp anh, vì vậy dù anh chủ động mê hoặc thì cuối cùng vẫn bị hắn từ chối.
Chu Nghị bị chuyện này đả kích, trước mắt là một màu đen, không biết nói gì.
Lục Ngạn thậm chí còn chu đáo giúp anh mặc quần lót, sau đó hắn mới trầm mặc rời đi.
Giây phút đó Chu Nghị cảm thấy bản thân vẫn nên chết đi thì tốt hơn.
Bởi vì cả hai đều lúng túng, sau chuyện đó trừ khi bắt buộc, Lục Ngạn chưa bao giờ đi vào phòng ngủ nữa, may mắn hắn vẫn chưa nói bản thân phải đi, trái lại ở phòng khách ngủ.
Tuy Chu Nghị cảm thấy đau đớn nhưng không dám làm chuyện gì khác người, đi WC cũng mặc đồ ngủ cẩn thận kín đáo.
Hai ngày sau Chu Nghị đã hoàn toàn khỏi bệnh, tuy phía dưới vẫn có chút không khỏe nhưng không còn lý do nghỉ việc, dù sao Lục Ngạn phải về trường đi học.
"Anh muốn đi làm." Chu Nghị ngồi trên ghế salon đối diện hắn, bàn tay chống cằm, giống như đang trầm tư suy nghĩ, "Mấy ngày nay cảm ơn em đã chăm sóc, anh đã khỏi bệnh rồi. . ."
Vì vậy em có thể rời đi, bất cứ lúc nào cũng được.
Thế nhưng lời như vậy anh không nói ra được. So với việc bị từ chối, chuyện người này rời khỏi càng khiến anh khó chịu hơn.
Cuối cùng Chu Nghị không nói tiếp, anh mang theo tâm trạng u ám và suy nghĩ bị bỏ lại đi làm.
Vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng, Chu Nghị cả ngày ở công ty làm việc, chăm chỉ xử lý nghiệp vụ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, buổi chiều đồng nghiệp cùng nhau tan ca, anh lại ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Không muốn về nhà. Anh không muốn quay lại nơi không có Lục Ngạn.
Chu Nghị nghĩ như vậy, dọn dẹp hồ sơ trên bàn, rời khỏi công ty anh mới nhận ra bản thân đã hơn một tuần không đi phòng tập thể hình. Không biết thẻ trải nghiệm đã quá hạn hay chưa.
Đẩy cửa đi vào, Chu Nghị được thông báo thẻ sắp hết hạn, anh hỏi huấn luyện viên, "Ngày hôm nay tôi có thể tập nốt những bài tập còn lại không, một lần học xong."
Huấn luyện viên như bị dọa sợ, miễn cưỡng gật gật đầu.
Không muốn về nhà, cũng không muốn nhớ tới Lục Ngạn.
Vì lẽ đó Chu Nghị quyết định dùng toàn bộ thời gian rảnh điên cuồng tập luyện.
Không biết tại sao ngày hôm nay chỉ có một mình anh học yoga.
Huấn luyện viện yoga là một người đàn ông có vóc dáng gợi cảm, vừa gặp mặt anh ta nháy mắt nói, "Đã lâu không thấy cậu tới đây. Ngày hôm nay tôi không định dạy tiếp, nhưng vì cậu tôi có thể phá lệ một thầy một trò được."
Tuy bình thường cảm thấy hành động của anh ta có chút kì lạ nên anh cố gắng giữ khoảng cách, nhưng ngày hôm nay Chu Nghị không để ý tới sự tồn tại của anh ta, cảm quan cùng tri giác đều bị Lục Ngạn làm mờ.
Người đàn ông này muốn anh làm động tác gì Chu Nghị đều làm động tác đó, trước ngực kề sát trên đệm, hai chân tách ra quỳ trên sàn, bắp đùi nâng thẳng, cái mông vểnh lên.
Bỗng nhiên thân dưới của anh ta ma sát với mông anh, giọng nói bên tai vang lên, "Phối hợp như vậy rất tốt, thực sự khiến người khác vui vẻ, tôi sẽ khiến cậu thoải mái. . ."
Lúc này Chu Nghị mới không thoải mái nhíu mày.
Bị một người đàn ông xa lạ không phải người yêu cũ chạm vào khiến thân thể anh bài xích, bên trong cảm thấy buồn nôn.
Không đợi Chu Nghị từ trên đệm bò dậy anh đã nghe thấy một tiếng vang lớn, sau đó huấn luyện viên đáng thương chỉ kịp kêu một tiếng, người đàn ông hai mắt đỏ bừng như muốn giết người xông tới đánh anh ta ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.