Chương 9: Chương 5-2
Mạc Như Quy
05/06/2021
Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (5.2)
_______
Cho dù là gấu bắc cực với khứu giác mạnh mẽ cũng không thể từ một chút mùi vị này đạt được thông tin có ích nào.
Otis trong thời gian ngắn chỉ có thể ngẩn ngơ, hoặc cũng có thể là đang nghiêm túc suy nghĩ. Chỉ có thể nói, vẻ mặt của nó thật sự là quá dễ dàng làm người hiểu lầm.
Cư dân mạng đã từng đưa ra một thắc mắc trên Internet: gấu bắc cực làm bá chủ vùng cực thật sự biết mình dễ thương như vậy sao?
Chắc là không biết nhỉ.
Gấu bắc cực với bề ngoài ngốc nghếch đáng yêu này lại thật sự là một mãnh thú chính cống. Thậm chí chúng nó có thể chủ động tấn công con người, máy bay không người lái. cameras điều khiển từ xa, vân vân. Tóm lại lực phá hoại vô cùng to lớn.
Trở về với Otis, sau khi nó bắt được một tia mùi vị của nhóc gấu bắc cực từ trong gió liền như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm.
“Otis rời đi lãnh địa mà bản thân đã chiếm cứ nửa tháng!”
“Mau xem, phương hướng của nó là nơi Alexander đang ở.”
Các nhân viên công tác thông qua máy định vị gps nhận ra được đường đi của Otis khiến bọn hộ vô cùng giật mình.
Đây là trùng hợp hay cố ý?
Bởi vì nó quá khó tin nên mọi người chỉ có thể đoán già đoán non.
Alexander vẫn luôn không di chuyển quá xa. Tiếp tục như thế thì nói không chắc sau một tuần Otis sẽ có thể tìm đến cậu.
Nói như thế nào đâu?
Lần gặp lại này có chút làm người mong đợi.
Chỉ là hai đầu gấu bắc cực đực thật sự có thể kết bạn cùng nhau sao?
Mọi người ngoài chờ mong còn có rất nhiều lo lắng.
Otis dọc theo đường đi chỉ dừng lại để đi săn, trừ đó ra toàn bộ thời gian đều dành cho việc di chuyển.
Dựa theo tốc độ của nó, một ngày có thể đi được khoảng 25km, dao động không vượt quá 5km.
Nó thường thường dừng lại tìm tòi, xác nhận phương hướng, nhưng cũng thường thường mê mang, bởi vì không phải mỗi một trận gió đều có mùi vị của nhóc gấu bắc cực.
Chỉ cần vị trí hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút thôi thì kết quả nó vẫn sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất gặp lại nhóc gấu.
Gấu bắc cực giàu kinh nghiệm sinh hoạt cảm nhận hướng gió vô cùng nhạy bén. Chúng nó tổng hợp những số liệu xung quanh để xác nhận hướng đi của mình có chính xác hay không.
Otis mới chưa đầy năm tuổi, thời gian nó sống một mình cũng chỉ được hai năm, kinh nghiệm có lẽ không hẳn gọi là phong phú, nhưng nó rất thông minh, cũng rất cẩn thận.
Trên lý thuyết, trước khi mùa hè gian khổ bắt đầu, nó hẳn cần phải nắm chặt thời gian tích trữ đủ lượng mỡ cho bản thân mà không phải là lãng phí cho việc tìm kiếm nhóc gấu bắc cực.
Nó thật sự đang tìm kiếm Alexander sao?
Hai ngày trôi qua, khi Otis càng ngày càng tới gần khu vực Alexander hoạt động, mọi người rốt cuộc xác định, Otis quả thật đang tìm kiếm Alexander.
Khi khoảng cách giữa hai người giảm đến tầm 60km, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
Mà lúc này lại xảy ra tình huống mới, một đầu gấu bắc cực đực thành niên xâm nhập gần chu vi hoạt động của Kiều Thất Tịch.
60km là một khoảng cách không hề an toàn, gấu bắc cực đực ngửi được mùi vị của gấu bắc cực con sẽ có khả năng cố ý đi tìm đôi phương và giết chết chúng.
Tất cả đều là có khả năng.
Kiều Thất Tịch đang kiếm ăn trong địa bàn của bản thân cũng không biết rằng mình sắp gặp phải nguy cơ sống còn. Cậu còn đang lên kế hoạch khi nào thì có thể lấy đủ can đảm ra tay với những chú hải báo đáng yêu nhỏ nhắn kia.
Đương nhiên, Kiều Thất Tịch vẫn có đủ các giác quan của một đầu gấu bắc cực nên có. Khi khí vị của gấu bắc cực xa lạ xuất hiện trong vòng 10km, cậu rốt cuộc phát hiện nguy hiểm đang đến gần.
Rất tốt, rắc rối về đồ ăn còn chưa kịp giải quyết thì lại nghênh đón thử thách mới.
Kiều Thất Tịch đương nhiên sẽ không lấy hình thể nhỏ bé của mình đi đối mặt với một đầu gấu bắc cực đực trưởng thành mà chỉ mới ngửi mùi thôi đã rõ ràng biết được nó rất hung tàn kia.
Nơi nguy hiểm này không nên ở lâu. Cậu không hề do dự bỏ xuống “giang sơn” của chính mình, giơ chân bỏ chạy.
Tốc độ cao nhất mà gấu bắc cực có thể đạt được là 60km/giờ, đương nhiên điều này cũng chỉ đối với gấu bắc cực thành niên. Đối với một nhóc gấu “gà” như Kiều Thất Tịch thì chạy liên tục 5km đã khiến cậu mệt nằm dài, huống chi là trong tình trạng đang đói bụng như vậy.
Quả thật cứ như mở ra hình thức tử vong.
Otis đã không ngừng di chuyển trên mặt băng 5 ngày, quanh người nó càng lúc càng có nhiều khí vị của nhóc gấu bắc cực chứng tỏ nó không hề tìm lầm phương hướng.
Chỉ là ở trong phạm vi hoạt động của đối phương xuất hiện mùi vị của một đầu gấu bắc cực thành niên khác làm cho nó hơi do dự.
Gấu bắc cực không có thiên địch, thiên địch duy nhất của gấu bắc cực chính là một con gấu bắc cực mạnh mẽ hơn nó. Tránh nặng tìm nhẹ[1] vốn dĩ là bản năng. Bản năng của Otis bảo nó cần rời đi nơi này. Này cũng không liên quan gì đến việc bản thân nó có mạnh mẽ hay không, chỉ là vì nó không muốn đụng mặt với một đầu gấu bắc cực thành niên khác mà thôi.
Chỉ thấy nó ở trên mặt băng do dự một lát, tựa hồ lâm vào lựa chọn khó khăn. Nhưng rốt cuộc sự cám dỗ từ nhóc gấu bắc cực vẫn chiếm ưu thế, bởi vì mùi của đối phương đã ngày càng nồng nặc.
Một trận gió cũng đủ để Otis dễ như ăn cháo nắm lấy tin tốt.
Otis bắt đầu chạy nhanh hơn, hướng tới một phương hướng.
Toàn tốc chạy sẽ hao phí thể lực, chỉ khi đi săn Otis mới cố gắng như vậy. Vì lặn lội đường xa mà gắng sức, thật giống như đã rất lâu rồi nó chưa từng thử qua.
Ký ức thuở nhỏ giúp nó nhớ đến thời điểm duy nhất trèo non lội suối của bản thân là lúc cùng mẹ mình di chuyển.
Kiều Thất Tịch chỉ chú ý khí vị của tên gấu bắc cực đực xa lạ mà gió mang đến, bởi vì đối phương đứng ở đầu gió, cậu ở cuối gió. Gió nói cho cậu biết con gấu kia thật sự đang truy đuổi bản thân.
Gấu gì mà tệ hại thế không biết.
Kiều Thất Tịch nằm sấp nghỉ ngơi không bao lâu đã phải trưng ra vẻ mặt đưa đám tiếp tục chạy trốn.
Cậu kéo dài hơi tàn lại chạy thêm 5km thì phía trước xuất hiện một cụm núi băng, tựa hồ có thể tạo ra điểm mù.
Là một sinh viên giỏi giang còn mang theo tư tưởng của nhân loại, lại bị một con gấu đuổi đến mức tắt thở, bó tay toàn tập liền hơi quá đáng.
Kiều Thất Tịch quyết định triển lãm một chút chỉ số thông minh của chính mình, nhưng mà khi cậu vòng tới phía sau núi băng liền trợn tròn mắt. Không thể nào, phía trước cũng có một con gấu bắc cực!
Tiêu cmn tùng rồi——
Kiều Thất Tich vừa rồi còn hy vọng tràn đầy, nháy mắt lại nếm được mùi vị của tuyệt vọng. Cậu cũng không phải từ bỏ suy nghĩ chạy trốn nhưng mà bốn chân đều đang run rẩy, thật sự chạy không nổi nữa rồi.
Không làm nổi, không làm được. Trước sau giáp công, cậu nhận thua.
Gấu sinh ngắn ngủi dường như dừng lại nơi đây. Nếu còn có tập tiếp theo mà nói, hẹn gặp mọi người ở tập sau.
Otis thấy được nhóc gấu bắc cực quen thuộc, nó giảm lại tốc độ đi tới, trong miệng thở ra hơi trắng, nhưng khí thế quanh người vẫn khiến nó thoạt nhìn rất hung dữ.
Kiều Thất Tịch: Thiên đố anh tài[2].
Nhưng có đánh chết cậu cũng không chạy nữa, 10km vừa rồi đã là cực hạn.
Nhóc gấu bắc cực ngồi phịch xuống trên mặt băng, cả người đều lộ ra một luồng khí thế gan góc “thích làm gì thì làm”.
Vẫn là câu nói kia, sống chết mặc bây nhưng bắt buộc phải tao nhã!
“Rống ——” Otis vừa lại gần vừa trầm giọng rít gào, mang theo ý tứ cảnh cáo nồng nặc.
Nhưng cái này cũng không phải nhằm vào nhóc gấu bắc cực, mà là nhằm vào con gấu bắc cực đực thành niên xa lạ kia.
Mang theo “hệ thống giác quan của gấu bắc cực”, Kiều Thất Tịch cảm thấy tần số thanh âm này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng suy nghĩ của loài người lại cản trở kết quả phân tích của cậu.
Dù sao thì cậu cảm thấy Otis không có khả năng hung dữ chính mình……
Ể, Otis?
________
[1] Nguyên văn 趨利避害: xu lợi tị hại, lần đầu xuất hiện trong bài “Tấu nhớ đại tướng quân Lương Thương” của Hoắc tư thời Hán. Mình chuyển sang Việt ngữ để dễ hiểu nhé.
[2] Nguyên văn天妒英才, người tài giỏi thường bị trời ghen ghét, đố kỵ, ý bạn Thất Tịch nói trời ghét bản thân, không cho bé đường sống =))) Rùa chưa tìm ra câu tực ngữ nào bên mình có ý như vậy, bạn nào biết để lại dưới phần bình luận giúp mình nhé!
P/s: Thả sao nhiều nhiều để mình biết có người đọc nha! Như vậy mới có động lực ra chương đều đặn nè ♪~(´ε`)
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (5.2)
_______
Cho dù là gấu bắc cực với khứu giác mạnh mẽ cũng không thể từ một chút mùi vị này đạt được thông tin có ích nào.
Otis trong thời gian ngắn chỉ có thể ngẩn ngơ, hoặc cũng có thể là đang nghiêm túc suy nghĩ. Chỉ có thể nói, vẻ mặt của nó thật sự là quá dễ dàng làm người hiểu lầm.
Cư dân mạng đã từng đưa ra một thắc mắc trên Internet: gấu bắc cực làm bá chủ vùng cực thật sự biết mình dễ thương như vậy sao?
Chắc là không biết nhỉ.
Gấu bắc cực với bề ngoài ngốc nghếch đáng yêu này lại thật sự là một mãnh thú chính cống. Thậm chí chúng nó có thể chủ động tấn công con người, máy bay không người lái. cameras điều khiển từ xa, vân vân. Tóm lại lực phá hoại vô cùng to lớn.
Trở về với Otis, sau khi nó bắt được một tia mùi vị của nhóc gấu bắc cực từ trong gió liền như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm.
“Otis rời đi lãnh địa mà bản thân đã chiếm cứ nửa tháng!”
“Mau xem, phương hướng của nó là nơi Alexander đang ở.”
Các nhân viên công tác thông qua máy định vị gps nhận ra được đường đi của Otis khiến bọn hộ vô cùng giật mình.
Đây là trùng hợp hay cố ý?
Bởi vì nó quá khó tin nên mọi người chỉ có thể đoán già đoán non.
Alexander vẫn luôn không di chuyển quá xa. Tiếp tục như thế thì nói không chắc sau một tuần Otis sẽ có thể tìm đến cậu.
Nói như thế nào đâu?
Lần gặp lại này có chút làm người mong đợi.
Chỉ là hai đầu gấu bắc cực đực thật sự có thể kết bạn cùng nhau sao?
Mọi người ngoài chờ mong còn có rất nhiều lo lắng.
Otis dọc theo đường đi chỉ dừng lại để đi săn, trừ đó ra toàn bộ thời gian đều dành cho việc di chuyển.
Dựa theo tốc độ của nó, một ngày có thể đi được khoảng 25km, dao động không vượt quá 5km.
Nó thường thường dừng lại tìm tòi, xác nhận phương hướng, nhưng cũng thường thường mê mang, bởi vì không phải mỗi một trận gió đều có mùi vị của nhóc gấu bắc cực.
Chỉ cần vị trí hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút thôi thì kết quả nó vẫn sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất gặp lại nhóc gấu.
Gấu bắc cực giàu kinh nghiệm sinh hoạt cảm nhận hướng gió vô cùng nhạy bén. Chúng nó tổng hợp những số liệu xung quanh để xác nhận hướng đi của mình có chính xác hay không.
Otis mới chưa đầy năm tuổi, thời gian nó sống một mình cũng chỉ được hai năm, kinh nghiệm có lẽ không hẳn gọi là phong phú, nhưng nó rất thông minh, cũng rất cẩn thận.
Trên lý thuyết, trước khi mùa hè gian khổ bắt đầu, nó hẳn cần phải nắm chặt thời gian tích trữ đủ lượng mỡ cho bản thân mà không phải là lãng phí cho việc tìm kiếm nhóc gấu bắc cực.
Nó thật sự đang tìm kiếm Alexander sao?
Hai ngày trôi qua, khi Otis càng ngày càng tới gần khu vực Alexander hoạt động, mọi người rốt cuộc xác định, Otis quả thật đang tìm kiếm Alexander.
Khi khoảng cách giữa hai người giảm đến tầm 60km, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
Mà lúc này lại xảy ra tình huống mới, một đầu gấu bắc cực đực thành niên xâm nhập gần chu vi hoạt động của Kiều Thất Tịch.
60km là một khoảng cách không hề an toàn, gấu bắc cực đực ngửi được mùi vị của gấu bắc cực con sẽ có khả năng cố ý đi tìm đôi phương và giết chết chúng.
Tất cả đều là có khả năng.
Kiều Thất Tịch đang kiếm ăn trong địa bàn của bản thân cũng không biết rằng mình sắp gặp phải nguy cơ sống còn. Cậu còn đang lên kế hoạch khi nào thì có thể lấy đủ can đảm ra tay với những chú hải báo đáng yêu nhỏ nhắn kia.
Đương nhiên, Kiều Thất Tịch vẫn có đủ các giác quan của một đầu gấu bắc cực nên có. Khi khí vị của gấu bắc cực xa lạ xuất hiện trong vòng 10km, cậu rốt cuộc phát hiện nguy hiểm đang đến gần.
Rất tốt, rắc rối về đồ ăn còn chưa kịp giải quyết thì lại nghênh đón thử thách mới.
Kiều Thất Tịch đương nhiên sẽ không lấy hình thể nhỏ bé của mình đi đối mặt với một đầu gấu bắc cực đực trưởng thành mà chỉ mới ngửi mùi thôi đã rõ ràng biết được nó rất hung tàn kia.
Nơi nguy hiểm này không nên ở lâu. Cậu không hề do dự bỏ xuống “giang sơn” của chính mình, giơ chân bỏ chạy.
Tốc độ cao nhất mà gấu bắc cực có thể đạt được là 60km/giờ, đương nhiên điều này cũng chỉ đối với gấu bắc cực thành niên. Đối với một nhóc gấu “gà” như Kiều Thất Tịch thì chạy liên tục 5km đã khiến cậu mệt nằm dài, huống chi là trong tình trạng đang đói bụng như vậy.
Quả thật cứ như mở ra hình thức tử vong.
Otis đã không ngừng di chuyển trên mặt băng 5 ngày, quanh người nó càng lúc càng có nhiều khí vị của nhóc gấu bắc cực chứng tỏ nó không hề tìm lầm phương hướng.
Chỉ là ở trong phạm vi hoạt động của đối phương xuất hiện mùi vị của một đầu gấu bắc cực thành niên khác làm cho nó hơi do dự.
Gấu bắc cực không có thiên địch, thiên địch duy nhất của gấu bắc cực chính là một con gấu bắc cực mạnh mẽ hơn nó. Tránh nặng tìm nhẹ[1] vốn dĩ là bản năng. Bản năng của Otis bảo nó cần rời đi nơi này. Này cũng không liên quan gì đến việc bản thân nó có mạnh mẽ hay không, chỉ là vì nó không muốn đụng mặt với một đầu gấu bắc cực thành niên khác mà thôi.
Chỉ thấy nó ở trên mặt băng do dự một lát, tựa hồ lâm vào lựa chọn khó khăn. Nhưng rốt cuộc sự cám dỗ từ nhóc gấu bắc cực vẫn chiếm ưu thế, bởi vì mùi của đối phương đã ngày càng nồng nặc.
Một trận gió cũng đủ để Otis dễ như ăn cháo nắm lấy tin tốt.
Otis bắt đầu chạy nhanh hơn, hướng tới một phương hướng.
Toàn tốc chạy sẽ hao phí thể lực, chỉ khi đi săn Otis mới cố gắng như vậy. Vì lặn lội đường xa mà gắng sức, thật giống như đã rất lâu rồi nó chưa từng thử qua.
Ký ức thuở nhỏ giúp nó nhớ đến thời điểm duy nhất trèo non lội suối của bản thân là lúc cùng mẹ mình di chuyển.
Kiều Thất Tịch chỉ chú ý khí vị của tên gấu bắc cực đực xa lạ mà gió mang đến, bởi vì đối phương đứng ở đầu gió, cậu ở cuối gió. Gió nói cho cậu biết con gấu kia thật sự đang truy đuổi bản thân.
Gấu gì mà tệ hại thế không biết.
Kiều Thất Tịch nằm sấp nghỉ ngơi không bao lâu đã phải trưng ra vẻ mặt đưa đám tiếp tục chạy trốn.
Cậu kéo dài hơi tàn lại chạy thêm 5km thì phía trước xuất hiện một cụm núi băng, tựa hồ có thể tạo ra điểm mù.
Là một sinh viên giỏi giang còn mang theo tư tưởng của nhân loại, lại bị một con gấu đuổi đến mức tắt thở, bó tay toàn tập liền hơi quá đáng.
Kiều Thất Tịch quyết định triển lãm một chút chỉ số thông minh của chính mình, nhưng mà khi cậu vòng tới phía sau núi băng liền trợn tròn mắt. Không thể nào, phía trước cũng có một con gấu bắc cực!
Tiêu cmn tùng rồi——
Kiều Thất Tich vừa rồi còn hy vọng tràn đầy, nháy mắt lại nếm được mùi vị của tuyệt vọng. Cậu cũng không phải từ bỏ suy nghĩ chạy trốn nhưng mà bốn chân đều đang run rẩy, thật sự chạy không nổi nữa rồi.
Không làm nổi, không làm được. Trước sau giáp công, cậu nhận thua.
Gấu sinh ngắn ngủi dường như dừng lại nơi đây. Nếu còn có tập tiếp theo mà nói, hẹn gặp mọi người ở tập sau.
Otis thấy được nhóc gấu bắc cực quen thuộc, nó giảm lại tốc độ đi tới, trong miệng thở ra hơi trắng, nhưng khí thế quanh người vẫn khiến nó thoạt nhìn rất hung dữ.
Kiều Thất Tịch: Thiên đố anh tài[2].
Nhưng có đánh chết cậu cũng không chạy nữa, 10km vừa rồi đã là cực hạn.
Nhóc gấu bắc cực ngồi phịch xuống trên mặt băng, cả người đều lộ ra một luồng khí thế gan góc “thích làm gì thì làm”.
Vẫn là câu nói kia, sống chết mặc bây nhưng bắt buộc phải tao nhã!
“Rống ——” Otis vừa lại gần vừa trầm giọng rít gào, mang theo ý tứ cảnh cáo nồng nặc.
Nhưng cái này cũng không phải nhằm vào nhóc gấu bắc cực, mà là nhằm vào con gấu bắc cực đực thành niên xa lạ kia.
Mang theo “hệ thống giác quan của gấu bắc cực”, Kiều Thất Tịch cảm thấy tần số thanh âm này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng suy nghĩ của loài người lại cản trở kết quả phân tích của cậu.
Dù sao thì cậu cảm thấy Otis không có khả năng hung dữ chính mình……
Ể, Otis?
________
[1] Nguyên văn 趨利避害: xu lợi tị hại, lần đầu xuất hiện trong bài “Tấu nhớ đại tướng quân Lương Thương” của Hoắc tư thời Hán. Mình chuyển sang Việt ngữ để dễ hiểu nhé.
[2] Nguyên văn天妒英才, người tài giỏi thường bị trời ghen ghét, đố kỵ, ý bạn Thất Tịch nói trời ghét bản thân, không cho bé đường sống =))) Rùa chưa tìm ra câu tực ngữ nào bên mình có ý như vậy, bạn nào biết để lại dưới phần bình luận giúp mình nhé!
P/s: Thả sao nhiều nhiều để mình biết có người đọc nha! Như vậy mới có động lực ra chương đều đặn nè ♪~(´ε`)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.