Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình
Chương 87: Đi quá xa rồi
Yên Hoa Đào Nguyệt
29/10/2024
Thịnh Sóc Thành không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu,
nhất là đôi mắt kia của ông, thâm ý nơi đáy mắt sâu không thấy đáy.
Bầu không khí cũng theo đó trở nên áp lực, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Trương Nghị cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt nhất thời trở nên sắc bén: "Giang tiểu thư, cô đã đi quá xa rồi."
Anh vừa định cất bước tiến lên đuổi Giang Ly đi, Thịnh Sóc Thành nheo mắt lại, bỗng nhiên giơ tay ra hiệu cho anh không cần tới.
Trầm ngâm một hồi, ông mới chậm rãi nhỏ giọng nói: “Cô đúng là một cô gái thông minh, rất đáng yêu!”
Ngay cả người đi theo Thịnh Sóc Thành nhiều năm như Trương Nghị cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thái độ của Giang Ly rất thẳng thắn, cũng rất rõ ràng, chính là dựa vào lần trước cứu Thịnh Sóc Thành một mạng mà đến đòi điều kiện.
Dựa theo tính tình Thịnh Sóc Thành nên phất tay áo rời đi mới đúng.
Nhưng ông lại không hề tức giận, mà là để mặc cho Giang Ly tiếp tục náo loạn, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Nghị.
Mặc dù trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, Trương Nghị cũng chỉ có thể đứng ở một bên trầm mặc.
“Nếu Giang tiểu thư đã thẳng thắn như vậy, vậy thì đừng lãng phí thời gian.” Thịnh Sóc Thành cúi đầu, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái một chút: “Muốn gì cứ nói đi.”
Giang Ly mỉm cười dịu dàng, cũng không vòng vo với ông mà hỏi: “Gần đây Thịnh tổng có ý định đầu tư vào công ty giải trí đúng không?”
"Ừ, đúng là tôi có ý này.” Thịnh Sóc Thành thản nhiên trả lời, trong mắt hiện lên nụ cười.
Giang Ly ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời: “Ngài hẳn đã điều tra thông tin của tôi, biết tôi là nghệ sĩ của Giang Ngu rồi.”
"Hiện nay ở Bắc Thành, Giang Ngu có ảnh hưởng nhất định, công ty hiện tại tương đối trưởng thành, tương lai sẽ có triển vọng phát triển rất tốt, là đối tượng đầu tư thích hợp."
Giọng nói của cô hùng hồn, không có nửa phần lúng túng, trực tiếp bày tỏ mục đích của mình: "Nếu có thể, hi vọng ngài có thể chọn đầu tư vào Giang Ngu."
Thịnh Sóc Thành nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Ở Bắc Thành, còn có Hải Âm cũng có triển vọng phát triển rất tốt.”
Giang Ly nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng nghệ sĩ của Hải Âm không may mắn như tôi, lại có thể khiến ngài nợ một ân tình, đúng không?”
…
Bữa cơm này ăn rất thoải mái, Thịnh Sóc Thành vốn rất ít nói, hôm nay cũng hiếm khi có thể chủ động trò chuyện với Giang Ly, thỉnh thoảng còn sẽ kiên nhẫn lắng nghe cô nói.
Chờ bữa cơm này kết thúc, Giang Ly rút khăn giấy ra lau khóe miệng, kéo đề tài trở lại:
“Về yêu cầu của tôi, Thịnh tổng có thể cân nhắc cẩn thận. Tôi tin tưởng, cho dù không có phần ân tình này của tôi và ngài, Giang Ngu cũng là một lựa chọn không tồi đối với ngài.”
Thịnh Sóc Thành nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Giang tiểu thư, con người đều rất ích kỷ. Tôi cho cô ân tình, cô cũng không nên dùng nó để giúp đỡ người khác.”
Ngụ ý, là khuyên cô nên đưa ra một điều kiện cho mình, thay vì cố gắng hết sức cho một công ty không liên quan gì đến cô.
“Ngài làm sao biết đây không phải là tôi đang tự giúp mình?”
Giang Ly rất xinh đẹp, khi cười rộ lên càng đẹp hơn nữa. Hai lúm đồng tiền nhỏ như đang đ.â.m thẳng vào lòng người khác.
Thái dương của Thịnh Sóc Thành hơi giật giật. Cánh tay ông đặt trên mặt bàn, ngón trỏ uốn cong gõ gõ lên mặt bàn, trên lông mày lộ ra trầm ổn cùng lạnh nhạt:
"Giang tiểu thư, tôi rất ít khi muốn kết bạn với người trẻ tuổi, cô là một ngoại lệ."
Giang Ly lập tức thẳng lưng.
“Nhưng… thật xin lỗi!”
Trong nháy mắt, tất cả hy vọng trong đầu Giang Ly giờ phút này chỉ còn lại trống rỗng.
…
Khi ra khỏi nhà hàng, khuôn mặt của Giang Ly vẫn trắng bệch.
Cô không nghĩ ra rốt cuộc là vừa rồi xảy ra vấn đề gì, vì sao cuối cùng Thịnh Sóc Thành lại từ chối yêu cầu của cô.
Trong đầu cô vô số lần nhớ lại mỗi một câu vừa rồi cùng Thịnh Sóc Thành nói, đều không nghĩ ra vấn đề.
Không biết từ lúc nào, Bắc Thành lại có tuyết rơi.
Bước chân của Giang Ly có chút m.ô.n.g lung, luôn cảm thấy tất cả những gì vừa rồi đều là một giấc mộng không thực tế.
Thịnh Sóc Thành đầu tiên nhìn như đáp ứng cô, nhưng vào thời điểm cuối cùng lại thẳng thừng cự tuyệt.
Cô có lẽ nên sớm đoán được, chút công phu mèo ba chân của mình không phải là đối thủ của Thịnh Sóc Thành.
Giang Ly kéo cổ áo khoác, không muốn để bông tuyết cùng gió lạnh thổi vào, cúi đầu đi về phía trước.
Người đàn ông dáng người cao thẳng, giờ phút này thờ ơ tựa vào trước cửa xe, đôi mắt nhàn nhạt rơi vào trên người cô.
Trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết mỏng, chân giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng đạp tuyết "kẽo kẹt".
"Giang Ly."
Giọng nói của người đàn ông rất dễ nhận ra, trong đêm tuyết càng trở nên trầm ấm dễ nghe.
Bầu không khí cũng theo đó trở nên áp lực, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Trương Nghị cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt nhất thời trở nên sắc bén: "Giang tiểu thư, cô đã đi quá xa rồi."
Anh vừa định cất bước tiến lên đuổi Giang Ly đi, Thịnh Sóc Thành nheo mắt lại, bỗng nhiên giơ tay ra hiệu cho anh không cần tới.
Trầm ngâm một hồi, ông mới chậm rãi nhỏ giọng nói: “Cô đúng là một cô gái thông minh, rất đáng yêu!”
Ngay cả người đi theo Thịnh Sóc Thành nhiều năm như Trương Nghị cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thái độ của Giang Ly rất thẳng thắn, cũng rất rõ ràng, chính là dựa vào lần trước cứu Thịnh Sóc Thành một mạng mà đến đòi điều kiện.
Dựa theo tính tình Thịnh Sóc Thành nên phất tay áo rời đi mới đúng.
Nhưng ông lại không hề tức giận, mà là để mặc cho Giang Ly tiếp tục náo loạn, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Nghị.
Mặc dù trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, Trương Nghị cũng chỉ có thể đứng ở một bên trầm mặc.
“Nếu Giang tiểu thư đã thẳng thắn như vậy, vậy thì đừng lãng phí thời gian.” Thịnh Sóc Thành cúi đầu, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái một chút: “Muốn gì cứ nói đi.”
Giang Ly mỉm cười dịu dàng, cũng không vòng vo với ông mà hỏi: “Gần đây Thịnh tổng có ý định đầu tư vào công ty giải trí đúng không?”
"Ừ, đúng là tôi có ý này.” Thịnh Sóc Thành thản nhiên trả lời, trong mắt hiện lên nụ cười.
Giang Ly ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời: “Ngài hẳn đã điều tra thông tin của tôi, biết tôi là nghệ sĩ của Giang Ngu rồi.”
"Hiện nay ở Bắc Thành, Giang Ngu có ảnh hưởng nhất định, công ty hiện tại tương đối trưởng thành, tương lai sẽ có triển vọng phát triển rất tốt, là đối tượng đầu tư thích hợp."
Giọng nói của cô hùng hồn, không có nửa phần lúng túng, trực tiếp bày tỏ mục đích của mình: "Nếu có thể, hi vọng ngài có thể chọn đầu tư vào Giang Ngu."
Thịnh Sóc Thành nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Ở Bắc Thành, còn có Hải Âm cũng có triển vọng phát triển rất tốt.”
Giang Ly nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng nghệ sĩ của Hải Âm không may mắn như tôi, lại có thể khiến ngài nợ một ân tình, đúng không?”
…
Bữa cơm này ăn rất thoải mái, Thịnh Sóc Thành vốn rất ít nói, hôm nay cũng hiếm khi có thể chủ động trò chuyện với Giang Ly, thỉnh thoảng còn sẽ kiên nhẫn lắng nghe cô nói.
Chờ bữa cơm này kết thúc, Giang Ly rút khăn giấy ra lau khóe miệng, kéo đề tài trở lại:
“Về yêu cầu của tôi, Thịnh tổng có thể cân nhắc cẩn thận. Tôi tin tưởng, cho dù không có phần ân tình này của tôi và ngài, Giang Ngu cũng là một lựa chọn không tồi đối với ngài.”
Thịnh Sóc Thành nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Giang tiểu thư, con người đều rất ích kỷ. Tôi cho cô ân tình, cô cũng không nên dùng nó để giúp đỡ người khác.”
Ngụ ý, là khuyên cô nên đưa ra một điều kiện cho mình, thay vì cố gắng hết sức cho một công ty không liên quan gì đến cô.
“Ngài làm sao biết đây không phải là tôi đang tự giúp mình?”
Giang Ly rất xinh đẹp, khi cười rộ lên càng đẹp hơn nữa. Hai lúm đồng tiền nhỏ như đang đ.â.m thẳng vào lòng người khác.
Thái dương của Thịnh Sóc Thành hơi giật giật. Cánh tay ông đặt trên mặt bàn, ngón trỏ uốn cong gõ gõ lên mặt bàn, trên lông mày lộ ra trầm ổn cùng lạnh nhạt:
"Giang tiểu thư, tôi rất ít khi muốn kết bạn với người trẻ tuổi, cô là một ngoại lệ."
Giang Ly lập tức thẳng lưng.
“Nhưng… thật xin lỗi!”
Trong nháy mắt, tất cả hy vọng trong đầu Giang Ly giờ phút này chỉ còn lại trống rỗng.
…
Khi ra khỏi nhà hàng, khuôn mặt của Giang Ly vẫn trắng bệch.
Cô không nghĩ ra rốt cuộc là vừa rồi xảy ra vấn đề gì, vì sao cuối cùng Thịnh Sóc Thành lại từ chối yêu cầu của cô.
Trong đầu cô vô số lần nhớ lại mỗi một câu vừa rồi cùng Thịnh Sóc Thành nói, đều không nghĩ ra vấn đề.
Không biết từ lúc nào, Bắc Thành lại có tuyết rơi.
Bước chân của Giang Ly có chút m.ô.n.g lung, luôn cảm thấy tất cả những gì vừa rồi đều là một giấc mộng không thực tế.
Thịnh Sóc Thành đầu tiên nhìn như đáp ứng cô, nhưng vào thời điểm cuối cùng lại thẳng thừng cự tuyệt.
Cô có lẽ nên sớm đoán được, chút công phu mèo ba chân của mình không phải là đối thủ của Thịnh Sóc Thành.
Giang Ly kéo cổ áo khoác, không muốn để bông tuyết cùng gió lạnh thổi vào, cúi đầu đi về phía trước.
Người đàn ông dáng người cao thẳng, giờ phút này thờ ơ tựa vào trước cửa xe, đôi mắt nhàn nhạt rơi vào trên người cô.
Trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết mỏng, chân giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng đạp tuyết "kẽo kẹt".
"Giang Ly."
Giọng nói của người đàn ông rất dễ nhận ra, trong đêm tuyết càng trở nên trầm ấm dễ nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.