Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình
Chương 73: Đó có phải chị Giang Ly không?
Yên Hoa Đào Nguyệt
16/10/2024
Giang Ly trốn trong toilet.
Cô cúi đầu, nhớ lại một màn vừa rồi trong phòng, chỉ cảm thấy là sỉ nhục.
Vừa rồi cô xúc động bốc đồng nên mới làm như vậy.
Hai bàn tay đặt trên giá rửa mặt từng chút một co lại, nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
Cô trông giống như một con hề! Thậm chí còn hề hơn cả hề!
Cô luôn nghĩ rằng Tiêu Nghiễn Chi cũng có tình cảm.
Trên đời này còn có một trái tim dùng mấy năm cũng không sưởi ấm được sao?
Dù chỉ là có niệm chút tình cũ cũng đã tốt hơn rồi.
Giang Ly rửa mặt, xử lý sơ qua chỗ bị bẩn, sau đó đi ra khỏi toilet.
Vừa đi tới góc đường, người đàn ông dựa vào tường hành lang, hờ hững nhìn cô.
“Cô không cần đi vào.” Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi lạnh nhạt, không chút hơi ấm:
“Bữa tiệc sắp kết thúc rồi.”
Lông mi Giang Ly khẽ run. Cô biết đây là Tiêu Nghiễn Chi đang làm chỗ dựa cho Tần Yểu Yểu, cố ý đuổi cô đi.
Giang Ly mím môi, bình tĩnh trả lời: "Được. Vậy phiền Tiêu tổng thanh toán tiền tối nay.”
“Biết rồi. Ba trăm triệu.”
Tiêu Nghiễn Chi cười lạnh một tiếng, chân dài bước tới trước mặt Giang Ly, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Giang Ly, bây giờ cô càng ngày càng có bản lĩnh.” Hắn nhìn Giang Ly, trong mắt không có cảm xúc gì:
"Bắt nạt Yểu Yểu xong, còn không biết xấu hổ đòi tiền với tôi? Da mặt của cô bây giờ ngày càng dày rồi.”
Giang Ly ngước mắt lên, thanh âm cũng lạnh lùng:
"Đầu tiên là dùng trò chơi mạo hiểm để biến tôi thành con hề. Sau đó là cố ý hắt rượu. Hiện tại là hạ lệnh đuổi khách. Xin hỏi là ai đang bắt nạt ai hả?”
"Giang Ly." Thanh âm Tiêu Nghiễn Chi nhàn nhạt, giọng nói rất thờ ơ: “Không ai ép buộc cô nhất định phải tới đây, đây đều là cô tự đến.”
Nói cách khác, là cô hèn hạ, cứ nhất định phải vì một cuộc gọi mà chạy tới đúng không?
“Không biết, còn tưởng rằng giữa tôi và cô có cái gì đó.”
Tiêu Nghiễn Chi từng bước đến gần hơn, góc độ nhìn xuống khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức:
“Tôi xảy ra chuyện, cô liền chạy đến đây? Cô nghĩ mình là ai?”
Giọng nói, ngữ điệu, và cả câu nói này của Tiêu Nghiễn Chi như đang tát thẳng vào mặt của Giang Ly.
Cô nghĩ cô là ai?
Hai tay Giang Ly từng chút một siết chặt, trong lúc vô ý đụng vào túi áo, bên trong truyền đến tiếng giấy nhôm va chạm.
Tiêu Nghiễn Chi cũng chú ý tới, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển đến túi của cô:
“Lấy ra.”
Giang Ly bất động.
"Lấy ra, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Tiêu Nghiễn Chi thấy cô hờ hững, kiên nhẫn dần dần biến mất, trực tiếp đi tới xem trong túi áo của cô.
Vừa lấy ra thứ ở bên trong, ánh mắt của Tiêu Nghiễn Chi lập tức dừng lại.
Là hai viên thuốc cấp cứu đã cắt sẵn, loại mà trước đây anh vẫn thường uống.
Giang Ly hít sâu một hơi, từ trong lòng bàn tay hắn giật lấy, mở vỏ thuốc nhét vào trong miệng, thậm chí không có nước liền trực tiếp nuốt xuống.
“Là chuẩn bị cho chính tôi.” Giang Ly cố hết sức bình tĩnh nói, “Tôi sợ tối nay sẽ say.”
Lời giải thích của cô rất bướng bỉnh, nnhưng cô ấy không thể quan tâm hơn: “Tôi có thể đi được chưa?”
Không đợi hắn trả lời, Giang Ly đã lướt qua Tiêu Nghiễn Chi, đi về phía cửa của câu lạc bộ.
Bờ vai của cô rất gầy, không ngừng run rẩy theo chuyển động của cơ thể, bóng dáng bị đèn hành lang kéo rất dài, đổ xuống đất, có vẻ rất cô đơn.
Tiêu Nghiễn Chi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, nhíu mày, vừa định nhấc chân đuổi theo, cửa phòng lại mở ra, Tần Yểu Yểu chạy vọt ra ngoài, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“Nghiễn Chi, em muốn về nhà.”
Tần Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át sáng ngời, đuôi mắt còn có nước mắt chưa lau sạch, nhẹ nhàng cắn môi dưới:
“Chúng ta về nhà được không anh? Ở đây không vui chút nào.”
Những người khác trong phòng cũng đi ra, có người trêu chọc nói:
"Nghiễn Chi, bạn gái nhỏ của cậu thật đúng là bám người. Rời khỏi cậu một lát cũng không được. ”
Tiêu Nghiễn Chi rũ mắt, nhìn Tần Yểu Yểu trong mắt ứa lệ, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, vừa rồi Giang Ly hình như đang khóc trong toilet, ánh mắt của cô cũng có chút ướt.
“Ừ, tôi đưa em về nhà.” Hắn thu lại vẻ mặt, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều, hiển nhiên là giọng điệu cưng chiều.
Mọi người nhịn không được lại trêu chọc thêm vài câu, chỉ có Đoàn Dật Bác là sắc mặt đen thui.
Hắn không quan tâm Tiêu Nghiễn Chi cùng Tần Yểu Yểu có bao nhiêu ân ái, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi Giang Ly chịu ủy khuất, còn hai người này lại ở đây quấn quýt, trong lòng hắn rất khó chịu. Dù sao Giang Ly cũng là đến mừng sinh nhật hắn.
Một nhóm người kề vai bá cổ đi ra ngoài. Đến ven đường ở ngã tư câu lạc bộ, bọn họ uống rượu nên đều gọi cho tài xế riêng đến đón.
Đúng lúc này, Tần Yểu Yểu đột nhiên tinh mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, kinh ngạc thốt lên:
“Đó có phải là chị Ly Ly không?”
Cô cúi đầu, nhớ lại một màn vừa rồi trong phòng, chỉ cảm thấy là sỉ nhục.
Vừa rồi cô xúc động bốc đồng nên mới làm như vậy.
Hai bàn tay đặt trên giá rửa mặt từng chút một co lại, nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương vì dùng sức quá nhiều mà trở nên trắng bệch.
Cô trông giống như một con hề! Thậm chí còn hề hơn cả hề!
Cô luôn nghĩ rằng Tiêu Nghiễn Chi cũng có tình cảm.
Trên đời này còn có một trái tim dùng mấy năm cũng không sưởi ấm được sao?
Dù chỉ là có niệm chút tình cũ cũng đã tốt hơn rồi.
Giang Ly rửa mặt, xử lý sơ qua chỗ bị bẩn, sau đó đi ra khỏi toilet.
Vừa đi tới góc đường, người đàn ông dựa vào tường hành lang, hờ hững nhìn cô.
“Cô không cần đi vào.” Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi lạnh nhạt, không chút hơi ấm:
“Bữa tiệc sắp kết thúc rồi.”
Lông mi Giang Ly khẽ run. Cô biết đây là Tiêu Nghiễn Chi đang làm chỗ dựa cho Tần Yểu Yểu, cố ý đuổi cô đi.
Giang Ly mím môi, bình tĩnh trả lời: "Được. Vậy phiền Tiêu tổng thanh toán tiền tối nay.”
“Biết rồi. Ba trăm triệu.”
Tiêu Nghiễn Chi cười lạnh một tiếng, chân dài bước tới trước mặt Giang Ly, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Giang Ly, bây giờ cô càng ngày càng có bản lĩnh.” Hắn nhìn Giang Ly, trong mắt không có cảm xúc gì:
"Bắt nạt Yểu Yểu xong, còn không biết xấu hổ đòi tiền với tôi? Da mặt của cô bây giờ ngày càng dày rồi.”
Giang Ly ngước mắt lên, thanh âm cũng lạnh lùng:
"Đầu tiên là dùng trò chơi mạo hiểm để biến tôi thành con hề. Sau đó là cố ý hắt rượu. Hiện tại là hạ lệnh đuổi khách. Xin hỏi là ai đang bắt nạt ai hả?”
"Giang Ly." Thanh âm Tiêu Nghiễn Chi nhàn nhạt, giọng nói rất thờ ơ: “Không ai ép buộc cô nhất định phải tới đây, đây đều là cô tự đến.”
Nói cách khác, là cô hèn hạ, cứ nhất định phải vì một cuộc gọi mà chạy tới đúng không?
“Không biết, còn tưởng rằng giữa tôi và cô có cái gì đó.”
Tiêu Nghiễn Chi từng bước đến gần hơn, góc độ nhìn xuống khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức:
“Tôi xảy ra chuyện, cô liền chạy đến đây? Cô nghĩ mình là ai?”
Giọng nói, ngữ điệu, và cả câu nói này của Tiêu Nghiễn Chi như đang tát thẳng vào mặt của Giang Ly.
Cô nghĩ cô là ai?
Hai tay Giang Ly từng chút một siết chặt, trong lúc vô ý đụng vào túi áo, bên trong truyền đến tiếng giấy nhôm va chạm.
Tiêu Nghiễn Chi cũng chú ý tới, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển đến túi của cô:
“Lấy ra.”
Giang Ly bất động.
"Lấy ra, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Tiêu Nghiễn Chi thấy cô hờ hững, kiên nhẫn dần dần biến mất, trực tiếp đi tới xem trong túi áo của cô.
Vừa lấy ra thứ ở bên trong, ánh mắt của Tiêu Nghiễn Chi lập tức dừng lại.
Là hai viên thuốc cấp cứu đã cắt sẵn, loại mà trước đây anh vẫn thường uống.
Giang Ly hít sâu một hơi, từ trong lòng bàn tay hắn giật lấy, mở vỏ thuốc nhét vào trong miệng, thậm chí không có nước liền trực tiếp nuốt xuống.
“Là chuẩn bị cho chính tôi.” Giang Ly cố hết sức bình tĩnh nói, “Tôi sợ tối nay sẽ say.”
Lời giải thích của cô rất bướng bỉnh, nnhưng cô ấy không thể quan tâm hơn: “Tôi có thể đi được chưa?”
Không đợi hắn trả lời, Giang Ly đã lướt qua Tiêu Nghiễn Chi, đi về phía cửa của câu lạc bộ.
Bờ vai của cô rất gầy, không ngừng run rẩy theo chuyển động của cơ thể, bóng dáng bị đèn hành lang kéo rất dài, đổ xuống đất, có vẻ rất cô đơn.
Tiêu Nghiễn Chi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ, nhíu mày, vừa định nhấc chân đuổi theo, cửa phòng lại mở ra, Tần Yểu Yểu chạy vọt ra ngoài, ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“Nghiễn Chi, em muốn về nhà.”
Tần Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át sáng ngời, đuôi mắt còn có nước mắt chưa lau sạch, nhẹ nhàng cắn môi dưới:
“Chúng ta về nhà được không anh? Ở đây không vui chút nào.”
Những người khác trong phòng cũng đi ra, có người trêu chọc nói:
"Nghiễn Chi, bạn gái nhỏ của cậu thật đúng là bám người. Rời khỏi cậu một lát cũng không được. ”
Tiêu Nghiễn Chi rũ mắt, nhìn Tần Yểu Yểu trong mắt ứa lệ, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, vừa rồi Giang Ly hình như đang khóc trong toilet, ánh mắt của cô cũng có chút ướt.
“Ừ, tôi đưa em về nhà.” Hắn thu lại vẻ mặt, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều, hiển nhiên là giọng điệu cưng chiều.
Mọi người nhịn không được lại trêu chọc thêm vài câu, chỉ có Đoàn Dật Bác là sắc mặt đen thui.
Hắn không quan tâm Tiêu Nghiễn Chi cùng Tần Yểu Yểu có bao nhiêu ân ái, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi Giang Ly chịu ủy khuất, còn hai người này lại ở đây quấn quýt, trong lòng hắn rất khó chịu. Dù sao Giang Ly cũng là đến mừng sinh nhật hắn.
Một nhóm người kề vai bá cổ đi ra ngoài. Đến ven đường ở ngã tư câu lạc bộ, bọn họ uống rượu nên đều gọi cho tài xế riêng đến đón.
Đúng lúc này, Tần Yểu Yểu đột nhiên tinh mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, kinh ngạc thốt lên:
“Đó có phải là chị Ly Ly không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.