Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 117: Ngoại truyện 2: Sinh mạng mới chào đời
Cẩm Tố Lưu Niên
27/09/2016
Thời tiết lạnh ba bốn tháng sau đó tiết trời mới bắt đầu ấm trở lại, có đôi khi nóng đến chảy mồ hôi, bụng Tô Noãn cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng mượt mà, mà tần suất vận chuyển các loại hoa quả tới biệt thự bên bờ biển của công ty chuyển phát nhanh cũng tăng thêm.Tô Noãn hình như có hứng thú với một vài loại trái cây trái mùa, ở tháng mười hai trời đông giá rét, cô sẽ bộc phát hăng hái yêu cầu ăn trái lựu trái nho dứa, khi mùa xuân sắp tới, trong đầu cô sẽ lại nghĩ tới trái cam quýt và các loại linh tinh khác.
Cô không biết Lục Cảnh Hoằng làm sao để có được nhiều trái cây trái mùa như vậy, hơn nữa cũng không phải được hái trong cái vườn lớn, các loại trái cây đó lúc này hẳn là được hái ở nam bán cầu, chỉ cần cô muốn ăn dù sao Lục Cảnh Hoằng cũng đều có thể đưa đến được.
Trong cái nhìn nhận của Cơ Tố Thanh, đây là một người mong muốn còn một người thì chấp nhận chịu khổ,Tô Noãn hạnh phúc trải qua cuộc sống như thái hậu, Lục Cảnh Hoằng thì không ngừng vui vẻ cống nạp các loại trái cây được Tô Noãn coi trọng.
Ven bãi biển bên ngoài biệt thự, Tô Noãn ngồi trên ghế dựa, gió biển ẩm ướt mằn mặn, du dương, Lục Cảnh Hoằng lúc này đang vì cô sắp xếp trái cây ra thành từng loại, cô nheo mắt lại biếng nhác ngủ gật, bụng của cô đã to đến không còn dáng vóc, bác sĩ nói nước ối trong bụng rất nhiều rất nhiều, xem ra bọn nhỏ cũng rất biết hưởng thụ.
Điều này đối với một người mẹ sắp sinh con mà nói, chính là một lời an ủi rất tốt.
Sau đó lúc quay đầu lại, trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn nhân viên chuyển phát nhanh gần đây vẫn thường đưa hoa đến, bởi vì nguyên nhân là đưa hoa quả mà anh ta cũng không xa lạ gì với Tô Noãn, anh ta đem một phong thư EMS giao cho Tô Noãn, đối với việc Tô Noãn nghi ngờ, anh ta cũng không trả lời rõ ràng, bởi vì anh ta cũng không rõ là ai đưa.
Từ trong phong thư Tô Noãn lấy ra một túi văn kiện thật dày, bên ngoài túi ghi hai chữ “Tô Noãn” thật to bắt mắt, Tô Noãn bởi vì tò mò mở keo dán ra, nhìn qua là tư liệu chằng chịt chữ viết và một cái usb.
Chỉ là xem sơ qua một lần, Tô Noãn liền đã đoán được là ai gửi tới, những tư liệu này cô đã từng nhìn thấy bản sao của nó trong thư phòng Cố Lăng Thành, cô thậm chí còn biết, cái usb này nói lên điều gì.
Cố Lăng Thành, điều này có phải là anh bày tỏ quyết định muốn thành toàn chúc phúc cho cuộc hôn nhân hoàn toàn mới của tôi?
Tô Noãn lần nữa để mọi thứ lại vào trong túi văn kiện, ánh hoàng hôn trời chiều tan hết trong ánh mặt trời, cô nhìn biển cả mênh mông vô hạn kia hé miệng cười cười, xoay người đi trở về, cô bỗng nhiên muốn nói cho Lục Cảnh Hoằng biết là cô muốn ăn vài quả táo.
Lục Cảnh Hoằng ở trong phòng khách loay hoay với cái máy laptop, Tô Noãn nâng đỡ thắt lưng rì rì đi qua, mới phát hiện anh đang trò chuyện video với một người, thấy Lục Cảnh Hoằng nhíu chân mày, không nhìn thấy được người trong màn hình làm cho anh nhíu mày.
Bởi vì cô bước đi rất nhẹ, Lục Cảnh Hoằng cũng không có nhìn thấy cô, chỉ là trò chuyện với một vài người đối thoại có chút buồn cười, Tô Noãn nghe thấy từ trong loa truyền đến một giọng cười khẽ hơi có vẻ mỉa mai:
“Mình ở châu Úc nghỉ ngơi mấy năm, Thái Luân Tư nói mình nên bay qua xem cậu làm chú rể cho phải phép, ai biết cậu đã làm chồng của người ta rồi, nhanh đến làm cho mình không biết theo ai.”
“Đều là bạn học cũ, khách khí như vậy làm gì.”
Cảm giác Lục Cảnh Hoằng có chút ngoài cười nhưng trong không cười, Tô Noãn không biết người trò chuyện bên video kia có phải cũng nhận thấy được lời lẽ của Lục Cảnh Hoằng hơi qua loa hay không, nhưng rất nhanh liền nghe thấy đối phương ha hả nở nụ cười hai tiếng:
“Lúc này, sao cậu không ở bên cạnh Noãn Nhi của cậu, một mình cậu chạy đến trước máy vi tính trò chuyện với mình làm gì?”
“Noãn Nhi cũng là cho cậu gọi hả?”
Rất hiển nhiên Lục Cảnh Hoằng đã muốn bất mãn, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ vả, liền không trở mặt, ho nhẹ một tiếng trở lại đề tài chính:
“Ngày mai gửi chút việt quất chín qua đây đi.”
Tô Noãn nghe thấy câu này còn chưa quá ba giây liền cảm giác được cục cưng trong bụng mình lại đá, chẳng lẽ bọn nhỏ cũng thích việt quất sao? Nghĩ đến đó, Tô Noãn không nhịn được cười nhạt.
“Cậu cho rằng 1 năm 4 mùa cứ liên tục chạy đến nông trường hái chút trái cây là chuyện rất dễ dàng sao?”
Lục Cảnh Hoằng nghe như vậy chỉ là nhíu mày hỏi lại, nhìn màn hình nói thẳng: “Nói đi, nói điều kiện cậu đã sớm nghĩ ra đi.”
Tô Noãn cũng không biết Lục Cảnh Hoằng để có được mấy thứ trái cây trái mùa này lại phải đồng ý với điều kiện của đối phương, sao đó cô nghe được đối phương nhẹ nhàng thản nhiên cười, Lục Cảnh Hoằng cũng khẽ cong môi một cái cười theo:”Cậu chỉ có một phút để nói, mình phải đi đón vợ của mình về nhà nghỉ ngơi.”
“Được rồi, mình sẽ nói xong trong một phút đồng hồ, nhưng chỉ sợ phải trong vòng một năm cậu mới có thể làm xong, sau đó phải mất cả một đời tới dọn dẹp.”
Sau khi nói xong hai người đều rơi vào trầm mặc, im lặng nhìn chăm chăm cùng chờ đợi, Lục Cảnh Hoằng trầm mặc vài giây, cầm lấy ly cà phê trên bàn bên cạnh khẽ hớp một ngụm: “Ngoại trừ Noãn Nhi, cái gì mình cũng có thể cho cậu.”
Đây là câu trả lời của Lục Cảnh Hoằng, chỉ cần là vì cô, anh hình như cái gì cũng có thể buông tha, giống như mấy tháng trước không chút do dự từ chứ cở Bộ ngoại giao, Tô Noãn nhịp tim dừng lại, hai tay đặt lên bụng, lặng lẽ nhìn.
Hai bên Lục Cảnh Hoằng và đối phương bí hiểm đấu qua đấu lại tới nửa ngày, Tô Noãn nghe không hiểu, cô chỉ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cuối cùng đem laptop đóng lại, chân dài duỗi một cái, anh đẩy ghế xoay lui về phía sau, Tô Noãn vội vàng lui về sau, tránh bị ghế dựa đụng vào không tốt.
Trong phòng khách vang lên một trận tiếng bình sứ đụng nhau, không biết Lục Cảnh Hoằng phát hiện ra Tô Noãn khi nào, theo quán tính xem xét trên dưới, hoàn mỹ, anh kéo ghế dựa dời qua một bên, sau đó cuống quýt đứng dậy, chạy tới trước mặt cô.
“Có đụng trúng không? Có muốn gọi bác sĩ gia đình tới xem không?”
Tô Noãn không dám đem chuyện lưng mình đụng bàn trà đến nổi bể bình nói cho Lục Cảnh Hoằng nghe, chỉ che che cái bụng tròn vo lắc đầu, thở một chút, cũng may còn có thể ổn định tâm tình: “Không có, đừng lo, em rất khoẻ.”
“Đứng ở trong đó làm gì, lại không lên tiếng, em có biết như vậy rất nguy hiểm hay không, bây giờ mọi cử động của em đều rất dễ gặp nguy hiểm.”
Lục Cảnh Hoằng trong lòng còn sợ hãi, tự nhiên cũng chú ý tới cổ tay áo của Tô Noãn có chút ẩm ướt, là do cô đụng lật bình hoa bị dính vào, anh không để lại dấu vết nâng bình hoa dậy, ý bảo người giúp việc tới thu dọn sạch sẽ, còn mình thì ôm Tô Noãn lên lầu.
“Chị Ba đâu? Bắt đầu từ tối hôm qua tới giờ em không nhìn thấy chị ấy.”
“Anh nói chị Ba về thành phố trước, nhà của chúng ta hẳn là cần được thanh tịnh.”
Tô Noãn dừng lại một chút, khó hiểu quay đầu thật cẩn thận nhìn Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân cô: “Nơi này rõ ràng là biệt thự dùng để nghỉ phép của chị Ba, tại sao lại thành nhà của chúng ta được?”
Lục Cảnh Hoằng trầm mặc một lúc lâu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tô Noãn, nhìn cô mỉm cười: “Chị Ba nói căn biệt thự này cứ xem như là làm quà tặng cho cục cưng sắp ra đời, em nên nhận tâm ý của trưởng bối.”
Anh không cho Tô Noãn có thêm cơ hội hỏi tiếp, ngược lại hướng người giúp việc đang dọn dẹp lại phòng khách bên dưới lầu căn dặn: “Tối nay phu nhân uống canh xương, không được nhớ lộn.”
Có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều lại thức dậy trễ, vào ban đêm, Tô Noãn lại trằn trọc, một thân một mình ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, mắt mở to khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lục Cảnh Hoằng từ sau lần bị bác sĩ giáo huấn, vẫn luôn thật thà ngủ ở phòng khách, Tô Noãn nhớ tới phải đi tìm ly nước ấm uống, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) còn chưa kịp vén chăn lên bụng của cô lại đột nhiên bắt đầu đau bụng sinh, bắt đầu lo lắng được tám tháng hai đứa nhỏ đã to rồi.
Chúng nó vẫn luôn rất im lặng, giống như chưa từng tồn tại, song khi chúng nó thật sự quyết định cựa quậy, giống như là muốn giết chết mẹ của chúng nó, Tô Noãn nhịn đau mở to miệng hô hấp, cho đến khi đụng đến đầy giường ướt át.
Tô Noãn không biết là máu hay vẫn là nước ối, nhưng mà lúc này đây đã không cách nào nhẫn nại đi tìm hiểu nữa, cô bất thình lình chợt thấy lo lắng xâm chiếm đến tay chân luống cuống, cô rất nhanh ý thức được một điều: chỉ e là cô sắp sinh rồi.
Cô trong cơn đau nhức xuống giường, cơ hồ là té xuống, cô bắt đầu gọi Lục Cảnh Hoằng, lớn tiếng gọi, đến nỗi gọi loạn lên, rất nhanh cửa phòng liền bị mở ra, cô được một vòng ôm ấm áp vào ngực.
Phòng ngủ mờ tối bị ánh sáng tràn ngập, ngũ quan cảm xúc của cô dần dần mất nhạy cảm, cô chỉ mơ hồ nghe thấy Lục Cảnh Hoằng kêu to, còn có tiếng bước chân lầu trên lầu dưới hỗn độn, cô cắn bờ môi cánh hoa ứa máu, run rẩy lên tiếng, từng chữ một:
“Em, giống, như, muốn, sinh, rồi.”
Cả ngôi biệt thự náo loạn giống như là một bộ phim, Lục Cảnh Hoằng ôm lấy Tô Noãn ý thức mơ hồ lao xuống lầu, Tô Noãn ở trong lòng Lục Cảnh Hoằng tìm được cảm giác an toàn, trong cơn đau đớn mãnh liệt cô bắt đầu sinh ra ảo giác.
Cô nhìn thấy Anh Đào đỏ tươi bay khắp phòng, một đứa bé trắng nõn bò trên sàn nhà, bàn tay nhỏ bé mủm mỉm đang cầm một đống Anh Đào nhét vào miệng, sau đó ngước đôi mắt màu hổ phách lên nhìn chằm chằm Tô Noãn cười khanh khách.
Cô nói với chính mình, đây là giả, mình biết rõ đây là giả.
Nhưng mà mồ hôi toàn thân lại ướt đẫm áo ngủ, Lục Cảnh Hoằng ôm cô lên xe, bên tai của cô là tiếng xe nổ vang, mất gần một tiếng đi xe, bị chia cắt bên ngoài thật lâu, mỗi một giây, đều biết rõ, cô trải qua như thế nào.
Trên gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng cũng là khẩn trương cùng khủng hoảng chưa bao giờ có, anh gắt gao ôm lấy thân thể Tô Noãn, nhìn màu đỏ diêm dúa lẳng lơ giữa hai chân cô chảy ra, tức giận không kiềm chế được hét một tiếng với tài xế, xe hơi trong nháy mắt bay nhanh trên đường cái, hận không thể lập tức bay đến bệnh viện.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Noãn, môi của cô bị cắn phá, trên môi còn có vết máu, Lục Cảnh Hoằng dùng ngón tay sờ vào vết máu khô trên khóe miệng cô, tiếp theo là âm thanh kinh sợ thét chói tai trong buồng xe.
Tô Noãn bất thình lình bị cơn đau bụng sinh làm thức tỉnh, há mồm ra liền cắn ngay ngón tay Lục Cảnh Hoằng đang đặt ở khóe miệng cô, Lục Cảnh Hoằng đau đến rên lên một tiếng, Tô Noãn mở mắt ra, nhìn thấy người mình cắn là ai, khẽ mở miệng:
“Khăn mặt…. Khăn mặt….”
Tô Noãn suy yếu thì thào, Lục Cảnh Hoằng nghe hiểu ý của cô, anh tìm khắp nơi, không tìm được một mảnh khăn có thể cho Tô Noãn cắn, nhìn cô đau đến vô cùng bi thảm, nhướng mày, lại đem tay của mình nhét vào trong miệng cô.
Tô Noãn đầu đầy mồ hôi kinh ngạc một chút, đau bụng sinh tăng lên dữ dội, cô cũng không thể khống chế hành vi của mình, hung hăng dùng hết toàn lực cắn xuống, Lục Cảnh Hoằng cau chặt mày, ôm chặt cô, lúc này đây ngay cả hừ cũng không chịu hừ.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe dừng lại, Tô Noãn mồ hôi đầm đìa, giống như trong nước mới leo ra, mà Lục Cảnh Hoằng cũng không khá hơn chút nào, trên người còn mặc đồ ngủ, trực tiếp ôm lấy Tô Noãn lao vào lầu chính của bệnh viện.
Mười mấy người rất nhanh đi tới, tự động không gây trở ngại, Lục Cảnh Hoằng đặt cô lên giường bệnh, do bác sĩ và y tá phụ giúp đẩy vào phòng sinh “Chuẩn bị phòng sinh.” Tô Noãn nghe thấy âm thanh này liền bắt đầu thấy choáng váng.
Bác sĩ chỉ ra lệnh, sau đó cô bắt đầu nói với chính mình là không được ngủ gục, Lục Cảnh Hoằng bị bác sĩ ngăn ở bên ngoài phòng sinh không cho đi vào, Tô Noãn cố gắng nhướng mí mắt nặng nề lên, liền nhìn thấy thân ảnh Lục Cảnh Hoằng càng đi càng xa.
Đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lên, nhiệt độ nóng hừng hực trên da mặt cô, Tô Noãn dùng một tay cấu vào tay kia, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ nói:
“Xin đừng chụp thuốc mê cho tôi, cái đó không tốt cho đứa bé.” Âm thanh gần như là thê lương: “Tôi muốn con của tôi khỏe mạnh mà sinh ra!”
Bác sĩ nhíu nhíu mày, cùng y tá xung quanh nhìn nhau một cái, cũng chưa từng gặp qua phụ nữ có thai nào chịu bất chấp mọi giá như thế, chẳng lẽ không biết không gây mê cô căn bản không chịu nổi quá trình sinh mổ này sao?
Bởi vì bác sĩ tim khoa ngoại đề nghị, mặc dù Tô Noãn sau phẫu thuật thay tim cơ thể so với trước đây tốt hơn nhiều, nhưng sinh con tự nhiên khó bảo toàn không xuất hiện ngoài ý muốn, cho nên chủ nhiệm khoa sản cùng bác sĩ nhất trí quyết định cho người phụ nữ mang thai đặc biệt này sinh mổ.
Bác sĩ mổ chính đau đầu do dự, Tô Noãn chảy máu càng ngày càng trong suốt, nước ối đã muốn vỡ ra, không biết hai tên tiểu tử vừa qua tám tháng còn chưa đủ tháng này rốt cuộc dùng nội lực thâm hậu gì, khi ông bảo y tá treo cao hai chân sản phụ, đồng thời lo lắng hai tên tiểu tử song sinh vàng ngọc này ở trong bụng buồn bực quậy phá nên định giải thích với Tô Noãn thời điểm gây mê sinh mổ, rất kỳ diệu, thậm chí có dấu hiệu hông nở ra.
Nói cách khác, vì hai tên tiểu tử song sinh bướng bỉnh này quyết định không đi đường tắt, theo đường chính đi ra, chỉ là như vậy, sẽ làm cho mẹ của bọn chúng chịu không ít đau đớn, nếu để cho cha bọn chúng biết được, sợ là sẽ phải ghi nhớ khoản thù này.
Nhớ tới vị kia cùng Tô Noãn khi tới khám thai thỉnh thoảng đối với bác sĩ nam dùng quyền uy đưa ra nghi ngờ, bác sĩ trưởng lắc đầu, liền lập tức nghe thấy tiếng của Tô Noãn: “Như thế nào?”
Sản phụ tỉnh táo như thế kỳ thật có chút làm người ta khó xử, bác sĩ nhìn nhìn, trầm ngâm suy nghĩ vài giây trả lời:
“Hẳn là… Sẽ không quá khó, bọn tiểu tử kia nhìn qua… Rất thấu tình đạt lý.”
Tô Noãn giống như đem hết toàn lực bình thường nặn ra một nụ cười: “Bác sĩ tôi chuẩn bị xong rồi.”
Bác sĩ gật gật đầu, nội tâm bất đắc dĩ, mặc dù nói loại chuyện sinh con này cần sự kết hợp của người mẹ, nhưng mà không phải người mẹ nào nói chuẩn bị tốt đều được, mấu chốt là còn phải xem đứa nhỏ trong bụng có đồng ý nghe lời chui ra hay không.
Đau bụng sinh chưa từng ngừng lại, mặc dù điều này đối với việc sắp sinh là bình thường, nhưng mà dường như cũng không phải thuận lợi như vậy, Tô Noãn đã đau đến sắc mặt càng phát ra tái nhợt, nắm lấy bàn mổ gân xanh trên mu bàn bay lộ ra: “Tại sao còn chưa chịu ra?”
“Tôi nghĩ, bọn tiểu tử kia có thể trời sáng mới chui ra rồi.”
Tô Noãn khóe mắt vừa kéo, không còn tinh lực để đi nói giỡn, nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) bác sĩ và các y tá đều sợ hãi, vội đi đến gần, lại nhìn thấy Tô Noãn thở đều đều, đúng là đang ngủ.
Mơ hồ nghe thấy thanh âm huyên náo ồn ào bên ngoài phòng mổ, mười mấy vị nhân viên chữa bệnh và chăm sóc có chút khó hiểu, bác sĩ mổ chính sớm không sợ hãi khi thấy chuyện khác thường này, cái gia đình này đúng là không bình thường, chồng ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, vợ thì lại đang ngủ trên bàn mổ.
Lục Cảnh Hoằng bị các trưởng bối của Lục gia vội vã chạy tới ngăn ở bên ngoài phòng mổ, mắt đầy tơ máu, một khi anh có tư thế muốn bước về phía phòng mổ, liền có một hai người kéo anh lại, không cho phép anh nửa chừng đi quấy rầy phòng mổ.
Đèn phòng mổ vẫn luôn bật sáng, im lặng giống như không có chuyện gì, chiếu sáng rực rỡ một góc hành lang bên ngoài, Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc không thể chịu được buồn bực, thừa dịp mọi người tập trung đến mất hồn mất vía không chú ý, xông vào phòng mổ.
Cửa phòng mổ lần nữa khép lại ngăn cách tiếng của mấy anh trai và chị dâu, trong đầu óc của anh chỉ có tình trạng nằm trên bàn mổ đau đớn sinh con của Tô Noãn, mà việc anh xông vào cũng làm cho điều dưỡng mờ mịt đưa mắt nhìn nhau.
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Tô Noãn trên bàn mổ mất đi ý thức, lập tức cau chặt mày, ánh mắt lãnh liệt, nhìn bác sĩ trưởng giọng điệu không tốt chất vấn: “Ông đã làm gì với cô ấy, nếu không được thì ra ngoài đổi người khác vào.”
“Xú tiểu tử, cậu dám nghi ngờ năng lực của tôi như vậy sao?”
Bác sĩ chỉ kịp mắng một câu, bởi vì Lục Cảnh Hoằng đã xông lại ôn lấy Tô Noãn trên bàn mổ, vỗ nhẹ hai má Tô Noãn dịu dàng từng lần một kêu lên: “Noãn Nhi, Noãn Nhi….”
Thật sự là đối với người khác thì giống như mùa đông rét lạnh, còn đối với vợ yêu thì giống như mùa xuân ấm áp!
Bác sĩ đành im miệng lại, lắc đầu: “Tình hình không được tốt cho lắm…”
“Lớn nhỏ tất cả đều phải ổn!”
Lục Cảnh Hoằng ý chí kiên định ra lệnh một tiếng làm cho bác sĩ trực tiếp cởi bỏ bao tay, tát một cái thật mạnh vào sau ót của Lục Cảnh Hoằng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giống như giáo huấn:
“Tôi nói cậu có để cho tôi nói hết không hả? Vợ của cậu là do tự cô ấy đang ngủ, lại muốn sinh con theo tự nhiên, cô ấy bất tỉnh thì kêu chúng tôi bắt đầu giúp cô ấy như thế nào đây hả?” Thật đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa mà!
Lục Cảnh Hoằng khi không bị đánh một cái, hỏa khí ngùn ngụt bốc lên, nhưng vì so với sinh mệnh an nguy của Tô Noãn, vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, có lẽ là nghe được tiếng của Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn lại dần dần tỉnh lại.
Lục Cảnh Hoằng thấy trong lòng run sợ, bất luận y tá và điều dưỡng khuyên nhủ như thế nào cũng không chịu buông Tô Noãn ra nữa, khăng khăng đòi ở bên cạnh che chở, bác sĩ hừ nhẹ một tiếng, “Tùy cậu.” Nói xong liền tập trung vào ca sinh đẻ khó khăn này.
Hai tên tiểu tử kia cũng không làm cho người ta bớt lo, gây sức ép hơn nữa ngày cũng không chịu chui ra, mỗi một lần Tô Noãn đau đến khó có thể chịu được, làm cho tất cả mọi người đều kinh hoảng, nghĩ tới đây là thời điểm để hai đứa con song sinh ra mắt, cô lại dừng lại.
Cảm giác cơn đau giảm đi rồi, Tô Noãn cơ hồ liền lập tức ngủ mất, mọi người cũng vì vậy mà thở dốc một hơi, thoáng tỉnh táo lại; kết quả một giây sau cô lại hét lên một cái, mọi người lại cùng khẩn trương chuẩn bị chiến đấu.
Thay đổi thất thường như thế rất nhiều lần, làm người ta mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả bác sĩ cũng bắt đầu lo lắng, đối với hai đứa bé song sinh vốn chưa đủ tháng, một bên đã chuẩn bị xong cái lồng ấp, chỉ còn chờ bọn chúng ngoan ngoãn chui ra thôi.
Sinh mổ có lẽ rất nhanh liền có thể giải quyết lo lắng của bọn họ, chỉ là ai biết khi bọn họ quyết định mổ thì mông Tô Noãn lại cố tình hở ra, đang lúc y tá và điều dưỡng không ngừng rối rắm thì Tô Noãn lại bắt đầu hét toáng lên.
Tô Noãn mỗi một lần xé vỡ giọng kêu đau cũng giống như muốn cắn đứt cổ họng Lục Cảnh Hoằng, tiếng kêu thảm thiết từng tiếng một to dần để cho anh khống chế không được nội tâm sợ hãi, giống như hàng vạn con kiến đau lòng, rốt cuộc đột nhiên đứng lên kéo lấy áo của bác sĩ:
“Không phải nói tỉnh dậy là có thể sinh sao? Bây giờ là chuyện gì xảy ra? Kiến thức chuyên nghiệp của ông đi đâu rồi hả? Không phải ông vốn là bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản sao hả? Tại sao ngay cả đứa bé cũng đỡ đẻ không được?”
Bác sĩ bị nắm áo kéo dồn dập đến thở không nổi, cái người nhã nhặn này động tay chân so với loại người không có văn hoá còn đáng sợ hơn,vội hướng về phía sau y tá khoát khoát tay, không lâu sau, cửa phòng mổ mở ra, đi vào hai ba người đàn ông, đều là con trai lớn của Lục gia, rất có lỗi cười với bác sĩ, sau đó trầm mặc lôi Lục Cảnh Hoằng đi ra ngoài.
“Anh rễ, anh Tư, anh Năm, các anh buông ra, em còn muốn bồi Noãn Nhi sinh con!”
Lục Cảnh Hoằng muốn thoát khỏi trói buộc của anh trai, ngờ đâu mấy người đó vừa nghe lý do của anh, sắc mặt càng thêm trầm xuống, một chút thương lượng cũng không có, không chút nào để ý đến phảng kháng của Lục Cảnh Hoằng, kéo đi.
Bên ngoài phòng mổ đã im lặng trở lại, khi Tô Noãn lại hét ầm lên một tiếng thì bầu không khí lần nữa trở nên khẩn trương, rốt cuộc vào lúc hai giờ ba mươi bốn phút chiều, bác sĩ đã chạm được đầu của đứa bé, sau đó trong tiếng hét bấn loạn đau đớn của Tô Noãn, đứa trẻ thứ nhất của Lục Cảnh Hoằng đã cất tiếng khóc chào đời.
Đứa bé thứ hai cũng rất thuận lợi sinh ra, là một cặp bé trai song sinh bộ dạng cơ hồ giống phạc nhau, nhắm chặt mắt, bác sĩ cắt cuốn rốn, sau đó vỗ vào mông đứa bé, đứa bé cất tiếng khóc vang dội cả phòng mổ:
“Chúc mừng Lục phu nhân, cục cưng là hai bé trai.”
Tô Noãn trên mặt hiện lên nụ cười đã biết, nhìn hai viên núc ních trong tay y tá, còn chưa kịp kêu bác sĩ ôm đến cho cô xem, bụng lại bỗng nhiên đau đớn một trận, hai chân mày nhất thời nhíu lên:
“Hình như…. Hình như bên trong còn có…Còn có… một đứa, bác sĩ!”
Đây là kết quả bất ngờ, khi y tá hai tay dính đầy máu tươi chạy ra ngoài phòng mổ, hốt ha hốt hoảng chạy ra khỏi phòng mổ thì Lục Cảnh Hoằng đang bị các ông anh ngăn lại trong khoảnh khắc không giữ được bình tĩnh, linh cảm có điềm xấu làm cho anh bất chấp tất cả, lần nữa thoát khỏi khống chế của mọi người xông vào phòng mổ.
“Sao cậu lại vào đây?”
Bác sĩ nói lời này trong khi tay đang ôm sinh mạng nhỏ bé kia, Lục Cảnh Hoằng tự nhiên cũng nhìn thấy hai bé trai trong lồng ấp, anh đến gần nhìn một cục thịt nho nhỏ trong tay bác sĩ, nhỏ đến thương cảm, chỉ giống như chú mèo, ở trong lòng bàn tay to lớn của bác sĩ ngại bị chê nhỏ.
Lục Cảnh Hoằng bị vui sướng tột đỉnh dâng trào làm cho lúng túng, không nghĩ tới Tô Noãn thế nhưng một lúc liền sinh ba, anh giơ tay lên muốn ôm đứa bé, bác sĩ lại phớt lờ xoay người, quay về phía Tô Noãn chúc mừng:
“Lục phu nhân, lần này là một tiểu cô nương, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) bất quá có lẽ là do bị các anh trai giành lấy chất dinh dưỡng, nên có chút nhẹ.
Nghe thấy bác sĩ nói như thế, Lục Cảnh Hoằng càng muốn ôm con gái 1 chút, “Tôi thích con gái, mau cho tôi nhìn con gái một cái.” Bác sĩ không để ý đến anh, Lục Cảnh Hoằng trở nên lúng túng ngượng ngùng thế nhưng, lại như cũ không chịu rời đi.
Bác sĩ vỗ vào mông tiểu công chúa vài cái, chỉ hy vọng con mèo nhỏ này có thể cho chút mặt mũi, mau khóc nỉ non vài tiếng chứng tỏ một chút con bé đã thực sự đi tới cái thế giới bao la rộng lớn này.
Ai ngờ tiểu công chúa chỉ trầm mặc kéo dài, chính là không chịu khóc, ngược lại bên dưới, bởi vì bác sĩ vỗ vài cái, nước tiểu ào ào chảy ra, nhất thời nước tiểu thấm ướt áo trắng của bác sĩ.
Bác sĩ gật giật đầu lông mày, trước sự nén cười của mọi người trong phòng, bất đắc dĩ tăng thêm lực tay, nhỏ bé như vậy, có chút không nở xuống tay, chỉ là không đánh lại không được, phải làm cho đứa bé thông qua tiếng khóc để thở ra.
Tô Noãn sớm đã mệt lả, cô bắt đầu truyền dịch, nhưng vẫn vô cùng mong đợi nhìn thấy con gái của mình, bảo bối bất ngờ này.
Chỉ là Lục Cảnh Hoằng thanh tỉnh nhìn thấy bàn tay của vị bác sĩ kia dùng sức với con gái của mình, quả thực muốn xông tới cứu bảo bối đang bị đánh của mình, trên thực tế anh cũng đã thật sự xông lên, lúc này, tiểu công chúa rốt cuộc cũng khóc lên 1 tiếng “Oa.”
Chỉ khóc có một tiếng, rồi sau đó lại trở lại im lặng, nhưng mà tiếng khóc tượng trưng này, nói cho mọi người biết, con bé đã bắt đầu tự mình thở, không cần phải ngạc nhiên, con bé chỉ là thích từ từ để được mọi người vỗ về mà thôi.
“Nhũ danh đã đặt chưa?”
“Gọi là Anh Đào được rồi.” Tô Noãn tái nhợt cười cười: “Nằm mơ luôn mơ thấy Anh Đào!”
Tên gọi bình thường ấm áp ngọt ngào, Tô Noãn ngược lại nhìn về phía hai đứa con trai trong lồng ấp: “Còn chúng nó…. Một đứa tên Vân Đóa Nhi, một đứa tên Tiểu Cẩu Nhi đi!”
Thay đổi khôn lường, cô như cũ nhớ rõ bầu trời sáng sớm ở Palestine mà liên tưởng đến cái tên này, thế nhưng quyết định của cô lập tức đổi lấy bất mãn này của Lục Cảnh Hoằng: “Sao lại khó nghe như vậy? Phản đối.”
Lục Cảnh Hoằng nhíu đầu chân mày, ra vẻ một bộ dạng nghiêm túc của một người cha, chỉ là phản đối của anh vẫn chưa giải quyết được gì, Tô Noãn đã dần dần ngủ mất, về phần bác sĩ quay qua nhìn anh một cái, sau đó thật cẩn thận làm vệ sinh sạch sẽ cho tiểu công chúa, để lại vào trong lồng ấp, sau đó đậy nắp lồng ấp lại, cùng hai người khác xách theo lồng ấp đi.
Lục Cảnh Hoằng đầu óc xưa nay linh hoạt thời khắc này không kịp phản ứng, mà bác sĩ cũng không có lòng tốt giải thích cho một câu, tóm lại ông chỉ là mang theo ba đứa con của Lục Cảnh Hoằng đi khỏi.
Thời điểm Lục Cảnh Hoằng đuổi theo, đã không còn tìm thấy bóng dáng của vị bác sĩ kia, ngược lại vài vị trưởng bối của Lục gia ồn ào tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh, giơ lên ngón cái, khen một tràng:
“Lợi hại nha, em trai, lập tức liền ôm ba, tinh trùng này tỉ lệ sống cao đến…”
Bên tai Lục Cảnh Hoằng nhất thời đỏ lên, vội ho một tiếng một lần nữa trở về phòng phẫu thuật, trở lại bên cạnh Tô Noãn, cùng phụ giúp nhân viên điều dưỡng đưa Tô Noãn về phòng, anh vẫn luôn ngồi bên cạnh giường trông coi cô, thỉnh thoảng nắm tay cô len lén kéo khóe miệng, nghĩ đến ba đứa con đang ngủ trong nôi ở phòng dành cho em bé, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của một nhà năm người sau này.
Trời sinh bản thân lương bạc, chưa từng nghĩ tới có một ngày, sẽ có một người phụ nữ để cho anh lúc nào cũng vướng bận trong lòng như thế, còn có ba đứa bé mang một nửa dòng máu của anh cứ như thế xuất hiện trong thế giới của anh.
Tô Noãn ngủ hé miệng trong niềm hạnh phúc, với một bộ dạng khoan thai, cô không biết trong lòng người đàn ông tràn ngập cảm kích mình, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên trán cô, ở bên mép tai cô là thanh âm dịu dàng mà trầm thấp của người đàn ông:
“Cám ơn em xuất hiện trong sinh mạng của anh, đồng ý sinh con cho anh, anh yêu em…”
Trong dáng vẻ vốn đang ngủ say khóe miệng chậm rãi cong lên, làm như nghe được lời người đàn ông nói, một tia nắng sáng chiếu vào phòng bệnh, chiếu sáng cả phòng ấm áp cùng tình yêu…
Cô không biết Lục Cảnh Hoằng làm sao để có được nhiều trái cây trái mùa như vậy, hơn nữa cũng không phải được hái trong cái vườn lớn, các loại trái cây đó lúc này hẳn là được hái ở nam bán cầu, chỉ cần cô muốn ăn dù sao Lục Cảnh Hoằng cũng đều có thể đưa đến được.
Trong cái nhìn nhận của Cơ Tố Thanh, đây là một người mong muốn còn một người thì chấp nhận chịu khổ,Tô Noãn hạnh phúc trải qua cuộc sống như thái hậu, Lục Cảnh Hoằng thì không ngừng vui vẻ cống nạp các loại trái cây được Tô Noãn coi trọng.
Ven bãi biển bên ngoài biệt thự, Tô Noãn ngồi trên ghế dựa, gió biển ẩm ướt mằn mặn, du dương, Lục Cảnh Hoằng lúc này đang vì cô sắp xếp trái cây ra thành từng loại, cô nheo mắt lại biếng nhác ngủ gật, bụng của cô đã to đến không còn dáng vóc, bác sĩ nói nước ối trong bụng rất nhiều rất nhiều, xem ra bọn nhỏ cũng rất biết hưởng thụ.
Điều này đối với một người mẹ sắp sinh con mà nói, chính là một lời an ủi rất tốt.
Sau đó lúc quay đầu lại, trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn nhân viên chuyển phát nhanh gần đây vẫn thường đưa hoa đến, bởi vì nguyên nhân là đưa hoa quả mà anh ta cũng không xa lạ gì với Tô Noãn, anh ta đem một phong thư EMS giao cho Tô Noãn, đối với việc Tô Noãn nghi ngờ, anh ta cũng không trả lời rõ ràng, bởi vì anh ta cũng không rõ là ai đưa.
Từ trong phong thư Tô Noãn lấy ra một túi văn kiện thật dày, bên ngoài túi ghi hai chữ “Tô Noãn” thật to bắt mắt, Tô Noãn bởi vì tò mò mở keo dán ra, nhìn qua là tư liệu chằng chịt chữ viết và một cái usb.
Chỉ là xem sơ qua một lần, Tô Noãn liền đã đoán được là ai gửi tới, những tư liệu này cô đã từng nhìn thấy bản sao của nó trong thư phòng Cố Lăng Thành, cô thậm chí còn biết, cái usb này nói lên điều gì.
Cố Lăng Thành, điều này có phải là anh bày tỏ quyết định muốn thành toàn chúc phúc cho cuộc hôn nhân hoàn toàn mới của tôi?
Tô Noãn lần nữa để mọi thứ lại vào trong túi văn kiện, ánh hoàng hôn trời chiều tan hết trong ánh mặt trời, cô nhìn biển cả mênh mông vô hạn kia hé miệng cười cười, xoay người đi trở về, cô bỗng nhiên muốn nói cho Lục Cảnh Hoằng biết là cô muốn ăn vài quả táo.
Lục Cảnh Hoằng ở trong phòng khách loay hoay với cái máy laptop, Tô Noãn nâng đỡ thắt lưng rì rì đi qua, mới phát hiện anh đang trò chuyện video với một người, thấy Lục Cảnh Hoằng nhíu chân mày, không nhìn thấy được người trong màn hình làm cho anh nhíu mày.
Bởi vì cô bước đi rất nhẹ, Lục Cảnh Hoằng cũng không có nhìn thấy cô, chỉ là trò chuyện với một vài người đối thoại có chút buồn cười, Tô Noãn nghe thấy từ trong loa truyền đến một giọng cười khẽ hơi có vẻ mỉa mai:
“Mình ở châu Úc nghỉ ngơi mấy năm, Thái Luân Tư nói mình nên bay qua xem cậu làm chú rể cho phải phép, ai biết cậu đã làm chồng của người ta rồi, nhanh đến làm cho mình không biết theo ai.”
“Đều là bạn học cũ, khách khí như vậy làm gì.”
Cảm giác Lục Cảnh Hoằng có chút ngoài cười nhưng trong không cười, Tô Noãn không biết người trò chuyện bên video kia có phải cũng nhận thấy được lời lẽ của Lục Cảnh Hoằng hơi qua loa hay không, nhưng rất nhanh liền nghe thấy đối phương ha hả nở nụ cười hai tiếng:
“Lúc này, sao cậu không ở bên cạnh Noãn Nhi của cậu, một mình cậu chạy đến trước máy vi tính trò chuyện với mình làm gì?”
“Noãn Nhi cũng là cho cậu gọi hả?”
Rất hiển nhiên Lục Cảnh Hoằng đã muốn bất mãn, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ vả, liền không trở mặt, ho nhẹ một tiếng trở lại đề tài chính:
“Ngày mai gửi chút việt quất chín qua đây đi.”
Tô Noãn nghe thấy câu này còn chưa quá ba giây liền cảm giác được cục cưng trong bụng mình lại đá, chẳng lẽ bọn nhỏ cũng thích việt quất sao? Nghĩ đến đó, Tô Noãn không nhịn được cười nhạt.
“Cậu cho rằng 1 năm 4 mùa cứ liên tục chạy đến nông trường hái chút trái cây là chuyện rất dễ dàng sao?”
Lục Cảnh Hoằng nghe như vậy chỉ là nhíu mày hỏi lại, nhìn màn hình nói thẳng: “Nói đi, nói điều kiện cậu đã sớm nghĩ ra đi.”
Tô Noãn cũng không biết Lục Cảnh Hoằng để có được mấy thứ trái cây trái mùa này lại phải đồng ý với điều kiện của đối phương, sao đó cô nghe được đối phương nhẹ nhàng thản nhiên cười, Lục Cảnh Hoằng cũng khẽ cong môi một cái cười theo:”Cậu chỉ có một phút để nói, mình phải đi đón vợ của mình về nhà nghỉ ngơi.”
“Được rồi, mình sẽ nói xong trong một phút đồng hồ, nhưng chỉ sợ phải trong vòng một năm cậu mới có thể làm xong, sau đó phải mất cả một đời tới dọn dẹp.”
Sau khi nói xong hai người đều rơi vào trầm mặc, im lặng nhìn chăm chăm cùng chờ đợi, Lục Cảnh Hoằng trầm mặc vài giây, cầm lấy ly cà phê trên bàn bên cạnh khẽ hớp một ngụm: “Ngoại trừ Noãn Nhi, cái gì mình cũng có thể cho cậu.”
Đây là câu trả lời của Lục Cảnh Hoằng, chỉ cần là vì cô, anh hình như cái gì cũng có thể buông tha, giống như mấy tháng trước không chút do dự từ chứ cở Bộ ngoại giao, Tô Noãn nhịp tim dừng lại, hai tay đặt lên bụng, lặng lẽ nhìn.
Hai bên Lục Cảnh Hoằng và đối phương bí hiểm đấu qua đấu lại tới nửa ngày, Tô Noãn nghe không hiểu, cô chỉ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cuối cùng đem laptop đóng lại, chân dài duỗi một cái, anh đẩy ghế xoay lui về phía sau, Tô Noãn vội vàng lui về sau, tránh bị ghế dựa đụng vào không tốt.
Trong phòng khách vang lên một trận tiếng bình sứ đụng nhau, không biết Lục Cảnh Hoằng phát hiện ra Tô Noãn khi nào, theo quán tính xem xét trên dưới, hoàn mỹ, anh kéo ghế dựa dời qua một bên, sau đó cuống quýt đứng dậy, chạy tới trước mặt cô.
“Có đụng trúng không? Có muốn gọi bác sĩ gia đình tới xem không?”
Tô Noãn không dám đem chuyện lưng mình đụng bàn trà đến nổi bể bình nói cho Lục Cảnh Hoằng nghe, chỉ che che cái bụng tròn vo lắc đầu, thở một chút, cũng may còn có thể ổn định tâm tình: “Không có, đừng lo, em rất khoẻ.”
“Đứng ở trong đó làm gì, lại không lên tiếng, em có biết như vậy rất nguy hiểm hay không, bây giờ mọi cử động của em đều rất dễ gặp nguy hiểm.”
Lục Cảnh Hoằng trong lòng còn sợ hãi, tự nhiên cũng chú ý tới cổ tay áo của Tô Noãn có chút ẩm ướt, là do cô đụng lật bình hoa bị dính vào, anh không để lại dấu vết nâng bình hoa dậy, ý bảo người giúp việc tới thu dọn sạch sẽ, còn mình thì ôm Tô Noãn lên lầu.
“Chị Ba đâu? Bắt đầu từ tối hôm qua tới giờ em không nhìn thấy chị ấy.”
“Anh nói chị Ba về thành phố trước, nhà của chúng ta hẳn là cần được thanh tịnh.”
Tô Noãn dừng lại một chút, khó hiểu quay đầu thật cẩn thận nhìn Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân cô: “Nơi này rõ ràng là biệt thự dùng để nghỉ phép của chị Ba, tại sao lại thành nhà của chúng ta được?”
Lục Cảnh Hoằng trầm mặc một lúc lâu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tô Noãn, nhìn cô mỉm cười: “Chị Ba nói căn biệt thự này cứ xem như là làm quà tặng cho cục cưng sắp ra đời, em nên nhận tâm ý của trưởng bối.”
Anh không cho Tô Noãn có thêm cơ hội hỏi tiếp, ngược lại hướng người giúp việc đang dọn dẹp lại phòng khách bên dưới lầu căn dặn: “Tối nay phu nhân uống canh xương, không được nhớ lộn.”
Có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều lại thức dậy trễ, vào ban đêm, Tô Noãn lại trằn trọc, một thân một mình ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, mắt mở to khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lục Cảnh Hoằng từ sau lần bị bác sĩ giáo huấn, vẫn luôn thật thà ngủ ở phòng khách, Tô Noãn nhớ tới phải đi tìm ly nước ấm uống, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) còn chưa kịp vén chăn lên bụng của cô lại đột nhiên bắt đầu đau bụng sinh, bắt đầu lo lắng được tám tháng hai đứa nhỏ đã to rồi.
Chúng nó vẫn luôn rất im lặng, giống như chưa từng tồn tại, song khi chúng nó thật sự quyết định cựa quậy, giống như là muốn giết chết mẹ của chúng nó, Tô Noãn nhịn đau mở to miệng hô hấp, cho đến khi đụng đến đầy giường ướt át.
Tô Noãn không biết là máu hay vẫn là nước ối, nhưng mà lúc này đây đã không cách nào nhẫn nại đi tìm hiểu nữa, cô bất thình lình chợt thấy lo lắng xâm chiếm đến tay chân luống cuống, cô rất nhanh ý thức được một điều: chỉ e là cô sắp sinh rồi.
Cô trong cơn đau nhức xuống giường, cơ hồ là té xuống, cô bắt đầu gọi Lục Cảnh Hoằng, lớn tiếng gọi, đến nỗi gọi loạn lên, rất nhanh cửa phòng liền bị mở ra, cô được một vòng ôm ấm áp vào ngực.
Phòng ngủ mờ tối bị ánh sáng tràn ngập, ngũ quan cảm xúc của cô dần dần mất nhạy cảm, cô chỉ mơ hồ nghe thấy Lục Cảnh Hoằng kêu to, còn có tiếng bước chân lầu trên lầu dưới hỗn độn, cô cắn bờ môi cánh hoa ứa máu, run rẩy lên tiếng, từng chữ một:
“Em, giống, như, muốn, sinh, rồi.”
Cả ngôi biệt thự náo loạn giống như là một bộ phim, Lục Cảnh Hoằng ôm lấy Tô Noãn ý thức mơ hồ lao xuống lầu, Tô Noãn ở trong lòng Lục Cảnh Hoằng tìm được cảm giác an toàn, trong cơn đau đớn mãnh liệt cô bắt đầu sinh ra ảo giác.
Cô nhìn thấy Anh Đào đỏ tươi bay khắp phòng, một đứa bé trắng nõn bò trên sàn nhà, bàn tay nhỏ bé mủm mỉm đang cầm một đống Anh Đào nhét vào miệng, sau đó ngước đôi mắt màu hổ phách lên nhìn chằm chằm Tô Noãn cười khanh khách.
Cô nói với chính mình, đây là giả, mình biết rõ đây là giả.
Nhưng mà mồ hôi toàn thân lại ướt đẫm áo ngủ, Lục Cảnh Hoằng ôm cô lên xe, bên tai của cô là tiếng xe nổ vang, mất gần một tiếng đi xe, bị chia cắt bên ngoài thật lâu, mỗi một giây, đều biết rõ, cô trải qua như thế nào.
Trên gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng cũng là khẩn trương cùng khủng hoảng chưa bao giờ có, anh gắt gao ôm lấy thân thể Tô Noãn, nhìn màu đỏ diêm dúa lẳng lơ giữa hai chân cô chảy ra, tức giận không kiềm chế được hét một tiếng với tài xế, xe hơi trong nháy mắt bay nhanh trên đường cái, hận không thể lập tức bay đến bệnh viện.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Noãn, môi của cô bị cắn phá, trên môi còn có vết máu, Lục Cảnh Hoằng dùng ngón tay sờ vào vết máu khô trên khóe miệng cô, tiếp theo là âm thanh kinh sợ thét chói tai trong buồng xe.
Tô Noãn bất thình lình bị cơn đau bụng sinh làm thức tỉnh, há mồm ra liền cắn ngay ngón tay Lục Cảnh Hoằng đang đặt ở khóe miệng cô, Lục Cảnh Hoằng đau đến rên lên một tiếng, Tô Noãn mở mắt ra, nhìn thấy người mình cắn là ai, khẽ mở miệng:
“Khăn mặt…. Khăn mặt….”
Tô Noãn suy yếu thì thào, Lục Cảnh Hoằng nghe hiểu ý của cô, anh tìm khắp nơi, không tìm được một mảnh khăn có thể cho Tô Noãn cắn, nhìn cô đau đến vô cùng bi thảm, nhướng mày, lại đem tay của mình nhét vào trong miệng cô.
Tô Noãn đầu đầy mồ hôi kinh ngạc một chút, đau bụng sinh tăng lên dữ dội, cô cũng không thể khống chế hành vi của mình, hung hăng dùng hết toàn lực cắn xuống, Lục Cảnh Hoằng cau chặt mày, ôm chặt cô, lúc này đây ngay cả hừ cũng không chịu hừ.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe dừng lại, Tô Noãn mồ hôi đầm đìa, giống như trong nước mới leo ra, mà Lục Cảnh Hoằng cũng không khá hơn chút nào, trên người còn mặc đồ ngủ, trực tiếp ôm lấy Tô Noãn lao vào lầu chính của bệnh viện.
Mười mấy người rất nhanh đi tới, tự động không gây trở ngại, Lục Cảnh Hoằng đặt cô lên giường bệnh, do bác sĩ và y tá phụ giúp đẩy vào phòng sinh “Chuẩn bị phòng sinh.” Tô Noãn nghe thấy âm thanh này liền bắt đầu thấy choáng váng.
Bác sĩ chỉ ra lệnh, sau đó cô bắt đầu nói với chính mình là không được ngủ gục, Lục Cảnh Hoằng bị bác sĩ ngăn ở bên ngoài phòng sinh không cho đi vào, Tô Noãn cố gắng nhướng mí mắt nặng nề lên, liền nhìn thấy thân ảnh Lục Cảnh Hoằng càng đi càng xa.
Đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lên, nhiệt độ nóng hừng hực trên da mặt cô, Tô Noãn dùng một tay cấu vào tay kia, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ nói:
“Xin đừng chụp thuốc mê cho tôi, cái đó không tốt cho đứa bé.” Âm thanh gần như là thê lương: “Tôi muốn con của tôi khỏe mạnh mà sinh ra!”
Bác sĩ nhíu nhíu mày, cùng y tá xung quanh nhìn nhau một cái, cũng chưa từng gặp qua phụ nữ có thai nào chịu bất chấp mọi giá như thế, chẳng lẽ không biết không gây mê cô căn bản không chịu nổi quá trình sinh mổ này sao?
Bởi vì bác sĩ tim khoa ngoại đề nghị, mặc dù Tô Noãn sau phẫu thuật thay tim cơ thể so với trước đây tốt hơn nhiều, nhưng sinh con tự nhiên khó bảo toàn không xuất hiện ngoài ý muốn, cho nên chủ nhiệm khoa sản cùng bác sĩ nhất trí quyết định cho người phụ nữ mang thai đặc biệt này sinh mổ.
Bác sĩ mổ chính đau đầu do dự, Tô Noãn chảy máu càng ngày càng trong suốt, nước ối đã muốn vỡ ra, không biết hai tên tiểu tử vừa qua tám tháng còn chưa đủ tháng này rốt cuộc dùng nội lực thâm hậu gì, khi ông bảo y tá treo cao hai chân sản phụ, đồng thời lo lắng hai tên tiểu tử song sinh vàng ngọc này ở trong bụng buồn bực quậy phá nên định giải thích với Tô Noãn thời điểm gây mê sinh mổ, rất kỳ diệu, thậm chí có dấu hiệu hông nở ra.
Nói cách khác, vì hai tên tiểu tử song sinh bướng bỉnh này quyết định không đi đường tắt, theo đường chính đi ra, chỉ là như vậy, sẽ làm cho mẹ của bọn chúng chịu không ít đau đớn, nếu để cho cha bọn chúng biết được, sợ là sẽ phải ghi nhớ khoản thù này.
Nhớ tới vị kia cùng Tô Noãn khi tới khám thai thỉnh thoảng đối với bác sĩ nam dùng quyền uy đưa ra nghi ngờ, bác sĩ trưởng lắc đầu, liền lập tức nghe thấy tiếng của Tô Noãn: “Như thế nào?”
Sản phụ tỉnh táo như thế kỳ thật có chút làm người ta khó xử, bác sĩ nhìn nhìn, trầm ngâm suy nghĩ vài giây trả lời:
“Hẳn là… Sẽ không quá khó, bọn tiểu tử kia nhìn qua… Rất thấu tình đạt lý.”
Tô Noãn giống như đem hết toàn lực bình thường nặn ra một nụ cười: “Bác sĩ tôi chuẩn bị xong rồi.”
Bác sĩ gật gật đầu, nội tâm bất đắc dĩ, mặc dù nói loại chuyện sinh con này cần sự kết hợp của người mẹ, nhưng mà không phải người mẹ nào nói chuẩn bị tốt đều được, mấu chốt là còn phải xem đứa nhỏ trong bụng có đồng ý nghe lời chui ra hay không.
Đau bụng sinh chưa từng ngừng lại, mặc dù điều này đối với việc sắp sinh là bình thường, nhưng mà dường như cũng không phải thuận lợi như vậy, Tô Noãn đã đau đến sắc mặt càng phát ra tái nhợt, nắm lấy bàn mổ gân xanh trên mu bàn bay lộ ra: “Tại sao còn chưa chịu ra?”
“Tôi nghĩ, bọn tiểu tử kia có thể trời sáng mới chui ra rồi.”
Tô Noãn khóe mắt vừa kéo, không còn tinh lực để đi nói giỡn, nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) bác sĩ và các y tá đều sợ hãi, vội đi đến gần, lại nhìn thấy Tô Noãn thở đều đều, đúng là đang ngủ.
Mơ hồ nghe thấy thanh âm huyên náo ồn ào bên ngoài phòng mổ, mười mấy vị nhân viên chữa bệnh và chăm sóc có chút khó hiểu, bác sĩ mổ chính sớm không sợ hãi khi thấy chuyện khác thường này, cái gia đình này đúng là không bình thường, chồng ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, vợ thì lại đang ngủ trên bàn mổ.
Lục Cảnh Hoằng bị các trưởng bối của Lục gia vội vã chạy tới ngăn ở bên ngoài phòng mổ, mắt đầy tơ máu, một khi anh có tư thế muốn bước về phía phòng mổ, liền có một hai người kéo anh lại, không cho phép anh nửa chừng đi quấy rầy phòng mổ.
Đèn phòng mổ vẫn luôn bật sáng, im lặng giống như không có chuyện gì, chiếu sáng rực rỡ một góc hành lang bên ngoài, Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc không thể chịu được buồn bực, thừa dịp mọi người tập trung đến mất hồn mất vía không chú ý, xông vào phòng mổ.
Cửa phòng mổ lần nữa khép lại ngăn cách tiếng của mấy anh trai và chị dâu, trong đầu óc của anh chỉ có tình trạng nằm trên bàn mổ đau đớn sinh con của Tô Noãn, mà việc anh xông vào cũng làm cho điều dưỡng mờ mịt đưa mắt nhìn nhau.
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Tô Noãn trên bàn mổ mất đi ý thức, lập tức cau chặt mày, ánh mắt lãnh liệt, nhìn bác sĩ trưởng giọng điệu không tốt chất vấn: “Ông đã làm gì với cô ấy, nếu không được thì ra ngoài đổi người khác vào.”
“Xú tiểu tử, cậu dám nghi ngờ năng lực của tôi như vậy sao?”
Bác sĩ chỉ kịp mắng một câu, bởi vì Lục Cảnh Hoằng đã xông lại ôn lấy Tô Noãn trên bàn mổ, vỗ nhẹ hai má Tô Noãn dịu dàng từng lần một kêu lên: “Noãn Nhi, Noãn Nhi….”
Thật sự là đối với người khác thì giống như mùa đông rét lạnh, còn đối với vợ yêu thì giống như mùa xuân ấm áp!
Bác sĩ đành im miệng lại, lắc đầu: “Tình hình không được tốt cho lắm…”
“Lớn nhỏ tất cả đều phải ổn!”
Lục Cảnh Hoằng ý chí kiên định ra lệnh một tiếng làm cho bác sĩ trực tiếp cởi bỏ bao tay, tát một cái thật mạnh vào sau ót của Lục Cảnh Hoằng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giống như giáo huấn:
“Tôi nói cậu có để cho tôi nói hết không hả? Vợ của cậu là do tự cô ấy đang ngủ, lại muốn sinh con theo tự nhiên, cô ấy bất tỉnh thì kêu chúng tôi bắt đầu giúp cô ấy như thế nào đây hả?” Thật đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa mà!
Lục Cảnh Hoằng khi không bị đánh một cái, hỏa khí ngùn ngụt bốc lên, nhưng vì so với sinh mệnh an nguy của Tô Noãn, vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, có lẽ là nghe được tiếng của Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn lại dần dần tỉnh lại.
Lục Cảnh Hoằng thấy trong lòng run sợ, bất luận y tá và điều dưỡng khuyên nhủ như thế nào cũng không chịu buông Tô Noãn ra nữa, khăng khăng đòi ở bên cạnh che chở, bác sĩ hừ nhẹ một tiếng, “Tùy cậu.” Nói xong liền tập trung vào ca sinh đẻ khó khăn này.
Hai tên tiểu tử kia cũng không làm cho người ta bớt lo, gây sức ép hơn nữa ngày cũng không chịu chui ra, mỗi một lần Tô Noãn đau đến khó có thể chịu được, làm cho tất cả mọi người đều kinh hoảng, nghĩ tới đây là thời điểm để hai đứa con song sinh ra mắt, cô lại dừng lại.
Cảm giác cơn đau giảm đi rồi, Tô Noãn cơ hồ liền lập tức ngủ mất, mọi người cũng vì vậy mà thở dốc một hơi, thoáng tỉnh táo lại; kết quả một giây sau cô lại hét lên một cái, mọi người lại cùng khẩn trương chuẩn bị chiến đấu.
Thay đổi thất thường như thế rất nhiều lần, làm người ta mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả bác sĩ cũng bắt đầu lo lắng, đối với hai đứa bé song sinh vốn chưa đủ tháng, một bên đã chuẩn bị xong cái lồng ấp, chỉ còn chờ bọn chúng ngoan ngoãn chui ra thôi.
Sinh mổ có lẽ rất nhanh liền có thể giải quyết lo lắng của bọn họ, chỉ là ai biết khi bọn họ quyết định mổ thì mông Tô Noãn lại cố tình hở ra, đang lúc y tá và điều dưỡng không ngừng rối rắm thì Tô Noãn lại bắt đầu hét toáng lên.
Tô Noãn mỗi một lần xé vỡ giọng kêu đau cũng giống như muốn cắn đứt cổ họng Lục Cảnh Hoằng, tiếng kêu thảm thiết từng tiếng một to dần để cho anh khống chế không được nội tâm sợ hãi, giống như hàng vạn con kiến đau lòng, rốt cuộc đột nhiên đứng lên kéo lấy áo của bác sĩ:
“Không phải nói tỉnh dậy là có thể sinh sao? Bây giờ là chuyện gì xảy ra? Kiến thức chuyên nghiệp của ông đi đâu rồi hả? Không phải ông vốn là bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản sao hả? Tại sao ngay cả đứa bé cũng đỡ đẻ không được?”
Bác sĩ bị nắm áo kéo dồn dập đến thở không nổi, cái người nhã nhặn này động tay chân so với loại người không có văn hoá còn đáng sợ hơn,vội hướng về phía sau y tá khoát khoát tay, không lâu sau, cửa phòng mổ mở ra, đi vào hai ba người đàn ông, đều là con trai lớn của Lục gia, rất có lỗi cười với bác sĩ, sau đó trầm mặc lôi Lục Cảnh Hoằng đi ra ngoài.
“Anh rễ, anh Tư, anh Năm, các anh buông ra, em còn muốn bồi Noãn Nhi sinh con!”
Lục Cảnh Hoằng muốn thoát khỏi trói buộc của anh trai, ngờ đâu mấy người đó vừa nghe lý do của anh, sắc mặt càng thêm trầm xuống, một chút thương lượng cũng không có, không chút nào để ý đến phảng kháng của Lục Cảnh Hoằng, kéo đi.
Bên ngoài phòng mổ đã im lặng trở lại, khi Tô Noãn lại hét ầm lên một tiếng thì bầu không khí lần nữa trở nên khẩn trương, rốt cuộc vào lúc hai giờ ba mươi bốn phút chiều, bác sĩ đã chạm được đầu của đứa bé, sau đó trong tiếng hét bấn loạn đau đớn của Tô Noãn, đứa trẻ thứ nhất của Lục Cảnh Hoằng đã cất tiếng khóc chào đời.
Đứa bé thứ hai cũng rất thuận lợi sinh ra, là một cặp bé trai song sinh bộ dạng cơ hồ giống phạc nhau, nhắm chặt mắt, bác sĩ cắt cuốn rốn, sau đó vỗ vào mông đứa bé, đứa bé cất tiếng khóc vang dội cả phòng mổ:
“Chúc mừng Lục phu nhân, cục cưng là hai bé trai.”
Tô Noãn trên mặt hiện lên nụ cười đã biết, nhìn hai viên núc ních trong tay y tá, còn chưa kịp kêu bác sĩ ôm đến cho cô xem, bụng lại bỗng nhiên đau đớn một trận, hai chân mày nhất thời nhíu lên:
“Hình như…. Hình như bên trong còn có…Còn có… một đứa, bác sĩ!”
Đây là kết quả bất ngờ, khi y tá hai tay dính đầy máu tươi chạy ra ngoài phòng mổ, hốt ha hốt hoảng chạy ra khỏi phòng mổ thì Lục Cảnh Hoằng đang bị các ông anh ngăn lại trong khoảnh khắc không giữ được bình tĩnh, linh cảm có điềm xấu làm cho anh bất chấp tất cả, lần nữa thoát khỏi khống chế của mọi người xông vào phòng mổ.
“Sao cậu lại vào đây?”
Bác sĩ nói lời này trong khi tay đang ôm sinh mạng nhỏ bé kia, Lục Cảnh Hoằng tự nhiên cũng nhìn thấy hai bé trai trong lồng ấp, anh đến gần nhìn một cục thịt nho nhỏ trong tay bác sĩ, nhỏ đến thương cảm, chỉ giống như chú mèo, ở trong lòng bàn tay to lớn của bác sĩ ngại bị chê nhỏ.
Lục Cảnh Hoằng bị vui sướng tột đỉnh dâng trào làm cho lúng túng, không nghĩ tới Tô Noãn thế nhưng một lúc liền sinh ba, anh giơ tay lên muốn ôm đứa bé, bác sĩ lại phớt lờ xoay người, quay về phía Tô Noãn chúc mừng:
“Lục phu nhân, lần này là một tiểu cô nương, (Các bạn đang xem truyện trên trang Bạch Thiên Lâu, ngoài trang BTL đều là hàng sao chép chưa qua sự cho phép.) bất quá có lẽ là do bị các anh trai giành lấy chất dinh dưỡng, nên có chút nhẹ.
Nghe thấy bác sĩ nói như thế, Lục Cảnh Hoằng càng muốn ôm con gái 1 chút, “Tôi thích con gái, mau cho tôi nhìn con gái một cái.” Bác sĩ không để ý đến anh, Lục Cảnh Hoằng trở nên lúng túng ngượng ngùng thế nhưng, lại như cũ không chịu rời đi.
Bác sĩ vỗ vào mông tiểu công chúa vài cái, chỉ hy vọng con mèo nhỏ này có thể cho chút mặt mũi, mau khóc nỉ non vài tiếng chứng tỏ một chút con bé đã thực sự đi tới cái thế giới bao la rộng lớn này.
Ai ngờ tiểu công chúa chỉ trầm mặc kéo dài, chính là không chịu khóc, ngược lại bên dưới, bởi vì bác sĩ vỗ vài cái, nước tiểu ào ào chảy ra, nhất thời nước tiểu thấm ướt áo trắng của bác sĩ.
Bác sĩ gật giật đầu lông mày, trước sự nén cười của mọi người trong phòng, bất đắc dĩ tăng thêm lực tay, nhỏ bé như vậy, có chút không nở xuống tay, chỉ là không đánh lại không được, phải làm cho đứa bé thông qua tiếng khóc để thở ra.
Tô Noãn sớm đã mệt lả, cô bắt đầu truyền dịch, nhưng vẫn vô cùng mong đợi nhìn thấy con gái của mình, bảo bối bất ngờ này.
Chỉ là Lục Cảnh Hoằng thanh tỉnh nhìn thấy bàn tay của vị bác sĩ kia dùng sức với con gái của mình, quả thực muốn xông tới cứu bảo bối đang bị đánh của mình, trên thực tế anh cũng đã thật sự xông lên, lúc này, tiểu công chúa rốt cuộc cũng khóc lên 1 tiếng “Oa.”
Chỉ khóc có một tiếng, rồi sau đó lại trở lại im lặng, nhưng mà tiếng khóc tượng trưng này, nói cho mọi người biết, con bé đã bắt đầu tự mình thở, không cần phải ngạc nhiên, con bé chỉ là thích từ từ để được mọi người vỗ về mà thôi.
“Nhũ danh đã đặt chưa?”
“Gọi là Anh Đào được rồi.” Tô Noãn tái nhợt cười cười: “Nằm mơ luôn mơ thấy Anh Đào!”
Tên gọi bình thường ấm áp ngọt ngào, Tô Noãn ngược lại nhìn về phía hai đứa con trai trong lồng ấp: “Còn chúng nó…. Một đứa tên Vân Đóa Nhi, một đứa tên Tiểu Cẩu Nhi đi!”
Thay đổi khôn lường, cô như cũ nhớ rõ bầu trời sáng sớm ở Palestine mà liên tưởng đến cái tên này, thế nhưng quyết định của cô lập tức đổi lấy bất mãn này của Lục Cảnh Hoằng: “Sao lại khó nghe như vậy? Phản đối.”
Lục Cảnh Hoằng nhíu đầu chân mày, ra vẻ một bộ dạng nghiêm túc của một người cha, chỉ là phản đối của anh vẫn chưa giải quyết được gì, Tô Noãn đã dần dần ngủ mất, về phần bác sĩ quay qua nhìn anh một cái, sau đó thật cẩn thận làm vệ sinh sạch sẽ cho tiểu công chúa, để lại vào trong lồng ấp, sau đó đậy nắp lồng ấp lại, cùng hai người khác xách theo lồng ấp đi.
Lục Cảnh Hoằng đầu óc xưa nay linh hoạt thời khắc này không kịp phản ứng, mà bác sĩ cũng không có lòng tốt giải thích cho một câu, tóm lại ông chỉ là mang theo ba đứa con của Lục Cảnh Hoằng đi khỏi.
Thời điểm Lục Cảnh Hoằng đuổi theo, đã không còn tìm thấy bóng dáng của vị bác sĩ kia, ngược lại vài vị trưởng bối của Lục gia ồn ào tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh, giơ lên ngón cái, khen một tràng:
“Lợi hại nha, em trai, lập tức liền ôm ba, tinh trùng này tỉ lệ sống cao đến…”
Bên tai Lục Cảnh Hoằng nhất thời đỏ lên, vội ho một tiếng một lần nữa trở về phòng phẫu thuật, trở lại bên cạnh Tô Noãn, cùng phụ giúp nhân viên điều dưỡng đưa Tô Noãn về phòng, anh vẫn luôn ngồi bên cạnh giường trông coi cô, thỉnh thoảng nắm tay cô len lén kéo khóe miệng, nghĩ đến ba đứa con đang ngủ trong nôi ở phòng dành cho em bé, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của một nhà năm người sau này.
Trời sinh bản thân lương bạc, chưa từng nghĩ tới có một ngày, sẽ có một người phụ nữ để cho anh lúc nào cũng vướng bận trong lòng như thế, còn có ba đứa bé mang một nửa dòng máu của anh cứ như thế xuất hiện trong thế giới của anh.
Tô Noãn ngủ hé miệng trong niềm hạnh phúc, với một bộ dạng khoan thai, cô không biết trong lòng người đàn ông tràn ngập cảm kích mình, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên trán cô, ở bên mép tai cô là thanh âm dịu dàng mà trầm thấp của người đàn ông:
“Cám ơn em xuất hiện trong sinh mạng của anh, đồng ý sinh con cho anh, anh yêu em…”
Trong dáng vẻ vốn đang ngủ say khóe miệng chậm rãi cong lên, làm như nghe được lời người đàn ông nói, một tia nắng sáng chiếu vào phòng bệnh, chiếu sáng cả phòng ấm áp cùng tình yêu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.