Chương 55: Trở về bên nhau
Đan Hy
12/06/2024
Sau khi mọi chuyện được nói rõ ràng thì anh liền lái xe trở về nhà,.
Quản gia vẫn còn thức để chờ của anh, không ngờ là lại thấy cảnh này. Thiếu gia về nhà cùng với Yến Nguyệt,chắc có lẽ là hai người họ đã hết giận nhau rồi..
Vũ Hạo bế Yến Nguyệt lên phòng,cô đã ngủ từ lúc ở trên xe anh rồi.
Anh đặt Yến Nguyệt xuống giường rồi cởi giày ra. Sau đó thì anh cũng leo lên giường ngủ luôn.
Vũ Hạo kéo chăn lên đắp rồi ôm cô vào lòng,Yến Nguyệt đã ngủ say như chết cho nên cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Châu Huyền và Chân Vinh cũng đã làm lành với nhau,đêm nay hai người họ ở chung một chỗ..
Sáng ra Châu Huyền nhận được tin nhắn của Yến Nguyệt,nói là cô và Vũ Hạo đã làm lành với nhau rồi.Cho nên sau này Yến Nguyệt sẽ ở chỗ của Vũ Hạo.
Châu Huyền nghe vậy cũng mừng ở trong lòng,dù sao đó cũng là người mà Yến Nguyệt yêu..
“ Chị Huyền,sao em không thấy chị Yến Nguyệt vậy.”
“ À hôm qua Yến Nguyệt ở chỗ của Vũ Hạo,hai người họ đã làm lành rồi chắc là sau này không ở đây nữa.””
“ Ừm.”_ Cửu Vi vô cùng thất vọng.
“ Yến Nguyệt đã có bạn gái rồi hả. “_ Chân Vinh lên tiếng hỏi.
“ Ừm là Vũ Hạo, người đó là đàn anh khoá trên ở thời đại học …”
“ À thì ra là vậy,anh thấy cũng mừng cho cô ấy.”
“ Ừm.”
“ Ăn xong rồi anh đưa em đi làm.””
“Vâng.”
Sáng nay Vũ Hạo thức khá là trễ,khi mà anh thức dậy thì Yến Nguyệt đã làm đồ ăn sáng xong luôn rồi.
Rảnh rỗi không có gì làm thì cô ngồi ở trên giường ngắm nhìn anh ngủ, người đàn ông này đẹp trai quá đi, đến lúc ngủ cũng đẹp ngất ngây trời mây …
“ Sao em thức sớm thế. “_ Vũ Hạo kéo Yến Nguyệt ngả vào người của anh khiến cho cô phải “ a” lên một tiếng.
“ Anh thức trễ thì có.”
“ Nào thức dậy đi,em làm đồ ăn sáng cho anh rồi”
“ Cảm ơn bà xã …”
“ Ai là vợ của anh chứ. “
“ Thì là em chứ ai. “_ Vũ Hạo nâng niu bàn tay của cô rồi hôn lên nó.
“ Thôi nào thức dậy đi mà …”
“ Em hôn anh một cái đi.”
“ Anh trẻ con quá đi. “_ Nói là nói vậy thôi nhưng mà cô vẫn hôn anh một cái.
“ Nhưng mà hôm nay không đi làm đâu,anh muốn ở nhà …”
“ Dù sao thì tối nay cũng phải đi dự tiệc cho nên phải đưa em đi lựa đồ nữa. “
“ Ừm,anh nói sao thì em nghe vậy..”
Vũ Hạo hôn lên má của Yến Nguyệt, rồi sau đó cũng rời khỏi giường.Anh đi thẳng vào trong toilet vệ sinh cá nhân,còn Yến Nguyệt thì đứng dậy xếp chăn lại,sau đó thì mở cửa sổ và rèm cửa ra cho ánh sáng đi vào.
20 phút sau anh trở ra với bộ quần áo mới,cả hai người cũng ngồi xuống ghế ăn sáng,vừa ăn vừa nói chuyện trông rất là hạnh phúc.
“ Em làm món này ngon quá …’’
“ Lúc trước anh chê em nướng bánh mì khó ăn mà.”
“ Lúc trước khác bây giờ khác,em đâu có thể so sánh được …”
Đúng là con người ta khi có tình yêu cái nó khác hẳn,thái độ cũng khác trước nữa.Đồ ăn cô làm ngon thật, nhưng tại lúc trước anh muốn chọc tức Yến Nguyệt cho nên mới nói ra những lời như vậy,anh cứ nghĩ là cô đã quên rồi, nhưng không Yến Nguyệt vẫn còn nhớ những gì mà anh đã nói.
||||| Truyện đề cử: Quân Hoan Tỏa Kiều |||||
“ Ngon quá,em ăn cái này đi “
“ Vâng “
“ Hôm nay là đám cưới của em trai anh,anh định tặng quà gì ’ “’
“ Anh đã nhờ người chuẩn bị rồi,em không cần phải lo đâu. “
“ Ờ “.
“ Ủa mà sao anh lại hủy bỏ hôn ước với Trần Tĩnh được vậy …”
“ Em rất muốn biết sao.”
“ Ừm “
“ Nhưng em phải cho anh cái gì đó mới được…” _ Anh vừa nói vừa nhếch môi cười.
“ Không nói thì thôi,em không thèm anh nữa …”
“ Thôi mà,anh sẽ nói.”
“ Thì anh nói với ba anh là anh đã có bạn gái rồi,anh chỉ thích Yến Nguyệt thôi ngoài cô ấy ra thì anh sẽ không lấy ai hết..”nghe Vũ Hạo nói xong thì Yến Nguyệt liền đỏ mặt.
“ Còn nữa chưa có hết,anh nói là Vũ Khanh lấy vợ rồi sẽ thay đổi tính tình vậy cho nên ba mới đồng ý.”
“ Anh còn hứa với ba là anh và em sẽ sớm sinh em bé cho nên ông ấy mới chịu. “
Người đàn ông này vô sỉ quá đi,đã vậy còn mặt dày nữa.
“ Nhưng mà sau vụ việc nó thiếu nợ ăn chơi bị ba anh biết thì chắc là ông ấy không còn tin nó nữa đâu. Ngày mà em nhập viện thì nó cũng ở đó đấy,bị giang hồ đánh thành ra như thế này. “
“ Sao anh không cứu cậu ta nhanh một chút,dù sao thì…”
“ Nó phải nếm trải như vậy,để cho nó biết đau đớn là như thế nào.Nếu không nó sẽ chơi bời suốt đời cho mà xem..”
“ Yến Nguyệt,sau này có anh rồi em chỉ cần ở bên cạnh anh mà thôi,em đừng có lại gần 2 mẹ con bọn họ. Dương Lan,bà ta chính là kẻ giết mẹ anh đấy..” _ anh vừa nói vừa ôm lấy cô, không ôm lấy Yến Nguyệt thì làm sao anh có thể điều tiết được cảm xúc của mình đây.
“ Lúc trước mẹ anh phát hiện hai người họ gian díu với nhau thì liền không chịu cú sốc tinh thần,sau đó thì lại ngã bệnh.Bà ta là người cho mẹ anh uống thuốc,theo điều tra thì đó chính là thuốc thần kinh và thuốc độc …”
“ Sau này hạn chế dây dưa với bà ta.” _ giọng nói của anh liền trầm xuống.
“ Vâng,em biết rồi”_ Yến Nguyệt ôm lấy anh rồi gật đầu.
Yến Nguyệt cô không nghĩ là bà ta lại độc ác như thế…Hèn chi con người của Vũ Hạo lại trở nên lạnh lùng,vô cảm như thế,cái gì thì nó cũng có nguyên nhân của nó.
Chắc cú sốc tinh thần khiến cho anh ấy phải trở nên như vậy,mẹ mất rồi ba thì lấy người khác trong khi anh ấy vẫn còn nhỏ,Lưu Vũ Khanh chỉ cách anh ấy có mấy tuổi mà thôi,cho nên cô cũng biết được là anh ấy đã chịu đựng rất lâu rồi.
Quản gia vẫn còn thức để chờ của anh, không ngờ là lại thấy cảnh này. Thiếu gia về nhà cùng với Yến Nguyệt,chắc có lẽ là hai người họ đã hết giận nhau rồi..
Vũ Hạo bế Yến Nguyệt lên phòng,cô đã ngủ từ lúc ở trên xe anh rồi.
Anh đặt Yến Nguyệt xuống giường rồi cởi giày ra. Sau đó thì anh cũng leo lên giường ngủ luôn.
Vũ Hạo kéo chăn lên đắp rồi ôm cô vào lòng,Yến Nguyệt đã ngủ say như chết cho nên cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Châu Huyền và Chân Vinh cũng đã làm lành với nhau,đêm nay hai người họ ở chung một chỗ..
Sáng ra Châu Huyền nhận được tin nhắn của Yến Nguyệt,nói là cô và Vũ Hạo đã làm lành với nhau rồi.Cho nên sau này Yến Nguyệt sẽ ở chỗ của Vũ Hạo.
Châu Huyền nghe vậy cũng mừng ở trong lòng,dù sao đó cũng là người mà Yến Nguyệt yêu..
“ Chị Huyền,sao em không thấy chị Yến Nguyệt vậy.”
“ À hôm qua Yến Nguyệt ở chỗ của Vũ Hạo,hai người họ đã làm lành rồi chắc là sau này không ở đây nữa.””
“ Ừm.”_ Cửu Vi vô cùng thất vọng.
“ Yến Nguyệt đã có bạn gái rồi hả. “_ Chân Vinh lên tiếng hỏi.
“ Ừm là Vũ Hạo, người đó là đàn anh khoá trên ở thời đại học …”
“ À thì ra là vậy,anh thấy cũng mừng cho cô ấy.”
“ Ừm.”
“ Ăn xong rồi anh đưa em đi làm.””
“Vâng.”
Sáng nay Vũ Hạo thức khá là trễ,khi mà anh thức dậy thì Yến Nguyệt đã làm đồ ăn sáng xong luôn rồi.
Rảnh rỗi không có gì làm thì cô ngồi ở trên giường ngắm nhìn anh ngủ, người đàn ông này đẹp trai quá đi, đến lúc ngủ cũng đẹp ngất ngây trời mây …
“ Sao em thức sớm thế. “_ Vũ Hạo kéo Yến Nguyệt ngả vào người của anh khiến cho cô phải “ a” lên một tiếng.
“ Anh thức trễ thì có.”
“ Nào thức dậy đi,em làm đồ ăn sáng cho anh rồi”
“ Cảm ơn bà xã …”
“ Ai là vợ của anh chứ. “
“ Thì là em chứ ai. “_ Vũ Hạo nâng niu bàn tay của cô rồi hôn lên nó.
“ Thôi nào thức dậy đi mà …”
“ Em hôn anh một cái đi.”
“ Anh trẻ con quá đi. “_ Nói là nói vậy thôi nhưng mà cô vẫn hôn anh một cái.
“ Nhưng mà hôm nay không đi làm đâu,anh muốn ở nhà …”
“ Dù sao thì tối nay cũng phải đi dự tiệc cho nên phải đưa em đi lựa đồ nữa. “
“ Ừm,anh nói sao thì em nghe vậy..”
Vũ Hạo hôn lên má của Yến Nguyệt, rồi sau đó cũng rời khỏi giường.Anh đi thẳng vào trong toilet vệ sinh cá nhân,còn Yến Nguyệt thì đứng dậy xếp chăn lại,sau đó thì mở cửa sổ và rèm cửa ra cho ánh sáng đi vào.
20 phút sau anh trở ra với bộ quần áo mới,cả hai người cũng ngồi xuống ghế ăn sáng,vừa ăn vừa nói chuyện trông rất là hạnh phúc.
“ Em làm món này ngon quá …’’
“ Lúc trước anh chê em nướng bánh mì khó ăn mà.”
“ Lúc trước khác bây giờ khác,em đâu có thể so sánh được …”
Đúng là con người ta khi có tình yêu cái nó khác hẳn,thái độ cũng khác trước nữa.Đồ ăn cô làm ngon thật, nhưng tại lúc trước anh muốn chọc tức Yến Nguyệt cho nên mới nói ra những lời như vậy,anh cứ nghĩ là cô đã quên rồi, nhưng không Yến Nguyệt vẫn còn nhớ những gì mà anh đã nói.
||||| Truyện đề cử: Quân Hoan Tỏa Kiều |||||
“ Ngon quá,em ăn cái này đi “
“ Vâng “
“ Hôm nay là đám cưới của em trai anh,anh định tặng quà gì ’ “’
“ Anh đã nhờ người chuẩn bị rồi,em không cần phải lo đâu. “
“ Ờ “.
“ Ủa mà sao anh lại hủy bỏ hôn ước với Trần Tĩnh được vậy …”
“ Em rất muốn biết sao.”
“ Ừm “
“ Nhưng em phải cho anh cái gì đó mới được…” _ Anh vừa nói vừa nhếch môi cười.
“ Không nói thì thôi,em không thèm anh nữa …”
“ Thôi mà,anh sẽ nói.”
“ Thì anh nói với ba anh là anh đã có bạn gái rồi,anh chỉ thích Yến Nguyệt thôi ngoài cô ấy ra thì anh sẽ không lấy ai hết..”nghe Vũ Hạo nói xong thì Yến Nguyệt liền đỏ mặt.
“ Còn nữa chưa có hết,anh nói là Vũ Khanh lấy vợ rồi sẽ thay đổi tính tình vậy cho nên ba mới đồng ý.”
“ Anh còn hứa với ba là anh và em sẽ sớm sinh em bé cho nên ông ấy mới chịu. “
Người đàn ông này vô sỉ quá đi,đã vậy còn mặt dày nữa.
“ Nhưng mà sau vụ việc nó thiếu nợ ăn chơi bị ba anh biết thì chắc là ông ấy không còn tin nó nữa đâu. Ngày mà em nhập viện thì nó cũng ở đó đấy,bị giang hồ đánh thành ra như thế này. “
“ Sao anh không cứu cậu ta nhanh một chút,dù sao thì…”
“ Nó phải nếm trải như vậy,để cho nó biết đau đớn là như thế nào.Nếu không nó sẽ chơi bời suốt đời cho mà xem..”
“ Yến Nguyệt,sau này có anh rồi em chỉ cần ở bên cạnh anh mà thôi,em đừng có lại gần 2 mẹ con bọn họ. Dương Lan,bà ta chính là kẻ giết mẹ anh đấy..” _ anh vừa nói vừa ôm lấy cô, không ôm lấy Yến Nguyệt thì làm sao anh có thể điều tiết được cảm xúc của mình đây.
“ Lúc trước mẹ anh phát hiện hai người họ gian díu với nhau thì liền không chịu cú sốc tinh thần,sau đó thì lại ngã bệnh.Bà ta là người cho mẹ anh uống thuốc,theo điều tra thì đó chính là thuốc thần kinh và thuốc độc …”
“ Sau này hạn chế dây dưa với bà ta.” _ giọng nói của anh liền trầm xuống.
“ Vâng,em biết rồi”_ Yến Nguyệt ôm lấy anh rồi gật đầu.
Yến Nguyệt cô không nghĩ là bà ta lại độc ác như thế…Hèn chi con người của Vũ Hạo lại trở nên lạnh lùng,vô cảm như thế,cái gì thì nó cũng có nguyên nhân của nó.
Chắc cú sốc tinh thần khiến cho anh ấy phải trở nên như vậy,mẹ mất rồi ba thì lấy người khác trong khi anh ấy vẫn còn nhỏ,Lưu Vũ Khanh chỉ cách anh ấy có mấy tuổi mà thôi,cho nên cô cũng biết được là anh ấy đã chịu đựng rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.