Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1161: 1140.Thông suốt đường về nhà
Hàn Trinh Trinh
17/12/2016
Lãnh Mặc Hàn không nói một câu nào nữa, để cho cha vợ yên tâm!!
“Phó tổng Lãnh!!” Chu Trường Dũng đứng giữa phòng, sắc mặt căng thẳng, đôi mắt sắc bén lóe lên, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, có muôn vàn khí thế của người trẻ tuổi, ông nâng khí thế lên thêm mấy phần nghiêm túc, hơi cao giọng nói: “Cậu nên vì lời nói của mình mà chịu trách nhiệm! Câu nói vừa rồi! Tôi có hiểu lầm cậu hay không?”
Lời này vừa nói ra! Toàn bộ người của Chu gia nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Tiểu Nhu càng khẩn trương đứng bên người cha mình, đôi mắt mãnh liệt nhìn về phía anh!!
Đứng trước mặt người Chu gia ý chí của Lãnh Mặc Hàn thập phần kiên định. Anh nắm chặt tay, ánh mắt phát ra tia sáng mạnh mẽ, một lần nữa gật đầu khẳng định nói: “Chú không có hiểu lầm!! Cháu sẽ chịu trách nhiệm vì những lời mà mình đã nói!! Cháu sẽ lấy con gái của chú! Cái gì cháu cũng không cần, chỉ cần cô ấy! Nếu như chú nguyện ý gả con gái cho cháu, cháu hứa sẽ mang lại hạnh phúc cả đời cho cô ấy!Cháu xin thề!!”
Tiểu Nhu ngây ngốc đứng bên cạnh cha mình, nghe Lãnh Mặc Hàn nói những lời này, đôi mắt của cô nhanh chóng đỏ bừng, nhưng lại vội vàng cúi đầu vì xấu hổ, hít hít mũi đỏ bừng, không dám lên tiếng.
Người Chu gia nghe được lời này, tất cả đều hết sức cảm động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Chu Trường Dũng càng cắn chặt răng, nét mặt vẫn căng thẳng như cũ, đôi mắt sâu, nhìn theo hướng người thanh niên này, lần lượt hỏi: “Chu Trường Dũng tôi mặc dù rất muốn có con rể, thế nhưng tôi sẽ không chọn đại con rể! Mặc dù tôi rất hài lòng về cậu! Nhưng tôi muốn biết lý do vì sao cậu muốn kết hôn với con gái của tôi?”
Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu. Hôm nay, cô mặc váy ngắn màu trắng, khoác áo ngoài màu lam, buộc một búi tóc nhỏ, đơn giản mà hiền lành tựa cạnh cha, trầm tĩnh giống như đóa hoa nhỏ mùa xuân, cặp mắt anh hơi lóe, yếu ớt nói: “Từ nhỏ cháu đã không có cha mẹ, chỉ dựa vào một tay nuôi nấng của cha nuôi để lớn lên, vẫn luôn một mình phụ trách mọi việc phát sinh, cho đến khi gặp được mấy người anh em của cháu!”
Mấy người Lâm Sở Nhai nghe được những lời nói của Lãnh Mặc Hàn, tất cả đều trầm mặc ngẩng đầu, nhìn anh.
Trên mặt Lãnh Mặc Hàn cũng hiện lên mấy phần xúc động, từng chữ lại từng chữ nhàn nhạt nói: “Từ khi biết bọn họ, cuộc đời của cháu một lần nữa bắt đầu có sự thay đổi, có lý tưởng, có mục tiêu! Cháu không hề nghĩ rằng quá khứ của mình như vậy, ở khoảng thời gian tăm tối mịt mù, có thể vượt qua những ác mộng đẫm máu đầy đáng sợ. Cháu luôn có thói quen cô đơn, lạnh lùng, thế nhưng lại khó có được những người anh em không hề chê cháu, vẫn ở xung quanh và làm bạn với cháu. Họ có tài năng, họ hiểu lời nói cùng suy nghĩ của cháu, họ luôn làm bạn bên cạnh cháu. Cho nên cuộc sống của cháu đã không còn cô đơn nữa, nên cháu cũng không gì hơn.”
Chu Trường Dũng yên lặng nghe Lãnh Mặc Hàn nói.
Lãnh Mặc Hàn thẳng thắn ngẩng đầu, nhìn Chu Trường Dũng: “Chú Chu! Cháu cưới Tiểu Nhu, không phải bởi vì sự xuất hiện của cô ấy, bù đắp những chỗ thiếu hụt trong cuộc sống của cháu! Càng không phải bởi vì cháu cô đơn, cần tìm một người làm bạn! Mà cô ấy là một người đơn thuần và lương thiện, luôn quan tâm chăm sóc và thấu hiểu tâm tư của người khác, làm cháu rất cảm động!”
Tiểu Nhu nghe đến đấy, đôi mắt lập tức hiện lên ánh lệ.
Lãnh Mặc Hàn sâu sắc nhìn về phía Chu Trường Dũng, một lần nữa chân thành nói: “Từ lúc cháu làm làm phó tổng giám đốc của Hoàn Cầu tới nay, bên cạnh cũng có không ít người khác phái, riêng chỉ có Tiểu Nhu, ở cạnh lúc cháu lúc cô đơn, vẫn dùng sự chân thành và nhiệt tâm như cũ làm bạn cùng cháu, thậm chí toàn tâm toàn ý trả giá tất cả! Càng khó chính là, chú Chu có cách giáo dục con gái, khiến cô ấy luôn đơn thuần động lòng người, đối mặt với tình cảm, cô ấy có vẻ hơi ngốc, lại hết sức rụt rè và kiên định! Cô ấy tình nguyện trong lúc sợ hãi đối mặt với khó khăn, ôm lấy một cây vũ khí lạnh lẽo, cũng không chịu ngã vào một vòng tay ấm áp.”
Hai mắt Tiểu Nhu đẫm lệ, nghe những lời này, cảm giác trong lòng chua xót, vội vàng cúi đầu...
Đường Khả Hinh không hiểu vì sao, cùng với Tiểu Nhu là bạn tốt, nhất là thời gian mình vừa vào khách sạn Á Châu, Tiểu Nhu là người đầu tiên cho cô ấm áp và là người luôn mỉm cười với cô. Nghĩ tới đây, tâm Khả Hinh không khỏi đau xót, hai mắt phiếm lệ...
Chu Trường Dũng nghe thấy Lãnh Mặc Hàn nói như vậy, đôi mắt hơi lóe sáng, cũng không có nhìn con gái.
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn Chu Trường Dũng, tha thiết nói: “Chú Chu! Cả đời cháu đã từng ở trước cửa Diêm La Vương, băn khoăn rất nhiều lần, có lúc tỉnh, có lúc ngủ say, nằm ở trên giường lạnh lẽo, nhắm mắt lại, chung quy vô thức tính toán xem số mạng của mình còn dư lại bao nhiêu thời gian... Liều mạng sống, nhưng vẫn không nghĩ tới, nếu có một ngày, mạng sống mình không còn, lưu lại năng lực vì cái gì, một số người tài năng vì cháu làm cái gì. Cho đến một ngày, mọi người gần như khẳng định cháu đã rời đi, mỗi người đều đau lòng mà khóc trong một thời gian. Thế nhưng cháu biết sẽ luôn có một cô gái, ở dưới bầu trời xanh biếc trong rừng, ôm lấy vòng hoa màu quýt trắng, đó là vòng hoa chiêu hồn về nhà, một con đường thật dài, nối thẳng hướng đến cửa chính... Cô ấy là người hiểu cháu... Cô ấy thấu hiểu được ý nghĩ chân chính trong lòng cháu...”
Giọt nước mắt lăn xuống trên đôi gò má.
Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cúi đầu, rơi nước mắt...
Chu Trường Dũng cùng mấy người Lâm Phượng Kiều một lần nữa yên lặng nhìn anh.
Trên mặt Lãnh Mặc Hàn hiện lên một nét cười khổ, lại nói tiếp: “Cháu vẫn có một nguyện vọng, chính là sau khi chết, cháu có thể trở về căn nhà đầy phượng tím, gặp lại cha mẹ giữa thiên đường... Cho nên, so với người bình thường ngôi nhà có ý nghĩa vô cùng sâu sắc đối với cháu...”
Nghe đến đó, Tiêu Đồng kìm lòng không được cúi đầu, tay run rẩy che chặt môi, để mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống...
Chu Tiểu Tình nghe những lời này, giống như có phần tỉnh ngộ, thoáng cái nhìn về phía em mình!
Tiểu Nhu không dám nói gì, chỉ là cúi đầu, để mặc cho nước mắt tuôn rơi
“Một ngôi nhà mà thứ gì cũng không có, là bởi vì cháu nghĩ sau khi chết, không còn gì để lo lắng... Thế nhưng cô ấy lại ở phía trước nhà của cháu, mang đến đủ loại rau dưa, hoa quả không biết tên. Bình thường lúc cháu đi làm, đều liếc mắt nhìn những thứ thực vật màu xanh ấy tràn ngập sức sống, thầm nghĩ chúng nó thể xanh mãi như vậy,.... cho tới khi nào đây. Có đôi khi nhìn một gốc cây cà chua từ xanh đến hồng, cảm thấy sinh mệnh rất thần kỳ... Tiếp đó liền nhớ tới cô gái đáng yêu kia... Cô ấy để cho sinh mạng của cháu lần đầu tiên ngoài anh em còn có người khác lo lắng...” Lãnh Mặc Hàn nói đến đây, đôi mắt không dấu được tràn đầy lệ quang, nhìn thật sâu về người con gái trước mặt...
Trang Hạo Nhiên và mấy người Tô Lạc Hoành, toàn bộ không lên tiếng, chỉ là trầm mặc lắng nghe...
“Chú Chu!” Lãnh Mặc Hàn càng khẳng định ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng, kiên định hứa hẹn nói: “Cháu không sợ chết, cháu cũng không e ngại sống khó khăn thế nào! Cháu có nghị lực, có dũng khí và lòng tin vào con đường tương lai tốt đẹp! Nếu như chú nguyện ý đem Tiểu Nhu gả cho một người từng có sinh mệnh không trọn vẹn như cháu, cháu sẽ dùng nỗ lực cả đời, trí tuệ cả đời và thâm tình cả đời để làm cho cô ấy hạnh phúc!!”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người chợt cảm thấy tâm tình sục sôi, xúc động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!!
Trang Hạo Nhiên càng cảm động nhìn về phía người anh em cùng hoạn nạn nhiều năm này, trên mặt tràn đầy xúc động, anh mỉm cười an ủi.
Chu Trường Dũng càng nhìn thật sâu về phía Lãnh Mặc Hàn, người thanh niên này, mặc dù nội tâm lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại kiên quyết, ông cũng xúc động cười một tiếng, lập tức quay đầu, nhìn về phía con gái của mình... Tiểu Nhu một mình đứng bên cạnh cha mình, mặc cho nước mắt chảy xuống, trầm lặng cúi đầu không nói lời nào...
“Tiểu Nhu!” Chu Trường Dũng nhìn con gái khóc thành như vậy, liền cười nói: “Con có muốn gả cho phó tổng Lãnh hay không? Nếu con muốn, ba mẹ lập tức có thể làm chủ cho con!”
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt ngẩng đầu, cặp mắt lóe ra một điểm khẩn trương nhìn về phía Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu đứng một bên, yên lặng cúi đầu khóc, cô đưa tay lên lau nước mắt...
Chu Trường Dũng không có biện pháp, Lâm Phượng Kiều nhìn con gái vẫn cúi đầu, nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng hít hít mũi hồng, lại lau nước mắt, bà liền đi qua, trầm mặc vươn tay, nắm tay của con gái,muốn kéo cô vào trong phòng trò chuyện... Tiểu Nhu nhẹ khoát tay của mẹ, chỗ nào cũng không đi, vẫn đứng ở nơi đó cúi đầu, lau nước mắt...
“Em gái! Em thích hay là không thích đây? Nếu như thích, sẽ không phải xấu hổ, mau nói ra!” Chu Tiểu Tình nhìn về phía em gái mình, cũng có chút khẩn trương nói.
Tiểu Nhu vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là đứng đó, hít mũi hồng, mặc cho nước mắt, theo khóe mắt thi nhau rơi xuống...
Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhìn cô như vậy, cũng không khỏi sốt ruột, Lãnh Mặc Hàn càng nắm chặt tay, trái tim rõ ràng đập bình bịch, cặp mắt run rẩy và có phần xúc động nhìn về phía cô gái trước mặt, nhớ tới việc cô từ chối từ tối hôm qua cho đến sáng sớm hôm nay, không dám nghĩ tiếp kết quả, chỉ là chờ đợi...
Lúc này Đường Khả Hinh nhìn bộ dạng của Lãnh Mặc Hàn như vậy, cô liền thở dài, một mình bước qua, đau lòng đi tới trước mặt Tiểu Nhu, nhìn cô ấy cúi thấp đầu lau nước mắt, liền vươn hai tay nhẹ đỡ cánh tay của Tiểu Nhu, thật lòng nói: “Tiểu Nhu... Nhân sinh khó có thể gặp được một người mình thích, có lẽ có rất nhiều chuyện, chúng ta vẫn không thể hiểu hết được, thế nhưng động lòng đã rất khó... Em... Có muốn để bản than mình cho phó tổng Lãnh một cơ hội hay không?”
Tiểu Nhu tiếp tục cúi đầu khóc, vẫn không nói một tiếng.
Lãnh Mặc Hàn không có ý kiến, lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai và Trang Hạo Nhiên hướng chính mình đưa mắt ra hiệu, anh lập tức thở sâu, bước nhanh tới trước mặt Tiểu Nhu, ánh mắt nóng bỏng mà sang rực, mang theo vài phần động tình, nhìn về phía người con gái trước mặt, thật tâm nói: “Tiểu Nhu!! Em có đồng ý gả cho anh không?”
Mọi người nín thở tĩnh lặng nhìn cô, cũng không khỏi trở nên khẩn trương, hôm nay khó có được sự biểu lộ chân thành như vậy...
Tiểu Nhu chờ Lãnh Mặc Hàn nói xong câu kia, đôi mắt to tràn đầy lệ của cô hiện lên mấy phần ưu thương và khổ sở, cuối cùng ở thời khắc nước mắt chảy xuống, chậm rãi lắc đầu...
Lãnh Mặc Hàn cả kinh!!
“Phó tổng Lãnh!!” Chu Trường Dũng đứng giữa phòng, sắc mặt căng thẳng, đôi mắt sắc bén lóe lên, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, có muôn vàn khí thế của người trẻ tuổi, ông nâng khí thế lên thêm mấy phần nghiêm túc, hơi cao giọng nói: “Cậu nên vì lời nói của mình mà chịu trách nhiệm! Câu nói vừa rồi! Tôi có hiểu lầm cậu hay không?”
Lời này vừa nói ra! Toàn bộ người của Chu gia nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Tiểu Nhu càng khẩn trương đứng bên người cha mình, đôi mắt mãnh liệt nhìn về phía anh!!
Đứng trước mặt người Chu gia ý chí của Lãnh Mặc Hàn thập phần kiên định. Anh nắm chặt tay, ánh mắt phát ra tia sáng mạnh mẽ, một lần nữa gật đầu khẳng định nói: “Chú không có hiểu lầm!! Cháu sẽ chịu trách nhiệm vì những lời mà mình đã nói!! Cháu sẽ lấy con gái của chú! Cái gì cháu cũng không cần, chỉ cần cô ấy! Nếu như chú nguyện ý gả con gái cho cháu, cháu hứa sẽ mang lại hạnh phúc cả đời cho cô ấy!Cháu xin thề!!”
Tiểu Nhu ngây ngốc đứng bên cạnh cha mình, nghe Lãnh Mặc Hàn nói những lời này, đôi mắt của cô nhanh chóng đỏ bừng, nhưng lại vội vàng cúi đầu vì xấu hổ, hít hít mũi đỏ bừng, không dám lên tiếng.
Người Chu gia nghe được lời này, tất cả đều hết sức cảm động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Chu Trường Dũng càng cắn chặt răng, nét mặt vẫn căng thẳng như cũ, đôi mắt sâu, nhìn theo hướng người thanh niên này, lần lượt hỏi: “Chu Trường Dũng tôi mặc dù rất muốn có con rể, thế nhưng tôi sẽ không chọn đại con rể! Mặc dù tôi rất hài lòng về cậu! Nhưng tôi muốn biết lý do vì sao cậu muốn kết hôn với con gái của tôi?”
Lãnh Mặc Hàn nghe xong những lời này, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu. Hôm nay, cô mặc váy ngắn màu trắng, khoác áo ngoài màu lam, buộc một búi tóc nhỏ, đơn giản mà hiền lành tựa cạnh cha, trầm tĩnh giống như đóa hoa nhỏ mùa xuân, cặp mắt anh hơi lóe, yếu ớt nói: “Từ nhỏ cháu đã không có cha mẹ, chỉ dựa vào một tay nuôi nấng của cha nuôi để lớn lên, vẫn luôn một mình phụ trách mọi việc phát sinh, cho đến khi gặp được mấy người anh em của cháu!”
Mấy người Lâm Sở Nhai nghe được những lời nói của Lãnh Mặc Hàn, tất cả đều trầm mặc ngẩng đầu, nhìn anh.
Trên mặt Lãnh Mặc Hàn cũng hiện lên mấy phần xúc động, từng chữ lại từng chữ nhàn nhạt nói: “Từ khi biết bọn họ, cuộc đời của cháu một lần nữa bắt đầu có sự thay đổi, có lý tưởng, có mục tiêu! Cháu không hề nghĩ rằng quá khứ của mình như vậy, ở khoảng thời gian tăm tối mịt mù, có thể vượt qua những ác mộng đẫm máu đầy đáng sợ. Cháu luôn có thói quen cô đơn, lạnh lùng, thế nhưng lại khó có được những người anh em không hề chê cháu, vẫn ở xung quanh và làm bạn với cháu. Họ có tài năng, họ hiểu lời nói cùng suy nghĩ của cháu, họ luôn làm bạn bên cạnh cháu. Cho nên cuộc sống của cháu đã không còn cô đơn nữa, nên cháu cũng không gì hơn.”
Chu Trường Dũng yên lặng nghe Lãnh Mặc Hàn nói.
Lãnh Mặc Hàn thẳng thắn ngẩng đầu, nhìn Chu Trường Dũng: “Chú Chu! Cháu cưới Tiểu Nhu, không phải bởi vì sự xuất hiện của cô ấy, bù đắp những chỗ thiếu hụt trong cuộc sống của cháu! Càng không phải bởi vì cháu cô đơn, cần tìm một người làm bạn! Mà cô ấy là một người đơn thuần và lương thiện, luôn quan tâm chăm sóc và thấu hiểu tâm tư của người khác, làm cháu rất cảm động!”
Tiểu Nhu nghe đến đấy, đôi mắt lập tức hiện lên ánh lệ.
Lãnh Mặc Hàn sâu sắc nhìn về phía Chu Trường Dũng, một lần nữa chân thành nói: “Từ lúc cháu làm làm phó tổng giám đốc của Hoàn Cầu tới nay, bên cạnh cũng có không ít người khác phái, riêng chỉ có Tiểu Nhu, ở cạnh lúc cháu lúc cô đơn, vẫn dùng sự chân thành và nhiệt tâm như cũ làm bạn cùng cháu, thậm chí toàn tâm toàn ý trả giá tất cả! Càng khó chính là, chú Chu có cách giáo dục con gái, khiến cô ấy luôn đơn thuần động lòng người, đối mặt với tình cảm, cô ấy có vẻ hơi ngốc, lại hết sức rụt rè và kiên định! Cô ấy tình nguyện trong lúc sợ hãi đối mặt với khó khăn, ôm lấy một cây vũ khí lạnh lẽo, cũng không chịu ngã vào một vòng tay ấm áp.”
Hai mắt Tiểu Nhu đẫm lệ, nghe những lời này, cảm giác trong lòng chua xót, vội vàng cúi đầu...
Đường Khả Hinh không hiểu vì sao, cùng với Tiểu Nhu là bạn tốt, nhất là thời gian mình vừa vào khách sạn Á Châu, Tiểu Nhu là người đầu tiên cho cô ấm áp và là người luôn mỉm cười với cô. Nghĩ tới đây, tâm Khả Hinh không khỏi đau xót, hai mắt phiếm lệ...
Chu Trường Dũng nghe thấy Lãnh Mặc Hàn nói như vậy, đôi mắt hơi lóe sáng, cũng không có nhìn con gái.
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn Chu Trường Dũng, tha thiết nói: “Chú Chu! Cả đời cháu đã từng ở trước cửa Diêm La Vương, băn khoăn rất nhiều lần, có lúc tỉnh, có lúc ngủ say, nằm ở trên giường lạnh lẽo, nhắm mắt lại, chung quy vô thức tính toán xem số mạng của mình còn dư lại bao nhiêu thời gian... Liều mạng sống, nhưng vẫn không nghĩ tới, nếu có một ngày, mạng sống mình không còn, lưu lại năng lực vì cái gì, một số người tài năng vì cháu làm cái gì. Cho đến một ngày, mọi người gần như khẳng định cháu đã rời đi, mỗi người đều đau lòng mà khóc trong một thời gian. Thế nhưng cháu biết sẽ luôn có một cô gái, ở dưới bầu trời xanh biếc trong rừng, ôm lấy vòng hoa màu quýt trắng, đó là vòng hoa chiêu hồn về nhà, một con đường thật dài, nối thẳng hướng đến cửa chính... Cô ấy là người hiểu cháu... Cô ấy thấu hiểu được ý nghĩ chân chính trong lòng cháu...”
Giọt nước mắt lăn xuống trên đôi gò má.
Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cúi đầu, rơi nước mắt...
Chu Trường Dũng cùng mấy người Lâm Phượng Kiều một lần nữa yên lặng nhìn anh.
Trên mặt Lãnh Mặc Hàn hiện lên một nét cười khổ, lại nói tiếp: “Cháu vẫn có một nguyện vọng, chính là sau khi chết, cháu có thể trở về căn nhà đầy phượng tím, gặp lại cha mẹ giữa thiên đường... Cho nên, so với người bình thường ngôi nhà có ý nghĩa vô cùng sâu sắc đối với cháu...”
Nghe đến đó, Tiêu Đồng kìm lòng không được cúi đầu, tay run rẩy che chặt môi, để mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống...
Chu Tiểu Tình nghe những lời này, giống như có phần tỉnh ngộ, thoáng cái nhìn về phía em mình!
Tiểu Nhu không dám nói gì, chỉ là cúi đầu, để mặc cho nước mắt tuôn rơi
“Một ngôi nhà mà thứ gì cũng không có, là bởi vì cháu nghĩ sau khi chết, không còn gì để lo lắng... Thế nhưng cô ấy lại ở phía trước nhà của cháu, mang đến đủ loại rau dưa, hoa quả không biết tên. Bình thường lúc cháu đi làm, đều liếc mắt nhìn những thứ thực vật màu xanh ấy tràn ngập sức sống, thầm nghĩ chúng nó thể xanh mãi như vậy,.... cho tới khi nào đây. Có đôi khi nhìn một gốc cây cà chua từ xanh đến hồng, cảm thấy sinh mệnh rất thần kỳ... Tiếp đó liền nhớ tới cô gái đáng yêu kia... Cô ấy để cho sinh mạng của cháu lần đầu tiên ngoài anh em còn có người khác lo lắng...” Lãnh Mặc Hàn nói đến đây, đôi mắt không dấu được tràn đầy lệ quang, nhìn thật sâu về người con gái trước mặt...
Trang Hạo Nhiên và mấy người Tô Lạc Hoành, toàn bộ không lên tiếng, chỉ là trầm mặc lắng nghe...
“Chú Chu!” Lãnh Mặc Hàn càng khẳng định ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Trường Dũng, kiên định hứa hẹn nói: “Cháu không sợ chết, cháu cũng không e ngại sống khó khăn thế nào! Cháu có nghị lực, có dũng khí và lòng tin vào con đường tương lai tốt đẹp! Nếu như chú nguyện ý đem Tiểu Nhu gả cho một người từng có sinh mệnh không trọn vẹn như cháu, cháu sẽ dùng nỗ lực cả đời, trí tuệ cả đời và thâm tình cả đời để làm cho cô ấy hạnh phúc!!”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người chợt cảm thấy tâm tình sục sôi, xúc động nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn!!
Trang Hạo Nhiên càng cảm động nhìn về phía người anh em cùng hoạn nạn nhiều năm này, trên mặt tràn đầy xúc động, anh mỉm cười an ủi.
Chu Trường Dũng càng nhìn thật sâu về phía Lãnh Mặc Hàn, người thanh niên này, mặc dù nội tâm lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại kiên quyết, ông cũng xúc động cười một tiếng, lập tức quay đầu, nhìn về phía con gái của mình... Tiểu Nhu một mình đứng bên cạnh cha mình, mặc cho nước mắt chảy xuống, trầm lặng cúi đầu không nói lời nào...
“Tiểu Nhu!” Chu Trường Dũng nhìn con gái khóc thành như vậy, liền cười nói: “Con có muốn gả cho phó tổng Lãnh hay không? Nếu con muốn, ba mẹ lập tức có thể làm chủ cho con!”
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt ngẩng đầu, cặp mắt lóe ra một điểm khẩn trương nhìn về phía Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu đứng một bên, yên lặng cúi đầu khóc, cô đưa tay lên lau nước mắt...
Chu Trường Dũng không có biện pháp, Lâm Phượng Kiều nhìn con gái vẫn cúi đầu, nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng hít hít mũi hồng, lại lau nước mắt, bà liền đi qua, trầm mặc vươn tay, nắm tay của con gái,muốn kéo cô vào trong phòng trò chuyện... Tiểu Nhu nhẹ khoát tay của mẹ, chỗ nào cũng không đi, vẫn đứng ở nơi đó cúi đầu, lau nước mắt...
“Em gái! Em thích hay là không thích đây? Nếu như thích, sẽ không phải xấu hổ, mau nói ra!” Chu Tiểu Tình nhìn về phía em gái mình, cũng có chút khẩn trương nói.
Tiểu Nhu vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là đứng đó, hít mũi hồng, mặc cho nước mắt, theo khóe mắt thi nhau rơi xuống...
Tất cả mọi người đều trợn mắt, nhìn cô như vậy, cũng không khỏi sốt ruột, Lãnh Mặc Hàn càng nắm chặt tay, trái tim rõ ràng đập bình bịch, cặp mắt run rẩy và có phần xúc động nhìn về phía cô gái trước mặt, nhớ tới việc cô từ chối từ tối hôm qua cho đến sáng sớm hôm nay, không dám nghĩ tiếp kết quả, chỉ là chờ đợi...
Lúc này Đường Khả Hinh nhìn bộ dạng của Lãnh Mặc Hàn như vậy, cô liền thở dài, một mình bước qua, đau lòng đi tới trước mặt Tiểu Nhu, nhìn cô ấy cúi thấp đầu lau nước mắt, liền vươn hai tay nhẹ đỡ cánh tay của Tiểu Nhu, thật lòng nói: “Tiểu Nhu... Nhân sinh khó có thể gặp được một người mình thích, có lẽ có rất nhiều chuyện, chúng ta vẫn không thể hiểu hết được, thế nhưng động lòng đã rất khó... Em... Có muốn để bản than mình cho phó tổng Lãnh một cơ hội hay không?”
Tiểu Nhu tiếp tục cúi đầu khóc, vẫn không nói một tiếng.
Lãnh Mặc Hàn không có ý kiến, lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai và Trang Hạo Nhiên hướng chính mình đưa mắt ra hiệu, anh lập tức thở sâu, bước nhanh tới trước mặt Tiểu Nhu, ánh mắt nóng bỏng mà sang rực, mang theo vài phần động tình, nhìn về phía người con gái trước mặt, thật tâm nói: “Tiểu Nhu!! Em có đồng ý gả cho anh không?”
Mọi người nín thở tĩnh lặng nhìn cô, cũng không khỏi trở nên khẩn trương, hôm nay khó có được sự biểu lộ chân thành như vậy...
Tiểu Nhu chờ Lãnh Mặc Hàn nói xong câu kia, đôi mắt to tràn đầy lệ của cô hiện lên mấy phần ưu thương và khổ sở, cuối cùng ở thời khắc nước mắt chảy xuống, chậm rãi lắc đầu...
Lãnh Mặc Hàn cả kinh!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.