Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 185: AMIMEE
Hàn Trinh Trinh
28/08/2015
Chiếc Land Rover màu đen ở dưới tàng cây Ngọc Lan lao đi trên con đường lớn! !
Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn con đường trước mặt lướt qua trong mắt, dường như có chút khổ sở đang từ từ tràn ra.
Xe chạy hết con đường lớn Ngọc Lan, chạy về phía trung tâm thành phố, nhìn thấy tòa cao ốc giải trí nào đó đang tuyên truyền nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đoạt giải thưởng Quả Cầu Vàng của Mĩ, khi người chủ trì đọc lên: "Aimee! Conaoyeons!"
Land Rover thắng gấp ở vạch dừng đèn đỏ!
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía màn ảnh khổng lồ trên nóc tòa cao ốc, một cô gái có danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân Phương Đông mặc váy đuôi cá dài màu bạc, ở bên trong đám minh tinh từ dưới khán đài chậm rãi đi lên, mái tóc xoăn màu vàng, làm nổi bật da thịt trắng nõn mềm mại trong suốt của cô, đặc biệt là hương vị dịu dàng mê người, làm cho xung quanh cô tràn ngập ánh sáng giống như thiên sứ, trong tiếng hoan hô của mọi người, cô nhẹ kéo đuôi váy thật dài, mắt phượng xinh đẹp chớp lông mi giả thật dài, hé mở đôi môi giống như trăng rằm, đi về phía bục lĩnh thưởng.
"Aimee! Aimee! Aimee!" Vô số người hâm mộ nước ngoài rối rít vỗ tay gào thét!
Aimee vừa đi lên khán đài, vừa xoay người vẫy tay về phía người hâm mộ, khẽ nở nụ cười quyến rũ, từng cái nháy mắt, mỗi góc độ cũng rất xinh đẹp, vòng tai kim cương ở hai bên khuôn mặt trái xoan của cô đung đưa trái phải, nổi bật khuôn mặt hoàn mỹ của cô.
"Conaoyeons"
Trong tiếng hoan hô của công chúng, người trao thưởng cầm giải thưởng, nhìn về phía Aimee, mỉm cười.
"Thank-you" Aimee cảm động vui vẻ nhận lấy Quả Cầu Vàng trong tay người ban thưởng, sau đó ở trước mặt người kích động dán mặt vào và nói cám ơn cùng chúc mừng, ở trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, đi về phía Microphone trước bàn thủy tinh, nhìn về người hâm mộ phía dưới khán đài, nở nụ cười động lòng người.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Tô Thụy Kỳ thật yên lặng cầm tay lái, nhìn cô trong màn ảnh lớn, nhận lấy tiếng kêu hoan hô của vạn người, nở nụ cười xinh đẹp, xung quanh vang lên tiếng còi, đèn xanh đã bật sáng, mọi người nhấn còi đều đang nhắc nhở anh, nhưng anh lại không nhúc nhích, mặc cho tiếng còi vang dội, vẫn nhìn chằm chằm màn ảnh đó. . . . . .
Aimee nắm chiếc cúp thật vui vẻ, nhìn mọi người một vòng, mới nghẹn ngào dùng tiếng anh lưu loát nói: "I don’t think I will get the- prize, because I just keep trying, I think the only nonstop efforts, you can leave the dream closer! I did it today, I got my dream of the award, I proved to the world, I am the best thank my self, thanks to every one who love me! Used to pay for my people! Thank you for help! Thank you! ! I love you! ! love you so much! (hôm nay tôi không nghĩ tới, tôi sẽ nhận được giải thưởng này, nhiều năm qua, tôi không ngừng tự nói với mình, phải cố gắng, cố gắng, bởi vì tôi biết, chỉ có cố gắng, mới có thể làm cho tôi đến gần mơ ước hơn! Vào giờ khắc quý báu này, tôi muốn cám ơn bản thân tôi, Cám ơn mỗi người yêu tôi, người tin tưởng tôi! Cám ơn người đã từng. . . . . . Thành toàn cho tôi . . . . . Cám ơn mọi người! Tôi yêu mọi người!)"
Aimee giơ cao chiếc cúp, hướng về phía toàn thế giới khóc nói tôi yêu các bạn! !
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt một lần nữa, người trao giải thưởng và người chủ trì đi tới, tự mình ôm cô!
Cô khóc thành người lệ, nhìn về phía dưới khán đài giơ chiếc cúp trong tay mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc! .
Tô Thụy Kỳ sâu kín nhìn Đệ Nhất Mỹ Nhân Phương Đông, rốt cuộc đứng ở khán đài của thế giới, thực hiện ước mơ của mình, trong mắt của anh thoáng qua một bóng dáng màu trắng ở dĩ vãng, có một cô gái thắt hai bím tóc, nằm ở trên giường nệm màu trắng, gát chân lên, vừa nhìn tạp chí, vừa cắn kẹo que, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang, cười rất ngọt ngào xinh đẹp động lòng người nói: "Anh nhìn xem tác phẩm của anh có xinh đẹp không?"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ thoáng qua kích động, nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên.
"Ricky! Em thật sự rất yêu thích khuôn mặt này! Khuôn mặt này là anh cho em ! Có phải làkhuôn mặt anh mơ ước hay không? cô gái trong giấc mộng của anh là như vậy sao? Rất xinh đẹp! Em cũng không nhịn được yêu cô ấy! Giống như cô ấy không phải là em . . . . . Em thật sự rất yêu thích rất yêu thích!" Giọng nói kia nhanh chóng truyền đến!
Tô Thụy Kỳ cúi người xuống, đầu đa đớn gát trên vô lăng, tiếng còi vang lên thật to! !
Ầm! ! Tiếng pha lê vỡ vụn, bắn tung tóe đầy đất! !
Cô sụp đổ kêu gào: "Tại sao không cho em? Em muốn cái mũi đó! ! Em cảm thấy cái đó mũi xinh đẹp! ! Em muốn xinh đẹp hơn! ! Em muốn xinh đẹp anh không cho em! ! Anh không yêu em rồi ! Anh không yêu em nữa thì để cho em đi! Em đi nước Mĩ tìm bác sĩ chỉnh hình tốt nhất! ! Em muốn trở thành người đẹp nhất trên thế giới, minh tinh sáng chói nhất! Em muốn toàn thế giới vỗ tay cho em! Em muốn hoàn toàn vứt bỏ cuộc sống của em! ! Em chán ghét khuôn mặt của em! ! Em còn có thể đẹp hơn! !"
Cửa phịch một tiếng đóng lại.
Ném xuống cạnh cửa bó hoa bách hợp và một nhung hộp màu đỏ thẫm, bên trong đựng một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ chói mắt, chiếc nhẫn kim cương chuẩn bị dùng để cầu hôn !
Tô Thụy Kỳ thở hổn hển, ngẩng đầu lên, ngửa ra sau, nhanh chóng run rẩy, trong hốc mắt lấp lánh nước mắt!
Ở bên trong màn hình lại vang lên tiếng người chủ trì cười vui vẻ hỏi Aimee: "Then what is your plane?"
Aimee mỉm cười nói: "Next, I want to go back to my motherland, home to more senior artists to lean, I hope I can make it ten years, twenty years of standing on this stage, I will learn more knowledge. At the same time, I also want to go back, I haven' t seen formany years to visit family and friends. I find the hearts of jack (Sau đó, tôi muốn trở về tổ quốc của tôi, học tập các nghệ sĩ đi trước ở trong nước nhiều hơn, tôi hi vọng mười năm, hai mươi năm tôi có thể đứng ở trên khán đài này, tôi muốn học tập nhiều kiến thức hơn. Đồng thời, tôi còn muốn trở về thăm người nhà và bạn bè nhiều năm không gặp. Tìm kiếm Jack trong lòng tôi)"
"Jack?" Người chủ trì có chút giật mình nhìn về phía ảnh hậu, bật cười hỏi.
"Yes, jack, that I have to jump into the sea man! (đúng vậy, Jack, người đàn ông đó đã từng vì tôi tung người rơi xuống biển!)" Aimee ngọt ngào cười nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn chòng chọc cô trong màn hình, nhìn về phía ống kính lộ ra chút kích động và dịu dàng, anh đột nhiên dùng sức mở máy, đạp chân ga, chuyển tay lái về phương hướng ngược lại, vượt qua mấy cái đèn đỏ, lao vùn vụt qua xe ở trên đường
"Anh có yêu em hay không?"
"Yêu. . . . . . Rất yêu rất yêu. . . . . ."
"Em không tin! Anh đã từng nhìn thấy bộ dạng em chảy máu be bét! Em đã từng rất sợ hãi! Em làm sao tin anh yêu? Anh là cháu trai của Thủ tướng, bên cạnh anh có giai nhân thật xinh đẹp! Em không tin!"
"Anh thật sự yêu em!"
"Em không tin! ! Anh thề đi! ! Ricky anh thề anh yêu em"
Nước mắt của cô lăn xuống.
"Anh thề anh yêu em!"
"Nếu anh không yêu em, trời đất sẽ không tha!" Nước mắt lăn xuống.
"Nếu anh không yêu em, trời đất sẽ không tha. . . . . ."
bánh xe màu đen nhanh chóng lao đi trên con đường cây ngô đồng!
Chuyện cũ đáng sợ quay về trong trí não của mình! !
Tô Thụy Kỳ nắm chặt tay lái, hai mắt run rẩy nước mắt kích động, nhìn đường phố phía trước chạy ngược hướng mình, anh cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga vọt về phía trước! !
Ban đêm!
Trong ngôi lầu nhỏ!
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu mới vừa tắm xong, thay áo ngủ, mọi người đang cầm một đĩa mì sốt tương, xem TV đang phát sóng Giải Quả Cầu Vàng, quả nhiên là Aimee, họ cùng vui vẻ kêu lên: "Oa! Cho Trung Quốc chúng ta mặt mũi! Thật tốt! !"
"Aimee, thật xinh đẹp!" Tiểu Nhu đang cầm sợi mì, thật hâm mộ lầu bầu nói: "Trên thế giới này, tại sao có thể có cô gái xinh đẹp như vậy? Mắt, mũi, miệng, nơi nơi cũng xinh đẹp! ! Mẹ tôi cũng nói dáng dấp của tôi hơi giống cô ấy!"
"Chậc, chậc, chậc!" Nhã Tuệ quay đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía cô, cười nói: "Dáng dấp cô giống như cô ấy sao? nhiều lắm cô chỉ có mặt mũi đoan chính! Cô ấy mới gọi là xinh đẹp!"
Tiểu Nhu mím môi, nhìn về phía Khả Hinh ngồi ở đầu kia ghế sa lon, cô vẫn còn ôm phần tài liệu và rất nhiều rượu đỏ, uống từng ly từng ly..., có lúc cầm lên một chai rượu, nhìn kí hiệu phía trên và mình uống không tương xứng, liền hừ một tiếng, nói: lại gạt tôi . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Tiểu Nhu nhìn về phía Khả Hinh, lầu bầu nói: "Cô cùng xem trao giải Quả Cầu Vàng với tôi đi. Xem một chút đi? Nữ diễn viên Trung quốc chúng ta giỏi nhất hả? Diễn xuất rất giỏi! Dáng vẻ cũng đẹp ngây người! !"
Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn tài liệu, sau đó đặt bút viết xuống, nói: "Ừm. . . . . ."
"Chúng ta cùng chúc mừng cho cô ấy!" Tiểu Nhu lại nói.
Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, vươn tay vỗ nhẹ hai cái, nói: "Chúc mừng cô ấy!"
"Rốt cuộc cô phải bận đến bao lâu nữa?" Nhã Tuệ cũng không còn kiên nhẫn nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh khom người xuống, ghi chép phía trên tư liệu rượu đỏ, nói: "Cũng còn không nhiều lắm. Môn học hôm nay làm không xong, ngày mai kiểm tra không qua được, tôi sẽ bị xa thải thôi."
"Anh ấy nghiêm khắc sao? Không giống !" Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, không quá tin tưởng.
"Tôi cũng không tin, nhưng đây là sự thật! Anh ấy không chỉ yêu cầu nghiêm khắc, anh ấy còn rất giảo hoạt!" Đường Khả Hinh nâng một ly rượu đỏ, uống một hớp, thở một hơi, cảm giác sau lưng có mồ hôi toát ra, nhưng vẫn nghiêm túc ghi chép tài liệu.
"Làm sao vậy?" Nhã Tuệ nhìn về phía bạn thân.
Đường Khả Hinh cũng không giải thích, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng liền nói: "Dường như uống quá nhiều, tôi đi tìm một chút nhân sâm giải rượu. . . . . ."
"Không có nhân sâm đâu! ! Cô ăn mỗi ngày cũng không biết! Uống quá nhiều rượu như vậy, tôi xem tối nay cô có thể ngủ ngon hay không! ? Tôi đi mua đi cho cô!" Nhã Tuệ đứng dậy.
"Không cần, để tôi đi mua cho." Đường Khả Hinh cầm một cái áo khoác nhỏ màu trắng, đi ra cửa.
"Tại sao uống nhiều rượu lại không ngủ được?" Tiểu Nhu không hiểu.
"Rượu đỏ chỉ có tác dụng thôi miên thần kinh trong thời gian ngắn ngủi, nếu cô bị nó thôi miên thần kinh trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi này mà không ngủ được, tế bào thần kinh não của cô bắt đầu phân tán, sau đó tinh thần có thể tỉnh táo hơn so với trước lúc uống rượu! Có nhiều người cho rằng, uống rượu xong không ngủ được, lại bị nhức đầu, chính là nguyên nhân này" Nhã Tuệ nói.
"À? Thì ra còn có chuyện như vậy à?" Tiểu Nhu cảm thấy thật kỳ lạ!
Đường Khả Hinh vừa nghe bạn thân và Tiểu Nhu giải thích rượu đỏ, vừa cười vừa đóng cửa lại mới vừa đi xuống cầu thang, cũng đã nghe bên ngoài cửa tiếng róc rách, trời còn đang mưa. . . . . . Cô đứng ở trước mật mã cửa cầu thang lầu, cầm áo khoác nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng đội cái mũ lên đầu, mở cửa, vừa muốn đội mưa phùn đi ra, ai ngờ nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen dừng ở trước cây ngọc lan dưới ánh đèn đường lóe ra ánh sáng kim loại rất nhu hòa.
"Hả?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi tới trước chiếc Land Rover, qua cửa sổ xe ướt nước mưa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt lại, bộ dạng rất cô đơn, cô lo lắng kéo cửa xe ghế trước ra, ngồi vào xe, nhìn bộ dáng anh yên lặng mất mát, kêu nhỏ: "Tô Thụy Kỳ? Anh làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ chậm rãi mở mắt, xuyên qua ánh đèn đường màu xanh ngoài cửa sổ, thấy Đường Khả Hinh đội mũ màu trắng, đôi mắt to, rất quan tâm và lo lắng nhìn mình, hai mắt anh lập tức đỏ thắm, đột nhiên đưa đôi tay không còn hơi sức ôm nhẹ Khả Hinh vào trong lòng, mặt ướt đẫm chôn ở cổ của cô, hơi run rẩy. . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh bị thu hẹp lại, đôi tay rũ xuống, căng thẳng nghiêng mặt nhìn khuôn mặt cô đơn của anh, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Có phải bởi vì tôi, hôm nay anh cãi nhau với Tử Hiền Tiểu thư hay không? Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. . . . . ."
Hai mắt Tô Thụy Kỳ di động nước mắt khổ sở, ôm chặt thân thể nho nhỏ của Khả Hinh, mong được một chút ấm áp, mặt dán vào cổ của cô.
Đường Khả Hinh lo lắng nhìn anh, muốn giãy giụa mở ra một chút, nhìn mặt một chút. . . . . .
"Đừng cử động. . . . . . Để cho tôi ôm cô một chút. . . . . . Hiện tại tôi cần ôm một chút, trong lòng của tôi đau đến không thở nổi. . . . . ." Giọng nói của Tô Thụy Kỳ đột nhiên có chút run rẩy, đau lòng nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như thế, có chút đau lòng hỏi: "Anh. . . . . . có chuyện gì? Chuyện có liên quan đến tôi không?"
Anh lắc đầu một cái, chỉ ôm chặt thân thể của cô.
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, vẫn rất lo lắng nói: "Vậy. . . . . . có thể chia sẻ với tôi một chút không?"
Anh im lặng.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, dường như cảm thấy anh không muốn, liền khẽ thở dài, đôi tay đang rũ xuống chậm rãi đưa lên khẽ xoa phía sau lưng của anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tô Thụy Kỳ cảm nhận được dịu dàng của cô, cuối cùng chậm rãi buông lỏng thân thể mềm mại ra, sâu kín nhìn đôi mắt to đang quan tâm của Khả Hinh, anh đột nhiên cảm động, nhưng vẫn cố đè nén nói: "Có đôi khi tôi thật sự không phân rõ ở bên cạnh cô, là muốn bù đắp tổn thương hay. . . . . ."
Tối nay Đường Khả Hinh nhìn thấy Tô Thụy Kỳ rất kì lạ, có chút lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Không có sao chứ?"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ rưng rưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hinh, thật lòng nói: "Cô biết không? Cô rất đẹp, rất đẹp. . . . . . Là cô gái xinh đẹp nhất tôi đã gặp. . . . . ."
Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu nhìn anh.
"Tôi không biết cô đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nhìn thấy khuôn mặt cô không trọn vẹn, tôi vẫn cảm thấy cô rất đẹp. . . . . . Nếu cô muốn tôi đổi khuôn mặt cho cô, tôi đồng ý đổi giúp cô! Cô muốn không?" Tô Thụy Kỳ đột nhiên kích động nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn hai mắt Tô Thụy Kỳ tràn lệ, trong lòng của cô cũng không khỏi chua xót, cứ có cảm giác tối nay người đàn ông này rất bi thương, hơn nữa bi thương không cách nào trút hết. . . . . . Cô chậm rãi lắc đầu một cái.
"Không cần? Tại sao? Cô không cần vẻ đẹp của cô sao?" Tô Thụy Kỳ vội vàng nói tiếp: "Tôi có thể giúp cô! ! Tôi có thể giúp cô! Tôi thật sự có thể giúp cô!"
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, có chút gian nan nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Tôi không cần. . . . . . Tôi . . . . . hiện tại tôi chỉ cần anh có thể thật tốt. . . . . . chỉ cần anh thật tốt, tôi như thế nào cũng không đáng kể, trên thế giới này, không phải nhất định phải xinh đẹp mới có thể sống được, má trái của tôi như vậy, không phải anh cũng nói tôi rất tốt sao? Tôi thật sự là không cần. . . . . . hiện tại tôi chỉ lo lắng cho anh. . . . . . Tôi thật sự lo lắng cho anh. . . . . . Anh làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ thật sâu nhìn về phía Khả Hinh nói: "Mặt của cô quan trọng, hay tôi quan trọng?"
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía anh chân thành nói: "Người tôi yêu quan trọng hơn so với khuôn mặt của tôi. . . . . . Anh cũng quan trọng hơn so với khuôn mặt của tôi. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, ở trong bóng tối, hai mắt nổi lên hơi nước.
Đường Khả Hinh hoảng sợ, cô đau lòng vội vã vươn tay nâng nhẹ mặt của anh, nghẹn ngào hỏi: "Anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ . . . . . . Anh có chuyện gì, anh nói với tôi . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô, đưa bàn tay nhỏ bé lên môi hôn mạnh, đột nhiên không nói lời gì cúi xuống, hôn lên môi của cô! Nước mắt lăn xuống!
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nước mắt cũng lăn xuống.
Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn con đường trước mặt lướt qua trong mắt, dường như có chút khổ sở đang từ từ tràn ra.
Xe chạy hết con đường lớn Ngọc Lan, chạy về phía trung tâm thành phố, nhìn thấy tòa cao ốc giải trí nào đó đang tuyên truyền nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đoạt giải thưởng Quả Cầu Vàng của Mĩ, khi người chủ trì đọc lên: "Aimee! Conaoyeons!"
Land Rover thắng gấp ở vạch dừng đèn đỏ!
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía màn ảnh khổng lồ trên nóc tòa cao ốc, một cô gái có danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân Phương Đông mặc váy đuôi cá dài màu bạc, ở bên trong đám minh tinh từ dưới khán đài chậm rãi đi lên, mái tóc xoăn màu vàng, làm nổi bật da thịt trắng nõn mềm mại trong suốt của cô, đặc biệt là hương vị dịu dàng mê người, làm cho xung quanh cô tràn ngập ánh sáng giống như thiên sứ, trong tiếng hoan hô của mọi người, cô nhẹ kéo đuôi váy thật dài, mắt phượng xinh đẹp chớp lông mi giả thật dài, hé mở đôi môi giống như trăng rằm, đi về phía bục lĩnh thưởng.
"Aimee! Aimee! Aimee!" Vô số người hâm mộ nước ngoài rối rít vỗ tay gào thét!
Aimee vừa đi lên khán đài, vừa xoay người vẫy tay về phía người hâm mộ, khẽ nở nụ cười quyến rũ, từng cái nháy mắt, mỗi góc độ cũng rất xinh đẹp, vòng tai kim cương ở hai bên khuôn mặt trái xoan của cô đung đưa trái phải, nổi bật khuôn mặt hoàn mỹ của cô.
"Conaoyeons"
Trong tiếng hoan hô của công chúng, người trao thưởng cầm giải thưởng, nhìn về phía Aimee, mỉm cười.
"Thank-you" Aimee cảm động vui vẻ nhận lấy Quả Cầu Vàng trong tay người ban thưởng, sau đó ở trước mặt người kích động dán mặt vào và nói cám ơn cùng chúc mừng, ở trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, đi về phía Microphone trước bàn thủy tinh, nhìn về người hâm mộ phía dưới khán đài, nở nụ cười động lòng người.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Tô Thụy Kỳ thật yên lặng cầm tay lái, nhìn cô trong màn ảnh lớn, nhận lấy tiếng kêu hoan hô của vạn người, nở nụ cười xinh đẹp, xung quanh vang lên tiếng còi, đèn xanh đã bật sáng, mọi người nhấn còi đều đang nhắc nhở anh, nhưng anh lại không nhúc nhích, mặc cho tiếng còi vang dội, vẫn nhìn chằm chằm màn ảnh đó. . . . . .
Aimee nắm chiếc cúp thật vui vẻ, nhìn mọi người một vòng, mới nghẹn ngào dùng tiếng anh lưu loát nói: "I don’t think I will get the- prize, because I just keep trying, I think the only nonstop efforts, you can leave the dream closer! I did it today, I got my dream of the award, I proved to the world, I am the best thank my self, thanks to every one who love me! Used to pay for my people! Thank you for help! Thank you! ! I love you! ! love you so much! (hôm nay tôi không nghĩ tới, tôi sẽ nhận được giải thưởng này, nhiều năm qua, tôi không ngừng tự nói với mình, phải cố gắng, cố gắng, bởi vì tôi biết, chỉ có cố gắng, mới có thể làm cho tôi đến gần mơ ước hơn! Vào giờ khắc quý báu này, tôi muốn cám ơn bản thân tôi, Cám ơn mỗi người yêu tôi, người tin tưởng tôi! Cám ơn người đã từng. . . . . . Thành toàn cho tôi . . . . . Cám ơn mọi người! Tôi yêu mọi người!)"
Aimee giơ cao chiếc cúp, hướng về phía toàn thế giới khóc nói tôi yêu các bạn! !
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt một lần nữa, người trao giải thưởng và người chủ trì đi tới, tự mình ôm cô!
Cô khóc thành người lệ, nhìn về phía dưới khán đài giơ chiếc cúp trong tay mình, lộ ra nụ cười hạnh phúc! .
Tô Thụy Kỳ sâu kín nhìn Đệ Nhất Mỹ Nhân Phương Đông, rốt cuộc đứng ở khán đài của thế giới, thực hiện ước mơ của mình, trong mắt của anh thoáng qua một bóng dáng màu trắng ở dĩ vãng, có một cô gái thắt hai bím tóc, nằm ở trên giường nệm màu trắng, gát chân lên, vừa nhìn tạp chí, vừa cắn kẹo que, thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang, cười rất ngọt ngào xinh đẹp động lòng người nói: "Anh nhìn xem tác phẩm của anh có xinh đẹp không?"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ thoáng qua kích động, nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên.
"Ricky! Em thật sự rất yêu thích khuôn mặt này! Khuôn mặt này là anh cho em ! Có phải làkhuôn mặt anh mơ ước hay không? cô gái trong giấc mộng của anh là như vậy sao? Rất xinh đẹp! Em cũng không nhịn được yêu cô ấy! Giống như cô ấy không phải là em . . . . . Em thật sự rất yêu thích rất yêu thích!" Giọng nói kia nhanh chóng truyền đến!
Tô Thụy Kỳ cúi người xuống, đầu đa đớn gát trên vô lăng, tiếng còi vang lên thật to! !
Ầm! ! Tiếng pha lê vỡ vụn, bắn tung tóe đầy đất! !
Cô sụp đổ kêu gào: "Tại sao không cho em? Em muốn cái mũi đó! ! Em cảm thấy cái đó mũi xinh đẹp! ! Em muốn xinh đẹp hơn! ! Em muốn xinh đẹp anh không cho em! ! Anh không yêu em rồi ! Anh không yêu em nữa thì để cho em đi! Em đi nước Mĩ tìm bác sĩ chỉnh hình tốt nhất! ! Em muốn trở thành người đẹp nhất trên thế giới, minh tinh sáng chói nhất! Em muốn toàn thế giới vỗ tay cho em! Em muốn hoàn toàn vứt bỏ cuộc sống của em! ! Em chán ghét khuôn mặt của em! ! Em còn có thể đẹp hơn! !"
Cửa phịch một tiếng đóng lại.
Ném xuống cạnh cửa bó hoa bách hợp và một nhung hộp màu đỏ thẫm, bên trong đựng một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ chói mắt, chiếc nhẫn kim cương chuẩn bị dùng để cầu hôn !
Tô Thụy Kỳ thở hổn hển, ngẩng đầu lên, ngửa ra sau, nhanh chóng run rẩy, trong hốc mắt lấp lánh nước mắt!
Ở bên trong màn hình lại vang lên tiếng người chủ trì cười vui vẻ hỏi Aimee: "Then what is your plane?"
Aimee mỉm cười nói: "Next, I want to go back to my motherland, home to more senior artists to lean, I hope I can make it ten years, twenty years of standing on this stage, I will learn more knowledge. At the same time, I also want to go back, I haven' t seen formany years to visit family and friends. I find the hearts of jack (Sau đó, tôi muốn trở về tổ quốc của tôi, học tập các nghệ sĩ đi trước ở trong nước nhiều hơn, tôi hi vọng mười năm, hai mươi năm tôi có thể đứng ở trên khán đài này, tôi muốn học tập nhiều kiến thức hơn. Đồng thời, tôi còn muốn trở về thăm người nhà và bạn bè nhiều năm không gặp. Tìm kiếm Jack trong lòng tôi)"
"Jack?" Người chủ trì có chút giật mình nhìn về phía ảnh hậu, bật cười hỏi.
"Yes, jack, that I have to jump into the sea man! (đúng vậy, Jack, người đàn ông đó đã từng vì tôi tung người rơi xuống biển!)" Aimee ngọt ngào cười nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn chòng chọc cô trong màn hình, nhìn về phía ống kính lộ ra chút kích động và dịu dàng, anh đột nhiên dùng sức mở máy, đạp chân ga, chuyển tay lái về phương hướng ngược lại, vượt qua mấy cái đèn đỏ, lao vùn vụt qua xe ở trên đường
"Anh có yêu em hay không?"
"Yêu. . . . . . Rất yêu rất yêu. . . . . ."
"Em không tin! Anh đã từng nhìn thấy bộ dạng em chảy máu be bét! Em đã từng rất sợ hãi! Em làm sao tin anh yêu? Anh là cháu trai của Thủ tướng, bên cạnh anh có giai nhân thật xinh đẹp! Em không tin!"
"Anh thật sự yêu em!"
"Em không tin! ! Anh thề đi! ! Ricky anh thề anh yêu em"
Nước mắt của cô lăn xuống.
"Anh thề anh yêu em!"
"Nếu anh không yêu em, trời đất sẽ không tha!" Nước mắt lăn xuống.
"Nếu anh không yêu em, trời đất sẽ không tha. . . . . ."
bánh xe màu đen nhanh chóng lao đi trên con đường cây ngô đồng!
Chuyện cũ đáng sợ quay về trong trí não của mình! !
Tô Thụy Kỳ nắm chặt tay lái, hai mắt run rẩy nước mắt kích động, nhìn đường phố phía trước chạy ngược hướng mình, anh cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga vọt về phía trước! !
Ban đêm!
Trong ngôi lầu nhỏ!
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu mới vừa tắm xong, thay áo ngủ, mọi người đang cầm một đĩa mì sốt tương, xem TV đang phát sóng Giải Quả Cầu Vàng, quả nhiên là Aimee, họ cùng vui vẻ kêu lên: "Oa! Cho Trung Quốc chúng ta mặt mũi! Thật tốt! !"
"Aimee, thật xinh đẹp!" Tiểu Nhu đang cầm sợi mì, thật hâm mộ lầu bầu nói: "Trên thế giới này, tại sao có thể có cô gái xinh đẹp như vậy? Mắt, mũi, miệng, nơi nơi cũng xinh đẹp! ! Mẹ tôi cũng nói dáng dấp của tôi hơi giống cô ấy!"
"Chậc, chậc, chậc!" Nhã Tuệ quay đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía cô, cười nói: "Dáng dấp cô giống như cô ấy sao? nhiều lắm cô chỉ có mặt mũi đoan chính! Cô ấy mới gọi là xinh đẹp!"
Tiểu Nhu mím môi, nhìn về phía Khả Hinh ngồi ở đầu kia ghế sa lon, cô vẫn còn ôm phần tài liệu và rất nhiều rượu đỏ, uống từng ly từng ly..., có lúc cầm lên một chai rượu, nhìn kí hiệu phía trên và mình uống không tương xứng, liền hừ một tiếng, nói: lại gạt tôi . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Tiểu Nhu nhìn về phía Khả Hinh, lầu bầu nói: "Cô cùng xem trao giải Quả Cầu Vàng với tôi đi. Xem một chút đi? Nữ diễn viên Trung quốc chúng ta giỏi nhất hả? Diễn xuất rất giỏi! Dáng vẻ cũng đẹp ngây người! !"
Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn tài liệu, sau đó đặt bút viết xuống, nói: "Ừm. . . . . ."
"Chúng ta cùng chúc mừng cho cô ấy!" Tiểu Nhu lại nói.
Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, vươn tay vỗ nhẹ hai cái, nói: "Chúc mừng cô ấy!"
"Rốt cuộc cô phải bận đến bao lâu nữa?" Nhã Tuệ cũng không còn kiên nhẫn nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh khom người xuống, ghi chép phía trên tư liệu rượu đỏ, nói: "Cũng còn không nhiều lắm. Môn học hôm nay làm không xong, ngày mai kiểm tra không qua được, tôi sẽ bị xa thải thôi."
"Anh ấy nghiêm khắc sao? Không giống !" Nhã Tuệ nhìn về phía Khả Hinh, không quá tin tưởng.
"Tôi cũng không tin, nhưng đây là sự thật! Anh ấy không chỉ yêu cầu nghiêm khắc, anh ấy còn rất giảo hoạt!" Đường Khả Hinh nâng một ly rượu đỏ, uống một hớp, thở một hơi, cảm giác sau lưng có mồ hôi toát ra, nhưng vẫn nghiêm túc ghi chép tài liệu.
"Làm sao vậy?" Nhã Tuệ nhìn về phía bạn thân.
Đường Khả Hinh cũng không giải thích, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng liền nói: "Dường như uống quá nhiều, tôi đi tìm một chút nhân sâm giải rượu. . . . . ."
"Không có nhân sâm đâu! ! Cô ăn mỗi ngày cũng không biết! Uống quá nhiều rượu như vậy, tôi xem tối nay cô có thể ngủ ngon hay không! ? Tôi đi mua đi cho cô!" Nhã Tuệ đứng dậy.
"Không cần, để tôi đi mua cho." Đường Khả Hinh cầm một cái áo khoác nhỏ màu trắng, đi ra cửa.
"Tại sao uống nhiều rượu lại không ngủ được?" Tiểu Nhu không hiểu.
"Rượu đỏ chỉ có tác dụng thôi miên thần kinh trong thời gian ngắn ngủi, nếu cô bị nó thôi miên thần kinh trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi này mà không ngủ được, tế bào thần kinh não của cô bắt đầu phân tán, sau đó tinh thần có thể tỉnh táo hơn so với trước lúc uống rượu! Có nhiều người cho rằng, uống rượu xong không ngủ được, lại bị nhức đầu, chính là nguyên nhân này" Nhã Tuệ nói.
"À? Thì ra còn có chuyện như vậy à?" Tiểu Nhu cảm thấy thật kỳ lạ!
Đường Khả Hinh vừa nghe bạn thân và Tiểu Nhu giải thích rượu đỏ, vừa cười vừa đóng cửa lại mới vừa đi xuống cầu thang, cũng đã nghe bên ngoài cửa tiếng róc rách, trời còn đang mưa. . . . . . Cô đứng ở trước mật mã cửa cầu thang lầu, cầm áo khoác nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng đội cái mũ lên đầu, mở cửa, vừa muốn đội mưa phùn đi ra, ai ngờ nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen dừng ở trước cây ngọc lan dưới ánh đèn đường lóe ra ánh sáng kim loại rất nhu hòa.
"Hả?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi tới trước chiếc Land Rover, qua cửa sổ xe ướt nước mưa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt lại, bộ dạng rất cô đơn, cô lo lắng kéo cửa xe ghế trước ra, ngồi vào xe, nhìn bộ dáng anh yên lặng mất mát, kêu nhỏ: "Tô Thụy Kỳ? Anh làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ chậm rãi mở mắt, xuyên qua ánh đèn đường màu xanh ngoài cửa sổ, thấy Đường Khả Hinh đội mũ màu trắng, đôi mắt to, rất quan tâm và lo lắng nhìn mình, hai mắt anh lập tức đỏ thắm, đột nhiên đưa đôi tay không còn hơi sức ôm nhẹ Khả Hinh vào trong lòng, mặt ướt đẫm chôn ở cổ của cô, hơi run rẩy. . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh bị thu hẹp lại, đôi tay rũ xuống, căng thẳng nghiêng mặt nhìn khuôn mặt cô đơn của anh, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Có phải bởi vì tôi, hôm nay anh cãi nhau với Tử Hiền Tiểu thư hay không? Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. . . . . ."
Hai mắt Tô Thụy Kỳ di động nước mắt khổ sở, ôm chặt thân thể nho nhỏ của Khả Hinh, mong được một chút ấm áp, mặt dán vào cổ của cô.
Đường Khả Hinh lo lắng nhìn anh, muốn giãy giụa mở ra một chút, nhìn mặt một chút. . . . . .
"Đừng cử động. . . . . . Để cho tôi ôm cô một chút. . . . . . Hiện tại tôi cần ôm một chút, trong lòng của tôi đau đến không thở nổi. . . . . ." Giọng nói của Tô Thụy Kỳ đột nhiên có chút run rẩy, đau lòng nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như thế, có chút đau lòng hỏi: "Anh. . . . . . có chuyện gì? Chuyện có liên quan đến tôi không?"
Anh lắc đầu một cái, chỉ ôm chặt thân thể của cô.
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, vẫn rất lo lắng nói: "Vậy. . . . . . có thể chia sẻ với tôi một chút không?"
Anh im lặng.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, dường như cảm thấy anh không muốn, liền khẽ thở dài, đôi tay đang rũ xuống chậm rãi đưa lên khẽ xoa phía sau lưng của anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tô Thụy Kỳ cảm nhận được dịu dàng của cô, cuối cùng chậm rãi buông lỏng thân thể mềm mại ra, sâu kín nhìn đôi mắt to đang quan tâm của Khả Hinh, anh đột nhiên cảm động, nhưng vẫn cố đè nén nói: "Có đôi khi tôi thật sự không phân rõ ở bên cạnh cô, là muốn bù đắp tổn thương hay. . . . . ."
Tối nay Đường Khả Hinh nhìn thấy Tô Thụy Kỳ rất kì lạ, có chút lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Không có sao chứ?"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ rưng rưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hinh, thật lòng nói: "Cô biết không? Cô rất đẹp, rất đẹp. . . . . . Là cô gái xinh đẹp nhất tôi đã gặp. . . . . ."
Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu nhìn anh.
"Tôi không biết cô đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nhìn thấy khuôn mặt cô không trọn vẹn, tôi vẫn cảm thấy cô rất đẹp. . . . . . Nếu cô muốn tôi đổi khuôn mặt cho cô, tôi đồng ý đổi giúp cô! Cô muốn không?" Tô Thụy Kỳ đột nhiên kích động nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn hai mắt Tô Thụy Kỳ tràn lệ, trong lòng của cô cũng không khỏi chua xót, cứ có cảm giác tối nay người đàn ông này rất bi thương, hơn nữa bi thương không cách nào trút hết. . . . . . Cô chậm rãi lắc đầu một cái.
"Không cần? Tại sao? Cô không cần vẻ đẹp của cô sao?" Tô Thụy Kỳ vội vàng nói tiếp: "Tôi có thể giúp cô! ! Tôi có thể giúp cô! Tôi thật sự có thể giúp cô!"
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, có chút gian nan nhìn anh, nghẹn ngào nói: "Tôi không cần. . . . . . Tôi . . . . . hiện tại tôi chỉ cần anh có thể thật tốt. . . . . . chỉ cần anh thật tốt, tôi như thế nào cũng không đáng kể, trên thế giới này, không phải nhất định phải xinh đẹp mới có thể sống được, má trái của tôi như vậy, không phải anh cũng nói tôi rất tốt sao? Tôi thật sự là không cần. . . . . . hiện tại tôi chỉ lo lắng cho anh. . . . . . Tôi thật sự lo lắng cho anh. . . . . . Anh làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ thật sâu nhìn về phía Khả Hinh nói: "Mặt của cô quan trọng, hay tôi quan trọng?"
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía anh chân thành nói: "Người tôi yêu quan trọng hơn so với khuôn mặt của tôi. . . . . . Anh cũng quan trọng hơn so với khuôn mặt của tôi. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, ở trong bóng tối, hai mắt nổi lên hơi nước.
Đường Khả Hinh hoảng sợ, cô đau lòng vội vã vươn tay nâng nhẹ mặt của anh, nghẹn ngào hỏi: "Anh làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ . . . . . . Anh có chuyện gì, anh nói với tôi . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô, đưa bàn tay nhỏ bé lên môi hôn mạnh, đột nhiên không nói lời gì cúi xuống, hôn lên môi của cô! Nước mắt lăn xuống!
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nước mắt cũng lăn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.