Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1213: Chôn
Hàn Trinh Trinh
31/12/2016
"Tưởng Văn Phong! ! Đừng phá hư không khí được không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Văn Phong, không khách khí kêu lên! !
Bếp trưởng cùng quản lý và mọi người, nhìn thấy Tưởng Văn Phong, tức khắc tôn kính khom người gật đầu thăm hỏi, thập phần có lễ gọi: "Tưởng nhị thiếu gia!"
Tưởng Văn Phong vừa nhai tinh bột mỳ vừa tự tiếu phi tiếu , nhìn về phía Đường Khả Hinh, trông khác gì một quý công tử đào hoa, mang theo kiêu ngạo cùng đắc ý, lo lắng nói: "Sao tôi lại phá hư không khí? Các người thưởng mỹ thực của các người! Tôi thưởng mỹ thực cửa tôi, không ảnh hưởng! Các người tiếp tục a!"
"Sao anh lại ở đây?" Đường Khả Hinh trực tiếp không khách khí nhìn về phía anh, nhanh chóng hỏi.
"Tôi tới đây tham gia lễ hội a!" Tưởng Văn Phong rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đần ra , nói: "Nếu không, tôi tới đây làm gì?"
"Tới tham gia lễ hội, anh còn mang mỳ căn đến ăn a?" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía người này, thật là không thể tin được nói.
"Sao tôi lại không thể mang mỳ căn đến ăn?! Ăn ngon mà! Cô cũng ăn không phải sao? Có muốn nếm thử không?" Tưởng Văn Phong lại định rút một chiếc mỳ căn ra đưa cho Đường Khả Hinh...
"Đi! Anh đừng quấy rối! Tôi đang bận đây!" Đường Khả Hinh biết Tưởng Văn Phong hay đùa dai, cô không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ vén váy xoay người, chuẩn bị thử rượu Porter, cùng kiểm tra đo lường xì gà, phát hiện bếp trưởng đứng ở một bên, không dám lên tiếng, cô chuyên nghiệp, vừa kiểm rượu vừa trực tiếp nghiêm túc nói; "Các người đừng để ý đến anh ta! Coi anh ta như trong suốt là được rồi!"
Bếp trưởng nhìn bộ dáng này của Tưởng Văn Phong, lại nghe Đường Khả Hinh nói như vậy, đành phải xoay người, chuẩn bị có chút áp lực làm việc...
Tưởng Văn Phong mỉm cười trêu trọc, nhìn về phía Đường Khả Hinh trang điểm thành thục, biểu cảm kia thực sự mê người, nhất là khi cô khom người, có thể nhìn thấy roc ràng làn da trắng nõn của cô lộ ra bên hông, ánh sáng đèn chiếu vào càng làm nổi bật làn da cô... Anh cứ như vậy vừa nhai bánh mỳ vừa thưởng thức đoạn da gợi cảm lộ ra bên hông cô…
Lúc Đường Khả Hinh ở kiểm nghiệm rượu cùng xì gà, cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi quay mặt sang, bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc, cố ý híp mắt, nhìn người này! !
Phốc!
Tưởng Văn Phong nhìn về phía cô, lại nhịn không được cười...
"Nhìn cái gì vậy!" Đường Khả Hinh tức giận liếc anh một cái, lại tiếp tục xem kiểm tra đo lường rượu Porter...
Tưởng Văn Phong càng xem bóng lưng của cô, càng sâu trầm, rốt cuộc ăn xong bánh mì, ném túi đi bàn tay giương lên...
Trưởng phòng Hành chính cùng mọi người nhìn thấy thủ thế này của anh, tức khắc thức thời trầm mặc ly khai, ngay cả ba vị trợ lý cùng đi với Đường Khả Hinh, cũng nhanh chóng lắc mình ly khai... Đường Khả Hinh lại vẫn như cũ ở đưa lưng về phía mọi người, cầm lên một cây hoàng đình xì gà, đưa tới mũi ngửi ngửi, lập tức cảm giác mùi thuốc lá vị bệnh quá nặng, cô tức khắc cầm xì gà, xoay người, chuẩn bị nhìn về phía trưởng phòng hành chính tổng trù: "Tôi phát hiện xì gà này..."
Cô bất đắc dĩ nhìn phòng bếp vừa rồi còn vui vẻ náo nhiệt giờ lại vắng vẻ không một bóng người, chỉ có mình cùng Tưởng Văn Phong, cô tức khắc bất đắc dĩ, xoay người lại mặt lạnh nhìn Tưởng Văn Phong, biết anh ta bảo người ly khai phòng bếp, liền trực tiếp hai tay ôm vai, bất đắc dĩ nhìn về phía người này, nói: "Anh thực sự rất nhàn a! Anh cho là tất ả mọi người trên thế giới, đều rảnh như anh sao?"
Tưởng Văn Phong nhìn Đường Khả Hinh nói lời này, lại nhịn không được cười rộ lên, bởi vì trong miệng không có bánh mỳ để nhai, liền muốn đi lấy một khối cá hồi thủy tinh bỏ vào trong miệng...
"Ba! !" Đường Khả Hinh tức khắc vươn tay, vuốt ve tay anh, tàn bạo nói: "Ăn cống ngầm dầu gì đó! Đừng lãng phí mỹ thực!"
"Không ở trước mặt người Pháp đề cống ngầm dầu! Bọn họ khả năng đến bây giờ còn không biết!" Tưởng Văn Phong không nói hai lời, liền lại muốn thân thủ đi lấy ăn!
"Không cho anh ăn!" Đường Khả Hinh lại thân thủ vuốt ve tay anh, mới nói: "Anh rốt cuộc tới nơi này làm gì?"
Tưởng Văn Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói thẳng: "Cô này không lương tâm ! Trước vì cô phải tham gia trận thi đấu lớn, tôi còn dẫn cô đi ăn bao phố lớn ngõ nhỏ! Cô lại đối xử với tôi như vậy?"
"... ... ..." Đường Khả Hinh không nói gì nhìn về phía anh.
Tưởng Văn Phong cũng hơi ngửa mặt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lúc này, mới rốt cuộc bất đắc dĩ xoay người, đi tới bên kia trước bàn ăn, cầm lấy một chiếc đĩa hao tinh xảo cùng một chiếc dĩa ăn, lấy mấy miếng cá hồi thủy tinh đưa cho anh, mới nói: "Lần sau không đựa dùng tay lấy đồ ăn biết chưa?"
"Ăn mì gân phải như vậy mới ăn được!" Tưởng Văn Phong trực tiếp cầm lên cái dĩa nhận lấy đĩa cá hồi bắt đầu ăn.
Đường Khả Hinh rốt cuộc nhịn không được cười nhìn người này...
Tưởng Văn Phong vừa ăn cá hồi, vừa nhìn Đường Khả Hinh giống như người chị đang giáo huấn đứa em trai ngỗ ngược của mình, anh tức khắc cũng bộc lộ một điểm bướng bỉnh tươi cười, nói với cô: "Kỳ thực tôi vẫn có chuyện muốn hỏi cô! Nghe nói, cô cùng ta Trang ca ca là thanh mai trúc mã! Vậy cô hồi bé, có nhớ hay không ở Tưởng gia, còn có một ca ca?"
Đường Khả Hinh biểu tình quái dị, nhìn về phía Tưởng Văn Phong.
"Nhớ không! ! ?" Tưởng Văn Phong nhìn về phía Đường Khả Hinh, biểu tình vui sướng, cười rộ lên nói: "Hồi bé, tôi thường xuyên mặc áo sơ mi trắng và quần xanh lam! ! Nhớ sao?"
Phốc!
Đường Khả Hinh dở khóc dở cười, đầu tiên nhận lấy đĩa cùng dĩa cất đi, lúc này mới nhìn về phía Tưởng Văn Phong bất đắc dĩ nói: "Tôi van ngài, Tưởng thiếu gia! Một ca ca đã làm tôi sống không bằng chết ! Làm sao lại còn muốn một ca ca nữa làm chi?! ! Hiểu không! ? Huống chi, tôi căn bản sẽ không coi anh là đàn ông! ! Dáng vẻ của anh mặc dù có điểm giống anh hai anh! Nhưng anh xác thực không phải! Nếu như anh không có việc gì làm, thì đi ăn bánh mỳ đi ! Đừng đến phiền tôi! Mau đi ra, tôi còn muốn làm việc đây!"
Cô nói xong, không nói hai lời muốn xoay người...
Tưởng Văn Phong lại nhìn về phía bộ dáng này của cô, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, không nói hai lời, tức khắc bộc lộ ra khí thế thành thục bá đạo của người đàn ông trưởng thành, thoáng cái cầm lấy cánh tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể mềm mại của cô, đặt trên tường, thừa dịp cô mở miệng thất thanh kêu sợ hãi, anh tức khắc vươn tay, nắm chặt cằm của cô, muốn hôn xuống đôi môi ngọt ngào kia...
Đường Khả Hinh trừng mắt, sợ đến nói không nên lời, cả người nhanh chóng cứng ngắc, khẩn trương đến cổ họng phát khô, lại động cũng không dám động...
Lúc Tưởng Văn Phong cúi mặt, môi mỏng của anh dừng lại trên đôi môi ngọt ngào của cô, hai mắt lộ ra nghiêm túc cùng cố chấp, mặc dù động tác dừng lại, người lại nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, cũng cảm giác được nơi cổ họng chính mình một trận phát khô, anh lập tức căng sắc mặt, không cần nhìn, cũng biết khoảng cách giờ đây cực kỳ gần, hai con ngươi lộ ra tia sáng khẩn trương, thân thể cô phát ra mùi hương thực sự mê hoặc…
Đường Khả Hinh vẫn như cũ cứng còng thân thể, động cũng không dám động, cảm giác được môi Tưởng Văn Phong cùng môi mình, cách không đến 3 cm, đây là khoảng cách quá nguy hiểm, trái tim của cô bang bang nhảy, sợ hãi nếu mình phản kháng, môi anh ta sẽ ấn xuống, cô lại khẩn trương nuốt nước bọt, dường như xế chiều hôm nay mùi rượu không tán, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Tưởng Văn Phong có lẽ cảm giác được Đường Khả Hinh khẩn trương cùng sợ hãi, hai tròng mắt anh chợt lóe, mặt tức khắc bộc lộ một điểm hứng thú tươi cười khi chơi trốn tìm, thanh âm có chút trầm thấp, lộ ra điểm mê người của một người đàn ông trẻ tuổi, gần như cố chấp hạ mắt, nhìn về phía người con gái trước mặt, hỏi; "Khẩn trương sao?"
Đường Khả Hinh hơi lưu chuyển hai mắt, không dám nói, rất sợ khởi động môi, sẽ chạm phải cánh môi của anh...
Tưởng Văn Phong tinh tế cúi đầu, híp mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của cô, rõ ràng cảm giác mình bị cô bé này hấp dẫn, chính là lần đó, tương tư dưới tàng cây, cô ở ngay trước mặt mình khóc thật đáng thương cùng động tình, nước mắt kia một viên một viên chảy xuống, thực sự quá mê người quá mê người ... Anh nặng nề nuốt nước bọt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại cảm tính mê tình khàn khàn hỏi: "Đây là chuyện mà tôi vẫn muốn làm!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, trái tim phanh vừa nhảy, rốt cuộc từng chút từng chút hoạt động tròng mắt mình, khoảng cách gần quá mức giữa hai người.
Tưởng Văn Phong Đường Khả Hinh, tháo gỡ sự hoang mang của cô, mỉm cười, nói: "Chính là... Bất ngờ kéo cô đến bên cạnh áp vào tường rồi cường hôn! Tôi vẫn rất muốn làm chuyện này! Nghĩ thay Tưởng đại ca làm chuyện này!"
Tâm, có chút đau! !
Đường Khả Hinh nghe lời này, mở trừng hai mắt, quả nhiên có chút thả lỏng nhìn về phía Tưởng Văn Phong! !
"Rốt cuộc! !" Tưởng Văn Phong lại phủ mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, biểu tình nghi hoặc, hỏi; "Rốt cuộc Tưởng đại ca của ta có cái gì không tốt? Vì sao cô không chọn anh ấy!"
Đường Khả Hinh vẫn như cũ mở to mắt, nhìn về phía Tưởng Văn Phong không lên tiếng.
"Nói" Tưởng Văn Phong nhìn Đường Khả Hinh, có chút cường thế hỏi! !
Đường Khả Hinh cảm giác được môi Tưởng Văn Phong hơi ly khai môi của mình, cô lúc này mới nặng nề thở hổn hển một hơi, sợ đến trái tim bang bang nhảy, nhưng vẫn là ngưng mặt nhìn anh, yếu ớt nói; "Sự tình đã qua, rất nhiều người sau khi thấy tôi hạnh phúc, đều hỏi tôi lúc đó vì sao không chọn Tưởng Thiên Lỗi! Thế nhưng... Bọn họ đều cơ hồ quên mất, không phải tôi buông tha anh ấy, là anh ấy buông tha tôi..."
Tưởng Văn Phong hơi giật mình nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Văn Phong, mặt bộc lộ một chút hoài niệm, thở một cái, nói: "Các người đều không rõ, có lẽ cảm thấy tôi sống lại, nhưng Đường Khả Hinh trong quá khứ, ở bệnh viện bị đâm một đao kia, đã chết... Người đã chết, tâm cũng đã chết... Dường như một nam nhân ưu tú, lại không thể có nữ nhân cự tuyệt! Cho nên... Thời gian tôi cùng một chỗ với anh ấy, thường thường cũng quên mất, tôi giống như hòn ngọc quý trên tay ba tôi, là đứa con gái ba tôi yêu thương nhất, cái cuộc sống không có tự tôn mà nói quá mệt mỏi... Ngày nào cũng thấp thỏm... Dường như kéo dài ra vô tận... Có lẽ nói, anh ấy hiện tại đã chân chính hồi tâm chuyển ý, nếu như tôi chọn anh ấy, tôi thật có thể hạnh phúc. Nhưng là nam nhân có đôi khi, thực sự không thể tam tâm lưỡng ý, bọn họ để lại cho nữ nhân, nhìn thấy ... Là vực sâu vạn trượng!"
Tưởng Văn Phong lại thật sâu nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh biểu tình nhàn nhạt, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Văn Phong, nói: "Anh có biết hay không, thời gian tôi nhắc đến Tưởng Thiên Lỗi, tôi lúc nào cũng rất thành thục, lộ ra một chút tang thương khó hiểu... Tràn ngập sự thâm trầm, không ánh sáng... . . ."
Tưởng Văn Phong nhìn về phía người con gái trước mặt, xác thực bộc lộ ưu thương cùng mệt mỏi, dường như một giây giữa, liền thay đổi một người... Anh thậm chí nhìn thấy quá khứ, có một người con gái trẻ tuổi, lúc đối mặt tình yêu, thường thường ưu thương tuyệt vọng rơi lệ.
"... ... ..." Đường Khả Hinh bộc lộ ưu sầu, nhìn về phía anh.
Tưởng Văn Phong không đành lòng nhìn sự bi thương tràn ngập trên mặt người con gái ấy nữa, tay anh nắm chặt lấy bả vai cô, mặt không biểu cảm, nói: "Tôi mặc kệ! Tôi chỉ nhìn anh tôi bị thương! ! Tình yêu này, đều là người tình ta nguyện ! Cô thương tâm, anh ấy cũng thương tâm! Tôi biết tâm ý của anh ấy, hôm nay tôi đã giúp anh ấy đem hôn thê trở về! ! Tôi nhất định phải hôn cô một lần! !"
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, mặt tức khắc khôi phục bộ dáng hổ cái, thoáng cái mở to mắt, nhìn chằm chằm trước mặt, vẫn có chút khẩn trương sợ hãi kêu to: "Anh dám! !"
"Sao tôi lại không dám! !" Tưởng Văn Phong lại muốn cúi mặt hôn nàng ——————
"Bỏ đi! !" Đường Khả Hinh thực sự tin, quay mặt đi làm bộ muốn đẩy anh ra! !
Không biết, một màn giằng co ái muội này của hai người, đã bị người nào đó ngoài cửa phòng bếp nhìn thấy hết!
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu lam đậm nhung, bên trong là áo sơ mi trắng quý tộc, mở ra cổ áo, trên ngực cài một bông hoa hồ điệp trắng, căng thẳng biểu tình, hai tròng mắt chiết xạ lợi hại quang mang, trói chặt Tưởng Văn Phong đang muốn làm bộ hôn Đường Khả Hinh, Đường Khả Hinh đang sợ hãi đẩy chen, anh mặt lại hơi hiển thâm trầm, từng chữ từng chữ giống như Minh vương, sâu yếu ớt nói: "Người này! ! Dự đoán ở trong nước còn không thoải mái! Lần này tôi muốn bắt anh ta đem đi chôn !"
"Anh buông tôi ra! ! Đừng làm rộn !" Đường Khả Hinh thoáng cái lại muốn đẩy Tưởng Văn Phong ra...
"Tôi chính là muốn hôn! Sẽ phải hôn!" Tưởng Văn Phong nhịn không được lại muốn phủ mặt hôn cô, ai biết vừa muốn để sát vào cô, trước mặt tối sầm, toàn bộ phòng bếp ánh đèn lập tức ảm đạm xuống, anh hơi giật mình lúc ngẩng đầu lên, tức khắc nghe thấy một trận sắc bén chưởng phong, sau đó má trái của mình liền như vậy thành thành thật thật đã trúng một quyền, anh kêu lên a một tiếng vì đau, sau đó Đường Khả Hinh liền như vậy trong bóng đêm bị người khác lôi đi!
Bếp trưởng cùng quản lý và mọi người, nhìn thấy Tưởng Văn Phong, tức khắc tôn kính khom người gật đầu thăm hỏi, thập phần có lễ gọi: "Tưởng nhị thiếu gia!"
Tưởng Văn Phong vừa nhai tinh bột mỳ vừa tự tiếu phi tiếu , nhìn về phía Đường Khả Hinh, trông khác gì một quý công tử đào hoa, mang theo kiêu ngạo cùng đắc ý, lo lắng nói: "Sao tôi lại phá hư không khí? Các người thưởng mỹ thực của các người! Tôi thưởng mỹ thực cửa tôi, không ảnh hưởng! Các người tiếp tục a!"
"Sao anh lại ở đây?" Đường Khả Hinh trực tiếp không khách khí nhìn về phía anh, nhanh chóng hỏi.
"Tôi tới đây tham gia lễ hội a!" Tưởng Văn Phong rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đần ra , nói: "Nếu không, tôi tới đây làm gì?"
"Tới tham gia lễ hội, anh còn mang mỳ căn đến ăn a?" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía người này, thật là không thể tin được nói.
"Sao tôi lại không thể mang mỳ căn đến ăn?! Ăn ngon mà! Cô cũng ăn không phải sao? Có muốn nếm thử không?" Tưởng Văn Phong lại định rút một chiếc mỳ căn ra đưa cho Đường Khả Hinh...
"Đi! Anh đừng quấy rối! Tôi đang bận đây!" Đường Khả Hinh biết Tưởng Văn Phong hay đùa dai, cô không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ vén váy xoay người, chuẩn bị thử rượu Porter, cùng kiểm tra đo lường xì gà, phát hiện bếp trưởng đứng ở một bên, không dám lên tiếng, cô chuyên nghiệp, vừa kiểm rượu vừa trực tiếp nghiêm túc nói; "Các người đừng để ý đến anh ta! Coi anh ta như trong suốt là được rồi!"
Bếp trưởng nhìn bộ dáng này của Tưởng Văn Phong, lại nghe Đường Khả Hinh nói như vậy, đành phải xoay người, chuẩn bị có chút áp lực làm việc...
Tưởng Văn Phong mỉm cười trêu trọc, nhìn về phía Đường Khả Hinh trang điểm thành thục, biểu cảm kia thực sự mê người, nhất là khi cô khom người, có thể nhìn thấy roc ràng làn da trắng nõn của cô lộ ra bên hông, ánh sáng đèn chiếu vào càng làm nổi bật làn da cô... Anh cứ như vậy vừa nhai bánh mỳ vừa thưởng thức đoạn da gợi cảm lộ ra bên hông cô…
Lúc Đường Khả Hinh ở kiểm nghiệm rượu cùng xì gà, cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi quay mặt sang, bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc, cố ý híp mắt, nhìn người này! !
Phốc!
Tưởng Văn Phong nhìn về phía cô, lại nhịn không được cười...
"Nhìn cái gì vậy!" Đường Khả Hinh tức giận liếc anh một cái, lại tiếp tục xem kiểm tra đo lường rượu Porter...
Tưởng Văn Phong càng xem bóng lưng của cô, càng sâu trầm, rốt cuộc ăn xong bánh mì, ném túi đi bàn tay giương lên...
Trưởng phòng Hành chính cùng mọi người nhìn thấy thủ thế này của anh, tức khắc thức thời trầm mặc ly khai, ngay cả ba vị trợ lý cùng đi với Đường Khả Hinh, cũng nhanh chóng lắc mình ly khai... Đường Khả Hinh lại vẫn như cũ ở đưa lưng về phía mọi người, cầm lên một cây hoàng đình xì gà, đưa tới mũi ngửi ngửi, lập tức cảm giác mùi thuốc lá vị bệnh quá nặng, cô tức khắc cầm xì gà, xoay người, chuẩn bị nhìn về phía trưởng phòng hành chính tổng trù: "Tôi phát hiện xì gà này..."
Cô bất đắc dĩ nhìn phòng bếp vừa rồi còn vui vẻ náo nhiệt giờ lại vắng vẻ không một bóng người, chỉ có mình cùng Tưởng Văn Phong, cô tức khắc bất đắc dĩ, xoay người lại mặt lạnh nhìn Tưởng Văn Phong, biết anh ta bảo người ly khai phòng bếp, liền trực tiếp hai tay ôm vai, bất đắc dĩ nhìn về phía người này, nói: "Anh thực sự rất nhàn a! Anh cho là tất ả mọi người trên thế giới, đều rảnh như anh sao?"
Tưởng Văn Phong nhìn Đường Khả Hinh nói lời này, lại nhịn không được cười rộ lên, bởi vì trong miệng không có bánh mỳ để nhai, liền muốn đi lấy một khối cá hồi thủy tinh bỏ vào trong miệng...
"Ba! !" Đường Khả Hinh tức khắc vươn tay, vuốt ve tay anh, tàn bạo nói: "Ăn cống ngầm dầu gì đó! Đừng lãng phí mỹ thực!"
"Không ở trước mặt người Pháp đề cống ngầm dầu! Bọn họ khả năng đến bây giờ còn không biết!" Tưởng Văn Phong không nói hai lời, liền lại muốn thân thủ đi lấy ăn!
"Không cho anh ăn!" Đường Khả Hinh lại thân thủ vuốt ve tay anh, mới nói: "Anh rốt cuộc tới nơi này làm gì?"
Tưởng Văn Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói thẳng: "Cô này không lương tâm ! Trước vì cô phải tham gia trận thi đấu lớn, tôi còn dẫn cô đi ăn bao phố lớn ngõ nhỏ! Cô lại đối xử với tôi như vậy?"
"... ... ..." Đường Khả Hinh không nói gì nhìn về phía anh.
Tưởng Văn Phong cũng hơi ngửa mặt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lúc này, mới rốt cuộc bất đắc dĩ xoay người, đi tới bên kia trước bàn ăn, cầm lấy một chiếc đĩa hao tinh xảo cùng một chiếc dĩa ăn, lấy mấy miếng cá hồi thủy tinh đưa cho anh, mới nói: "Lần sau không đựa dùng tay lấy đồ ăn biết chưa?"
"Ăn mì gân phải như vậy mới ăn được!" Tưởng Văn Phong trực tiếp cầm lên cái dĩa nhận lấy đĩa cá hồi bắt đầu ăn.
Đường Khả Hinh rốt cuộc nhịn không được cười nhìn người này...
Tưởng Văn Phong vừa ăn cá hồi, vừa nhìn Đường Khả Hinh giống như người chị đang giáo huấn đứa em trai ngỗ ngược của mình, anh tức khắc cũng bộc lộ một điểm bướng bỉnh tươi cười, nói với cô: "Kỳ thực tôi vẫn có chuyện muốn hỏi cô! Nghe nói, cô cùng ta Trang ca ca là thanh mai trúc mã! Vậy cô hồi bé, có nhớ hay không ở Tưởng gia, còn có một ca ca?"
Đường Khả Hinh biểu tình quái dị, nhìn về phía Tưởng Văn Phong.
"Nhớ không! ! ?" Tưởng Văn Phong nhìn về phía Đường Khả Hinh, biểu tình vui sướng, cười rộ lên nói: "Hồi bé, tôi thường xuyên mặc áo sơ mi trắng và quần xanh lam! ! Nhớ sao?"
Phốc!
Đường Khả Hinh dở khóc dở cười, đầu tiên nhận lấy đĩa cùng dĩa cất đi, lúc này mới nhìn về phía Tưởng Văn Phong bất đắc dĩ nói: "Tôi van ngài, Tưởng thiếu gia! Một ca ca đã làm tôi sống không bằng chết ! Làm sao lại còn muốn một ca ca nữa làm chi?! ! Hiểu không! ? Huống chi, tôi căn bản sẽ không coi anh là đàn ông! ! Dáng vẻ của anh mặc dù có điểm giống anh hai anh! Nhưng anh xác thực không phải! Nếu như anh không có việc gì làm, thì đi ăn bánh mỳ đi ! Đừng đến phiền tôi! Mau đi ra, tôi còn muốn làm việc đây!"
Cô nói xong, không nói hai lời muốn xoay người...
Tưởng Văn Phong lại nhìn về phía bộ dáng này của cô, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, không nói hai lời, tức khắc bộc lộ ra khí thế thành thục bá đạo của người đàn ông trưởng thành, thoáng cái cầm lấy cánh tay Đường Khả Hinh, kéo thân thể mềm mại của cô, đặt trên tường, thừa dịp cô mở miệng thất thanh kêu sợ hãi, anh tức khắc vươn tay, nắm chặt cằm của cô, muốn hôn xuống đôi môi ngọt ngào kia...
Đường Khả Hinh trừng mắt, sợ đến nói không nên lời, cả người nhanh chóng cứng ngắc, khẩn trương đến cổ họng phát khô, lại động cũng không dám động...
Lúc Tưởng Văn Phong cúi mặt, môi mỏng của anh dừng lại trên đôi môi ngọt ngào của cô, hai mắt lộ ra nghiêm túc cùng cố chấp, mặc dù động tác dừng lại, người lại nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, cũng cảm giác được nơi cổ họng chính mình một trận phát khô, anh lập tức căng sắc mặt, không cần nhìn, cũng biết khoảng cách giờ đây cực kỳ gần, hai con ngươi lộ ra tia sáng khẩn trương, thân thể cô phát ra mùi hương thực sự mê hoặc…
Đường Khả Hinh vẫn như cũ cứng còng thân thể, động cũng không dám động, cảm giác được môi Tưởng Văn Phong cùng môi mình, cách không đến 3 cm, đây là khoảng cách quá nguy hiểm, trái tim của cô bang bang nhảy, sợ hãi nếu mình phản kháng, môi anh ta sẽ ấn xuống, cô lại khẩn trương nuốt nước bọt, dường như xế chiều hôm nay mùi rượu không tán, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Tưởng Văn Phong có lẽ cảm giác được Đường Khả Hinh khẩn trương cùng sợ hãi, hai tròng mắt anh chợt lóe, mặt tức khắc bộc lộ một điểm hứng thú tươi cười khi chơi trốn tìm, thanh âm có chút trầm thấp, lộ ra điểm mê người của một người đàn ông trẻ tuổi, gần như cố chấp hạ mắt, nhìn về phía người con gái trước mặt, hỏi; "Khẩn trương sao?"
Đường Khả Hinh hơi lưu chuyển hai mắt, không dám nói, rất sợ khởi động môi, sẽ chạm phải cánh môi của anh...
Tưởng Văn Phong tinh tế cúi đầu, híp mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của cô, rõ ràng cảm giác mình bị cô bé này hấp dẫn, chính là lần đó, tương tư dưới tàng cây, cô ở ngay trước mặt mình khóc thật đáng thương cùng động tình, nước mắt kia một viên một viên chảy xuống, thực sự quá mê người quá mê người ... Anh nặng nề nuốt nước bọt, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại cảm tính mê tình khàn khàn hỏi: "Đây là chuyện mà tôi vẫn muốn làm!"
Đường Khả Hinh nghe lời này, trái tim phanh vừa nhảy, rốt cuộc từng chút từng chút hoạt động tròng mắt mình, khoảng cách gần quá mức giữa hai người.
Tưởng Văn Phong Đường Khả Hinh, tháo gỡ sự hoang mang của cô, mỉm cười, nói: "Chính là... Bất ngờ kéo cô đến bên cạnh áp vào tường rồi cường hôn! Tôi vẫn rất muốn làm chuyện này! Nghĩ thay Tưởng đại ca làm chuyện này!"
Tâm, có chút đau! !
Đường Khả Hinh nghe lời này, mở trừng hai mắt, quả nhiên có chút thả lỏng nhìn về phía Tưởng Văn Phong! !
"Rốt cuộc! !" Tưởng Văn Phong lại phủ mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, biểu tình nghi hoặc, hỏi; "Rốt cuộc Tưởng đại ca của ta có cái gì không tốt? Vì sao cô không chọn anh ấy!"
Đường Khả Hinh vẫn như cũ mở to mắt, nhìn về phía Tưởng Văn Phong không lên tiếng.
"Nói" Tưởng Văn Phong nhìn Đường Khả Hinh, có chút cường thế hỏi! !
Đường Khả Hinh cảm giác được môi Tưởng Văn Phong hơi ly khai môi của mình, cô lúc này mới nặng nề thở hổn hển một hơi, sợ đến trái tim bang bang nhảy, nhưng vẫn là ngưng mặt nhìn anh, yếu ớt nói; "Sự tình đã qua, rất nhiều người sau khi thấy tôi hạnh phúc, đều hỏi tôi lúc đó vì sao không chọn Tưởng Thiên Lỗi! Thế nhưng... Bọn họ đều cơ hồ quên mất, không phải tôi buông tha anh ấy, là anh ấy buông tha tôi..."
Tưởng Văn Phong hơi giật mình nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Văn Phong, mặt bộc lộ một chút hoài niệm, thở một cái, nói: "Các người đều không rõ, có lẽ cảm thấy tôi sống lại, nhưng Đường Khả Hinh trong quá khứ, ở bệnh viện bị đâm một đao kia, đã chết... Người đã chết, tâm cũng đã chết... Dường như một nam nhân ưu tú, lại không thể có nữ nhân cự tuyệt! Cho nên... Thời gian tôi cùng một chỗ với anh ấy, thường thường cũng quên mất, tôi giống như hòn ngọc quý trên tay ba tôi, là đứa con gái ba tôi yêu thương nhất, cái cuộc sống không có tự tôn mà nói quá mệt mỏi... Ngày nào cũng thấp thỏm... Dường như kéo dài ra vô tận... Có lẽ nói, anh ấy hiện tại đã chân chính hồi tâm chuyển ý, nếu như tôi chọn anh ấy, tôi thật có thể hạnh phúc. Nhưng là nam nhân có đôi khi, thực sự không thể tam tâm lưỡng ý, bọn họ để lại cho nữ nhân, nhìn thấy ... Là vực sâu vạn trượng!"
Tưởng Văn Phong lại thật sâu nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh biểu tình nhàn nhạt, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Văn Phong, nói: "Anh có biết hay không, thời gian tôi nhắc đến Tưởng Thiên Lỗi, tôi lúc nào cũng rất thành thục, lộ ra một chút tang thương khó hiểu... Tràn ngập sự thâm trầm, không ánh sáng... . . ."
Tưởng Văn Phong nhìn về phía người con gái trước mặt, xác thực bộc lộ ưu thương cùng mệt mỏi, dường như một giây giữa, liền thay đổi một người... Anh thậm chí nhìn thấy quá khứ, có một người con gái trẻ tuổi, lúc đối mặt tình yêu, thường thường ưu thương tuyệt vọng rơi lệ.
"... ... ..." Đường Khả Hinh bộc lộ ưu sầu, nhìn về phía anh.
Tưởng Văn Phong không đành lòng nhìn sự bi thương tràn ngập trên mặt người con gái ấy nữa, tay anh nắm chặt lấy bả vai cô, mặt không biểu cảm, nói: "Tôi mặc kệ! Tôi chỉ nhìn anh tôi bị thương! ! Tình yêu này, đều là người tình ta nguyện ! Cô thương tâm, anh ấy cũng thương tâm! Tôi biết tâm ý của anh ấy, hôm nay tôi đã giúp anh ấy đem hôn thê trở về! ! Tôi nhất định phải hôn cô một lần! !"
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, mặt tức khắc khôi phục bộ dáng hổ cái, thoáng cái mở to mắt, nhìn chằm chằm trước mặt, vẫn có chút khẩn trương sợ hãi kêu to: "Anh dám! !"
"Sao tôi lại không dám! !" Tưởng Văn Phong lại muốn cúi mặt hôn nàng ——————
"Bỏ đi! !" Đường Khả Hinh thực sự tin, quay mặt đi làm bộ muốn đẩy anh ra! !
Không biết, một màn giằng co ái muội này của hai người, đã bị người nào đó ngoài cửa phòng bếp nhìn thấy hết!
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu lam đậm nhung, bên trong là áo sơ mi trắng quý tộc, mở ra cổ áo, trên ngực cài một bông hoa hồ điệp trắng, căng thẳng biểu tình, hai tròng mắt chiết xạ lợi hại quang mang, trói chặt Tưởng Văn Phong đang muốn làm bộ hôn Đường Khả Hinh, Đường Khả Hinh đang sợ hãi đẩy chen, anh mặt lại hơi hiển thâm trầm, từng chữ từng chữ giống như Minh vương, sâu yếu ớt nói: "Người này! ! Dự đoán ở trong nước còn không thoải mái! Lần này tôi muốn bắt anh ta đem đi chôn !"
"Anh buông tôi ra! ! Đừng làm rộn !" Đường Khả Hinh thoáng cái lại muốn đẩy Tưởng Văn Phong ra...
"Tôi chính là muốn hôn! Sẽ phải hôn!" Tưởng Văn Phong nhịn không được lại muốn phủ mặt hôn cô, ai biết vừa muốn để sát vào cô, trước mặt tối sầm, toàn bộ phòng bếp ánh đèn lập tức ảm đạm xuống, anh hơi giật mình lúc ngẩng đầu lên, tức khắc nghe thấy một trận sắc bén chưởng phong, sau đó má trái của mình liền như vậy thành thành thật thật đã trúng một quyền, anh kêu lên a một tiếng vì đau, sau đó Đường Khả Hinh liền như vậy trong bóng đêm bị người khác lôi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.