Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 478: CHỊ GÁI
Hàn Trinh Trinh
15/04/2016
Tiểu Nhu từ trong bao nhanh chóng lấy ra cà tím tự tay mình trồng, đi qua phòng khách náo
nhiệt, đi vào phòng bếp, nói với Khả Hinh nói: "Khả Hinh! Cà đây."
"Tốt. Cám ơn."
Đường Khả Hinh nhận cà tím, nhanh chóng rửa sạch, sau đó dùng dao nhỏ, nhanh chóng gọt vỏ, lấy thêm dao, lập tức lấy vài trái cà cắt thành khúc, đặt ở đĩa nhỏ, sau đó cầm hai trứng muối mới ướp xong, lột vỏ, cắt lòng trắng trứng, chỉ còn lại lòng vàng, bỏ vào trong chén, dùng cái muỗng nhanh chóng nghiền nát, Tiểu Nhu theo lời, vội vàng đặt chảo lên bếp. . . . . .
"Bộp !" Đường Khả Hinh buông chén xuống, nhanh chóng bật lửa, tưới một vàimuỗng dầu, chờ dầu sôi một chút, nhanh chóng bỏ cà vào, xào xong, trực tiếp nhắc chảo đổ cà xào vào trong cái muôi có lỗ (cái vá), sau khi loại bỏ dầu trong cà, lại bắt chảo lên, bật lửa, lại tưới dầu lên, sau khi bỏ vào hành tây, gừng, tỏi băm cho thơm, lại bỏ vào lòng vàng trứng muối xào một lúc, lập tức bỏ cà tím đã chiên vào, cộng thêm một chút nước dùng gà luộc, muối bọt, đường trắng, nhỏ vài giọt giấm, mở lửa lớn, một mùi mùi thơm lập tức bay ra, thậm chí Trang Hạo Nhiên ở phía trước, ngửi được mùi cà tím xào kết hợp với trứng muối, phát ra mùi vị thứ ba như thịt cua, thịt cừu, vô cùng thơm xông vào mũi.
Đường Khả Hinh thừa dịp cà đang xào trong chảo, căn dặn Tiểu Nhu dùng bột bắp, rây thật mỏng, rắc vào trong nồi, để lên một chút ớt đỏ, xào lại mấy cái, liền trút ra đĩa!
Trứng muối hoàng kim chiên cà, một món ăn có cả màu sắc mùi vị, ở trong đĩa sứ trắng, thật sự làm cho người ta chảy nước miếng.
"Thơm quá . . . . . . Tôi chưa từng ăn cà xào như vậy!" Lúc này, tay của Trang Hạo Nhiên đã cầm một đôi đũa, đi tới, hào hứng phấn muốn nếm thử một chút.
"Chờ một chút!" Đường Khả Hinh phủi tay của anh, bất đắc dĩ nói: "Món ăn còn chưa lên bàn, đừng không có lễ phép."
"Không được! Rất thơm rồi !" Trang Hạo Nhiên lại muốn nếm thử một chút! !
"Không cho anh thử !" Đường Khả Hinh lại phủi tay của anh.
Tiểu Nhu nhìn hai người bọn họ mỉm cười, lập tức bưng lên bánh mì nướng và củ cải thái sợi đi ra khỏi phòng bếp trước.
"Muốn ăn!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại muốn đưa đũa.
Đường Khả Hinh lập tức đẩy tay của anh ra, không còn cách nào với anh, gắp một ít cà, thổi nhẹ, mới nói: "Rất nóng. . . . . . . . . . . ."
Cô đưa cà lên, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: "Ăn đi."
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, rất hả hê cúi xuống, muốn ăn miếng cà. . . . . .
Đường Khả Hinh đột nhiên nhét miếng cà vào trong miệng của mình, vừa nhìn anh, vừa nheo mắt cười.
"Cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, cảm thấy tức giận nói: "Cô trêu tôi đúng không?"
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, cầm đũa lên, cẩn thận gắp một khối cà, lại thổi thổi, đưa tới trên môi anh, nói: "Ăn đi. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên không tin cô.
Đường Khả Hinh nhìn nét mặt anh, cố ý nhịn cười nói: "Không ăn đúng không? Vậy tôi ăn!"
Cô nói xong, lập tức đem cà bỏ vào trong miệng của mình.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy lập tức ôm chặt hông của Đường Khả Hinh, cúi xuống, cắn chặt miếng cà kia, lại mút đến cánh môi mềm mại của Đường Khả Hinh . . . . . .
Đường Khả Hinh trừng mắt.
Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp nhìn mắt to ngập nước của Đường Khả Hinh, mùi cà thơm bên miệng, để cho anh cảm thấy kích động, chết cũng không muốn buông tha mùi thơm này, lại mút lấy cánh môi thơm của Đường Khả Hinh. . . . . .
"Ưmh!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra!
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt eo nhỏ của cô, lại muốn ngậm nhẹ chất lỏng trên môi cô . . . .
"A . . . . . " Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ trong phòng bếp truyền đến!
Mọi người khiếp sợ chạy vào, liền nhìn thấy Đường Khả Hinh đang vặn ngón áp út của Trang Hạo Nhiên, anh đang ở đó đau đến kêu to. . . . . .
"Khả Hinh! ! !" Nhã Tuệ lại tức giận đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vỗ mạnh bả vai của cô, kêu lên: "Cô đừng bướng bỉnh được không như vậy? Mau buông tay !"
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Còn dám hay không?"
"Không dám!" Trang Hạo Nhiên lại đau đến toàn thân đổ mồ hôi nói: "Này! ! Tương lai tôi nhất định phải kết hôn, sinh một đống con! cô vặn gảy ngón áp út của tôi, cô phải chịu trách nhiệm!"
Đường Khả Hinh lại muốn vặn ngón tay của anh. . . . . .
"A . . . . . . cứu mạng!" Trang Hạo Nhiên lại kêu lớn hơn.
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hơi cố chấp, lớn tiếng gọi.
Đường Khả Hinh mới im lặng buông lỏng tay của anh.
Trang Hạo Nhiên thở phào một cái, giơ tay của mình, lại sưng rồi, thật đáng thương nói: "Đây chính là tay đàn dương cầm. . . . . ."
Phốc!
Tô Lạc Hoành không nhịn được cười nói: "Thật xin lỗi, chị của anh không có ở nơi này, không có ai đồng tình với anh !"
Lần thứ hai, có người nhắc tới chị của anh rồi.
"Tốt. Cám ơn."
Đường Khả Hinh nhận cà tím, nhanh chóng rửa sạch, sau đó dùng dao nhỏ, nhanh chóng gọt vỏ, lấy thêm dao, lập tức lấy vài trái cà cắt thành khúc, đặt ở đĩa nhỏ, sau đó cầm hai trứng muối mới ướp xong, lột vỏ, cắt lòng trắng trứng, chỉ còn lại lòng vàng, bỏ vào trong chén, dùng cái muỗng nhanh chóng nghiền nát, Tiểu Nhu theo lời, vội vàng đặt chảo lên bếp. . . . . .
"Bộp !" Đường Khả Hinh buông chén xuống, nhanh chóng bật lửa, tưới một vàimuỗng dầu, chờ dầu sôi một chút, nhanh chóng bỏ cà vào, xào xong, trực tiếp nhắc chảo đổ cà xào vào trong cái muôi có lỗ (cái vá), sau khi loại bỏ dầu trong cà, lại bắt chảo lên, bật lửa, lại tưới dầu lên, sau khi bỏ vào hành tây, gừng, tỏi băm cho thơm, lại bỏ vào lòng vàng trứng muối xào một lúc, lập tức bỏ cà tím đã chiên vào, cộng thêm một chút nước dùng gà luộc, muối bọt, đường trắng, nhỏ vài giọt giấm, mở lửa lớn, một mùi mùi thơm lập tức bay ra, thậm chí Trang Hạo Nhiên ở phía trước, ngửi được mùi cà tím xào kết hợp với trứng muối, phát ra mùi vị thứ ba như thịt cua, thịt cừu, vô cùng thơm xông vào mũi.
Đường Khả Hinh thừa dịp cà đang xào trong chảo, căn dặn Tiểu Nhu dùng bột bắp, rây thật mỏng, rắc vào trong nồi, để lên một chút ớt đỏ, xào lại mấy cái, liền trút ra đĩa!
Trứng muối hoàng kim chiên cà, một món ăn có cả màu sắc mùi vị, ở trong đĩa sứ trắng, thật sự làm cho người ta chảy nước miếng.
"Thơm quá . . . . . . Tôi chưa từng ăn cà xào như vậy!" Lúc này, tay của Trang Hạo Nhiên đã cầm một đôi đũa, đi tới, hào hứng phấn muốn nếm thử một chút.
"Chờ một chút!" Đường Khả Hinh phủi tay của anh, bất đắc dĩ nói: "Món ăn còn chưa lên bàn, đừng không có lễ phép."
"Không được! Rất thơm rồi !" Trang Hạo Nhiên lại muốn nếm thử một chút! !
"Không cho anh thử !" Đường Khả Hinh lại phủi tay của anh.
Tiểu Nhu nhìn hai người bọn họ mỉm cười, lập tức bưng lên bánh mì nướng và củ cải thái sợi đi ra khỏi phòng bếp trước.
"Muốn ăn!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại muốn đưa đũa.
Đường Khả Hinh lập tức đẩy tay của anh ra, không còn cách nào với anh, gắp một ít cà, thổi nhẹ, mới nói: "Rất nóng. . . . . . . . . . . ."
Cô đưa cà lên, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: "Ăn đi."
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, rất hả hê cúi xuống, muốn ăn miếng cà. . . . . .
Đường Khả Hinh đột nhiên nhét miếng cà vào trong miệng của mình, vừa nhìn anh, vừa nheo mắt cười.
"Cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, cảm thấy tức giận nói: "Cô trêu tôi đúng không?"
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, cầm đũa lên, cẩn thận gắp một khối cà, lại thổi thổi, đưa tới trên môi anh, nói: "Ăn đi. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên không tin cô.
Đường Khả Hinh nhìn nét mặt anh, cố ý nhịn cười nói: "Không ăn đúng không? Vậy tôi ăn!"
Cô nói xong, lập tức đem cà bỏ vào trong miệng của mình.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy lập tức ôm chặt hông của Đường Khả Hinh, cúi xuống, cắn chặt miếng cà kia, lại mút đến cánh môi mềm mại của Đường Khả Hinh . . . . . .
Đường Khả Hinh trừng mắt.
Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp nhìn mắt to ngập nước của Đường Khả Hinh, mùi cà thơm bên miệng, để cho anh cảm thấy kích động, chết cũng không muốn buông tha mùi thơm này, lại mút lấy cánh môi thơm của Đường Khả Hinh. . . . . .
"Ưmh!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra!
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt eo nhỏ của cô, lại muốn ngậm nhẹ chất lỏng trên môi cô . . . .
"A . . . . . " Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ trong phòng bếp truyền đến!
Mọi người khiếp sợ chạy vào, liền nhìn thấy Đường Khả Hinh đang vặn ngón áp út của Trang Hạo Nhiên, anh đang ở đó đau đến kêu to. . . . . .
"Khả Hinh! ! !" Nhã Tuệ lại tức giận đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vỗ mạnh bả vai của cô, kêu lên: "Cô đừng bướng bỉnh được không như vậy? Mau buông tay !"
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Còn dám hay không?"
"Không dám!" Trang Hạo Nhiên lại đau đến toàn thân đổ mồ hôi nói: "Này! ! Tương lai tôi nhất định phải kết hôn, sinh một đống con! cô vặn gảy ngón áp út của tôi, cô phải chịu trách nhiệm!"
Đường Khả Hinh lại muốn vặn ngón tay của anh. . . . . .
"A . . . . . . cứu mạng!" Trang Hạo Nhiên lại kêu lớn hơn.
"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hơi cố chấp, lớn tiếng gọi.
Đường Khả Hinh mới im lặng buông lỏng tay của anh.
Trang Hạo Nhiên thở phào một cái, giơ tay của mình, lại sưng rồi, thật đáng thương nói: "Đây chính là tay đàn dương cầm. . . . . ."
Phốc!
Tô Lạc Hoành không nhịn được cười nói: "Thật xin lỗi, chị của anh không có ở nơi này, không có ai đồng tình với anh !"
Lần thứ hai, có người nhắc tới chị của anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.