Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 496: ÁNH MẮT
Hàn Trinh Trinh
26/04/2016
Chính giữa võ đường trống không! !
Mười mấy người đàn ông mới vừa bị Trang Ngải Lâm đánh tan tác, mọi người cũng đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, vừa ngồi ở trên ghế sa lon độc lập màu trắng sữa, vừa liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh run rẩy đứng ở trước mặt của mình, vừa nhận lấy trà nhân sâm táo đỏ quán trưởng đưa đến trước mặt mình, mở nắp chung, thổi nhẹ mấy cái, nhìn trà nóng màu vàng nhạt, gợn lên song lăn tăn, mới cúi đầu hớp nhẹ một ngụm nhỏ.
Bên cạnh vắt một chiếc váy trắng, cùng chiếc mũ tròn nhỏ.
Sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt run rẩy nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt cô như không có chuyện gì, nhớ tới mới vừa rồi cô giải quyết nhiều người đàn ông xong, ngay cả hơi thở cũng không thở gấp, cô lại bị hù dọa đến mật vỡ ra, không dám nói một câu, xem như hiểu được, tại sao chị Trang ở Bắc bán cầu, Tử Hiền ở Nam Bán Cầu rồi. . . . . . hiện tại cô chỉ muốn đi Ngoại Tinh Cầu. . . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn thái độ của chị gái, liền có chút lo sợ, nghiêng mặt, nhìn Khả Hinh bên cạnh một chút.
Trang Ngải Lâm liếc mắt.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang, nhìn tới trước.
"Người đi vào đạo tràng của tôi, có hai loại. . . . . ." Trang Ngải Lâm cẩn thận để ly trà trong tay xuống, từ từ sâu kín nói.
Ý tứ của những lời này chỉ vào mình.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói tiếp: "Một là tìm tới tôi bái sư. . . . . . Hai. . . . . . Là tìm tới tôi khiêu chiến! !"
Trái tim cũng vỡ ra.
Cả người Đường Khả Hinh bị dọa sợ không nhẹ, hai mắt nhấp nháy, cũng không dám nói lời nào, ghi tạc lời nói của Trang Hạo Nhiên ở trong lòng.
"Cô là loại nào?" Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô căng thẳng run rẩy, sợ hãi rụt rè.
Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nghiêng mặt nhìn Khả Hinh, ánh mắt nhắc nhở cô, ngàn vạn lần không được nói chuyện, ngàn vạn lần không được nói chuyện, chỉ cần em bỏ qua lời của chị ấy, giống như Cố Di, liền thoát qua một kiếp.
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn không dám nhúc nhích.
"Câm à ?" Trang Ngải Lâm nhìn cô, đột nhiên nhạo báng hỏi.
Đường Khả Hinh chớp mắt, hơi tức giận thở gấp đứng ở một bên, quả nhiên vẫn không nói lời nào.
Hôm nay Trang Ngải Lâm dường như hơi kiên nhẫn, ngửa mặt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười nói: "Thật là đồ vô dụng! Ngay cả nói cũng nói không xong, còn dám làm em gái của em trai tôi ?"
"Chị!" Trang Hạo Nhiên lập tức lên tiếng chị, nói nhanh: "Chị đừng như vậy, sẽ dọa cô ấy."
Trang Ngải Lâm lập tức trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại sắc bén nói: "Muốn cậu tìm vợ, cậu tìm em gái làm cái gì? Em gái sẽ kết hôn với cậu, sanh con, chăm sóc cha mẹ sao? Tất cả đều là thứ nhát như chuột! !"
Cô nói xong, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Ngải Lâm đã ôm vai đứng lên, sắp đi ra ngoài, cô lập tức như người của võ đường, quỳ trên mặt sàn, giọng điệu kiên định nói: "Chị! ! Xin chị thu em làm đệ tử !"
Trang Hạo Nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cô.
Trang Ngải Lâm cũng ôm vai, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô gái nhu nhược quỳ trên mặt sàn, tròng mắt hơi híp, nói: "Cô. . . . . . Nói gì?"
Vẻ mặt Đường Khả Hinh đột nhiên hết sức kích động nói: "Trước kia em làm việc ở quán bar, thường có đàn ông muốn sờ ngực em, em thường xuyên không phải vung chai bia, chính là ném mất cái khay, nhưng sau đó em hết sức hết sức khổ não chuyện này, cho đến khi có một người khách đến quán, nhìn thấy em bị khách sỗ sàng, liền dạy cho em một chiêu vặn ngón tay của đàn ông. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, thu tay ra phía sau.
Trang Ngải Lâm hơi quay mặt sang, mắt lạnh nhìn cô.
"Từ đó về sau, em liền dùng chiêu kia, chế phục thật nhiều người. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng nói.
Ánh mắt của Trang Ngải Lâm hiện lên một chút nụ cười, nhìn cô nhóc này.
"Nhưng. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, lập tức rất thán phục, cười nói: "Mới vừa rồi chị thật sự rất xinh đẹp !"
Ai không thích được người tâng bốc?
Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt kích động của Đường Khả Hinh, đôi mắt to, linh hoạt nhạy bén, liền nở nụ cười hả hê, nói: "Có thật không?"
"Thật !" Đường Khả Hinh lại quỳ trên mặt đất, hết sức hết sức thành khẩn gật đầu, lại nói: "Cho nên, xin chị thu em làm đệ tử !"
". . . . . . . . ." Trang Ngải Lâm lại ôm vai nhìn cô nhóc này, khẽ nhếch nụ cười sắc bén.
Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh nhắc nhở, nói khẽ: "Này! Em điên hả? Em chưa thử qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của chị ấy phải không?"
Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, trên mặt lập tức bốc lửa, cắn răng nghiến lợi nói: "Đồ vô dụng! ! Người ngoài người ta muốn bái chị của cậu, làm đệ tử của chị cậu, cậu dám làm mất mặt tôi?"
Cô nói xong, chân không một bước, nhào tới trước, không nói hai lời, thân thể bay lên, hướng trên ngực em trai đá qua! !
"A . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bị đánh, cả người nện ở trên sàn nhà bóng loáng, bay thẳng về phía đầu tường bên kia ! !
"Bốp bốp bốp bốp! !" Đôi mắt to của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nhấp nháy, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái, vui vẻ kêu lên: "Chị thật là lợi hại! ! Thật, thật, thật rất lợi hại! ! !"
Trang Ngải Lâm càng đắc ý nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được nở nụ cười nói: "Có phải rất xinh đẹp hay không?"
"Thật xinh đẹp ! !" Đường Khả Hinh lại nhìn chị, giống như nhìn thần tượng không biết đến cỡ nào.
Trang Ngải Lâm thật vui vẻ, nhìn Khả Hinh, bật cười, nói: "Cô nhóc, có chút thú vị. Đứng lên đi.".
Trang Hạo Nhiên đè chặt vị trí bị đau nơi lồng ngực, ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn con sói mắt trắng Đường Khả Hinh, vẻ mặt tức giận!
"Vâng!" Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ, đứng lên.
"Hơi khát nước. . . . . ." Trang Ngải Lâm lại ngồi trở lại trên ghế sa lon, mỉm cười nói.
Phó quán trưởng vừa nghe, lập tức đi ra ngoài, bưng vào một chung trà mới, đi tới trước mặt của Trang Ngải Lâm.
Mười mấy người đàn ông mới vừa bị Trang Ngải Lâm đánh tan tác, mọi người cũng đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, vừa ngồi ở trên ghế sa lon độc lập màu trắng sữa, vừa liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh run rẩy đứng ở trước mặt của mình, vừa nhận lấy trà nhân sâm táo đỏ quán trưởng đưa đến trước mặt mình, mở nắp chung, thổi nhẹ mấy cái, nhìn trà nóng màu vàng nhạt, gợn lên song lăn tăn, mới cúi đầu hớp nhẹ một ngụm nhỏ.
Bên cạnh vắt một chiếc váy trắng, cùng chiếc mũ tròn nhỏ.
Sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt run rẩy nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt cô như không có chuyện gì, nhớ tới mới vừa rồi cô giải quyết nhiều người đàn ông xong, ngay cả hơi thở cũng không thở gấp, cô lại bị hù dọa đến mật vỡ ra, không dám nói một câu, xem như hiểu được, tại sao chị Trang ở Bắc bán cầu, Tử Hiền ở Nam Bán Cầu rồi. . . . . . hiện tại cô chỉ muốn đi Ngoại Tinh Cầu. . . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn thái độ của chị gái, liền có chút lo sợ, nghiêng mặt, nhìn Khả Hinh bên cạnh một chút.
Trang Ngải Lâm liếc mắt.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang, nhìn tới trước.
"Người đi vào đạo tràng của tôi, có hai loại. . . . . ." Trang Ngải Lâm cẩn thận để ly trà trong tay xuống, từ từ sâu kín nói.
Ý tứ của những lời này chỉ vào mình.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói tiếp: "Một là tìm tới tôi bái sư. . . . . . Hai. . . . . . Là tìm tới tôi khiêu chiến! !"
Trái tim cũng vỡ ra.
Cả người Đường Khả Hinh bị dọa sợ không nhẹ, hai mắt nhấp nháy, cũng không dám nói lời nào, ghi tạc lời nói của Trang Hạo Nhiên ở trong lòng.
"Cô là loại nào?" Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô căng thẳng run rẩy, sợ hãi rụt rè.
Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nghiêng mặt nhìn Khả Hinh, ánh mắt nhắc nhở cô, ngàn vạn lần không được nói chuyện, ngàn vạn lần không được nói chuyện, chỉ cần em bỏ qua lời của chị ấy, giống như Cố Di, liền thoát qua một kiếp.
". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn không dám nhúc nhích.
"Câm à ?" Trang Ngải Lâm nhìn cô, đột nhiên nhạo báng hỏi.
Đường Khả Hinh chớp mắt, hơi tức giận thở gấp đứng ở một bên, quả nhiên vẫn không nói lời nào.
Hôm nay Trang Ngải Lâm dường như hơi kiên nhẫn, ngửa mặt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười nói: "Thật là đồ vô dụng! Ngay cả nói cũng nói không xong, còn dám làm em gái của em trai tôi ?"
"Chị!" Trang Hạo Nhiên lập tức lên tiếng chị, nói nhanh: "Chị đừng như vậy, sẽ dọa cô ấy."
Trang Ngải Lâm lập tức trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại sắc bén nói: "Muốn cậu tìm vợ, cậu tìm em gái làm cái gì? Em gái sẽ kết hôn với cậu, sanh con, chăm sóc cha mẹ sao? Tất cả đều là thứ nhát như chuột! !"
Cô nói xong, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Ngải Lâm đã ôm vai đứng lên, sắp đi ra ngoài, cô lập tức như người của võ đường, quỳ trên mặt sàn, giọng điệu kiên định nói: "Chị! ! Xin chị thu em làm đệ tử !"
Trang Hạo Nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cô.
Trang Ngải Lâm cũng ôm vai, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô gái nhu nhược quỳ trên mặt sàn, tròng mắt hơi híp, nói: "Cô. . . . . . Nói gì?"
Vẻ mặt Đường Khả Hinh đột nhiên hết sức kích động nói: "Trước kia em làm việc ở quán bar, thường có đàn ông muốn sờ ngực em, em thường xuyên không phải vung chai bia, chính là ném mất cái khay, nhưng sau đó em hết sức hết sức khổ não chuyện này, cho đến khi có một người khách đến quán, nhìn thấy em bị khách sỗ sàng, liền dạy cho em một chiêu vặn ngón tay của đàn ông. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, thu tay ra phía sau.
Trang Ngải Lâm hơi quay mặt sang, mắt lạnh nhìn cô.
"Từ đó về sau, em liền dùng chiêu kia, chế phục thật nhiều người. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng nói.
Ánh mắt của Trang Ngải Lâm hiện lên một chút nụ cười, nhìn cô nhóc này.
"Nhưng. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, lập tức rất thán phục, cười nói: "Mới vừa rồi chị thật sự rất xinh đẹp !"
Ai không thích được người tâng bốc?
Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt kích động của Đường Khả Hinh, đôi mắt to, linh hoạt nhạy bén, liền nở nụ cười hả hê, nói: "Có thật không?"
"Thật !" Đường Khả Hinh lại quỳ trên mặt đất, hết sức hết sức thành khẩn gật đầu, lại nói: "Cho nên, xin chị thu em làm đệ tử !"
". . . . . . . . ." Trang Ngải Lâm lại ôm vai nhìn cô nhóc này, khẽ nhếch nụ cười sắc bén.
Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh nhắc nhở, nói khẽ: "Này! Em điên hả? Em chưa thử qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của chị ấy phải không?"
Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, trên mặt lập tức bốc lửa, cắn răng nghiến lợi nói: "Đồ vô dụng! ! Người ngoài người ta muốn bái chị của cậu, làm đệ tử của chị cậu, cậu dám làm mất mặt tôi?"
Cô nói xong, chân không một bước, nhào tới trước, không nói hai lời, thân thể bay lên, hướng trên ngực em trai đá qua! !
"A . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bị đánh, cả người nện ở trên sàn nhà bóng loáng, bay thẳng về phía đầu tường bên kia ! !
"Bốp bốp bốp bốp! !" Đôi mắt to của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nhấp nháy, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái, vui vẻ kêu lên: "Chị thật là lợi hại! ! Thật, thật, thật rất lợi hại! ! !"
Trang Ngải Lâm càng đắc ý nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được nở nụ cười nói: "Có phải rất xinh đẹp hay không?"
"Thật xinh đẹp ! !" Đường Khả Hinh lại nhìn chị, giống như nhìn thần tượng không biết đến cỡ nào.
Trang Ngải Lâm thật vui vẻ, nhìn Khả Hinh, bật cười, nói: "Cô nhóc, có chút thú vị. Đứng lên đi.".
Trang Hạo Nhiên đè chặt vị trí bị đau nơi lồng ngực, ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn con sói mắt trắng Đường Khả Hinh, vẻ mặt tức giận!
"Vâng!" Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ, đứng lên.
"Hơi khát nước. . . . . ." Trang Ngải Lâm lại ngồi trở lại trên ghế sa lon, mỉm cười nói.
Phó quán trưởng vừa nghe, lập tức đi ra ngoài, bưng vào một chung trà mới, đi tới trước mặt của Trang Ngải Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.