Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 511: Chương 495.2
Hàn Trinh Trinh
30/04/2016
‘Phòng tổng thống' tầng thượng Á Châu!
Đường Khả Hinh phịch một tiếng, vẻ mặt rời rạc, kích động bi phẫn vọt vào ‘phòng tổng thống', nước mắt lập tức rớt xuống, nhào vào trên ghế sa lon, nhớ tới nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đó, trái tim lại đau đớn, đau đến không thở nổi, cô khổ sở đè chặt nơi ngực, ngã tại mặt sàn, nước mắt từng viên chảy xuống, ma quỷ trong linh hồn đang không ngừng muốn xông ra ngoài! ! Cô muốn giết người! ! Cô muốn giết người! ! Cô muốn giết người! ! !
"A . . . . . . . . . . Tưởng Thiên Lỗi, tôi muốn giết anh . . . . . ." Đường Khả Hinh liều mạng níu chặt ghế sa lon, rơi lệ bi phẫn kêu to: "Tôi muốn giết anh! ! Tôi muốn giết anh!"
Nước mắt, càng không ngừng lăn xuống.
Cô khổ sở co quắp ngửa mặt khóc, trong đầu đều là lời dạy khoan dung của cha và Tưởng Thiên Lỗi bội bạc, nền tảng của cuộc sống, cùng niềm tin, tất cả đều sụp đổ! ! Sụp đổ! ! Tất cả đều là phản bội, tất cả đều là phản bội! !
"Cha! ! Bây giờ con muốn giết người! ! Con muốn giết anh ấy! ! Con muốn giết anh ấy! !"
Cả người Đường Khả Hinh kích động run rẩy, ngửa mặt nhìn tới trước, hai mắt thoáng qua bóng ma đáng sợ ! Cô muốn giết anh! !
Khuôn mặt hiền lành của cha, phong cảnh vườn nho nơi xa, nhất thời xuất hiện ở trong thế giới cô gái.
Có ai hiểu, cô chỉ mới hai mươi ba tuổi. . . . . . hai mươi ba tuổi sẽ không có trải qua tang thương. . . . . .Nhưng bị người yêu nhất trong cuộc đời phản bội, niềm tin của cô bị sụp đổ, ma quỷ và thiên sứ đang xé rách thế giới! !
Cảm xúc kích động, cảm xúc đáng sợ đánh thẳng vào cô thật sâu, khống chế cô!
Đại não lập tức tê dại! !
Đường Khả Hinh ý thức được thù hận sắp biến mình thành một người khác, nước mắt của cô từng viên lăn xuống, phát điên từ trên mặt sàn, vừa khóc, vừa đi về phía phòng tắm, run rẩy cởi xuống giày cao gót của mình, kéo đuôi váy thật dài của mình xuống, bên trong chỉ còn lại váy lót mỏng manh, bò vào trong bồn tắm lạnh lẽo, lập tức dùng tay vặn vòi sen lạnh lẽo, nước lạnh lẽo nước ào ào rơi xuống, gấp rút, nhanh chóng rơi vào trên người của cô gái này.
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, run rẩy, mặc cho nước lạnh tắm rửa mình, thân thể kích động tức giận sắp bị lửa mạnh hừng hực bốc cháy, lạnh giống như đao lạnh cắm vào thân thể mình, sắc mặt cô tái nhợt, run rẩy mặc cho nước trút xuống, trong đầu lại lóe lên đứt quãng hình ảnh Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Như Mạt, cô ah một tiếng, ôm đầu nằm ở trong bồn tắm đã đầy tràn nước, thất thanh khóc rống, khóc đến sụp đổ! !
Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng, đẩy cửa ‘phòng tổng thống', lập tức nghe được tiếng gào khổ sở của Đường Khả Hinh, sắc mặt của anh biến đổi, xông vào phòng ngủ, ngay lập tức nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp cùng giày cao gót vẩy trên mặt sàn, anh không có cố kỵ nữa, vọt vào phòng tắm, cũng đã nhìn thấy cả người Đường Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, mặc cho nước lạnh từ trên đầu trút xuống, cả người co rút, tóc xõa tung, run rẩy điên cuồng khóc rống, tim của anh đau nhói, lập tức nhào tới trước, quỳ gối bên bồn tắm, nắm chặt hai tay của cô, kêu to: "Em làm gì vậy?"
"Tại sao anh ấy có thể hạnh phúc? Tại sao anh ấy hạnh phúc như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên kích động bi phẫn, hai mắt run rẩy khổ sở và tức giận kêu to: "Làm tổn thương em rồi! ! Tại sao anh ấy có thể hạnh phúc? Tại sao người phụ nữ đáng sợ đó được hạnh phúc? Cô ta nói với em, không yêu anh ấy nữa, muốn đi, muốn chết! ! Hiện tại ân ái cùng với anh ấy! Em là vật hy sinh giữa bọn họ! ! Em là vật hy sinh! ! Em cho anh biết, tất cả những gì cha em dạy cho em trước kia đều sai! ! Đều sai! Người hiền lành không thể nào hạnh phúc! ! Những kẻ vì tư lợi mới có thể sống lâu trăm tuổi! ! Em hận không thể giết hai người bọn họ ! !"
"Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên quát cô! !
"Anh buông tay ra! ! Anh cũng sai rồi! ! Tất cả mọi người nói với em đều sai! ! Toàn tâm yêu một người là sai! ! Hiền lành cũng là sai! ! Tất cả đều sai! !" Cô bi phẫn gào to! ! !
Đường Khả Hinh phịch một tiếng, vẻ mặt rời rạc, kích động bi phẫn vọt vào ‘phòng tổng thống', nước mắt lập tức rớt xuống, nhào vào trên ghế sa lon, nhớ tới nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đó, trái tim lại đau đớn, đau đến không thở nổi, cô khổ sở đè chặt nơi ngực, ngã tại mặt sàn, nước mắt từng viên chảy xuống, ma quỷ trong linh hồn đang không ngừng muốn xông ra ngoài! ! Cô muốn giết người! ! Cô muốn giết người! ! Cô muốn giết người! ! !
"A . . . . . . . . . . Tưởng Thiên Lỗi, tôi muốn giết anh . . . . . ." Đường Khả Hinh liều mạng níu chặt ghế sa lon, rơi lệ bi phẫn kêu to: "Tôi muốn giết anh! ! Tôi muốn giết anh!"
Nước mắt, càng không ngừng lăn xuống.
Cô khổ sở co quắp ngửa mặt khóc, trong đầu đều là lời dạy khoan dung của cha và Tưởng Thiên Lỗi bội bạc, nền tảng của cuộc sống, cùng niềm tin, tất cả đều sụp đổ! ! Sụp đổ! ! Tất cả đều là phản bội, tất cả đều là phản bội! !
"Cha! ! Bây giờ con muốn giết người! ! Con muốn giết anh ấy! ! Con muốn giết anh ấy! !"
Cả người Đường Khả Hinh kích động run rẩy, ngửa mặt nhìn tới trước, hai mắt thoáng qua bóng ma đáng sợ ! Cô muốn giết anh! !
Khuôn mặt hiền lành của cha, phong cảnh vườn nho nơi xa, nhất thời xuất hiện ở trong thế giới cô gái.
Có ai hiểu, cô chỉ mới hai mươi ba tuổi. . . . . . hai mươi ba tuổi sẽ không có trải qua tang thương. . . . . .Nhưng bị người yêu nhất trong cuộc đời phản bội, niềm tin của cô bị sụp đổ, ma quỷ và thiên sứ đang xé rách thế giới! !
Cảm xúc kích động, cảm xúc đáng sợ đánh thẳng vào cô thật sâu, khống chế cô!
Đại não lập tức tê dại! !
Đường Khả Hinh ý thức được thù hận sắp biến mình thành một người khác, nước mắt của cô từng viên lăn xuống, phát điên từ trên mặt sàn, vừa khóc, vừa đi về phía phòng tắm, run rẩy cởi xuống giày cao gót của mình, kéo đuôi váy thật dài của mình xuống, bên trong chỉ còn lại váy lót mỏng manh, bò vào trong bồn tắm lạnh lẽo, lập tức dùng tay vặn vòi sen lạnh lẽo, nước lạnh lẽo nước ào ào rơi xuống, gấp rút, nhanh chóng rơi vào trên người của cô gái này.
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, run rẩy, mặc cho nước lạnh tắm rửa mình, thân thể kích động tức giận sắp bị lửa mạnh hừng hực bốc cháy, lạnh giống như đao lạnh cắm vào thân thể mình, sắc mặt cô tái nhợt, run rẩy mặc cho nước trút xuống, trong đầu lại lóe lên đứt quãng hình ảnh Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Như Mạt, cô ah một tiếng, ôm đầu nằm ở trong bồn tắm đã đầy tràn nước, thất thanh khóc rống, khóc đến sụp đổ! !
Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng, đẩy cửa ‘phòng tổng thống', lập tức nghe được tiếng gào khổ sở của Đường Khả Hinh, sắc mặt của anh biến đổi, xông vào phòng ngủ, ngay lập tức nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp cùng giày cao gót vẩy trên mặt sàn, anh không có cố kỵ nữa, vọt vào phòng tắm, cũng đã nhìn thấy cả người Đường Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, mặc cho nước lạnh từ trên đầu trút xuống, cả người co rút, tóc xõa tung, run rẩy điên cuồng khóc rống, tim của anh đau nhói, lập tức nhào tới trước, quỳ gối bên bồn tắm, nắm chặt hai tay của cô, kêu to: "Em làm gì vậy?"
"Tại sao anh ấy có thể hạnh phúc? Tại sao anh ấy hạnh phúc như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên kích động bi phẫn, hai mắt run rẩy khổ sở và tức giận kêu to: "Làm tổn thương em rồi! ! Tại sao anh ấy có thể hạnh phúc? Tại sao người phụ nữ đáng sợ đó được hạnh phúc? Cô ta nói với em, không yêu anh ấy nữa, muốn đi, muốn chết! ! Hiện tại ân ái cùng với anh ấy! Em là vật hy sinh giữa bọn họ! ! Em là vật hy sinh! ! Em cho anh biết, tất cả những gì cha em dạy cho em trước kia đều sai! ! Đều sai! Người hiền lành không thể nào hạnh phúc! ! Những kẻ vì tư lợi mới có thể sống lâu trăm tuổi! ! Em hận không thể giết hai người bọn họ ! !"
"Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên quát cô! !
"Anh buông tay ra! ! Anh cũng sai rồi! ! Tất cả mọi người nói với em đều sai! ! Toàn tâm yêu một người là sai! ! Hiền lành cũng là sai! ! Tất cả đều sai! !" Cô bi phẫn gào to! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.