Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 624: Tình yêu đau khổ
Hàn Trinh Trinh
02/06/2016
Mưa đá đã qua! !
Gió lớn vẫn thổi, mưa to vẫn rơi! !
Đến nửa đêm Trang Hạo Nhiên và Bác Dịch cả người ướt đẫm vẫn còn lôi kéo giàn che, tránh để mưa đá lần thứ hai ! !
Phía trước có một giàn che buộc không chắc, răn rắc siêu vẹo, sắp ngã xuống!
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đội mưa to, chạy như bay qua, lập tức đưa hai tay muốn đẩy giàn che, không ngờ trên nóc rơi xuống mấy viên mưa đá, rầm rầm rầm nện ở trán của anh, anh kêu to một tiếng, tay che trán lại cảm giác có máu tuôn ra. . . . . .
Bác Dịch vừa đẩy giàn che lên, vừa nghiêng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Trang Hạo Nhiên! ! Cậu bị thương?”
“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, mặc cho nước mưa xối lên vết thương trên trán, vẫn đứng ở trước giàn nho, chăm chú đẩy giàn che ra!
Hai mắt Bác Dịch thoáng lộ ra kích động nhìn người đàn ông trước mặt, đã rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông nhiệt huyết như thế, anh cũng không nói nữa, tiếp tục đẩy giàn nho lên! !
Hơn nửa đêm, sau khi từng trận bận rộn, rốt cuộc hai người đàn ông đã đẩy xong giàn trong vườn, sau đó thở hổn hển té ở một gốc cây, không ngừng dùng cánh tay lau mồ hôi.
Bác Dịch thở hổn hển nhìn Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh, mồ hôi và nước mưa trộn lẫn nhau, mệt mỏi ngồi dưới đất, mặc dù máu ngưng chảy, nhưng vết thương trên trán vẫn còn, anh lập tức cau mày lạnh lùng nói: “Mau trở về đi! Bảo Khả Hinh lau cho cậu! Mới vừa rồi tôi trở về lấy dây, cô ấy muốn chạy ra, tôi đuổi cô ấy đi rồi ! Đoán chừng hiện tại. . . . . . Đang ở phòng chờ cậu!”
Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười, đón gió mưa to lớn, nhìn Bác Dịch nói: “Tại sao anh biết cô ấy ở trong phòng chờ tôi?”
“Cậu là một người đàn ông bình thường! Tôi nhìn cậu rất tốt!” Bác Dịch lạnh lùng lấy tay bốc bùn đất trên giày, phát hiện có gốc rau dại, đã bị giẫn nát.
“Tôi rất ưa thích cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đón gió mưa to lớn, nhìn khắp vườn nho, sâu kín nói.
“Tôi biết rõ. . . . . .” Bác Dịch tiếp tục bốc bùn ướt.
“Anh không biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Kể từ lúc nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, tôi liền có một loại cảm giác rất kì lạ, có cảm giác thứ gì đó níu kéo tôi rất khó hiểu, ngay cả khi tôi biết trong lòng cô ấy đã có người, còn chiếm có 99%. . . . . .”
Bác Dịch có chút kinh ngạc nhìn anh, nói: “Trên thế giới này, còn có đàn ông hấp dẫn hơn cậu sao?”
Hai tay Trang Hạo Nhiên chống trong bùn đất, bày ra tư thế người mẫu của mình, hơi co chân dài, đặt ở giữa ruộng bậc thang, rất thoải mái cười nói: “Tôi phải thừa nhận anh ấy có sức hấp dẫn hơn tôi.”
Bác Dịch cau mày nhìn anh.
“Thật lòng đối đãi một người phụ nữ, nhiều năm như vậy, mặc dù tôi ghét hành vi của anh ấy, nhưng trong đáy lòng tôi vẫn khâm phục anh ấy. . . . . .” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi nặng nề, lại cười khổ nói: “Hiện trên đời này, có người đàn ông có thân phận hiển hách giống anh ấy, sẽ vì tình yêu mà trung thành với cảm xúc của mình? Ít nhất. . . . . . Tôi không thể hiểu được, tôi cũng không làm được. . . . . .”
Bác Dịch im lặng lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười nói: “Có lúc, đấu với anh ấy trên thương trường, thỉnh thoảng anh ấy thắng, thỉnh thoảng tôi thắng, mặc dù tôi thừa nhận mình thông minh, nhưng có lúc, anh ấy vẫn rất nhẹ nhàng lấy chuyện lớn làm trọng . . . . Anh ấy thật sự có sức hấp dẫn. . . . . .”
“Tổng Giám đốc Tưởng?” Bác Dịch đoán được, lại giễu cợt nói: ” Không ngờ nàng tiên bảo cậu trèo tường. . . . . . có thể giày vò hai Tổng Giám đốc?”
“Là hai Tổng Giám đốc giày vò cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại mệt mỏi thở dốc một hơi, lại thật dịu dàng nói: “Anh không thể hiểu, trên người của cô ấy có loại dũng khí, giống như trời sinh không ngừng, vì tín ngưỡng trong lòng, cô ấy có thể bỏ ra rất nhiều rất nhiều, ví dụ như. . . . . . Mua bó hoa hồng, đứng ở rạp chiếu phim chờ một người mãi mãi sẽ không tới, đứng ở trong mưa, cố chấp tin tưởng người kia. . . . . .”
Bác Dịch yên lặng lắng nghe.
“Trong thân thể của cô ấy rất chấp nhất rất kì lạ, thậm chí để cho tôi tin tưởng, có lẽ cả đời cô ấy cũng sẽ không yêu người khác nữa. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút cô đơn.
“Vậy tại sao cậu còn muốn đưa chân vào?” Bác Dịch nhìn anh, bất mãn nói.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, sâu kín nói: “Tình cảm rất kì quái, giống như chưng cất rượu, thu hoạch, lột vỏ, rút tim, bỏ hạt, ngâm, sau đó bỏ ở trong thùng, trải qua lên men, chờ đợi mười năm, hai mươi, ba mươi năm, năm mươi năm thời gian, chờ đợi đến thời cơ chín muồi. . . . . . mặc dù một ngày kia sẽ trưởng thành, anh cũng không nhất định có thể thưởng thức mà rơi vào trong tay người. . . . . .”
Bác Dịch suy nghĩ những lời này.
“Anh hiểu ý tôi sao?” Trang Hạo Nhiên chế nhạo cái cọc gỗ này.
Bác Dịch không nhịn được cười.
Mọi người hiểu không? Là cái gì làm cho rượu lên men? Là một chút cảm xúc của thợ nấu rượu. . . . . . Là lột vỏ, rút tim, bỏ hạt, ngâm. . . . . . trải qua thời gian dài cô đơn chờ đợi. . . . . . Chờ đợi cái gì? Chờ đợi một chút mùi hoa năm sau. . . . . . Chờ đợi một chút mùi hoa tương đồng và sự tán thành. . . . . .
Có một người đàn ông hiểu được đạo lý đó, biết rõ số phạn và tình yêu khổ sở, lại lựa chọn chủ động đón nhận.
Mưa vẫn rơi xuống càng dữ dội.
Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, đội mưa to gió lớn, từng bước nặng nề đạp bùn lầy, chịu đựng mưa lạnh vỗ vào miệng vết thương làm cho bị viêm, sinh ra sốt cao, thở nặng nề, ho khan vài một tiếng, mới đi đến trước căn nhà nhỏ, ngẩng đầu nhìn gian phòng của mình đã mở đèn, anh hai mắt chợt lóe, hiện lên nụ cười, hơi bước mau, vừa ho khan vừa nắm tay vịn, chậm rãi đi lên lầu. . . . .
Hành lang tối tăm yên tĩnh.
Trang Hạo Nhiên cảm giác bên ngoài thân thể ướt đẫm lạnh băng, bên trong thân thể lại sốt cao khó chịu, hai loại nóng lạnh chạm nhau, khiến cho người đàn ông giống như bằng sắt gần như ngất xỉu, hai mắt anh khẽ chớp hôn mê, tay vịn vách tường, rốt cuộc đã đi đến trước gian phòng của mình, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ tới bên trong có một bóng dáng ấm áp, lại so với quá khứ hiểu rõ ý nghĩa tình yêu hơn một chút, mỉm cười đưa tay nắm khóa cửa, vặn nhẹ một cái, dịu dàng kêu một tiếng: “Thật xin lỗi, Khả Hinh, anh về trễ. . . . . .”
Gian phòng trống rỗng, thậm chí có gió lạnh mưa lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, một chiếc đèn bàn nhỏ, chỉ phát ra ánh sáng hơi yếu.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, hai mắt mờ mịt hơi chớp, nhìn gian phòng trống rỗng, hiện lên mấy phần mất mát, nhưng rồi lại không muốn hiểu lầm, liền chậm rãi lê thân thể nặng nề, xoay người ra khỏi phòng, đi tới trước cánh cửa đối diện, vẻ mặt tận lực bình tĩnh, không để cho mình lộ ra tiều tụy, mỉm cười vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, dịu dàng gọi: “Khả Hinh?”
Bên trong gian phòng, giống như không có tiếng động.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi lóe lên, nhưng vẫn mỉm cười gõ cửa một cái, lại rất cưng chiều gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . Anh đã về, thật xin lỗi, anh tới chậm. . . . . .”.
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh, chờ một chút, theo bản năng lắng nghe tiếng kéo chăn bên trong gian phòng, trong lòng của anh đau nhói, lại mỉm cười nói: “Nhóc à, có phải giận anh hay không? Xin lỗi, lúc nảy bởi vì giàn che quá nhiều. . . . . . Mở cửa, cho anh gặp em. . . . . . Hả?”
Bên trong vẫn không có tiếng động.
“Khả Hinh. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, tối nay cảm xúc giống như có chút quá độ, vội vàng nói: “Anh không muốn trèo ban công nữa, phải biết chúng ta có thể đi tới hôm nay, vẫn rất vất vả, mấy ngày nay trong lòng anh nghĩ tới lúc đi nước Pháp tìm em mấy tháng, anh rất quý trọng. . . . . . Bởi vì cô nhóc của anh đáng giá để anh quý trọng, giống như từng mũi kim từng sợi chỉ trong tấm bình phong em đưa cho anh, ngày đó thật ra anh rất cảm động. . . . . . Anh thưởng thức thương yêu cô nhóc của anh, hiểu chưa? Nếu em không muốn ở cùng với anh, không sao cả, ra ngoài cho anh gặp em. . . . . . Hả?”
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Trang Hạo Nhiên mệt mỏi tựa đầu trên cửa, thân thể cực độ suy yếu, mồ hôi chảy xuống, nhưng vẫn nặng nề, mềm nhũn, cầu khẩn gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . Mở cửa ra. . . . . . Tối nay anh rất muốn em. . . . . . Mở cửa. . . . . . Anh biết rõ em ở bên trong cửa. . . . . .”
Đường Khả Hinh cuốn rúc vào bên khe cửa, đôi tay bịt kín miệng, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại nhớ tới cha mới vừa khỏi bệnh, lòng của cô chợt thấy đau đớn. . . . . . Không có người nào có thể hiểu, cô gái này lo sợ sinh mạng cha biến mất đến cỡ nào. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . . Mở cửa. . . . . . Tin tưởng anh . . . . . Mở cửa. . . . . . Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể xử lý tốt. . . . . . Hả?” Trang Hạo Nhiên cảm giác đầu óc hôn mê, gần như muốn ngủ vùi trong đau ốm.
Bên trong vẫn lặng yên không một tiếng động.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ tuyệt vọng nhìn cánh cửa kia, lập tức xoay người, chậm rãi dọc theo cạnh cửa, ngồi xuống, mặc cho thân thể ướt đẫm, nhưng vẫn nhắm mắt lại, lạnh lẽo chờ đợi, không muốn đi căn phòng đối diện tìm kiếm một chút ấm áp. . . . . .
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Bình minh hé dạng, bầu trời xanh từ từ hiện ra, trong một đêm, từng mãnh cây xanh vườn nho, được hai người đàn ông bảo vệ lại xuất hiện sức sống bừng bừng. . . . . .
Trời cao tưởng thưởng cho một chút cố gắng, lúc này chiếu xuống ánh mặt trời cho khắp cả vùng đất này.
Vừa vặn chiếu xuống trên từng tàng cây nho. . . . . .
Gió lớn vẫn thổi, mưa to vẫn rơi! !
Đến nửa đêm Trang Hạo Nhiên và Bác Dịch cả người ướt đẫm vẫn còn lôi kéo giàn che, tránh để mưa đá lần thứ hai ! !
Phía trước có một giàn che buộc không chắc, răn rắc siêu vẹo, sắp ngã xuống!
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đội mưa to, chạy như bay qua, lập tức đưa hai tay muốn đẩy giàn che, không ngờ trên nóc rơi xuống mấy viên mưa đá, rầm rầm rầm nện ở trán của anh, anh kêu to một tiếng, tay che trán lại cảm giác có máu tuôn ra. . . . . .
Bác Dịch vừa đẩy giàn che lên, vừa nghiêng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Trang Hạo Nhiên! ! Cậu bị thương?”
“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, mặc cho nước mưa xối lên vết thương trên trán, vẫn đứng ở trước giàn nho, chăm chú đẩy giàn che ra!
Hai mắt Bác Dịch thoáng lộ ra kích động nhìn người đàn ông trước mặt, đã rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông nhiệt huyết như thế, anh cũng không nói nữa, tiếp tục đẩy giàn nho lên! !
Hơn nửa đêm, sau khi từng trận bận rộn, rốt cuộc hai người đàn ông đã đẩy xong giàn trong vườn, sau đó thở hổn hển té ở một gốc cây, không ngừng dùng cánh tay lau mồ hôi.
Bác Dịch thở hổn hển nhìn Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh, mồ hôi và nước mưa trộn lẫn nhau, mệt mỏi ngồi dưới đất, mặc dù máu ngưng chảy, nhưng vết thương trên trán vẫn còn, anh lập tức cau mày lạnh lùng nói: “Mau trở về đi! Bảo Khả Hinh lau cho cậu! Mới vừa rồi tôi trở về lấy dây, cô ấy muốn chạy ra, tôi đuổi cô ấy đi rồi ! Đoán chừng hiện tại. . . . . . Đang ở phòng chờ cậu!”
Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười, đón gió mưa to lớn, nhìn Bác Dịch nói: “Tại sao anh biết cô ấy ở trong phòng chờ tôi?”
“Cậu là một người đàn ông bình thường! Tôi nhìn cậu rất tốt!” Bác Dịch lạnh lùng lấy tay bốc bùn đất trên giày, phát hiện có gốc rau dại, đã bị giẫn nát.
“Tôi rất ưa thích cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đón gió mưa to lớn, nhìn khắp vườn nho, sâu kín nói.
“Tôi biết rõ. . . . . .” Bác Dịch tiếp tục bốc bùn ướt.
“Anh không biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Kể từ lúc nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, tôi liền có một loại cảm giác rất kì lạ, có cảm giác thứ gì đó níu kéo tôi rất khó hiểu, ngay cả khi tôi biết trong lòng cô ấy đã có người, còn chiếm có 99%. . . . . .”
Bác Dịch có chút kinh ngạc nhìn anh, nói: “Trên thế giới này, còn có đàn ông hấp dẫn hơn cậu sao?”
Hai tay Trang Hạo Nhiên chống trong bùn đất, bày ra tư thế người mẫu của mình, hơi co chân dài, đặt ở giữa ruộng bậc thang, rất thoải mái cười nói: “Tôi phải thừa nhận anh ấy có sức hấp dẫn hơn tôi.”
Bác Dịch cau mày nhìn anh.
“Thật lòng đối đãi một người phụ nữ, nhiều năm như vậy, mặc dù tôi ghét hành vi của anh ấy, nhưng trong đáy lòng tôi vẫn khâm phục anh ấy. . . . . .” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi nặng nề, lại cười khổ nói: “Hiện trên đời này, có người đàn ông có thân phận hiển hách giống anh ấy, sẽ vì tình yêu mà trung thành với cảm xúc của mình? Ít nhất. . . . . . Tôi không thể hiểu được, tôi cũng không làm được. . . . . .”
Bác Dịch im lặng lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mỉm cười nói: “Có lúc, đấu với anh ấy trên thương trường, thỉnh thoảng anh ấy thắng, thỉnh thoảng tôi thắng, mặc dù tôi thừa nhận mình thông minh, nhưng có lúc, anh ấy vẫn rất nhẹ nhàng lấy chuyện lớn làm trọng . . . . Anh ấy thật sự có sức hấp dẫn. . . . . .”
“Tổng Giám đốc Tưởng?” Bác Dịch đoán được, lại giễu cợt nói: ” Không ngờ nàng tiên bảo cậu trèo tường. . . . . . có thể giày vò hai Tổng Giám đốc?”
“Là hai Tổng Giám đốc giày vò cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại mệt mỏi thở dốc một hơi, lại thật dịu dàng nói: “Anh không thể hiểu, trên người của cô ấy có loại dũng khí, giống như trời sinh không ngừng, vì tín ngưỡng trong lòng, cô ấy có thể bỏ ra rất nhiều rất nhiều, ví dụ như. . . . . . Mua bó hoa hồng, đứng ở rạp chiếu phim chờ một người mãi mãi sẽ không tới, đứng ở trong mưa, cố chấp tin tưởng người kia. . . . . .”
Bác Dịch yên lặng lắng nghe.
“Trong thân thể của cô ấy rất chấp nhất rất kì lạ, thậm chí để cho tôi tin tưởng, có lẽ cả đời cô ấy cũng sẽ không yêu người khác nữa. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút cô đơn.
“Vậy tại sao cậu còn muốn đưa chân vào?” Bác Dịch nhìn anh, bất mãn nói.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, sâu kín nói: “Tình cảm rất kì quái, giống như chưng cất rượu, thu hoạch, lột vỏ, rút tim, bỏ hạt, ngâm, sau đó bỏ ở trong thùng, trải qua lên men, chờ đợi mười năm, hai mươi, ba mươi năm, năm mươi năm thời gian, chờ đợi đến thời cơ chín muồi. . . . . . mặc dù một ngày kia sẽ trưởng thành, anh cũng không nhất định có thể thưởng thức mà rơi vào trong tay người. . . . . .”
Bác Dịch suy nghĩ những lời này.
“Anh hiểu ý tôi sao?” Trang Hạo Nhiên chế nhạo cái cọc gỗ này.
Bác Dịch không nhịn được cười.
Mọi người hiểu không? Là cái gì làm cho rượu lên men? Là một chút cảm xúc của thợ nấu rượu. . . . . . Là lột vỏ, rút tim, bỏ hạt, ngâm. . . . . . trải qua thời gian dài cô đơn chờ đợi. . . . . . Chờ đợi cái gì? Chờ đợi một chút mùi hoa năm sau. . . . . . Chờ đợi một chút mùi hoa tương đồng và sự tán thành. . . . . .
Có một người đàn ông hiểu được đạo lý đó, biết rõ số phạn và tình yêu khổ sở, lại lựa chọn chủ động đón nhận.
Mưa vẫn rơi xuống càng dữ dội.
Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, đội mưa to gió lớn, từng bước nặng nề đạp bùn lầy, chịu đựng mưa lạnh vỗ vào miệng vết thương làm cho bị viêm, sinh ra sốt cao, thở nặng nề, ho khan vài một tiếng, mới đi đến trước căn nhà nhỏ, ngẩng đầu nhìn gian phòng của mình đã mở đèn, anh hai mắt chợt lóe, hiện lên nụ cười, hơi bước mau, vừa ho khan vừa nắm tay vịn, chậm rãi đi lên lầu. . . . .
Hành lang tối tăm yên tĩnh.
Trang Hạo Nhiên cảm giác bên ngoài thân thể ướt đẫm lạnh băng, bên trong thân thể lại sốt cao khó chịu, hai loại nóng lạnh chạm nhau, khiến cho người đàn ông giống như bằng sắt gần như ngất xỉu, hai mắt anh khẽ chớp hôn mê, tay vịn vách tường, rốt cuộc đã đi đến trước gian phòng của mình, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ tới bên trong có một bóng dáng ấm áp, lại so với quá khứ hiểu rõ ý nghĩa tình yêu hơn một chút, mỉm cười đưa tay nắm khóa cửa, vặn nhẹ một cái, dịu dàng kêu một tiếng: “Thật xin lỗi, Khả Hinh, anh về trễ. . . . . .”
Gian phòng trống rỗng, thậm chí có gió lạnh mưa lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, một chiếc đèn bàn nhỏ, chỉ phát ra ánh sáng hơi yếu.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, hai mắt mờ mịt hơi chớp, nhìn gian phòng trống rỗng, hiện lên mấy phần mất mát, nhưng rồi lại không muốn hiểu lầm, liền chậm rãi lê thân thể nặng nề, xoay người ra khỏi phòng, đi tới trước cánh cửa đối diện, vẻ mặt tận lực bình tĩnh, không để cho mình lộ ra tiều tụy, mỉm cười vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, dịu dàng gọi: “Khả Hinh?”
Bên trong gian phòng, giống như không có tiếng động.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi lóe lên, nhưng vẫn mỉm cười gõ cửa một cái, lại rất cưng chiều gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . Anh đã về, thật xin lỗi, anh tới chậm. . . . . .”.
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh, chờ một chút, theo bản năng lắng nghe tiếng kéo chăn bên trong gian phòng, trong lòng của anh đau nhói, lại mỉm cười nói: “Nhóc à, có phải giận anh hay không? Xin lỗi, lúc nảy bởi vì giàn che quá nhiều. . . . . . Mở cửa, cho anh gặp em. . . . . . Hả?”
Bên trong vẫn không có tiếng động.
“Khả Hinh. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, tối nay cảm xúc giống như có chút quá độ, vội vàng nói: “Anh không muốn trèo ban công nữa, phải biết chúng ta có thể đi tới hôm nay, vẫn rất vất vả, mấy ngày nay trong lòng anh nghĩ tới lúc đi nước Pháp tìm em mấy tháng, anh rất quý trọng. . . . . . Bởi vì cô nhóc của anh đáng giá để anh quý trọng, giống như từng mũi kim từng sợi chỉ trong tấm bình phong em đưa cho anh, ngày đó thật ra anh rất cảm động. . . . . . Anh thưởng thức thương yêu cô nhóc của anh, hiểu chưa? Nếu em không muốn ở cùng với anh, không sao cả, ra ngoài cho anh gặp em. . . . . . Hả?”
Bên trong vẫn không có tiếng động.
Trang Hạo Nhiên mệt mỏi tựa đầu trên cửa, thân thể cực độ suy yếu, mồ hôi chảy xuống, nhưng vẫn nặng nề, mềm nhũn, cầu khẩn gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . Mở cửa ra. . . . . . Tối nay anh rất muốn em. . . . . . Mở cửa. . . . . . Anh biết rõ em ở bên trong cửa. . . . . .”
Đường Khả Hinh cuốn rúc vào bên khe cửa, đôi tay bịt kín miệng, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại nhớ tới cha mới vừa khỏi bệnh, lòng của cô chợt thấy đau đớn. . . . . . Không có người nào có thể hiểu, cô gái này lo sợ sinh mạng cha biến mất đến cỡ nào. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . . Mở cửa. . . . . . Tin tưởng anh . . . . . Mở cửa. . . . . . Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể xử lý tốt. . . . . . Hả?” Trang Hạo Nhiên cảm giác đầu óc hôn mê, gần như muốn ngủ vùi trong đau ốm.
Bên trong vẫn lặng yên không một tiếng động.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ tuyệt vọng nhìn cánh cửa kia, lập tức xoay người, chậm rãi dọc theo cạnh cửa, ngồi xuống, mặc cho thân thể ướt đẫm, nhưng vẫn nhắm mắt lại, lạnh lẽo chờ đợi, không muốn đi căn phòng đối diện tìm kiếm một chút ấm áp. . . . . .
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Bình minh hé dạng, bầu trời xanh từ từ hiện ra, trong một đêm, từng mãnh cây xanh vườn nho, được hai người đàn ông bảo vệ lại xuất hiện sức sống bừng bừng. . . . . .
Trời cao tưởng thưởng cho một chút cố gắng, lúc này chiếu xuống ánh mặt trời cho khắp cả vùng đất này.
Vừa vặn chiếu xuống trên từng tàng cây nho. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.