Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 68: Cô đơn
Hàn Trinh Trinh
10/02/2015
Sắc mặt của Tào Anh Kiệt hơi thu lại, đứng ở một bên, cười nói: "Cám ơn
sự quan tâm của Tổng Giám đốc, thân là một thành viên Khách sạn Á Châu,
tôi rất hiểu rõ mỗi công việc, mỗi cương vị, mỗi nhân viên đều vô cùng
quan trọng, chẳng phân biệt địa vị cao thấp! Mặc kệ thân ở nơi nào, chỉ
cần nhiệt tình yêu thương cái nghề này, chúng ta đều phải hết sức tôn
trọng! Cho nên. . . . . . Tôi đi rất lâu, cũng học tập được rất nhiều
thứ, đây cũng là Tổng Giám đốc ngài có cách lãnh đạo, có thể cho chúng
tôi một vùng trời riêng để thể hiện tài năng của mình!"
Trần Mạn Hồng hơi nghiêng mặt, khinh bỉ liếc trộm anh!
Tưởng Thiên Lỗi không biến sắc cúi đầu, kéo hai góc chiếc khăn ăn, vốn là đóa hoa thơm xinh đẹp trên bàn ăn kéo thành chiếc khăn trắng, chậm rãi nói: "Nghe nói Giám đốc Tào ăn nói khéo léo, hi vọng cậu có thể ở tại khách sạn, tiếp tục phát huy tài năng của cậu, quản lý tốt khu vực nhà hàng Ngự Tôn, mặc dù không phải là nhân viên, cũng không phải là một nhân viên tốt, nhưng bởi vì khách sạn có những người tài giỏi như cậu mới có thể có cân bằng lợi ích của cả đôi bên!"
Trong lời nói của anh có ẩn ý.
Tào Anh Kiệt nghe xong, lập tức tránh nặng tìm nhẹ cười nói: "Tôn chỉ của Khách sạn chúng ta là do con người đặt ra, khách hàng là Thượng Đế, cho nên là một thành viên của khách sạn, chúng tôi nhất định sẽ xem khách sạn là một ngôi nhà khác của chúng tôi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả lấy khách sạn làm trọng, cảm xúc riêng của chúng tôi hay lợi ích cá nhân, đều phải tạm thời vứt bỏ."
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, tay nâng nước đá, hớp một ngụm nhỏ, vừa mới để xuống, liền nhìn Laurence tiên sinh phía đối diện, mỉm cười nói: "Laurence tiên sinh, lần này ông chấp nhận trở về nước giúp tôi một tay, nhưng tôi lo ngại cho ông giống như ba năm trước đây, bởi vì làm việc quá sức tình trạng thân thể không tốt, cho nên tôi quyết định ở bên cạnh ông, chọn lựa mấy vị trợ thủ đắc lực, giúp đỡ công việc để cho ông có thể có nhiều thời gian làm bạn với người nhà."
Laurence mỉm cười vươn tay, tuỳ tiện dùng mu ngón tay, khẽ chạm vào mép ly nước nóng, mới nói: "Lần này trở về nước, tôi vẫn nhớ tới một người. . . . . ."
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, có cảm giác hai người bọn họ tạm thời chưa muốn vào bữa ăn liền nhìn Cát Lệ chớp mắt, Cát Lệ im lặng lui ra sau ba bước, sau đó mới xoay người cùng tất cả nhân viên phòng ăn đứng chờ ở chỗ cách bàn ăn không xa, đủ để thấy và nghe chỉ thị. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Laurence, mỉm cười nói: "Ông nói là. . . . . ."
Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Lần chọn chuyên gia pha rượu Ba năm trước đây, thất bại duy nhất là không chọn được chú ngựa ô."
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi bình thản nhìn Laurence, mỉm cười nói: "Chuyện đã qua ba năm, Laurence tiên sinh gặp qua rất nhiều người tài, trong đó không thiếu người có năng lực siêu phàm, tại sao vẫn thích một người không thể dự thi như vậy? Thậm chí cô ấy không có biểu hiện qua bất kỳ hành động kinh người ở trước mặt của ông!"
Khuôn mặt già nua của Laurence vẫn hồng hào giống như rượu đỏ, lộ ra nhiệt tình với cuộc sống, trên mặt của ông ta hiện lên nụ cười với thái độ chuyên nghiệp và sự tu dưỡng nghề nghiệp, hai mắt lộ ra ánh sáng cố chấp, nói: "Có thể Tưởng Tổng Giám đốc không hiểu, là một chuyên gia pha rượu, lúc hòa cùng một nhịp thở với rượu đỏ sẽ có tâm trạng gì. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence. . . . . .
Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng cũng không nhịn nhìn Laurence. . . . . .
Laurence đưa mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một lúc rốt cuộc nói: "Cô đơn. . . . . ."
Thang máy ầm ầm mở ra, lúc này Đông Anh dẫn ba người thư ký tới phụ vụ, vừa vặn nghe đoạn đối thoại như thế, đứng sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ đang suy nghĩ xem bọn họ đang đàm luận đề tài gì.
Trần Mạn Hồng hơi nghiêng mặt, khinh bỉ liếc trộm anh!
Tưởng Thiên Lỗi không biến sắc cúi đầu, kéo hai góc chiếc khăn ăn, vốn là đóa hoa thơm xinh đẹp trên bàn ăn kéo thành chiếc khăn trắng, chậm rãi nói: "Nghe nói Giám đốc Tào ăn nói khéo léo, hi vọng cậu có thể ở tại khách sạn, tiếp tục phát huy tài năng của cậu, quản lý tốt khu vực nhà hàng Ngự Tôn, mặc dù không phải là nhân viên, cũng không phải là một nhân viên tốt, nhưng bởi vì khách sạn có những người tài giỏi như cậu mới có thể có cân bằng lợi ích của cả đôi bên!"
Trong lời nói của anh có ẩn ý.
Tào Anh Kiệt nghe xong, lập tức tránh nặng tìm nhẹ cười nói: "Tôn chỉ của Khách sạn chúng ta là do con người đặt ra, khách hàng là Thượng Đế, cho nên là một thành viên của khách sạn, chúng tôi nhất định sẽ xem khách sạn là một ngôi nhà khác của chúng tôi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả lấy khách sạn làm trọng, cảm xúc riêng của chúng tôi hay lợi ích cá nhân, đều phải tạm thời vứt bỏ."
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, tay nâng nước đá, hớp một ngụm nhỏ, vừa mới để xuống, liền nhìn Laurence tiên sinh phía đối diện, mỉm cười nói: "Laurence tiên sinh, lần này ông chấp nhận trở về nước giúp tôi một tay, nhưng tôi lo ngại cho ông giống như ba năm trước đây, bởi vì làm việc quá sức tình trạng thân thể không tốt, cho nên tôi quyết định ở bên cạnh ông, chọn lựa mấy vị trợ thủ đắc lực, giúp đỡ công việc để cho ông có thể có nhiều thời gian làm bạn với người nhà."
Laurence mỉm cười vươn tay, tuỳ tiện dùng mu ngón tay, khẽ chạm vào mép ly nước nóng, mới nói: "Lần này trở về nước, tôi vẫn nhớ tới một người. . . . . ."
Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, có cảm giác hai người bọn họ tạm thời chưa muốn vào bữa ăn liền nhìn Cát Lệ chớp mắt, Cát Lệ im lặng lui ra sau ba bước, sau đó mới xoay người cùng tất cả nhân viên phòng ăn đứng chờ ở chỗ cách bàn ăn không xa, đủ để thấy và nghe chỉ thị. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Laurence, mỉm cười nói: "Ông nói là. . . . . ."
Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Lần chọn chuyên gia pha rượu Ba năm trước đây, thất bại duy nhất là không chọn được chú ngựa ô."
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi bình thản nhìn Laurence, mỉm cười nói: "Chuyện đã qua ba năm, Laurence tiên sinh gặp qua rất nhiều người tài, trong đó không thiếu người có năng lực siêu phàm, tại sao vẫn thích một người không thể dự thi như vậy? Thậm chí cô ấy không có biểu hiện qua bất kỳ hành động kinh người ở trước mặt của ông!"
Khuôn mặt già nua của Laurence vẫn hồng hào giống như rượu đỏ, lộ ra nhiệt tình với cuộc sống, trên mặt của ông ta hiện lên nụ cười với thái độ chuyên nghiệp và sự tu dưỡng nghề nghiệp, hai mắt lộ ra ánh sáng cố chấp, nói: "Có thể Tưởng Tổng Giám đốc không hiểu, là một chuyên gia pha rượu, lúc hòa cùng một nhịp thở với rượu đỏ sẽ có tâm trạng gì. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence. . . . . .
Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng cũng không nhịn nhìn Laurence. . . . . .
Laurence đưa mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một lúc rốt cuộc nói: "Cô đơn. . . . . ."
Thang máy ầm ầm mở ra, lúc này Đông Anh dẫn ba người thư ký tới phụ vụ, vừa vặn nghe đoạn đối thoại như thế, đứng sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ đang suy nghĩ xem bọn họ đang đàm luận đề tài gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.