Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1278: Đặt
Hàn Trinh Trinh
18/01/2017
Mưa rơi nặng hạt.Lúc này, đã vào buổi tối, ngoài cửa sổ từng trận mưa nhu trút xuống, gõ vào ô cửa kính tạo nên những âm thanh tí tách, tí tích!
Lãnh Mặc Hàn cả người mệt mỏi tiều tụy không chịu nổi ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt như dại ra nhìn làn mưa bay bên ngoài cửa sổ. Trong tay anh cầm một tấm hình, để mạch suy nghĩ thả trôi theo từng cơn gió, người thứ ba này rốt cuộc là ai? Người nọ đi vào phòng bếp là có mục đích gì...Một trận đau nhói ập đến khiến anh không kìm được buồn bực nhắm mắt lại, để cho cơ thể thả lỏng nghỉ ngơi, suy nghĩ cũng được rõ ràng hơn.
Uyển Thanh ngồi ở trên xe lăn, người cũng đã mệt mỏi tiều tụy không chịu nổi, thế nhưng cô vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào cái valy màu đỏ hồng, còn có chiếc môi múc canh bằng thép kia, hơi thở gấp gáp. Vụ án này, rốt cuộc còn có điểm nào đột phá hay không, rốt cuộc người kia tiến phòng bếp làm gì? Người nọ nếu như có liên quan đến vụ án này, sẽ không có khả năng lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy!
Có lẽ... Hắn cho rằng mình đã tạo ra những chứng cớ đánh lừa cảnh sát! Nhưng hắn cư nhiên lỗ mãng như vậy sao?
Thanh Bình và Mỹ Linh cũng mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, Trương Thục Dao lại bởi vì nhớ tới Trang Hạo Nhiên, cả người như vô hồn lặng yên nhìn về phía trước, tiều tụy rơi lệ...
Lãnh Mặc Hàn nhắm chặt mắt, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy đôi con ngươi đang di chuyển, bàn tay nhẹ day day hai bên thái dương, hơi thở trầm thấp mệt mỏi. Hơi thở kia như mang theo một nỗi tuyệt vọng, chán nản.... Chân tướng như bày ra trước mắt, chỉ còn một mấu chốt cuối cùng là có thể mở ra, nhưng làm thế nào mới mở ra được đây...
Cả ngày hôm nay, đều đã tìm kiếm người ra vào khách sạn, cơ hồ là không tìm được bất luận một nhân vật nào khả nghi, mà hệ thống giám sát cũng không tìm ra được tin tức gì! !
Uyển Thanh cũng cảm thấy hai mắt đau xót, cô chậm rãi nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở... . . .
Lúc này, toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh, phảng phất đau đó sự trầm trọng cùng hơi thở bi thương.
Trên bàn trà, màn hình di động tối tăm bỗng sáng lên, có tin nhắn đến.
Lãnh Mặc Hàn nhắm lại tựa ở trên ghế sô pha không để ý tới điều gì, thế nhưng tin nhắn kia đến, anh chẳng hiểu sao cảm thấy có chút buồn bực liền hơi buông lỏng tay ra, nghiêng người về phía trước mở tin nhắn ra, vừa nhìn... Cư nhiên nhìn thấy hình ảnh Tiểu Nhu mặc sơ mi màu hồng phấn, quần đùi màu vàng, áo khoác ngoài màu trắng xuất hiện ở vườn trường. Trong ảnh chụp vẫn là đôi mắt to trong trẻo động lòng người ấy, lúc cô cười lên trông thật ngọt ngào...
Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn lưu luyến nhìn về phía ảnh chụp Tiểu Nhu, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, trên mặt tươi cười mang theo chút khổ sở...
Ảnh chụp từng bức từng bức phát tới, toàn bộ đều là ảnh chụp Tiểu Nhu chuẩn bị nhập học một trường đầu bếp ở Pháp, cuối cùng là ảnh chụp cô mặc chiếc áo ren đen cùng quần đùi trắng, tóc búi nho nhỏ, đứng tại sảnh cơm Tây của trường học, trong ảnh chụp cô vẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, vươn tay thủ thế YEAH, hướng về ống kính, thực sự cười rất đáng yêu...
Lãnh Mặc Hàn thật sâu nhìn về phía ảnh chụp cuối cùng của cô bé này, mặt anh bộc lộ sự mệt mỏi vô lực nhợt nhạt tươi cười, vừa muốn thở dài một cái, đem hình ảnh kia đóng lại, lúc chuẩn bị trả lời tin nhắn của cô, mặt anh lại đúng vào thời khắc này hơi giật mình, hai tròng mắt thật sâu chợt lóe, không thể tin nổi cúi xuống, liếc mắt nhìn kỹ hơn phía sau ảnh chụp Tiểu Nhu, anh dường như tìm được một đầu mối vô cùng quan trọng, kích động kêu tên em gái: "Uyển Thanh! ! Uyển Thanh, em mau tới đây nhìn một chút!"
Uyển Thanh lập tức mở to đôi mắt, hiện ra vài phần mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hơi khôi phục tinh thần, lại thanh âm khàn khàn hỏi; "Sao vậy..."
Trương Thục Dao cũng vào lúc này, nghe thấy tiếng kêu của Lãnh Mặc Hàn kích động như vậy, cô cũng hơi thanh tỉnh, tức khắc kích động bước qua, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Phát hiện cái gì sao?"
Thanh Bình cùng Mỹ Linh cũng vào lúc này, chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi, cả người uể oải hỏi: "Phát hiện cái gì sao?"
Uyển Thanh trước tạm thời không trả lời các cô, mà chỉ trầm mặc cầm lấy di động của anh, mở ra bức ảnh chụp cuối cùng mà Tiểu Nhu gửi, hai mắt cô cũng lập tức sáng ngời, không thể tin nổi nhìn chằm chằm bộ đồ ăn phía sau Tiểu Nhu, cũng chợt cảm thấy huyết áp toàn thân từ hạ thấp, đã kích động dâng lên... Đôi mắt cô thậm chí lại nhanh chóng chú ý đến bồ đồ ăn phía sau các đầu bếp phụ trách, trong đó có môi múc canh, cô trong nháy mắt cảm giác mình như sắp nghẹn lại, trên mặt run run hiện lên chút ngạc nhiên tươi cười! !
"A! !" Trương Thục Dao cũng bước qua nhìn về phía ảnh chụp Tiểu Nhu, ngoại trừ khuôn mặt ngọt ngào của cô bé, và một đôi mắt to siêu xinh đẹp, khiến cô đố kỵ thì cái gì cũng không nhìn thấy, nhìn về phía bọn họ khẩn trương hỏi: "Các người rốt cuộc phát hiện cái gì? Nói mau a! Ảnh chụp này có cái gì đặc biệt, đây chính là phòng ăn ở Pháp? Như vậy các người cũng có thể nhìn ra manh mối?"
Thanh Bình cùng Mỹ Linh nghe thấy Trương Thục Dao khẩn trương kêu to như thế, các cô cũng vội vàng tò mò đi qua, nheo mắt nhìn ảnh chụp Tiểu Nhu nghiêng mặt trên di động, giơ tay thủ thế YAEH ngọt ngào trên di động, cũng nghi ngờ nói: "Đúng vậy! Bức ảnh chụp này thoạt nhìn, rất bình thường a! Có cái gì đặc biệt ?"
"Các cô nhìn xem!" Uyển Thanh nhanh chóng giơ điên thoại lên, hướng về phía ba người Trương Thục Dao chỉ vào giữa màn hình di động, phía sau hình ảnh Tiểu Nhu nói; "Đây là sảnh cơm Tây của một trường học đầu bếp nổi danh ở Pháp! ! Các cô thấy không? Phía sau Tiểu Nhu không phải để một cái môi múc canh thập phần chỉnh tề mà lại không nhất trí?"
Ba người nghe lời này, hai mắt trong nháy mắt trợn tròn, vô cùng quái dị nhìn bộ đồ ăn đặt sau lưng Tiểu Nhu, quả nhiên bên trong có các dụng cụ múc canh khác nhau! Các cô đều chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng vậy... Sau đó thì sao?"
"Vậy các cô lại nhìn mặt sau này!" Uyển Thanh vươn hai tay, dần phóng to hình ảnh một góc mờ mờ khác ẩn sau Tiểu Nhu, khẩn trương kêu.
Ba người lại mở to mắt, nhìn về phía hình ảnh mờ ảo phía sau Tiểu Nhu, cơ hồ có thể nhìn thấy có một chiếc giá thủy tinh trong suốt, trên giá đặt một cái môi múc canh nào đó, mặt các cô lập tức bộc lộ vẻ nghi hoặc, yếu ớt nói: "Bên trong giá thủy tinh kia cũng có một cái môi múc canh, thế nhưng... Thế nào? Có cái gì kỳ quái?"
Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn về phía ba người bọn họ, nhanh chóng nói: "Trời ạ! Như vậy cũng nhìn không ra? Đây chính là cái thứ mà chúng ta đã điều tra ra được từ các bộ phận phòng bếp có bị tổn hao hay mất đi hay không, lại không thể tra ra được thứ gì! ! Bởi vì môi múc canh này, căn bản cũng không phải là của bất cứ ai trong bộ phận phòng bếp !"
"A? Không phải của bất cứ ai trong bộ phận phòng bếp? Vậy nó là của ai?" Ba người nghe lời này, lại khiếp sợ kêu lên.
Uyển Thanh thật sâu mà kích động nhìn về phía các cô, nhanh chóng nói: "Toàn bộ khách sạn, duy nhất chỉ có một người mới có tư cách đặc hưởng nghi thức môi múc canh đặt bên trong giá thủy tinh! ! Người đó chính là người có cấp bậc cao nhất trong phòng ăn hoặc khách sạn ... Bếp trưởng hành chính!"
"Trời ạ!" Trương Thục Dao trong nháy mắt kích động, gần như muốn khóc nhìn về phía Uyển Thanh, nghẹn ngào cười rộ lên nói: "Ý của cô là... Giả như năm đó phòng thu mua khách sạn hoặc các bộ phận kiểm kê nghiêm ngặt, chúng ta tạm thời tìm không ra tài liệu có liên quan đến môi múc canh bị tổn hao hay mất mát, có thể cho rằng môi múc canh này chính là của bếp trưởng hành chính năm đó, Chủ tịch Đường ! ! Đúng! Ông ấy về sau nhậm chức bếp trưởng hành chính, trừ yến tiệc thật lớn, ông ấy cơ hồ đều không cần trực tiếp xuống bếp! Như vậy... Môi múc canh về sau ông ấy đặt ở đâu?"
Lãnh Mặc Hàn gần như kích động đứng lên, hướng ra ngoài cửa nhanh chóng gọi: "Điệp Y! !"
Cửa, phịch một tiếng mở ra, Điệp Y cả người ẩm ướt đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn! !
"Lập tức! !" Lãnh Mặc Hàn khẩn trương nhìn về phía Điệp Y, nhanh chóng nói: "Lập tức đi mời Lưu Chí Đức!"
Điệp Y trong nháy mắt xoay người đi tìm người! !
Uyển Thanh căn cứ theo manh mối này, cô lại nhanh chóng đi xuống phân tích nói; "Tốt! ! Hiện tại chúng ta một lần nữa chỉnh sửa lại một chút đầu mối! ! Giả thiết cá môi múc canh kia thực sự là của Chủ tịch Đường, như vậy... Ngày vụ án phóng hỏa xảy ra, ông ấy có dùng môi múc canh! ! Thế nhưng... Sau khi ông ấy trở lại phòng làm việc thay quần áo, có hay không ở nơi mất môi múc canh, phát hiện môi múc canh đã không thấy?"
Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đi tới trước cửa sổ sát đất, nương theo giọt mưa rơi cực nhanh ngoài cửa sổ, anh càng lúc càng bình tĩnh, yếu ớt nói: "Một đầu bếp chú trọng nhất chính là dụng cụ nấu nướng tượng trưng cho thân phận của mình! Tôi hoài nghi cái môi múc canh kia vô cùng có khả năng đặt trong giá thủy tinh ngay trong phòng làm việc của ông ấy! !"
Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhanh chóng ngồi xuống, hai tay nhanh chóng đặt trên bàn phím máy tính, vừa gõ bàn phím, vừa lục soát camera phòng làm việc của Đường Chí Long, thế nhưng các cô lại phát hiện phòng làm việc đơn sơ kia, trừ đặt vài giá sách, cơ hồ không có bất kỳ giá thủy tinh nào tượng trưng cho đầu bếp vinh danh, các cô liền khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn thất vọng nói: "Trong phòng làm việc của Chủ tịch Đường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, chứng minh nơi ông ấy đặt cái môi múc canh! Kỳ thực... Chúng ta vì sao không tự mình hỏi chủ tịch Đường, nơi đặt môi múc canh?"
"Tạm thời không thể hỏi chủ tịch Đường!" Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt trở nên sắc lạnh, hai tròng mắt lóe ra ánh nhìn sắc bén nói; "Chủ tịch Đường và Hạo Nhiên đều nhận định sự thật về chính bọn họ! Đáp án như vậy, vô cùng có khả năng sẽ bất công!"
Mỹ Linh cùng Thanh Bình đều hiểu .
"Thừa dịp bác Lưu vẫn chưa tới! !" Uyển Thanh nhanh chóng nhìn về phía Mỹ Linh và Thanh Bình nói: "Các cô đem hình ảnh camera điều tra, toàn bộ đều tập trung vào chủ tịch Đường, kiểm tra xem ông ấy ngày xảy ra hỏa hoạn đã làm những gì, gặp người nào! Không chừng có thể tìm ra tung tích chiếc môi múc canh thất lạc kia!"
"Được!" Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhanh chóng gật đầu! !
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh kích động suy nghĩ về đầu mối khó có được này, mỗi người đều nắm chắc thời gian phân tích những khả năng có thể xảy ra của vụ án! !
Thời gian từng chút từng chút qua đi, lúc rạng sáng, mưa rền gió dữ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ là những hạt mưa trên cửa sổ sát đất kia, càng lúc càng nặng hạt chảy xuống ———
Cửa phịch một tiếng mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh khẩn trương xoay người, nhìn về phía Điệp Y toàn thân ẩm ướt, đem Lưu Chí Đức mời đến cửa phòng bệnh... Lưu Chí Đức vẫn còn mặc áo ngủ, cả người như đang nghỉ ngơi được Điệp Y dựng dậy, lập tức phái vài người che dù hộ tống đến nơi đây, ông lúc này vẫn vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi nhìn về phía ba người trước mặt, quái dị hỏi: "À... Các vị tiên sinh tiểu thư... Các người... Các người trễ như thế tìm tôi có chuyện gì?"
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới trước mặt Lưu Chí Đức, vì nắm chắc thời gian, cũng không dùng lời khách sáo , nói thẳng; "Bác Lưu! Rất xin lỗi, trễ như thế mới mời bác qua đây, nhưng mà chúng cháu có chuyện muốn nhờ bác nghiệm chứng một chút! Xin hỏi... Môi múc canh tượng trưng cho thân phân đầu bếp của Chủ tịch Đường, có phải giống với ở sảnh cơm Tây truyền thống hay không, cũng đặt trong một giá thủy tinh?"
"Đúng!" Lưu Chí Đức nhanh chóng trả lời vấn đề này!
"Vậy..." Lãnh Mặc Hàn khó ngăn than sắc kích động của chính mình, lại nhìn Lưu Chí Đức nói: "Vậy... Nếu như môi múc canh của đầu bếp hành chính có tổn hao hoặc mất đi, hẳn là cũng không đưa vào tổn thất của phòng thu mua hoặc là phòng hành chính đúng không?"
"Môi múc canh của đầu bếp chúng tôi sẽ không vứt đi!" Lưu Chí Đức trong nháy mắt nói ra những lời này! !
"Vì sao?" Uyển Thanh cũng kích động nhìn về phía Lưu Chí Đức nhanh chóng hỏi.
"Bởi vì... Môi múc canh đặt trên giá thủy tinh tượng trưng cho thân phận đầu bếp, dù cho bình thường ông ấy cần nấu nướng, đều sẽ chuẩn bị môi múc canh đó cho ông ấy dùng!" Lưu Chí Đức nhanh chóng nói; "Môi múc canh dự phòng sẽ được đưa vào nơi thiếu khuyết đó!"
"Vậy..." Uyển Thanh khẩn trương nhìn về phía Lưu Chí Đức, kích động hỏi: "Vậy môi múc canh thực sự của Chủ tịch Đường đặt ở nơi nào?"
Lãnh Mặc Hàn cả người mệt mỏi tiều tụy không chịu nổi ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt như dại ra nhìn làn mưa bay bên ngoài cửa sổ. Trong tay anh cầm một tấm hình, để mạch suy nghĩ thả trôi theo từng cơn gió, người thứ ba này rốt cuộc là ai? Người nọ đi vào phòng bếp là có mục đích gì...Một trận đau nhói ập đến khiến anh không kìm được buồn bực nhắm mắt lại, để cho cơ thể thả lỏng nghỉ ngơi, suy nghĩ cũng được rõ ràng hơn.
Uyển Thanh ngồi ở trên xe lăn, người cũng đã mệt mỏi tiều tụy không chịu nổi, thế nhưng cô vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào cái valy màu đỏ hồng, còn có chiếc môi múc canh bằng thép kia, hơi thở gấp gáp. Vụ án này, rốt cuộc còn có điểm nào đột phá hay không, rốt cuộc người kia tiến phòng bếp làm gì? Người nọ nếu như có liên quan đến vụ án này, sẽ không có khả năng lưu lại chứng cớ rõ ràng như vậy!
Có lẽ... Hắn cho rằng mình đã tạo ra những chứng cớ đánh lừa cảnh sát! Nhưng hắn cư nhiên lỗ mãng như vậy sao?
Thanh Bình và Mỹ Linh cũng mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, Trương Thục Dao lại bởi vì nhớ tới Trang Hạo Nhiên, cả người như vô hồn lặng yên nhìn về phía trước, tiều tụy rơi lệ...
Lãnh Mặc Hàn nhắm chặt mắt, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy đôi con ngươi đang di chuyển, bàn tay nhẹ day day hai bên thái dương, hơi thở trầm thấp mệt mỏi. Hơi thở kia như mang theo một nỗi tuyệt vọng, chán nản.... Chân tướng như bày ra trước mắt, chỉ còn một mấu chốt cuối cùng là có thể mở ra, nhưng làm thế nào mới mở ra được đây...
Cả ngày hôm nay, đều đã tìm kiếm người ra vào khách sạn, cơ hồ là không tìm được bất luận một nhân vật nào khả nghi, mà hệ thống giám sát cũng không tìm ra được tin tức gì! !
Uyển Thanh cũng cảm thấy hai mắt đau xót, cô chậm rãi nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở... . . .
Lúc này, toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh, phảng phất đau đó sự trầm trọng cùng hơi thở bi thương.
Trên bàn trà, màn hình di động tối tăm bỗng sáng lên, có tin nhắn đến.
Lãnh Mặc Hàn nhắm lại tựa ở trên ghế sô pha không để ý tới điều gì, thế nhưng tin nhắn kia đến, anh chẳng hiểu sao cảm thấy có chút buồn bực liền hơi buông lỏng tay ra, nghiêng người về phía trước mở tin nhắn ra, vừa nhìn... Cư nhiên nhìn thấy hình ảnh Tiểu Nhu mặc sơ mi màu hồng phấn, quần đùi màu vàng, áo khoác ngoài màu trắng xuất hiện ở vườn trường. Trong ảnh chụp vẫn là đôi mắt to trong trẻo động lòng người ấy, lúc cô cười lên trông thật ngọt ngào...
Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn lưu luyến nhìn về phía ảnh chụp Tiểu Nhu, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, trên mặt tươi cười mang theo chút khổ sở...
Ảnh chụp từng bức từng bức phát tới, toàn bộ đều là ảnh chụp Tiểu Nhu chuẩn bị nhập học một trường đầu bếp ở Pháp, cuối cùng là ảnh chụp cô mặc chiếc áo ren đen cùng quần đùi trắng, tóc búi nho nhỏ, đứng tại sảnh cơm Tây của trường học, trong ảnh chụp cô vẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, vươn tay thủ thế YEAH, hướng về ống kính, thực sự cười rất đáng yêu...
Lãnh Mặc Hàn thật sâu nhìn về phía ảnh chụp cuối cùng của cô bé này, mặt anh bộc lộ sự mệt mỏi vô lực nhợt nhạt tươi cười, vừa muốn thở dài một cái, đem hình ảnh kia đóng lại, lúc chuẩn bị trả lời tin nhắn của cô, mặt anh lại đúng vào thời khắc này hơi giật mình, hai tròng mắt thật sâu chợt lóe, không thể tin nổi cúi xuống, liếc mắt nhìn kỹ hơn phía sau ảnh chụp Tiểu Nhu, anh dường như tìm được một đầu mối vô cùng quan trọng, kích động kêu tên em gái: "Uyển Thanh! ! Uyển Thanh, em mau tới đây nhìn một chút!"
Uyển Thanh lập tức mở to đôi mắt, hiện ra vài phần mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn hơi khôi phục tinh thần, lại thanh âm khàn khàn hỏi; "Sao vậy..."
Trương Thục Dao cũng vào lúc này, nghe thấy tiếng kêu của Lãnh Mặc Hàn kích động như vậy, cô cũng hơi thanh tỉnh, tức khắc kích động bước qua, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Phát hiện cái gì sao?"
Thanh Bình cùng Mỹ Linh cũng vào lúc này, chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi, cả người uể oải hỏi: "Phát hiện cái gì sao?"
Uyển Thanh trước tạm thời không trả lời các cô, mà chỉ trầm mặc cầm lấy di động của anh, mở ra bức ảnh chụp cuối cùng mà Tiểu Nhu gửi, hai mắt cô cũng lập tức sáng ngời, không thể tin nổi nhìn chằm chằm bộ đồ ăn phía sau Tiểu Nhu, cũng chợt cảm thấy huyết áp toàn thân từ hạ thấp, đã kích động dâng lên... Đôi mắt cô thậm chí lại nhanh chóng chú ý đến bồ đồ ăn phía sau các đầu bếp phụ trách, trong đó có môi múc canh, cô trong nháy mắt cảm giác mình như sắp nghẹn lại, trên mặt run run hiện lên chút ngạc nhiên tươi cười! !
"A! !" Trương Thục Dao cũng bước qua nhìn về phía ảnh chụp Tiểu Nhu, ngoại trừ khuôn mặt ngọt ngào của cô bé, và một đôi mắt to siêu xinh đẹp, khiến cô đố kỵ thì cái gì cũng không nhìn thấy, nhìn về phía bọn họ khẩn trương hỏi: "Các người rốt cuộc phát hiện cái gì? Nói mau a! Ảnh chụp này có cái gì đặc biệt, đây chính là phòng ăn ở Pháp? Như vậy các người cũng có thể nhìn ra manh mối?"
Thanh Bình cùng Mỹ Linh nghe thấy Trương Thục Dao khẩn trương kêu to như thế, các cô cũng vội vàng tò mò đi qua, nheo mắt nhìn ảnh chụp Tiểu Nhu nghiêng mặt trên di động, giơ tay thủ thế YAEH ngọt ngào trên di động, cũng nghi ngờ nói: "Đúng vậy! Bức ảnh chụp này thoạt nhìn, rất bình thường a! Có cái gì đặc biệt ?"
"Các cô nhìn xem!" Uyển Thanh nhanh chóng giơ điên thoại lên, hướng về phía ba người Trương Thục Dao chỉ vào giữa màn hình di động, phía sau hình ảnh Tiểu Nhu nói; "Đây là sảnh cơm Tây của một trường học đầu bếp nổi danh ở Pháp! ! Các cô thấy không? Phía sau Tiểu Nhu không phải để một cái môi múc canh thập phần chỉnh tề mà lại không nhất trí?"
Ba người nghe lời này, hai mắt trong nháy mắt trợn tròn, vô cùng quái dị nhìn bộ đồ ăn đặt sau lưng Tiểu Nhu, quả nhiên bên trong có các dụng cụ múc canh khác nhau! Các cô đều chậm rãi gật đầu, nói: "Đúng vậy... Sau đó thì sao?"
"Vậy các cô lại nhìn mặt sau này!" Uyển Thanh vươn hai tay, dần phóng to hình ảnh một góc mờ mờ khác ẩn sau Tiểu Nhu, khẩn trương kêu.
Ba người lại mở to mắt, nhìn về phía hình ảnh mờ ảo phía sau Tiểu Nhu, cơ hồ có thể nhìn thấy có một chiếc giá thủy tinh trong suốt, trên giá đặt một cái môi múc canh nào đó, mặt các cô lập tức bộc lộ vẻ nghi hoặc, yếu ớt nói: "Bên trong giá thủy tinh kia cũng có một cái môi múc canh, thế nhưng... Thế nào? Có cái gì kỳ quái?"
Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn về phía ba người bọn họ, nhanh chóng nói: "Trời ạ! Như vậy cũng nhìn không ra? Đây chính là cái thứ mà chúng ta đã điều tra ra được từ các bộ phận phòng bếp có bị tổn hao hay mất đi hay không, lại không thể tra ra được thứ gì! ! Bởi vì môi múc canh này, căn bản cũng không phải là của bất cứ ai trong bộ phận phòng bếp !"
"A? Không phải của bất cứ ai trong bộ phận phòng bếp? Vậy nó là của ai?" Ba người nghe lời này, lại khiếp sợ kêu lên.
Uyển Thanh thật sâu mà kích động nhìn về phía các cô, nhanh chóng nói: "Toàn bộ khách sạn, duy nhất chỉ có một người mới có tư cách đặc hưởng nghi thức môi múc canh đặt bên trong giá thủy tinh! ! Người đó chính là người có cấp bậc cao nhất trong phòng ăn hoặc khách sạn ... Bếp trưởng hành chính!"
"Trời ạ!" Trương Thục Dao trong nháy mắt kích động, gần như muốn khóc nhìn về phía Uyển Thanh, nghẹn ngào cười rộ lên nói: "Ý của cô là... Giả như năm đó phòng thu mua khách sạn hoặc các bộ phận kiểm kê nghiêm ngặt, chúng ta tạm thời tìm không ra tài liệu có liên quan đến môi múc canh bị tổn hao hay mất mát, có thể cho rằng môi múc canh này chính là của bếp trưởng hành chính năm đó, Chủ tịch Đường ! ! Đúng! Ông ấy về sau nhậm chức bếp trưởng hành chính, trừ yến tiệc thật lớn, ông ấy cơ hồ đều không cần trực tiếp xuống bếp! Như vậy... Môi múc canh về sau ông ấy đặt ở đâu?"
Lãnh Mặc Hàn gần như kích động đứng lên, hướng ra ngoài cửa nhanh chóng gọi: "Điệp Y! !"
Cửa, phịch một tiếng mở ra, Điệp Y cả người ẩm ướt đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn! !
"Lập tức! !" Lãnh Mặc Hàn khẩn trương nhìn về phía Điệp Y, nhanh chóng nói: "Lập tức đi mời Lưu Chí Đức!"
Điệp Y trong nháy mắt xoay người đi tìm người! !
Uyển Thanh căn cứ theo manh mối này, cô lại nhanh chóng đi xuống phân tích nói; "Tốt! ! Hiện tại chúng ta một lần nữa chỉnh sửa lại một chút đầu mối! ! Giả thiết cá môi múc canh kia thực sự là của Chủ tịch Đường, như vậy... Ngày vụ án phóng hỏa xảy ra, ông ấy có dùng môi múc canh! ! Thế nhưng... Sau khi ông ấy trở lại phòng làm việc thay quần áo, có hay không ở nơi mất môi múc canh, phát hiện môi múc canh đã không thấy?"
Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đi tới trước cửa sổ sát đất, nương theo giọt mưa rơi cực nhanh ngoài cửa sổ, anh càng lúc càng bình tĩnh, yếu ớt nói: "Một đầu bếp chú trọng nhất chính là dụng cụ nấu nướng tượng trưng cho thân phận của mình! Tôi hoài nghi cái môi múc canh kia vô cùng có khả năng đặt trong giá thủy tinh ngay trong phòng làm việc của ông ấy! !"
Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhanh chóng ngồi xuống, hai tay nhanh chóng đặt trên bàn phím máy tính, vừa gõ bàn phím, vừa lục soát camera phòng làm việc của Đường Chí Long, thế nhưng các cô lại phát hiện phòng làm việc đơn sơ kia, trừ đặt vài giá sách, cơ hồ không có bất kỳ giá thủy tinh nào tượng trưng cho đầu bếp vinh danh, các cô liền khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn thất vọng nói: "Trong phòng làm việc của Chủ tịch Đường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, chứng minh nơi ông ấy đặt cái môi múc canh! Kỳ thực... Chúng ta vì sao không tự mình hỏi chủ tịch Đường, nơi đặt môi múc canh?"
"Tạm thời không thể hỏi chủ tịch Đường!" Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt trở nên sắc lạnh, hai tròng mắt lóe ra ánh nhìn sắc bén nói; "Chủ tịch Đường và Hạo Nhiên đều nhận định sự thật về chính bọn họ! Đáp án như vậy, vô cùng có khả năng sẽ bất công!"
Mỹ Linh cùng Thanh Bình đều hiểu .
"Thừa dịp bác Lưu vẫn chưa tới! !" Uyển Thanh nhanh chóng nhìn về phía Mỹ Linh và Thanh Bình nói: "Các cô đem hình ảnh camera điều tra, toàn bộ đều tập trung vào chủ tịch Đường, kiểm tra xem ông ấy ngày xảy ra hỏa hoạn đã làm những gì, gặp người nào! Không chừng có thể tìm ra tung tích chiếc môi múc canh thất lạc kia!"
"Được!" Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhanh chóng gật đầu! !
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh kích động suy nghĩ về đầu mối khó có được này, mỗi người đều nắm chắc thời gian phân tích những khả năng có thể xảy ra của vụ án! !
Thời gian từng chút từng chút qua đi, lúc rạng sáng, mưa rền gió dữ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ là những hạt mưa trên cửa sổ sát đất kia, càng lúc càng nặng hạt chảy xuống ———
Cửa phịch một tiếng mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh khẩn trương xoay người, nhìn về phía Điệp Y toàn thân ẩm ướt, đem Lưu Chí Đức mời đến cửa phòng bệnh... Lưu Chí Đức vẫn còn mặc áo ngủ, cả người như đang nghỉ ngơi được Điệp Y dựng dậy, lập tức phái vài người che dù hộ tống đến nơi đây, ông lúc này vẫn vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi nhìn về phía ba người trước mặt, quái dị hỏi: "À... Các vị tiên sinh tiểu thư... Các người... Các người trễ như thế tìm tôi có chuyện gì?"
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới trước mặt Lưu Chí Đức, vì nắm chắc thời gian, cũng không dùng lời khách sáo , nói thẳng; "Bác Lưu! Rất xin lỗi, trễ như thế mới mời bác qua đây, nhưng mà chúng cháu có chuyện muốn nhờ bác nghiệm chứng một chút! Xin hỏi... Môi múc canh tượng trưng cho thân phân đầu bếp của Chủ tịch Đường, có phải giống với ở sảnh cơm Tây truyền thống hay không, cũng đặt trong một giá thủy tinh?"
"Đúng!" Lưu Chí Đức nhanh chóng trả lời vấn đề này!
"Vậy..." Lãnh Mặc Hàn khó ngăn than sắc kích động của chính mình, lại nhìn Lưu Chí Đức nói: "Vậy... Nếu như môi múc canh của đầu bếp hành chính có tổn hao hoặc mất đi, hẳn là cũng không đưa vào tổn thất của phòng thu mua hoặc là phòng hành chính đúng không?"
"Môi múc canh của đầu bếp chúng tôi sẽ không vứt đi!" Lưu Chí Đức trong nháy mắt nói ra những lời này! !
"Vì sao?" Uyển Thanh cũng kích động nhìn về phía Lưu Chí Đức nhanh chóng hỏi.
"Bởi vì... Môi múc canh đặt trên giá thủy tinh tượng trưng cho thân phận đầu bếp, dù cho bình thường ông ấy cần nấu nướng, đều sẽ chuẩn bị môi múc canh đó cho ông ấy dùng!" Lưu Chí Đức nhanh chóng nói; "Môi múc canh dự phòng sẽ được đưa vào nơi thiếu khuyết đó!"
"Vậy..." Uyển Thanh khẩn trương nhìn về phía Lưu Chí Đức, kích động hỏi: "Vậy môi múc canh thực sự của Chủ tịch Đường đặt ở nơi nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.