Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 366: ĐI KHỎI ANH RẤT KHÓ KHĂN
Hàn Trinh Trinh
07/04/2016
Đường Khả Hinh ngưng mắt nhìn hình trong máy một lúc lâu, mới khom người nhặt máy lên, nhìn hình ảnh chiếc nhẫn trong màn hình, là một chiếc nhẫn
ngọc thạch màu xanh hình giọt nước, không có quá mức rực rỡ và khoa
trương, ngược lại lộ rõ quý phái không thể thay thế, cô lẳng lặng nhìn
chiếc nhẫn này, mỉm cười một cái nói: "Nhẫn cầu hôn à?"
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh thở dài một cái, nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười, sắc mặt hơi thu lại, nhìn viên ngọc thạch màu xanh, khảm vào trong, lộ rõ tình ý, sâu kín nói: "Thật xinh đẹp, vừa nhìn cũng cảm thấy nữ chủ nhân sẽ là một cô gái rất hạnh phúc, có người rất yêu cô ấy."
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, nhưng cũng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt, dáng vẻ rất tao nhã và bá đạo, chỉ là hai mắt xẹt qua một chút bi thương, thì ra người đàn ông ưu buồn, thật hấp dẫn, cô lặng yên nhìn anh thật lâu, giống như sinh mạng chợt nhẹ tênh, cô đưa điện thoại di động cho anh nói: "Chiếc nhẫn này rất đẹp mắt, dùng để cầu hôn, thật thích hợp. Chúc phúc hai người hạnh phúc đầu bạc, một lòng thương yêu."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hình ảnh trong điện thoại di động, cũng không nhận lấy.
Đường Khả Hinh trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong lòng bàn tay Tưởng Thiên Lỗi, mới chậm rãi xoay người, hai mắt đỏ thắm, lại thoáng qua một chút lạnh lùng.
Tưởng Thiên Lỗi nắm điện thoại, cảm giác người trước mặt sắp kéo cửa ra đi ra ngoài, anh chợt tiến lên nắm chặt cổ tay của cô! !
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng cô, sâu kín nói: "Tối hôm qua. . . . . . hai người. . . . . . Thật ở chung một chỗ sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Thật ở chung một chỗ!"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháp, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, nói: "Đừng nói dối!"
Đường Khả Hinh đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn ánh mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi, cô lại im lặng nói: "Anh quan tâm em ở chung một chỗ với ai sao? Cho dù em ở chung một chỗ với ai, cũng chân thực hơn so với anh !"
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nhìn cô!
Đường Khả Hinh nhớ tới lời nói sáng nay, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào nói: "Em đã từng yêu một người, anh ấy là người yêu đầu tiên trong đời em, cũng là người thân và rượu đỏ trong đời em, rất muốn nói lớn tiếng yêu anh! Nhưng anh ấy không tin em, điều này so với không yêu em, càng làm cho em đau lòng hơn, giống như tất cả động lòng, tất cả ngọt ngào trong quá khứ, tất cả mọi thứ đều là giả dối! Nhưng em có cần anh tin tưởng em sao? Bây giờ em cùng người nào ở chung một chỗ, cũng không liên can tới anh! Xin anh không nên rối rắm một chút tình cảm này, bởi vì Tổng Giám đốc Tưởng anh rối rắm tình cảm quá nhiều! !"
Đường Khả Hinh chợt vung bỏ tay của anh, muốn xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi lại chợt tiến lên, đưa hai tay đau lòng nắm chặt bả vai của cô, mười ngón tay dường như muốn cắm vào trong thịt cô.
Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói: "Xin Tổng Giám đốc Tưởng chú ý đến hôn sự của anh, Đường Khả Hinh em vô ý trộn lẫn vào cuộc đời của anh, là trước kia em tham lam, muốn quá nhiều. Xin tha thứ cho em lúc ấy ngây thơ chân chất, đối với tình yêu tưởng tượnh không đủ, phòng bị không đủ, bảo vệ không đủ, cho nên hôm nay mới bị thương, em không oán được người khác, em không trách được người khác! Tương lai, em tin em sẽ tìm được hạnh phúc của em, cuối cùng có một ngày, có thể thản nhiên ở trước mặt của anh, gặp thoáng qua!"
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh!
Nước mắt chảy xuống .
Cô kiên cường vứt bỏ tay anh nơi bả vai, tiếp tục bước đi!
Tưởng Thiên Lỗi chợt nắm chặt bả vai của cô, ôm cô vào trong ngực, từ phía sau lưng ôm chặt bả vai của cô, cúi xuống! !
Đường Khả Hinh cắn chặt răng không lên tiếng.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cúi mặt ở cổ của cô, kích động bất đắc dĩ run rẩy nói.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt chảy xuống, dọc theo khuôn mặt lăn xuống rơi tới cổ tay anh.
Tưởng Thiên Lỗi cảm giác cô gái trong ngực khổ sở run rẩy, vẫn không ngừng rơi lệ, anh đành phải cắn chặt răng, chậm rãi đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, chuẩn xác dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt rơi xuống. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, vẫn im lặng từ phía sau lau đi nước mắt trên mặt cô, một lần nữa đau lòng nói: "Xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."
Thân thể Đường Khả Hinh bắt đầu khổ sở run rẩy, nghe những lời này, đột nhiên tức giận xoay người, liều mạng vỗ vào lồng ngực của anh, tức giận rơi lệ nói: "Anh nói xin lỗi, làm gì? Ai muốn nghe xin lỗi! ! Nếu anh xin lỗi, anh mua một chiếc nhẫn cho em đi! ! Mua một chiếc nhẫn kim cương lớn nhất thế giới cho em, dũng cảm đeo vào trên tay của em! ! Vậy em sẽ tha thứ cho anh!"
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô gái trước mặt, muốn đưa tay dìu cô. . . . . .
"Anh buông tay! ! Rốt cuộc anh muốn em làm sao? Để cho em xoay người đi khỏi, không phải tốt sao? Anh kéo em lại làm gì ! ! Em để cho anh đi, anh còn không đi sao? Anh ở lại, đến lúc đó em có thể cầm chân anh sao! ?" Đường Khả Hinh kêu to!
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi tràn lệ, muốn đưa tay ôm cô.
"Anh buông tay ! !" Đường Khả Hinh đẩy anh ra, khóc nói: "Lo mà cùng chị ấy sống chung hạnh phúc đi! Nếu anh nói xin lỗi, vậy em nói tha thứ cho anh, được chưa? ! Chúng ta đừng quấy rầy cuộc sống lẫn nhau! Cho dù có một ngày, anh thật sự quay đầu lại, tình yêu này em cũng không chịu nổi rồi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vội vàng nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh chợt đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại, nước mắt rơi xuống, lại nhanh chóng lau đi, bước nhanh tới thang máy, cách xa thế giới của anh một chút, xa một chút nữa! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong phòng làm việc, trong đầu nhớ lại nụ hôn say mê cùng cô, còn có trong bóng đêm dựa vào nhau, ôm nhau, hai mắt anh mãnh liệt chợt lóe, nhớ tới Đường Khả Hinh nói: anh thật sự quay đầu lại, tình yêu này em cũng không chịu nổi rồi. . . . . . Dao bén nhọn đâm vào trong thân thể của anh, chợt kéo ra cửa phòng làm việc, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh sắp đi vào thang máy, ở trước mặt tất cả bộ phận hành chính và thư kí, trầm giọng kêu to: "Đường Khả Hinh! !"
Nhân viên cả tầng lầu lập tức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, quay đầu lại, tò mò liếc về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia. . . . . .
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhìn thang máy sắp đến lầu cuối, vẫn im lặng không lên tiếng.
"Đừng đi! !" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn bóng lưng của cô, cắn chặt răng, nói ra những lời này! !
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc chớp động hai mắt, nước mắt rơi xuống.
"Đừng đi! Anh nghe lời em, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, giải quyết vấn đề! Cho đối phương thêm một cơ hội! Tin tưởng anh lần này! Tin tưởng anh," Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm cô, đau lòng gọi!
Nước mắt từng viên lăn xuống.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặc cho nước mắt lăn xuống, giống như ngàn đời vạn kiếp, cuối cùng đi đến hôm nay, thân thể bởi vì kích động run rẩy, đau đến sắp hít thở không thông, muốn chết, nhớ lại sáng sớm ngày đó, ở trong mưa bay, có một cô gái sau một cơn bệnh nặng, tay cầm gậy gỗ nho nhỏ, chống thân thể sốt cao, từng bước từng bước đi lên núi, vừa lên núi, vừa đau đến hít thở không thông, mấy lần ngã ngồi trên bậc thang ướt đẫm, nước mắt từng viên lăn xuống, muốn buông tha, lại nhìn trong vũ trụ chỉ có mình, hiểu được nếu như mình không thương mình, thì sẽ không ai thương mình, ngay cả cỏ non nho nhỏ, đóa hoa nhỏ cũng học được cách khoe màu sắc của mình. . . . . .
"Chúng ta đi xem phim. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vẫn không quan tâm ánh mắt của mọi người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đau lòng nói: "Em muốn xem cái gì thì xem cái đó, nhưng đừng xem phim tình yêu. . . . . . Bởi vì chúng ta . . . . . . không cần xem!" "
Đường Khả Hinh dừng lại, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Cửa thang máy mở ra!
Đường Khả Hinh nhìn về phía bên trong không có một bóng người, đang đợi mình đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi gấp rút tiến lên, nhìn bóng lưng cô, nói nhanh: "Chúng ta cùng trải qua mọi chuyện! ! Cùng giải quyết vấn đề!"
Đường Khả Hinh cảm giác bước chân sau lưng càng lúc càng gần, nước mắt của cô lại từng viên rơi xuống, nhớ tới nơi núi rừng đã mai táng ánh sáng tình yêu, có lẽ bước đầu tiên học lớn lên thì phải biết buông tay, cô không nói gì thêm, lúc cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, người cất bước đi vào!
"Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Tưởng Thiên Lỗi mạnh mẽ nhào tới, thang máy mới vừa đóng, hai tay của anh chống trước cánh cửa, nhìn qua khe hở, lộ ra một chút màu đen, sau đó cửa đóng chặt lại, cuối cùng lộ ra một chút cô đơn, hai mắt của anh tràn lệ, cô đơn nhìn cánh cửa, trái tim đau đớn giống như đã trải qua dâu bể tang thương, mười ngón tay nắm chặt trước cửa bằng thép, nhớ tới lúc cô đi khỏi rất dứt khoát, rốt cuộc phát hiện ra cái gì gọi là đánh mất.
Anh làm sao đánh mất?
Tưởng Thiên Lỗi mất mát đôi tay xuống, nhớ tới cô gái kia, đứng trong gió rét, nhìn mình cười ngọt ngào, vẫn không vẫy tay với mình, ánh mắt mãi mãi mang thâm tình nhìn mình. . . . . .
Bên trong thang máy!
Đường Khả Hinh ngồi xổm ở trên sàn, thất thanh khóc rống, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc nói: "Cha! Con làm đúng không? Con làm đúng đúng không? Con rất đau, con rất khổ, là đúng không? Cha! Cha nói cho con biết, là đúng không?"
Mặt của cô dán vào bên cửa thang máy, nước mắt dọc theo cửa thang máy rơi xuống, cô tiếp tục run rẩy khóc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: "Quyết định hạnh phúc của mình, là thái độ của bản thân mình!"
Đôi tay cô che mặt, lại thất thanh khóc rống, nước mắt lăn xuống!
Có chút tình yêu, không phải không thể quay lại, cũng không phải không thể tha thứ, chỉ là phần tình yêu này biến mất trong gió, cô muốn bắt cũng không được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. . . . . .
"Biết rõ đi khỏi anh rất khó khăn, yêu một người sẽ cô đơn, nhưng em lại không muốn mãi mãi rơi lệ, không muốn . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh thở dài một cái, nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười, sắc mặt hơi thu lại, nhìn viên ngọc thạch màu xanh, khảm vào trong, lộ rõ tình ý, sâu kín nói: "Thật xinh đẹp, vừa nhìn cũng cảm thấy nữ chủ nhân sẽ là một cô gái rất hạnh phúc, có người rất yêu cô ấy."
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, nhưng cũng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt, dáng vẻ rất tao nhã và bá đạo, chỉ là hai mắt xẹt qua một chút bi thương, thì ra người đàn ông ưu buồn, thật hấp dẫn, cô lặng yên nhìn anh thật lâu, giống như sinh mạng chợt nhẹ tênh, cô đưa điện thoại di động cho anh nói: "Chiếc nhẫn này rất đẹp mắt, dùng để cầu hôn, thật thích hợp. Chúc phúc hai người hạnh phúc đầu bạc, một lòng thương yêu."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hình ảnh trong điện thoại di động, cũng không nhận lấy.
Đường Khả Hinh trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong lòng bàn tay Tưởng Thiên Lỗi, mới chậm rãi xoay người, hai mắt đỏ thắm, lại thoáng qua một chút lạnh lùng.
Tưởng Thiên Lỗi nắm điện thoại, cảm giác người trước mặt sắp kéo cửa ra đi ra ngoài, anh chợt tiến lên nắm chặt cổ tay của cô! !
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng cô, sâu kín nói: "Tối hôm qua. . . . . . hai người. . . . . . Thật ở chung một chỗ sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Thật ở chung một chỗ!"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháp, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, nói: "Đừng nói dối!"
Đường Khả Hinh đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn ánh mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi, cô lại im lặng nói: "Anh quan tâm em ở chung một chỗ với ai sao? Cho dù em ở chung một chỗ với ai, cũng chân thực hơn so với anh !"
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nhìn cô!
Đường Khả Hinh nhớ tới lời nói sáng nay, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào nói: "Em đã từng yêu một người, anh ấy là người yêu đầu tiên trong đời em, cũng là người thân và rượu đỏ trong đời em, rất muốn nói lớn tiếng yêu anh! Nhưng anh ấy không tin em, điều này so với không yêu em, càng làm cho em đau lòng hơn, giống như tất cả động lòng, tất cả ngọt ngào trong quá khứ, tất cả mọi thứ đều là giả dối! Nhưng em có cần anh tin tưởng em sao? Bây giờ em cùng người nào ở chung một chỗ, cũng không liên can tới anh! Xin anh không nên rối rắm một chút tình cảm này, bởi vì Tổng Giám đốc Tưởng anh rối rắm tình cảm quá nhiều! !"
Đường Khả Hinh chợt vung bỏ tay của anh, muốn xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi lại chợt tiến lên, đưa hai tay đau lòng nắm chặt bả vai của cô, mười ngón tay dường như muốn cắm vào trong thịt cô.
Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói: "Xin Tổng Giám đốc Tưởng chú ý đến hôn sự của anh, Đường Khả Hinh em vô ý trộn lẫn vào cuộc đời của anh, là trước kia em tham lam, muốn quá nhiều. Xin tha thứ cho em lúc ấy ngây thơ chân chất, đối với tình yêu tưởng tượnh không đủ, phòng bị không đủ, bảo vệ không đủ, cho nên hôm nay mới bị thương, em không oán được người khác, em không trách được người khác! Tương lai, em tin em sẽ tìm được hạnh phúc của em, cuối cùng có một ngày, có thể thản nhiên ở trước mặt của anh, gặp thoáng qua!"
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh!
Nước mắt chảy xuống .
Cô kiên cường vứt bỏ tay anh nơi bả vai, tiếp tục bước đi!
Tưởng Thiên Lỗi chợt nắm chặt bả vai của cô, ôm cô vào trong ngực, từ phía sau lưng ôm chặt bả vai của cô, cúi xuống! !
Đường Khả Hinh cắn chặt răng không lên tiếng.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cúi mặt ở cổ của cô, kích động bất đắc dĩ run rẩy nói.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nước mắt chảy xuống, dọc theo khuôn mặt lăn xuống rơi tới cổ tay anh.
Tưởng Thiên Lỗi cảm giác cô gái trong ngực khổ sở run rẩy, vẫn không ngừng rơi lệ, anh đành phải cắn chặt răng, chậm rãi đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, chuẩn xác dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt rơi xuống. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, vẫn im lặng từ phía sau lau đi nước mắt trên mặt cô, một lần nữa đau lòng nói: "Xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ."
Thân thể Đường Khả Hinh bắt đầu khổ sở run rẩy, nghe những lời này, đột nhiên tức giận xoay người, liều mạng vỗ vào lồng ngực của anh, tức giận rơi lệ nói: "Anh nói xin lỗi, làm gì? Ai muốn nghe xin lỗi! ! Nếu anh xin lỗi, anh mua một chiếc nhẫn cho em đi! ! Mua một chiếc nhẫn kim cương lớn nhất thế giới cho em, dũng cảm đeo vào trên tay của em! ! Vậy em sẽ tha thứ cho anh!"
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô gái trước mặt, muốn đưa tay dìu cô. . . . . .
"Anh buông tay! ! Rốt cuộc anh muốn em làm sao? Để cho em xoay người đi khỏi, không phải tốt sao? Anh kéo em lại làm gì ! ! Em để cho anh đi, anh còn không đi sao? Anh ở lại, đến lúc đó em có thể cầm chân anh sao! ?" Đường Khả Hinh kêu to!
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi tràn lệ, muốn đưa tay ôm cô.
"Anh buông tay ! !" Đường Khả Hinh đẩy anh ra, khóc nói: "Lo mà cùng chị ấy sống chung hạnh phúc đi! Nếu anh nói xin lỗi, vậy em nói tha thứ cho anh, được chưa? ! Chúng ta đừng quấy rầy cuộc sống lẫn nhau! Cho dù có một ngày, anh thật sự quay đầu lại, tình yêu này em cũng không chịu nổi rồi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vội vàng nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh chợt đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại, nước mắt rơi xuống, lại nhanh chóng lau đi, bước nhanh tới thang máy, cách xa thế giới của anh một chút, xa một chút nữa! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong phòng làm việc, trong đầu nhớ lại nụ hôn say mê cùng cô, còn có trong bóng đêm dựa vào nhau, ôm nhau, hai mắt anh mãnh liệt chợt lóe, nhớ tới Đường Khả Hinh nói: anh thật sự quay đầu lại, tình yêu này em cũng không chịu nổi rồi. . . . . . Dao bén nhọn đâm vào trong thân thể của anh, chợt kéo ra cửa phòng làm việc, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh sắp đi vào thang máy, ở trước mặt tất cả bộ phận hành chính và thư kí, trầm giọng kêu to: "Đường Khả Hinh! !"
Nhân viên cả tầng lầu lập tức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, quay đầu lại, tò mò liếc về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia. . . . . .
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhìn thang máy sắp đến lầu cuối, vẫn im lặng không lên tiếng.
"Đừng đi! !" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn bóng lưng của cô, cắn chặt răng, nói ra những lời này! !
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, kinh ngạc chớp động hai mắt, nước mắt rơi xuống.
"Đừng đi! Anh nghe lời em, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, giải quyết vấn đề! Cho đối phương thêm một cơ hội! Tin tưởng anh lần này! Tin tưởng anh," Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm cô, đau lòng gọi!
Nước mắt từng viên lăn xuống.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, mặc cho nước mắt lăn xuống, giống như ngàn đời vạn kiếp, cuối cùng đi đến hôm nay, thân thể bởi vì kích động run rẩy, đau đến sắp hít thở không thông, muốn chết, nhớ lại sáng sớm ngày đó, ở trong mưa bay, có một cô gái sau một cơn bệnh nặng, tay cầm gậy gỗ nho nhỏ, chống thân thể sốt cao, từng bước từng bước đi lên núi, vừa lên núi, vừa đau đến hít thở không thông, mấy lần ngã ngồi trên bậc thang ướt đẫm, nước mắt từng viên lăn xuống, muốn buông tha, lại nhìn trong vũ trụ chỉ có mình, hiểu được nếu như mình không thương mình, thì sẽ không ai thương mình, ngay cả cỏ non nho nhỏ, đóa hoa nhỏ cũng học được cách khoe màu sắc của mình. . . . . .
"Chúng ta đi xem phim. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vẫn không quan tâm ánh mắt của mọi người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đau lòng nói: "Em muốn xem cái gì thì xem cái đó, nhưng đừng xem phim tình yêu. . . . . . Bởi vì chúng ta . . . . . . không cần xem!" "
Đường Khả Hinh dừng lại, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Cửa thang máy mở ra!
Đường Khả Hinh nhìn về phía bên trong không có một bóng người, đang đợi mình đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi gấp rút tiến lên, nhìn bóng lưng cô, nói nhanh: "Chúng ta cùng trải qua mọi chuyện! ! Cùng giải quyết vấn đề!"
Đường Khả Hinh cảm giác bước chân sau lưng càng lúc càng gần, nước mắt của cô lại từng viên rơi xuống, nhớ tới nơi núi rừng đã mai táng ánh sáng tình yêu, có lẽ bước đầu tiên học lớn lên thì phải biết buông tay, cô không nói gì thêm, lúc cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, người cất bước đi vào!
"Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Tưởng Thiên Lỗi mạnh mẽ nhào tới, thang máy mới vừa đóng, hai tay của anh chống trước cánh cửa, nhìn qua khe hở, lộ ra một chút màu đen, sau đó cửa đóng chặt lại, cuối cùng lộ ra một chút cô đơn, hai mắt của anh tràn lệ, cô đơn nhìn cánh cửa, trái tim đau đớn giống như đã trải qua dâu bể tang thương, mười ngón tay nắm chặt trước cửa bằng thép, nhớ tới lúc cô đi khỏi rất dứt khoát, rốt cuộc phát hiện ra cái gì gọi là đánh mất.
Anh làm sao đánh mất?
Tưởng Thiên Lỗi mất mát đôi tay xuống, nhớ tới cô gái kia, đứng trong gió rét, nhìn mình cười ngọt ngào, vẫn không vẫy tay với mình, ánh mắt mãi mãi mang thâm tình nhìn mình. . . . . .
Bên trong thang máy!
Đường Khả Hinh ngồi xổm ở trên sàn, thất thanh khóc rống, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc nói: "Cha! Con làm đúng không? Con làm đúng đúng không? Con rất đau, con rất khổ, là đúng không? Cha! Cha nói cho con biết, là đúng không?"
Mặt của cô dán vào bên cửa thang máy, nước mắt dọc theo cửa thang máy rơi xuống, cô tiếp tục run rẩy khóc, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: "Quyết định hạnh phúc của mình, là thái độ của bản thân mình!"
Đôi tay cô che mặt, lại thất thanh khóc rống, nước mắt lăn xuống!
Có chút tình yêu, không phải không thể quay lại, cũng không phải không thể tha thứ, chỉ là phần tình yêu này biến mất trong gió, cô muốn bắt cũng không được, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. . . . . .
"Biết rõ đi khỏi anh rất khó khăn, yêu một người sẽ cô đơn, nhưng em lại không muốn mãi mãi rơi lệ, không muốn . . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.