Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 444: GIẢ
Hàn Trinh Trinh
11/04/2016
Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt quét ngang cả gian phòng trống rỗng, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng đi tới, che lấp mùi hương.
Trương Bồi Hiên nhìn lướt toàn bộ không gian, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
"Mời vào. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói.
Đường Khả Hinh và Trương Bồi Hiên rối rít mỉm cười gật đầu, liền chậm rãi đi vào.
Phịch một tiếng, từ toilet truyền đến.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt.
Ánh mắt sắc bén của Trương Bồi Hiên lập tức nhìn sang phòng tắm!
"Darling?" Eva chỉ khoác áo choàng tắm đi ra, nhìn bên trong phòng khách, cô ồ một tiếng, nắm chặt khăn tắm màu trắng trên ngực, nhanh chóng đi vào.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi. . . . . ." Trương Bồi Hiên cũng hơi xoay người, nhìn Đạt Khoa cười miễn cưỡng xin lỗi.
Đạt Khoa cũng mỉm cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, nói mấy câu. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng, hai mắt vẫn mãnh liệt di chuyển xung quanh không gian yên tĩnh, khứu giác mãnh liệt, theo bản năng hít mùi Đinh Hương, hơi nghiêng mặt, ánh mắt vừa định rơi vào một tấm màn ba lớp thật dày trên cửa sổ sát đất. . . . . .
Bóng dáng đẹp trai của Trương Bồi Hiên nhất thời ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.
Trương Bồi Hiên từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng mập mờ nhưng vô cùng sắc bén.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mang giày cao gót 1 tất 2 từng bước từng bước đạp, lui về phía sau. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong rèm cửa sổ dày, nhìn tên nhóc Trương Bồi Hiên đi về phía Đường Khả Hinh sắp dán bên cửa sổ, hai mắt của anh nhíu lại, lập tức lộ ra ánh sáng không vui.
Đường Khả Hinh lại bình tĩnh mỉm cười, im lặng tựa vào trước cửa sổ sát đất, lúc Trương Bồi Hiên sắp sửa dán vào mình, vừa muốn cúi đầu hôn thì cô nhẹ nhàng cong chân phải, giày cao gót đạp nhẹ mặt tường, đầu gối khẽ ngăn người đối phương dán tới. . . . . .
Trương Bồi Hiên dừng lại động tác, im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, quyến rũ nhìn anh, mỉm cười nói: "Cậu chủ Trương, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Trương Bồi Hiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một chút kích thích khiêu thích, chậm rãi vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, cảm tính, dịu dàng nói: "Đối với tôi . . . . . Không có cảm giác sao?"
Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, im lặng.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn Trương Bồi Hiên, trong thân thể sắp tràn ra lửa giận! !
Đường Khả Hinh giống như biết Trang Hạo Nhiên tức giận, liền mỉm cười nói: "Cậu chủ Trương, tôi biết rõ anh luôn thích nói đùa, nhưng đừng đùa kiểu này, tôi . . . . . Là bạn gái của Tổng Giám đốc Trang . . . . . ."
Trương Bồi Hiên xem thường nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, vẫn mỉm cười, nói: "Lần trước tôi từng có gặp mặt cha của anh một lần, ông ấy còn muốn thu nhận tôi làm con gái nuôi, xem ra giữa duyên phận giữa tôi và anh không cạn. Cho tới hôm nay hảo cảm của tôi tăng lên gấp bội. . . . . ."
Trương Bồi Hiên nghe đến cha, cũng chăm chú nhìn cô gái này, nhưng cũng không dám làm loạn nữa.
Đường Khả Hinh quyến rũ cúi đầu, nở nụ cười tươi.
"Đường tiểu thư. . . . . ." Tiếng của Đạt Khoa từ trước phòng tắm truyền đến.
Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh lập tức hơi tách ra, cùng nhau cười nhìn về phía Đạt Khoa.
"Xin lỗi. . . . . . Để cho mọi người chờ lâu. . . . . . Mời ngồi. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười cùng Eva mặc váy ngắn màu vàng bó sát người, hấp dẫn phong tình đi ra, mời bọn họ ngồi.
Đường Khả Hinh vừa nghe, liền mỉm cười hơi cúi đầu, đến ngồi ở trên ghế sa lon gần trước cửa sổ sát đất, nâng nhẹ đùi phải về phía bên phải, ngồi rất khiêu gợi. . . . . .
Trương Bồi Hiên bên ngồi ở đối diện với cô, Đạt Khoa ngồi ở ghế sa lon một người, Eva ngồi ở thành ghế sa lon, dựa vào chồng, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn cô, dịu dàng mỉm cười.
Eva cũng cười nhạt, lại nhìn Trương Bồi Hiên cao lớn đẹp trai, hai mắt lập tức sáng lên.
"Đường tiểu thư. . . . . ." Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Tôi đã căn dặn Eva đến cửa hàng nhãn hiệu quen thuộc, đặt mấy bộ váy lễ phục cho cô, sau đó cô có thể chọn bộ cô thích. . . . . ."
"Cám ơn." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.
"Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: "Không bằng chúng ta thừa dịp trời trong nắng ấm, lúc có giai nhân làm bạn, thưởng thức trước chai Conti 1980, 32 năm, như thế nào?"
Hôm nay tâm trạng của Đạt Khoa rất khác thường, liền gật đầu, cười nói: "Tốt."
Trương Bồi Hiên vừa búng ngón tay, bảo trợ lý đi tới, căn dặn anh ta: "Lập tức bảo Quản lý quầy rượu trên thuyền, lấy chai Conti 1980 quý giá tới đây cho tôi."
Trợ lý lập tức gật đầu, nhanh chóng xoay người, đi ra ngoài.
Trương Bồi Hiên thừa dịp này, tán gẫu với Đạt Khoa một chút chuyện giải trí lý thú trong nước, Eva vừa đi chuẩn bị món ăn Bhutan, dùng để chiêu đãi tất cả khách, lúc đi khỏi, hôn nhẹ trên mặt Đạt Khoa.
Đường Khả Hinh tránh ánh mắt cô, giả vờ như có chút nhàm chán, mỉm cười ngửa mặt nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt lập tức quét tới Trang Hạo Nhiên, quả nhiên núp ở trong rèm cửa sổ, nhìn mình chằm chằm, cô thở dài một hơi, liếc về phía Đạt Khoa khẽ mỉm cười, lại dùng khóe mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, ánh mắt hỏi: lấy đồ được không?
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lắc đầu một cái.
Cảm thấy nản lòng.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra lo lắng, nhìn Đạt Khoa và Trương Bồi Hiên, bọn họ đang sôi nổi tán gẫu, cô chớp mắt, lại nghiêng mặt thật cẩn thận nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Đường Khả Hinh, âm thầm đưa ra hai ngón tay, chỉ về phía Đạt Khoa, ra dấu đi. Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút hiểu ý gật đầu, ý là để cho bọn họ đi khỏi gian phòng này.
Lúc này Trang Hạo Nhiên lấy ra một cái chai nho nhỏ màu nâu, nhẹ nhàng để trên mặt đất, giày da đá tới. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Trương Bồi Hiên, lúc này anh cũng vừa khéo mập mờ nhìn mình, cô chớp mắt chớp mắt, cười ngọt ngào.
Trang Hạo Nhiên âm thầm, dùng giày da đá cái chai nho nhỏ, lăn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bọn họ, cảm thấy có một vật kịp chạm đến giày cao gót, cô lập tức nắm vật đó, cẩn thận giấu vào bên trong ghế sa lon. . . . . .
Trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Đường Khả Hinh không nhịn được thở dài một hơi, tiếng gõ cửa vang lên, cô khẽ chớp mắt, nhìn lý quản tủ rượu, cẩn thận bảo nhân viên phụ vụ đẩy xe thức ăn đi tới, trên bàn quả nhiên để một chai Conti 1980, trong đầu của cô, nhanh chóng xoay tròn, suy nghĩ biện pháp gì để cho bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng?
Trong ánh mắt mong đợi của Đạt Khoa, Quản lý quầy rượu vừa muốn đeo bao tay trắng, mở chai. . . . . .
"Không cần. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười đưa tay ngăn cản, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nói: "Tôi tự mình làm."
Quản lý quầy rượu có chút không hiểu nhìn Đạt Khoa.
"Đi ra đi. . . . . ." Trương Bồi Hiên hiểu ý, đây là biểu hiện của người yêu rượu.
"Vâng . . . . ." Quản lý quầy rượu im lặng đi ra ngoài.
Đạt Khoa lập tức vui vẻ đứng lên, nói một câu chờ một chút, liền trực tiếp đi về phía quầy bar, lấy bình giải rượu hồ lô và dụng cụ mở chai, vừa tán gẫu với Trương Bồi Hiên vừa mở chai, xoay tròn vào nút gỗ sồi, một mùi thơm hơn trăm năm bay ra, mùi thơm lan ra làm cho người ta không kiềm chế được,. . . . . .
Đường Khả Hinh ngửi được mùi rượu đỏ, thân thể lập tức bình tĩnh, thậm chí hai mắt phát ra ánh sáng say mê.
"Rượu ngon. . . . . ." Đạt Khoa ngửi mùi thơm bay ra, cũng hết sức không tin nổi, thỏa mãn cười nói.
Trương Bồi Hiên cũng hài lòng mỉm cười.
Nắp chai mở ra.
Một mùi thơm nhanh chóng lan ra, mùi quýt, Đinh Hương, Yên Chi, lập tức quyện vào toàn bộ không gian.
Đạt Khoa hưng phấn đốt nến lên, ở dưới ánh nến, dùng phương pháp giải rượu truyền thống, nhanh chóng rót rượu đỏ trong bình vào bình giải rượu thủy tinh. . . . . .
Rượu ngon ngủ say mấy chục năm, cuối cùng mùi thơm hoa hồng xanh, bá đạo, mãnh liệt xông đến.
Đường Khả Hinh theo bản năng nhớ tới lời của Vitas: Buông lỏng chính mình, bản thân bình tĩnh, không úy kỵ, không cứng rắn, không chờ mong, mới có thể làm cho rượu đỏ sinh ra cảnh giới cao nhất, mặt của cô lộ ra ánh sáng bình tĩnh, lại muốn dùng cách của riêng mình cạnh tranh tài rượu đỏ, ánh mắt cô như nghĩ tới điều gì, lập tức sáng lên, trong đầu giống như tia chớp, thoáng qua Vitas và mình cụng ly, mình bởi vì chống đỡ không được, phun rượu trên người của ông, Vitas bất mãn tránh ra, trong đầu lại lóe lên một hình ảnh khác, Laurence hiền lành mỉm cười nhìn mình, nói: cô phải tin tưởng Vitas tiên sinh là một người yêu rượu, ông ấy sẽ không cầm một chai Conti 120 năm nói đùa với cô. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra. . . . . .
Đường Khả Hinh chợt nhìn Đạt Khoa, anh đã giải rượu xong, mùi thơm này.. cô theo bản năng hít mùi thơm này . . . . .
"Đường tiểu thư?" Đạt Khoa cầm một ly Conti 1980, tự mình đưa về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếm thử một chút Conti năm 1980. . . . . ."
Trong đầu Đường Khả Hinh thoáng qua chủ ý, chợt mỉm cười vươn tay, nhận lấy ly rượu kia, nói: "Cám ơn. . . . . ."
"Cạn ly. . . . . ." Đạt Khoa nâng ly về phía hai người, mỉm cười nói.
"Cạn ly. . . . . ." Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh cùng nâng ly, cúi đầu uống Conti 32 năm.
"Quả nhiên rượu ngon. . . . . ." Đạt Khoa kích động nâng ly, nhìn Trương Bồi Hiên vô cùng hưng phấn cười nói: "Mùi vị tôi tìm kiếm nhiều năm. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Tìm được rồi. . . . . . Cám ơn ngài, Trương tiên sinh!"
Trương Bồi Hiên khẽ nâng ly, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh lại bình tĩnh nâng ly, cúi đầu uống một ngụm, con ngươi xoay tròn phát ra ánh sáng thăm thẳm, trên mặt lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hai người đang hưng phấn, đột nhiên lạnh nhạt cười nói: "Chai rượu này. . . . . . Là giả!"
Trương Bồi Hiên và Đạt Khoa đồng thời khiếp sợ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cái gì? Giả?"
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, trên mặt lại lộ ra khẳng định, nói: "Chai rượu đỏ Conti 1980 này . . . . . . Là giả! !"
Trương Bồi Hiên nhìn lướt toàn bộ không gian, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
"Mời vào. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói.
Đường Khả Hinh và Trương Bồi Hiên rối rít mỉm cười gật đầu, liền chậm rãi đi vào.
Phịch một tiếng, từ toilet truyền đến.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt.
Ánh mắt sắc bén của Trương Bồi Hiên lập tức nhìn sang phòng tắm!
"Darling?" Eva chỉ khoác áo choàng tắm đi ra, nhìn bên trong phòng khách, cô ồ một tiếng, nắm chặt khăn tắm màu trắng trên ngực, nhanh chóng đi vào.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi. . . . . ." Trương Bồi Hiên cũng hơi xoay người, nhìn Đạt Khoa cười miễn cưỡng xin lỗi.
Đạt Khoa cũng mỉm cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, nói mấy câu. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng, hai mắt vẫn mãnh liệt di chuyển xung quanh không gian yên tĩnh, khứu giác mãnh liệt, theo bản năng hít mùi Đinh Hương, hơi nghiêng mặt, ánh mắt vừa định rơi vào một tấm màn ba lớp thật dày trên cửa sổ sát đất. . . . . .
Bóng dáng đẹp trai của Trương Bồi Hiên nhất thời ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.
Trương Bồi Hiên từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng mập mờ nhưng vô cùng sắc bén.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mang giày cao gót 1 tất 2 từng bước từng bước đạp, lui về phía sau. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở trong rèm cửa sổ dày, nhìn tên nhóc Trương Bồi Hiên đi về phía Đường Khả Hinh sắp dán bên cửa sổ, hai mắt của anh nhíu lại, lập tức lộ ra ánh sáng không vui.
Đường Khả Hinh lại bình tĩnh mỉm cười, im lặng tựa vào trước cửa sổ sát đất, lúc Trương Bồi Hiên sắp sửa dán vào mình, vừa muốn cúi đầu hôn thì cô nhẹ nhàng cong chân phải, giày cao gót đạp nhẹ mặt tường, đầu gối khẽ ngăn người đối phương dán tới. . . . . .
Trương Bồi Hiên dừng lại động tác, im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, quyến rũ nhìn anh, mỉm cười nói: "Cậu chủ Trương, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Trương Bồi Hiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một chút kích thích khiêu thích, chậm rãi vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, cảm tính, dịu dàng nói: "Đối với tôi . . . . . Không có cảm giác sao?"
Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, im lặng.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn Trương Bồi Hiên, trong thân thể sắp tràn ra lửa giận! !
Đường Khả Hinh giống như biết Trang Hạo Nhiên tức giận, liền mỉm cười nói: "Cậu chủ Trương, tôi biết rõ anh luôn thích nói đùa, nhưng đừng đùa kiểu này, tôi . . . . . Là bạn gái của Tổng Giám đốc Trang . . . . . ."
Trương Bồi Hiên xem thường nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, vẫn mỉm cười, nói: "Lần trước tôi từng có gặp mặt cha của anh một lần, ông ấy còn muốn thu nhận tôi làm con gái nuôi, xem ra giữa duyên phận giữa tôi và anh không cạn. Cho tới hôm nay hảo cảm của tôi tăng lên gấp bội. . . . . ."
Trương Bồi Hiên nghe đến cha, cũng chăm chú nhìn cô gái này, nhưng cũng không dám làm loạn nữa.
Đường Khả Hinh quyến rũ cúi đầu, nở nụ cười tươi.
"Đường tiểu thư. . . . . ." Tiếng của Đạt Khoa từ trước phòng tắm truyền đến.
Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh lập tức hơi tách ra, cùng nhau cười nhìn về phía Đạt Khoa.
"Xin lỗi. . . . . . Để cho mọi người chờ lâu. . . . . . Mời ngồi. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười cùng Eva mặc váy ngắn màu vàng bó sát người, hấp dẫn phong tình đi ra, mời bọn họ ngồi.
Đường Khả Hinh vừa nghe, liền mỉm cười hơi cúi đầu, đến ngồi ở trên ghế sa lon gần trước cửa sổ sát đất, nâng nhẹ đùi phải về phía bên phải, ngồi rất khiêu gợi. . . . . .
Trương Bồi Hiên bên ngồi ở đối diện với cô, Đạt Khoa ngồi ở ghế sa lon một người, Eva ngồi ở thành ghế sa lon, dựa vào chồng, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn cô, dịu dàng mỉm cười.
Eva cũng cười nhạt, lại nhìn Trương Bồi Hiên cao lớn đẹp trai, hai mắt lập tức sáng lên.
"Đường tiểu thư. . . . . ." Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Tôi đã căn dặn Eva đến cửa hàng nhãn hiệu quen thuộc, đặt mấy bộ váy lễ phục cho cô, sau đó cô có thể chọn bộ cô thích. . . . . ."
"Cám ơn." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.
"Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, mỉm cười nói: "Không bằng chúng ta thừa dịp trời trong nắng ấm, lúc có giai nhân làm bạn, thưởng thức trước chai Conti 1980, 32 năm, như thế nào?"
Hôm nay tâm trạng của Đạt Khoa rất khác thường, liền gật đầu, cười nói: "Tốt."
Trương Bồi Hiên vừa búng ngón tay, bảo trợ lý đi tới, căn dặn anh ta: "Lập tức bảo Quản lý quầy rượu trên thuyền, lấy chai Conti 1980 quý giá tới đây cho tôi."
Trợ lý lập tức gật đầu, nhanh chóng xoay người, đi ra ngoài.
Trương Bồi Hiên thừa dịp này, tán gẫu với Đạt Khoa một chút chuyện giải trí lý thú trong nước, Eva vừa đi chuẩn bị món ăn Bhutan, dùng để chiêu đãi tất cả khách, lúc đi khỏi, hôn nhẹ trên mặt Đạt Khoa.
Đường Khả Hinh tránh ánh mắt cô, giả vờ như có chút nhàm chán, mỉm cười ngửa mặt nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt lập tức quét tới Trang Hạo Nhiên, quả nhiên núp ở trong rèm cửa sổ, nhìn mình chằm chằm, cô thở dài một hơi, liếc về phía Đạt Khoa khẽ mỉm cười, lại dùng khóe mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, ánh mắt hỏi: lấy đồ được không?
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lắc đầu một cái.
Cảm thấy nản lòng.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lộ ra lo lắng, nhìn Đạt Khoa và Trương Bồi Hiên, bọn họ đang sôi nổi tán gẫu, cô chớp mắt, lại nghiêng mặt thật cẩn thận nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Đường Khả Hinh, âm thầm đưa ra hai ngón tay, chỉ về phía Đạt Khoa, ra dấu đi. Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút hiểu ý gật đầu, ý là để cho bọn họ đi khỏi gian phòng này.
Lúc này Trang Hạo Nhiên lấy ra một cái chai nho nhỏ màu nâu, nhẹ nhàng để trên mặt đất, giày da đá tới. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Trương Bồi Hiên, lúc này anh cũng vừa khéo mập mờ nhìn mình, cô chớp mắt chớp mắt, cười ngọt ngào.
Trang Hạo Nhiên âm thầm, dùng giày da đá cái chai nho nhỏ, lăn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bọn họ, cảm thấy có một vật kịp chạm đến giày cao gót, cô lập tức nắm vật đó, cẩn thận giấu vào bên trong ghế sa lon. . . . . .
Trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Đường Khả Hinh không nhịn được thở dài một hơi, tiếng gõ cửa vang lên, cô khẽ chớp mắt, nhìn lý quản tủ rượu, cẩn thận bảo nhân viên phụ vụ đẩy xe thức ăn đi tới, trên bàn quả nhiên để một chai Conti 1980, trong đầu của cô, nhanh chóng xoay tròn, suy nghĩ biện pháp gì để cho bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng?
Trong ánh mắt mong đợi của Đạt Khoa, Quản lý quầy rượu vừa muốn đeo bao tay trắng, mở chai. . . . . .
"Không cần. . . . . ." Đạt Khoa mỉm cười đưa tay ngăn cản, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nói: "Tôi tự mình làm."
Quản lý quầy rượu có chút không hiểu nhìn Đạt Khoa.
"Đi ra đi. . . . . ." Trương Bồi Hiên hiểu ý, đây là biểu hiện của người yêu rượu.
"Vâng . . . . ." Quản lý quầy rượu im lặng đi ra ngoài.
Đạt Khoa lập tức vui vẻ đứng lên, nói một câu chờ một chút, liền trực tiếp đi về phía quầy bar, lấy bình giải rượu hồ lô và dụng cụ mở chai, vừa tán gẫu với Trương Bồi Hiên vừa mở chai, xoay tròn vào nút gỗ sồi, một mùi thơm hơn trăm năm bay ra, mùi thơm lan ra làm cho người ta không kiềm chế được,. . . . . .
Đường Khả Hinh ngửi được mùi rượu đỏ, thân thể lập tức bình tĩnh, thậm chí hai mắt phát ra ánh sáng say mê.
"Rượu ngon. . . . . ." Đạt Khoa ngửi mùi thơm bay ra, cũng hết sức không tin nổi, thỏa mãn cười nói.
Trương Bồi Hiên cũng hài lòng mỉm cười.
Nắp chai mở ra.
Một mùi thơm nhanh chóng lan ra, mùi quýt, Đinh Hương, Yên Chi, lập tức quyện vào toàn bộ không gian.
Đạt Khoa hưng phấn đốt nến lên, ở dưới ánh nến, dùng phương pháp giải rượu truyền thống, nhanh chóng rót rượu đỏ trong bình vào bình giải rượu thủy tinh. . . . . .
Rượu ngon ngủ say mấy chục năm, cuối cùng mùi thơm hoa hồng xanh, bá đạo, mãnh liệt xông đến.
Đường Khả Hinh theo bản năng nhớ tới lời của Vitas: Buông lỏng chính mình, bản thân bình tĩnh, không úy kỵ, không cứng rắn, không chờ mong, mới có thể làm cho rượu đỏ sinh ra cảnh giới cao nhất, mặt của cô lộ ra ánh sáng bình tĩnh, lại muốn dùng cách của riêng mình cạnh tranh tài rượu đỏ, ánh mắt cô như nghĩ tới điều gì, lập tức sáng lên, trong đầu giống như tia chớp, thoáng qua Vitas và mình cụng ly, mình bởi vì chống đỡ không được, phun rượu trên người của ông, Vitas bất mãn tránh ra, trong đầu lại lóe lên một hình ảnh khác, Laurence hiền lành mỉm cười nhìn mình, nói: cô phải tin tưởng Vitas tiên sinh là một người yêu rượu, ông ấy sẽ không cầm một chai Conti 120 năm nói đùa với cô. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra. . . . . .
Đường Khả Hinh chợt nhìn Đạt Khoa, anh đã giải rượu xong, mùi thơm này.. cô theo bản năng hít mùi thơm này . . . . .
"Đường tiểu thư?" Đạt Khoa cầm một ly Conti 1980, tự mình đưa về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếm thử một chút Conti năm 1980. . . . . ."
Trong đầu Đường Khả Hinh thoáng qua chủ ý, chợt mỉm cười vươn tay, nhận lấy ly rượu kia, nói: "Cám ơn. . . . . ."
"Cạn ly. . . . . ." Đạt Khoa nâng ly về phía hai người, mỉm cười nói.
"Cạn ly. . . . . ." Trương Bồi Hiên và Đường Khả Hinh cùng nâng ly, cúi đầu uống Conti 32 năm.
"Quả nhiên rượu ngon. . . . . ." Đạt Khoa kích động nâng ly, nhìn Trương Bồi Hiên vô cùng hưng phấn cười nói: "Mùi vị tôi tìm kiếm nhiều năm. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Tìm được rồi. . . . . . Cám ơn ngài, Trương tiên sinh!"
Trương Bồi Hiên khẽ nâng ly, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh lại bình tĩnh nâng ly, cúi đầu uống một ngụm, con ngươi xoay tròn phát ra ánh sáng thăm thẳm, trên mặt lộ ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hai người đang hưng phấn, đột nhiên lạnh nhạt cười nói: "Chai rượu này. . . . . . Là giả!"
Trương Bồi Hiên và Đạt Khoa đồng thời khiếp sợ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cái gì? Giả?"
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, trên mặt lại lộ ra khẳng định, nói: "Chai rượu đỏ Conti 1980 này . . . . . . Là giả! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.