Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1095: KHÔNG CÓ TƯ CÁCH

Hàn Trinh Trinh

11/11/2016

Khách sạn Á Châu, lầu phụ!

Tất cả các nhân viên Hiệp hội rượu đỏ đang bận rộn, ra ra vào vào sắp xếp chỗ ở cho tất cả chuyên gia hầu rượu và bữa trưa tập thể sau đó !

Lầu 12, một phòng VIP, một cửa gỗ kiểu hoa hồng, hoa văn điêu khắc hết sức cổ điển mà truyền thống, ở giữa treo một tấm biển thủy tinh trong suốt, phía trên mặt có khắc ba chữ Đường Khả Hinh mạ vàng chia ra bằng tiếng trung, tiếng anh, tiếng pháp, bên dưới lóe sáng chữ chuyên gia hầu rượu quốc tế giải thích tượng trưng cho nó, hai chùm nho tím và lá xanh quấn vào nhau, có vẻ mơ mộng và tôn quý, dây leo màu xanh, giống như cô gái mở rộng ngón tay ngọc thon dài. . . . . .

Bên ngoài!

Xung quanh, tất cả đều là nhân viên chuyên trách của hiệp hội rượu đỏ và chuyên gia hầu rượu đến từ các nước trên thế giới, tới trao đổi lẫn nhau bằng các loại ngôn ngữ, có một số chuyên gia hầu rượu đã vào trong phòng, cầm dụng cụ mở chai đặc chế, không ngừng xoay tròn ở trong tay, có mấy tuyển thủ lợi dụng thời gian rảnh rỗi mở laptop đã được trang bị bên trong phòng, đăng nhập vào địa chỉ trang web hiệp hội rượu đỏ, xem lại những vấn đề cụ thể liên quan đến hôm nay bà George giải thích đề thi vòng thứ hai. . . . . .

Khắp nơi đều một mảnh bận rộn!

Bên trong phòng.

Phòng khách to lớn phong cách Châu Âu, khắp nơi trưng bày các loại dụng cụ nội thất sang trọng, bên cửa sổ sát đất còn có bàn đọc sách theo phong cách Châu Âu phục cổ kiểu cung đình, laptop cùng các tài liệu thi đấu liên quan, toàn bộ sắp xếp gọn gàng, yên lặng nằm ở nơi đó, mà Đường Khả Hinh lại tựa vào trên ghế dựa màu tím bên cửa sổ sát đất, bả vai dựa vào thủy tinh trong suốt, khuôn mặt tiều tụy, mệt mỏi không chịu nổi, ôm hai đầu gối, ánh mắt đờ đẫn nhìn hồ bơi như viên đá quý màu xanh rơi ngoài cửa sổ, giống như cái xác không có tư tưởng linh hồn, nhợt nhạt, mong manh yếu đuối. . . . . . .

Thơ Ngữ đau lòng đứng ở giữa phòng khách, nhìn Đường Khả Hinh ở đầu kia, bất đắc dĩ thở dài.

Tiên Nhi và Lạp Lạp đứng ở sau lưng cô, cũng rất lo lắng và bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh tiều tụy im lặng, rất đau lòng nói: "Đường tiểu thư như vậy làm sao bây giờ? Từ lúc cô ấy đi vào đến bây giờ đã hai tiếng, không nói một câu nào, thậm chí để cho cô ấy ăn một chút gì cũng không có hơi sức, có thể chưa bắt đầu thi đấu, người ngủm trước hay không?"

"Nói bậy!" Thơ Ngữ lập tức xoay người, giận dữ tráchmắng hai người bọn họ nói: "Các người đừng tưởng rằng Đường tiểu thư giống như các người, hễ mà không làm được chuyện, tìm rất nhiều lấy lý do! Cô ấy không phải là người như thế, cô ấy càng sẽ không làm như vậy! Chỉ là hôm nay thật sự quá bi thương, bạn bè tốt nhất của mình bởi vì mình mà mất mạng, đây là chuyện khó có thể vượt qua đối với tất cả mọi người! Cô ấy có thể xoay người trở lại đã là không dễ dàng, cho cô ấy một chút thời gian thôi. . . . . ."

Tiên Nhi và Lạp Lạp nghe xong, lập tức không dám lên tiếng, cúi đầu. . . . . .

Thơ Ngữ nói dứt lời, lại đau lòng xoay người, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh tiều tụy tựa vào trên ghế dựa, cô dừng ngưng một lát, mới chậm rãi đi tới Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy và dáng vẻ mệt mỏi của cô, chỉ đành phải lo lắng nói: "Đường tiểu thư, đã đến thời gian dùng cơm trưa, không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì đó? Hoặc bảo phòng ăn đưa tới món gì đó cho cô. . . . . ."

"Đúng vậy, đúng vậy! Nhất định phải ăn gì đó chứ! ! Chúng tôi nhìn cô như vậy, đều rất lo lắng !" Bọn Lạp Lạp cũng đi nhanh tới, nhìn Đường Khả Hinh gấp gáp nói.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh tiều tụy, tựa tại trước tường thủy tinh, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, không còn hơi sức lắc đầu một cái. . . . . .

". . . . . . . . . . ." Thơ Ngữ lập tức cảm thấy bất đắc dĩ đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh từ từ di động hai mắt, nhìn phía dưới hồ bơi, hai nữ đồng nghiệp mặc váy đồng phục phòng ăn màu đen đi qua, nhìn các cô chợt cảm thấy thời tiết rất rét lạnh, vừa trò chuyện vui vẻ, vừa cất bước đi tới, bóng dáng thanh xuân làm cô lập tức nhớ tới lúc mới gặp gỡ Tiểu Nhu, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, mắt to tròn trịa lúc nhìn ai cũng một mảnh thật thà đáng yêu, nhiệt tình làm mình có chút không thể tin được. . . . . .

Hai mắt cực nhanh ửng đỏ.

Hai mắt cô nhấp nhô nước mắt, theo bản năng hơi nghiêng đầu, có chút kí ức nhìn bóng dáng hai nữ đồng nghiệp tại hồ bơi đã biến mất ở trong lá bồng bềnh, trong lòng của cô chợt đau xót, khó nhịn được bi thương, đôi môi mím chặt run rẩy, nước mắt kích động rơi xuống. . . . .



Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Lạp Lạp khổ sở ngạc nhiên đi tới mở cửa, lại thấy Lý Á Lạc dẫn hai nhân viên phục vụ phòng ăn khách sạn, đang bưng một số món ăn Trung Quốc đứng ở trước cửa, khuôn mặt nở nụ cười nói: "Đây là món điểm tâm Trung Quốc và trái cây do Hiệp hội rượu đỏ và Khách sạn Á Châu lựa chọn chuẩn bị, mặc dù tôi biết rõ Đường tiểu thư là người Trung Quốc, đối với mấy món điểm tâm này thấy rồi, nhưng vẫn nếm thử một chút. . . . . ."

Tiên Nhi vội vàng đi tới, liên tục bưng qua hai đĩa điểm tâm, Lạp Lạp cũng vội nhận một đĩa trái cây, bên trong có nho khô, táo đường, long nhãn và các thứ khác, cô nhìn, liền trực tiếp bưng đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Đường tiểu thư, cô có muốn nếm thử một chút trái cây hay không?"

Đường Khả Hinh mệt mỏi nghiêng mặt, đôi mắt đẫm lệ di động, thấy đĩa thủy tinh bảy ngôi sao ở bên trong khay để mấy trái long nhãn sấy khô, cô lập tức nhớ tới trước kia Tiểu Nhu quá thích ăn nhất long nhãn sấy khô, ban đầu gặp mặt, cô luôn mang túi long nhãn sấy khô chạy tới nhà mình, dáng vẻ rất đáng yêu động lòng người, đến nay còn nhớ rõ, hai tròng mắt của cô lại đỏ lên cực nhanh, vươn tay chậm rãi cầm một trái long nhãn sấy khô xoay tròn ở trong tay, lại không nhịn được nhớ tới Tiểu Nhu, trái tim cảm giác đau như bị bóp chặt. . . . . .

Một bóng dáng, lạnh lùng xuất hiện tại cạnh cửa.

Lâm Tử Linh ôm vai, tựa tại cạnh cửa, giống như người xem xem náo nhiệt, rất nhạo báng nhìn Đường Khả Hinh tiều tụy trong phòng khách, nói: "Nếu như không nở bỏ bạn bè tốt của cô, không thể đi theo cùng cô ta, bi thương như vậy đi thi đấu, sẽ có thành tích tốt sao?"

Bên trong phòng, mọi người nhìn cô, bao gồm Đường Khả Hinh, sắc mặt đau đớn tiều tụy lạnh lùng, hai mắt tràn lệ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Tử Linh. . . . . .

Lâm Tử Linh không nhìn ánh mắt tức giận của Đường Khả Hinh, không quan tâm nói: "Nếu tôi là cô, tôi bạn bè tốt nhất chết vì tôi, tôi tuyệt đối không có cách nào tham gia thi đấu! Ít nhất ở trong thời gian ngắn như vậy, không có cách nào tham gia thi đấu! Nhưng cô quả thật không giống người khác! ! Xem ra cô hơi độc ác, hơi hèn hạ! Hoặc nói, ích kỷ một chút!"

Khuôn mặt Đường Khả Hinh nguội lạnh run rẩy, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tử Linh!

Lúc này Thơ Ngữ cũng không nhịn được, lập tức đứng dậy, khách khí nhưng nghiêm túc nói: "Vị tiểu thư này, không biết cô là ai, nhưng Đường tiểu thư của chúng tôi cần nghỉ ngơi. . . . . ."

Lâm Tử Linh ôm vai, vẻ mặt lộ ra nụ cười hả hê, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh cả người run rẩy, xúc động phẫn nộ, bi thương, đáng thương, lại không nhịn được bật cười nói: “Chúc mừng cô! Không cần thi đấu cô cũng đã thua! Tôi nghĩ, linh hồn bạn cô ở trên trời có linh, sẽ không để cho loại bạn bè ích kỷ như cô, vào lúc này, lấy được bất kỳ kết quả tốt! ! Lần này thi đấu rượu đỏ, mặc dù đất nước của cô tổ chức xa xỉ phung phí, nhưng không có được loại rượu tốt, mãi mãi. . . . . . Mãi mãi không có cách nào làm cho người ta nhớ đến được !"

Một bầu không khí không tầm thường, từ trong gian phòng chậm rãi tràn ra.

Khuôn mặt Đường Khả Hinh căng thẳng càng lúc càng lạnh lẽo, giống như hơi thở ngừng lại, tay nắm chặt trái long nhãn, nghe được bên trong âm thanh canh cách vang dội, cả người chợt bùng lên gai nhọn bởi vì bi thương mà không cách nào tuôn ra, chỉ thấy cô chậm rãi đi xuống ghế nằm, hai mắt phát ra một chút ánh sáng sắc bén, giống như thanh kiếm lạnh lẽo, từ từ đến gần Lâm Tử Linh. . . . . .

Lâm Tử Linh cũng hơi đứng thẳng người, nâng lên cảm giác đề phòng giống như ý chiến đấu, hai mắt cũng phát ra một chút ánh sáng, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đột nhiên tăng tốc, thân thể nhanh như gió, tay lưu loát nắm một ly rượu đỏ 100% Cabernet Sauvignon lúc nảy Thơ Ngữ rót cho mình, lập tức đi tới trước mặt của Lâm Tử Linh, giơ tay cầm ly rượu muốn hất tới phía trước. . . . . .

"Cô . . . . ." Lâm Tử Linh lui người về phía sau, lại có chút giật mình nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh lại cầm ly rượu đỏ, ngẩng mặt hơi có chút tái nhợt tiều tụy, nhưng vẫn tức giận và tràn đầy ý chí chiến đấu, ngẩng mặt nhìn Lâm Tử Linh, từng chữ từng chữ, chậm rãi nói: "Shinjiro Torii ! ! Người sáng lập tập đoàn rượu vang Suntory của Nhật Bản! Một thiên tài trong giới kinh doanh, một người cha của whisky phương Đông! Không chỉ có xây dựng hầm rượu nổi tiếng, còn sáng lập "Royal 12 năm" và các nhãn hiệu khác! ! Người đặt nền móng cho loại sản phẩm rượu vang của Tập đoàn xuyên quốc gia to lớn của Nhật Bản! ! Cả đời ông ấy điên cuồng vì Whisky, năm 2004, đã từng đạt được huy chương vàng bằng vào thể rượu "Suntory 50 năm" ở trên tiệc rượu bình luận rượu mạnh tại ISC quốc tế! Thể hiện đầy đủ bản lĩnh vững chắc sản xuất của tập đoàn Suntory!"

Cô nói xong, liền chắt lưỡi lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc cười lạnh nhìn Lâm Tử Linh!

Lâm Tử Linh trợn to hai mắt, nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười châm biếm, hai tròng mắt của cô không nhịn được nhanh chóng chớp lóe, một cơn tức giận tràn lên, lại nuốt không trôi, chỉ đành phải nuốt nghẹn, nhìn Đường Khả Hinh! !



Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, nhìn Lâm Tử Linh, sâu kín nói: "Tôi thật tiếc nuối! ! Tôi tiếc nuối hành động của cô làm mất hết mặt mũi của người xưa!"

Lâm Tử Linh nghe xong lời này, lập tức phổi nổ nhìn Đường Khả Hinh, cắn răng nghiến lợi gào lớn: "Cô có ý gì?"

"Tôi có ý gì?" Đường Khả Hinh tay cầm rượu đỏ, nhanh chóng cất bước, ép về phía Lâm Tử Linh, tràn đầy khí thế nói: "Ở trong bản đồ quy hoạch chi tiết có ghi chép miêu tả thế giới rượu đỏ đến nay, trên bản đồ vùng đất Châu Á, đất nước của cô và tôi vẫn không được lọt vào nhóm danh sách có tiếng trên bản! ! Nhưng đất nước của tôi mở rộng nhiều tập đoàn, Trường Thành, Trung Hoa, Dynasty, còn có một số nhà máy rượu vang Langes ở Châu Âu, kế tiếp là Pháp, Bordeaux, Úc và nhà máy rượu vang nổi tiếng khác tương lai sẽ đầu tư vào đất nước chúng tôi, không khỏi tiết lộ đất nước chúng tôi đang tiến lên phía trước! ! Hơn nữa các tập đoàn giành được huy chương vàng thể rượu quốc tế, huy chương bạc vân vân, số lượng tăng dần! Nhưng! Đất nước của cô thì thế nào?"

Lâm Tử Linh không hiểu nhìn Đường Khả Hinh, chớp mắt.

Đường Khả Hinh nắm chặt ly rượu, mu bàn tay nổi gân xanh, hai mắt phát ra chút ánh sáng sắc bén, lại nhìn Lâm Tử Linh, nhướng mày, lộ ra một chút kiêu ngạo, chậm rãi nói: "Hiện nay, cô và tôi, hai người Châu Á, cũng chưa từng có được một phần hoặc nửa phần giải thưởng vang dội ở lịch sử thi đấu chuyên gia hầu rượu ! ! Nhưng tại sao cô muốn nhìn chằm chằm vào tôi như vậy! ! ? Tôi cảm thấy rất kì quái! ! Bởi vì tôi . . . . . Chưa từng đặt cô vào trong mắt! !"

Trái tim nổ tung! !

Ánh mắt của Thơ Ngữ, Lạp Lạp và Tiên Nhi sáng lên, mọi người cũng há to miệng, rất kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

Lâm Tử Linh cũng thở phì phò, trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh, mặt vặn vẹo trái phải, tay nắm chặt quả đấm, cắm vào trong thịt! !

Đường Khả Hinh lại từng bước tiến tới gần, hai mắt trừng to, nhìn Lâm Tử Linh, lại từng chữ từng chữ lạnh lùng nói: "Vào ở trong tòa nhà này có mười chuyên gia hầu rượu! ! Ngoài sáu người Châu Á! ! Bất cứ người nào trong bọn họ cũng sẽ là đối thủ của tôi, nhưng chỉ có cô, không có tư cách!"

"Đường Khả Hinh! ! Cô đừng kiêu ngạo như vậy! ?" Lâm Tử Linh gào lớn với cô! !

"Kiêu ngạo?" Đường Khả Hinh lại cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Tử Linh, thật sự cảm thấy hết sức buồn cười nói: "Cô mới vừa chạy vào phòng của tôi, kêu loạn! Tại sao không kiêu ngạo? Tôi chính là muốn tham gia thi đấu lần này! Như thế nào? Tôi chính là một người ích kỷ vô tình vô nghĩa tàn nhẫn, như thế nào? Nếu như cô lo sợ, chúc mừng cô! Cô thua!"

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nghe nói như vậy, quả thật kích động đến muốn vỗ tay! !

Lâm Tử Linh nuốt cổ họng, cắn chặt môi dưới nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh lập tức thu hồi bi thương cuối cùng trên mặt mình, cầm ly rượu, ngẩng mặt lên nhìn cô, nói tiếp: "Cám ơn cô, cám ơn cô đi vào nhắc nhở tôi hiện tại không thích hợp bi thương! ! Cám ơn cô đi vào, trêu chọc nâng ý chí chiến đấu của tôi! ! Để tỏ lòng cám ơn của tôi, tôi mời cô uống ly rượu này! !"

Cô nói xong, lập tức tung cao chiếc ly thủy tinh trong tay lên không trung 360 độ, dịch rượu giống như bắn ra, làm cho Lâm Tử Linh và Á Lạc, còn có hai nhân viên phụ vụ rối rít kinh ngạc lui về phía sau, lại vô cùng thần kì phát hiện, ly rượu kia sau khi xoay tròn 360 độ trên không trung, lấy một loại độ mạnh yếu cực kỳ nhịp nhàng ổn định, chậm nữa rơi xuống. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay chộp một cái, liền nắm chặt ly rượu kia, rượu không có vẫy ra chút nào, thậm chí bay ra mùi thơm Cabernet Sauvignon trầm ổn, kín kẽ, mạnh mẽ và huyền thoại, hai mắt cô nhìn chòng chọc Lâm Tử Linh, lại lộ ra một chút ý vị châm biếm, cười nói: "Chiêu này, là hôm nay Kerry dạy cho tôi, lúc đó tôi nhìn thấy cũng kinh ngạc giống như cô, sau đó tôi mới phát hiện, thì ra đây cũng là một loại phương thức giải rượu thật tốt, chỉ là, không phải bất kỳ loại rượu nào cũng thích hợp, chút nữa cô trở về suy nghĩ một chút? Coi như là tôi rộng lượng, chia sẻ với cô một chút tâm đắc! !"

Cô không nói hai lời, lập tức cầm ly rượu trong tay ném về Lâm Tử Linh.

Lâm Tử Linh kêu lên một tiếng, đôi tay không nhịn được duỗi ra tay, mặc dù cầm ly rượu, nhưng rượu lại bắn ra ngoài, hai mắt của cô trừng to, nhìn rượu đỏ tràn ra, vẩy vào trên hai tay của mình, trái tim đập thình thịch, có chút không tin nổi. . . . . .

"Chậc chậc chậc chậc chậc. . . . . ." Đường Khả Hinh lại khi dễ nhìn cô, lắc đầu một cái, hoàn toàn xem thường muốn đi vào trong phòng, mới vừa sắp xoay người, lại dừng lại nhìn tới trước, ngẩn ra. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook