Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 120: Ngủ dậy bị bắt
Hàn Trinh Trinh
21/04/2015
Cả người Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ kia, ngã ngồi ở ghế sa lon bên cạnh, nước mắt điên cuồng lăn xuống.
Tiểu Nhu hoảng sợ không nói ra lời, nhìn Đường Khả Hinh, chớp mắt một cái, không dám thở mạnh.
Nhã Tuệ cũng sợ choáng váng, mệt mỏi ngồi dưới đất thở hổn hển, nuốt nước bọt nói: "Làm tôi sợ muốn chết, thật may con bé đáng chết này không có mở chai rượu, mở ra thì xong rồi."
Tiểu Nhu nghe lời này, mặt lập tức đỏ lên, gấp gáp đứng ở trước mặt của Khả Hinh, hoảng sợ hỏi: "Khả Hinh. . . . . . Xảy ra chuyện gì? Tôi làm sai rồi sao? Tôi . . . . . Tôi không cố ý. . . . . . Tôi nghe quản lý nói muốn khui rượu đỏ. . . . . . Tôi liền. . . . . . Tôi liền. . . . . ."
Cô càng nói càng sợ, đôi mắt to cuộn đầy nước mắt.
Khả Hinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Nhu, miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Cô yên tâm. Chỉ là chai rượu đỏ này không phải là chai muốn mở, đây là chai rượu đỏ đặc biệt, bởi vì tôi đã hứa với một người giữ nó ba năm rồi, có thể nó sẽ vĩnh viễn đi theo tôi. . . . . . Cho nên. . . . . . Nó đối với tôi rất quý trọng."
Tiểu Nhu nghe vậy càng thêm hoảng sợ đến nước mắt chảy xuống, mím môi khóc: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi . . . . . Tôi . . . . . Lúc nảy tôi không có mở, cô mau nhìn xem."
Ánh mắt nói không. Khả Hinh mỉm cười đưa bàn tay nhỏ bé đầy máu tươi, nhìn thoáng qua chai rượu đỏ vẫn đầy đủ không sứt mẻ, yên lòng cười nói: "Không có việc gì, tôi đã nhìn thấy rồi, cô không có mở. Cám ơn cô. . . . . . Thật xin lỗi, lúc nảy làm cô sợ."
Tiểu Nhu vội vàng lắc đầu một cái, nhìn tay của Khả Hinh, khóc nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cô mau cất chai rượu rồi băng bó tay. Chảy máu rất nhiều."
Nhã Tuệ lập tức xoay người nhìn về phía Khả Hinh, lúc này mới nóng lòng nói: "Ôi chao! Thật sự chảy không ít máu, mau lên. Băng bó một chút, đem chai rượu đỏ cất trước đi."
"Ừ." Khả Hinh lập tức đứng dậy, đem chai rượu đỏ cẩn thận đặt trở về tủ kính, đóng cửa kính, khóa kỹ, đè xuống mấy sưởi, điều chỉnh tốt nhiệt độ chống lạnh, rồi quan sát độ ẩm bên trong, không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhã Tuệ lập tức cầm lấy thuốc khử trùng, sát trùng cho Khả Hinh, sau đó băng bó cho cô.
Tiểu Nhu không nhịn được đi tới trước chai rượu đỏ kia, nhìn chai rượu đỏ có gần trăm năm lịch sử, liền lầu bầu nói: "Mới vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, một chai rượu đỏ quý giá như vậy, tại sao các người bảo tôi mở ra? Tôi lại không nghĩ quá nhiều. Chai rượu đỏ này rất quý giá sao? Mới nhìn giống như rất lâu năm."
Khả Hinh mỉm cười nhìn chai rượu đỏ bên trong tủ kính, thong thả nói: "Tôi cũng không biết, bởi vì lịch sử quá lâu, nhãn chai và số năm cũng đã bị mờ, chỉ mở đầu con số 17, có thể phán đoán số năm đã thật lâu."
"Ba năm nay, vì sợ chai rượu đỏ này ngã, bị trầy xước, tổn hại, mất mát, hư hao, cô ấy đã tốn bao nhiêu tâm tư?" Nhã Tuệ vẫn có chút tức giận nhìn Tiểu Nhu nói: "Riêng hộp ổn định nhiệt độ cho chai rượu cũng là cô ấy dùng một năm tiền lương làm việc ở trong kho hàng để mua. Để ở vị trí này, vừa vặn không đủ ánh sáng, lúc chúng tôi đi làm, rèm cửa sổ trong nhà cũng sẽ tự động đóng lại. Nếu lúc nảy cô thật sự không cẩn thận uống, cô ấy không khóc, tôi cũng muốn khóc, có trời mới biết, tôi theo cô ấy, vì chai rượu đỏ này, bị bao nhiêu tội?"
Tiểu Nhu nghe vậy, lại ảo não cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Khả Hinh quay đầu sang nhìn về phía Tiểu Nhu, mỉm cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Đều đã qua. Hiện tại không phải rất tốt sao, cô xem, không phải nó vẫn nằm yên ở bên trong sao?"
Tiểu Nhu cắn môi dưới rất đáng thương, nhìn chai rượu đỏ kia, không biết bảo bối nằm trong tủ kính kia đáng giá bao nhiêu, cô hối hận nói: "Lần sau tôi tới, mua chút nhang để cầu nguyện cho nó."
Phốc!
Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nở nụ cười, không chịu nổi người này.
"Được rồi, được rồi, chuyện không vui đã qua. Tôi cũng chết đói rồi, làm cơm nhanh lên." Nhã Tuệ hào hứng nói.
"Ừ!" Tiểu Nhu lập tức lấy lòng hai người bọn họ, cười nói: "Tôi giúp hai người một tay, tay của Khả Hinh bị thương, tôi làm cho, nhất định tôi có thể làm rất tốt, hai người yên tâm."
"Tốt." Khả Hinh cũng không có khách khí nói, sau đó mấy cô gái nhỏ cùng đi vào phòng bếp, vừa nói vừa cười rất bận rộn, qua một lúc lâu, liền dọn một bàn món ăn ra ngoài, sau đó Nhã Tuệ mở tủ ở trong phòng bếp, lấy ra chai rượu đỏ muốn mở, cầm dao mở chai, rất gọn gàng mở ra, nói: "Chai rượu đỏ năm 2000 này của tôi cũng có mười hai năm lịch sử phải không? Nó cũng được ủ ở trong thùng gỗ sồi thời gian không ngắn phải không? Ai muốn uống chai rượu trăm năm kia chứ? Tôi dám khẳng định nó rất khó uống."
Khả Hinh nghe Nhã Tuệ nói như vậy cũng không nhịn được cười, đem món Cá Lư hấp cuối cùng dọn trên bàn, mới nói: "Món ăn phải kết hợp với rượu đỏ, đây không phải là uống lộn xộn sao?"
"Nói như cô thì không cần uống gì hết" Nhã Tuệ không để ý tới cô, lấy ra ly cao cổ, sau đó rót cho mỗi người một ly, các cô ngồi vào trước một bàn lớn món ăn, nâng ly rượu đỏ, cùng nhau cười kêu to: "Cạn ly!"
"Hôm nay không say không về." Tiểu Nhu cười nói còn nhiệt tình hơn so với ai khác.
"Cô không về, cô ngủ ở đâu?" Nhã Tuệ lại đùa với Tiểu Nhu.
"Tôi . . . . ." Tiểu Nhu đỏ mặt nói: "Tôi . . . . . Tôi ngủ trên ghế sa lon."
"Ngủ ghế sa lon cái gì, ngủ với tôi!" Khả Hinh lập tức nhìn Tiểu Nhu cười nói.
"Ừ!" Tiểu Nhu cười rất ngọt, gật đầu.
"Nào! ! Cạn ly! Uống xong rượu đỏ, đợi lát nữa còn có bia, để chúc mừng Khả Hinh chúng ta thuận lợi tiến vào Khách sạn Á Châu, để chúc mừng hôm nay Khả Hinh chúng ta làm một chuyện quan trọng, mặc dù vất vả, mặc dù mệt mỏi, nhưng làm người không hề hối hận, thật để cho tôi rất nể phục! để chúc mừng người sống cố gắng sống, mỗi người đều có thể tràn đầy hạnh phúc! !" Nhã Tuệ giơ cao ly rượu!
Khả Hinh và Tiểu Nhu cũng giơ cao ly rượu, ba người cùng nhau cụng ly, cùng nhau uống rượu đỏ, Khả Hinh ngậm rượu đỏ trong miệng, lùa qua lại mấy lượt, mới hé cái miệng nhỏ, để cho không khí tràn vào trong khoang miệng, rượu kết hợp với không khí, kích thích vị giác tận hưởng đầy đủ hương vị quả nho mang đến cho mình, rồi chậm rãi nuốt xuống, cô hít thật sâu, cười ngọt ngào nói: "Rượu đỏ này có 65% phẩm Lệ Châu, 20% Xích Hà Châu, 15% Xà Long Châu phối hợp chưng cất, cho dù chưng cất trong thời gian ngắn, nhưng rượu hơn hẳn, lại thêm vào Xích Hà Châu ổn định tính bình hòa của Phẩm Lệ Châu và đắng chát của Xà Long Châu, tính chất rượu không xuất sắc, có cảm giác đặc biệt nguyên thủy. Sau khi uống vào, có một chút dư vị ngọt ngọt, chua chua, chát chát, theo thời gian, từ từ khuếch tán, kéo dài. . . . . ."
"Ồ. . . . . ." Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh thật sự rất sùng bái nói: "Cô thật sự rất lợi hại a. Chỉ ở kho rượu đỏ mấy ngày, xem một chút sách là có thể hiểu nhiều như vậy, thật giỏi!"
Nhã Tuệ không nói nên lời nhìn Tiểu Nhu, thật không phải là một con bé ngốc bình thường.
Khả Hinh cũng cười cười, lại giơ lên ly rượu đỏ, nói: "Cạn ly!"
"Cạn ly!" Ba cô gái cùng nhau vui vẻ cụng ly, sau đó hưng phấn cầm đũa lên, vừa ăn thức ăn trên bàn, vừa nói chuyện cười, Tiểu Nhu nhiệt tình ăn thịt gà rán do Khả Hinh làm, vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi. Tôi có chuyện quên nói với cô, lần trước Laurence tiên sinh nói muốn cử tôi đi học tập rượu đỏ, tôi từ chối rồi."
"Tại sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu ăn, có chút không hiểu hỏi.
Tiểu Nhu cười khúc khích, ăn một miếng thịt gà, cảm thấy có chút cay, liền uống một hớp rượu đỏ, mới nói: "Đây cũng không phải là năng lực của tôi có được, mặc dù tôi muốn đi, nhưng tôi biết rõ, tôi không có khả năng đó. Tôi không cần đi! Tôi cũng không muốn có lỗi với cô, loại cảm giác này giống như ăn trộm đồ của cô."
Khả Hinh dừng lại, nhìn cô gái ngốc Tiểu Nhu đưa đũa gắp một khối thịt Cá Lư, đưa đến trong chén mình, cô bất đắc dĩ cười nói: "Cô ăn đi, tại sao gắp cho tôi?"
Tiểu Nhu cười nói: "Cô rất gầy, ăn nhiều một chút. Thật ngạc nhiên a, tại sao cô biết làm món ăn, lại gầy như vậy ?"
Chương 120: Ngủ dậy bị bắt 2
Khả Hinh cúi đầu, nhìn khối thịt cá thật tươi ngon trong chén mình, phía trên có một chút hành lá cắt nhỏ, cô suy nghĩ một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu nói: "Tiểu Nhu. . . . . . Có có hứng thú học rượu đỏ không? Học đàng hoàng, sau này dựa vào năng lực của mình, đi thưởng thức rượu đỏ." (Tiểu Nhu là nhân vật chính trong phần 2).
Tiểu Nhu gắp khối đầu cá thả vào trong chén mình, nghe Khả Hinh hỏi, liền cười nói: "Tôi . . . . . Tôi rất ngốc, học không được đâu."
"Cô không cần quan tâm đến chuyện này, nếu cô muốn học, tương lai vẫn có cơ hội nhận được sự ủng hộ của Laurence tiên sinh. Nếu cô khát vọng như vậy, tôi sẽ hết sức nghiêm túc dạy cho cô thưởng thức rượu đỏ." Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nghiêm túc nói.
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn Khả Hinh.
Tiểu Nhu cầm đũa, rất nghiêm túc nghĩ vấn đề này.
"Tôi biết cô thích rượu đỏ, tôi có thể cảm nhận được. Cô là một người rất hưởng thụ cuộc sống, nhất là hưởng thụ vui vẻ, người như vậy, nhất định có thể nếm ra mùi vị rượu đỏ. Cô chấp nhận học không?" Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nói.
Tiểu Nhu nghe Khả Hinh nói vậy, con ngươi càng ngày càng sáng lên, cuối cùng sáng lấp lánh nhìn Khả Hinh nói: "Tôi thật sự có thể không?"
Khả Hinh cười gật đầu nói: "Ừm!"
Tiểu Nhu do dự một lúc, rốt cuộc cười nói: "Tốt! Nhưng tôi rất ngốc, cô phải từ từ dạy tôi a, tôi không có gì cả, nhưng sau này tôi sẽ làm giúp việc cho cô, cô kêu tôi làm gì tôi cũng chấp nhận, tôi đem Long Nhãn của nhà tôi cho cô."
"Đừng nói với tôi Long Nhãn nữa ! Hôm nay bởi vì Long Nhãn, thiếu chút nữa hại chúng tôi thảm rồi." Nhã Tuệ cười nói: "Cạn ly đi!"
"Cạn ly! Vì tương lai tốt đẹp của chúng ta, cạn ly! !" Tiểu Nhu vô cùng vui vẻ nâng ly rượu đỏ, hướng về phía mọi người cạn ly, cười nói.
Ba cô gái lại cụng ly một lần nữa! uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, lại vui vẻ cầm đũa lên, ăn món ăn trên bàn, trò chuyện vô cùng vui vẻ, Nhã Tuệ còn đặc biệt hát vài khúc hát vui vẻ, mấy người cùng nhau vỗ tay, cùng uống rượu..., đến cuối cùng tất cả mọi người cảm giác uống chưa tận hứng, lại mang bia uống tiếp, uống đến say ngất, Tiểu Nhu ngã ở trên ghế sa lon trước tiên, Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng ngã ở trên ghế sa lon, mặt đỏ lên, tất cả đều say, muốn ngủ thiếp. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Tiểu Nhu mơ mơ màng màng mở mắt, thở dốc một hơi, đầu óc choáng váng, cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy có một điện thoại di động ở trên bàn trà, màn hình sáng lên màu xanh, trong lòng của cô lẩm bẩm là điện thoại của ai vậy? Cô liếc nhìn Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người giống như miếng bánh ga-tô chồng lên nhau, ngủ ngon lành, cô gian nan đưa tay, cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhận máy, đầu óc choáng váng đáp lời: "Alô. . . . . ."
"Xin chào, xin cho gặp cậu chủ Tô. . . . . ." Có tiếng của một người đàn ông vô cùng nghiêm túc, giọng nói rất cung kính.
Tiểu Nhu cau mày, híp mắt, liếc mắt nhìn điện thoại di động và dãy số này, nhưng số ID không hiện lên, cô mang theo cảm giác say, mơ hồ nói: "Nơi này không có cậu chủ Tô, ông là ai? Gọi nhầm rồi?"
"Đây chính là số của cậu chủ Tô! Cô là ai, tại sao giữ điện thoại di động của cậu ấy?" Giọng nói của người đàn ông này bắt đầu cứng rắn.
"Nơi này không có cậu chủ Tô, chỉ có ba cô gái, chúng tôi cũng không biết anh ấy, ông đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi buồn ngủ. . . . . ." Tiểu Nhu choáng váng muốn cúp điện thoại.
"Lập tức nói cho chúng tôi biết, tại sao cô giữ điện thoại cậu chủ Tô!" Đột nhiên người đàn ông này dùng giọng nói nghiêm nghị nhanh chóng hỏi!
"Tôi đã nói rồi, nơi này không có cậu chủ Tô, cho dù có, tôi cũng. . . . . ." Tiểu Nhu nói tới chỗ này, đột nhiên cảm giác say xông lên đầu, lòng bàn tay mềm nhũn, điện thoại di động rơi trên mặt đất. . . . . .
"Alô. . . . . . alô. . . . . . alô. . . . . ." Tiếng điện thoại kéo dài, sau đó đối phương truyền đến một tràng âm thanh dồn dập nói: "Cậu chủ có thể gặp nguy hiểm! Lập tức thông báo cho ông chủ!"
Trong điện thoại thật nhỏ truyền đến âm thanh rất hỗn loạn, thế nhưng trong phòng ba cô gái đều ngủ say sưa, hoàn toàn không biết đã gây ra họa lớn gì, bọn họ cứ ngã đầu ngủ mê.
Trời đã tối. Nghe nói tối hôm nay có bão đổ bộ vào đất liền vào lúc gần tám giờ tối, lúc ban đầu có gió ít, cây cối lay động mấy lượt, sau đó bầu trời càng lúc càng ướt sủng, chợt một trận gió lớn quét khắp thành phố, mưa to bắt đầu ập đến, thật sự càn quét !
Ở trong mưa gió bão táp, xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ chạy lẫn vào trong thành phố, sau đó căn cứ hệ thống vệ tinh, rất nhanh đi tới chỗ nào đó, vô số đặc cảnh và Cục trưởng Cục cảnh sát nhanh chóng đi xuống xe, trong lúc Thị trưởng thành phố và một số quan chức cao cấp khác còn chưa tới, lập tức xông về phía tòa lầu nhỏ!
Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !
Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !
Mấy cô gái nhỏ ngủ ở trên ghế sa lon, từ trên ghế sa lon ngồi dậy, nghe tiếng gõ cửa kinh khủng, mới phát hiện gió lớn lẻn trong nhà thật lạnh lẽo, thậm chí gió thổi cuốn lên một góc rèm cửa sổ, các cô mở to đôi mắt mơ hồ, vẫn không biết xảy chuyện gì, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai gõ cửa à? Gõ lớn tiếng như vậy?"
Đầu óc Tiểu Nhu rất ngốc nghếch giống như heo, mái tóc rối loạn, phát huy bản lãnh của người làm, đứng lên trước, muốn chạy đến cạnh cửa mở cửa cho người ta, không ngờ người mới vừa đi tới cửa, tay còn chưa cầm khóa, cửa phịch một tiếng, bị đẩy ra! !
Cô a một tiếng, vẫn chưa hết, cả người giống như con ruồi, bị ép tới trên tường!
"Không được nhúc nhích! !" Mười mấy tên đặc cảnh tràn vào, cầm khẩu súng màu đen, chỉ vào Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, đạn đã lên nòng! !.
Nhã Tuệ và Khả Hinh hoảng sợ đến con ngươi muốn rớt ra, đôi tay không biết làm sao, loạn xạ giơ lên đầu hàng. . . . . .
Nhất định đây là một đêm không bình thường.
Hơn nữa, có một quy định không bình thường, ban đêm nhiễu loạn đã không bình thường, đây là chuyện gì? Chính là nội quy của Khách sạn Á Châu, phàm là nhân viên cấp quản lý trở lên, trong thời gian còn làm việc, khi xảy ra tranh chấp pháp lý và hình sự, muốn nộp tiền bảo lãnh ra ngoài thì phải có chữ ký của Tổng Giám đốc xác nhận tình huống, mới có thể phái luật sư cố vấn khách sạn đi chuộc người! Mà Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, lần trước được Tổng Giám đốc đề bạt đã sớm tiến vào giai đoạn xét duyệt cấp quản lý, có nghĩa là, người này chỉ bước nửa chân vào hàng ngũ quản lý, cho nên trong 10 phút ngắn ngủi, Trưởng phòng hành chính mở một cuộc họp đầy tranh cãi, quyết định báo cáo lên Tổng Giám đốc, chuyện Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, xin ý kiến của Tổng Giám đốc.
Đông Anh nghe điện thoại, trên mặt không biết lộ ra vẻ gì, thậm chí cô cho rằng mình nghe lầm, hỏi một lần nữa: "Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô nói cái gì? Cô nói quản lý Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu Nhã Tuệ bị tình nghi có hành vi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, thậm chí có có thể hành động mưu hại rồi bị bắt vào cục cảnh sát?"
"Đúng vậy!" Trưởng phòng hành chính bất đắc dĩ trầm trọng nói: "Còn có hai nhân viên khác của khách sạn chúng ta, một người tên Đường Khả Hinh, một người tên Ninh Tiểu Nhu, họ cũng bị bắt rồi."
Ánh mắt Đông Anh thoáng xốc xếch chợt lóe lên, cảm thấy tình hình nghiêm trọng. Để điện thoại xuống, đi ra phòng thư kí, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, phong độ nghiêm nghị cài xong cúc áo âu phục, đi ra ngoài, cô có chút căng thẳng gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . . Phòng hành chánh đột nhiên có việc gấp."
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước cửa Văn phòng, ngưng mặt nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Việc gì?"
Đông Anh thật sự rất bất đắc nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô.
Đông Anh nhanh chóng nói: "Lưu Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh, còn có Ninh Tiểu Nhu nhân viên của nhà hàng tây bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, bị. . . . . . Bị. . . . . . Bị cảnh sát bắt rồi."
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên nhìn cô!
Tiểu Nhu hoảng sợ không nói ra lời, nhìn Đường Khả Hinh, chớp mắt một cái, không dám thở mạnh.
Nhã Tuệ cũng sợ choáng váng, mệt mỏi ngồi dưới đất thở hổn hển, nuốt nước bọt nói: "Làm tôi sợ muốn chết, thật may con bé đáng chết này không có mở chai rượu, mở ra thì xong rồi."
Tiểu Nhu nghe lời này, mặt lập tức đỏ lên, gấp gáp đứng ở trước mặt của Khả Hinh, hoảng sợ hỏi: "Khả Hinh. . . . . . Xảy ra chuyện gì? Tôi làm sai rồi sao? Tôi . . . . . Tôi không cố ý. . . . . . Tôi nghe quản lý nói muốn khui rượu đỏ. . . . . . Tôi liền. . . . . . Tôi liền. . . . . ."
Cô càng nói càng sợ, đôi mắt to cuộn đầy nước mắt.
Khả Hinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Nhu, miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Cô yên tâm. Chỉ là chai rượu đỏ này không phải là chai muốn mở, đây là chai rượu đỏ đặc biệt, bởi vì tôi đã hứa với một người giữ nó ba năm rồi, có thể nó sẽ vĩnh viễn đi theo tôi. . . . . . Cho nên. . . . . . Nó đối với tôi rất quý trọng."
Tiểu Nhu nghe vậy càng thêm hoảng sợ đến nước mắt chảy xuống, mím môi khóc: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi . . . . . Tôi . . . . . Lúc nảy tôi không có mở, cô mau nhìn xem."
Ánh mắt nói không. Khả Hinh mỉm cười đưa bàn tay nhỏ bé đầy máu tươi, nhìn thoáng qua chai rượu đỏ vẫn đầy đủ không sứt mẻ, yên lòng cười nói: "Không có việc gì, tôi đã nhìn thấy rồi, cô không có mở. Cám ơn cô. . . . . . Thật xin lỗi, lúc nảy làm cô sợ."
Tiểu Nhu vội vàng lắc đầu một cái, nhìn tay của Khả Hinh, khóc nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cô mau cất chai rượu rồi băng bó tay. Chảy máu rất nhiều."
Nhã Tuệ lập tức xoay người nhìn về phía Khả Hinh, lúc này mới nóng lòng nói: "Ôi chao! Thật sự chảy không ít máu, mau lên. Băng bó một chút, đem chai rượu đỏ cất trước đi."
"Ừ." Khả Hinh lập tức đứng dậy, đem chai rượu đỏ cẩn thận đặt trở về tủ kính, đóng cửa kính, khóa kỹ, đè xuống mấy sưởi, điều chỉnh tốt nhiệt độ chống lạnh, rồi quan sát độ ẩm bên trong, không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhã Tuệ lập tức cầm lấy thuốc khử trùng, sát trùng cho Khả Hinh, sau đó băng bó cho cô.
Tiểu Nhu không nhịn được đi tới trước chai rượu đỏ kia, nhìn chai rượu đỏ có gần trăm năm lịch sử, liền lầu bầu nói: "Mới vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, một chai rượu đỏ quý giá như vậy, tại sao các người bảo tôi mở ra? Tôi lại không nghĩ quá nhiều. Chai rượu đỏ này rất quý giá sao? Mới nhìn giống như rất lâu năm."
Khả Hinh mỉm cười nhìn chai rượu đỏ bên trong tủ kính, thong thả nói: "Tôi cũng không biết, bởi vì lịch sử quá lâu, nhãn chai và số năm cũng đã bị mờ, chỉ mở đầu con số 17, có thể phán đoán số năm đã thật lâu."
"Ba năm nay, vì sợ chai rượu đỏ này ngã, bị trầy xước, tổn hại, mất mát, hư hao, cô ấy đã tốn bao nhiêu tâm tư?" Nhã Tuệ vẫn có chút tức giận nhìn Tiểu Nhu nói: "Riêng hộp ổn định nhiệt độ cho chai rượu cũng là cô ấy dùng một năm tiền lương làm việc ở trong kho hàng để mua. Để ở vị trí này, vừa vặn không đủ ánh sáng, lúc chúng tôi đi làm, rèm cửa sổ trong nhà cũng sẽ tự động đóng lại. Nếu lúc nảy cô thật sự không cẩn thận uống, cô ấy không khóc, tôi cũng muốn khóc, có trời mới biết, tôi theo cô ấy, vì chai rượu đỏ này, bị bao nhiêu tội?"
Tiểu Nhu nghe vậy, lại ảo não cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Khả Hinh quay đầu sang nhìn về phía Tiểu Nhu, mỉm cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Đều đã qua. Hiện tại không phải rất tốt sao, cô xem, không phải nó vẫn nằm yên ở bên trong sao?"
Tiểu Nhu cắn môi dưới rất đáng thương, nhìn chai rượu đỏ kia, không biết bảo bối nằm trong tủ kính kia đáng giá bao nhiêu, cô hối hận nói: "Lần sau tôi tới, mua chút nhang để cầu nguyện cho nó."
Phốc!
Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng nở nụ cười, không chịu nổi người này.
"Được rồi, được rồi, chuyện không vui đã qua. Tôi cũng chết đói rồi, làm cơm nhanh lên." Nhã Tuệ hào hứng nói.
"Ừ!" Tiểu Nhu lập tức lấy lòng hai người bọn họ, cười nói: "Tôi giúp hai người một tay, tay của Khả Hinh bị thương, tôi làm cho, nhất định tôi có thể làm rất tốt, hai người yên tâm."
"Tốt." Khả Hinh cũng không có khách khí nói, sau đó mấy cô gái nhỏ cùng đi vào phòng bếp, vừa nói vừa cười rất bận rộn, qua một lúc lâu, liền dọn một bàn món ăn ra ngoài, sau đó Nhã Tuệ mở tủ ở trong phòng bếp, lấy ra chai rượu đỏ muốn mở, cầm dao mở chai, rất gọn gàng mở ra, nói: "Chai rượu đỏ năm 2000 này của tôi cũng có mười hai năm lịch sử phải không? Nó cũng được ủ ở trong thùng gỗ sồi thời gian không ngắn phải không? Ai muốn uống chai rượu trăm năm kia chứ? Tôi dám khẳng định nó rất khó uống."
Khả Hinh nghe Nhã Tuệ nói như vậy cũng không nhịn được cười, đem món Cá Lư hấp cuối cùng dọn trên bàn, mới nói: "Món ăn phải kết hợp với rượu đỏ, đây không phải là uống lộn xộn sao?"
"Nói như cô thì không cần uống gì hết" Nhã Tuệ không để ý tới cô, lấy ra ly cao cổ, sau đó rót cho mỗi người một ly, các cô ngồi vào trước một bàn lớn món ăn, nâng ly rượu đỏ, cùng nhau cười kêu to: "Cạn ly!"
"Hôm nay không say không về." Tiểu Nhu cười nói còn nhiệt tình hơn so với ai khác.
"Cô không về, cô ngủ ở đâu?" Nhã Tuệ lại đùa với Tiểu Nhu.
"Tôi . . . . ." Tiểu Nhu đỏ mặt nói: "Tôi . . . . . Tôi ngủ trên ghế sa lon."
"Ngủ ghế sa lon cái gì, ngủ với tôi!" Khả Hinh lập tức nhìn Tiểu Nhu cười nói.
"Ừ!" Tiểu Nhu cười rất ngọt, gật đầu.
"Nào! ! Cạn ly! Uống xong rượu đỏ, đợi lát nữa còn có bia, để chúc mừng Khả Hinh chúng ta thuận lợi tiến vào Khách sạn Á Châu, để chúc mừng hôm nay Khả Hinh chúng ta làm một chuyện quan trọng, mặc dù vất vả, mặc dù mệt mỏi, nhưng làm người không hề hối hận, thật để cho tôi rất nể phục! để chúc mừng người sống cố gắng sống, mỗi người đều có thể tràn đầy hạnh phúc! !" Nhã Tuệ giơ cao ly rượu!
Khả Hinh và Tiểu Nhu cũng giơ cao ly rượu, ba người cùng nhau cụng ly, cùng nhau uống rượu đỏ, Khả Hinh ngậm rượu đỏ trong miệng, lùa qua lại mấy lượt, mới hé cái miệng nhỏ, để cho không khí tràn vào trong khoang miệng, rượu kết hợp với không khí, kích thích vị giác tận hưởng đầy đủ hương vị quả nho mang đến cho mình, rồi chậm rãi nuốt xuống, cô hít thật sâu, cười ngọt ngào nói: "Rượu đỏ này có 65% phẩm Lệ Châu, 20% Xích Hà Châu, 15% Xà Long Châu phối hợp chưng cất, cho dù chưng cất trong thời gian ngắn, nhưng rượu hơn hẳn, lại thêm vào Xích Hà Châu ổn định tính bình hòa của Phẩm Lệ Châu và đắng chát của Xà Long Châu, tính chất rượu không xuất sắc, có cảm giác đặc biệt nguyên thủy. Sau khi uống vào, có một chút dư vị ngọt ngọt, chua chua, chát chát, theo thời gian, từ từ khuếch tán, kéo dài. . . . . ."
"Ồ. . . . . ." Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh thật sự rất sùng bái nói: "Cô thật sự rất lợi hại a. Chỉ ở kho rượu đỏ mấy ngày, xem một chút sách là có thể hiểu nhiều như vậy, thật giỏi!"
Nhã Tuệ không nói nên lời nhìn Tiểu Nhu, thật không phải là một con bé ngốc bình thường.
Khả Hinh cũng cười cười, lại giơ lên ly rượu đỏ, nói: "Cạn ly!"
"Cạn ly!" Ba cô gái cùng nhau vui vẻ cụng ly, sau đó hưng phấn cầm đũa lên, vừa ăn thức ăn trên bàn, vừa nói chuyện cười, Tiểu Nhu nhiệt tình ăn thịt gà rán do Khả Hinh làm, vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi. Tôi có chuyện quên nói với cô, lần trước Laurence tiên sinh nói muốn cử tôi đi học tập rượu đỏ, tôi từ chối rồi."
"Tại sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu ăn, có chút không hiểu hỏi.
Tiểu Nhu cười khúc khích, ăn một miếng thịt gà, cảm thấy có chút cay, liền uống một hớp rượu đỏ, mới nói: "Đây cũng không phải là năng lực của tôi có được, mặc dù tôi muốn đi, nhưng tôi biết rõ, tôi không có khả năng đó. Tôi không cần đi! Tôi cũng không muốn có lỗi với cô, loại cảm giác này giống như ăn trộm đồ của cô."
Khả Hinh dừng lại, nhìn cô gái ngốc Tiểu Nhu đưa đũa gắp một khối thịt Cá Lư, đưa đến trong chén mình, cô bất đắc dĩ cười nói: "Cô ăn đi, tại sao gắp cho tôi?"
Tiểu Nhu cười nói: "Cô rất gầy, ăn nhiều một chút. Thật ngạc nhiên a, tại sao cô biết làm món ăn, lại gầy như vậy ?"
Chương 120: Ngủ dậy bị bắt 2
Khả Hinh cúi đầu, nhìn khối thịt cá thật tươi ngon trong chén mình, phía trên có một chút hành lá cắt nhỏ, cô suy nghĩ một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu nói: "Tiểu Nhu. . . . . . Có có hứng thú học rượu đỏ không? Học đàng hoàng, sau này dựa vào năng lực của mình, đi thưởng thức rượu đỏ." (Tiểu Nhu là nhân vật chính trong phần 2).
Tiểu Nhu gắp khối đầu cá thả vào trong chén mình, nghe Khả Hinh hỏi, liền cười nói: "Tôi . . . . . Tôi rất ngốc, học không được đâu."
"Cô không cần quan tâm đến chuyện này, nếu cô muốn học, tương lai vẫn có cơ hội nhận được sự ủng hộ của Laurence tiên sinh. Nếu cô khát vọng như vậy, tôi sẽ hết sức nghiêm túc dạy cho cô thưởng thức rượu đỏ." Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nghiêm túc nói.
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn Khả Hinh.
Tiểu Nhu cầm đũa, rất nghiêm túc nghĩ vấn đề này.
"Tôi biết cô thích rượu đỏ, tôi có thể cảm nhận được. Cô là một người rất hưởng thụ cuộc sống, nhất là hưởng thụ vui vẻ, người như vậy, nhất định có thể nếm ra mùi vị rượu đỏ. Cô chấp nhận học không?" Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nói.
Tiểu Nhu nghe Khả Hinh nói vậy, con ngươi càng ngày càng sáng lên, cuối cùng sáng lấp lánh nhìn Khả Hinh nói: "Tôi thật sự có thể không?"
Khả Hinh cười gật đầu nói: "Ừm!"
Tiểu Nhu do dự một lúc, rốt cuộc cười nói: "Tốt! Nhưng tôi rất ngốc, cô phải từ từ dạy tôi a, tôi không có gì cả, nhưng sau này tôi sẽ làm giúp việc cho cô, cô kêu tôi làm gì tôi cũng chấp nhận, tôi đem Long Nhãn của nhà tôi cho cô."
"Đừng nói với tôi Long Nhãn nữa ! Hôm nay bởi vì Long Nhãn, thiếu chút nữa hại chúng tôi thảm rồi." Nhã Tuệ cười nói: "Cạn ly đi!"
"Cạn ly! Vì tương lai tốt đẹp của chúng ta, cạn ly! !" Tiểu Nhu vô cùng vui vẻ nâng ly rượu đỏ, hướng về phía mọi người cạn ly, cười nói.
Ba cô gái lại cụng ly một lần nữa! uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, lại vui vẻ cầm đũa lên, ăn món ăn trên bàn, trò chuyện vô cùng vui vẻ, Nhã Tuệ còn đặc biệt hát vài khúc hát vui vẻ, mấy người cùng nhau vỗ tay, cùng uống rượu..., đến cuối cùng tất cả mọi người cảm giác uống chưa tận hứng, lại mang bia uống tiếp, uống đến say ngất, Tiểu Nhu ngã ở trên ghế sa lon trước tiên, Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng ngã ở trên ghế sa lon, mặt đỏ lên, tất cả đều say, muốn ngủ thiếp. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Tiểu Nhu mơ mơ màng màng mở mắt, thở dốc một hơi, đầu óc choáng váng, cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy có một điện thoại di động ở trên bàn trà, màn hình sáng lên màu xanh, trong lòng của cô lẩm bẩm là điện thoại của ai vậy? Cô liếc nhìn Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người giống như miếng bánh ga-tô chồng lên nhau, ngủ ngon lành, cô gian nan đưa tay, cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhận máy, đầu óc choáng váng đáp lời: "Alô. . . . . ."
"Xin chào, xin cho gặp cậu chủ Tô. . . . . ." Có tiếng của một người đàn ông vô cùng nghiêm túc, giọng nói rất cung kính.
Tiểu Nhu cau mày, híp mắt, liếc mắt nhìn điện thoại di động và dãy số này, nhưng số ID không hiện lên, cô mang theo cảm giác say, mơ hồ nói: "Nơi này không có cậu chủ Tô, ông là ai? Gọi nhầm rồi?"
"Đây chính là số của cậu chủ Tô! Cô là ai, tại sao giữ điện thoại di động của cậu ấy?" Giọng nói của người đàn ông này bắt đầu cứng rắn.
"Nơi này không có cậu chủ Tô, chỉ có ba cô gái, chúng tôi cũng không biết anh ấy, ông đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi buồn ngủ. . . . . ." Tiểu Nhu choáng váng muốn cúp điện thoại.
"Lập tức nói cho chúng tôi biết, tại sao cô giữ điện thoại cậu chủ Tô!" Đột nhiên người đàn ông này dùng giọng nói nghiêm nghị nhanh chóng hỏi!
"Tôi đã nói rồi, nơi này không có cậu chủ Tô, cho dù có, tôi cũng. . . . . ." Tiểu Nhu nói tới chỗ này, đột nhiên cảm giác say xông lên đầu, lòng bàn tay mềm nhũn, điện thoại di động rơi trên mặt đất. . . . . .
"Alô. . . . . . alô. . . . . . alô. . . . . ." Tiếng điện thoại kéo dài, sau đó đối phương truyền đến một tràng âm thanh dồn dập nói: "Cậu chủ có thể gặp nguy hiểm! Lập tức thông báo cho ông chủ!"
Trong điện thoại thật nhỏ truyền đến âm thanh rất hỗn loạn, thế nhưng trong phòng ba cô gái đều ngủ say sưa, hoàn toàn không biết đã gây ra họa lớn gì, bọn họ cứ ngã đầu ngủ mê.
Trời đã tối. Nghe nói tối hôm nay có bão đổ bộ vào đất liền vào lúc gần tám giờ tối, lúc ban đầu có gió ít, cây cối lay động mấy lượt, sau đó bầu trời càng lúc càng ướt sủng, chợt một trận gió lớn quét khắp thành phố, mưa to bắt đầu ập đến, thật sự càn quét !
Ở trong mưa gió bão táp, xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ chạy lẫn vào trong thành phố, sau đó căn cứ hệ thống vệ tinh, rất nhanh đi tới chỗ nào đó, vô số đặc cảnh và Cục trưởng Cục cảnh sát nhanh chóng đi xuống xe, trong lúc Thị trưởng thành phố và một số quan chức cao cấp khác còn chưa tới, lập tức xông về phía tòa lầu nhỏ!
Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !
Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !
Mấy cô gái nhỏ ngủ ở trên ghế sa lon, từ trên ghế sa lon ngồi dậy, nghe tiếng gõ cửa kinh khủng, mới phát hiện gió lớn lẻn trong nhà thật lạnh lẽo, thậm chí gió thổi cuốn lên một góc rèm cửa sổ, các cô mở to đôi mắt mơ hồ, vẫn không biết xảy chuyện gì, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai gõ cửa à? Gõ lớn tiếng như vậy?"
Đầu óc Tiểu Nhu rất ngốc nghếch giống như heo, mái tóc rối loạn, phát huy bản lãnh của người làm, đứng lên trước, muốn chạy đến cạnh cửa mở cửa cho người ta, không ngờ người mới vừa đi tới cửa, tay còn chưa cầm khóa, cửa phịch một tiếng, bị đẩy ra! !
Cô a một tiếng, vẫn chưa hết, cả người giống như con ruồi, bị ép tới trên tường!
"Không được nhúc nhích! !" Mười mấy tên đặc cảnh tràn vào, cầm khẩu súng màu đen, chỉ vào Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, đạn đã lên nòng! !.
Nhã Tuệ và Khả Hinh hoảng sợ đến con ngươi muốn rớt ra, đôi tay không biết làm sao, loạn xạ giơ lên đầu hàng. . . . . .
Nhất định đây là một đêm không bình thường.
Hơn nữa, có một quy định không bình thường, ban đêm nhiễu loạn đã không bình thường, đây là chuyện gì? Chính là nội quy của Khách sạn Á Châu, phàm là nhân viên cấp quản lý trở lên, trong thời gian còn làm việc, khi xảy ra tranh chấp pháp lý và hình sự, muốn nộp tiền bảo lãnh ra ngoài thì phải có chữ ký của Tổng Giám đốc xác nhận tình huống, mới có thể phái luật sư cố vấn khách sạn đi chuộc người! Mà Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, lần trước được Tổng Giám đốc đề bạt đã sớm tiến vào giai đoạn xét duyệt cấp quản lý, có nghĩa là, người này chỉ bước nửa chân vào hàng ngũ quản lý, cho nên trong 10 phút ngắn ngủi, Trưởng phòng hành chính mở một cuộc họp đầy tranh cãi, quyết định báo cáo lên Tổng Giám đốc, chuyện Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, xin ý kiến của Tổng Giám đốc.
Đông Anh nghe điện thoại, trên mặt không biết lộ ra vẻ gì, thậm chí cô cho rằng mình nghe lầm, hỏi một lần nữa: "Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô nói cái gì? Cô nói quản lý Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu Nhã Tuệ bị tình nghi có hành vi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, thậm chí có có thể hành động mưu hại rồi bị bắt vào cục cảnh sát?"
"Đúng vậy!" Trưởng phòng hành chính bất đắc dĩ trầm trọng nói: "Còn có hai nhân viên khác của khách sạn chúng ta, một người tên Đường Khả Hinh, một người tên Ninh Tiểu Nhu, họ cũng bị bắt rồi."
Ánh mắt Đông Anh thoáng xốc xếch chợt lóe lên, cảm thấy tình hình nghiêm trọng. Để điện thoại xuống, đi ra phòng thư kí, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, phong độ nghiêm nghị cài xong cúc áo âu phục, đi ra ngoài, cô có chút căng thẳng gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . . Phòng hành chánh đột nhiên có việc gấp."
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước cửa Văn phòng, ngưng mặt nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Việc gì?"
Đông Anh thật sự rất bất đắc nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô.
Đông Anh nhanh chóng nói: "Lưu Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh, còn có Ninh Tiểu Nhu nhân viên của nhà hàng tây bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, bị. . . . . . Bị. . . . . . Bị cảnh sát bắt rồi."
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên nhìn cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.