Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 1060: NỔ TUNG
Hàn Trinh Trinh
09/11/2016
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi cứng lại, vẻ mặt mang theo không thể tin được, nhìn Thục Dao nói: “Cô nói cái gì? Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh?"
Trương Thục Dao đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, nhìn Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: "Vâng! ! Đây là chính miệng Như Mạt nói ra, hơn nữa ngày ấy giao dịch, chính là ngày cô ấy chạy trốn! Đây mới thật là lưới trời tuy thưa, khi đó tôi cũng không có nghĩ qua, Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh sẽ tham gia chuyện này! Tôi đoán chừng còn có tập đoàn khách sạn khác, bắt tay đóng lại cả chuyện này! Cuối cùng còn không phải là muốn đánh chủ ý lên Hoàn Cầu?"
"Đánh chủ ý lên Hoàn Cầu?" Lâm Sở Nhai ngồi ở một bên, sắc lạnh lẽo, mang theo vài phần tức giận nói: "Bọn họ muốn chia khối này bánh ngọt Hoàn Cầu, khẩu vị hơi lớn! Chỉ dựa vào bọn họ? Không biết tự lượng sức mình!"
Tô Lạc Hoành cũng ngồi ở một bên, nghiêm túc nói: "Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh xưa nay bí ẩn khiêm tốn, nhưng làm chuyện rất kiêu ngạo! Cũng là một người rất có dã tâm! Từng có quan hệ với Tổng Giám đốc Hàn, sau đó biến chiến tranh thành tơ lụa, cũng không biết có phải là sự thật không! Nhưng thông qua chuyện này, không biết Tổng Giám đốc Hàn có tham gia lần này hay không. . . . . ."
"Sẽ không! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngồi ở ghế sa lon một người, lạnh lùng nhìn chăm chú nhìn một chỗ, hai mắt nhanh chóng phát ra ánh sáng, gần như nói rất chắc chắn: "Tôi hiểu con người Hàn Văn Hạo! Mặc dù anh ấy có tiếng mạnh mẽ vang dội, nhưng làm việc rất có nguyên tắc! Huống chi, chỉ dựa vào tài lực của anh ấy, căn bản cũng không cần thông đồng với những người này làm bậy! ! Hơn nữa, anh ấy cũng không phải không biết quan hệ giữa chúng ta và Thủ tướng ! Không có việc gì dính vào tôi làm gì!"
Tào Anh Kiệt nghe nói như thế, liền cười châm biếm, tức giận nói: "Như vậy thì Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào ông ta sao! ! !"
"Có muốn xử lý ông ta hay không?" Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: "Nếu như anh muốn xử lý ông ta, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị!".
Lãnh Mặc Hàn nhắc mí mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt chuyển động, tự hỏi chuyện gì, nhưng cũng không có hết sức kích động, ngược lại đè nén cảm xúc nói: “Không cần!"
"Không cần?" Tô Lạc Hoành cảm thấy ngạc nhiên nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn hiểu suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên, lạnh nhạt nói: "Sự kiện Chủ tịch Đường phóng hỏa xảy ra ở Khách sạn Duy Hi Thịnh, nếu như muốn lật lại bản án, tạm thời vẫn không nên động ông ta! ! Huống chi, công ty ma cũng không có cơ hội hoàn thành, Như Mạt đã giao ra mật mã, cũng công bố phía đối tác, chuyện này đối với chúng ta xử lý dễ dàng hơn nhiều! !"
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn Trương Thục Dao nói: "Mật mã đã chiêu dụ được chưa?"
Trương Thục Dao đứng ở một bên, đã rót ly trà chanh thứ bảy, đưa đến trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, khẽ mỉm cười, nói: "Có thể nói chiêu dụ được, cũng có thể nói không chiêu dụ được! !"
Mọi người cùng nhau nhìn cô, cau mày hỏi: "Nghĩa là sao?"
Trang Hạo Nhiên im lặng chăm chú nhìn cô.
Thục Dao bất đắc dĩ lại muốn đưa ly trà hoa cho Lãnh Mặc Hàn. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt dùng tay đẩy một cái, không uống. . . . . .
Cô sửng sốt nhìn Lãnh Mặc Hàn, cầm ly trà này, bất đắc dĩ nói: "Đây đã là ly thứ bảy mùi khác rồi? Anh còn không uống? Rốt cuộc anh muốn uống cái gì?"
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, chỉ nửa nằm ở trên giường bệnh, khách sáo nói: "Tôi thật sự không khát, để đó đi. . . . . ."
Trương Thục Dao bất đắc dĩ nhìn anh một cái, liền khẽ thở dài, đặt ly trà xuống, mới xoay người nhìn bọn họ nói: "Như Mạt nói, mật mã chìa khóa tài sản kếch xù, chính là con số ngày đầu tiên cô ấy và Tổng Giám đốc Tưởng yêu nhau!"
"À?" Mọi người nghe xong đều trợn tròn mắt, nhìn Trương Thục Dao!
"Con số ngày đầu tiên yêu nhau?" Trang Hạo Nhiên lại cau mày lặp lại những lời này, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, nhớ lại! !
"Đúng vậy!" Vẻ mặt Trương Thục Dao cũng lộ ra một chút ngượng ngùng, cười khổ ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, dịu dàng kéo chăn cho anh, đắp lên trước lồng ngực của anh, mới nhàn nhạt nói: "Thật ra nhóm chữ số này nói khó không khó, nói dễ dàng cũng không dễ, anh suy nghĩ một chút đi! ngày đầu tiên yêu nhau, lại khác với ngày đầu tiên gặp mặt! Bọn họ biết nhau thời gian khá dài như vậy, không ngờ là một ngày yêu nhau! Huống chi, nếu như đây chỉ là ý tưởng của một mình Như Mạt, mà không phải Tổng Giám đốc Tưởng cùng nhận thức chung, như vậy thì càng không dễ làm!"
". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng còn suy nghĩ chuyện này, trong lòng có chút rối rắm, chuyện này nếu như nói với Tưởng Thiên Lỗi, có thể vạch trần vết sẹo của anh hay không?
Lãnh Mặc Hàn hiểu suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Anh muốn nói chuyện này với Tổng Giám đốc Tưởng sao? Bởi vì quả thật. . . . . . Hiện tại ngoại trừ anh ấy ra, cũng không có ai có thể giải mật mã này được rồi!"
Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon một người, sắc mặt vẫn nặng nề, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Để xem lại. Tôi tự có tính toán!"
Mọi người nghe nói như vậy, tất cả đều không lên tiếng. . . . . .
"Hiện tại quan trọng nhất là anh ! !" Trang Hạo Nhiên nói xong việc chính, nở nụ cười nhìn Lãnh Mặc Hàn, thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh không có việc gì thật tốt! Làm tôi sợ muốn chết! Người giống như trâu, bị người đánh hôn mê đưa vào bệnh viện! Tiếp tục như vậy nữa, tôi không phải nuôi anh và Uyển Thanh cả đời?"
Lãnh Mặc Hàn cười nhạt.
"Anh nuôi anh ấy là được! !" Trương Thục Dao lại ngồi xuống tựa vào bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Đến lúc đó, ngay cả tôi cũng cùng nuôi!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ bật cười, Lãnh Mặc Hàn lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ, vẻ mặt tiều tụy, thở dài mới nói: "Không nên nói chuyện lung tung! Tiền lương của cô còn cao hơn tôi !"
"Tương lai của tôi chính là của anh, của anh chính là của tôi!" Trương Thục Dao đưa hai tay ra, cất vào trong khuỷu tay Lãnh Mặc Hàn, đầu muốn dựa vào trên bả vai anh làm nũng!
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra ngượng nghịu, muốn buông cánh tay. . . . . .
"Ai nói là của cô! ? Mặc Hàn là của tôi!" Tiêu Đồng cũng trộn lẫn một chân, tiến tới tham gia náo nhiệt, cũng ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đưa hai tay ra cất vào trong khuỷu tay của anh, cười ngọt ngào làm nũng ! !
Lãnh Mặc Hàn buông tha từ chối, đành phải ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên bật cười, chỉ vào hai cô gái này nói: "Anh mau thu nhận hai người bọn họ! Tránh khỏi tương lai lập gia đình, tôi phải chuẩn bị mấy phần đồ cưới! !"
"Được rồi, đừng làm rộn. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn mới vừa cởi bỏ tay, lại không khỏi cảm thấy lồng ngực đau đớn một trận, mặt của anh nữa hơi nhíu chặt, tay không nhịn được đè vào nơi bị thương trước ngực. . . . . .
"Làm sao vậy? Lại không thoải mái sao?" Trang Hạo Nhiên quan tâm ngồi thẳng người, căng thẳng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Có muốn gọi bác sĩ hay không! ?"
Lãnh Mặc Hàn chỉ đưa tay đè ngực, nhàn nhạt lắc đầu, anh thật sự là một người rất ngại phiền toái.
"Kì lạ!" Lâm Sở Nhai không nhịn được nhắc cổ tay, nhìn thời gian một chút, nhíu chặt mày nói: "Bình thường lúc này bác Phúc và Bạch Bạch đều tới đây xem bệnh cho Uyển Thanh và Mặc Hàn, bây giờ cũng qua một lúc, còn chưa tới?"
Nói xong, ngay lập tức ngoài phòng bệnh nghe được tiếng bước chân đi bộ rộn ràng, đến gần bên này, còn nghe được tiếng chào hỏi quen thuộc của y tá và Bạch Bạch. . . . . .
Tô Lạc Hoành nghe được Lâm Bạch Bạch tới, anh lập tức giống như hút hàng trắng, kích động, lập tức nhảy dựng lên, nắm lên một quả táo, đặt ở cạnh cửa, lại nhanh chóng nhảy lên ghế sa lon của mình ! !
Quả nhiên! !
Lâm Bạch Bạch đội mũ bảo hiển của cô, mặc áo sơ mi ca rô màu xanh và quần short jean của cô hai mươi năm như một ngày, vác cái hòm thuốc đi tới, không nói hai lời, giống như cằm mọc con mắt, đưa chân liền đá quả táo đặt ở cạnh cửa, về phía Tô Lạc Hoành . . . . . .
"Bịch!" một tiếng, quả táo đập ngay giữa con mắt trái của Tô Lạc Hoành, anh ah một tiếng, vẻ mặt đau khổ, đôi tay cho che mắt kêu lên: "Cô này !"
"Làm chuyện xấu, trời bắt à! !" Lâm Bạch Bạch đứng ở bên cửa, hung tợn phi anh một tiếng! !
"Cô. . . . . . . ." Tô Lạc Hoành che hai mắt của mình, lập tức đứng lên, hung dữ nhìn Lâm Bạch Bạch.
"Cô cái gì mà cô!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên trách móc Tô Lạc Hoành, nói: "Còn không ngồi xuống cho tôi, Bạch Bạch ngày ngày khổ cực chữa bệnh cho Mặc Hàn và Uyển thanh như vậy, cậu không có việc gì trêu cợt người ta làm gì?"
"Đúng vậy!" Lâm Bạch Bạch lập tức xách theo cái hòm thuốc, đặt ở bên giường bệnh, hung dữ trợn mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, mới nhìn mọi người thu hồi sắc mặt, có chút khách sáo cười nói: “Xin lỗi nha, đã tới chậm, bác Phúc có chút việc, đi đến phòng thuốc, gọi tôi tới châm cứu trước !"
"Cô có được hay không?" Vẻ mặt Tô Lạc Hoành xem thường!
"Không được, anh để cho tôi ghim huyệt dũng tuyền của anh thử một chút?" Lâm Bạch Bạch lập tức trừng anh!
Tô Lạc Hoành lập tức không nói!
Lâm Bạch Bạch hừ một tiếng, liền không để ý đến anh nữa, mà xoay người, mở cái hòm thuốc ra, động tác thuần thục lấy bao châm ra, mở ra, vừa mở vừa lầm bầm: "Tiểu Nhu đáng chết! ! Sáng nay lúc đi làm việc cũng không gọi tôi một tiếng, làm hại tôi thiếu chút nữa đi học trễ!"
Lãnh Mặc Hàn nghe tên đó, hai mắt hơi lóe lên.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, cảm giác lồng ngực ùn ứ hơi, sắp nổ tung nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng nói không ra được câu nào!
Lâm Bạch cũng không nói chuyện nữa, tiếp tục cầm kim châm lên, so sánh. . . . . .
"Kì lạ! ! Bình thường Tiểu Nhu chúng ta rất nhiệt tình! Người nào có chuyện cô ấy cũng xung trận lên ngựa trước, muốn gì cho đó! Muốn ăn thế nào liền ăn thế đó! Bây giờ tôi còn nhớ tới nhân sâm ngàn năm nhà cô ấy, cầm thứ cây như vậy, đơn giản giống như cầm món ăn! Cô ấy không phải là địa chủ giàu có à?" Lâm Sở Nhai nói đùa.
"Phi! Cô ấy là con gái của địa chủ giàu có !" Tào Anh Kiệt cũng nói đùa.
"Cô ấy không có thời gian tới đây! Gần đây rất bận việc, nghe nói phải thi!" Lâm Bạch Bạch nói xong, cũng đã cầm châm, xoay người, muốn nói với Lãnh Mặc Hàn cuốn tay áo lên, không ngờ điện thoại trên quần jeans của mình rớt ra, lập tức vang lên tiếng chuông dễ nghe, cô sửng sốt!
Một bàn tay nhàn nhạt cầm điện thoại di động ở trên đệm mềm mại trắng tinh.
Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động samsung màn hình lớn, nhìn là Tiểu Nhu gọi tới, trong màn hình vừa lúc sáng lên khuôn mặt cô thật thà, cười ngọt ngào, anh nhìn chăm chú vào màn hình này. . . . . .
Lâm Bạch Bạch lập tức để kim châm xuống, muốn nhận lấy điện thoại, nhưng tay cô tiếp xúc được đầu bên này điện thoại di động, muốn dùng sức cầm lấy, lại kéo không qua, cô liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng giống như muốn đưa điện thoại di động cho cô, nhưng nhàn nhạt nhìn cô thì tay lại nắm điện thoại di động thật chặt! !
". . . . . . . . . . . ." Lâm Bạch Bạch ngạc nhiên kỳ quái, lại cầm điện thoại di động, cau mày muốn dùng sức kéo qua. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn cô, hai mắt có chút nóng bỏng, tay ngầm dùng sức, chính là không cho. . . . . .
Cử động này, khiến cho Trương Thục Dao ngạc nhiên quay đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn.
"Ôi! Đưa tôi !" Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, ngay lập tức đưa hai tay ra, cắn chặt môi dưới, dùng hết toàn bộ sức mạnh, hung ác đoạt lấy được điện thoại di động, giữ tại trong lòng bàn tay của mình, lại nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn, đang suy nghĩ anh làm gì?
Trương Thục Dao đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, nhìn Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: "Vâng! ! Đây là chính miệng Như Mạt nói ra, hơn nữa ngày ấy giao dịch, chính là ngày cô ấy chạy trốn! Đây mới thật là lưới trời tuy thưa, khi đó tôi cũng không có nghĩ qua, Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh sẽ tham gia chuyện này! Tôi đoán chừng còn có tập đoàn khách sạn khác, bắt tay đóng lại cả chuyện này! Cuối cùng còn không phải là muốn đánh chủ ý lên Hoàn Cầu?"
"Đánh chủ ý lên Hoàn Cầu?" Lâm Sở Nhai ngồi ở một bên, sắc lạnh lẽo, mang theo vài phần tức giận nói: "Bọn họ muốn chia khối này bánh ngọt Hoàn Cầu, khẩu vị hơi lớn! Chỉ dựa vào bọn họ? Không biết tự lượng sức mình!"
Tô Lạc Hoành cũng ngồi ở một bên, nghiêm túc nói: "Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh xưa nay bí ẩn khiêm tốn, nhưng làm chuyện rất kiêu ngạo! Cũng là một người rất có dã tâm! Từng có quan hệ với Tổng Giám đốc Hàn, sau đó biến chiến tranh thành tơ lụa, cũng không biết có phải là sự thật không! Nhưng thông qua chuyện này, không biết Tổng Giám đốc Hàn có tham gia lần này hay không. . . . . ."
"Sẽ không! !" Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngồi ở ghế sa lon một người, lạnh lùng nhìn chăm chú nhìn một chỗ, hai mắt nhanh chóng phát ra ánh sáng, gần như nói rất chắc chắn: "Tôi hiểu con người Hàn Văn Hạo! Mặc dù anh ấy có tiếng mạnh mẽ vang dội, nhưng làm việc rất có nguyên tắc! Huống chi, chỉ dựa vào tài lực của anh ấy, căn bản cũng không cần thông đồng với những người này làm bậy! ! Hơn nữa, anh ấy cũng không phải không biết quan hệ giữa chúng ta và Thủ tướng ! Không có việc gì dính vào tôi làm gì!"
Tào Anh Kiệt nghe nói như thế, liền cười châm biếm, tức giận nói: "Như vậy thì Chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào ông ta sao! ! !"
"Có muốn xử lý ông ta hay không?" Lâm Sở Nhai nhìn Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: "Nếu như anh muốn xử lý ông ta, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị!".
Lãnh Mặc Hàn nhắc mí mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt chuyển động, tự hỏi chuyện gì, nhưng cũng không có hết sức kích động, ngược lại đè nén cảm xúc nói: “Không cần!"
"Không cần?" Tô Lạc Hoành cảm thấy ngạc nhiên nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn hiểu suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên, lạnh nhạt nói: "Sự kiện Chủ tịch Đường phóng hỏa xảy ra ở Khách sạn Duy Hi Thịnh, nếu như muốn lật lại bản án, tạm thời vẫn không nên động ông ta! ! Huống chi, công ty ma cũng không có cơ hội hoàn thành, Như Mạt đã giao ra mật mã, cũng công bố phía đối tác, chuyện này đối với chúng ta xử lý dễ dàng hơn nhiều! !"
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn Trương Thục Dao nói: "Mật mã đã chiêu dụ được chưa?"
Trương Thục Dao đứng ở một bên, đã rót ly trà chanh thứ bảy, đưa đến trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, khẽ mỉm cười, nói: "Có thể nói chiêu dụ được, cũng có thể nói không chiêu dụ được! !"
Mọi người cùng nhau nhìn cô, cau mày hỏi: "Nghĩa là sao?"
Trang Hạo Nhiên im lặng chăm chú nhìn cô.
Thục Dao bất đắc dĩ lại muốn đưa ly trà hoa cho Lãnh Mặc Hàn. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt dùng tay đẩy một cái, không uống. . . . . .
Cô sửng sốt nhìn Lãnh Mặc Hàn, cầm ly trà này, bất đắc dĩ nói: "Đây đã là ly thứ bảy mùi khác rồi? Anh còn không uống? Rốt cuộc anh muốn uống cái gì?"
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, chỉ nửa nằm ở trên giường bệnh, khách sáo nói: "Tôi thật sự không khát, để đó đi. . . . . ."
Trương Thục Dao bất đắc dĩ nhìn anh một cái, liền khẽ thở dài, đặt ly trà xuống, mới xoay người nhìn bọn họ nói: "Như Mạt nói, mật mã chìa khóa tài sản kếch xù, chính là con số ngày đầu tiên cô ấy và Tổng Giám đốc Tưởng yêu nhau!"
"À?" Mọi người nghe xong đều trợn tròn mắt, nhìn Trương Thục Dao!
"Con số ngày đầu tiên yêu nhau?" Trang Hạo Nhiên lại cau mày lặp lại những lời này, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, nhớ lại! !
"Đúng vậy!" Vẻ mặt Trương Thục Dao cũng lộ ra một chút ngượng ngùng, cười khổ ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, dịu dàng kéo chăn cho anh, đắp lên trước lồng ngực của anh, mới nhàn nhạt nói: "Thật ra nhóm chữ số này nói khó không khó, nói dễ dàng cũng không dễ, anh suy nghĩ một chút đi! ngày đầu tiên yêu nhau, lại khác với ngày đầu tiên gặp mặt! Bọn họ biết nhau thời gian khá dài như vậy, không ngờ là một ngày yêu nhau! Huống chi, nếu như đây chỉ là ý tưởng của một mình Như Mạt, mà không phải Tổng Giám đốc Tưởng cùng nhận thức chung, như vậy thì càng không dễ làm!"
". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng còn suy nghĩ chuyện này, trong lòng có chút rối rắm, chuyện này nếu như nói với Tưởng Thiên Lỗi, có thể vạch trần vết sẹo của anh hay không?
Lãnh Mặc Hàn hiểu suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Anh muốn nói chuyện này với Tổng Giám đốc Tưởng sao? Bởi vì quả thật. . . . . . Hiện tại ngoại trừ anh ấy ra, cũng không có ai có thể giải mật mã này được rồi!"
Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon một người, sắc mặt vẫn nặng nề, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Để xem lại. Tôi tự có tính toán!"
Mọi người nghe nói như vậy, tất cả đều không lên tiếng. . . . . .
"Hiện tại quan trọng nhất là anh ! !" Trang Hạo Nhiên nói xong việc chính, nở nụ cười nhìn Lãnh Mặc Hàn, thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh không có việc gì thật tốt! Làm tôi sợ muốn chết! Người giống như trâu, bị người đánh hôn mê đưa vào bệnh viện! Tiếp tục như vậy nữa, tôi không phải nuôi anh và Uyển Thanh cả đời?"
Lãnh Mặc Hàn cười nhạt.
"Anh nuôi anh ấy là được! !" Trương Thục Dao lại ngồi xuống tựa vào bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Đến lúc đó, ngay cả tôi cũng cùng nuôi!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ bật cười, Lãnh Mặc Hàn lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ, vẻ mặt tiều tụy, thở dài mới nói: "Không nên nói chuyện lung tung! Tiền lương của cô còn cao hơn tôi !"
"Tương lai của tôi chính là của anh, của anh chính là của tôi!" Trương Thục Dao đưa hai tay ra, cất vào trong khuỷu tay Lãnh Mặc Hàn, đầu muốn dựa vào trên bả vai anh làm nũng!
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra ngượng nghịu, muốn buông cánh tay. . . . . .
"Ai nói là của cô! ? Mặc Hàn là của tôi!" Tiêu Đồng cũng trộn lẫn một chân, tiến tới tham gia náo nhiệt, cũng ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đưa hai tay ra cất vào trong khuỷu tay của anh, cười ngọt ngào làm nũng ! !
Lãnh Mặc Hàn buông tha từ chối, đành phải ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên bật cười, chỉ vào hai cô gái này nói: "Anh mau thu nhận hai người bọn họ! Tránh khỏi tương lai lập gia đình, tôi phải chuẩn bị mấy phần đồ cưới! !"
"Được rồi, đừng làm rộn. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn mới vừa cởi bỏ tay, lại không khỏi cảm thấy lồng ngực đau đớn một trận, mặt của anh nữa hơi nhíu chặt, tay không nhịn được đè vào nơi bị thương trước ngực. . . . . .
"Làm sao vậy? Lại không thoải mái sao?" Trang Hạo Nhiên quan tâm ngồi thẳng người, căng thẳng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: "Có muốn gọi bác sĩ hay không! ?"
Lãnh Mặc Hàn chỉ đưa tay đè ngực, nhàn nhạt lắc đầu, anh thật sự là một người rất ngại phiền toái.
"Kì lạ!" Lâm Sở Nhai không nhịn được nhắc cổ tay, nhìn thời gian một chút, nhíu chặt mày nói: "Bình thường lúc này bác Phúc và Bạch Bạch đều tới đây xem bệnh cho Uyển Thanh và Mặc Hàn, bây giờ cũng qua một lúc, còn chưa tới?"
Nói xong, ngay lập tức ngoài phòng bệnh nghe được tiếng bước chân đi bộ rộn ràng, đến gần bên này, còn nghe được tiếng chào hỏi quen thuộc của y tá và Bạch Bạch. . . . . .
Tô Lạc Hoành nghe được Lâm Bạch Bạch tới, anh lập tức giống như hút hàng trắng, kích động, lập tức nhảy dựng lên, nắm lên một quả táo, đặt ở cạnh cửa, lại nhanh chóng nhảy lên ghế sa lon của mình ! !
Quả nhiên! !
Lâm Bạch Bạch đội mũ bảo hiển của cô, mặc áo sơ mi ca rô màu xanh và quần short jean của cô hai mươi năm như một ngày, vác cái hòm thuốc đi tới, không nói hai lời, giống như cằm mọc con mắt, đưa chân liền đá quả táo đặt ở cạnh cửa, về phía Tô Lạc Hoành . . . . . .
"Bịch!" một tiếng, quả táo đập ngay giữa con mắt trái của Tô Lạc Hoành, anh ah một tiếng, vẻ mặt đau khổ, đôi tay cho che mắt kêu lên: "Cô này !"
"Làm chuyện xấu, trời bắt à! !" Lâm Bạch Bạch đứng ở bên cửa, hung tợn phi anh một tiếng! !
"Cô. . . . . . . ." Tô Lạc Hoành che hai mắt của mình, lập tức đứng lên, hung dữ nhìn Lâm Bạch Bạch.
"Cô cái gì mà cô!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên trách móc Tô Lạc Hoành, nói: "Còn không ngồi xuống cho tôi, Bạch Bạch ngày ngày khổ cực chữa bệnh cho Mặc Hàn và Uyển thanh như vậy, cậu không có việc gì trêu cợt người ta làm gì?"
"Đúng vậy!" Lâm Bạch Bạch lập tức xách theo cái hòm thuốc, đặt ở bên giường bệnh, hung dữ trợn mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, mới nhìn mọi người thu hồi sắc mặt, có chút khách sáo cười nói: “Xin lỗi nha, đã tới chậm, bác Phúc có chút việc, đi đến phòng thuốc, gọi tôi tới châm cứu trước !"
"Cô có được hay không?" Vẻ mặt Tô Lạc Hoành xem thường!
"Không được, anh để cho tôi ghim huyệt dũng tuyền của anh thử một chút?" Lâm Bạch Bạch lập tức trừng anh!
Tô Lạc Hoành lập tức không nói!
Lâm Bạch Bạch hừ một tiếng, liền không để ý đến anh nữa, mà xoay người, mở cái hòm thuốc ra, động tác thuần thục lấy bao châm ra, mở ra, vừa mở vừa lầm bầm: "Tiểu Nhu đáng chết! ! Sáng nay lúc đi làm việc cũng không gọi tôi một tiếng, làm hại tôi thiếu chút nữa đi học trễ!"
Lãnh Mặc Hàn nghe tên đó, hai mắt hơi lóe lên.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, cảm giác lồng ngực ùn ứ hơi, sắp nổ tung nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng nói không ra được câu nào!
Lâm Bạch cũng không nói chuyện nữa, tiếp tục cầm kim châm lên, so sánh. . . . . .
"Kì lạ! ! Bình thường Tiểu Nhu chúng ta rất nhiệt tình! Người nào có chuyện cô ấy cũng xung trận lên ngựa trước, muốn gì cho đó! Muốn ăn thế nào liền ăn thế đó! Bây giờ tôi còn nhớ tới nhân sâm ngàn năm nhà cô ấy, cầm thứ cây như vậy, đơn giản giống như cầm món ăn! Cô ấy không phải là địa chủ giàu có à?" Lâm Sở Nhai nói đùa.
"Phi! Cô ấy là con gái của địa chủ giàu có !" Tào Anh Kiệt cũng nói đùa.
"Cô ấy không có thời gian tới đây! Gần đây rất bận việc, nghe nói phải thi!" Lâm Bạch Bạch nói xong, cũng đã cầm châm, xoay người, muốn nói với Lãnh Mặc Hàn cuốn tay áo lên, không ngờ điện thoại trên quần jeans của mình rớt ra, lập tức vang lên tiếng chuông dễ nghe, cô sửng sốt!
Một bàn tay nhàn nhạt cầm điện thoại di động ở trên đệm mềm mại trắng tinh.
Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động samsung màn hình lớn, nhìn là Tiểu Nhu gọi tới, trong màn hình vừa lúc sáng lên khuôn mặt cô thật thà, cười ngọt ngào, anh nhìn chăm chú vào màn hình này. . . . . .
Lâm Bạch Bạch lập tức để kim châm xuống, muốn nhận lấy điện thoại, nhưng tay cô tiếp xúc được đầu bên này điện thoại di động, muốn dùng sức cầm lấy, lại kéo không qua, cô liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng giống như muốn đưa điện thoại di động cho cô, nhưng nhàn nhạt nhìn cô thì tay lại nắm điện thoại di động thật chặt! !
". . . . . . . . . . . ." Lâm Bạch Bạch ngạc nhiên kỳ quái, lại cầm điện thoại di động, cau mày muốn dùng sức kéo qua. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn cô, hai mắt có chút nóng bỏng, tay ngầm dùng sức, chính là không cho. . . . . .
Cử động này, khiến cho Trương Thục Dao ngạc nhiên quay đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn.
"Ôi! Đưa tôi !" Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, ngay lập tức đưa hai tay ra, cắn chặt môi dưới, dùng hết toàn bộ sức mạnh, hung ác đoạt lấy được điện thoại di động, giữ tại trong lòng bàn tay của mình, lại nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn, đang suy nghĩ anh làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.