Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 919: Quân cờ
Hàn Trinh Trinh
08/09/2016
“Tiểu thư.”một người đàn ông đứng ở cạnh cửa, cúi đầu xuống, tôn kính gọi cô.
Như Mạt quay sang, xinh đẹp mộng ảo như vậy mà nhìn về phía anh, đôi mắt âm u có chút lạnh lướt qua, vô tình nhưng vẫn là thả lỏng hỏi; “Đã thất bại?”
“Thật xin lỗi...” Anh ta đứng ở cạnh cửa, cúi đầu xin lỗi.
Như Mạt chỉ là nhàn nhạt mà nhìn anh ta, hưởng thụ hương hoa hồng phiêu du trong phòng, âm u nói : “Đã thất bại là bình thường, nếu như đối phương dễ dàng đối phó, vậy cũng không có gió tanh mưa máu như vậy...”
Cô nói xong, âm u cầm ly rượu đỏ thẫm bước đến ghế sa lon ngồi xuống, xung quanh lóe lên những ánh nến chập chờn, cô nhàn nhạt nâng ly, uống ngụm nhỏ rượu băng, nhìn về phía xuyên qua khối băng trong ly kia, toàn bộ đều nổi ở phía trên, mới âm u nói : “Lúc ấy ba của tôi vì báo thù, mới sinh tôi ra, tàn nhẫn mà ném ở cô nhi viện như vậy, sau đó mới khiến tôi tiếp xúc cuộc sống sống không bằng chết, khiến tôi hưởng thụ một chút không cha không mẹ, số phận đáng thương bi thảm như vậy! Thật là ác độc, bởi vì viện trưởng thiếu chút nữa cưỡng bức tôi, mới khiến tôi oán ông ta như vậy, mới hiểu rõ trên thế giới này lòng dạ độc ác như thế nào...”
Người đàn ông kia chỉ là trầm mặc mà đứng ở một bên, không dám nói chuyện.
Như Mạt nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly rượu băng, mới âm u mà cười nói; “Tôi thật sự rất bội phục ông ta, xếp đặt thiết kế hoàn cảnh như vậy, khiến tôitrốn ở nơi âm u lạnh lẽo như vậy, một mình sợ hãi, một mình khó thở, một mình hoảng sợ lâu như vậy, cho đến gặp được Tần Như Hải, tôi mới chính thức thoát khỏi bể khổ... Lúc đó tôi, vẫn khờ dại cho rằng, không cha không mẹ, cô độc không nơi nương tựa như tôi, rốt cuộc được ông trời phát hiện, ban cho tôi một gia đình hoàn mỹ, nhưng không phải, tôi chỉ là một con cờ của cha tôi! Một con cờ...”
Cô nói xong, con ngươi lướt quá ánh sáng lạnh lẽo, âm u nói; “Tôi luôn cho rằng cha tôi đã lên thiên đường, ông vốn không chết, sau khi tôi yêu Thiên Lỗi, ông ta lại xuất hiện... Ở giữa nên tôi tự nguyện chịu thiệt...”
Sắc mặt của cô lạnh lẽo, nhìn về phía rượu trong ly kia, dường như trong nháy mắt hai mắt lóe lên tia sáng như rắn độc, cắn chặt răng, nắm chặt ly rượu nói; “Ông Tưởng là ông già buồn nôn này, lại dám phản đối tôi! !Ông ta dám phản đối tôi cùng với Thiên Lỗi ở một chỗ! Nếu như không phải ông ta phản đối, sao Thiên Lỗi lại do dự che giấu tình cảm của hai chúng tôi? Lại muốn thành toàn cho con nhỏ kia? Hừ! ! Tôi muốn một nhà của người này đều phải chết! ! Ngăn cản tôi và Thiên Lỗi ở cùng một chỗ người, đều đi tìm chết! !Còn có Đường Khả Hinh! !”
Cô nói xòn, hai con ngươi trong nháy mắt lóe lên một chút âm u lạnh lẽo rất đáng sợ.
“Chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, là vì sau đó nhận được một mật lệnh!” Trong bóng đêm, anh ta tiếp tục cúi đầu trầm giọng nói.
Như Mạt nhắc mí mắt lên, nhìn về phía anh ta.
Anh ta âm u nói : “Tình báo của chúng tôi mới điều tra ra, người tiểu thư người muốn giết, vừa vặn có khả năng là người chủ nhân chúng tôi muốn tìm!”
Như Mạt ngưng mặt nhăn mày nhìn về phía anh ta!
“Vốn là...” Anhh ta dừng lại trong chốc lát, mới tiếp tục âm u nói : “Vốn là Đường Khả Hinh này, có thể là một trong những cô gái may mắn cầm đi bìn rượu trong Lệ Hoa, bởi vì bộ trưởng tiểu Cầm của quán bar đã từng thấy qua tay cô ấy ôm một bình rượu đồ cổ đi lên lầu, sau đó, bởi vì cô ấy bị hủy dung, vì vậy không còn có tung tích!”
Đôi mắt Như Mạt lóe lên, trong nháy mắt nhắc mí mắt lên, nhìn về phía anh tanói : “Nói cách khác! ! Năm đó Đường Khả Hinh rất có khả năng là cô gái bị tôi hủy dung?”
Anh ta im lặng không lên tiếng.
Như Mạt ngừng thở suy nghĩ thật lâu chuyện năm đó, đột nhiên cô cười lớn lên, trên mặt có chút oán hận cùng phẫn nộ, đôi mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, âm u nói : “Thật không ngờ, người tôi giẫm đạp làcô bé năm đó! Người này, thì ra vẫn luôn che giấu bản thân, đều muốn thông qua những biện pháp này đến với Thiên Lỗi! ! Người này! Tôi muốn giết cô ta! Tôi muốn giết cô ta! Tôi nhất định phải giết cô ta!”
“Mệnh lệnh của chủ nhân là, tạm thời không thể động!” Anh ta trầm tĩnh cúi đầu nói.
Đột nhiên tâm tình Như Mạt thật kích động mà ngẩng mặt lên, phẫn nộ nhìn về phía anh tanói : “Tại sao không thể động! ?”
“Bởi vì trên người cô ấy có bí mật rượu đỏ! ! Một ngày vẫn không có tìm được rượu đỏ trở về, chúng ta tuyệt đối không thể động cô ấy, nhưng có thể khiến cô ta sống không bằng chết!” Anh tatiếp tục nói.
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Như Mạt nắm chặt ly rượu, phẫn nộ nhìn về phía anh ta, lại kịch liệt hỏi.
“Không rõ lắm... Chúng tôi vẫn đang tìm cô ấy!những quan viên lớn của mấy năm trước trong chính phủ cũng đang bí mật tìm cô gái rượu đỏ này, người trong hắc đạo cũng tiếp nhận lệnh ám sát với khoản tiền kếch xù cũng tìm cô gái rượu đỏ này, duy nhất chỉ có chúng ta biết rõ cô bé này là ai! Chỉ cần chúng ta sớm một bước bắt được rượu đỏ, thì có thể biết rõcàng nhiều bí mật bên trong, có được tất cả!” Anh ta tiếp tục tôn kính nói.
“... ... ...” Đôi mắt của Như Mạt lóe lên, âm u mà phẫn hận ngẩng mặt, nói : “Thật không ngờ, Đường Khả Hinh lại có ích như vậy! ? A, cái này là may mắn của cô ta, hay là bất hạnh a? Mặc kệ cô ta bị người nào tìm được, cô ta đều phải chết không có chỗ chôn!”
“Đúng vậy! Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cô ta!” Anh ta khẳng định nói.
“Tình huống bên Trang Hạo Nhiên sao rồi hả?” Như Mạt lại giơ ly rượu, âm u mà nghĩ đến thời gian chờ đợi, người con trai luôn cho rằng mình dịu dàng cùng bảo vệ anh ta, hơi cười tàn nhẫn hỏi.
“Xe vận tải trực tiếp đụng thẳng, sẽ tốt được sao!” Anh ta nói.
Như Mạt ngẩngmặt âm u mà nhìn về giọt mưa tí tách phía trước, mỉm cười nói : “Nhớ tới năm đó, tôi cũng từng vì anh ấy mà động tâm, đáng tiếc ánh mắt anh ấy không có rơi vào trên người của tôi! Tôi oán hận những người đụng tới đồ của tôi, bọn họ đều đáng chết! Qua một thời gian nữa, lại để cho các bạn nhỏ ở viện phúc lợi, vui vẻ mà lên đường đi... Bọn họ sẽ cảm thấy, trên cái thế giới này, ác ma sẽ bị diệt trừ sạch sẽ? Nơi có ông trời, liền nhất định có ác ma, như vậy ông trời mới có thể tiếp tục tồn tại...”
Đột nhiên cô cười rộ lên, càng cười càng lớn!
Anh ta tiếp tục trầm mặc, đã trầm mặc rất lâu rất lâu, mới nói; “Chủ nhân muốn tôi nói với cô, ông ta rất nhớ cô...”
Như Mạt ngưng cười, nhìn về phía anh ta, nhíu chặt mi tâm nói : “Nhớ tới tôi? Nhớ tôi sao ném tôi vào cô nhi viện? Nhớ tôi sao muốn để cho các bạn bè trong cô nhi viện cướp đồ ăn của tôi? Nhớ tôi tại sao từ nhỏ khiến cho tôi ở trong đêm cùng ngủ một chỗ với con rắn? Nhớ tôi tại sao muốn cho viện trưởng cưỡng bức tôi? Nhớ tôi tại sao lại đưa tôi đến nơi âm u lãnh lẽo đó, uống những thứ nước buồn nôn kia? Nhớ tới tôi, tại sao không có nghĩ tới, lòng dạ tôi trở nên độc ác, ông ta liền không còn là cha của tôi! Ông ta cũng là người lấy tôi để báo thù, có một công cụ có một Thiên Lỗi! Sao muốn tôi trở thành một người lương thiện? Là ông ta biến tôi thành như vậy đấy! Ta nhìn thấy những người bạn khác, đơn thuần thật đáng yêu, tôi đâu? Tôi thì sao? Tôi đã thành một công cụ báo thù của ông ta! !Vậy mà ông ta còn nói nhớ tôi?”
Cô nở nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mưa tí tách, âm u nói : “Nhiều năm qua đi, tôi cùng với ông ta hợp tác rất tốt, lại để cho ông ra không nên nhớ tôi, chúng tôi chỉ theo nhu cầu đi!”
“Chủ nhân chỉ là muốn báo thù!” Hắn rồi hãy nói.
“Tôi cũng chỉ là muốn có được Thiên Lỗi... Vì có được Thiên Lõi , tôi có thể giết rất nhiều rất nhiều người...” Đôi mắt Như Mạt lóe lên chút tối tăm, nghĩ đến chỉ cần Hoàn Cầu bị sụp đổ, Đường Khả Hinh chết rồi, Nhâm Tử Hiên chết rồi, như vậy Thiên Lỗi nhất định là của mình... Cô lạnh lùng cười, sắc mặt hơi thu liễm, cắn chặt răng nói; “Các ngươi phải tìm được Đường Khả Hinh cho tôi! ! Nhất định phải tìm dược Đường Khả Hinh cho tôi! Sau khi tìm được cô ta, tôi muốn cô ta sống không bằng chết! !”
“Cô yên tâm!” Hắn tiếp tục rồi hãy nói : “Chúng tôi đang gấp rút thời gian tìm cô ta, cũng sẽ tiếp tục sai nhân thủ, tra được chỗ rượu đỏ kia! ! Chỉ cần chúng ta bắt được rượu đỏ, cô ta có thể đã chết!”
***
Tối nay hoàn toàn là một đêm không bình tĩnh! !
Tưởng Thiên Lôiz đứng ở trong mưa, đột nhiên mà nhìn về phía Thẩm Quân Dụ nói; “Anh nói cái gì? Không thấy Khả Hinh! !”
Thẩm Quân Dụ gật đầu, nói : “Phải! Không thấy cô ấy! !”
Tưởng Thiên Lỗi liền ném cây dù trong tay, đứng ở trong mưa lạnh lẽo, hai con ngươi trong nháy mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, nhớ lại kết thúc yến hội tối nay, Đường Khả Hinh còn vẫn là bộ dáng ngọt ngào hoạt bát, mặc kệ cô ấy yêu ai, nhưng mình cho tới bây giờ vẫn không có ngừng và buông tha yêu cùng thưởng thức đối với cô, anh lập tức nói : “Lập tức phái người đi tìm! ! Mặc kệ lật tung tất cả, cũng phải tìm được người cho tôi! !”
“Được!” Thẩm Quân Dụ gật đầu, vừa mới rời khỏi, nhưng vẫn là chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói; “Anh kêu tôi điều tra chuyện lúc trước Đường Khả Hinh bị hoa hồng đâm, tôi tìm được một vài manh mối.”
Tưởng Thiên Lỗi nghiêm túc nhìn về phía anh ta.
Thẩm Quân Dụ ngừng lại trong chốc lát, mới nói; “Cho tôi một chút thời gian, tôi chậm rãi giải thích anh nghe, còn có chuyện Khả Hinh biến mất, tôi đề nghị anh nên đi tìm Như Mạt tiểu thư nói chuyện.”
Tưởng Thiên Lỗi híp mắt thần.
Thẩm Quân Dụ không có nói tiếp, chẳng qua là nhàn nhạt xoay người rời khỏi, rồi lại nhanh chóng cầm lấy điện thoại, chuẩn bị phát động nhân thủ đi tìm người!
Một chiếc xe màu đen cũng từ cái thành phốnày chạy tán loạn trên đường! !
Tô Thụy Kỳ cầm di động, tức giận gào thét với song bào thai: “Tôi không phải đã nói với các ngươi! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, lấy an toàn của cô ấy làm chủ! ! Tại sao nghe thủ tướng ra lệnh một tiếng, các ngươi liền rời khỏi cô ấy! ! Các ngươi đây là thất trách! !Bây giờ các ngươi là người của toio! !Ai ra lênh cho các người cũng không được nghe! !”
Tiểu Vi cầm di động, xin lỗi cúi đầu xuống.
“Thủ tướng gọi các ngươi trở về, hỏi cái gì?” Tô Thụy Kỳ phẫn n hỏi! !
Bản thân của Tiểu Vi cũng kỳ quái nói; “Cũng không có hỏi cái gì, chính là hỏi hoạt động bình thường hằng ngày của Khả Hinh, còn có quan hệ với bối cảnh gia đình cô ấy!”
Hai con ngươi Tô Thụy Kỳ lóe lên một cái, mới sốt ruột mà cầm di động, nhanh chóng nói; “Mặc kệ xảy ra chuyện gì! ! Nhất định phải tìm được Khả Hinh cho tôi! ! !”
“Vâng!” Tiểu Vi cùng tiểu Hà cũtoiovoo cùng sốt ruột, nhanh chóng cúp điện thoại, đi lên phía trước! !
Tô Thụy Kỳ cũng nhanh chóng cúp điện thoại, lập tức lại điều tốt vị trí, nặng đạp chân ga, lại để cho xe chạy như bay tán loạn mà đi ————
***
“Két——————” Trang Hạo Nhiên thắng gấp trước căn nhà nhỏ, ngẩng đầu lê, vậy mà phát hiện căn nhà nhỏ bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, vì vậy đang bị dỡ bỏ, những sân thượng kia, cửa sổ toàn bộ bị đập nát rồi, đã từng nơi này có một cô bé, dù sao vẫn là đứng ở trước sân thượng, khẽ cười mà nhìn về phía dưới lầu, bản thân đã từng dùng thời gian hát một ca khúc, đi đến trước mặt của cô ấy, bản thân đã từng dùng một ca khúc thời gian đi vào trước mặt của nàng, đã từng bởi vì uống say, kỳ thật là lần thứ nhất mình ôm chặt cô ấy trong ngực, nặng nề hôn, thậm chí đưa đầu lưỡi ra cùng cô ấy dây dưa kiệt liệt, nhưng mà có lẽ cô ấy đã quên mất...
Người đàn ông này khẩn trương cùng kích động như vậy ngẩng đầu, nhìn về phía căn nhà nhỏ kia, hai con ngươi lập lòe, âm u nói; “Khả Hinh... Em đang ở đâu?”
***
Một không gian, ánh nến đỏ thẳm lóe lên.
Một người phụ nữtay nắm lấy một điếu xì gà đang phun khói, quần áo gợi cảm mà ngồi ở trên ghế sa lon, cách ánh nến kia, mặt vẫn âm u tươi cười, nhìn về phía cô bé đối diện.
Đường Khả Hinh cũng nặng nề thở một hơi, hai con ngươi sáng ngời run rẩy, nhìn về phía cô ta.
Như Mạt quay sang, xinh đẹp mộng ảo như vậy mà nhìn về phía anh, đôi mắt âm u có chút lạnh lướt qua, vô tình nhưng vẫn là thả lỏng hỏi; “Đã thất bại?”
“Thật xin lỗi...” Anh ta đứng ở cạnh cửa, cúi đầu xin lỗi.
Như Mạt chỉ là nhàn nhạt mà nhìn anh ta, hưởng thụ hương hoa hồng phiêu du trong phòng, âm u nói : “Đã thất bại là bình thường, nếu như đối phương dễ dàng đối phó, vậy cũng không có gió tanh mưa máu như vậy...”
Cô nói xong, âm u cầm ly rượu đỏ thẫm bước đến ghế sa lon ngồi xuống, xung quanh lóe lên những ánh nến chập chờn, cô nhàn nhạt nâng ly, uống ngụm nhỏ rượu băng, nhìn về phía xuyên qua khối băng trong ly kia, toàn bộ đều nổi ở phía trên, mới âm u nói : “Lúc ấy ba của tôi vì báo thù, mới sinh tôi ra, tàn nhẫn mà ném ở cô nhi viện như vậy, sau đó mới khiến tôi tiếp xúc cuộc sống sống không bằng chết, khiến tôi hưởng thụ một chút không cha không mẹ, số phận đáng thương bi thảm như vậy! Thật là ác độc, bởi vì viện trưởng thiếu chút nữa cưỡng bức tôi, mới khiến tôi oán ông ta như vậy, mới hiểu rõ trên thế giới này lòng dạ độc ác như thế nào...”
Người đàn ông kia chỉ là trầm mặc mà đứng ở một bên, không dám nói chuyện.
Như Mạt nhẹ nhàng lắc chất lỏng trong ly rượu băng, mới âm u mà cười nói; “Tôi thật sự rất bội phục ông ta, xếp đặt thiết kế hoàn cảnh như vậy, khiến tôitrốn ở nơi âm u lạnh lẽo như vậy, một mình sợ hãi, một mình khó thở, một mình hoảng sợ lâu như vậy, cho đến gặp được Tần Như Hải, tôi mới chính thức thoát khỏi bể khổ... Lúc đó tôi, vẫn khờ dại cho rằng, không cha không mẹ, cô độc không nơi nương tựa như tôi, rốt cuộc được ông trời phát hiện, ban cho tôi một gia đình hoàn mỹ, nhưng không phải, tôi chỉ là một con cờ của cha tôi! Một con cờ...”
Cô nói xong, con ngươi lướt quá ánh sáng lạnh lẽo, âm u nói; “Tôi luôn cho rằng cha tôi đã lên thiên đường, ông vốn không chết, sau khi tôi yêu Thiên Lỗi, ông ta lại xuất hiện... Ở giữa nên tôi tự nguyện chịu thiệt...”
Sắc mặt của cô lạnh lẽo, nhìn về phía rượu trong ly kia, dường như trong nháy mắt hai mắt lóe lên tia sáng như rắn độc, cắn chặt răng, nắm chặt ly rượu nói; “Ông Tưởng là ông già buồn nôn này, lại dám phản đối tôi! !Ông ta dám phản đối tôi cùng với Thiên Lỗi ở một chỗ! Nếu như không phải ông ta phản đối, sao Thiên Lỗi lại do dự che giấu tình cảm của hai chúng tôi? Lại muốn thành toàn cho con nhỏ kia? Hừ! ! Tôi muốn một nhà của người này đều phải chết! ! Ngăn cản tôi và Thiên Lỗi ở cùng một chỗ người, đều đi tìm chết! !Còn có Đường Khả Hinh! !”
Cô nói xòn, hai con ngươi trong nháy mắt lóe lên một chút âm u lạnh lẽo rất đáng sợ.
“Chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, là vì sau đó nhận được một mật lệnh!” Trong bóng đêm, anh ta tiếp tục cúi đầu trầm giọng nói.
Như Mạt nhắc mí mắt lên, nhìn về phía anh ta.
Anh ta âm u nói : “Tình báo của chúng tôi mới điều tra ra, người tiểu thư người muốn giết, vừa vặn có khả năng là người chủ nhân chúng tôi muốn tìm!”
Như Mạt ngưng mặt nhăn mày nhìn về phía anh ta!
“Vốn là...” Anhh ta dừng lại trong chốc lát, mới tiếp tục âm u nói : “Vốn là Đường Khả Hinh này, có thể là một trong những cô gái may mắn cầm đi bìn rượu trong Lệ Hoa, bởi vì bộ trưởng tiểu Cầm của quán bar đã từng thấy qua tay cô ấy ôm một bình rượu đồ cổ đi lên lầu, sau đó, bởi vì cô ấy bị hủy dung, vì vậy không còn có tung tích!”
Đôi mắt Như Mạt lóe lên, trong nháy mắt nhắc mí mắt lên, nhìn về phía anh tanói : “Nói cách khác! ! Năm đó Đường Khả Hinh rất có khả năng là cô gái bị tôi hủy dung?”
Anh ta im lặng không lên tiếng.
Như Mạt ngừng thở suy nghĩ thật lâu chuyện năm đó, đột nhiên cô cười lớn lên, trên mặt có chút oán hận cùng phẫn nộ, đôi mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, âm u nói : “Thật không ngờ, người tôi giẫm đạp làcô bé năm đó! Người này, thì ra vẫn luôn che giấu bản thân, đều muốn thông qua những biện pháp này đến với Thiên Lỗi! ! Người này! Tôi muốn giết cô ta! Tôi muốn giết cô ta! Tôi nhất định phải giết cô ta!”
“Mệnh lệnh của chủ nhân là, tạm thời không thể động!” Anh ta trầm tĩnh cúi đầu nói.
Đột nhiên tâm tình Như Mạt thật kích động mà ngẩng mặt lên, phẫn nộ nhìn về phía anh tanói : “Tại sao không thể động! ?”
“Bởi vì trên người cô ấy có bí mật rượu đỏ! ! Một ngày vẫn không có tìm được rượu đỏ trở về, chúng ta tuyệt đối không thể động cô ấy, nhưng có thể khiến cô ta sống không bằng chết!” Anh tatiếp tục nói.
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Như Mạt nắm chặt ly rượu, phẫn nộ nhìn về phía anh ta, lại kịch liệt hỏi.
“Không rõ lắm... Chúng tôi vẫn đang tìm cô ấy!những quan viên lớn của mấy năm trước trong chính phủ cũng đang bí mật tìm cô gái rượu đỏ này, người trong hắc đạo cũng tiếp nhận lệnh ám sát với khoản tiền kếch xù cũng tìm cô gái rượu đỏ này, duy nhất chỉ có chúng ta biết rõ cô bé này là ai! Chỉ cần chúng ta sớm một bước bắt được rượu đỏ, thì có thể biết rõcàng nhiều bí mật bên trong, có được tất cả!” Anh ta tiếp tục tôn kính nói.
“... ... ...” Đôi mắt của Như Mạt lóe lên, âm u mà phẫn hận ngẩng mặt, nói : “Thật không ngờ, Đường Khả Hinh lại có ích như vậy! ? A, cái này là may mắn của cô ta, hay là bất hạnh a? Mặc kệ cô ta bị người nào tìm được, cô ta đều phải chết không có chỗ chôn!”
“Đúng vậy! Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cô ta!” Anh ta khẳng định nói.
“Tình huống bên Trang Hạo Nhiên sao rồi hả?” Như Mạt lại giơ ly rượu, âm u mà nghĩ đến thời gian chờ đợi, người con trai luôn cho rằng mình dịu dàng cùng bảo vệ anh ta, hơi cười tàn nhẫn hỏi.
“Xe vận tải trực tiếp đụng thẳng, sẽ tốt được sao!” Anh ta nói.
Như Mạt ngẩngmặt âm u mà nhìn về giọt mưa tí tách phía trước, mỉm cười nói : “Nhớ tới năm đó, tôi cũng từng vì anh ấy mà động tâm, đáng tiếc ánh mắt anh ấy không có rơi vào trên người của tôi! Tôi oán hận những người đụng tới đồ của tôi, bọn họ đều đáng chết! Qua một thời gian nữa, lại để cho các bạn nhỏ ở viện phúc lợi, vui vẻ mà lên đường đi... Bọn họ sẽ cảm thấy, trên cái thế giới này, ác ma sẽ bị diệt trừ sạch sẽ? Nơi có ông trời, liền nhất định có ác ma, như vậy ông trời mới có thể tiếp tục tồn tại...”
Đột nhiên cô cười rộ lên, càng cười càng lớn!
Anh ta tiếp tục trầm mặc, đã trầm mặc rất lâu rất lâu, mới nói; “Chủ nhân muốn tôi nói với cô, ông ta rất nhớ cô...”
Như Mạt ngưng cười, nhìn về phía anh ta, nhíu chặt mi tâm nói : “Nhớ tới tôi? Nhớ tôi sao ném tôi vào cô nhi viện? Nhớ tôi sao muốn để cho các bạn bè trong cô nhi viện cướp đồ ăn của tôi? Nhớ tôi tại sao từ nhỏ khiến cho tôi ở trong đêm cùng ngủ một chỗ với con rắn? Nhớ tôi tại sao muốn cho viện trưởng cưỡng bức tôi? Nhớ tôi tại sao lại đưa tôi đến nơi âm u lãnh lẽo đó, uống những thứ nước buồn nôn kia? Nhớ tới tôi, tại sao không có nghĩ tới, lòng dạ tôi trở nên độc ác, ông ta liền không còn là cha của tôi! Ông ta cũng là người lấy tôi để báo thù, có một công cụ có một Thiên Lỗi! Sao muốn tôi trở thành một người lương thiện? Là ông ta biến tôi thành như vậy đấy! Ta nhìn thấy những người bạn khác, đơn thuần thật đáng yêu, tôi đâu? Tôi thì sao? Tôi đã thành một công cụ báo thù của ông ta! !Vậy mà ông ta còn nói nhớ tôi?”
Cô nở nụ cười, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mưa tí tách, âm u nói : “Nhiều năm qua đi, tôi cùng với ông ta hợp tác rất tốt, lại để cho ông ra không nên nhớ tôi, chúng tôi chỉ theo nhu cầu đi!”
“Chủ nhân chỉ là muốn báo thù!” Hắn rồi hãy nói.
“Tôi cũng chỉ là muốn có được Thiên Lỗi... Vì có được Thiên Lõi , tôi có thể giết rất nhiều rất nhiều người...” Đôi mắt Như Mạt lóe lên chút tối tăm, nghĩ đến chỉ cần Hoàn Cầu bị sụp đổ, Đường Khả Hinh chết rồi, Nhâm Tử Hiên chết rồi, như vậy Thiên Lỗi nhất định là của mình... Cô lạnh lùng cười, sắc mặt hơi thu liễm, cắn chặt răng nói; “Các ngươi phải tìm được Đường Khả Hinh cho tôi! ! Nhất định phải tìm dược Đường Khả Hinh cho tôi! Sau khi tìm được cô ta, tôi muốn cô ta sống không bằng chết! !”
“Cô yên tâm!” Hắn tiếp tục rồi hãy nói : “Chúng tôi đang gấp rút thời gian tìm cô ta, cũng sẽ tiếp tục sai nhân thủ, tra được chỗ rượu đỏ kia! ! Chỉ cần chúng ta bắt được rượu đỏ, cô ta có thể đã chết!”
***
Tối nay hoàn toàn là một đêm không bình tĩnh! !
Tưởng Thiên Lôiz đứng ở trong mưa, đột nhiên mà nhìn về phía Thẩm Quân Dụ nói; “Anh nói cái gì? Không thấy Khả Hinh! !”
Thẩm Quân Dụ gật đầu, nói : “Phải! Không thấy cô ấy! !”
Tưởng Thiên Lỗi liền ném cây dù trong tay, đứng ở trong mưa lạnh lẽo, hai con ngươi trong nháy mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, nhớ lại kết thúc yến hội tối nay, Đường Khả Hinh còn vẫn là bộ dáng ngọt ngào hoạt bát, mặc kệ cô ấy yêu ai, nhưng mình cho tới bây giờ vẫn không có ngừng và buông tha yêu cùng thưởng thức đối với cô, anh lập tức nói : “Lập tức phái người đi tìm! ! Mặc kệ lật tung tất cả, cũng phải tìm được người cho tôi! !”
“Được!” Thẩm Quân Dụ gật đầu, vừa mới rời khỏi, nhưng vẫn là chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói; “Anh kêu tôi điều tra chuyện lúc trước Đường Khả Hinh bị hoa hồng đâm, tôi tìm được một vài manh mối.”
Tưởng Thiên Lỗi nghiêm túc nhìn về phía anh ta.
Thẩm Quân Dụ ngừng lại trong chốc lát, mới nói; “Cho tôi một chút thời gian, tôi chậm rãi giải thích anh nghe, còn có chuyện Khả Hinh biến mất, tôi đề nghị anh nên đi tìm Như Mạt tiểu thư nói chuyện.”
Tưởng Thiên Lỗi híp mắt thần.
Thẩm Quân Dụ không có nói tiếp, chẳng qua là nhàn nhạt xoay người rời khỏi, rồi lại nhanh chóng cầm lấy điện thoại, chuẩn bị phát động nhân thủ đi tìm người!
Một chiếc xe màu đen cũng từ cái thành phốnày chạy tán loạn trên đường! !
Tô Thụy Kỳ cầm di động, tức giận gào thét với song bào thai: “Tôi không phải đã nói với các ngươi! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, lấy an toàn của cô ấy làm chủ! ! Tại sao nghe thủ tướng ra lệnh một tiếng, các ngươi liền rời khỏi cô ấy! ! Các ngươi đây là thất trách! !Bây giờ các ngươi là người của toio! !Ai ra lênh cho các người cũng không được nghe! !”
Tiểu Vi cầm di động, xin lỗi cúi đầu xuống.
“Thủ tướng gọi các ngươi trở về, hỏi cái gì?” Tô Thụy Kỳ phẫn n hỏi! !
Bản thân của Tiểu Vi cũng kỳ quái nói; “Cũng không có hỏi cái gì, chính là hỏi hoạt động bình thường hằng ngày của Khả Hinh, còn có quan hệ với bối cảnh gia đình cô ấy!”
Hai con ngươi Tô Thụy Kỳ lóe lên một cái, mới sốt ruột mà cầm di động, nhanh chóng nói; “Mặc kệ xảy ra chuyện gì! ! Nhất định phải tìm được Khả Hinh cho tôi! ! !”
“Vâng!” Tiểu Vi cùng tiểu Hà cũtoiovoo cùng sốt ruột, nhanh chóng cúp điện thoại, đi lên phía trước! !
Tô Thụy Kỳ cũng nhanh chóng cúp điện thoại, lập tức lại điều tốt vị trí, nặng đạp chân ga, lại để cho xe chạy như bay tán loạn mà đi ————
***
“Két——————” Trang Hạo Nhiên thắng gấp trước căn nhà nhỏ, ngẩng đầu lê, vậy mà phát hiện căn nhà nhỏ bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, vì vậy đang bị dỡ bỏ, những sân thượng kia, cửa sổ toàn bộ bị đập nát rồi, đã từng nơi này có một cô bé, dù sao vẫn là đứng ở trước sân thượng, khẽ cười mà nhìn về phía dưới lầu, bản thân đã từng dùng thời gian hát một ca khúc, đi đến trước mặt của cô ấy, bản thân đã từng dùng một ca khúc thời gian đi vào trước mặt của nàng, đã từng bởi vì uống say, kỳ thật là lần thứ nhất mình ôm chặt cô ấy trong ngực, nặng nề hôn, thậm chí đưa đầu lưỡi ra cùng cô ấy dây dưa kiệt liệt, nhưng mà có lẽ cô ấy đã quên mất...
Người đàn ông này khẩn trương cùng kích động như vậy ngẩng đầu, nhìn về phía căn nhà nhỏ kia, hai con ngươi lập lòe, âm u nói; “Khả Hinh... Em đang ở đâu?”
***
Một không gian, ánh nến đỏ thẳm lóe lên.
Một người phụ nữtay nắm lấy một điếu xì gà đang phun khói, quần áo gợi cảm mà ngồi ở trên ghế sa lon, cách ánh nến kia, mặt vẫn âm u tươi cười, nhìn về phía cô bé đối diện.
Đường Khả Hinh cũng nặng nề thở một hơi, hai con ngươi sáng ngời run rẩy, nhìn về phía cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.