Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 474: QUYẾT ĐINH 2
Hàn Trinh Trinh
13/04/2016
Đường Khả Hinh nhìn
Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, mặt cô lộ nụ cười nhàn nhạt, cẩn thận đứng
lên, đi tới trước rương hành lý, mở ra, từ bên trong lấy ra một khung
hình cũ kỹ, đó là tấm hình khi mình còn bé, mặc chiếc váy trắng đứng ở
trên thảm cỏ Lavender, cầm chong chóng gió, đưa lưng về phía ống kính,
khi đó cha nói bóng lưng con gái thật đẹp. . . . . . Khả Hinh ngồi xổm
trên mặt đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi tấm hình kia, nhìn dáng
vẻ mình khi còn bé, mặc váy trắng nho nhỏ, rất ngây thơ, thuần khiết. . . . . .
"Hôm nay muốn ăn món gì?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Anh làm món gì, tôi đều thích ăn."
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô một cái, mới chịu xoay người, lại nhìn khung hình nho nhỏ trong tay Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi: "Hình? Chưa từng thấy qua."
"Hình lúc tôi còn nhỏ . . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười, mới vừa muốn đưa khung hình cho Trang Hạo Nhiên xem hình, lại nghe được ngoài cửa sổ, tiếng nói mềm mại của một cô gái nhỏ, kêu to: "Khả Hinh . . . . . . . . . . "
Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, cô liền có chút kích động đi tới bên cửa sổ, lập tức nhìn thấy Tiểu Nhu mặc chiếc váy xòe màu xanh nhạt và áo khoác màu trắng, phía sau chải tóc đuôi sam, hôm nay đáng yêu giống như nữ sinh, thật vui vẻ đeo ba lô, thở hổn hển chạy vào vườn hoa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn mình, kích động nhảy lên, khóc kêu to: "Khả Hinh . . . . . . . "
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, cũng vui vẻ gọi: "Tiểu Nhu?"
Tiểu Nhu lập tức vọt vào phòng trọ nhỏ, cũng không chào hỏi Trang Hạo Nhiên đang xuống lầu, rầm rầm rầm nhảy lên cầu thang, cười kêu to: "Khả Hinh! ! !"
Đường Khả Hinh kích động ra khỏi phòng, Tiểu Nhu đã khóc nhào vào trong ngực Khả Hinh, kích động nói: "Tôi cho rằng cả đời cũng không gặp được cô!"
"Tôi cũng thế. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng có chút chua xót tràn lệ, nghẹn ngào nói.
"Nói bậy" Nhã Tuệ đi lên lầu, nhìn Tiểu Nhu, có chút trách móc cười nói: "Cái gì gọi là cả đời không gặp được! Cô ấy thật tốt đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu lập tức lau khô nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, buông thân thể Đường Khả Hinh ra, từ trên xuống dưới nhìn một lần, ngay lập tức có chút tức giận nói: "Ghét ghê! ! Trong khoảng thời gian này cũng không có ăn khoai lang đỏ và rau nhà tôi, xem đi? Cả người rất gầy! Tôi nói chuyện của cô với mẹ tôi, bà ấy hết sức hết sức tức giận và đau lòng, tôi còn nói chuyện của cô với em gái của tôi, con bé cũng hết sức hết sức tức giận và đau lòng! Em gái tôi cũng bởi vì chuyện này, nói với em trai của tôi, em trai tôi cũng hết sức hết sức tức giận, cho nên tôi quyết định!"
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ trầm ngâm nhìn cô.
Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Cả nhà chúng tôi quyết định! Mỗi tháng, mang thêm cho mọi người một chút rau dưa, khoai lang và Long Nhãn!"
"Phốc!"
Nhã Tuệ không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhu, nói: "Không thể nào? Trong nhà của cô để Long Nhãn còn chưa ăn hết à?"
"Dĩ nhiên không có! !" Tiểu Nhu nhìn Nhã Tuệ, nói nhanh: "Long Nhãn nhà tôi ăn hết rồi, nhưng cây Long Nhãn trong vườn chúng tôi, còn chưa ăn hết !"
"Nhà cô còn có vườn à?" Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu, bật cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu liền vội vàng gật đầu nói: "Vườn gần hai mươi vạn mét vuông !"
"Phi!" Nhã Tuệ không tin cười nói: "Ngay cả cô mặc váy này váy nọ, sơn móng tay, đều phải bấm ngón tay đếm trong túi của mình có bao nhiêu tiền, hơn nữa trong nhà của cô, ngay cả một máy điều hòa không khí cũng không có!"
"Nói đúng lắm !" Nhắc tới chuyện này, Tiểu Nhu cũng rất tức giận nói: "Tôi cảm thấy mẹ tôi thật sự rất tiết kiệm, ngay cả một căn nhà cũng không muốn mua! Mỗi ngày đều chờ cây Long Nhãn, chìa qua cửa sổ gian phòng chúng tôi, hái ăn."
"Được rồi, được rồi! Nói linh tinh!" Nhã Tuệ không muốn để ý tới cô, chỉ cười nói: "Mạn Hồng và các Phó tổng cũng sắp tới rồi, mau đi xuống đi. Làm phiền Tổng Giám đốc Trang ở dưới lầu nấu ăn, người này thật đáng thương."
"Đúng, đúng!" Đường Khả Hinh cũng vội nắm tay của Tiểu Nhu, cười nói: "Nhanh đi thôi."
Mấy người vui vẻ cùng nhau xuống lầu, lúc này cũng đã thấy mấy người Lâm Sở Nhai, còn có Tào Anh Kiệt nắm tay Trần Mạn Hồng, vừa nói vừa cười đi tới, Tiêu Đồng đi theo phía sau, hôm nay khó được cởi đồ công sở, mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần jean màu xanh dương, xách theo quà tặng, thật vui vẻ đi vào. . . . . . .
"Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Lâm Sở Nhai thấy Đường Khả Hinh, lại không nhịn được muốn đi tới ôm cô.
Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, vung tay muốn đánh anh ! !
"Ôi chao, anh đừng như vậy mà! !" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, nói: "Tiểu Đường cũng không phải là anh! ! Có bản lãnh, anh hôn cô ấy rồi nói."
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận giơ chân, muốn đạp anh nói: "Cậu còn nói bậy nữa, xem tôi đạp chết cậu không! !"
Tào Anh Kiệt lại nắm chặt tay Trần Mạn Hồng, đi lên trước, lấy thân phận cấp trên của Đường Khả Hinh, giống nhìn đứa bé nhà mình, cười nói: "Khả Hinh, trở lại là tốt rồi, trong khoảng thời gian này, cô làm Nhã Tuệ rất lo lắng ! Trước đó, Chúng tôi vẫn còn lo lắng, cô không tham gia được hôn lễ của chúng tôi đấy."
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, cười nói: "Các người. . . . . . sắp tổ chức hôn lễ sao?"
Trần Mạn Hồng lập tức bật cười nói: "Dĩ nhiên! ! Còn muốn tìm cô làm dâu phụ!"
"Chúc mừng, chúc mừng!" Đường Khả Hinh lập tức bật cười, nói.
"Hôn lễ của chúng tôi vốn đã sắp xếp trước, nhưng bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu cũng rất tức giận nói: "Tổng Giám đốc lại sắp đính hôn, cho nên rất phiền toái!"
Cái chén trong tay Nhã Tuệ rơi xuống.
"Soảng . . . . . .. . . . . . " Trong phòng bếp truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn có chút giật mình ! !
Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn cô.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh cũng hơi tái nhợt, đứng ở một bên, đưa mắt nhìn phía trước, giống như nhìn thấy một thứ vỡ vụn.
"Hôm nay muốn ăn món gì?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Anh làm món gì, tôi đều thích ăn."
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô một cái, mới chịu xoay người, lại nhìn khung hình nho nhỏ trong tay Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi: "Hình? Chưa từng thấy qua."
"Hình lúc tôi còn nhỏ . . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười, mới vừa muốn đưa khung hình cho Trang Hạo Nhiên xem hình, lại nghe được ngoài cửa sổ, tiếng nói mềm mại của một cô gái nhỏ, kêu to: "Khả Hinh . . . . . . . . . . "
Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, cô liền có chút kích động đi tới bên cửa sổ, lập tức nhìn thấy Tiểu Nhu mặc chiếc váy xòe màu xanh nhạt và áo khoác màu trắng, phía sau chải tóc đuôi sam, hôm nay đáng yêu giống như nữ sinh, thật vui vẻ đeo ba lô, thở hổn hển chạy vào vườn hoa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn mình, kích động nhảy lên, khóc kêu to: "Khả Hinh . . . . . . . "
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, cũng vui vẻ gọi: "Tiểu Nhu?"
Tiểu Nhu lập tức vọt vào phòng trọ nhỏ, cũng không chào hỏi Trang Hạo Nhiên đang xuống lầu, rầm rầm rầm nhảy lên cầu thang, cười kêu to: "Khả Hinh! ! !"
Đường Khả Hinh kích động ra khỏi phòng, Tiểu Nhu đã khóc nhào vào trong ngực Khả Hinh, kích động nói: "Tôi cho rằng cả đời cũng không gặp được cô!"
"Tôi cũng thế. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng có chút chua xót tràn lệ, nghẹn ngào nói.
"Nói bậy" Nhã Tuệ đi lên lầu, nhìn Tiểu Nhu, có chút trách móc cười nói: "Cái gì gọi là cả đời không gặp được! Cô ấy thật tốt đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu lập tức lau khô nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, buông thân thể Đường Khả Hinh ra, từ trên xuống dưới nhìn một lần, ngay lập tức có chút tức giận nói: "Ghét ghê! ! Trong khoảng thời gian này cũng không có ăn khoai lang đỏ và rau nhà tôi, xem đi? Cả người rất gầy! Tôi nói chuyện của cô với mẹ tôi, bà ấy hết sức hết sức tức giận và đau lòng, tôi còn nói chuyện của cô với em gái của tôi, con bé cũng hết sức hết sức tức giận và đau lòng! Em gái tôi cũng bởi vì chuyện này, nói với em trai của tôi, em trai tôi cũng hết sức hết sức tức giận, cho nên tôi quyết định!"
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ trầm ngâm nhìn cô.
Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Cả nhà chúng tôi quyết định! Mỗi tháng, mang thêm cho mọi người một chút rau dưa, khoai lang và Long Nhãn!"
"Phốc!"
Nhã Tuệ không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhu, nói: "Không thể nào? Trong nhà của cô để Long Nhãn còn chưa ăn hết à?"
"Dĩ nhiên không có! !" Tiểu Nhu nhìn Nhã Tuệ, nói nhanh: "Long Nhãn nhà tôi ăn hết rồi, nhưng cây Long Nhãn trong vườn chúng tôi, còn chưa ăn hết !"
"Nhà cô còn có vườn à?" Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu, bật cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu liền vội vàng gật đầu nói: "Vườn gần hai mươi vạn mét vuông !"
"Phi!" Nhã Tuệ không tin cười nói: "Ngay cả cô mặc váy này váy nọ, sơn móng tay, đều phải bấm ngón tay đếm trong túi của mình có bao nhiêu tiền, hơn nữa trong nhà của cô, ngay cả một máy điều hòa không khí cũng không có!"
"Nói đúng lắm !" Nhắc tới chuyện này, Tiểu Nhu cũng rất tức giận nói: "Tôi cảm thấy mẹ tôi thật sự rất tiết kiệm, ngay cả một căn nhà cũng không muốn mua! Mỗi ngày đều chờ cây Long Nhãn, chìa qua cửa sổ gian phòng chúng tôi, hái ăn."
"Được rồi, được rồi! Nói linh tinh!" Nhã Tuệ không muốn để ý tới cô, chỉ cười nói: "Mạn Hồng và các Phó tổng cũng sắp tới rồi, mau đi xuống đi. Làm phiền Tổng Giám đốc Trang ở dưới lầu nấu ăn, người này thật đáng thương."
"Đúng, đúng!" Đường Khả Hinh cũng vội nắm tay của Tiểu Nhu, cười nói: "Nhanh đi thôi."
Mấy người vui vẻ cùng nhau xuống lầu, lúc này cũng đã thấy mấy người Lâm Sở Nhai, còn có Tào Anh Kiệt nắm tay Trần Mạn Hồng, vừa nói vừa cười đi tới, Tiêu Đồng đi theo phía sau, hôm nay khó được cởi đồ công sở, mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần jean màu xanh dương, xách theo quà tặng, thật vui vẻ đi vào. . . . . . .
"Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Lâm Sở Nhai thấy Đường Khả Hinh, lại không nhịn được muốn đi tới ôm cô.
Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, vung tay muốn đánh anh ! !
"Ôi chao, anh đừng như vậy mà! !" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, nói: "Tiểu Đường cũng không phải là anh! ! Có bản lãnh, anh hôn cô ấy rồi nói."
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận giơ chân, muốn đạp anh nói: "Cậu còn nói bậy nữa, xem tôi đạp chết cậu không! !"
Tào Anh Kiệt lại nắm chặt tay Trần Mạn Hồng, đi lên trước, lấy thân phận cấp trên của Đường Khả Hinh, giống nhìn đứa bé nhà mình, cười nói: "Khả Hinh, trở lại là tốt rồi, trong khoảng thời gian này, cô làm Nhã Tuệ rất lo lắng ! Trước đó, Chúng tôi vẫn còn lo lắng, cô không tham gia được hôn lễ của chúng tôi đấy."
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, cười nói: "Các người. . . . . . sắp tổ chức hôn lễ sao?"
Trần Mạn Hồng lập tức bật cười nói: "Dĩ nhiên! ! Còn muốn tìm cô làm dâu phụ!"
"Chúc mừng, chúc mừng!" Đường Khả Hinh lập tức bật cười, nói.
"Hôn lễ của chúng tôi vốn đã sắp xếp trước, nhưng bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. . . ."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu cũng rất tức giận nói: "Tổng Giám đốc lại sắp đính hôn, cho nên rất phiền toái!"
Cái chén trong tay Nhã Tuệ rơi xuống.
"Soảng . . . . . .. . . . . . " Trong phòng bếp truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn có chút giật mình ! !
Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn cô.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh cũng hơi tái nhợt, đứng ở một bên, đưa mắt nhìn phía trước, giống như nhìn thấy một thứ vỡ vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.