Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 313: RẤT XẤU
Hàn Trinh Trinh
05/04/2016
Nhậm Tử Hiền lại nhìn vẻ mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên cười cười nói: "Thế nào? Không hoan nghênh tôi à?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhẹ nhàng kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, nhìn bộ dáng tiều tụy của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Cảm giác bị vứt bỏ như thế nào? Khó chịu sao? Khổ sở sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng ứa lệ.
Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục xinh đẹp nhàn nhã nói: "Để tôi nghĩ xem, thấu tim phổi, lòng như dao cắt, sụp đổ tuyệt vọng. . . . . . Cái từ nào tương đối chính xác?"
Cô nói xong, liền có chút hả hê nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, cố nén nước mắt, thở hổn hển, níu chặt một đoạn giường nệm!
"Hay là. . . . . . Đau lòng muốn chết, sống không bằng chết?" Nhậm Tử Hiền lại cau mày nhìn về phía cô, cười hỏi.
Thân thể Đường Khả Hinh đột nhiên dâng lên một chút tức giận, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô!
"Hận tôi à?" Nhậm Tử Hiền cười nói: "Hận đi! Cô cũng từng bị người đàn ông kia hôn qua, ôm qua, hận cũng là việc nên làm, chỉ là hôm nay tôi đến, muốn nói cho cô biết một chuyện khác rất thú vị . . . . . . Cô có muốn nghe hay không? Tuyệt đối có liên quan với cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía cô.
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía vẻ mặt của cô, lại vui vẻ cười nói: "Thì ra, ngày đó Tưởng Thiên Lỗi uống rượu say ngã ở trong ngực của cô là bởi vì anh ấy cầu hôn Như Mạt không thành, cho nên mới khổ sở bắt cô làm vật thay thế, không ngờ cô ngu ngốc, mắc lừa. Còn tưởng rằng người ta thật động lòng !"
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, nhìn về phía cô, trái tim càng dâng lên lạnh lẽo, trong đầu nhớ lại người kia ở bệnh viện, đau lòng nói một câu: Tôi muốn cưới người phụ nữ này, mặc kệ cô ấy có thể sống mấy ngày, rốt cuộc trái tim có thể chịu đựng bao lâu, tôi cũng muốn cưới người phụ nữ này, nếu như cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ bỏ hết tất cả, cùng cô ấy sống mỗi ngày, cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, tôi cũng khát vọng dắt tay của cô ấy, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ, tập trung hoa hồng đẹp nhất trên thế giới, chỉ cần cô ấy muốn, cho dù ánh trăng trên trời, tôi cũng bắt thang lên trời thực hiện giấc mộng cho cô ấy. . . . . . Nhưng cô ấy không cần tôi đấy! Tôi không thể làm được gì ! !
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía cô, lại bật cười nói: "Cô không biết sao? Đứa bé đáng thương, làm sao cô cho rằng đường đường Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa quỳ xuống cầu hôn với một phụ nữ khác, lại nhanh chóng yêu đứa ngốc như cô? Huống chi, má trái của cô không trọn vẹn! Cô có tư cách, trở thành bà Tưởng sao? Cô có quá tự cao hay không?"
Cả người Đường Khả Hinh lạnh run, nắm chặt khăn trải giường, run rẩy dữ dội.
Nhậm Tử Hiền nhìn bộ dáng khổ sở của cô, tiếp tục mỉm cười nói: "Cho nên. . . . . . Phải làm gì đây? Bản thân mình tự cho là tình yêu, thật ra ở trong mắt người đàn ông kia, ngay cả bụi bậm cũng không phải! Chỉ cần cô ấy có chuyện gì, Tưởng Thiên Lỗi sẽ chạy về phía cô ấy! Tôn nghiêm của cô, mọi thứ của cô, toàn bộ hủy ở trong tay của người phụ nữ nhu nhược đó! Cô ấy dùng một trái tim hư thúi không phải là của mình, để đổi lấy từng trái tim khỏe mạnh của những người ngu ngốc! Để cho mọi người rơi vào trong cạm bẫy tình yêu, cô ấy chỉ nhẹ nhàng khóc, những người đó liền đau thấu tim phổi! Ha ha!"
Cô cười thật vui vẻ!
Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng run rẩy rơi xuống.
"Khổ sở à? Đây chính là lấy thân thể khiếm khuyết của mình, để chiếm được sự đồng cảm của đàn ông, cho đến khi sự đồng cảm tràn lan, kết quả chính mình bị đau triệt để, mình phát cuồng, mình nghi ngờ, tại sao người đàn ông này, buổi tối trước còn hôn tôi, ngày mai lại chạy về phía một người khác? Ha ha! Đó là cô ngu ngốc! Cô có tư cách gì nhận được tình yêu của Tưởng Thiên Lỗi ? Cô có cái gì? Bằng khuôn mặt không trọn vẹn. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nhậm Tử Hiền thật sự rất muốn cười.
Trong thân thể Đường Khả Hinh chợt vọt lên từng cơn tức giận, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền!
"Nhìn tôi làm cái gì? Ước ao có khuôn mặt giống tôi sao?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía cô!
"Tôi nhìn cô. . . . . . Tôi cảm thấy cô rất xấu. . . . . ." Đường Khả Hinh chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, rưng rưng bi phẫn nói.
"Cái gì?" Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn cô! !
"Tôi xem thường cô. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên lạnh lùng nói: "Tình yêu, ở trước mặt của tôi, có đi tới, có rút lui, tôi vẫn có thể vì cuộc đời của tôi, tình yêu của tôi, làm ra lựa chọn, vậy còn cô ? Cô chui vào trong ngõ cụt thế giới của cô, cô để cho mình không có lựa chọn khác! Cô ở trước mặt của tôi, có gì đặc biệt hơn người? Tôi xem thường loại người như cô, không chiếm được tình yêu, lại đi phá hủy tôn nghiêm của người khác! Cô mới là người xấu nhất! Rất đáng xấu hổ! !"
"Cô . . . . ." Nhậm Tử Hiền chợt đứng lên, vung bàn tay muốn tát Đường Khả Hinh một bạt tai!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bàn tay vung lên, cô chợt đứng lên, nắm chặt tay cổ tay kia, nắm rất chặt rất chặt, mới tiến tới gần Nhậm Tử Hiền, hai mắt nổi hơi nước lạnh lùng, tức giận nói: "Cô có tư cách gì đánh tôi? Tại sao cô đánh tôi? Cha mẹ tôi sinh tôi ra, nuôi tôi, để cho tôi đến trên thế giới này, tiếp nhận khổ sở, tiếp nhận vui vẻ! ! Nhưng không chấp nhận sỉ nhục và chà đạp, nhất là loại người như cô !"
Cô nói xong, tức giận vứt Nhậm Tử Hiền qua một bên, tiếp tục tức giận nhìn về phía Tử Hiền, giận đến run rẩy nghẹn ngào nói: "Loại người như cô, không chiếm được tình yêu, muốn hủy diệt toàn thế giới để xoa dịu bi thương của cô, cô dựa vào cái gì? ! Trên thế giới này nhất định có lên tiếng phê phán công khai sao? Nếu như có? Vậy má trái của tôi, ai tới lên tiếng phê phán công khai cho tôi? Ba năm trước đây trong một đêm tối, một người đàn ông cầm dao bén nhọn đâm một dao vào trong thân thể của tôi, cầm axít dội vào má trái của tôi, tôi nằm ở trong vũng máu, khàn giọng kêu cứu, nỗi khổ sở của tôi, ai tới lên tiếng phê phán công khai? Nếu tôi không thể lên tiếng phê phán công khai, tôi sẽ giống như cô, tôi phải giết sạch toàn bộ những người được trọn vẹn khắp thiên hạ? Nếu có thể làm vậy, người thứ nhất tôi giết chính là cô ! Bởi vì cái gì cô cũng có! Có cha mẹ, có vật chất, tiền bạc, có sắc đẹp, còn có một người chồng chưa cưới phụ nữ khắp thiên hạ đều khát vọng! ! Tôi không phải giết chết cô sao ?"
Cô cuồng nộ nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, hỏi! !
Nhậm Tử Hiền trừng mắt, nhìn về phía cô! !
Đường Khả Hinh cảm giác bi thương chạy tràn lên não, tiếp tục rơi lệ khóc nói: "Con người lúc sống, khóc một tiếng, chính là bắt đầu khổ sở! Tôi đã sớm ý thức được loại khổ sở này, cho nên tôi rất quý trọng hạnh phúc của tôi, sức khỏe của tôi, tôn nghiêm của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, nhưng loại người như cô mới là loại người nhát gan như chuột ! ! Thân thể của cô không khiếm khuyết, nhưng cuộc đời của cô, lại sống rất không trọn vẹn! !"
"Cô. . . . . . cô đừng tưởng rằng làm thư ký của Hạo Nhiên thì dám la hét với tôi. . . . . ." Nhậm Tử Hiền lại xúc động phẫn nộ nói.
Đường Khả Hinh lại cười lạnh nhìn cô một cái, mới nói: "Dũng khí của cô cũng như lời nói của cô, toàn bộ đến từ thân phận của cô, thiên kim đại tiểu thư, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, còn có vợ chưa cưới của Tưởng Thiên Lỗi! Ngoài cái đó ra, cô còn có cái gì? Mặc dù tôi chỉ là thư kí nho nhỏ, tôi cũng không sợ cô ! ! Từ nay về sau, nếu như cô còn dám ở trước mặt của tôi làm ầm ĩ, nói lời sỉ nhục tôi, đừng trách tôi không tha cho cô ! !"
Nhậm Tử Hiền phẫn hận nhìn về phía cô, nước mắt từng viên như băng lạnh lùng chảy xuống.
"Tưởng Thiên Lỗi sẽ kết hôn!" Đường Khả Hinh lại nghẹn ngào nhìn về phía cô, tức giận nói: "Tiếng chuông trong nhà thờ sẽ vang lên! ! Mặc kệ người kia rốt cuộc là ai, cũng không liên quan đến tôi ! ! Nhưng tôi có thể chúc phúc, cô có thể sao? Mặc dù hiện tại tôi hận anh ấy, rất hận, rất hận anh ấy ! !"
Nhậm Tử Hiền cắn răng nghiến lợi!
"Cô không thể! Đây chính là khác nhau giữa tôi và cô !" Đường Khả Hinh nói xong, liền chỉ ra ngoài phòng kêu to: "Cô cút ra ngoài cho tôi! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Không phải tôi không công kích người khác, không phải tôi không nói lời lạnh lùng, nhưng tôi sợ dơ bẩn miệng của tôi! Má trái của tôi bị phá hủy, tôi dùng tâm hồn của tôi bù đắp lại! Nhưng loại phụ nữ như cô, rõ ràng xinh đẹp, lại muốn ở trước mặt người khác xé toang mặt của mình! Cô thật rất xấu, rất xấu ! ! Cô cút đi! ! Cút ra ngoài . . . . . . . . . . "
Nhậm Tử Hiền tức giận nhìn cô một cái, mới cắn răng im lặng xoay người, vừa vặn nhìn thấy Nhã Tuệ xách theo bữa ăn sáng đi tới, cô lạnh lùng nhìn Nhã Tuệ một cái, mới hận hận nhanh chóng đi khỏi! !
Nhã Tuệ nhìn thấy tình huống này, lập tức có chút hoảng sợ để bữa ăn sáng xuống, đi vào trong phòng, hỏi Khả Hinh: "Xảy ra chuyện gì?"
Đường Khả Hinh lập tức ngã xuống sàn, nước mắt rơi xuống, dọc theo cằm nhỏ, từng cơn bi thương lại ập tới một lần nữa, giống như ông trời không muốn bỏ qua cho mình.
Nhã Tuệ đau lòng lập tức ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt Khả Hinh, nói: "Cô ấy lại nói lời độc ác tổn thương cô? Trời ơi! Tại sao người của toàn thế giới không buông tha cho cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh mệt mỏi ngã ở trong ngực Nhã Tuệ, rơi lệ nói: "Cái nhà này, thật sự rất nhỏ, người nào muốn vào thì đi vào. . . . . ."
Nhã Tuệ cảm thán ôm Khả Hinh nói: "Vậy chúng ta dọn nhà đi! Dời đến một nơi an toàn hơn đi! ! Dưới lầu có cửa chính, có bảo vệ, trở về nhà của chúng ta, còn có mật mã có được không?"
Đường Khả Hinh nghe vậy, đột nhiên sâu kín nhìn lá Mộc Lan phía ngoài cửa sổ, nói: "Nhưng. . . . . . nhà mới sẽ có cây ngọc lan và cây tương tư thơm như vậy sao? Mấy ông chú, bà dì ở dưới lầu làm thế nào? Chúng ta cũng không được ăn bánh bao rất thơm . . . . . ."
Nhã Tuệ bất chấp tất cả ôm Khả Hinh, rơi lệ nói: "Mới bắt đầu, vẫn phải buông tay một chút đồ cũ. . . . . . Đạo lý này, không phải chúng ta hiểu hơn so với ai khác sao? Dọn nhà đi, tôi cũng cảm thấy nơi này có chút không an toàn, tôi mới vừa nhìn thấy Nhậm Tử Hiền từ trong phòng của tôi đi ra, tôi thật sợ hãi, thật sợ hãi. . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, hai mắt xẹt qua ánh sang nóng bỏng, nhìn cây Mộc Lan phía ngoài phòng, có chút quyết tâm đang từ từ thành hình, để cho cô cắn chặt răng, ngẩng đầu lên! !
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhẹ nhàng kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, nhìn bộ dáng tiều tụy của Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Cảm giác bị vứt bỏ như thế nào? Khó chịu sao? Khổ sở sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng ứa lệ.
Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục xinh đẹp nhàn nhã nói: "Để tôi nghĩ xem, thấu tim phổi, lòng như dao cắt, sụp đổ tuyệt vọng. . . . . . Cái từ nào tương đối chính xác?"
Cô nói xong, liền có chút hả hê nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, cố nén nước mắt, thở hổn hển, níu chặt một đoạn giường nệm!
"Hay là. . . . . . Đau lòng muốn chết, sống không bằng chết?" Nhậm Tử Hiền lại cau mày nhìn về phía cô, cười hỏi.
Thân thể Đường Khả Hinh đột nhiên dâng lên một chút tức giận, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô!
"Hận tôi à?" Nhậm Tử Hiền cười nói: "Hận đi! Cô cũng từng bị người đàn ông kia hôn qua, ôm qua, hận cũng là việc nên làm, chỉ là hôm nay tôi đến, muốn nói cho cô biết một chuyện khác rất thú vị . . . . . . Cô có muốn nghe hay không? Tuyệt đối có liên quan với cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía cô.
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía vẻ mặt của cô, lại vui vẻ cười nói: "Thì ra, ngày đó Tưởng Thiên Lỗi uống rượu say ngã ở trong ngực của cô là bởi vì anh ấy cầu hôn Như Mạt không thành, cho nên mới khổ sở bắt cô làm vật thay thế, không ngờ cô ngu ngốc, mắc lừa. Còn tưởng rằng người ta thật động lòng !"
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, nhìn về phía cô, trái tim càng dâng lên lạnh lẽo, trong đầu nhớ lại người kia ở bệnh viện, đau lòng nói một câu: Tôi muốn cưới người phụ nữ này, mặc kệ cô ấy có thể sống mấy ngày, rốt cuộc trái tim có thể chịu đựng bao lâu, tôi cũng muốn cưới người phụ nữ này, nếu như cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ bỏ hết tất cả, cùng cô ấy sống mỗi ngày, cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, tôi cũng khát vọng dắt tay của cô ấy, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ, tập trung hoa hồng đẹp nhất trên thế giới, chỉ cần cô ấy muốn, cho dù ánh trăng trên trời, tôi cũng bắt thang lên trời thực hiện giấc mộng cho cô ấy. . . . . . Nhưng cô ấy không cần tôi đấy! Tôi không thể làm được gì ! !
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía cô, lại bật cười nói: "Cô không biết sao? Đứa bé đáng thương, làm sao cô cho rằng đường đường Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa quỳ xuống cầu hôn với một phụ nữ khác, lại nhanh chóng yêu đứa ngốc như cô? Huống chi, má trái của cô không trọn vẹn! Cô có tư cách, trở thành bà Tưởng sao? Cô có quá tự cao hay không?"
Cả người Đường Khả Hinh lạnh run, nắm chặt khăn trải giường, run rẩy dữ dội.
Nhậm Tử Hiền nhìn bộ dáng khổ sở của cô, tiếp tục mỉm cười nói: "Cho nên. . . . . . Phải làm gì đây? Bản thân mình tự cho là tình yêu, thật ra ở trong mắt người đàn ông kia, ngay cả bụi bậm cũng không phải! Chỉ cần cô ấy có chuyện gì, Tưởng Thiên Lỗi sẽ chạy về phía cô ấy! Tôn nghiêm của cô, mọi thứ của cô, toàn bộ hủy ở trong tay của người phụ nữ nhu nhược đó! Cô ấy dùng một trái tim hư thúi không phải là của mình, để đổi lấy từng trái tim khỏe mạnh của những người ngu ngốc! Để cho mọi người rơi vào trong cạm bẫy tình yêu, cô ấy chỉ nhẹ nhàng khóc, những người đó liền đau thấu tim phổi! Ha ha!"
Cô cười thật vui vẻ!
Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng run rẩy rơi xuống.
"Khổ sở à? Đây chính là lấy thân thể khiếm khuyết của mình, để chiếm được sự đồng cảm của đàn ông, cho đến khi sự đồng cảm tràn lan, kết quả chính mình bị đau triệt để, mình phát cuồng, mình nghi ngờ, tại sao người đàn ông này, buổi tối trước còn hôn tôi, ngày mai lại chạy về phía một người khác? Ha ha! Đó là cô ngu ngốc! Cô có tư cách gì nhận được tình yêu của Tưởng Thiên Lỗi ? Cô có cái gì? Bằng khuôn mặt không trọn vẹn. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nhậm Tử Hiền thật sự rất muốn cười.
Trong thân thể Đường Khả Hinh chợt vọt lên từng cơn tức giận, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền!
"Nhìn tôi làm cái gì? Ước ao có khuôn mặt giống tôi sao?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía cô!
"Tôi nhìn cô. . . . . . Tôi cảm thấy cô rất xấu. . . . . ." Đường Khả Hinh chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, rưng rưng bi phẫn nói.
"Cái gì?" Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn cô! !
"Tôi xem thường cô. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên lạnh lùng nói: "Tình yêu, ở trước mặt của tôi, có đi tới, có rút lui, tôi vẫn có thể vì cuộc đời của tôi, tình yêu của tôi, làm ra lựa chọn, vậy còn cô ? Cô chui vào trong ngõ cụt thế giới của cô, cô để cho mình không có lựa chọn khác! Cô ở trước mặt của tôi, có gì đặc biệt hơn người? Tôi xem thường loại người như cô, không chiếm được tình yêu, lại đi phá hủy tôn nghiêm của người khác! Cô mới là người xấu nhất! Rất đáng xấu hổ! !"
"Cô . . . . ." Nhậm Tử Hiền chợt đứng lên, vung bàn tay muốn tát Đường Khả Hinh một bạt tai!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bàn tay vung lên, cô chợt đứng lên, nắm chặt tay cổ tay kia, nắm rất chặt rất chặt, mới tiến tới gần Nhậm Tử Hiền, hai mắt nổi hơi nước lạnh lùng, tức giận nói: "Cô có tư cách gì đánh tôi? Tại sao cô đánh tôi? Cha mẹ tôi sinh tôi ra, nuôi tôi, để cho tôi đến trên thế giới này, tiếp nhận khổ sở, tiếp nhận vui vẻ! ! Nhưng không chấp nhận sỉ nhục và chà đạp, nhất là loại người như cô !"
Cô nói xong, tức giận vứt Nhậm Tử Hiền qua một bên, tiếp tục tức giận nhìn về phía Tử Hiền, giận đến run rẩy nghẹn ngào nói: "Loại người như cô, không chiếm được tình yêu, muốn hủy diệt toàn thế giới để xoa dịu bi thương của cô, cô dựa vào cái gì? ! Trên thế giới này nhất định có lên tiếng phê phán công khai sao? Nếu như có? Vậy má trái của tôi, ai tới lên tiếng phê phán công khai cho tôi? Ba năm trước đây trong một đêm tối, một người đàn ông cầm dao bén nhọn đâm một dao vào trong thân thể của tôi, cầm axít dội vào má trái của tôi, tôi nằm ở trong vũng máu, khàn giọng kêu cứu, nỗi khổ sở của tôi, ai tới lên tiếng phê phán công khai? Nếu tôi không thể lên tiếng phê phán công khai, tôi sẽ giống như cô, tôi phải giết sạch toàn bộ những người được trọn vẹn khắp thiên hạ? Nếu có thể làm vậy, người thứ nhất tôi giết chính là cô ! Bởi vì cái gì cô cũng có! Có cha mẹ, có vật chất, tiền bạc, có sắc đẹp, còn có một người chồng chưa cưới phụ nữ khắp thiên hạ đều khát vọng! ! Tôi không phải giết chết cô sao ?"
Cô cuồng nộ nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, hỏi! !
Nhậm Tử Hiền trừng mắt, nhìn về phía cô! !
Đường Khả Hinh cảm giác bi thương chạy tràn lên não, tiếp tục rơi lệ khóc nói: "Con người lúc sống, khóc một tiếng, chính là bắt đầu khổ sở! Tôi đã sớm ý thức được loại khổ sở này, cho nên tôi rất quý trọng hạnh phúc của tôi, sức khỏe của tôi, tôn nghiêm của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, nhưng loại người như cô mới là loại người nhát gan như chuột ! ! Thân thể của cô không khiếm khuyết, nhưng cuộc đời của cô, lại sống rất không trọn vẹn! !"
"Cô. . . . . . cô đừng tưởng rằng làm thư ký của Hạo Nhiên thì dám la hét với tôi. . . . . ." Nhậm Tử Hiền lại xúc động phẫn nộ nói.
Đường Khả Hinh lại cười lạnh nhìn cô một cái, mới nói: "Dũng khí của cô cũng như lời nói của cô, toàn bộ đến từ thân phận của cô, thiên kim đại tiểu thư, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, còn có vợ chưa cưới của Tưởng Thiên Lỗi! Ngoài cái đó ra, cô còn có cái gì? Mặc dù tôi chỉ là thư kí nho nhỏ, tôi cũng không sợ cô ! ! Từ nay về sau, nếu như cô còn dám ở trước mặt của tôi làm ầm ĩ, nói lời sỉ nhục tôi, đừng trách tôi không tha cho cô ! !"
Nhậm Tử Hiền phẫn hận nhìn về phía cô, nước mắt từng viên như băng lạnh lùng chảy xuống.
"Tưởng Thiên Lỗi sẽ kết hôn!" Đường Khả Hinh lại nghẹn ngào nhìn về phía cô, tức giận nói: "Tiếng chuông trong nhà thờ sẽ vang lên! ! Mặc kệ người kia rốt cuộc là ai, cũng không liên quan đến tôi ! ! Nhưng tôi có thể chúc phúc, cô có thể sao? Mặc dù hiện tại tôi hận anh ấy, rất hận, rất hận anh ấy ! !"
Nhậm Tử Hiền cắn răng nghiến lợi!
"Cô không thể! Đây chính là khác nhau giữa tôi và cô !" Đường Khả Hinh nói xong, liền chỉ ra ngoài phòng kêu to: "Cô cút ra ngoài cho tôi! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Không phải tôi không công kích người khác, không phải tôi không nói lời lạnh lùng, nhưng tôi sợ dơ bẩn miệng của tôi! Má trái của tôi bị phá hủy, tôi dùng tâm hồn của tôi bù đắp lại! Nhưng loại phụ nữ như cô, rõ ràng xinh đẹp, lại muốn ở trước mặt người khác xé toang mặt của mình! Cô thật rất xấu, rất xấu ! ! Cô cút đi! ! Cút ra ngoài . . . . . . . . . . "
Nhậm Tử Hiền tức giận nhìn cô một cái, mới cắn răng im lặng xoay người, vừa vặn nhìn thấy Nhã Tuệ xách theo bữa ăn sáng đi tới, cô lạnh lùng nhìn Nhã Tuệ một cái, mới hận hận nhanh chóng đi khỏi! !
Nhã Tuệ nhìn thấy tình huống này, lập tức có chút hoảng sợ để bữa ăn sáng xuống, đi vào trong phòng, hỏi Khả Hinh: "Xảy ra chuyện gì?"
Đường Khả Hinh lập tức ngã xuống sàn, nước mắt rơi xuống, dọc theo cằm nhỏ, từng cơn bi thương lại ập tới một lần nữa, giống như ông trời không muốn bỏ qua cho mình.
Nhã Tuệ đau lòng lập tức ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt Khả Hinh, nói: "Cô ấy lại nói lời độc ác tổn thương cô? Trời ơi! Tại sao người của toàn thế giới không buông tha cho cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh mệt mỏi ngã ở trong ngực Nhã Tuệ, rơi lệ nói: "Cái nhà này, thật sự rất nhỏ, người nào muốn vào thì đi vào. . . . . ."
Nhã Tuệ cảm thán ôm Khả Hinh nói: "Vậy chúng ta dọn nhà đi! Dời đến một nơi an toàn hơn đi! ! Dưới lầu có cửa chính, có bảo vệ, trở về nhà của chúng ta, còn có mật mã có được không?"
Đường Khả Hinh nghe vậy, đột nhiên sâu kín nhìn lá Mộc Lan phía ngoài cửa sổ, nói: "Nhưng. . . . . . nhà mới sẽ có cây ngọc lan và cây tương tư thơm như vậy sao? Mấy ông chú, bà dì ở dưới lầu làm thế nào? Chúng ta cũng không được ăn bánh bao rất thơm . . . . . ."
Nhã Tuệ bất chấp tất cả ôm Khả Hinh, rơi lệ nói: "Mới bắt đầu, vẫn phải buông tay một chút đồ cũ. . . . . . Đạo lý này, không phải chúng ta hiểu hơn so với ai khác sao? Dọn nhà đi, tôi cũng cảm thấy nơi này có chút không an toàn, tôi mới vừa nhìn thấy Nhậm Tử Hiền từ trong phòng của tôi đi ra, tôi thật sợ hãi, thật sợ hãi. . . . . ."
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, hai mắt xẹt qua ánh sang nóng bỏng, nhìn cây Mộc Lan phía ngoài phòng, có chút quyết tâm đang từ từ thành hình, để cho cô cắn chặt răng, ngẩng đầu lên! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.