Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 212: Tư thái cao nhất
Hàn Trinh Trinh
18/09/2015
"Ừ. . . . . ." Ngón tay giữa của Trang Hạo Nhiên đang kẹp tấm thiệp mời, quay về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn không rõ ràng lắm, liền híp mắt, muốn đi gần một bước, nhìn tấm thiệp mời cho rõ ràng. . . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra trêu chọc, xoay tấm thiệp mời, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, có chút ngây ngốc nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn bộ dáng ướt đẫm ngây ngốc của cô nói: "Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ còn ra thể thống gì? Cả người đều ướt như vậy còn dám chạy tới gặp tôi?"
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ủy khuất cúi đầu, nghĩ tới vừa rồi mình đội mưa vọt vào tòa cao ốc, cũng đã thấy Tiêu Đồng giống như cây cột, ngăn ở cửa lạnh lùng chờ mình, nói với mình: Tổng Giám đốc bảo cô nhanh đi gặp anh ấy! Mình mới cố gắng chạy đến, không ngờ anh có thể nói mình như vậy, còn dám nói với mình trí nhớ anh rất tốt! Hừ! Cô không phục mím chặt môi, không lên tiếng.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Muốn thuận tiện bị cảm, xin nghỉ à?" Trang Hạo Nhiên lập tức mắng cô!
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, vội vàng khẽ gật đầu, liền đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đi ra ngoài, rốt cuộc mở tấm thiệp mời màu xanh dương, liếc mắt nhìn, cau mày có chút nghi ngờ.
Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới tầng lầu nhân viên, tắm nước nóng, thay đồng phục của mình, sấy khô tóc, soi gương, chỉnh sửa tóc ngắn của mình một chút, nhìn tóc ngắn bên má trái nhẹ nhàng che lại vết sẹo, cô có chút mất hồn, dường như trong khoảng thời gian này rất bận rộn, lại quên mất má trái không trọn vẹn, làm cho mình đau đớn mơ hồ, cô cười khổ, im lặng nhanh chóng đi ra phòng thay quần áo, đi tới cao ốc văn phòng Tổng Giám đốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi. . . . . ." Bên trong có một âm thanh truyền ra.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nghe được âm thanh kia có chút lười biếng, giống như người kia đang bận rộn, cô hơi mỉm cười đẩy nhẹ cửa ra, liền thấy Trang Hạo Nhiên cởi tây trang màu trắng, chỉ mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, cổ áo mở ra, ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng, cầm tấm thiệp mời kia giống như đang nghiên cứu, cổ tay rắn chắc đeo một chiếc đồng hồ bạch kim dây đen, lộ ra chút xu hướng thời trang của anh.
Đường Khả Hinh im lặng đi tới, nhìn dáng vẻ anh lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, theo bản năng muốn liếc nhìn tấm thiệp mời.
Trang Hạo Nhiên ô một tiếng, thu hồi tấm thiệp mời, lạnh lùng nhìn cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn vẻ mặt cô, chậm rãi nói: "Ngày hôm qua bài tập giao cho cô đã làm xong rồi?"
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh bình tĩnh gật đầu.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, đặt tấm thiệp mời trên bàn thủy tinh, cầm một phần tài liệu đặt ở trên bàn, chồng trên đùi, lật ra một phần tài liệu, mở ra lạnh lùng nói: "Nếu tôi kiểm tra một đề tài trong đó mà cô trả lời không được thì làm thế nào?"
"Sẽ không đâu." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói ba chữ này đầy tự tin.
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, xẹt qua vui vẻ nhìn cô nói: "Đây là cô nói đấy!"
"Ừm."
"Nếu như đáp sai thì sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi.
"Đáp sai, anh trừng phạt tôi. Đuổi tôi ra ngoài cũng được." Đường Khả Hinh dịu dàng nói.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, giơ một phần tài liệu rượu trong đó nói: "Vậy trước tiên bắt đầu từ rượu Petrus đi."
"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức nuốt một ngụm nước bọt, thở nhẹ một hơi, mới mở miệng, dịu dàng đọc rất nhịp nhàng: "Trang trại rượu Petrus do gia tộc Un Denuo thành lập vào thế kỷ 19, tọa lạc tại vùng Milro, Bordeaux nước Pháp, diện tích vườn nho khoảng 11,05 héc-ta, nó cùng với Le là loại rượu nho quý nhất vùng Bordeaux, Petrus là lấy từ tên của môn đệ đầu tiên của chúa Jesus là Phêrô (tiếng latin là Petrus; tiếng anh và đức gọi là Peter), nó là loại rượu ngon nổi tiếng nhất, đặc biệt nhất chính là bàn tay của Petrus cầm chìa khóa mở ra cánh cửa Thiên Đường"
Trang Hạo Nhiên chậm rãi hỏi: "Rượu đỏ Petrus năm nào là tốt nhất?"
Đường Khả Hinh lập tức nói: "1945, 1947, 1949, 1950, 1953, 1961, 1967, 1971, cả thập niên 70, 1382, 1985, 1989, 1993, 1994. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp: "Giống nho chủ yếu là giống gì?"
"Sauvignon, Merlot, Cabernet Neifulanke. Giống Sauvignon và Cabernet Neifulanke có hạt nhỏ, vỏ dày, cứng, là giống nho chủ yếu trồng trọt vùng Bordeaux nước Pháp. Nơi đây quả nho được chưng cất ra rượu đỏ hiện lên màu đỏ sậm, có chứa mùi nấm cục, chocolate, sữa tươi, hoa, dâu tằm, kết hợp với độ ủ nồng đậm, có thể phát huy đặc tính vô cùng tinh tế và vô cùng biến hóa."
Cô nói ra tất cả màu sắc và mùi thơm.
Trang Hạo Nhiên không nói nên lời, cười nhìn cô nói: "Tôi hỏi cô màu rượu và mùi thơm sao?"
Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, không dám lên tiếng.
"Mật độ cây trồng trong vườn là bao nhiêu?"
"Mật độ cây trồng trong vườn là 6000 cây trên một héc-ta, với độ tuổi trung bình là 40 năm, cũng có cây gần 80 năm tuổi."
"Trồng trọt và thu hoạch, sản xuất."
"Phương thức chọn lựa "Quả khống" trong Vườn nho rất nghiêm khắc, mỗi gốc cây nho chỉ giữ mấy mụt mầm, mỗi mụt mầm chỉ giữ lại một chùm nho. Người khai thác và thợ nấu rượu yêu cầu quả nho chín, nhưng không được chín muồi, nếu không sẽ ảnh hưởng mùi vị tinh tế của quả nho. Thời gian thu hoạch vào buổi chiều, mục đích là để cho ánh mặt trời buổi trưa làm khô hơi sương lưu lại đêm trước. Nơi này có một tình tiết nhỏ, trong quá trình thu hoạch đã từng có dự đoán thời tiết sai lầm, cho nên chủ vườn phải thuê máy bay trực thăng thổi khô cả vườn nho. Mỗi vụ thu hoạch chỉ kéo dài nửa ngày, thuê 180 công nhân nhanh chóng thu hái hai đến ba lần là hái xong vườn nho, thông qua chuyện này, có thể thấy ở phương diện thu hoạch, vườn nho Petrus yêu cầu hết sức nghiêm khắc." Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt nhìn cô.
Ánh mắt Đường Khả Hinh rất chăm chú và bình tĩnh nói tiếp: "Trong quá trình chưng cất rượu Petrus, cứ ba tháng sẽ thay đổi thùng gỗ có chất liệu khác nhau, thời gian lắng 22 tháng, thay đổi liên tục để cho rượu hấp thu các loại mùi thơm của gỗ, làm cho Petrus có mùi thơm hỗn hợp. Cho nên Petrus cũng có tên gọi đặc biệt là ‘đổi thùng’."
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Sản lượng hàng năm của nó là bao nhiêu?"
Đường Khả Hinh đọc đến đây, không khỏi có chút mất hồn nói: "40000 chai. . . . . . Tối đa cũng chỉ có 50000 chai, bất quá con số này cũng chỉ ám sản lượng nhà máy rượu đỏ lớn nhất nước Mĩ sản xuất trong vòng 6 phút, cho nên giá cả vô cùng đắc đỏ, mỗi quốc gia chỉ có một đại lý ủy quyền. Cho nên nó vẫn xếp hạng thứ nhất trong mười mấy nhà máy rượu vang trên toàn thế giới. Mặc dù nó còn có một chút tiếc nuối nho nhỏ."
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm về phía cô, hỏi: "Tiếc nuối cái gì?"
Đường Khả Hinh chậm rãi nói: "Từ năm 1855, nước Pháp bắt đầu có truyền thống bình chọn rượu đỏ, xác định 05 nhà máy rượu vang hàng đầu, nhưng sự phân chia này chỉ nhằm vào phân cấp trong khu vực mà không có bình chọn qua nơi sản sinh chủ yếu của Petrus tại khu Milro, cho nên rượu đỏ Petrus vẫn không thể tìm được sự khẳng định chính thức, mặc dù sau đó, công chúng yêu cầu phân chia khu vực lần nữa, bình chọn rượu đỏ cao nhất, nhưng nước Pháp coi trọng truyền thống, không muốn sửa đổi truyền thống năm 1855, cho nên cho đến tận bây giờ, trên nhãn hiệu Petrus chỉ có thể in kí hiệu "Rượu ngon", mà không thể in "Rượu vang hàng đầu". Nhưng cho dù tên gọi như thế nào, rượu đỏ chân chính luôn chống lại thử thách của thời gian và lịch sử, khẳng định mình!"
Rốt cuộc vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vui vẻ nhìn về phía cô nói: "Thông qua chuyện này, cô hiểu được điều gì?"
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, thật lòng nói: "Tối hôm qua tôi xem tài liệu này thì là có cảm giác rất đau lòng, nhất là nhãn hiệu vẻ vang kia không thể in ở trên chai rượu, phải biết, truyền thống không phải của mỗi người, mỗi trang trại rượu đều có nguyên tắc, phát triển theo thời gian, thời đại bây giờ thông tin rất mạnh, bước tiến của mỗi con người, mỗi nhà máy cũng rất nhanh, không biết sẽ bị chậm trễ, cho nên rất cần sự dũng cảm và chịu đựng tĩnh mịch. Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, cũng bởi vì một chút thiếu sót như vậy, mới để cho chúng ta nhớ kỹ loại rượu này. Cũng bởi vì điểm thiếu sót này, chúng ta mới chịu bảo vệ cái tốt đẹp của nó."
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, khi nói đến mấy câu này thì hai mắt lộ ra ánh sáng tha thiết, đau lòng cùng bất đắc dĩ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào trong trầm tư thật sâu, anh đột nhiên cười một tiếng.
Đường Khả Hinh nghe tiếng cười, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lấy thêm một phần khác tài liệu, nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền thật cẩn thận đi tới ghế sa lon bên kia, chăm chú nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục lật xem rượu Laffey, tiếp tục kiểm tra cô về lịch sử phát triển của rượu, Khả Hinh đều nhanh chóng đối đáp trôi chảy, ngay cả dấu chấm câu cũng không có bỏ qua.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng cầm tài liệu Conti Winery, vừa nhìn vừa hỏi cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, liền mở đôi mắt to trông suốt, chu cái miệng nhỏ nhắn, trả lời từng chữ từng chữ, không thiếu chút nào, thậm chí có lúc còn đưa thêm vào một chút quan điểm của mình làm cho Trang Hạo Nhiên sửng sốt.
Anh phì cười một phen, lấy thêm tài liệu rượu Margaux, mở ra, nhìn về phía cô nói: "Tối hôm qua. . . . . . cô thật không ngủ à?"
Đường Khả Hinh trừng mắt về phía Trang Hạo Nhiên, lầu bầu nói: "Anh giao cho tôi nhiều tài liệu như vậy, ngày mai trả lời cũng không được, tối hôm qua còn chiếm dụng thời gian rất lâu, tôi làm sao dám ngủ? Dường như hơn bảy giờ tôi mới thật sự không chịu nổi nằm thiếp đi ở trên bàn, ngủ bị đau lưng mỏi eo."
Trên mặt Trang Hạo Nhiên hiện lên nụ cười nhìn về phía cô, nhưng đột nhiên nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô co lại trong bụng, chỗ cổ tay hơi sưng đỏ, thậm chí có vài lỗ kim nho nhỏ, anh nhíu mày chặt, nói: "Lại đây ngồi!"
"À?" Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nghiêm túc vỗ vỗ vị trí ghế sa lon bên cạnh, nói: "Lại đây ngồi!"
Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, cắn cắn môi dưới, nhưng vẫn nhẹ nhàng chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, thật cẩn thận ngồi xuống ở bên cạnh anh, đôi tay có chút căng thẳng đặt phía trong bụng, xoay đi.
"Đưa tay ra!" Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn cô, ra lệnh!
Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, lập tức đem bàn tay nhỏ bé giấu ở trong tay áo dài, không dám động.
"Tôi bảo cô đưa tay ra! !" Trang Hạo Nhiên hơi cất cao giọng, lạnh lùng ra lệnh! !
Đường Khả Hinh hoảng sợ, vẻ mặt đau khổ, cau mày, nhẹ nhàng chậm rãi đưa đôi bàn tay nhỏ bé đặt ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, có chút căng thẳng.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô một cái mới ném tài liệu sang một bên, khẽ kéo đôi bàn tay nhỏ bé của cô, liền thấy trên lưng bàn tay nhỏ bé mềm mại, giờ phút này tất cả đều là máu bầm, tất cả đều là dấu răng, thậm chí tại chỗ cắn cũng sưng lên, mà trên cổ tay gầy gò đều là lỗ kim. . . . . . Anh lập tức ngẩng đầu lên, nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên vội vàng giải thích nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tối hôm qua tôi thật sự rất mệt mỏi, bởi vì đã mấy ngày ngủ không ngon giấc, hơn nữa tối hôm qua còn uống rượu đỏ, cho nên. . . . . . Tôi không chống nổi, véo cũng không được, cắn cũng không được, thật sự là không có cách nào nên lấy kim chích. . . . . . Thật không ngờ có hiệu quả, xem buồn ngủ, chích vào, xem buồn ngủ chích tiếp. . . . . . Thật dễ dàng hơn . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nghe xong nhích lại gần một chút, nhìn chằm chằm hai mắt to của cô có chút tia máu, túi mắt cũng đen kịt, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi môi khô khốc, lòng bàn tay có chút run rẩy, không chừng chính là nguyên nhân không ngủ ngon, anh bất đắc dĩ thở dốc một hơi.
Đường Khả Hinh cảm thấy anh thở dốc một hơi, liền có chút căng thẳng muốn rút tay lại. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé, nói: "Chờ tôi một lát. . . . . ."
"À?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên buông bàn tay nhỏ bé của cô, đứng dậy vừa đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, vừa nói: "Ngồi ở chỗ này không được nhúc nhích, không cho phép lật loạn bất kì thứ gì trên bàn tôi."
Anh ra lệnh xong, người đã đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía người khác im lặng đi ra ngoài, có chút ngạc nhiên suy nghĩ anh muốn làm gì? Tròng mắt cô chuyển một cái, lại liếc về phía tấm thiệp mời màu xanh dương trên bàn, nhíu nhíu mày, liền cố ý xê dịch chỗ ngồi một chút, cúi đầu nhìn trang đầu tấm thiệp mời, viết chữ tiếng anh, cô cau mày nhẹ nhàng suy nghĩ: ". . . . . . . . . .”
Cô không hiểu tiếng anh, không đọc được.
Cô thở nhẹ một hơi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tấm thiệp mời rất lãng mạn, rất ấm áp, hình ảnh rất mềm mại, cô thật rất muốn rất muốn mở ra xem!
Khả Hinh đột nhiên có chút tức giận nói: "Đây không phải là của tôi sao? Tại sao tôi không thể xem?"
Cô nói xong, ngay lập tức vươn tay muốn cầm tấm thiệp mời lên, nhưng bàn tay nhỏ bé mới vừa chạm đến trang giấy mềm mại chợt thu tay lại, không dám vi phạm ý của Trang Hạo Nhiên, biết người nọ tức giận rất đáng sợ.
Cửa mở ra!
Đường Khả Hinh lập tức ho khan một tiếng, ngồi trở lại vị trí mới vừa rồi, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đã mang theo một cái cái hòm thuốc nho nhỏ, còn có một cái khay, trong khay có khăn lông nóng, cùng mấy quả trứng gà, cô sửng sốt nhìn về phía anh.
"Có đụng đến đồ trên bàn của tôi không?" Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, hỏi.
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh chớp đôi mắt mắt to ngây thơ, nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng vươn tay, nhẹ nhàng mở tấm thiệp mời màu xanh dương, từ trong kẽ hở cầm lên một sợ tóc màu đen, đặt ở trước mặt, giống như thật nhàm chán nhìn nhìn. (hahaha, buồn cười, giảo hoạt mà).
Đường Khả Hinh hít vào một hơi, trợn to hai mắt, chỉ vào Trang Hạo Nhiên kêu to: "Anh . . . . . . . . .".
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, thổi rớt sợi tóc kia, mới đi về phía phòng hợp, qua phòng nghỉ ngơi, rửa tay, mới nói: "Cuốn ống tay áo lại, tôi bôi thuốc cho cô. . . . . ."
Tròng mắt Đường Khả Hinh sáng lên nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, cầm trứng gà nóng hổi đã lột vỏ, thở nhẹ một hơi, vẻ mặt khó chịu nói: "Thật nóng. . . . . ."
"A . . . . . . tôi không muốn cầm trứng gà nóng lăn tan máu bầm, rất đau! !" Đường Khả Hinh giống như đứa bé, che mắt kêu to!
Không có tiếng động, không có chút tiếng động nào!
Thậm chí ngửi thấy mùi trứng thật thơm.
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên hé ngón tay, nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên đang ngạc nhiên nhìn mình, sau đó cô buông ngón tay ra, trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cầm trứng gà đưa đến bên miệng của mình, cô sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên im lặng giơ trứng gà, nhìn cô nói: "Hiện tại là thời đại nào rồi còn cầm trứng gà lăn tan máu bầm? Cho cô ăn đấy! Đói bụng đến run tay!"
Lúc này Đường Khả Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, thả tay xuống, muốn nhận lấy trứng gà nói: "Sao anh không nói sớm!"
Trang Hạo Nhiên rút tay lại, bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh hụt giữa chừng, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, cầm trứng gà đưa tới bên miệng của cô nói: "Thưởng cho cô kiểm tra đủ tư cách, cái này cho cô ăn!"
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, nhưng được khen cô có chút vui vẻ, có chút đắc ý, liền mở miệng cắn một miếng trứng gà, thuận tiện cắn luôn ngón tay của anh!
"Ôi chao!" Trang Hạo Nhiên co tay một cái, trừng mắt nhìn cô!
"Ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, im lặng không lên tiếng, cầm khăn lông trắng, bọc lại trứng gà nóng hổi, hơi cong môi nói: "Cái trứng gà lớn này mới lăn máu bầm cho cô đấy!"
"Hả?" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn người này đã cầm trứng gà, xoay người nhìn mình, cô vội vã nhảy dựng lên, vừa đấm ngực, vừa chỉ Trang Hạo Nhiên nghẹn họng nói: "Anh nói dối!"
"Tại sao cô có thể tin đàn ông là quân tử? Tất cả đàn ông đều là cầm thú, bao gồm cả tôi," Trang Hạo Nhiên đã đứng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh ngoắc ngoắc tay nói: "Tới đây!"
"Tôi không muốn! Tôi đi ra ngoài !" Đường Khả Hinh không nói hai lời, muốn chạy ra ngoài, không ngờ cánh tay bị người kéo mạnh, cô ah một tiếng, cả người rơi về trên ghế sa lon, Trang Hạo Nhiên đã ngồi xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ấn mạnh xuống bàn tay nhỏ bé của cô một cái!
"A . . . . . ." Đường Khả Hinh kêu lên.
Trang Hạo Nhiên im lặng nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm khăn lông bọc trứng gà, nhẹ nhàng lăn ở trên lưng bàn tay nhỏ bé của cô, vừa lăn tới lăn lui, vừa cúi đầu thổi máu bầm phía trên, mới nói: "Một đôi tay đẹp như thế cô cũng cắn ác như vậy. . . . . . cô nhìn xem, có dấu răng đấy!"
Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon, có chút nhu thuận nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhẹ nhàng lăn trứng gà ở trên mu bàn tay, vừa lăn vừa cúi đầu, thổi thổi hơi lạnh, nhìn dấu răng cắn rất sâu liền cau mày bất mãn thở dài.
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên lăn vết bầm trên mu bàn tay cho Đường Khả Hinh xong, mới nhắc hòm thuốc, cầm nước sát trùng, khử trùng lỗ kim trên mu bàn tay cho Khả Hinh, vừa khử trùng vừa bất mãn nói: "Tại sao có người có thể đối với mình ác như vậy?"
Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Vậy lần sau anh bố trí bài tập ít một chút?"
"Không được!"
" . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt không phục của Đường Khả Hinh, cười nói: "Cô muốn tôi đối với cô nghiêm một chút hay dễ một chút?"
"Thỉnh thoảng nghiêm một chút, thỉnh thoảng dễ một chút!"
"Tốt. Tiền lương giảm một nửa!"
". . . . . . . . Nghiêm một chút đi!"
"Ừm!"
"Có phải bài tập nhiều một chút, tiền lương cho thêm nhiều một chút hay không?"
"Tiền là giấy à?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn Trang Hạo Nhiên giúp mình khử trùng xong, liền im lặng đem bông băng và thuốc nước trả lại trong hòm thuốc, bấm chiếc khóa nhỏ lại, đẩy nó sang một bên, đôi tay đan nhau quay đầu sang, ánh mắt lộ ra trêu chọc nhìn mình.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình bị tàn phá không chịu nổi, nhẹ nhàng thổi nhẹ phía trên vết thương lỗ kim, cảm thấy thuốc mỡ thật mát, thậm chí còn có mùi thơm Bạc Hà, cô càng ngửi càng thích.
Vào lúc này Trang Hạo Nhiên mới nghiêng người tới trước cầm tấm thiệp mời màu xanh dương, mở ra, tựa vào trên ghế sa lon xem.
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt nhìn về phía tấm thiệp mời, dáng vẻ của anh thần bí, cô cũng bắt chước anh, tựa vào trên ghế sa lon, quay đầu, nghiêng tròng mắt nhìn về phía tấm thiệp mời nhưng vẫn không nhìn thấy gì, cô cau mày, nghiêng mặt sáp gần mặt của Trang Hạo Nhiên.
"Làm gì? Không có lễ phép!" Trang Hạo Nhiên lập tức thu hồi thiệp mời, giả bộ nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nghiến răng, trừng lớn con ngươi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chậc một tiếng, nói: "Ai mà thèm anh chứ? Nhưng không phải anh nói thiệp mời này cho tôi sao? Đó chính là của tôi! Tôi có quyền xem!"
Trang Hạo Nhiên quay đầu, rất buồn cười nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đúng vậy! Đây là của cô mà! Cô có quyền xem! ! Cầm đi đi!"
Anh đưa thiệp mời cho Đường Khả Hinh!
Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười sôi nổi, đoạt lấy thiệp mời, vô cùng hăng hái mở ra, nhìn vào bên trong, sắc mặt lập tức đen thui, có chút tức giận nói: "Tiếng Anh! ! Người nào xem hiểu chứ! Khi dễ tôi đọc sách ít à?". Vẻ mặt nhìn rất miên man.
Trang Hạo Nhiên có chút ngạc nhiên xoay người, tay đặt nhẹ ở phía sau thành ghế của cô, mới khoa trương nói: "Không biết tiếng anh à? Xem không hiểu à?"
Đường Khả Hinh tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, nhìn cô cười nói: "Tôi thu nhận cô, quên hỏi cô một chuyện thật quan trọng rồi, cô có bằng cấp gì thế?"
Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ lên, nhìn anh có chút đáng thương nói: "Trình độ học vấn quan trọng như vậy sao?"
Trang Hạo Nhiên tựa vào trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút chuyện này, mới nói: "Cũng không phải rất quan trọng! Nhân viên vào Hoàn Cầu, trình độ học vấn thấp nhất cũng chỉ thạc sĩ thôi! Giống như Tiêu Đồng, nhưng cũng chỉ trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhất thời tức giận, trong cổ họng giống bị nghẹn trứng gà, không vào được, không ra được, không thở nổi.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh rất nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc cô tốt nghiệp cái gì?"
Đối với mình, Đường Khả Hinh có chút im lặng, nhưng vẫn thành thực nói: "Trung học. . . . . . Tôi . . . . . Nhà tôi điều kiện kém, cho nên sau khi cha tôi . . . . . xảy ra chuyện, anh trai. . . . . . Cũng bỏ đi, một mình tôi đi theo sống cùng với gia đình một ông chú rất tốt với cha tôi trước kia, chính là cha của Nhã Tuệ. . . . . . Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, để cho tôi học xong Trung học, vốn muốn để cho tôi học Đại học nhưng tôi không muốn liên lụy người ta nên tự động bỏ qua. . . . . ."
Nét mặt Trang Hạo Nhiên không lộ vẻ gì, nhưng có chút thâm ý nghiêng người tới trước, cầm một tài liệu nằm ở phía dưới tài liệu rượu, mở hồ sơ cá nhân của Đường Khả Hinh, xem bảng điểm học Trung học, nói: "Lúc ở trường học, cô đoạt toàn danh hiệu hạng nhất, muốn học tiếp dễ như trở bàn tay, sao dễ dàng từ bỏ như vậy?"
Đường Khả Hinh cười khổ nói: "Mười năm sau, một triệu cũng không có quan trọng bằng một chén cơm hôm nay. Những người như chúng tôi đã quen khom lưng với chén cơm. Xem như tôi còn tốt, có thể học lên trung học, cũng bởi vì cha của tôi hiền lành, đã từng chăm sóc cho đồng nghiệp, cho nên mới được đối xử như vậy. . . . . . Tôi rất thỏa mãn. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn a Đường Khả Hinh, thử hỏi: "Trong nhà của cô rốt cuộc xảy ra biến cố gì? Nghe trong giọng nói của cô, cha cũng đã từng là một người rất ưu tú. . . . . . Mặt của cô có chuyện gì?"
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tôi nói, anh sẽ khi dễ tôi hay đồng tình với tôi ?"
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Sẽ không!"
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cám ơn anh. Như vậy. . . . . . Xin anh đừng hỏi, đồng tình hay khi dễ, tôi đều không muốn. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt trông suốt lấp lánh của cô lộ ra quá nhiều ẩn nhẫn và bất đắc dĩ, nhưng cố gắng kiên trì, anh đột nhiên cười một tiếng, từ hồ sơ cá nhân của Đường Khả Hinh rút ra một phần giấy chứng nhận nói: "Ngày hôm qua lúc tôi họp, tranh thủ thời gian gọi điện thoại đến Trường Đại học Á Thái nói chuyện với hiệu trưởng một chút, dùng kết quả học tập của cô và quan hệ hợp tác tốt giữa Khách sạn Á Châu và trường Đại học Á Thái từ trước đến giờ, giúp cô xin học lớp quản lý khách sạn hệ ban đêm, để cho cô thuận lợi đi học xong đại học, thời gian nhập học là tháng Sáu năm sau, trong khoảng thời gian này cô chuẩn bị xong kiểm tra nhập học!"
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Đừng có lộ vẻ mặt này! Bởi vì học ở trường là một chuyện rất vất vả, cô phải chuẩn bị sẵn sàng! Đợi đến khi cô đọc xong ba năm quản lý khách sạn, sau khi học tập lượng kiến thức rượu đỏ nhất định ở Hoàn Cầu, tôi và Laurence tiên sinh sẽ đề cử cô đến West là Học viện rượu đỏ hàng đầu để học tập rượu đỏ! Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải lấy được danh hiệu đứng đầu trong cuộc thi tuyển chuyên gia hầu rượu lần này!"
Đường Khả Hinh thật sự hào hứng phấn nói: "Tôi sẽ nỗ lực! Tôi nhất định sẽ cố gắng! ! Cám ơn mọi người!"
"Đừng vui mừng quá sớm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô nói: "Tất cả mọi thứ mà Hoàn Cầu cấp cho cô, sau khi học xong trở lại, rất có khả năng phải ký hợp đồng cả đời với Hoàn Cầu, cô. . . . . . Chấp nhận không?"
"Tôi chấp nhận! Bởi vì tôi có một lý do . . . . . . Rất quan trọng ở lại chỗ này!" Đường Khả Hinh vội vã nói.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô, liền không nhịn được tổn hại cô nói: "Không phải . . . . . . cô. . . . . . Thích một người nào đó chứ? Cho nên muốn ở lại?"
Đường Khả Hinh nghe vậy liền nhìn anh cười nói: "Một người nào đó? Ai vậy?"
"Là. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cố ý liếc về phía cô nói: "Chính là người. . . . . . tặng hoa hồng cho cô đó!"
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, suy nghĩ một chút, liền nhìn Trang Hạo Nhiên cố ý nói: "Tôi nào dám thích Tổng Giám đốc anh! ?"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, trừng mắt nhìn cô nói: "Còn nhỏ tuổi, đi học người ta nói móc ngoéo!"
"Ôi chao, được rồi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này! Chúng ta thảo luận vấn đề thiệp mời!" Đường Khả Hinh lập tức mở tấm thiệp mời ra, thật khổ não nhìn chữ tiếng anh phía trên nói: "Rốt cuộc nói gì vậy? Lúc tôi học trung học, tiếng anh cũng khá tốt, nhưng đã nhiều năm không có tiếp xúc”.
Trang Hạo Nhiên cố ý ho khan một tiếng, mới đọc cho cô nghe: "Dear Miss Đường Khả Hinh, Su house invite you in July 28th, for Mr. Suridge's birthday dinner, the address is Asia Hotel on the third floor banquet hall, world please bring your invitation, entered the hall. We look forward to your visit "
Đường Khả Hinh nghe được mơ hồ, cũng có chút gấp gáp quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: "Nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu . . . . . . Tôi chỉ nghe hiểu tên tiếng anh của tôi !"
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, mới chậm rãi dùng tiếng trung đọc nội dung phía trên: Đường Khả Hinh tiểu thư thân ái, Tô phủ muốn mời cô tham gia tiệc sinh nhật buổi tối của ông Tô Thụy Kỳ vào ngày hai mươi tám tháng này, địa chỉ là sảnh tiệc lầu ba Khách sạn Á Châu, lúc đi mời cô mang theo thiệp mời tiến vào trong hội trường. Rất mong cô tham dự.
Đường Khả Hinh sửng sốt, nhìn tấm thiệp mời, trái tim hơi ấm áo, không nghĩ tới, Tô Thụy Kỳ lại dùng cách này để mời mình, cô đột nhiên nở nụ cười cảm động, nhưng có chút căng thẳng nói: "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Thiệp mời. . . . . . Làm sao . . . . . ."
"Làm sao đến phòng Tổng Giám đốc?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, giúp cô nói ra nghi ngờ này.
Đường Khả Hinh vội vàng nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô nói: "Bởi vì bây giờ cô đã là một người có thân phận, người của Tô phủ tôn trọng cô, tự nhiên sẽ đem thiệp mời đưa đến Hoàn Cầu. Mà thiệp mời do trong phủ Thủ tướng phát ra, có chứa cảm giác vinh dự nào đó, đương nhiên có thể đưa đến Văn phòng Tổng Giám đốc trước, do tôi kết luận cô có thể tham gia tiệc sinh nhật tối của cháu trai của Thủ tướng hay không."
Đường Khả Hinh im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên, không biết nên làm sao cho phải.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, im lặng cười một tiếng, vỗ nhẹ bả vai của cô nói: "Chuẩn bị đi, đây là tư thái cao nhất cậu chủ Tô chào đón cô!"
Đường Khả Hinh nhìn không rõ ràng lắm, liền híp mắt, muốn đi gần một bước, nhìn tấm thiệp mời cho rõ ràng. . . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra trêu chọc, xoay tấm thiệp mời, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, có chút ngây ngốc nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn bộ dáng ướt đẫm ngây ngốc của cô nói: "Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ còn ra thể thống gì? Cả người đều ướt như vậy còn dám chạy tới gặp tôi?"
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ủy khuất cúi đầu, nghĩ tới vừa rồi mình đội mưa vọt vào tòa cao ốc, cũng đã thấy Tiêu Đồng giống như cây cột, ngăn ở cửa lạnh lùng chờ mình, nói với mình: Tổng Giám đốc bảo cô nhanh đi gặp anh ấy! Mình mới cố gắng chạy đến, không ngờ anh có thể nói mình như vậy, còn dám nói với mình trí nhớ anh rất tốt! Hừ! Cô không phục mím chặt môi, không lên tiếng.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Muốn thuận tiện bị cảm, xin nghỉ à?" Trang Hạo Nhiên lập tức mắng cô!
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, vội vàng khẽ gật đầu, liền đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đi ra ngoài, rốt cuộc mở tấm thiệp mời màu xanh dương, liếc mắt nhìn, cau mày có chút nghi ngờ.
Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới tầng lầu nhân viên, tắm nước nóng, thay đồng phục của mình, sấy khô tóc, soi gương, chỉnh sửa tóc ngắn của mình một chút, nhìn tóc ngắn bên má trái nhẹ nhàng che lại vết sẹo, cô có chút mất hồn, dường như trong khoảng thời gian này rất bận rộn, lại quên mất má trái không trọn vẹn, làm cho mình đau đớn mơ hồ, cô cười khổ, im lặng nhanh chóng đi ra phòng thay quần áo, đi tới cao ốc văn phòng Tổng Giám đốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi. . . . . ." Bên trong có một âm thanh truyền ra.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nghe được âm thanh kia có chút lười biếng, giống như người kia đang bận rộn, cô hơi mỉm cười đẩy nhẹ cửa ra, liền thấy Trang Hạo Nhiên cởi tây trang màu trắng, chỉ mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, cổ áo mở ra, ngồi ở trên ghế sa lon màu trắng, cầm tấm thiệp mời kia giống như đang nghiên cứu, cổ tay rắn chắc đeo một chiếc đồng hồ bạch kim dây đen, lộ ra chút xu hướng thời trang của anh.
Đường Khả Hinh im lặng đi tới, nhìn dáng vẻ anh lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, theo bản năng muốn liếc nhìn tấm thiệp mời.
Trang Hạo Nhiên ô một tiếng, thu hồi tấm thiệp mời, lạnh lùng nhìn cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn vẻ mặt cô, chậm rãi nói: "Ngày hôm qua bài tập giao cho cô đã làm xong rồi?"
"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh bình tĩnh gật đầu.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, đặt tấm thiệp mời trên bàn thủy tinh, cầm một phần tài liệu đặt ở trên bàn, chồng trên đùi, lật ra một phần tài liệu, mở ra lạnh lùng nói: "Nếu tôi kiểm tra một đề tài trong đó mà cô trả lời không được thì làm thế nào?"
"Sẽ không đâu." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói ba chữ này đầy tự tin.
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, xẹt qua vui vẻ nhìn cô nói: "Đây là cô nói đấy!"
"Ừm."
"Nếu như đáp sai thì sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi.
"Đáp sai, anh trừng phạt tôi. Đuổi tôi ra ngoài cũng được." Đường Khả Hinh dịu dàng nói.
Trang Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, giơ một phần tài liệu rượu trong đó nói: "Vậy trước tiên bắt đầu từ rượu Petrus đi."
"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức nuốt một ngụm nước bọt, thở nhẹ một hơi, mới mở miệng, dịu dàng đọc rất nhịp nhàng: "Trang trại rượu Petrus do gia tộc Un Denuo thành lập vào thế kỷ 19, tọa lạc tại vùng Milro, Bordeaux nước Pháp, diện tích vườn nho khoảng 11,05 héc-ta, nó cùng với Le là loại rượu nho quý nhất vùng Bordeaux, Petrus là lấy từ tên của môn đệ đầu tiên của chúa Jesus là Phêrô (tiếng latin là Petrus; tiếng anh và đức gọi là Peter), nó là loại rượu ngon nổi tiếng nhất, đặc biệt nhất chính là bàn tay của Petrus cầm chìa khóa mở ra cánh cửa Thiên Đường"
Trang Hạo Nhiên chậm rãi hỏi: "Rượu đỏ Petrus năm nào là tốt nhất?"
Đường Khả Hinh lập tức nói: "1945, 1947, 1949, 1950, 1953, 1961, 1967, 1971, cả thập niên 70, 1382, 1985, 1989, 1993, 1994. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp: "Giống nho chủ yếu là giống gì?"
"Sauvignon, Merlot, Cabernet Neifulanke. Giống Sauvignon và Cabernet Neifulanke có hạt nhỏ, vỏ dày, cứng, là giống nho chủ yếu trồng trọt vùng Bordeaux nước Pháp. Nơi đây quả nho được chưng cất ra rượu đỏ hiện lên màu đỏ sậm, có chứa mùi nấm cục, chocolate, sữa tươi, hoa, dâu tằm, kết hợp với độ ủ nồng đậm, có thể phát huy đặc tính vô cùng tinh tế và vô cùng biến hóa."
Cô nói ra tất cả màu sắc và mùi thơm.
Trang Hạo Nhiên không nói nên lời, cười nhìn cô nói: "Tôi hỏi cô màu rượu và mùi thơm sao?"
Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, không dám lên tiếng.
"Mật độ cây trồng trong vườn là bao nhiêu?"
"Mật độ cây trồng trong vườn là 6000 cây trên một héc-ta, với độ tuổi trung bình là 40 năm, cũng có cây gần 80 năm tuổi."
"Trồng trọt và thu hoạch, sản xuất."
"Phương thức chọn lựa "Quả khống" trong Vườn nho rất nghiêm khắc, mỗi gốc cây nho chỉ giữ mấy mụt mầm, mỗi mụt mầm chỉ giữ lại một chùm nho. Người khai thác và thợ nấu rượu yêu cầu quả nho chín, nhưng không được chín muồi, nếu không sẽ ảnh hưởng mùi vị tinh tế của quả nho. Thời gian thu hoạch vào buổi chiều, mục đích là để cho ánh mặt trời buổi trưa làm khô hơi sương lưu lại đêm trước. Nơi này có một tình tiết nhỏ, trong quá trình thu hoạch đã từng có dự đoán thời tiết sai lầm, cho nên chủ vườn phải thuê máy bay trực thăng thổi khô cả vườn nho. Mỗi vụ thu hoạch chỉ kéo dài nửa ngày, thuê 180 công nhân nhanh chóng thu hái hai đến ba lần là hái xong vườn nho, thông qua chuyện này, có thể thấy ở phương diện thu hoạch, vườn nho Petrus yêu cầu hết sức nghiêm khắc." Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt nhìn cô.
Ánh mắt Đường Khả Hinh rất chăm chú và bình tĩnh nói tiếp: "Trong quá trình chưng cất rượu Petrus, cứ ba tháng sẽ thay đổi thùng gỗ có chất liệu khác nhau, thời gian lắng 22 tháng, thay đổi liên tục để cho rượu hấp thu các loại mùi thơm của gỗ, làm cho Petrus có mùi thơm hỗn hợp. Cho nên Petrus cũng có tên gọi đặc biệt là ‘đổi thùng’."
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Sản lượng hàng năm của nó là bao nhiêu?"
Đường Khả Hinh đọc đến đây, không khỏi có chút mất hồn nói: "40000 chai. . . . . . Tối đa cũng chỉ có 50000 chai, bất quá con số này cũng chỉ ám sản lượng nhà máy rượu đỏ lớn nhất nước Mĩ sản xuất trong vòng 6 phút, cho nên giá cả vô cùng đắc đỏ, mỗi quốc gia chỉ có một đại lý ủy quyền. Cho nên nó vẫn xếp hạng thứ nhất trong mười mấy nhà máy rượu vang trên toàn thế giới. Mặc dù nó còn có một chút tiếc nuối nho nhỏ."
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm về phía cô, hỏi: "Tiếc nuối cái gì?"
Đường Khả Hinh chậm rãi nói: "Từ năm 1855, nước Pháp bắt đầu có truyền thống bình chọn rượu đỏ, xác định 05 nhà máy rượu vang hàng đầu, nhưng sự phân chia này chỉ nhằm vào phân cấp trong khu vực mà không có bình chọn qua nơi sản sinh chủ yếu của Petrus tại khu Milro, cho nên rượu đỏ Petrus vẫn không thể tìm được sự khẳng định chính thức, mặc dù sau đó, công chúng yêu cầu phân chia khu vực lần nữa, bình chọn rượu đỏ cao nhất, nhưng nước Pháp coi trọng truyền thống, không muốn sửa đổi truyền thống năm 1855, cho nên cho đến tận bây giờ, trên nhãn hiệu Petrus chỉ có thể in kí hiệu "Rượu ngon", mà không thể in "Rượu vang hàng đầu". Nhưng cho dù tên gọi như thế nào, rượu đỏ chân chính luôn chống lại thử thách của thời gian và lịch sử, khẳng định mình!"
Rốt cuộc vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vui vẻ nhìn về phía cô nói: "Thông qua chuyện này, cô hiểu được điều gì?"
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, thật lòng nói: "Tối hôm qua tôi xem tài liệu này thì là có cảm giác rất đau lòng, nhất là nhãn hiệu vẻ vang kia không thể in ở trên chai rượu, phải biết, truyền thống không phải của mỗi người, mỗi trang trại rượu đều có nguyên tắc, phát triển theo thời gian, thời đại bây giờ thông tin rất mạnh, bước tiến của mỗi con người, mỗi nhà máy cũng rất nhanh, không biết sẽ bị chậm trễ, cho nên rất cần sự dũng cảm và chịu đựng tĩnh mịch. Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, cũng bởi vì một chút thiếu sót như vậy, mới để cho chúng ta nhớ kỹ loại rượu này. Cũng bởi vì điểm thiếu sót này, chúng ta mới chịu bảo vệ cái tốt đẹp của nó."
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, khi nói đến mấy câu này thì hai mắt lộ ra ánh sáng tha thiết, đau lòng cùng bất đắc dĩ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào trong trầm tư thật sâu, anh đột nhiên cười một tiếng.
Đường Khả Hinh nghe tiếng cười, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lấy thêm một phần khác tài liệu, nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền thật cẩn thận đi tới ghế sa lon bên kia, chăm chú nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục lật xem rượu Laffey, tiếp tục kiểm tra cô về lịch sử phát triển của rượu, Khả Hinh đều nhanh chóng đối đáp trôi chảy, ngay cả dấu chấm câu cũng không có bỏ qua.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng cầm tài liệu Conti Winery, vừa nhìn vừa hỏi cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, liền mở đôi mắt to trông suốt, chu cái miệng nhỏ nhắn, trả lời từng chữ từng chữ, không thiếu chút nào, thậm chí có lúc còn đưa thêm vào một chút quan điểm của mình làm cho Trang Hạo Nhiên sửng sốt.
Anh phì cười một phen, lấy thêm tài liệu rượu Margaux, mở ra, nhìn về phía cô nói: "Tối hôm qua. . . . . . cô thật không ngủ à?"
Đường Khả Hinh trừng mắt về phía Trang Hạo Nhiên, lầu bầu nói: "Anh giao cho tôi nhiều tài liệu như vậy, ngày mai trả lời cũng không được, tối hôm qua còn chiếm dụng thời gian rất lâu, tôi làm sao dám ngủ? Dường như hơn bảy giờ tôi mới thật sự không chịu nổi nằm thiếp đi ở trên bàn, ngủ bị đau lưng mỏi eo."
Trên mặt Trang Hạo Nhiên hiện lên nụ cười nhìn về phía cô, nhưng đột nhiên nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô co lại trong bụng, chỗ cổ tay hơi sưng đỏ, thậm chí có vài lỗ kim nho nhỏ, anh nhíu mày chặt, nói: "Lại đây ngồi!"
"À?" Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nghiêm túc vỗ vỗ vị trí ghế sa lon bên cạnh, nói: "Lại đây ngồi!"
Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, cắn cắn môi dưới, nhưng vẫn nhẹ nhàng chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, thật cẩn thận ngồi xuống ở bên cạnh anh, đôi tay có chút căng thẳng đặt phía trong bụng, xoay đi.
"Đưa tay ra!" Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn cô, ra lệnh!
Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, lập tức đem bàn tay nhỏ bé giấu ở trong tay áo dài, không dám động.
"Tôi bảo cô đưa tay ra! !" Trang Hạo Nhiên hơi cất cao giọng, lạnh lùng ra lệnh! !
Đường Khả Hinh hoảng sợ, vẻ mặt đau khổ, cau mày, nhẹ nhàng chậm rãi đưa đôi bàn tay nhỏ bé đặt ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, có chút căng thẳng.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô một cái mới ném tài liệu sang một bên, khẽ kéo đôi bàn tay nhỏ bé của cô, liền thấy trên lưng bàn tay nhỏ bé mềm mại, giờ phút này tất cả đều là máu bầm, tất cả đều là dấu răng, thậm chí tại chỗ cắn cũng sưng lên, mà trên cổ tay gầy gò đều là lỗ kim. . . . . . Anh lập tức ngẩng đầu lên, nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên vội vàng giải thích nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tối hôm qua tôi thật sự rất mệt mỏi, bởi vì đã mấy ngày ngủ không ngon giấc, hơn nữa tối hôm qua còn uống rượu đỏ, cho nên. . . . . . Tôi không chống nổi, véo cũng không được, cắn cũng không được, thật sự là không có cách nào nên lấy kim chích. . . . . . Thật không ngờ có hiệu quả, xem buồn ngủ, chích vào, xem buồn ngủ chích tiếp. . . . . . Thật dễ dàng hơn . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nghe xong nhích lại gần một chút, nhìn chằm chằm hai mắt to của cô có chút tia máu, túi mắt cũng đen kịt, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi môi khô khốc, lòng bàn tay có chút run rẩy, không chừng chính là nguyên nhân không ngủ ngon, anh bất đắc dĩ thở dốc một hơi.
Đường Khả Hinh cảm thấy anh thở dốc một hơi, liền có chút căng thẳng muốn rút tay lại. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé, nói: "Chờ tôi một lát. . . . . ."
"À?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên buông bàn tay nhỏ bé của cô, đứng dậy vừa đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, vừa nói: "Ngồi ở chỗ này không được nhúc nhích, không cho phép lật loạn bất kì thứ gì trên bàn tôi."
Anh ra lệnh xong, người đã đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía người khác im lặng đi ra ngoài, có chút ngạc nhiên suy nghĩ anh muốn làm gì? Tròng mắt cô chuyển một cái, lại liếc về phía tấm thiệp mời màu xanh dương trên bàn, nhíu nhíu mày, liền cố ý xê dịch chỗ ngồi một chút, cúi đầu nhìn trang đầu tấm thiệp mời, viết chữ tiếng anh, cô cau mày nhẹ nhàng suy nghĩ: ". . . . . . . . . .”
Cô không hiểu tiếng anh, không đọc được.
Cô thở nhẹ một hơi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tấm thiệp mời rất lãng mạn, rất ấm áp, hình ảnh rất mềm mại, cô thật rất muốn rất muốn mở ra xem!
Khả Hinh đột nhiên có chút tức giận nói: "Đây không phải là của tôi sao? Tại sao tôi không thể xem?"
Cô nói xong, ngay lập tức vươn tay muốn cầm tấm thiệp mời lên, nhưng bàn tay nhỏ bé mới vừa chạm đến trang giấy mềm mại chợt thu tay lại, không dám vi phạm ý của Trang Hạo Nhiên, biết người nọ tức giận rất đáng sợ.
Cửa mở ra!
Đường Khả Hinh lập tức ho khan một tiếng, ngồi trở lại vị trí mới vừa rồi, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đã mang theo một cái cái hòm thuốc nho nhỏ, còn có một cái khay, trong khay có khăn lông nóng, cùng mấy quả trứng gà, cô sửng sốt nhìn về phía anh.
"Có đụng đến đồ trên bàn của tôi không?" Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, hỏi.
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh chớp đôi mắt mắt to ngây thơ, nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng vươn tay, nhẹ nhàng mở tấm thiệp mời màu xanh dương, từ trong kẽ hở cầm lên một sợ tóc màu đen, đặt ở trước mặt, giống như thật nhàm chán nhìn nhìn. (hahaha, buồn cười, giảo hoạt mà).
Đường Khả Hinh hít vào một hơi, trợn to hai mắt, chỉ vào Trang Hạo Nhiên kêu to: "Anh . . . . . . . . .".
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, thổi rớt sợi tóc kia, mới đi về phía phòng hợp, qua phòng nghỉ ngơi, rửa tay, mới nói: "Cuốn ống tay áo lại, tôi bôi thuốc cho cô. . . . . ."
Tròng mắt Đường Khả Hinh sáng lên nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, cầm trứng gà nóng hổi đã lột vỏ, thở nhẹ một hơi, vẻ mặt khó chịu nói: "Thật nóng. . . . . ."
"A . . . . . . tôi không muốn cầm trứng gà nóng lăn tan máu bầm, rất đau! !" Đường Khả Hinh giống như đứa bé, che mắt kêu to!
Không có tiếng động, không có chút tiếng động nào!
Thậm chí ngửi thấy mùi trứng thật thơm.
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên hé ngón tay, nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên đang ngạc nhiên nhìn mình, sau đó cô buông ngón tay ra, trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cầm trứng gà đưa đến bên miệng của mình, cô sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên im lặng giơ trứng gà, nhìn cô nói: "Hiện tại là thời đại nào rồi còn cầm trứng gà lăn tan máu bầm? Cho cô ăn đấy! Đói bụng đến run tay!"
Lúc này Đường Khả Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, thả tay xuống, muốn nhận lấy trứng gà nói: "Sao anh không nói sớm!"
Trang Hạo Nhiên rút tay lại, bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh hụt giữa chừng, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, cầm trứng gà đưa tới bên miệng của cô nói: "Thưởng cho cô kiểm tra đủ tư cách, cái này cho cô ăn!"
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, nhưng được khen cô có chút vui vẻ, có chút đắc ý, liền mở miệng cắn một miếng trứng gà, thuận tiện cắn luôn ngón tay của anh!
"Ôi chao!" Trang Hạo Nhiên co tay một cái, trừng mắt nhìn cô!
"Ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, im lặng không lên tiếng, cầm khăn lông trắng, bọc lại trứng gà nóng hổi, hơi cong môi nói: "Cái trứng gà lớn này mới lăn máu bầm cho cô đấy!"
"Hả?" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn người này đã cầm trứng gà, xoay người nhìn mình, cô vội vã nhảy dựng lên, vừa đấm ngực, vừa chỉ Trang Hạo Nhiên nghẹn họng nói: "Anh nói dối!"
"Tại sao cô có thể tin đàn ông là quân tử? Tất cả đàn ông đều là cầm thú, bao gồm cả tôi," Trang Hạo Nhiên đã đứng lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh ngoắc ngoắc tay nói: "Tới đây!"
"Tôi không muốn! Tôi đi ra ngoài !" Đường Khả Hinh không nói hai lời, muốn chạy ra ngoài, không ngờ cánh tay bị người kéo mạnh, cô ah một tiếng, cả người rơi về trên ghế sa lon, Trang Hạo Nhiên đã ngồi xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ấn mạnh xuống bàn tay nhỏ bé của cô một cái!
"A . . . . . ." Đường Khả Hinh kêu lên.
Trang Hạo Nhiên im lặng nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm khăn lông bọc trứng gà, nhẹ nhàng lăn ở trên lưng bàn tay nhỏ bé của cô, vừa lăn tới lăn lui, vừa cúi đầu thổi máu bầm phía trên, mới nói: "Một đôi tay đẹp như thế cô cũng cắn ác như vậy. . . . . . cô nhìn xem, có dấu răng đấy!"
Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon, có chút nhu thuận nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhẹ nhàng lăn trứng gà ở trên mu bàn tay, vừa lăn vừa cúi đầu, thổi thổi hơi lạnh, nhìn dấu răng cắn rất sâu liền cau mày bất mãn thở dài.
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên lăn vết bầm trên mu bàn tay cho Đường Khả Hinh xong, mới nhắc hòm thuốc, cầm nước sát trùng, khử trùng lỗ kim trên mu bàn tay cho Khả Hinh, vừa khử trùng vừa bất mãn nói: "Tại sao có người có thể đối với mình ác như vậy?"
Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Vậy lần sau anh bố trí bài tập ít một chút?"
"Không được!"
" . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt không phục của Đường Khả Hinh, cười nói: "Cô muốn tôi đối với cô nghiêm một chút hay dễ một chút?"
"Thỉnh thoảng nghiêm một chút, thỉnh thoảng dễ một chút!"
"Tốt. Tiền lương giảm một nửa!"
". . . . . . . . Nghiêm một chút đi!"
"Ừm!"
"Có phải bài tập nhiều một chút, tiền lương cho thêm nhiều một chút hay không?"
"Tiền là giấy à?"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn Trang Hạo Nhiên giúp mình khử trùng xong, liền im lặng đem bông băng và thuốc nước trả lại trong hòm thuốc, bấm chiếc khóa nhỏ lại, đẩy nó sang một bên, đôi tay đan nhau quay đầu sang, ánh mắt lộ ra trêu chọc nhìn mình.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ giơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình bị tàn phá không chịu nổi, nhẹ nhàng thổi nhẹ phía trên vết thương lỗ kim, cảm thấy thuốc mỡ thật mát, thậm chí còn có mùi thơm Bạc Hà, cô càng ngửi càng thích.
Vào lúc này Trang Hạo Nhiên mới nghiêng người tới trước cầm tấm thiệp mời màu xanh dương, mở ra, tựa vào trên ghế sa lon xem.
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt nhìn về phía tấm thiệp mời, dáng vẻ của anh thần bí, cô cũng bắt chước anh, tựa vào trên ghế sa lon, quay đầu, nghiêng tròng mắt nhìn về phía tấm thiệp mời nhưng vẫn không nhìn thấy gì, cô cau mày, nghiêng mặt sáp gần mặt của Trang Hạo Nhiên.
"Làm gì? Không có lễ phép!" Trang Hạo Nhiên lập tức thu hồi thiệp mời, giả bộ nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nghiến răng, trừng lớn con ngươi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chậc một tiếng, nói: "Ai mà thèm anh chứ? Nhưng không phải anh nói thiệp mời này cho tôi sao? Đó chính là của tôi! Tôi có quyền xem!"
Trang Hạo Nhiên quay đầu, rất buồn cười nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đúng vậy! Đây là của cô mà! Cô có quyền xem! ! Cầm đi đi!"
Anh đưa thiệp mời cho Đường Khả Hinh!
Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười sôi nổi, đoạt lấy thiệp mời, vô cùng hăng hái mở ra, nhìn vào bên trong, sắc mặt lập tức đen thui, có chút tức giận nói: "Tiếng Anh! ! Người nào xem hiểu chứ! Khi dễ tôi đọc sách ít à?". Vẻ mặt nhìn rất miên man.
Trang Hạo Nhiên có chút ngạc nhiên xoay người, tay đặt nhẹ ở phía sau thành ghế của cô, mới khoa trương nói: "Không biết tiếng anh à? Xem không hiểu à?"
Đường Khả Hinh tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, nhìn cô cười nói: "Tôi thu nhận cô, quên hỏi cô một chuyện thật quan trọng rồi, cô có bằng cấp gì thế?"
Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ lên, nhìn anh có chút đáng thương nói: "Trình độ học vấn quan trọng như vậy sao?"
Trang Hạo Nhiên tựa vào trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút chuyện này, mới nói: "Cũng không phải rất quan trọng! Nhân viên vào Hoàn Cầu, trình độ học vấn thấp nhất cũng chỉ thạc sĩ thôi! Giống như Tiêu Đồng, nhưng cũng chỉ trên tiến sĩ (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp. . . . . ."
Đường Khả Hinh nhất thời tức giận, trong cổ họng giống bị nghẹn trứng gà, không vào được, không ra được, không thở nổi.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh rất nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc cô tốt nghiệp cái gì?"
Đối với mình, Đường Khả Hinh có chút im lặng, nhưng vẫn thành thực nói: "Trung học. . . . . . Tôi . . . . . Nhà tôi điều kiện kém, cho nên sau khi cha tôi . . . . . xảy ra chuyện, anh trai. . . . . . Cũng bỏ đi, một mình tôi đi theo sống cùng với gia đình một ông chú rất tốt với cha tôi trước kia, chính là cha của Nhã Tuệ. . . . . . Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, để cho tôi học xong Trung học, vốn muốn để cho tôi học Đại học nhưng tôi không muốn liên lụy người ta nên tự động bỏ qua. . . . . ."
Nét mặt Trang Hạo Nhiên không lộ vẻ gì, nhưng có chút thâm ý nghiêng người tới trước, cầm một tài liệu nằm ở phía dưới tài liệu rượu, mở hồ sơ cá nhân của Đường Khả Hinh, xem bảng điểm học Trung học, nói: "Lúc ở trường học, cô đoạt toàn danh hiệu hạng nhất, muốn học tiếp dễ như trở bàn tay, sao dễ dàng từ bỏ như vậy?"
Đường Khả Hinh cười khổ nói: "Mười năm sau, một triệu cũng không có quan trọng bằng một chén cơm hôm nay. Những người như chúng tôi đã quen khom lưng với chén cơm. Xem như tôi còn tốt, có thể học lên trung học, cũng bởi vì cha của tôi hiền lành, đã từng chăm sóc cho đồng nghiệp, cho nên mới được đối xử như vậy. . . . . . Tôi rất thỏa mãn. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn a Đường Khả Hinh, thử hỏi: "Trong nhà của cô rốt cuộc xảy ra biến cố gì? Nghe trong giọng nói của cô, cha cũng đã từng là một người rất ưu tú. . . . . . Mặt của cô có chuyện gì?"
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tôi nói, anh sẽ khi dễ tôi hay đồng tình với tôi ?"
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Sẽ không!"
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cám ơn anh. Như vậy. . . . . . Xin anh đừng hỏi, đồng tình hay khi dễ, tôi đều không muốn. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt trông suốt lấp lánh của cô lộ ra quá nhiều ẩn nhẫn và bất đắc dĩ, nhưng cố gắng kiên trì, anh đột nhiên cười một tiếng, từ hồ sơ cá nhân của Đường Khả Hinh rút ra một phần giấy chứng nhận nói: "Ngày hôm qua lúc tôi họp, tranh thủ thời gian gọi điện thoại đến Trường Đại học Á Thái nói chuyện với hiệu trưởng một chút, dùng kết quả học tập của cô và quan hệ hợp tác tốt giữa Khách sạn Á Châu và trường Đại học Á Thái từ trước đến giờ, giúp cô xin học lớp quản lý khách sạn hệ ban đêm, để cho cô thuận lợi đi học xong đại học, thời gian nhập học là tháng Sáu năm sau, trong khoảng thời gian này cô chuẩn bị xong kiểm tra nhập học!"
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Đừng có lộ vẻ mặt này! Bởi vì học ở trường là một chuyện rất vất vả, cô phải chuẩn bị sẵn sàng! Đợi đến khi cô đọc xong ba năm quản lý khách sạn, sau khi học tập lượng kiến thức rượu đỏ nhất định ở Hoàn Cầu, tôi và Laurence tiên sinh sẽ đề cử cô đến West là Học viện rượu đỏ hàng đầu để học tập rượu đỏ! Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải lấy được danh hiệu đứng đầu trong cuộc thi tuyển chuyên gia hầu rượu lần này!"
Đường Khả Hinh thật sự hào hứng phấn nói: "Tôi sẽ nỗ lực! Tôi nhất định sẽ cố gắng! ! Cám ơn mọi người!"
"Đừng vui mừng quá sớm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô nói: "Tất cả mọi thứ mà Hoàn Cầu cấp cho cô, sau khi học xong trở lại, rất có khả năng phải ký hợp đồng cả đời với Hoàn Cầu, cô. . . . . . Chấp nhận không?"
"Tôi chấp nhận! Bởi vì tôi có một lý do . . . . . . Rất quan trọng ở lại chỗ này!" Đường Khả Hinh vội vã nói.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô, liền không nhịn được tổn hại cô nói: "Không phải . . . . . . cô. . . . . . Thích một người nào đó chứ? Cho nên muốn ở lại?"
Đường Khả Hinh nghe vậy liền nhìn anh cười nói: "Một người nào đó? Ai vậy?"
"Là. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cố ý liếc về phía cô nói: "Chính là người. . . . . . tặng hoa hồng cho cô đó!"
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, suy nghĩ một chút, liền nhìn Trang Hạo Nhiên cố ý nói: "Tôi nào dám thích Tổng Giám đốc anh! ?"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, trừng mắt nhìn cô nói: "Còn nhỏ tuổi, đi học người ta nói móc ngoéo!"
"Ôi chao, được rồi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này! Chúng ta thảo luận vấn đề thiệp mời!" Đường Khả Hinh lập tức mở tấm thiệp mời ra, thật khổ não nhìn chữ tiếng anh phía trên nói: "Rốt cuộc nói gì vậy? Lúc tôi học trung học, tiếng anh cũng khá tốt, nhưng đã nhiều năm không có tiếp xúc”.
Trang Hạo Nhiên cố ý ho khan một tiếng, mới đọc cho cô nghe: "Dear Miss Đường Khả Hinh, Su house invite you in July 28th, for Mr. Suridge's birthday dinner, the address is Asia Hotel on the third floor banquet hall, world please bring your invitation, entered the hall. We look forward to your visit "
Đường Khả Hinh nghe được mơ hồ, cũng có chút gấp gáp quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: "Nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu . . . . . . Tôi chỉ nghe hiểu tên tiếng anh của tôi !"
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, mới chậm rãi dùng tiếng trung đọc nội dung phía trên: Đường Khả Hinh tiểu thư thân ái, Tô phủ muốn mời cô tham gia tiệc sinh nhật buổi tối của ông Tô Thụy Kỳ vào ngày hai mươi tám tháng này, địa chỉ là sảnh tiệc lầu ba Khách sạn Á Châu, lúc đi mời cô mang theo thiệp mời tiến vào trong hội trường. Rất mong cô tham dự.
Đường Khả Hinh sửng sốt, nhìn tấm thiệp mời, trái tim hơi ấm áo, không nghĩ tới, Tô Thụy Kỳ lại dùng cách này để mời mình, cô đột nhiên nở nụ cười cảm động, nhưng có chút căng thẳng nói: "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Thiệp mời. . . . . . Làm sao . . . . . ."
"Làm sao đến phòng Tổng Giám đốc?" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, giúp cô nói ra nghi ngờ này.
Đường Khả Hinh vội vàng nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô nói: "Bởi vì bây giờ cô đã là một người có thân phận, người của Tô phủ tôn trọng cô, tự nhiên sẽ đem thiệp mời đưa đến Hoàn Cầu. Mà thiệp mời do trong phủ Thủ tướng phát ra, có chứa cảm giác vinh dự nào đó, đương nhiên có thể đưa đến Văn phòng Tổng Giám đốc trước, do tôi kết luận cô có thể tham gia tiệc sinh nhật tối của cháu trai của Thủ tướng hay không."
Đường Khả Hinh im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên, không biết nên làm sao cho phải.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, im lặng cười một tiếng, vỗ nhẹ bả vai của cô nói: "Chuẩn bị đi, đây là tư thái cao nhất cậu chủ Tô chào đón cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.