Chương 6:
(>..
05/12/2023
Trời đã mưa suốt một tuần ở thành phố A kể từ khi Bùi Dục Uyên trở lại vào tuần trước. Mặc dù có lười biếng, nhưng cô cũng cảm thấy mình sắp mốc meo lên rồi. Rõ ràng cô có nói sẽ làm việc cùng anh suốt cả buổi chiều, ai ngờ vừa đến văn phòng cô đã mệt rã rời, đến khi tỉnh giấc, mọi người đều đã tan làm T_T
“Em đói bụng chưa? Buổi tối muốn ăn gì?” Bùi Dục Uyên đứng cạnh cô hỏi.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của anh đang rất tốt. Tròng mắt Lý Tinh La xoay chuyển: “Em muốn ăn lẩu, lẩu cay thật là cay!” Ba tháng ở chung với nhau mà chưa từng đi ăn lẩu với anh lần nào.
Thấy anh không nói tiếng nào, cô bèn kéo tay áo anh làm nũng: “Được không anh? Người ta muốn ăn lắm.”
Bùi Dục Uyên cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào, ngậm mút hồi lâu mới rời đi: “Vậy buổi tối… Em phải nghe lời anh.”
Bùm! Khuôn mặt và lỗ tai của Lý Tinh La bỗng chốc đỏ rực lên, tất nhiên cô biết anh muốn gì.
Bùi Dục Uyên tiếp tục cắn cô: “Được chứ?”
Cô thẹn thùng lặng lẽ gật đầu, sau đó vùi đầu vào lòng anh, chỉ để lại hai chiếc tai đỏ ửng.
Bùi Dục Uyên: “Ngoan quá.”
Hừ, chỉ biết ăn hiếp cô thôi, cái đồ xấu xa.
Khi cả khi bước vào nhà hàng, bên ngoài mưa tí tách rơi. Bùi Dục Uyên ôm lấy cô, tay còn lại thì đang nghe điện thoại.
Mùi thơm của ớt kích thích vị giác của cô, lúc Bùi Dục Uyên đặt điện thoại xuống, cô nôn nóng lay nhẹ tay áo của anh, nâng gương mặt nhỏ lên: “Hôm nay không ăn lẩu uyên ương, em muốn ăn súp cay.”
Bùi Dục Uyên cong khoé môi, thốt ra câu “Có thể”, dường như nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu ghé sát vào tai cô thủ thỉ, chỉ thấy Lý Tinh La đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.
Đoạn Vũ Kỳ bước ra khỏi phòng bao, ngơ ngác nhìn về phía hai người. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng thấy Bùi Dục Uyên thế này.
Cô gái đó là gì của anh?
Nửa năm trước, cô ta vẫn là người phụ nữ duy nhất của anh. Khi đó, bạn tốt trong hội đã đưa cô ta cho anh, nói thật, được ở cạnh một người chống lưng như vậy tốt gấp ngàn lần những người khác. Không người phụ nữ nào ở thành phố A mà không mở tưởng đến anh. Về sau, cô ta có tài nguyên và tiền tài, thế mà vẫn không chiếm được trái tim anh. Mặc dù mối quan hệ của bọn họ là “bao nuôi” nhưng cực kỳ trong sạch.
Thật là nực cười.
Cô là người phụ nữ thứ hai mà anh “bao nuôi”. Không biết người trước thế nào, nhưng giữa bọn họ chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Không sống cùng nhau, đôi khi ra ngoài ăn cũng là vì chuyện ngoài ý muốn, cô ta cảm thấy anh ga lăng đến mức khó tưởng tượng, cũng như anh chưa từng chạm vào cô ta.
Điều này đã được thỏa thuận trước khi bắt đầu. Nếu cô không vượt qua ranh giới, không có tâm tư khác thì anh sẽ cho cô ta mọi thứ cô ta muốn. Đã có một khoảng thời gian cô ta bối rối, nhưng sau này cũng đã bình tĩnh lại. Người đàn ông này, cô ta không thể thuần phục, khống chế được. Nếu anh đã khách khí như vậy, cô ta sẽ không mơ tưởng đến anh, thật thà sắm vai một cô tình nhân là được.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết Bùi Dục Uyên cần gì ở mình?
Sau đó cô nghe mọi người nói anh có người phụ nữ mới, là một cái diễn viên quèn, cô ta cứ nghĩ quan hệ của hai người sẽ giống như mình ban đầu, nhưng những gì vừa nhìn thấy lại không giống. Ánh mắt và tay chân không lừa được người.
Đó là Bùi Dục Uyên xa lạ và tràn đầy hương vị trần thế.
Đoạn Kỳ Vũ vừa đố kị vừa ghen ghét, cô ta không thể cưỡng lại một Bùi Dục Uyên thế này, trong lòng nhen nhóm ngọn lửa nhỏ đủ để cô ta xuất kích lần nữa. Đột nhiên cô ta muốn gặp người phụ nữ này.
Mùi ớt cay nồng quanh quẩn trong phòng bao, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Lý Tinh La giờ đã sưng đỏ lên, “ực ực” cô uống một hớp nước lạnh mơ chua, sờ soạng cái bụng căng phồng, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Anh ăn no chưa?”
Bùi Dục Uyên gật đầu.
“Vậy anh chờ em một lát, em đi vệ sinh.”
“Được.” Bùi Dục Uyên buông đũa xuống, uống một ngụm nước mơ chua.
Lý Tinh La nhìn anh bằng ánh mặt kỳ lạ, sao anh… cứng đờ người vậy?
Sắc mặt không đổi.
Chờ đến khi Lý Tinh La bước ra khỏi phòng, anh bưng ly nước uống cạn…
Mà Đoạn Vũ Kỳ luôn theo dõi bọn họ trong bóng tối, rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Lý Tinh La đứng vào bồn rửa tay cẩn thận, trong miệng còn ngâm nga bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình đang hot.
“Ha~” Tiếng cười chế nhạo vang lên đằng sau.
Cô ngưng bặt, bày vẻ mặt bình tĩnh. Thế nhưng tầm mắt phía sau vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không thoải mái. Vừa định nhanh chóng rời đi thì nghe được giọng nói quyến rũ và lười biếng: “Không ngờ khẩu vị của sếp Bùi…” Cô ta dừng lại, như thể nghi ngờ, mang theo chút xíu kinh thường: “ Thay đổi nhiều như vậy à?”
Lý Tinh La cứng người, cô ngẩng đầu, thấy được người phụ nữ kia trong gương.
Đoạn Vũ Kỳ, người mẫu quốc tế nổi tiếng, bắt đầu phất lên từ năm ngoái. Quan trọng hơn là cô ta đã từng đi theo Bùi Dục Uyên.
Lý Tinh La xoay người, cười rạng rỡ, đánh giá cô ta.
Trước đây, cô chưa bao giờ quan sát Đoạn Vũ Kỳ kỹ đến như vậy. Cô thừa nhận cô ta rất xinh đẹp, dáng người ngon ghẻ, có điều vẫn không đẹp bằng cô lêu lêu.
“Kịch liệt thế à?” Đôi môi đỏ mọng của Đoạn Vũ Kỳ khẽ mở, nhìn chằm chằm vào cổ cô, ám chỉ: “Hồi trước tôi và sếp Bùi…”
Lý Tinh La tiện tay vuốt tóc, không chút để ý: “Như cô nói đó là trước kia. Tôi không có hứng thú với những chuyện đã qua.” Cô vừa rút giấy lau tay, vừa mỉm cười đáp lại.
Nhưng trong lòng lại viết hoa chữ “FUCK”, chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Cô ta muốn tìm mục tiêu à?
Đoạn Vũ Kỳ cười nhẹ, lướt qua cô đi đến bồn rửa tay, nhìn gương thoa son môi: “Đúng vậy, đâu ai đoán được tương lai.” Cô ta lấy điện thoại ra từ trong túi xách, mở Wechat rồi đưa giao diện đã điều chỉnh đến trước mặt Lý Tinh La: “Cô nhìn đi, hồi xưa tôi có giới thiệu nhà hàng này cho sếp Bùi, có lẽ bởi vì anh ấy không thích nên đã dẫn tôi đến nhà hàng Tây… Tôi thật sự ghen tị với cô đấy.”
???
Ghen tị???
Lý Tinh La chửi thề trong bụng, người phụ nữ này muốn làm tim cô khó chịu đây mà.
“Lẩu thì có hương vị của lẩu, cơm Tây thì có phong cách của cơm Tây, nếu cô Đoạn thích ăn thì ăn nhiều thêm một chút.” Lý Tinh La liếc xéo cô ta rồi xoay người rời đi.
Đoạn Vũ Kỳ chống tay lên bồn rửa, nhìn bóng dáng cô đi khuất, đắc ý cười nói: “Xem ra lần sau, tôi phải bảo sếp Bùi dẫn tôi đến nhà hàng khác ăn thử…”
“Rầm.” Cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Đoạn Vũ Kỳ thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên phức tạp. Không ngờ hôm nay cô ta có thể thấy mặt khác của Bùi Dục Uyên, nói thật là cô ta đã rung động. Cô đương nhiên không tin anh sẽ có tình cảm với một diễn viên tuyến mười tám, chắc chỉ là tình nhân chơi bời thôi, nhưng chút dịu dàng cũng đủ khiến tất cả phụ nữ chìm đắm. Người như Bùi Dục Uyên một khi đã bị chinh phục, anh sẽ dâng hết mọi thứ anh có đến trước mặt cô gái ấy.
Đoạn Vũ Kỳ không cam lòng.
Lý Tinh La đang trong trạng thái hưng phấn. Có ý gì nhỉ? Bây giờ cô ta và Bùi Dục Uyên còn qua lại với nhau sao? Không có nha, ngoài chuyện đi công tác thì trên cơ bản mỗi ngày anh đều ở bên cô, hơn nữa cô lại rất dính người, anh làm gì còn thời gian và sức lực để đối phó với cô ta?
Chắc là chuyện công việc…
Nhưng con đi*m Đoạn Vũ Kỳ thật sự làm cô khó chịu, vô cùng khó chịu!!! Cố ý phơi bày lịch sử trò chuyện của cô ta và Bùi Dục Uyên, sau đó nói những lời gây hiểu lầm, ồ muốn châm ngòi ly gián ấy à?
Lý Tinh La cười nhạo, cô không ngốc, tuy rằng không làm trái tim cô gợn sóng, nhưng cô ta đã thành công làm cô chán ghét.
Trở lại phòng bao, Bùi Dục Uyên đang nghe điện thoại.
Lý Tinh La ngồi xuống bàn, cẩn thận để ý thì nước mơ chua ở trên bàn đã hết, nước trà ấm cũng không còn?
Ủa? Rõ ràng lúc cô rời đi còn nhiều lắm mà…
Cô nhìn xuống đất, không có đổ? Tiếp đó lại nhìn dấu vết còn sót lại trong ly của Bùi Dục Uyên, cô trầm ngâm nhớ lại biểu hiện của anh trong bữa ăn:
Hầu hết thời gian đều nấu cho cô ăn, rất ít khi động đũa. Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến thói quen ăn cơm hằng ngày của anh, hình như là không ăn cay…
Lý Tinh La cảm thấy mình đã phát hiện ra một điều quan trọng…
Bùi Dục Uyên không thể ăn cay???
Không phải đấy chứ???
“Em đói bụng chưa? Buổi tối muốn ăn gì?” Bùi Dục Uyên đứng cạnh cô hỏi.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của anh đang rất tốt. Tròng mắt Lý Tinh La xoay chuyển: “Em muốn ăn lẩu, lẩu cay thật là cay!” Ba tháng ở chung với nhau mà chưa từng đi ăn lẩu với anh lần nào.
Thấy anh không nói tiếng nào, cô bèn kéo tay áo anh làm nũng: “Được không anh? Người ta muốn ăn lắm.”
Bùi Dục Uyên cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào, ngậm mút hồi lâu mới rời đi: “Vậy buổi tối… Em phải nghe lời anh.”
Bùm! Khuôn mặt và lỗ tai của Lý Tinh La bỗng chốc đỏ rực lên, tất nhiên cô biết anh muốn gì.
Bùi Dục Uyên tiếp tục cắn cô: “Được chứ?”
Cô thẹn thùng lặng lẽ gật đầu, sau đó vùi đầu vào lòng anh, chỉ để lại hai chiếc tai đỏ ửng.
Bùi Dục Uyên: “Ngoan quá.”
Hừ, chỉ biết ăn hiếp cô thôi, cái đồ xấu xa.
Khi cả khi bước vào nhà hàng, bên ngoài mưa tí tách rơi. Bùi Dục Uyên ôm lấy cô, tay còn lại thì đang nghe điện thoại.
Mùi thơm của ớt kích thích vị giác của cô, lúc Bùi Dục Uyên đặt điện thoại xuống, cô nôn nóng lay nhẹ tay áo của anh, nâng gương mặt nhỏ lên: “Hôm nay không ăn lẩu uyên ương, em muốn ăn súp cay.”
Bùi Dục Uyên cong khoé môi, thốt ra câu “Có thể”, dường như nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu ghé sát vào tai cô thủ thỉ, chỉ thấy Lý Tinh La đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.
Đoạn Vũ Kỳ bước ra khỏi phòng bao, ngơ ngác nhìn về phía hai người. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng thấy Bùi Dục Uyên thế này.
Cô gái đó là gì của anh?
Nửa năm trước, cô ta vẫn là người phụ nữ duy nhất của anh. Khi đó, bạn tốt trong hội đã đưa cô ta cho anh, nói thật, được ở cạnh một người chống lưng như vậy tốt gấp ngàn lần những người khác. Không người phụ nữ nào ở thành phố A mà không mở tưởng đến anh. Về sau, cô ta có tài nguyên và tiền tài, thế mà vẫn không chiếm được trái tim anh. Mặc dù mối quan hệ của bọn họ là “bao nuôi” nhưng cực kỳ trong sạch.
Thật là nực cười.
Cô là người phụ nữ thứ hai mà anh “bao nuôi”. Không biết người trước thế nào, nhưng giữa bọn họ chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Không sống cùng nhau, đôi khi ra ngoài ăn cũng là vì chuyện ngoài ý muốn, cô ta cảm thấy anh ga lăng đến mức khó tưởng tượng, cũng như anh chưa từng chạm vào cô ta.
Điều này đã được thỏa thuận trước khi bắt đầu. Nếu cô không vượt qua ranh giới, không có tâm tư khác thì anh sẽ cho cô ta mọi thứ cô ta muốn. Đã có một khoảng thời gian cô ta bối rối, nhưng sau này cũng đã bình tĩnh lại. Người đàn ông này, cô ta không thể thuần phục, khống chế được. Nếu anh đã khách khí như vậy, cô ta sẽ không mơ tưởng đến anh, thật thà sắm vai một cô tình nhân là được.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết Bùi Dục Uyên cần gì ở mình?
Sau đó cô nghe mọi người nói anh có người phụ nữ mới, là một cái diễn viên quèn, cô ta cứ nghĩ quan hệ của hai người sẽ giống như mình ban đầu, nhưng những gì vừa nhìn thấy lại không giống. Ánh mắt và tay chân không lừa được người.
Đó là Bùi Dục Uyên xa lạ và tràn đầy hương vị trần thế.
Đoạn Kỳ Vũ vừa đố kị vừa ghen ghét, cô ta không thể cưỡng lại một Bùi Dục Uyên thế này, trong lòng nhen nhóm ngọn lửa nhỏ đủ để cô ta xuất kích lần nữa. Đột nhiên cô ta muốn gặp người phụ nữ này.
Mùi ớt cay nồng quanh quẩn trong phòng bao, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Lý Tinh La giờ đã sưng đỏ lên, “ực ực” cô uống một hớp nước lạnh mơ chua, sờ soạng cái bụng căng phồng, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Anh ăn no chưa?”
Bùi Dục Uyên gật đầu.
“Vậy anh chờ em một lát, em đi vệ sinh.”
“Được.” Bùi Dục Uyên buông đũa xuống, uống một ngụm nước mơ chua.
Lý Tinh La nhìn anh bằng ánh mặt kỳ lạ, sao anh… cứng đờ người vậy?
Sắc mặt không đổi.
Chờ đến khi Lý Tinh La bước ra khỏi phòng, anh bưng ly nước uống cạn…
Mà Đoạn Vũ Kỳ luôn theo dõi bọn họ trong bóng tối, rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Lý Tinh La đứng vào bồn rửa tay cẩn thận, trong miệng còn ngâm nga bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình đang hot.
“Ha~” Tiếng cười chế nhạo vang lên đằng sau.
Cô ngưng bặt, bày vẻ mặt bình tĩnh. Thế nhưng tầm mắt phía sau vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không thoải mái. Vừa định nhanh chóng rời đi thì nghe được giọng nói quyến rũ và lười biếng: “Không ngờ khẩu vị của sếp Bùi…” Cô ta dừng lại, như thể nghi ngờ, mang theo chút xíu kinh thường: “ Thay đổi nhiều như vậy à?”
Lý Tinh La cứng người, cô ngẩng đầu, thấy được người phụ nữ kia trong gương.
Đoạn Vũ Kỳ, người mẫu quốc tế nổi tiếng, bắt đầu phất lên từ năm ngoái. Quan trọng hơn là cô ta đã từng đi theo Bùi Dục Uyên.
Lý Tinh La xoay người, cười rạng rỡ, đánh giá cô ta.
Trước đây, cô chưa bao giờ quan sát Đoạn Vũ Kỳ kỹ đến như vậy. Cô thừa nhận cô ta rất xinh đẹp, dáng người ngon ghẻ, có điều vẫn không đẹp bằng cô lêu lêu.
“Kịch liệt thế à?” Đôi môi đỏ mọng của Đoạn Vũ Kỳ khẽ mở, nhìn chằm chằm vào cổ cô, ám chỉ: “Hồi trước tôi và sếp Bùi…”
Lý Tinh La tiện tay vuốt tóc, không chút để ý: “Như cô nói đó là trước kia. Tôi không có hứng thú với những chuyện đã qua.” Cô vừa rút giấy lau tay, vừa mỉm cười đáp lại.
Nhưng trong lòng lại viết hoa chữ “FUCK”, chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Cô ta muốn tìm mục tiêu à?
Đoạn Vũ Kỳ cười nhẹ, lướt qua cô đi đến bồn rửa tay, nhìn gương thoa son môi: “Đúng vậy, đâu ai đoán được tương lai.” Cô ta lấy điện thoại ra từ trong túi xách, mở Wechat rồi đưa giao diện đã điều chỉnh đến trước mặt Lý Tinh La: “Cô nhìn đi, hồi xưa tôi có giới thiệu nhà hàng này cho sếp Bùi, có lẽ bởi vì anh ấy không thích nên đã dẫn tôi đến nhà hàng Tây… Tôi thật sự ghen tị với cô đấy.”
???
Ghen tị???
Lý Tinh La chửi thề trong bụng, người phụ nữ này muốn làm tim cô khó chịu đây mà.
“Lẩu thì có hương vị của lẩu, cơm Tây thì có phong cách của cơm Tây, nếu cô Đoạn thích ăn thì ăn nhiều thêm một chút.” Lý Tinh La liếc xéo cô ta rồi xoay người rời đi.
Đoạn Vũ Kỳ chống tay lên bồn rửa, nhìn bóng dáng cô đi khuất, đắc ý cười nói: “Xem ra lần sau, tôi phải bảo sếp Bùi dẫn tôi đến nhà hàng khác ăn thử…”
“Rầm.” Cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Đoạn Vũ Kỳ thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên phức tạp. Không ngờ hôm nay cô ta có thể thấy mặt khác của Bùi Dục Uyên, nói thật là cô ta đã rung động. Cô đương nhiên không tin anh sẽ có tình cảm với một diễn viên tuyến mười tám, chắc chỉ là tình nhân chơi bời thôi, nhưng chút dịu dàng cũng đủ khiến tất cả phụ nữ chìm đắm. Người như Bùi Dục Uyên một khi đã bị chinh phục, anh sẽ dâng hết mọi thứ anh có đến trước mặt cô gái ấy.
Đoạn Vũ Kỳ không cam lòng.
Lý Tinh La đang trong trạng thái hưng phấn. Có ý gì nhỉ? Bây giờ cô ta và Bùi Dục Uyên còn qua lại với nhau sao? Không có nha, ngoài chuyện đi công tác thì trên cơ bản mỗi ngày anh đều ở bên cô, hơn nữa cô lại rất dính người, anh làm gì còn thời gian và sức lực để đối phó với cô ta?
Chắc là chuyện công việc…
Nhưng con đi*m Đoạn Vũ Kỳ thật sự làm cô khó chịu, vô cùng khó chịu!!! Cố ý phơi bày lịch sử trò chuyện của cô ta và Bùi Dục Uyên, sau đó nói những lời gây hiểu lầm, ồ muốn châm ngòi ly gián ấy à?
Lý Tinh La cười nhạo, cô không ngốc, tuy rằng không làm trái tim cô gợn sóng, nhưng cô ta đã thành công làm cô chán ghét.
Trở lại phòng bao, Bùi Dục Uyên đang nghe điện thoại.
Lý Tinh La ngồi xuống bàn, cẩn thận để ý thì nước mơ chua ở trên bàn đã hết, nước trà ấm cũng không còn?
Ủa? Rõ ràng lúc cô rời đi còn nhiều lắm mà…
Cô nhìn xuống đất, không có đổ? Tiếp đó lại nhìn dấu vết còn sót lại trong ly của Bùi Dục Uyên, cô trầm ngâm nhớ lại biểu hiện của anh trong bữa ăn:
Hầu hết thời gian đều nấu cho cô ăn, rất ít khi động đũa. Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến thói quen ăn cơm hằng ngày của anh, hình như là không ăn cay…
Lý Tinh La cảm thấy mình đã phát hiện ra một điều quan trọng…
Bùi Dục Uyên không thể ăn cay???
Không phải đấy chứ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.