Chương 39: Chương 10.3
Hương Di
07/07/2017
Mất đến hơn hai giờ mới xem hết cuốn nhật ký, Mộc Tâm Vân ngồi lặng ở trong phòng khách cả người chấn động ghê gớm.
Cô chưa bao giờ biết rằng, hóa ra anh lại yêu cô sâu sắc đến như vậy.
Toàn bộ cuốn nhật ký dày cộp kia, tất cả ở bên trong đó đều tràn ngập những chuyện có liên quan đến cô. Từng chữ từng câu trong đó đều bao hàm tình yêu thầm lặng của Cao Chi Ngang đối với cô. Tình yêu của anh sâu sắc như vậy, nồng nàn như vậy, vậy mà cho đến tận bây giờ, cô vẫn hồn nhiên đến mức không hề cảm nhận thấy tình cảm của anh.
Nghĩ lại suốt những năm tháng qua, anh vẫn yên lặng nhìn cô tỏ thái độ mến mộ anh Chi Bình, anh đã nuốt hết vào trong bụng mình toàn bộ những đau khổ bi thương, nhưng lại không hề nói với cô bất cứ một điều gì, trái tim cô lại không khỏi cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Cô không thể chờ đợi được nữa, liền đứng vụt dậy quyết định phải đi tìm anh. Nhưng khi đi đến trước cửa, n sực nhớ đến một chuyện, cô lại rút bước chân vừa định bước ra ngoài.
Hình ảnh anh và cô bé kia...
Cúi đầu nhìn cuốn nhật ký trên tay, cô lại cảm thấy có chút do dự, trong lòng cô lại đấu tranh, cô vừa muốn đi gặp anh, muốn đi tìm anh, nhưng mà cô lại cảm thấy sợ.
Ngày đó, sau khi trông thấy anh ôm cô bé kia rời khỏi công ty, suốt cả đêm hôm đó cô đã không sao ngủ được Chuyện anh và cô bé kia giống như một cái gai đâm ngang ở trong lòng, làm cho cô hễ vừa nhắm mắt lại, thì trước mắt lại hiện ra đúng hình ảnh anh đang ôm cô bé kia rất thân mật.
Bởi vậy ngày hôm sau, cô lại chạy đến công ty để tìm anh. Kết quả cô lại nhìn thấy chính cô bé kia đang thân mật khoác cánh tay của anh, cùng đi vào công ty.
Ba lần liền... Mới ngắn ngủn trong hai ngày, cô đã nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ thân mật với nhau một chỗ đến ba lần. Quả thật, những hình ảnh kia đã làm cho cô thật sự rất khó tin tưởng được giữa Cao Chi Ngang và cô bé kia không hề có chuyện gì cả.
Cô không chịu nhận những cuộc điện thoại mà anh đã gọi tới, là vì cô sợ hãi. Cô sợ anh lại lừa gạt cô giống như cái lần ở Đài Nam ngày đó. Cô không sao chịu được những lời nói dối, nếu như anh lại lừa gạt cô, cô không biết có nên vạch trần anh hay không. Bởi vì, một khi mọi chuyện được vạch trần rồi, chẳng khác nào theo đó mà vạch mặt anh.
Cô không muốn bị mất anh, thật sự không muốn như vậy.
Nhẹ vỗ vỗ vào cuốn nhật ký, cô không thể nào xác định được, liệu có phải là tình cảm của anh đối với cô đã trở thành quá khứ rồi hay không, liệu có phải tình yêu của anh chỉ tồn tại ở trong quyển nhật ký này hay không!
Bỗng nhiên Mộc Tâm Vân nhớ tới những lời mà anh Chi Bình đã nói với cô ngày hôm đó...
“Anh cảm thấy có lẽ em hãy đến gặp Chi Nga, trực tiếp hỏi chú ấy thì tốt hơn. Tình cảm của Chi Ngang đối với em rất sâu nặng, mặc dù em nói là em đã tận mắt nhìn thấy những gì gì đó, nhưng theo anh, có lẽ là ở trong đó phải có một nguyên nhân gì đó. Em hãy cho chú ấy một cơ hội để nói lời giải thích, thử nghe xem chú ấy giải thích một chút với em như thế nào”.
Mộc Tâm Vân bỗng nhiên đứng lên, hít sâu một hơi. Cô quyết định sẽ dũng cảm để đối mặt với anh, không muốn tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu nữa.
Cô đi ra cửa chính, đến trước cửa nhà họ Cao nhấn chuông. Người đi ra mở cửa lại là Cao Kính.
“Bác Cao, bác cho cháu hỏi anh Cao Chi Ngang có ở nhà không ạ?”
Trông thấy cô ngoài cửa, Cao Kính đã hiểu ngay, ông cười cười, biết rằng nhất định là Mộc Tâm Vân đã xem xong cuốn nhật ký kia rồi, cho nên bây giờ cô mới muốn đến đây để tìm Chi Ngang.
“Chi Ngang vừa đi đến bệnh viện rồi cháu à.”
“Anh ấy đi bệnh viện ư? Anh ấy thấy trong người không được khỏe hay sao ạ?” Cô buột miệng thốt lên một câu hỏi gấp gáp.
“Không phải là Chi Ngang không được khỏe trong người, mà là ông chủ của nó kia. Nghe nói mấy ngày hôm trước ông chủ của nó gặp tai nạn xe cộ bị thương, cho nên phải nhập viện, Chi Ngang đi đến bệnh viện để thăm anh Khải gì đó.”
“Anh Khải bị gặp tai nạn xe cộ sao? Vậy bác Cao có biết là anh Khải đang nằm ở bệnh viện nào không ạ?”
Nửa giờ sau, Mộc Tâm Vân đã đến bệnh viện. Bệnh viện này nằm ở gần vị trí trụ sở của Công ty Sao Thiên Vương Tinh, cô rảo bước nhanh chóng đi về phía phòng bệnh nơi anh Khải đang nằm điều trị.
Cô nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa phòng bệnh, lập tức có người đi ra mở cửa phòng.
“Chị là ai?” Giọng nói của người hỏi hơi có vẻ ngây thơ.
Mộc Tâm Vân chợt sửng sốt khi trông thấy người ra mở ra cửa lại chính là cô gái trẻ, vào ngày hôm đó đã ôm Cao Chi Ngang. Bởi vì ba lần trước cô đều nhìn thấy cô bé này từ phía xa, cho nên không thể nhìn rõ ràng tướng mạo của cô bé. Giờ phút này, khi mặt đối mặt, trên mặt cô chợt thoáng hiện lên một vẻ nghi hoặc.
“Tiểu Tinh à, là ai vậy?” Đang ở bên trong báo cáo mọi công việc và hoạt động của công ty với anh Khải, Cao Chi Ngang liền hỏi vọng ra.
“Chú Cao à, là một chị nào ấy, cháu không biết.” Tiểu Tinh nhìn cô, để lộ ra một nụ cười, sau đó quay đầu lại nói với Cao Chi Ngang.Chăm chú nhìn cô bé, Mộc Tâm Vân nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của cô bé này vẫn còn mang theo vẻ ngây thơ. Cô suy đoán cô bé này cùng lắm cũng chỉ hơn chục tuổi đầu. Cô bé mặc một bộ váy áo âu phục ngắn màu hồng nhạt, chiều cao cơ thể tối thiểu cũng phải đến một trăm bảy mươi centimet, nhưng ngũ quan của cô lại non nớt, trẻ trung giống như một cô bé con mới mười ba, bốn tuổi.
Nghe thấy lời nói của cô bé..., Cao Chi Ngang liền đi ra. Trông thấy thật sự Mộc Tâm Vân đang đứng ở ngoài cửa, Cao Chi Ngang lập tức lộ ra một nụ tươi tắn:“Tâm Vân, sao em lại tới đây?”
Mộc Tâm Vân nhìn anh, rồi lại hướng cái nhìn về cô bé kia.”Cô bé kia là...”
“Cô bé này có tên là Tiểu Tinh, là con gái của anh Khải” Cao Chi Ngang lại hỏi tiếp: “Em đến thăm anh Khải đấy à? Vào trong phòng đi!” Cô chịu quan tâm đến anh rồi, anh cảm thấy thật là cao hứng, miệng cười cười toe toét, thân thiện lôi kéo cô tiến vào trong phòng bệnh, nói với người đàn ông toàn thân bị quấn đầy vải màu trắng đang nằm ở trên giường bệnh, nói một cách hưng phấn: “Anh Khải, Tâm Vân đến thăm anh đây này.”
“Hai người đã hòa hảo với nhau rồi hả?” Trông thấy Mộc Tâm Vân, anh Khải nói vẻ đầy trêu chọc: “Mấy ngày hôm nay em không để ý tới Tiểu Cao, cả người Tiểu Cao như một khối thuốc nổ vậy, thiếu chút nữa nó đã bùng nổ làm cho công ty nổ tung lên theo đấy.”
“Em, không phải...” Mộc Tâm Vân cảm thấy như bị quẫn lên mất rồi. chân tay của cô có chút luống cuống nhìn về phía Cao Chi Ngang. Thấy rõ tướng mạo của cô bé kia, Mộc Tâm Vân liền phát hiện ra, mình đã hiểu lầm anh, đã làm náo loạn mọi chuyện lên tựa như một con quạ đen to lớn. Mộc Tâm Vân nghĩ đến chính bản thân mình, lại ở đó mà ăn dấm chua với một cô bé con như vậy, cô liền cảm thấy bản thân mình giống như một cục bột nặn bị đập vào trên vách tường.
“Đúng rồi, em đã tới đây rồi vậy thì để anh trịnh trọng giới thiệu với em một chút.” Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Cao Chi Ngang liền chỉ vào Tiểu Tinh đang đứng ở bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Cô bé này tên là Khổng Ngọc Tinh, năm nay mười ba tuổi, là con gái bảo bối của anh Khải đó. Ngày hôm đó em đã nhìn thấy cô bé đang ôm anh, là vì anh Khải bị thương bởitai nạn xe cộ, toàn thân bị băng gạc bao bọc như xác ướp nằm ở trên giường bệnh. Tiểu Tinh sợ cha của mình có thể cứ như vậy mà chết đi, cho nên cô bé mới phải ôm anh mà khóc.”
Nghe thấy Cao Chi Ngang nói như vậy, tất cả mọi nghi hoặc trong đầu cô đều đã giải thích. Nhất thời Mộc Tâm Vân liền thẹn đến đỏ dừ mặt, cô cúi đầu xuống hai tay xoắn lại với nhau.
“Chuyện kia, em...” Nghĩ đến nguyên nhân hết thảy mọi chuyện đều là do chính mình đã không có đủ lòng tin đối với anh, lại vừa do tâm tính của mình lại giống như con đà điểu, không muốn tự mình đi đối mặt với vấn đề đó, mà chỉ biết cứ một mực trốn tránh. Chính vì cô đã không chịu nói ra mọi chuyện cho thật rõ ràng tinh tường, cho nên cô mới tự làm hại chính mình suốt vài ngày qua “ăn không biết vị, ngủ cũngbất an”, cô đã cảm thấy mình thật quá mất mặt, cực kỳ hổ thẹn.
Nhớ tới mấy ngày qua, nhất định thế nào anh cũng đã phải trải qua những ngày không mấy vui vẻ gì, cô nghĩ chỉ muốn ra sức đánh cho chính mình một trận đòn thật đau.
“Thực xin lỗi.” Cô thấp giọng nói lời xin lỗi.
Cao Chi Ngang nâng lên mặt của cô, nói rất chân thành: “Tâm Vân, từ nay về sau cho dù có chuyện gì xảy ra, anh không cho phép em không chịu nhận điện thoại của anh, lại càng không cho phép em không thèm để ý tới anh, em nghe chưa vậy?”
“Vâng! Em cam đoan tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, từ nay về sau có vấn đề gì, nhất định em sẽ lên tiếng hỏi anh cho rõ ngọn ngành ngay lập tức.” Cô thẹn thùng gật gật đầu đồng ý với anh.
Mọi hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, những âm u trong đầu đều đã được quét sạch, Mộc Tâm Vân nở một nụ cười nhìn cực kỳ sáng lạn. Cô vòng tay lên cổ của anh, chủ động hôn anh.
Anh Khải ở bên kia nhìn thấy hai người bọn họ lúc này dường như không còn coi ai ra gì nữa, họ cứ mặc kệ anh, tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào mà hôn nhau như vậy, liền vội vàng đưa tay lên che khuất đôi mắt của con gái bảo bối.
“Cha, làm sao mà cha phải che hết cả mắt người ta như vậy chứ? Người ta cũng muốn nhìn mà.” Khổng Ngọc Tinh không chấp nhận liền lên tiếng kháng nghị.
“Con còn trẻ con không được phép nhìn, nếu không khi lớn lên sẽ bị đau mắt.” Không muốn cho con gái nhìn thấy những cảnh đó, nhưng chính bản thân anh Khải lại trừng lớn hai mắt để nhìn hình ảnh thân mật kia.
Cao Chi Ngang hoàn hồn, phát hiện bên cạnh có ánh mắt đang thưởng thức nụ hôn hôn nồng nhiệt của hai người bọn nhọ, liền vừa vội vàng lôi kéo Mộc Tâm Vân đi ra ngoài, vừa nói: “Đi thôi, chúng ta hãy đi ra bên ngoài đi.”
“Tiểu Cao, chuyện của công ty cậu vẫn còn chưa báo cáo xong mà.” Khi anh Khải thấy Cao Chi Ngang đi ra ngoài, anh vội lên tiếng để lên tiếng quyết định nhắc nhở anh.
“Tối nay sẽ nói sau.” Hiện tại không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn Mộc Tâm Vân. Chỉ để lại lời nói như vậy, mười ngón tay của hai người giao chặt lấy nhau, cùng đến cầu thang bộ ở bên cạnh buồng thang máy,sau đó tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi bị đứt đoạn.
Trong đôi mắt của Mộc Tâm Vân tràn ngập tình yêu. Cô chăm chú nhìn vào người đàn ông đã từng yêu cô suốt vài chục năm nay, giờ phút này đang đứng ở trước mắt cô, trái tim của Mộc Tâm Vân tràn ngập sự rung động và hạnh phúc.
Cô thề trong những ngày tiếp theo, cô sẽ dùng trái tim luôn tràn đầy tình yêu của mình để đền đáp lại tình cảm của anh.
Từ nay về sau trừ phi anh chính miệng nói với cô, anh không thương cô nữa, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có bất kỳ sự hoài nghi nào đối với anh nữa.
“Em yêu anh.” Cô khẽ thì thầm lời yêu giữa những nụ hôn môi của anh.
“Anh cũng vậy, anh rất yêu em.” Anh xúc động đáp lại lời nói yêu của cô.
Tuy anh không biết nguyên nhân gì đã làm cho cô nguyện ý chủ động để ý tới anh, không còn giận anh nữa. Nhưng sợ đêm dài lắm mộng, nên anh đã quyết định rồi, anh sẽ dùng đầu óc thông minh của mình, nghĩ biện pháp để nhanh chóng làm cho cô phải gật đầu đồng ý để anh dắt tay cô về nhà làm vợ của anh. Anh tin rằng nhất định anh sẽ làm được chuyện đó!
Mà lúc này, tương lai ngọt ngào của hai người bọn họ đã từng chút, từng chút một thuộc về hai người bọn họ rồi! Anh sẽ ghi lại y nguyên từng chuyện đã xảy ra vào trong cuốn sổ nhật ký kia, để cho mẹ của anh ở trên Thiên đường được biết rõ, anh thật sự đang rất hạnh phúc.
— hết trọn bộ —
Cô chưa bao giờ biết rằng, hóa ra anh lại yêu cô sâu sắc đến như vậy.
Toàn bộ cuốn nhật ký dày cộp kia, tất cả ở bên trong đó đều tràn ngập những chuyện có liên quan đến cô. Từng chữ từng câu trong đó đều bao hàm tình yêu thầm lặng của Cao Chi Ngang đối với cô. Tình yêu của anh sâu sắc như vậy, nồng nàn như vậy, vậy mà cho đến tận bây giờ, cô vẫn hồn nhiên đến mức không hề cảm nhận thấy tình cảm của anh.
Nghĩ lại suốt những năm tháng qua, anh vẫn yên lặng nhìn cô tỏ thái độ mến mộ anh Chi Bình, anh đã nuốt hết vào trong bụng mình toàn bộ những đau khổ bi thương, nhưng lại không hề nói với cô bất cứ một điều gì, trái tim cô lại không khỏi cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Cô không thể chờ đợi được nữa, liền đứng vụt dậy quyết định phải đi tìm anh. Nhưng khi đi đến trước cửa, n sực nhớ đến một chuyện, cô lại rút bước chân vừa định bước ra ngoài.
Hình ảnh anh và cô bé kia...
Cúi đầu nhìn cuốn nhật ký trên tay, cô lại cảm thấy có chút do dự, trong lòng cô lại đấu tranh, cô vừa muốn đi gặp anh, muốn đi tìm anh, nhưng mà cô lại cảm thấy sợ.
Ngày đó, sau khi trông thấy anh ôm cô bé kia rời khỏi công ty, suốt cả đêm hôm đó cô đã không sao ngủ được Chuyện anh và cô bé kia giống như một cái gai đâm ngang ở trong lòng, làm cho cô hễ vừa nhắm mắt lại, thì trước mắt lại hiện ra đúng hình ảnh anh đang ôm cô bé kia rất thân mật.
Bởi vậy ngày hôm sau, cô lại chạy đến công ty để tìm anh. Kết quả cô lại nhìn thấy chính cô bé kia đang thân mật khoác cánh tay của anh, cùng đi vào công ty.
Ba lần liền... Mới ngắn ngủn trong hai ngày, cô đã nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ thân mật với nhau một chỗ đến ba lần. Quả thật, những hình ảnh kia đã làm cho cô thật sự rất khó tin tưởng được giữa Cao Chi Ngang và cô bé kia không hề có chuyện gì cả.
Cô không chịu nhận những cuộc điện thoại mà anh đã gọi tới, là vì cô sợ hãi. Cô sợ anh lại lừa gạt cô giống như cái lần ở Đài Nam ngày đó. Cô không sao chịu được những lời nói dối, nếu như anh lại lừa gạt cô, cô không biết có nên vạch trần anh hay không. Bởi vì, một khi mọi chuyện được vạch trần rồi, chẳng khác nào theo đó mà vạch mặt anh.
Cô không muốn bị mất anh, thật sự không muốn như vậy.
Nhẹ vỗ vỗ vào cuốn nhật ký, cô không thể nào xác định được, liệu có phải là tình cảm của anh đối với cô đã trở thành quá khứ rồi hay không, liệu có phải tình yêu của anh chỉ tồn tại ở trong quyển nhật ký này hay không!
Bỗng nhiên Mộc Tâm Vân nhớ tới những lời mà anh Chi Bình đã nói với cô ngày hôm đó...
“Anh cảm thấy có lẽ em hãy đến gặp Chi Nga, trực tiếp hỏi chú ấy thì tốt hơn. Tình cảm của Chi Ngang đối với em rất sâu nặng, mặc dù em nói là em đã tận mắt nhìn thấy những gì gì đó, nhưng theo anh, có lẽ là ở trong đó phải có một nguyên nhân gì đó. Em hãy cho chú ấy một cơ hội để nói lời giải thích, thử nghe xem chú ấy giải thích một chút với em như thế nào”.
Mộc Tâm Vân bỗng nhiên đứng lên, hít sâu một hơi. Cô quyết định sẽ dũng cảm để đối mặt với anh, không muốn tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu nữa.
Cô đi ra cửa chính, đến trước cửa nhà họ Cao nhấn chuông. Người đi ra mở cửa lại là Cao Kính.
“Bác Cao, bác cho cháu hỏi anh Cao Chi Ngang có ở nhà không ạ?”
Trông thấy cô ngoài cửa, Cao Kính đã hiểu ngay, ông cười cười, biết rằng nhất định là Mộc Tâm Vân đã xem xong cuốn nhật ký kia rồi, cho nên bây giờ cô mới muốn đến đây để tìm Chi Ngang.
“Chi Ngang vừa đi đến bệnh viện rồi cháu à.”
“Anh ấy đi bệnh viện ư? Anh ấy thấy trong người không được khỏe hay sao ạ?” Cô buột miệng thốt lên một câu hỏi gấp gáp.
“Không phải là Chi Ngang không được khỏe trong người, mà là ông chủ của nó kia. Nghe nói mấy ngày hôm trước ông chủ của nó gặp tai nạn xe cộ bị thương, cho nên phải nhập viện, Chi Ngang đi đến bệnh viện để thăm anh Khải gì đó.”
“Anh Khải bị gặp tai nạn xe cộ sao? Vậy bác Cao có biết là anh Khải đang nằm ở bệnh viện nào không ạ?”
Nửa giờ sau, Mộc Tâm Vân đã đến bệnh viện. Bệnh viện này nằm ở gần vị trí trụ sở của Công ty Sao Thiên Vương Tinh, cô rảo bước nhanh chóng đi về phía phòng bệnh nơi anh Khải đang nằm điều trị.
Cô nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa phòng bệnh, lập tức có người đi ra mở cửa phòng.
“Chị là ai?” Giọng nói của người hỏi hơi có vẻ ngây thơ.
Mộc Tâm Vân chợt sửng sốt khi trông thấy người ra mở ra cửa lại chính là cô gái trẻ, vào ngày hôm đó đã ôm Cao Chi Ngang. Bởi vì ba lần trước cô đều nhìn thấy cô bé này từ phía xa, cho nên không thể nhìn rõ ràng tướng mạo của cô bé. Giờ phút này, khi mặt đối mặt, trên mặt cô chợt thoáng hiện lên một vẻ nghi hoặc.
“Tiểu Tinh à, là ai vậy?” Đang ở bên trong báo cáo mọi công việc và hoạt động của công ty với anh Khải, Cao Chi Ngang liền hỏi vọng ra.
“Chú Cao à, là một chị nào ấy, cháu không biết.” Tiểu Tinh nhìn cô, để lộ ra một nụ cười, sau đó quay đầu lại nói với Cao Chi Ngang.Chăm chú nhìn cô bé, Mộc Tâm Vân nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của cô bé này vẫn còn mang theo vẻ ngây thơ. Cô suy đoán cô bé này cùng lắm cũng chỉ hơn chục tuổi đầu. Cô bé mặc một bộ váy áo âu phục ngắn màu hồng nhạt, chiều cao cơ thể tối thiểu cũng phải đến một trăm bảy mươi centimet, nhưng ngũ quan của cô lại non nớt, trẻ trung giống như một cô bé con mới mười ba, bốn tuổi.
Nghe thấy lời nói của cô bé..., Cao Chi Ngang liền đi ra. Trông thấy thật sự Mộc Tâm Vân đang đứng ở ngoài cửa, Cao Chi Ngang lập tức lộ ra một nụ tươi tắn:“Tâm Vân, sao em lại tới đây?”
Mộc Tâm Vân nhìn anh, rồi lại hướng cái nhìn về cô bé kia.”Cô bé kia là...”
“Cô bé này có tên là Tiểu Tinh, là con gái của anh Khải” Cao Chi Ngang lại hỏi tiếp: “Em đến thăm anh Khải đấy à? Vào trong phòng đi!” Cô chịu quan tâm đến anh rồi, anh cảm thấy thật là cao hứng, miệng cười cười toe toét, thân thiện lôi kéo cô tiến vào trong phòng bệnh, nói với người đàn ông toàn thân bị quấn đầy vải màu trắng đang nằm ở trên giường bệnh, nói một cách hưng phấn: “Anh Khải, Tâm Vân đến thăm anh đây này.”
“Hai người đã hòa hảo với nhau rồi hả?” Trông thấy Mộc Tâm Vân, anh Khải nói vẻ đầy trêu chọc: “Mấy ngày hôm nay em không để ý tới Tiểu Cao, cả người Tiểu Cao như một khối thuốc nổ vậy, thiếu chút nữa nó đã bùng nổ làm cho công ty nổ tung lên theo đấy.”
“Em, không phải...” Mộc Tâm Vân cảm thấy như bị quẫn lên mất rồi. chân tay của cô có chút luống cuống nhìn về phía Cao Chi Ngang. Thấy rõ tướng mạo của cô bé kia, Mộc Tâm Vân liền phát hiện ra, mình đã hiểu lầm anh, đã làm náo loạn mọi chuyện lên tựa như một con quạ đen to lớn. Mộc Tâm Vân nghĩ đến chính bản thân mình, lại ở đó mà ăn dấm chua với một cô bé con như vậy, cô liền cảm thấy bản thân mình giống như một cục bột nặn bị đập vào trên vách tường.
“Đúng rồi, em đã tới đây rồi vậy thì để anh trịnh trọng giới thiệu với em một chút.” Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Cao Chi Ngang liền chỉ vào Tiểu Tinh đang đứng ở bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Cô bé này tên là Khổng Ngọc Tinh, năm nay mười ba tuổi, là con gái bảo bối của anh Khải đó. Ngày hôm đó em đã nhìn thấy cô bé đang ôm anh, là vì anh Khải bị thương bởitai nạn xe cộ, toàn thân bị băng gạc bao bọc như xác ướp nằm ở trên giường bệnh. Tiểu Tinh sợ cha của mình có thể cứ như vậy mà chết đi, cho nên cô bé mới phải ôm anh mà khóc.”
Nghe thấy Cao Chi Ngang nói như vậy, tất cả mọi nghi hoặc trong đầu cô đều đã giải thích. Nhất thời Mộc Tâm Vân liền thẹn đến đỏ dừ mặt, cô cúi đầu xuống hai tay xoắn lại với nhau.
“Chuyện kia, em...” Nghĩ đến nguyên nhân hết thảy mọi chuyện đều là do chính mình đã không có đủ lòng tin đối với anh, lại vừa do tâm tính của mình lại giống như con đà điểu, không muốn tự mình đi đối mặt với vấn đề đó, mà chỉ biết cứ một mực trốn tránh. Chính vì cô đã không chịu nói ra mọi chuyện cho thật rõ ràng tinh tường, cho nên cô mới tự làm hại chính mình suốt vài ngày qua “ăn không biết vị, ngủ cũngbất an”, cô đã cảm thấy mình thật quá mất mặt, cực kỳ hổ thẹn.
Nhớ tới mấy ngày qua, nhất định thế nào anh cũng đã phải trải qua những ngày không mấy vui vẻ gì, cô nghĩ chỉ muốn ra sức đánh cho chính mình một trận đòn thật đau.
“Thực xin lỗi.” Cô thấp giọng nói lời xin lỗi.
Cao Chi Ngang nâng lên mặt của cô, nói rất chân thành: “Tâm Vân, từ nay về sau cho dù có chuyện gì xảy ra, anh không cho phép em không chịu nhận điện thoại của anh, lại càng không cho phép em không thèm để ý tới anh, em nghe chưa vậy?”
“Vâng! Em cam đoan tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, từ nay về sau có vấn đề gì, nhất định em sẽ lên tiếng hỏi anh cho rõ ngọn ngành ngay lập tức.” Cô thẹn thùng gật gật đầu đồng ý với anh.
Mọi hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, những âm u trong đầu đều đã được quét sạch, Mộc Tâm Vân nở một nụ cười nhìn cực kỳ sáng lạn. Cô vòng tay lên cổ của anh, chủ động hôn anh.
Anh Khải ở bên kia nhìn thấy hai người bọn họ lúc này dường như không còn coi ai ra gì nữa, họ cứ mặc kệ anh, tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào mà hôn nhau như vậy, liền vội vàng đưa tay lên che khuất đôi mắt của con gái bảo bối.
“Cha, làm sao mà cha phải che hết cả mắt người ta như vậy chứ? Người ta cũng muốn nhìn mà.” Khổng Ngọc Tinh không chấp nhận liền lên tiếng kháng nghị.
“Con còn trẻ con không được phép nhìn, nếu không khi lớn lên sẽ bị đau mắt.” Không muốn cho con gái nhìn thấy những cảnh đó, nhưng chính bản thân anh Khải lại trừng lớn hai mắt để nhìn hình ảnh thân mật kia.
Cao Chi Ngang hoàn hồn, phát hiện bên cạnh có ánh mắt đang thưởng thức nụ hôn hôn nồng nhiệt của hai người bọn nhọ, liền vừa vội vàng lôi kéo Mộc Tâm Vân đi ra ngoài, vừa nói: “Đi thôi, chúng ta hãy đi ra bên ngoài đi.”
“Tiểu Cao, chuyện của công ty cậu vẫn còn chưa báo cáo xong mà.” Khi anh Khải thấy Cao Chi Ngang đi ra ngoài, anh vội lên tiếng để lên tiếng quyết định nhắc nhở anh.
“Tối nay sẽ nói sau.” Hiện tại không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn Mộc Tâm Vân. Chỉ để lại lời nói như vậy, mười ngón tay của hai người giao chặt lấy nhau, cùng đến cầu thang bộ ở bên cạnh buồng thang máy,sau đó tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi bị đứt đoạn.
Trong đôi mắt của Mộc Tâm Vân tràn ngập tình yêu. Cô chăm chú nhìn vào người đàn ông đã từng yêu cô suốt vài chục năm nay, giờ phút này đang đứng ở trước mắt cô, trái tim của Mộc Tâm Vân tràn ngập sự rung động và hạnh phúc.
Cô thề trong những ngày tiếp theo, cô sẽ dùng trái tim luôn tràn đầy tình yêu của mình để đền đáp lại tình cảm của anh.
Từ nay về sau trừ phi anh chính miệng nói với cô, anh không thương cô nữa, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có bất kỳ sự hoài nghi nào đối với anh nữa.
“Em yêu anh.” Cô khẽ thì thầm lời yêu giữa những nụ hôn môi của anh.
“Anh cũng vậy, anh rất yêu em.” Anh xúc động đáp lại lời nói yêu của cô.
Tuy anh không biết nguyên nhân gì đã làm cho cô nguyện ý chủ động để ý tới anh, không còn giận anh nữa. Nhưng sợ đêm dài lắm mộng, nên anh đã quyết định rồi, anh sẽ dùng đầu óc thông minh của mình, nghĩ biện pháp để nhanh chóng làm cho cô phải gật đầu đồng ý để anh dắt tay cô về nhà làm vợ của anh. Anh tin rằng nhất định anh sẽ làm được chuyện đó!
Mà lúc này, tương lai ngọt ngào của hai người bọn họ đã từng chút, từng chút một thuộc về hai người bọn họ rồi! Anh sẽ ghi lại y nguyên từng chuyện đã xảy ra vào trong cuốn sổ nhật ký kia, để cho mẹ của anh ở trên Thiên đường được biết rõ, anh thật sự đang rất hạnh phúc.
— hết trọn bộ —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.