Chương 30: Nghĩ cách hóa giải hiểu lầm giữa hai nhà
Hương Di
01/07/2017
Hơn mười giờ đêm, xe
đã đi về gần đến khu nhà hai người đang ở. Nhưng hai người ở trên xe
mười ngón tay vẫn đang quấn quít giao nhau, không nỡ tách nhau ra.
"Đêm nay anh vẫn không trở về nhà thật sao?"
"Không về nhà được, đợi đến ngày mai khi báo chí đăng tin đính chính làm sáng tỏ tin tức kia đã. Khi ba của anh biết rõ anh bị oan uổng thì anh mới có thể tiếp tục trở về nhà được, tránh cho ba anh vừa nhìn thấy anh lại lên cơn tức giận đến mức cầm cán chổi đuổi đánh anh đi ra ngoài."
"Vạy sao... Em đi về trước đây." Tuy đã nói với anh như vậy, nhưng Mộc Tâm Vân vẫn không xuống xe ngay lập tức.
"Tiếp tục ở lại cùng với anh một chút đi." Hiểu rõ được tâm ý của đối phương rồi, Cao Chi Ngang càng lưu luyến muốn giữ Mộc Tâm Vân lại, không muốn rời xa cô. Suốt cả ngày hôm nay, hai người đã dính chặt lấy nhau cùng một chỗ, vậy mà anh cứ nhìn cô mãi mà vẫn không thấy chán, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã là buổi tối rồi. Hiện giờ anh còn có rất nhiều lời muốn nói cùng cô.
"Thôi được." Cô lập tức đáp ứng với anh không chút do dự. Cô nhìn sang đôi mắt của anh, cười đến mức mắt mũi cong tít lại như vầng trăng khuyết."Em hỏi này, anh bắt đầu yêu thích em từ lúc nào vậy?" Vì sao ngày trước cô lại không hề hay biết hay cảm nhận được một chút nào thế nhỉ?
"Từ hồi anh mới sáu tuổi." Năm nay Cao Chi Ngang đã hai mươi tám tuổi, khoảng thời gian những tháng ngày anh yêu cô đã vượt quá một nửa cuộc sống của người khác.
"Sớm như vậy sao?! Tại sao em lại không hề hay biết một chút xíu nào thế nhỉ?" Mộc Tâm Vân lấy làm lạ hỏi lại anh.
Đầu dựa vào thành ghế, anh cười nói: "Khi anh còn bé, ba của anh đã từng quản giáo hai anh em nhà anh rất nghiêm. Ông ấy rất tin tưởng sau này khi trưởng thành hai anh em nhà anh đều trở thành những người con hiếu thảo, không đánh thì không ra gì, không mắng thì sẽ không thể thành tài được, cho nên hai anh em nhà anh thường bị cha K." (bị đánh đòn)
Nghe anh nói như vậy, Mộc Tâm Vân không sao nhịn được, liền chế nhạo anh.
"Chỉ có anh mới bị ba anh đánh mà thôi, anh Chi Bình kia kìa, người ta làm bài tập tốt, lại chịu nghe lời của ba, cho nên ba của anh rất ít khi đánh anh ấy. Ngược lại, anh đúng là một người cực kỳ nghịch ngợm, làm bài tập thì sai be bét, lại còn thường hay lêu lổng ở bên ngoài đến khuya mới về nhà. Cho nên ba của anh mới có thể hay dùng gậy gộc để đánh anh, làm cho người nào đó bị cha đánh cho đau đớn, mở miệng gào hét kêu đau ầm ĩ."
"Chuyện trẻ con hoạt bát hiếu động, vốn là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, cha của anh thì lại mỗi một lần như vậy đều làm cho “chuyện bé xé ra to”. Tương lai nếu như chúng ta có con, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh chúng nó."
Mộc Tâm Vân đỏ mặt lên, đấm nhẹ anh một cái: "Em đã nói là tương lai sẽ muốn sinh con cho anh hay sao?"
"Em không giúp anh sinh con vậy thì anh phải nhờ ai giúp anh sinh con đây?" Cao Chi Ngang nhân cơ hội nhẹ hôn vào môi của cô.
"Anh quản chuyện em sinh con với ai sao?" Cô ngượng ngùng quay lại chủ đề lúc trước: "Thế còn chuyện về sau thế nào?"
"Có một lần anh lại bị ba của anh đánh đòn, em nhìn thấy vậy liền rất dũng cảm nhảy ra để ngăn cản lại hành động đó của ba anh, em còn nhớ rõ là em đã nói câu gì không?"
Mộc Tâm Vân cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được là lần đó là lần nào."Em đã từng ngăn cản lại những hành động của ba anh rất nhiều lần, nhưng cái lần mà anh đã nói đó là lần nào chứ?" Khi còn bé cô thường nhìn thấy anh bị cha đánh, mỗi lần anh bị đánh có thể nói là cực kỳ thê thảm, cho nên cô mới thường không đành lòng chạy ra ngăn lại cha của anh lại giúp anh.
"Chính là cái lần anh bị người ta đổ oan cho là đã trộm tiền của dì Trương ở nhà cách vách. Ba của anh đã giận điên lên, nên mới túm anh lại dùng gậy gỗ liều mạng đánh anh một trận, hoàn toàn không thèm nghe lời giải thích của anh."
Sau khi nghe anh nhắc lại cụ thể, lúc này Mộc Tâm Vân cũng mới nhớ ra được chuyện này, "A, đúng rồi, bởi vì ngày ấy anh vừa mới mua một món đồ chơi chạy bằng điện thì phải. Cái chính là số tiền mà anh đã dùng để mua kia lại không phải là do ba của anh đã đưa cho anh, mà lúc này vừa vặn dì Trương lại bị mất tiền, cho nên mọi sự hoài nghi liền đổ hết lên trên đầu anh. Em nhìn thấy anh sắp bị ba của mình đánh chết rồi, nên mới bỏ chạy sang đó cướp cái gậy kia của ba anh, nói với ba anh rằng, tuy anh rất nghịch ngợm, nhưng mà tuyệt đối sẽ không bao giờ đi trộm tiền của người khác."
"Kết quả ba của anh vẫn nhất định không chịu tin, em đã nói với ba anh là hãy cho em thời gian ba ngày, nhất định em sẽ điều tra được rõ chân tướng sự việc." Lúc ấy gần như không có ai tin tưởng chuyện anh không hề ăn trộm số tiền đó, chỉ riêng có cô vẫn một lòng hướng cha của anh thề son sắt, nói cam đoan rằng, anh tuyệt đối không thể nào là người ăn trộm số tiền kia! Chỉ riêng bộ dáng chân thật này của cô đã tạo một dấu ấn thật sâu, in đậm trong tâm hồn nho nhỏ của anh.
Nhắc tới chuyện cũ khi hai người còn bé, mặt mũi Mộc Tâm Vân tràn đầy nụ cười hoài niệm.
"Đúng rồi, nhưng mà về sau là do chính anh đã tự mình điều tra ra được, hóa ra là chính con trai của dì Trương đã ăn trộm số tiền kia của dì Trương. Nhưng mà, tại sao dù có bị đánh chết anh cũng không chịu nói cho cha của anh biết, anh đã lấy tiền đâu để mua món đồ chơi chạy bằng điện kia." Ngày ấy, mặc dù cô cũng đã từng hỏi anh, nhưng anh cũng nhất định không chịu nói gì hết. Lúc này trong lòng cô chợt nổi lên sự tò mò, liền hỏi anh: "Nhưng mà này, rốt cuộc là anh lấy tiền ở đâu ra, hay là ai đã đưa cho tiền để mua đồ chơi vậy?"
"Số tiền đó là do anh đã đánh bạc mà có đấy."
"Anh còn nhỏ như vậy mà đã dám đi đánh bạc sao? !"
Cao Chi Ngang cười, nói ra cái điều bí mật đã giấu kín trong lòng suốt nhiều năm qua.
"Ngày đó anh thường hay ngồi chầu rìa ở bên ngoài xem đám người đó chơi bạc, sau đó đã làm quen được với một dì ở gần đó. Dì đó lại rất thích đánh mạt chượt. Vào ngày đó vừa vặn bàn mạt chượt mới có ba người, còn thiếu một người chơi, dì ấy nhìn thấy anh, nên đã kéo anh vào chơi cho đủ người. Anh nói không biết đánh bài, nhưng cô ấy không chỉ dạy anh chơi, mà còn cho anh một ít tiền nho nhỏ để làm vốn. Anh cũng không ngờ rằng, một người chưa từng bao giờ chơi mạt chượt như anh, vậy mà lại có thể đánh thắng được cả các dì ấy mấy ván liền." Trước kia do anh sợ sẽ bị cha mình đánh đòn, cho nên dù có chết cũng không dám nói, bây giờ bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ anh mới thấy, khi đó thật sự bản thân mình vừa nghịch ngợm lại vừa ham chơi.
Nghe xong lời giải thích của anh, Mộc Tâm Vân buồn cười lắc đầu, "Khó trách sao anh không dám nói cho cha anh biết chuyện này. Nếu như bác Cao mà biết rõ anh còn nhỏ như vậy mà đã bỏ đi theo người ta chơi mạt chược như thế, không đánh anh chết mới là chuyện lạ. Chính là từ khi đó anh đã thích em sao?"
"Bởi vì chỉ có một mình em là tin tưởng rằng anh không đi ăn trộm tiền của người khác, lại vừa cầu xin cha anh cho anh thời gian để điều tra ra chân tướng sự việc." Khi cô bênh vực lẽ phải, anh nhìn cô thấy cô thật xinh đẹp, thật mê người, thật là dũng cảm. Từ đó về sau, anh bất tri bất giác đã vô tình bị rơi vào, chìm đắm ở trong lưới tình, không có thuốc nào cứu chữa nổi, không cách nào tự kiềm chế được nữa.
Mộc Tâm Vân ghé đầu vào trên vai anh cười đến mức toàn thân đều run hết cả lên, cũng không biết phải nói ra với anh những lời như thế nào nữa.
"Đêm nay anh vẫn không trở về nhà thật sao?"
"Không về nhà được, đợi đến ngày mai khi báo chí đăng tin đính chính làm sáng tỏ tin tức kia đã. Khi ba của anh biết rõ anh bị oan uổng thì anh mới có thể tiếp tục trở về nhà được, tránh cho ba anh vừa nhìn thấy anh lại lên cơn tức giận đến mức cầm cán chổi đuổi đánh anh đi ra ngoài."
"Vạy sao... Em đi về trước đây." Tuy đã nói với anh như vậy, nhưng Mộc Tâm Vân vẫn không xuống xe ngay lập tức.
"Tiếp tục ở lại cùng với anh một chút đi." Hiểu rõ được tâm ý của đối phương rồi, Cao Chi Ngang càng lưu luyến muốn giữ Mộc Tâm Vân lại, không muốn rời xa cô. Suốt cả ngày hôm nay, hai người đã dính chặt lấy nhau cùng một chỗ, vậy mà anh cứ nhìn cô mãi mà vẫn không thấy chán, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã là buổi tối rồi. Hiện giờ anh còn có rất nhiều lời muốn nói cùng cô.
"Thôi được." Cô lập tức đáp ứng với anh không chút do dự. Cô nhìn sang đôi mắt của anh, cười đến mức mắt mũi cong tít lại như vầng trăng khuyết."Em hỏi này, anh bắt đầu yêu thích em từ lúc nào vậy?" Vì sao ngày trước cô lại không hề hay biết hay cảm nhận được một chút nào thế nhỉ?
"Từ hồi anh mới sáu tuổi." Năm nay Cao Chi Ngang đã hai mươi tám tuổi, khoảng thời gian những tháng ngày anh yêu cô đã vượt quá một nửa cuộc sống của người khác.
"Sớm như vậy sao?! Tại sao em lại không hề hay biết một chút xíu nào thế nhỉ?" Mộc Tâm Vân lấy làm lạ hỏi lại anh.
Đầu dựa vào thành ghế, anh cười nói: "Khi anh còn bé, ba của anh đã từng quản giáo hai anh em nhà anh rất nghiêm. Ông ấy rất tin tưởng sau này khi trưởng thành hai anh em nhà anh đều trở thành những người con hiếu thảo, không đánh thì không ra gì, không mắng thì sẽ không thể thành tài được, cho nên hai anh em nhà anh thường bị cha K." (bị đánh đòn)
Nghe anh nói như vậy, Mộc Tâm Vân không sao nhịn được, liền chế nhạo anh.
"Chỉ có anh mới bị ba anh đánh mà thôi, anh Chi Bình kia kìa, người ta làm bài tập tốt, lại chịu nghe lời của ba, cho nên ba của anh rất ít khi đánh anh ấy. Ngược lại, anh đúng là một người cực kỳ nghịch ngợm, làm bài tập thì sai be bét, lại còn thường hay lêu lổng ở bên ngoài đến khuya mới về nhà. Cho nên ba của anh mới có thể hay dùng gậy gộc để đánh anh, làm cho người nào đó bị cha đánh cho đau đớn, mở miệng gào hét kêu đau ầm ĩ."
"Chuyện trẻ con hoạt bát hiếu động, vốn là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, cha của anh thì lại mỗi một lần như vậy đều làm cho “chuyện bé xé ra to”. Tương lai nếu như chúng ta có con, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh chúng nó."
Mộc Tâm Vân đỏ mặt lên, đấm nhẹ anh một cái: "Em đã nói là tương lai sẽ muốn sinh con cho anh hay sao?"
"Em không giúp anh sinh con vậy thì anh phải nhờ ai giúp anh sinh con đây?" Cao Chi Ngang nhân cơ hội nhẹ hôn vào môi của cô.
"Anh quản chuyện em sinh con với ai sao?" Cô ngượng ngùng quay lại chủ đề lúc trước: "Thế còn chuyện về sau thế nào?"
"Có một lần anh lại bị ba của anh đánh đòn, em nhìn thấy vậy liền rất dũng cảm nhảy ra để ngăn cản lại hành động đó của ba anh, em còn nhớ rõ là em đã nói câu gì không?"
Mộc Tâm Vân cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được là lần đó là lần nào."Em đã từng ngăn cản lại những hành động của ba anh rất nhiều lần, nhưng cái lần mà anh đã nói đó là lần nào chứ?" Khi còn bé cô thường nhìn thấy anh bị cha đánh, mỗi lần anh bị đánh có thể nói là cực kỳ thê thảm, cho nên cô mới thường không đành lòng chạy ra ngăn lại cha của anh lại giúp anh.
"Chính là cái lần anh bị người ta đổ oan cho là đã trộm tiền của dì Trương ở nhà cách vách. Ba của anh đã giận điên lên, nên mới túm anh lại dùng gậy gỗ liều mạng đánh anh một trận, hoàn toàn không thèm nghe lời giải thích của anh."
Sau khi nghe anh nhắc lại cụ thể, lúc này Mộc Tâm Vân cũng mới nhớ ra được chuyện này, "A, đúng rồi, bởi vì ngày ấy anh vừa mới mua một món đồ chơi chạy bằng điện thì phải. Cái chính là số tiền mà anh đã dùng để mua kia lại không phải là do ba của anh đã đưa cho anh, mà lúc này vừa vặn dì Trương lại bị mất tiền, cho nên mọi sự hoài nghi liền đổ hết lên trên đầu anh. Em nhìn thấy anh sắp bị ba của mình đánh chết rồi, nên mới bỏ chạy sang đó cướp cái gậy kia của ba anh, nói với ba anh rằng, tuy anh rất nghịch ngợm, nhưng mà tuyệt đối sẽ không bao giờ đi trộm tiền của người khác."
"Kết quả ba của anh vẫn nhất định không chịu tin, em đã nói với ba anh là hãy cho em thời gian ba ngày, nhất định em sẽ điều tra được rõ chân tướng sự việc." Lúc ấy gần như không có ai tin tưởng chuyện anh không hề ăn trộm số tiền đó, chỉ riêng có cô vẫn một lòng hướng cha của anh thề son sắt, nói cam đoan rằng, anh tuyệt đối không thể nào là người ăn trộm số tiền kia! Chỉ riêng bộ dáng chân thật này của cô đã tạo một dấu ấn thật sâu, in đậm trong tâm hồn nho nhỏ của anh.
Nhắc tới chuyện cũ khi hai người còn bé, mặt mũi Mộc Tâm Vân tràn đầy nụ cười hoài niệm.
"Đúng rồi, nhưng mà về sau là do chính anh đã tự mình điều tra ra được, hóa ra là chính con trai của dì Trương đã ăn trộm số tiền kia của dì Trương. Nhưng mà, tại sao dù có bị đánh chết anh cũng không chịu nói cho cha của anh biết, anh đã lấy tiền đâu để mua món đồ chơi chạy bằng điện kia." Ngày ấy, mặc dù cô cũng đã từng hỏi anh, nhưng anh cũng nhất định không chịu nói gì hết. Lúc này trong lòng cô chợt nổi lên sự tò mò, liền hỏi anh: "Nhưng mà này, rốt cuộc là anh lấy tiền ở đâu ra, hay là ai đã đưa cho tiền để mua đồ chơi vậy?"
"Số tiền đó là do anh đã đánh bạc mà có đấy."
"Anh còn nhỏ như vậy mà đã dám đi đánh bạc sao? !"
Cao Chi Ngang cười, nói ra cái điều bí mật đã giấu kín trong lòng suốt nhiều năm qua.
"Ngày đó anh thường hay ngồi chầu rìa ở bên ngoài xem đám người đó chơi bạc, sau đó đã làm quen được với một dì ở gần đó. Dì đó lại rất thích đánh mạt chượt. Vào ngày đó vừa vặn bàn mạt chượt mới có ba người, còn thiếu một người chơi, dì ấy nhìn thấy anh, nên đã kéo anh vào chơi cho đủ người. Anh nói không biết đánh bài, nhưng cô ấy không chỉ dạy anh chơi, mà còn cho anh một ít tiền nho nhỏ để làm vốn. Anh cũng không ngờ rằng, một người chưa từng bao giờ chơi mạt chượt như anh, vậy mà lại có thể đánh thắng được cả các dì ấy mấy ván liền." Trước kia do anh sợ sẽ bị cha mình đánh đòn, cho nên dù có chết cũng không dám nói, bây giờ bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ anh mới thấy, khi đó thật sự bản thân mình vừa nghịch ngợm lại vừa ham chơi.
Nghe xong lời giải thích của anh, Mộc Tâm Vân buồn cười lắc đầu, "Khó trách sao anh không dám nói cho cha anh biết chuyện này. Nếu như bác Cao mà biết rõ anh còn nhỏ như vậy mà đã bỏ đi theo người ta chơi mạt chược như thế, không đánh anh chết mới là chuyện lạ. Chính là từ khi đó anh đã thích em sao?"
"Bởi vì chỉ có một mình em là tin tưởng rằng anh không đi ăn trộm tiền của người khác, lại vừa cầu xin cha anh cho anh thời gian để điều tra ra chân tướng sự việc." Khi cô bênh vực lẽ phải, anh nhìn cô thấy cô thật xinh đẹp, thật mê người, thật là dũng cảm. Từ đó về sau, anh bất tri bất giác đã vô tình bị rơi vào, chìm đắm ở trong lưới tình, không có thuốc nào cứu chữa nổi, không cách nào tự kiềm chế được nữa.
Mộc Tâm Vân ghé đầu vào trên vai anh cười đến mức toàn thân đều run hết cả lên, cũng không biết phải nói ra với anh những lời như thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.