Người Tình Oan Gia

Chương 15: Thách đố của Laurence

Thiên Bình

22/07/2021

Phòng làm việc Tổng giám đốc!

Trên mặt Tưởng Quang Long lộ

ra nụ cười khẽ, rốt cuộc cúp điện

thoại, xoay người, nhìn Hà Tuệ Trinh

xinh đẹp say lòng người nhìn mình,

hai mắt giống như ánh sao, vẻ mặt

ửng đỏ giống như hoa anh đào xinh

đẹp trong mùa đông. Anh không

nhịn được vươn tay khẽ ôm Hà Tuệ

Trinh vào ngực, cúi xuống lộ ra nụ

cười, chậm rãi nói: “Lại nghịch

ngợm…”

Khuôn mặt của Hà Tuệ Trinh

ửng đỏ, nhìn dịu dàng như mây như

nước, nói: “Em biết lúc nãy tâm trạng

anh có chút không tốt…” cô không

nhịn được đưa hai tay nhẹ kéo cổ

của anh, nhẹ nhàng hôn trên đôi môi

mím chặt của anh.

Tưởng Quang Long hơi rũ mắt

nhìn cô, ánh mắt thâm thúy xẹt qua

một chút nụ cười thỏa mãn.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang

lên.

“Tổng Giám đốc…hôm nay

Laurence tiên sinh nói trước khi trở

về nước, chuẩn bị xem xét tuyển

chọn chuyên gia pha rượu năm nay,

cũng thuận tiện hỗ trợ sắp xếp tiệc

tối của Thủ tướng. Hiện tại ông ấy ở

đại sảnh khách sạn chờ chỉ thị của

anh…” Giọng nói Đông Anh truyền

đến.

Cửa thang máy mở ra! ! Tưởng

Quang Long cùng Laurence mặt mày

vẫn hồng hào sau bao năm không

gặp, người khoác áo bành tô màu

đen, ăn mặc vô cùng lịch sự cùng

xuất hiện ở bên trong thang máy,

Đông Anh và hai người thư kí đuổi

theo phía sau.

“Tổng giám đốc… Laurence tiên

sinh! Chào mừng ngài!” quản lý nhà

hàng cùng tất cả nhân viên điều rối

rít vui vẻ khom lưng cúi đầu, cung

kính gọi nhỏ, phải biết, Laurence là

chuyên gia pha rượu hàng đầu của

khách sạn Á Châu cũng là người phụ

trách chủ trì buổi tiệc tối long trọng

hôm nay, ông ta đã từng phục vụ cho

hơn năm mươi nhà lãnh đạo tối cao

và hoàng tử trên toàn thế giới, bao

gồm rất nhiều nguyên thủ quốc gia

và quan chức cao cấp, là người

Tưởng Quang Long tin cậy.

Ba năm trước đây, bởi vì khứu

giác của Laurence đột nhiên không

nhạy, bất đắc dĩ buộc phải rời khỏi

khách sạn, sau ba năm, tình trạng

thân thể và khứu giác dần dần hồi

phục, Tưởng Quang Long nhiều lần

liên lạc với ông ta, đưa ra thành ý

muốn mời, thậm chí ở trong thành

phố, thu mua ba nhà hàng Pháp cao

cấp, cộng thêm tòa biệt thự tặng cho

Laurence để cho ông ta cùng người

nhà có thể an tâm đoàn tụ ở Viêt

Nam, cũng hi vọng tương lai ông ta

có thể đào tạo ra nhiều hơn nhân tài

ưu tú cho sự nghiệp của khách sạn.

Tưởng Quang Long không lên

tiếng nữa, tay nâng nước đá, hớp

“ một ngụm nhỏ, vừa mới để xuống,

“ liền nhìn Laurence tiên sinh phía đối

“ diện, mỉm cười nói: “Laurence tiên

sinh, lần này ông chấp nhận trở về

nước giúp tôi một tay, nhưng tôi lo

ngại cho ông giống như ba năm

trước đây, bởi vì làm việc quá sức

tình trạng thân thể không tốt, cho

nên tôi quyết định ở bên cạnh ông,

chọn lựa mấy vị trợ thủ đắc lực, giúp

đỡ công việc để cho ông có thể có

nhiều thời gian làm bạn với người

nhà.”

Laurence mỉm cười vươn tay,

tuỳ tiện dùng mu ngón tay, khẽ chạm

vào mép ly nước nóng, mới nói: “Lần

này trở về nước, tôi vẫn nhớ tới một

người…”

Tưởng Quang Long ngầng đầu

lên nhìn Laurence, mỉm cười nói:

“Ông nói là…”

Laurence nhìn Tưởng Quang

Long, nói: “Lần chọn chuyên gia pha

rượu Ba năm trước dây, thất bại duy

nhất là không chọn được chú ngựa ô”

Sắc mặt của Tưởng Quang Long

hơi bình thản nhìn Laurence, mỉm

cười nói: “Chuyện đã qua ba năm,

Laurence tiên sinh gặp qua rất nhiều

người tài, trong đó không thiếu

“ người có năng lực siêu phàm, tại sao

vẫn thích một người không thể dự

thi như vậy? Thậm chí cô ấy không

Ê có biểu hiện qua bất kỳ hành động

“ kinh người ở trước mặt của ông!”

Trên mặt Laurence khẽ nhếch

nụ cười, nói tiếp: “Tôi chú ý đến đứa

bé này, cho dù từ vòng sơ khảo đến

tuyển chọn cuối cùng. Tôi vô cùng

mong đợi, lần tuyển chọn chuyên gia

pha rượu năm nay, cô ấy có thể tới

tham gia, tôi sẽ đích thân coi thi, nếu



cô ấy có thể thuận lợi trúng tuyển, hi

vọng Tổng Giám đốc có thể cùng tôi

và cô ấy uống chung rượu đỏ…”

Laurence nhìn Tưởng Quang Long

mỉm cười nói.

Đông Anh nghiêng mặt lắng

nghe đoạn đối thoại này, có lẽ có thề

đoán được mấy phần cô gái trong

miệng bọn họ là ai, đang do dự muốn

tiến lên nói chuyện…

Vào lúc này, Tào Văn Kiệt mỉm

cười dẫn hai nhân viên chuyền món

ăn đang bưng chiếc khay màu vàng

đi tới, cần thận đem hai bản thực

đơn món ăn màu đỏ thật cao nhã,

chuẩn mực nhẹ nhàng đặt xuống ở

trước mặt của Laurence và Tưởng

Quang Long, rồi tự mình đặt xuống

ba cái ly thủy tỉnh ở trước mặt hai

người, đưa lên đĩa thủy tinh kiều lá

sen, chiếc đĩa nhẹ nhàng nổi lên vài

cành sen và một đóa màu đỏ. .

Anh mỉm cười đứng ở giữa bàn

ăn, nhìn Tưởng Quang Long và

Laurence nói: “Tổng Giám đốc,

Laurence tiên sinh, chuyên gia pha

rượu lập tức đến ngay, xin hỏi các vị

có ý muốn dùng rượu đỏ không? Hãy

để cho chuyên gia pha rượu tự mình

chọn lựa vị rượu đỏ ngon nhất cho

các vị?”

“Không cần.” Laurence để

xuống khăn ăn, đứng lên nhìn Tào

Văn Kiệt, mỉm cười nói: “Tôi là

chuyên gia pha rượu, hôm nay để

cho tôi tự mình chọn lựa một chai

rượu ngon thích hợp cho Tưởng

Tổng…”

Tưởng Quang Long nhìn

Laurence hào hứng như vậy cũng đề

xuống khăn ăn, lịch sự đứng lên, nhẹ

cài lại cúc áo âu phục, nói: “Tôi cùng

Laurence tiên sinh đi một chuyến

đến hầm rượu? Hôm nay hiếm khi

nhìn thấy bản lĩnh chọn rượu ngon

của Laurenee tiên sinh ….”

Trần Mạn Hồng vừa mới bước

vào phòng ăn liền nhìn thấy bóng

người thoáng qua, cô sửng sốt nhìn

đến vị trí gần cửa sổ trống không, chỉ

có Đông Anh và ba người thư ký vẫn

ở tại vị trí bên cạnh, cô ngạc nhiên

hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh:

“Tổng Giám đốc và Laurence tiên

sinh đâu?”

Nhân viên phục vụ trả lời Trần

Mạn Hồng nói: “Bọn họ di… hầm

rượu rồi…”

Ngay lập tức cái ót của Trần

Mạn Hồng chợt lạnh, trừng lớn con

ngươi, nhìn nhân viên phục vụ kia, hạ

thấp giọng hỏi: “Bọn họ muốn đi

hầm rượu làm gì? Kiểm tra?”

“Không phải a! Là Laurence tiên

sinh nói muốn tự mình chọn lựa rượu

đỏ, Tổng Giám Đốc đi cùng với ông

ấy.” Nhân viên phục vụ nói.

Trần Mạn Hồng thở hốc vì kinh

ngạc, cảm giác sau khi Lại Ngọc Lan

đến, lúc nào cũng muốn đạp phải

ngòi nổ, cô lập tức bước nhanh đi

theo, xông vào trước quầy bar phía

sau nhà hàng, lập tức nhìn thấy Tổng

Giám Đốc và Laurence đang đi về

phía hầm rượu, vừa cười vừa nói

chuyện, tất cả nhân viên phục vụ và

nhân viên làm việc ở phía sau,

nghiêm túc đứng ở một bên không

dám lên tiếng, Tào Văn Kiệt và Cát Lệ

cần thận cùng với Tổng Giám Đốc đi

về phía hầm rượu, lâu lâu, giải thích

một chút phương pháp bảo quản cà

phê ở phía sau nhà hàng…

Trên trán Trần Mạn Hồng rịn mồ

hôi, vừa cuống quít lau mồ hôi trên

trán, vừa cố giữ bình tĩnh đi tới phục

vụ.

Hầm rượu.

Lại Ngọc Lan đang cầm bản ghi

chép, đứng trước giá ly nào đó, ghi

chép số lượng ly hôm nay hao tồn,

và số lượng ly hiện có tổng cộng là

bao nhiêu, bởi vì sau đó phải báo cáo

số liệu này cho bộ phận mua hàng,

tiếp đến cô nghe cửa chính sau lưng

âm ầm mở ra cô và hai người đồng

nghiệp khác cùng xoay người nhìn

một đồng nghiệp phụ trách pha cà

phê quầy bar vẻ mặt lo lắng nói:

“Tổng Giám đốc và Laurence tiên

sinh đang đi về phía bên này, mau!!

Sửa sang một chút, quản lý nói mỗi

người làm công việc của mình là

được, không nên hoảng hốt!”

Lại Ngọc Lan trợn to cặp mắt đã

nhìn thấy hai bóng đen thật dài đi tới

cánh cửa, sau đó thật sự nhìn thấy

Tưởng Quang Long, một người thân

phận hiển hách, cả người phát ra hơi

thở quý tộc, mỉm cười cùng với một

người già đi vào hầm rượu, cô trầm

ngâm suy tình, rồi đanglúc mọi người

không có lưu ý, tiến vào phía sau một



giá ly bằng gỗ sồi ần mình, thật sự

không dám tưởng tượng, có một

ngày gặp được hai lần!

Lại Ngọc Lan núp ở trong giá

rượu, cảm giác có một bóng dáng

mơ hồ đi đến, cô lén nhìn chiếc ly

thủy tỉnh nào đó khúc xạ một bóng

dáng cao lớn, trong ly chính là người

đàn ông kia, vẫn đẹp trai nghiêm

nghị, khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo,

thỉnh thoảng nở nụ cười nhưng cũng

xa cách như vậy, bất cứ lúc nào hai

mắt lộ ra ánh sáng hết sức lạnh nhạt,

cô cứ nín thở anh trong ly cùng ông

già kia đi vào khu rượu đỏ, quản lý và

trưởng kíp cũng đi theo vào phục vụ,

hai tròng mắt của cô mất trật tự nhìn

quét trong chốc lát, ngạc nhiên lo

lắng suy nghĩ, rốt cuộc vì sao anh

muốn tới nơi này, chằng lẽ đã phát

hiện ra mình

Laurence mỉm cười đi về phía

khu sâm banh, khẽ chạm thân chai

sâm banh, mới xoay người nói với

Tưởng Quang Long: “Một chuyên

gia pha rượu cao cấp, đầu tiên nhất

định phải là một chuyên gia ầm thực,

không chỉ hiểu biết đối với thức ăn

mà còn phải là người yêu thích nấu

nướng thức ăn, nhất định phải quen

thuộc và hiểu rõ cách xử lý và

phương pháp nấu nướng, món thịt

cua trứng cá muối hôm nay của lão

đầu bếp, nếu như tôi đoán không

lầm, nhất định sẽ có bơ, cà chua bị,

xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise,

hành tây…”

Ông ta nói xong cũng đã giơ tay,

nhận lấy bao tay trắng trưởng kíp

Cát Lệ đưa đến trước mặt mình, ông

lão này vừa tự mình đeo bao tay

trắng, nghiễm nhiên từ khách quý

của Tổng Giám đốc trở thành một

thành viên trong khách sạn, ông ta

vừa đưa bàn tay già nua nhưng

mạnh khỏe vào trong bao tay trắng,

vừa xoay người nhìn Cát Lệ, mỉm

cười nói: “Tôi đố cô…”

Cát Lệ vừa nghe lập tức căng

thằng, hơi thở có chút không thông,

hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch,

“chỉ sợ Laurence ở trước mặt của

Tổng Giám đốc hỏi mình chuyện rất

khó khăn, cũng không dám nói

nhiều, gật đầu, bình tĩnh nói: “Vâng!”

“Năm của sâm banh, có ý nghĩa

Tại”

Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt

căng thẳng nhìn về phía Cát Lệ, nhất

là Trần Mạn Hồng, cắn răng nghiến

lợi siết chặt mười ngón tay của mình,

đang suy nghĩ nếu như cô đáp

‘không được, liền cắt đứt cổ họng

của cô! !

Tưởng Quang Long cũng hơi

ngầng đầu, sắc mặt có chút nghiêm

túc!

Cát Lệ mở trừng hai mắt, cố

gắng nhớ lại, có chút căng thẳng nói:

“Sâm banh chia làm hai loại gồm:

sâm banh không năm và sâm banh

lâu năm! Tuổi của sâm banh không

năm…ở trên nhãn hiệu chai rượu

không có ghi chú năm nhưng sâm

banh lâu năm ở trên chai rượu có ghi

chú số năm, chứng tỏ đã dùng quả

nho trong năm đó để điều chế riêng,

quả nho chịu ảnh hưởng các loại

nhân tố thời tiết, cho nên không thể

điều chế ra sâm banh có phong cách

cố định, mùi vị sẽ căn cứ sự biến đổi

khác nhau trong năm!”

Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt

thở phào nhẹ nhõm.

Hai mắt Tưởng Quang Long hơi

hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Laurence nghe xong khế mỉm

cười, nói: “Thông thường, sâm banh

lâu năm sản xuất ở những năm

nào?”

Cát Lệ ngẩng đầu lên có chút

căng thẳng nhìn Laurence, nhăn

mày, khẽ cắn môi dưới, cố gắng nhớ

lại, mỗi chuyên gia pha rượu lựa

chọn sâm banh đi ra phòng ăn, có

những loại năm nào nhưng cô nghĩ

như thế nào cũng nghĩ không ra…

Lại Ngọc Lan mỉm cười, câu hỏi

dễ dàng như vậy.

Laurence chờ đợi đáp án.

Tưởng Quang Long cũng hơi

quay mặt sang, trầm ngâm nhìn cô

gái.

Cát Lệ muốn khóc…

Trần Mạn Hồng nhìn chằm chằm

Cát Lệ vô dụng!

Laurence nhìn bộ dáng Cát Lệ

như vậy cũng biết đáp án, có lẽ làm

khó cô, liền hứng thú nói: “Bảo nhân

viên phụ trách hầm rượu di vào trả

lời một chút? Người nào trả lời được,

tôi có phần thưởng!”

Lại Ngọc Lan ở một nơi suy tính,

liệu có nên ra mặt hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Oan Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook