Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám
Chương 21: Ảo giác
Đàm Thanh Hưng
21/06/2023
Cẩm Tú giật bắn mình, biểu cảm có chút khó coi, cô xoay đầu lại nhìn
nhưng lại chẳng thấy bóng ai. Đành trộm nghĩ rằng bản thân đang gặp ảo
giác dù bên tai lại nghe rõ rành rành giọng nói ấy, từng câu từng chữ
luôn cao độ lẫn trường độ.
Hồng Đào bên này trông thấy cô liền có chút lo lắng - cũng chẳng giống Cẩm Tú ngày thường. Cả khi nhắc tới con bé kia cũng chẳng thấy tí phản hồi nào.
- Tú mệt hả? Có bệnh không? Hôm nay không thấy bà nói gì hết trơn.
Cẩm Tú cũng nhanh chóng đáp lại:
- Không có.
Hồng Đào thở ra một hơi, còn giữ trên nét mặt chút biểu cảm buồn bực, nói:
- Hay tụi mình về đi, gặp thằng kia xong giờ cũng không còn tâm trạng. Bà có mệt thì coi nghỉ ngơi đi nha.
Cẩm Tú khẽ gật đầu đồng ý, rồi cũng vội rời đi nhưng chưa được nửa bước đầu óc liền bắt đầu choáng váng. Cơ thể cô khi này tựa hồ chẳng còn chút sức lực, đến đứng cũng chẳng vững. Cạn kiệt, cô ngã khụy xuống đất mặc âm thanh lo lắng phát ra từ Hồng Đào.
- Tú!?! Bà sao vậy? - Giọng Hồng Đào hoảng hốt lên.
Nhận thức cũng dần tắt hẳn khi âm thanh bên tai lẫn tầm nhìn cứ như thể va đập vào nhau, xúc giác cũng trở nên chẳng rõ ràng - chỉ cảm nhận mang máng rằng hình như cô đã đập đầu xuống đất.
Được một chốc, Cẩm Tú hoảng hồn mở mắt ra, thị giác khi này cũng đã được trả về. Chỉ duy một điều lạ là khung cảnh trước mắt thật lạ lẫm nhưng cũng vừa có chút quen mắt, như thể đã thấy thoáng qua một lần. Chưa kịp sắp xếp lại tâm trí thì đầu cô lại lần nữa đau như búa đổ. Thị lực cũng theo đó mà lần nữa biến mất, có điều bên tai lại văng vẳng tiếng ai gọi tên cô. Âm thanh ngày lúc một rõ dần, đạt đến đỉnh điểm cô liền bật dậy. Cả người Cẩm Tú khi này nhễ nhại mồ hôi, mắt cũng đã nhìn rõ trở lại, đầu cũng chẳng còn đau.
Bên tai là tiếng mẹ cô gọi lớn:
- Tú à, dậy đi học nè con. Tối thức cho khuya rồi sáng kêu không chịu dậy.
Cẩm Tú vẫn chưa hết bàng hoàng, cô đảo mắt nhìn thì thấy vẫn là căn phòng cũ của mình, thế mới phần nào hạ nhịp thở. Nhưng cô vẫn không tài nào hiểu được.
"Mình vừa mới mơ sao? Nhưng mà..."
Nghĩ thêm một lúc cô lại phát hiện ra bản thân chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ có chút kí ức về cuộc hẹn với Hồng Đào. Tinh thần cũng không đủ tỉnh táo để phân biệt thật giả. Cẩm Tú đưa tay cầm lấy điện thoại, ấn vào mục tin nhắn. Quả nhiên tin nhắn hẹn Hồng Đào vẫn còn đó, thời gian đề rõ là hôm qua. Tới đây, cô chỉ biết hoang mang thốt lên:
- Cái quái...?!? Vậy làm sao mà hôm qua mình về được chứ? Vậy còn chuyện của Hồng Đào hôm qua...!? Điên mất..
Thông tin cứ đến vồ vập khiến não cô cũng không tài nào xử lí hết. Chưa kịp nghĩ thông, tiếng mẹ cô lại từ dưới bếp vọng lên gọi lớn:
- Tú à, trễ học bây giờ con. Mày muốn mẹ lên thỉnh mày xuống đúng không?
Giật mình, Cẩm Tú chỉ đành gác lại chuyện. Cô đứng phất dậy, lật đật sửa soạn rồi bước vội xuống lầu. Cô đẩy cửa ra, tầm nhìn trống rỗng. Như thường lệ thì Ngọc Minh đáng lẽ phải ở sẵn đây mới phải nhưng giờ lại chẳng thấy người đâu. Lại nói đến chuyện hôm qua, có lẽ là thiệt thòi cho anh quá rồi, bây giờ không có ở đây cũng là lẽ tự nhiên. Nghĩ vậy, cô cũng nhanh chóng dắt xe ra tự chạy đến trường.
Khoảng cách từ nhà cô tới trường vốn chẳng xa nên cũng rất nhanh liền tới nơi. Cẩm Tú gửi xe rồi cũng vội vàng bước vào lớp. Cô đưa mắt nhìn xuống vị trí ngồi của Ngọc Minh, trống trơn, anh vẫn chưa vào lớp. Thế lại làm cô thấy lo. Con người đó suốt ba năm cấp ba qua tâm trí cô là người chưa từng đến muộn, vậy mà đã sát giờ đánh trống cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thêm 17 phút, trống cũng đánh tới lần thứ hai, tức giờ truy bài cũng đã qua. Giáo viên khi này cũng đã bước vào lớp, cô ngó nghiêng ngoài sân vẫn chẳng thấy người đâu. Nỗi bất an lại tăng lên từng chút một, lại sắp khóc tới nơi rồi. Thói mít ướt qua bao lâu cũng chẳng bỏ được. Khóe mắt cũng bắt đầu đỏ dần lên, nước mắt đã ứa lên đến độ làm mờ cả tầm nhìn, chỉ thêm một chút nữa thôi sẽ lập tức tràn ra. Không thể nhẫn nhịn thêm, Cẩm Tú đứng dậy, cất tiếng gọi giáo viên bộ môn:
- Thưa thầy...
Vừa vặn được hai chữ thì Ngọc Minh từ ngoài cửa bước vào khiến cô phải nuốt ực lại lời đang nói. Ngọc Minh bước về phía giáo viên rồi thì thầm gì đó với cô. Song, anh mới quay lại, bước xuống chỗ ngồi. Khi này thầy giáo phía trên mới lên tiếng đáp lại:
- Tú có vấn đề gì không em?
- A...dạ không thưa thầy. - Cô ngượng ngùng đáp lại ngồi nhanh chóng ngồi xuống.
Cô cũng phần nào an tâm khi thấy anh đã đến lớp. Chỉ thấy Cẩm Tú thở ra một hơi rồi mang nỗi lo của mình đến cho môn học hiện tại. Hình như cô nửa chút cũng chẳng hiểu bản thân đang học cái gì.
Hồng Đào bên này trông thấy cô liền có chút lo lắng - cũng chẳng giống Cẩm Tú ngày thường. Cả khi nhắc tới con bé kia cũng chẳng thấy tí phản hồi nào.
- Tú mệt hả? Có bệnh không? Hôm nay không thấy bà nói gì hết trơn.
Cẩm Tú cũng nhanh chóng đáp lại:
- Không có.
Hồng Đào thở ra một hơi, còn giữ trên nét mặt chút biểu cảm buồn bực, nói:
- Hay tụi mình về đi, gặp thằng kia xong giờ cũng không còn tâm trạng. Bà có mệt thì coi nghỉ ngơi đi nha.
Cẩm Tú khẽ gật đầu đồng ý, rồi cũng vội rời đi nhưng chưa được nửa bước đầu óc liền bắt đầu choáng váng. Cơ thể cô khi này tựa hồ chẳng còn chút sức lực, đến đứng cũng chẳng vững. Cạn kiệt, cô ngã khụy xuống đất mặc âm thanh lo lắng phát ra từ Hồng Đào.
- Tú!?! Bà sao vậy? - Giọng Hồng Đào hoảng hốt lên.
Nhận thức cũng dần tắt hẳn khi âm thanh bên tai lẫn tầm nhìn cứ như thể va đập vào nhau, xúc giác cũng trở nên chẳng rõ ràng - chỉ cảm nhận mang máng rằng hình như cô đã đập đầu xuống đất.
Được một chốc, Cẩm Tú hoảng hồn mở mắt ra, thị giác khi này cũng đã được trả về. Chỉ duy một điều lạ là khung cảnh trước mắt thật lạ lẫm nhưng cũng vừa có chút quen mắt, như thể đã thấy thoáng qua một lần. Chưa kịp sắp xếp lại tâm trí thì đầu cô lại lần nữa đau như búa đổ. Thị lực cũng theo đó mà lần nữa biến mất, có điều bên tai lại văng vẳng tiếng ai gọi tên cô. Âm thanh ngày lúc một rõ dần, đạt đến đỉnh điểm cô liền bật dậy. Cả người Cẩm Tú khi này nhễ nhại mồ hôi, mắt cũng đã nhìn rõ trở lại, đầu cũng chẳng còn đau.
Bên tai là tiếng mẹ cô gọi lớn:
- Tú à, dậy đi học nè con. Tối thức cho khuya rồi sáng kêu không chịu dậy.
Cẩm Tú vẫn chưa hết bàng hoàng, cô đảo mắt nhìn thì thấy vẫn là căn phòng cũ của mình, thế mới phần nào hạ nhịp thở. Nhưng cô vẫn không tài nào hiểu được.
"Mình vừa mới mơ sao? Nhưng mà..."
Nghĩ thêm một lúc cô lại phát hiện ra bản thân chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ có chút kí ức về cuộc hẹn với Hồng Đào. Tinh thần cũng không đủ tỉnh táo để phân biệt thật giả. Cẩm Tú đưa tay cầm lấy điện thoại, ấn vào mục tin nhắn. Quả nhiên tin nhắn hẹn Hồng Đào vẫn còn đó, thời gian đề rõ là hôm qua. Tới đây, cô chỉ biết hoang mang thốt lên:
- Cái quái...?!? Vậy làm sao mà hôm qua mình về được chứ? Vậy còn chuyện của Hồng Đào hôm qua...!? Điên mất..
Thông tin cứ đến vồ vập khiến não cô cũng không tài nào xử lí hết. Chưa kịp nghĩ thông, tiếng mẹ cô lại từ dưới bếp vọng lên gọi lớn:
- Tú à, trễ học bây giờ con. Mày muốn mẹ lên thỉnh mày xuống đúng không?
Giật mình, Cẩm Tú chỉ đành gác lại chuyện. Cô đứng phất dậy, lật đật sửa soạn rồi bước vội xuống lầu. Cô đẩy cửa ra, tầm nhìn trống rỗng. Như thường lệ thì Ngọc Minh đáng lẽ phải ở sẵn đây mới phải nhưng giờ lại chẳng thấy người đâu. Lại nói đến chuyện hôm qua, có lẽ là thiệt thòi cho anh quá rồi, bây giờ không có ở đây cũng là lẽ tự nhiên. Nghĩ vậy, cô cũng nhanh chóng dắt xe ra tự chạy đến trường.
Khoảng cách từ nhà cô tới trường vốn chẳng xa nên cũng rất nhanh liền tới nơi. Cẩm Tú gửi xe rồi cũng vội vàng bước vào lớp. Cô đưa mắt nhìn xuống vị trí ngồi của Ngọc Minh, trống trơn, anh vẫn chưa vào lớp. Thế lại làm cô thấy lo. Con người đó suốt ba năm cấp ba qua tâm trí cô là người chưa từng đến muộn, vậy mà đã sát giờ đánh trống cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thêm 17 phút, trống cũng đánh tới lần thứ hai, tức giờ truy bài cũng đã qua. Giáo viên khi này cũng đã bước vào lớp, cô ngó nghiêng ngoài sân vẫn chẳng thấy người đâu. Nỗi bất an lại tăng lên từng chút một, lại sắp khóc tới nơi rồi. Thói mít ướt qua bao lâu cũng chẳng bỏ được. Khóe mắt cũng bắt đầu đỏ dần lên, nước mắt đã ứa lên đến độ làm mờ cả tầm nhìn, chỉ thêm một chút nữa thôi sẽ lập tức tràn ra. Không thể nhẫn nhịn thêm, Cẩm Tú đứng dậy, cất tiếng gọi giáo viên bộ môn:
- Thưa thầy...
Vừa vặn được hai chữ thì Ngọc Minh từ ngoài cửa bước vào khiến cô phải nuốt ực lại lời đang nói. Ngọc Minh bước về phía giáo viên rồi thì thầm gì đó với cô. Song, anh mới quay lại, bước xuống chỗ ngồi. Khi này thầy giáo phía trên mới lên tiếng đáp lại:
- Tú có vấn đề gì không em?
- A...dạ không thưa thầy. - Cô ngượng ngùng đáp lại ngồi nhanh chóng ngồi xuống.
Cô cũng phần nào an tâm khi thấy anh đã đến lớp. Chỉ thấy Cẩm Tú thở ra một hơi rồi mang nỗi lo của mình đến cho môn học hiện tại. Hình như cô nửa chút cũng chẳng hiểu bản thân đang học cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.