Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám
Chương 13: Lụi tàn
Đàm Thanh Hưng
21/06/2023
Hồng Đào dường như sắp phát điên tới nơi rồi. Nhưng phía góc tủ, tiếng khóc của Hữu Tâm oà lên lớn hơn đã đánh gãy tâm trí cô. Xoay qua nhìn, cô thấy con trai mình đang nằm lăn lóc trên sàn, mặt đỏ bừng như sốt, nước mắt giàn giụa đầy chua xót. Mặt thằng bé còn hằn lại vết gì đó như dấu tay. Hồng Đào dang tay ôm lấy con trai, môi mím chặt, biểu cảm đầy xót xa. Cô đưa tay lên vuốt lấy lưng thằng bé, dỗ dành. Song lại quay sang Anh Đông.
Giờ cô mới để ý, trên tay hắn ta đang cầm con gấu bông mà Cẩm Tú đã tặng cho Hữu Tâm. Đầu con gấu đã bị xé toạc ra, cũng không hiểu là vì lí do gì. Nhưng cô bây giờ thực sự rất tức giận, cô buông tay ra, đứng lên, trừng mắt hỏi hắn ta:
- ANH LÀM GÌ CON VẬY HẢ?
- Con điếm, mày lớn tiếng với ai hả? MÀY NGHĨ CÓ MÌNH MÀY CÓ THỂ LA LÊN HẢ? - Biểu cảm hắn đã dần trở nên méo mó.
Thằng bé đứng một góc, thấy hai người lớn tiếng dữ quá, nó hoảng lên, khóc ầm. Âm thanh hỗn tạp kì thực khiến con người ta khó chịu, không nhịn được nữa, Anh Đông đẩy Hồng Đào sang một bên rồi vả một cú trời giáng vào mặt Hữu Tâm. Hồng Đào trợn tròn mắt, càng thấy căm phẫn hơn. Cô quát lớn, rồi lao vào đẩy anh ra. Sức cô vốn chẳng ăn thua, thế thằng bé càng sợ, nó khóc dữ hơn. Anh Đông kẹt lại phía giữa, lúc này hắn như phát điên. Hắn ta nắm chặt lấy cổ áo của thằng bé bất chấp Hồng Đào đang can ngăn.
- Anh thả con xuống đi...làm ơn...tôi xin anh, thả thằng bé xuống...- Giọng cô run rẩy, tuy căm phẫn nhưng lại chẳng thể kháng cự.
Hắn ta vẫn chẳng động, biểu cảm bất biến, tay xách đứa trẻ lên cao. Cô hoảng sợ ghì chặt hắn lại nhưng sức lực nữ nhân nào có bằng nam nhân, vốn chẳng ăn thua. Anh Đông dồn hết lực vào cánh tay, luôn miệng kêu "Câm miệng đi" rồi ném Hữu Tâm vào tường. Hồng Đào đưa mắt nhìn theo, giọng gào lên đau đớn. Không còn thấy thằng bé khóc nữa, chỉ thấy một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra, mùi tanh dấy lên khắp căn phòng.
Âm thanh của hỗn loạn cũng đã phát ra, trái tim vốn chẳng vẹn nguyên giờ đã thực sự tan nát. Nước mắt cô cũng đã trào ra, tay chân run bần bật, da thịt lạnh ngắt. Cô gắng gượng lết lại chỗ con trai vì chân giờ chẳng còn sức, cô đưa tay ra ôm chặt lấy thằng bé vào lòng. Máu cứ liên tục chảy ra, đã thấm hết vào quần áo. Cô hoảng loạn đưa tay bịt chặt chỗ máu đang chảy ra.
- Ngừng lại đi.... ngừng đi....làm ơn ngừng...ng....đừng chảy nữa.
Thằng bé đã tắt thở được vài giây trước đó, Hồng Đào vẫn chưa nhận ra. Cô lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, bàn tay cứ run lên chừng dần tê dại, không thể nhập được số. Cô vứt điện thoại qua một bên, xoay người cầm lấy túi gà rán đã mua, môi nở nụ cười không thể trông méo mó hơn.
- Mẹ mua gà cho con rồi nè, con dậy...con ăn với mẹ nha? Con ơi...
Không nhận được phản hồi, cô dần lơi lỏng tay ra. Hồng Đào đưa tay sờ lên gương mặt con trai mình, biểu cảm như điên dại.
- Con...con ơi...- Cô cứ kêu thêm mấy hồi như thế.
Giọng cô cứ hạ dần, lụi tàn như cách cô mất hết hy vọng vào thế giới này.
Anh Đông đứng yên như bất động, hắn ta run lẩy bẩy rồi ngã khụy xuống.
- Không... không phải đâu.... nó chưa chết đâu đúng chứ?
Sợ quá, hắn bỏ lại cô rồi chạy đi mất.
Hồng Đào vẫn bất biến, cặp mắt chẳng còn nổi nửa khí sắc, đôi tay vẫn ghì chặt lấy con trai. Cả khoảng không lặng như tờ trở nên u ám đến đáng sợ, chỉ có một người tắt thở nhưng số người chết lại là hai. Cả trời đêm cũng như tan nát, đổ rào cơn mưa như tiếc thương cho số phận vụn vỡ đã lụi tàn.
Khoảng hai ngày sau, phía cảnh sát cũng bắt được Anh Đông đi đầu thú. Theo lời hung thủ, cơ quan nhanh chóng huy động lực lượng đi tới hiện trường. Tới nơi, từ trước cửa nhà đã bốc ra mùi hôi thối, viên cảnh sát đẩy cửa vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Đã hai ngày trôi qua, Hồng Đào vậy mà vẫn luôn ghì chặt lấy Hữu Tâm trong lòng. Cái xác đã lạnh ngắt, vết máu cũng đã khô lại từ lâu nhưng tình yêu cô dành cho đứa con bé bỏng của mình vẫn còn vương lại, nhiều đến độ không thể đong đếm.
Vị cảnh sát bước tới gần, cố tách cô và đứa bé ra thì bị cô cào cho một phát. Hồng Đào phản ứng dữ dội, mắt trừng lên căm hận, răng cứ nghiến chặt ken két, sát khí đã cao ngút trời. Cô bây giờ không khác gì một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể cào người ta một phát rồi bất lực xù lông lên. Phải khó khăn lắm bên cảnh sát mới dàn xếp xong được.
Sau chuyện, phía cảnh sát tạm thời đưa Hồng Đào tới bệnh viện để bác sĩ giúp nạn nhân chấn chỉnh lại tinh thần. Cẩm Tú sau đó cũng qua thăm hỏi vài người xung quanh mà biết chuyện nên đã sốt sắn tới thăm. Nhưng khi cô đến nơi thì đã quá muộn.
Giờ cô mới để ý, trên tay hắn ta đang cầm con gấu bông mà Cẩm Tú đã tặng cho Hữu Tâm. Đầu con gấu đã bị xé toạc ra, cũng không hiểu là vì lí do gì. Nhưng cô bây giờ thực sự rất tức giận, cô buông tay ra, đứng lên, trừng mắt hỏi hắn ta:
- ANH LÀM GÌ CON VẬY HẢ?
- Con điếm, mày lớn tiếng với ai hả? MÀY NGHĨ CÓ MÌNH MÀY CÓ THỂ LA LÊN HẢ? - Biểu cảm hắn đã dần trở nên méo mó.
Thằng bé đứng một góc, thấy hai người lớn tiếng dữ quá, nó hoảng lên, khóc ầm. Âm thanh hỗn tạp kì thực khiến con người ta khó chịu, không nhịn được nữa, Anh Đông đẩy Hồng Đào sang một bên rồi vả một cú trời giáng vào mặt Hữu Tâm. Hồng Đào trợn tròn mắt, càng thấy căm phẫn hơn. Cô quát lớn, rồi lao vào đẩy anh ra. Sức cô vốn chẳng ăn thua, thế thằng bé càng sợ, nó khóc dữ hơn. Anh Đông kẹt lại phía giữa, lúc này hắn như phát điên. Hắn ta nắm chặt lấy cổ áo của thằng bé bất chấp Hồng Đào đang can ngăn.
- Anh thả con xuống đi...làm ơn...tôi xin anh, thả thằng bé xuống...- Giọng cô run rẩy, tuy căm phẫn nhưng lại chẳng thể kháng cự.
Hắn ta vẫn chẳng động, biểu cảm bất biến, tay xách đứa trẻ lên cao. Cô hoảng sợ ghì chặt hắn lại nhưng sức lực nữ nhân nào có bằng nam nhân, vốn chẳng ăn thua. Anh Đông dồn hết lực vào cánh tay, luôn miệng kêu "Câm miệng đi" rồi ném Hữu Tâm vào tường. Hồng Đào đưa mắt nhìn theo, giọng gào lên đau đớn. Không còn thấy thằng bé khóc nữa, chỉ thấy một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra, mùi tanh dấy lên khắp căn phòng.
Âm thanh của hỗn loạn cũng đã phát ra, trái tim vốn chẳng vẹn nguyên giờ đã thực sự tan nát. Nước mắt cô cũng đã trào ra, tay chân run bần bật, da thịt lạnh ngắt. Cô gắng gượng lết lại chỗ con trai vì chân giờ chẳng còn sức, cô đưa tay ra ôm chặt lấy thằng bé vào lòng. Máu cứ liên tục chảy ra, đã thấm hết vào quần áo. Cô hoảng loạn đưa tay bịt chặt chỗ máu đang chảy ra.
- Ngừng lại đi.... ngừng đi....làm ơn ngừng...ng....đừng chảy nữa.
Thằng bé đã tắt thở được vài giây trước đó, Hồng Đào vẫn chưa nhận ra. Cô lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, bàn tay cứ run lên chừng dần tê dại, không thể nhập được số. Cô vứt điện thoại qua một bên, xoay người cầm lấy túi gà rán đã mua, môi nở nụ cười không thể trông méo mó hơn.
- Mẹ mua gà cho con rồi nè, con dậy...con ăn với mẹ nha? Con ơi...
Không nhận được phản hồi, cô dần lơi lỏng tay ra. Hồng Đào đưa tay sờ lên gương mặt con trai mình, biểu cảm như điên dại.
- Con...con ơi...- Cô cứ kêu thêm mấy hồi như thế.
Giọng cô cứ hạ dần, lụi tàn như cách cô mất hết hy vọng vào thế giới này.
Anh Đông đứng yên như bất động, hắn ta run lẩy bẩy rồi ngã khụy xuống.
- Không... không phải đâu.... nó chưa chết đâu đúng chứ?
Sợ quá, hắn bỏ lại cô rồi chạy đi mất.
Hồng Đào vẫn bất biến, cặp mắt chẳng còn nổi nửa khí sắc, đôi tay vẫn ghì chặt lấy con trai. Cả khoảng không lặng như tờ trở nên u ám đến đáng sợ, chỉ có một người tắt thở nhưng số người chết lại là hai. Cả trời đêm cũng như tan nát, đổ rào cơn mưa như tiếc thương cho số phận vụn vỡ đã lụi tàn.
Khoảng hai ngày sau, phía cảnh sát cũng bắt được Anh Đông đi đầu thú. Theo lời hung thủ, cơ quan nhanh chóng huy động lực lượng đi tới hiện trường. Tới nơi, từ trước cửa nhà đã bốc ra mùi hôi thối, viên cảnh sát đẩy cửa vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Đã hai ngày trôi qua, Hồng Đào vậy mà vẫn luôn ghì chặt lấy Hữu Tâm trong lòng. Cái xác đã lạnh ngắt, vết máu cũng đã khô lại từ lâu nhưng tình yêu cô dành cho đứa con bé bỏng của mình vẫn còn vương lại, nhiều đến độ không thể đong đếm.
Vị cảnh sát bước tới gần, cố tách cô và đứa bé ra thì bị cô cào cho một phát. Hồng Đào phản ứng dữ dội, mắt trừng lên căm hận, răng cứ nghiến chặt ken két, sát khí đã cao ngút trời. Cô bây giờ không khác gì một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể cào người ta một phát rồi bất lực xù lông lên. Phải khó khăn lắm bên cảnh sát mới dàn xếp xong được.
Sau chuyện, phía cảnh sát tạm thời đưa Hồng Đào tới bệnh viện để bác sĩ giúp nạn nhân chấn chỉnh lại tinh thần. Cẩm Tú sau đó cũng qua thăm hỏi vài người xung quanh mà biết chuyện nên đã sốt sắn tới thăm. Nhưng khi cô đến nơi thì đã quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.