Chương 6: Cơn thịnh nộ của thần
Ôn Sưởng
25/03/2021
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đang đi trên cầu, Khương Dao chợt trông thấy một người đàn ông nọ cầm biển và loa: “Thu gom sách cũ đây, một quyển bất kì giá 100 tệ… Sách quý giá khởi điểm là mười nghìn tệ…”
Lúc đi ngang qua người nọ, hắn nhìn cô chằm chằm, “Xin hỏi, cô có sách cũ không?” Trong mắt hắn chứa đầy vẻ tham lam, nhìn Khương Dao trần trụi đến nỗi cô nổi hết cả da gà.
“Không có!”
Khi cô đi taxi.
Tay tài xế cứ liên tục liếc cô qua gương chiếu hậu.
Khương Dao nhìn lại ông ta, “Bác tài có chuyện gì ạ?”
Tài xế taxi cười, nói: “Cô gái à, sắp tới cháu sẽ gặp họa sát thân đấy.”
Khương Dao nhíu mày.
“Tôi biết chút bói toán nên hay lải nhải với khách.” Ông ta lại cười, “Cháu đừng chê tôi nói chuyện không hay, tôi chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”
Khương Dao không đáp.
Tài xế cố nói tiếp: “Trong túi cháu có một món đồ bị yểm, ma quỷ sẽ bám lấy cháu đấy, tốt hơn hết cháu nên tìm chỗ nào đó vứt nó đi!”
Khương Dao cười nhạt, “Vứt? Vứt trên xe này sao?” Cô nghiêm mặt, “Phiền bác dừng xe, tôi muốn xuống ở đây.”
Lúc cô thương lượng giá với khách mới.
Khương Dao khó xử trước giá mà đối phương đưa ra: “Giá này thật sự thấp quá, hay anh xem thêm những bức tranh khác nhé?”
Hắn ta dòm láo liên rồi đứng dậy, vờ dạo quanh một vòng và dừng trước mặt Khương Dao, chiếc túi của cô đặt ngay trên chiếc sô pha bên cạnh.
“Ồ, cuốn sổ này của cô đẹp thật!” Hắn giơ tay về phía chiếc túi.
Khương Dao nhanh hơn, cô kéo túi xách lại gần người, nụ cười niềm nở ban đầu đã biến mất, “Anh à, túi của tôi có kéo khóa.” Sao hắn có thể thấy được cuốn sổ ở bên trong.
Hắn cười, “Ha ha ha, tôi nom hình dạng rất giống.”
“Mời anh đi ra cho.”
“Nếu cô bán cuốn này cho tôi, tôi sẽ mua hết tranh ở studio này theo giá niêm yết.”
“Mời anh về cho.”
Khương Dao về nhà, lấy cuốn sổ ra và nhìn nó chòng chọc.
Chuyện này quá bất thường.
Chỉ trong một ngày mà như cả thế giới đều biết cô có cuốn sổ này vậy.
Hơn nữa tất cả đều muốn có được nó.
Vì sao?
Khương Dao bỗng thấy bất an.
Tiếp đó lại xảy ra một chuyện nữa.
Khương Dao thường chỉ đặt cơm ở một quán, một tiếng sau bỗng có người gõ cửa.
Cô ngó điện thoại một cái, trong lòng dấy lên cảnh giác.
Từ sau khi tốt nghiệp, cô luôn ở một mình, sinh hoạt và làm việc không theo giờ giấc nên cô hay đặt thức ăn bên ngoài. Để đảm bảo an toàn, Khương Dao chỉ đặt cơm ở những chỗ quen và có biết chủ quán. Hầu như đồ ăn cô đặt đều do chủ quán tự tay giao đến, không những vậy, khi tới nơi họ sẽ đứng ở dưới và gọi điện nhắc cô xuống lấy.
Chưa bao giờ giao tận cửa.
Khương Dao đến bên mép cửa, cô không mở cửa, chỉ hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi tới giao đồ ăn.”
Tim cô giật thót.
Cô nín thở, cố để giọng bình tĩnh: “Chủ quán đâu?”
“Ông chủ bận rồi, nhờ tôi đưa giúp.”
Dối trá.
Hiện tại là mười giờ, quán mà cô đặt cũng sắp đóng cửa nên không thể bận bịu đến mức vậy.
Tay Khương Dao run rẩy, cô hít sâu một hơi, “Đợi hơn tiếng rồi mới giao đến, tôi hủy đơn, tôi cũng không lấy lại tiền nữa, anh đi mà nói với ông chủ, thật là!”
Khương Dao mau chóng chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, vội vã tìm điện thoại báo cảnh sát.
Vì cô chạy vội quá nên để quên mất điện thoại ở phòng khách.
Ngoài cửa, gã kia cứ đập cửa “rầm rầm”.
Khương Dao không dám bước chân ra khỏi phòng ngủ.
Cô chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới, tầng 17 cao đến tuyệt vọng. Cô chửi thề một tiếng, xê dịch giá sách để chặn cửa.
Rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra!
Khương Dao cầm lấy cuốn sổ, há hốc miệng thở hổn hển —— được rồi, nếu có xông vào đây thì tính mạng vẫn là trên hết, muốn gì cô cũng đưa! Cô lại nhanh chóng lấy con dao gọt hoa quả thủ sẵn, cả người căng như dây đàn, mắt dán chặt cửa phòng.
Thần linh ơi, cầu thần phù hộ cho con!
Huhu bà đây sợ quá…
Giây tiếp theo, bỗng có một cơn gió thổi tới.
Gió khẽ thoảng, Khương Dao hoảng đến độ mồ hôi tuôn như mưa, không phát giác được điều đó.
Nhưng nào ngờ, trận gió lớn nổi lên, đập mạnh vào tấm rèm cửa làm nó bay phấp phới, bức tượng hình Doraemon trên bàn của Khương Dao bị rơi xuống đất, “choang” một cái.
“Mẹ kiếp!”
Khương Dao quăng sách và dao đi, tiếc nuối nhìn những mảnh vỡ của bức tượng mèo máy, lửa giận nhen nhóm, “Chó cắn áo rách! Giờ nào rồi còn gió bão gì nữa! Thấy bà mày chưa đủ tội nghiệp à!”
Gió không ngừng, trái lại càng lúc càng to. Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, tiếng gió thét gào, đất đá cuồn cuộn bay đầy trời. Đến cả người đi đường còn bị gió quật, xe cộ khắp nơi buộc phải dừng lại vì sức gió khủng khiếp, cây cối to ở hai bên đường bị thổi gẫy rạp.
Đèn ở tòa nhà đối diện lóe sáng, ai nấy cũng tỉnh giấc vì cơn bão.
Khương Dao không kịp thu dọn những mảnh vỡ, chúng bị gió tàn nhẫn cuốn đi, cả phòng bừa bộn. Cô không mở mắt ra được, chỉ có thể ngồi xổm xuống, khó khăn giữ chặt cuốn sổ trong tay.
“Tiêu rồi tiêu rồi…”
Tại một nơi cô không hay biết, có thân hình cao lớn đứng giữa lầu, khuôn mặt anh nghiêm nghị và đầy sắc bén, đôi mắt âm u, vẻ mặt lạnh lùng. Anh nhấc tay đặt lên đầu kẻ vẫn đứng trước cửa nhà Khương Dao, giọng đanh thép vang vọng: “Thần không tha thứ cho ngươi.”
“Kẻ tham lam sẽ phải trả giá đắt.”
Gió lặng.
Rồi bỗng ngừng hẳn.
Như thể chưa từng xảy ra.
Gã xoay người và bỏ đi mất. Người đi đường buông cây cột điện đã ôm chặt nãy giờ. Xe cộ lại được khởi động máy. Có người ở tòa đối diện nói —— “Chuyện gì thế này”; “Gió to đến mức vỡ hết đồ thủy tinh trong nhà tôi rồi”; “Dọa tôi sợ chết khiếp”…
Khương Dao đang ngồi co ro bèn vểnh tai lắng nghe —— đi chưa nhỉ?
Cô cầm cuốn sổ, rón rén ra khỏi phòng ngủ, lấy điện thoại rồi lại khẽ khàng đến bên cửa —— hình như không còn ai nữa thì phải?
Một lúc lâu sau.
Khương Dao trượt xuống, cô ngã ngồi dưới sàn, vỗ ngực: “Má ơi, làm tôi sợ chết!”
Làn gió dịu dàng từ ngoài ùa vào, nhẹ nhàng đem theo hơi lành lạnh, khẽ khàng và êm ái. Khương Dao nằm dưới sàn nhà, gió hôn lên mái tóc cô, dịu dàng lau khô khóe mắt ươn ướt. Cô che mắt, những suy nghĩ đáng sợ không ngừng quay cuồng trong tâm trí.
Huhu nếu hắn ta vào được đây thật thì biết làm sao đây… Cô vẫn còn 2 tỷ tiền tiết kiệm chưa tiêu…
Huhu còn studio của cô nữa…
Khương Dao ngồi dậy. Sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát của cô.
Không thể giữ lại cuốn sổ này được!
Sáng hôm sau, Khương Dao đón xe để trở về biệt thự Thôn Minh.
Đông Phù thấy Khương Dao ngoài cửa, lấy làm lạ lắm, “Hôm nay cô Khương đến sớm quá.”
“Tôi có thứ này muốn đưa cho anh.”
“Không vội.” Anh ta mỉm cười, “Cô đã ăn sáng chưa?”
Khương Dao lập tức ngồi xuống ngay tại sảnh, “Tôi không ăn đâu, không đói.” Cô vội lấy cuốn sổ ra, “Mười triệu tiền công thật ra là anh muốn mua thứ này đúng không?” Khương Dao nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Đông Phù hơi lộ vẻ ngạc nhiên, anh ta không ngờ cô lại mang nó tới đây, càng chẳng ngờ cô sẽ nói vậy.
Đông Phù lắc đầu.
Anh ta xoay người đi mà chẳng chút lưu luyến, như thể không bận tâm gì đến cuốn sổ, “Hôm nay có cháo hải sản, để tôi lấy cho cô một bát.”
Khương Dao căng thẳng tột độ, vẻ mặt mảy may của Đông Phù không lừa được Khương Dao, cô nhảy tới trước mặt Đông Phù, chắn đường anh ta, “Thứ này giống y như cuốn sổ trong tay người trên bức vẽ, với sự chú trọng của anh với bức vẽ thì phản ứng này quá bình tĩnh!”
Đông Phù cười, “Thế thì sao?”
Khương Dao phừng phừng lửa giận: “Thế thì cái gì chứ! Nếu anh muốn thì tôi đưa cho, đừng có vòng vo tam quốc!”
Đông Phù nhìn cô, khẽ thở nhẹ một hơi không rõ, ôn hòa nói: “Tôi không cần, thưa cô Khương.”
Khương Dao sửng sốt.
“Đây là đồ của cô.” Anh ta nói.
“Được rồi.” Khương Dao cười gằn, “Không cần đúng không?”
“Bụp”, cuốn sổ bị ném thẳng vào thùng rác, “Tôi cũng không cần!” Cô xoay người lên lầu.
Ai muốn thì cứ lấy!
Cô không muốn giữ cái thứ đem lại chết chóc này!
“Cô Khương ——”
Ngoài cửa vang tiếng kêu thất thanh.
Từ trước đến nay, Đông Phù chưa bao giờ dùng giọng thế này để gọi cô —— sợ hãi, luống cuống như trời sắp sập.
Lòng Khương Dao đánh thót, cô quay người lại, “rầm” một tiếng, cửa bị phá hỏng. Đông Phù đứng tại cửa, anh ta đang hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng ánh mắt đã bán đứng anh ta. Đông Phù nhìn chằm chằm Khương Dao, môi lắp bắp, “Cô không thể đối xử với nó như vậy.”
Chỉ là một cuốn sổ thôi mà.
Cô đối xử với nó thế đã sao?
Khương Dao bị dọa, không biết nên đáp lời thế nào.
Đông Phù bước đến, hai người đứng gần ở khoảng cách như bạn bè bình thường, Đông Phù nắm chặt tay thành nắm đấm, trên cổ hằn cả mạch máu, vẻ đang cố gắng chịu đựng điều gì đó. Khương Dao thấy hoảng hốt, lùi về sau một bước.
Cô mở to hai mắt, “Anh làm gì thế!”
“Cầu xin cô.”
Hả?
Yết hầu lăn lăn, hốc mắt Đông Phù đỏ ngầu.
Khương Dao hóa đá.
“Cầu xin cô!” Đông Phù đột nhiên quỳ xuống.
Khương Dao giật mình, vội vàng né tránh, “Anh làm gì vậy!” Ấy ấy ấy, sao lại quỳ thế!
“Cầu xin cô hãy giữ nó!”
“Hả?” Chuyện thình lình xảy đến, Khương Dao thấy Đông Phù quỳ thẳng tắp dưới nền, vừa hoảng hốt vừa lúng túng, “Tôi lấy tôi lấy tôi lấy…”
Đông Phù thả lỏng vai.
“Được rồi, được rồi…” Khương Dao quay mũi chân ra ngoài, “Xin lỗi anh, anh đừng quỳ nữa, để tôi đi nhặt lại nó…”
Đông Phù đứng lên, vẻ mặt “trời sập” đã bay biến, ánh mắt trở lại sự ôn hòa vốn có, thậm chí còn nhếch miệng cười: “Đội ơn cô.” Phản ứng trước và sau hệt hai kẻ khác nhau.
Khương Dao thấy mà sởn tóc gáy.
Cô nhanh như chớp chạy xuống nhặt cuốn sổ, lại chạy như bay về phòng ngủ, xếp cuốn sổ lên kệ sách trước con mắt của Đông Phù, bèn thoắt cái đến cạnh cửa sổ, cách Đông Phù hai mét, trong lòng vẫn không thôi sợ hãi, “Được chưa?”
“Được rồi.” Đông Phù mỉm cười, “Cuốn sổ này mãi mãi thuộc về cô, hy vọng cô không vứt nó đi.”
“Hở?” Khương Dao ù ù cạc cạc, “Tôi có thể để nó ở đây không?” Không cầm cuốn sổ này về nhà được chứ?
“Đương nhiên.”
Cuối cùng cô cũng nhẹ nhõm. Vậy là tốt rồi.
Vậy cứ để ở đây cả đời đi.
“Tôi đi lấy cháo hải sản cho cô.”
“Cảm ơn.”
Đến đây, hài kịch hạ màn.
Khương Dao mất gần một ngày trời mới hoàn hồn lại.
Đột nhiên quỳ với lạy gì chứ…
Thế kỷ 21 rồi mà? Khương Dao hoài nghi đến độ phải mở lịch xem.
Buổi tối.
Khương Dao đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định nói chuyện với Đông Phù.
Đông Phù đang xem tin tức, thấy cô tới, như đã chuẩn bị từ trước, anh ta đưa một ly sữa nóng cho cô, “Cô Khương có chuyện gì muốn nói ư?”
Khương Dao nhìn thoáng qua tin tức.
“Tin tức mới nhất —— Trên đường Gia Dụ xảy ra một vụ ẩu đả. Người chết tên Chân Mỗ, hiện đang làm nhân viên giao hàng cho cửa hàng XX. Vào đêm hôm qua lúc 11 giờ, khi đang giao hàng trên đoạn đường Gia Dụ thì bị Tôn Mỗ – một tên rối loạn nhân cách chống xã hội dùng dao chém chết. Trên người Chân Mỗ có tổng cộng mười bảy nhát chém, dẫn đến thiệt mạng ngay tại chỗ, trước mắt Tôn Mỗ đã bị cảnh sát bắt được…”
Đường Gia Dụ chính là con đường gần nhà Khương Dao.
Khương Dao chợt thấy lạnh thấu tim.
Đang đi trên cầu, Khương Dao chợt trông thấy một người đàn ông nọ cầm biển và loa: “Thu gom sách cũ đây, một quyển bất kì giá 100 tệ… Sách quý giá khởi điểm là mười nghìn tệ…”
Lúc đi ngang qua người nọ, hắn nhìn cô chằm chằm, “Xin hỏi, cô có sách cũ không?” Trong mắt hắn chứa đầy vẻ tham lam, nhìn Khương Dao trần trụi đến nỗi cô nổi hết cả da gà.
“Không có!”
Khi cô đi taxi.
Tay tài xế cứ liên tục liếc cô qua gương chiếu hậu.
Khương Dao nhìn lại ông ta, “Bác tài có chuyện gì ạ?”
Tài xế taxi cười, nói: “Cô gái à, sắp tới cháu sẽ gặp họa sát thân đấy.”
Khương Dao nhíu mày.
“Tôi biết chút bói toán nên hay lải nhải với khách.” Ông ta lại cười, “Cháu đừng chê tôi nói chuyện không hay, tôi chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”
Khương Dao không đáp.
Tài xế cố nói tiếp: “Trong túi cháu có một món đồ bị yểm, ma quỷ sẽ bám lấy cháu đấy, tốt hơn hết cháu nên tìm chỗ nào đó vứt nó đi!”
Khương Dao cười nhạt, “Vứt? Vứt trên xe này sao?” Cô nghiêm mặt, “Phiền bác dừng xe, tôi muốn xuống ở đây.”
Lúc cô thương lượng giá với khách mới.
Khương Dao khó xử trước giá mà đối phương đưa ra: “Giá này thật sự thấp quá, hay anh xem thêm những bức tranh khác nhé?”
Hắn ta dòm láo liên rồi đứng dậy, vờ dạo quanh một vòng và dừng trước mặt Khương Dao, chiếc túi của cô đặt ngay trên chiếc sô pha bên cạnh.
“Ồ, cuốn sổ này của cô đẹp thật!” Hắn giơ tay về phía chiếc túi.
Khương Dao nhanh hơn, cô kéo túi xách lại gần người, nụ cười niềm nở ban đầu đã biến mất, “Anh à, túi của tôi có kéo khóa.” Sao hắn có thể thấy được cuốn sổ ở bên trong.
Hắn cười, “Ha ha ha, tôi nom hình dạng rất giống.”
“Mời anh đi ra cho.”
“Nếu cô bán cuốn này cho tôi, tôi sẽ mua hết tranh ở studio này theo giá niêm yết.”
“Mời anh về cho.”
Khương Dao về nhà, lấy cuốn sổ ra và nhìn nó chòng chọc.
Chuyện này quá bất thường.
Chỉ trong một ngày mà như cả thế giới đều biết cô có cuốn sổ này vậy.
Hơn nữa tất cả đều muốn có được nó.
Vì sao?
Khương Dao bỗng thấy bất an.
Tiếp đó lại xảy ra một chuyện nữa.
Khương Dao thường chỉ đặt cơm ở một quán, một tiếng sau bỗng có người gõ cửa.
Cô ngó điện thoại một cái, trong lòng dấy lên cảnh giác.
Từ sau khi tốt nghiệp, cô luôn ở một mình, sinh hoạt và làm việc không theo giờ giấc nên cô hay đặt thức ăn bên ngoài. Để đảm bảo an toàn, Khương Dao chỉ đặt cơm ở những chỗ quen và có biết chủ quán. Hầu như đồ ăn cô đặt đều do chủ quán tự tay giao đến, không những vậy, khi tới nơi họ sẽ đứng ở dưới và gọi điện nhắc cô xuống lấy.
Chưa bao giờ giao tận cửa.
Khương Dao đến bên mép cửa, cô không mở cửa, chỉ hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi tới giao đồ ăn.”
Tim cô giật thót.
Cô nín thở, cố để giọng bình tĩnh: “Chủ quán đâu?”
“Ông chủ bận rồi, nhờ tôi đưa giúp.”
Dối trá.
Hiện tại là mười giờ, quán mà cô đặt cũng sắp đóng cửa nên không thể bận bịu đến mức vậy.
Tay Khương Dao run rẩy, cô hít sâu một hơi, “Đợi hơn tiếng rồi mới giao đến, tôi hủy đơn, tôi cũng không lấy lại tiền nữa, anh đi mà nói với ông chủ, thật là!”
Khương Dao mau chóng chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, vội vã tìm điện thoại báo cảnh sát.
Vì cô chạy vội quá nên để quên mất điện thoại ở phòng khách.
Ngoài cửa, gã kia cứ đập cửa “rầm rầm”.
Khương Dao không dám bước chân ra khỏi phòng ngủ.
Cô chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới, tầng 17 cao đến tuyệt vọng. Cô chửi thề một tiếng, xê dịch giá sách để chặn cửa.
Rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra!
Khương Dao cầm lấy cuốn sổ, há hốc miệng thở hổn hển —— được rồi, nếu có xông vào đây thì tính mạng vẫn là trên hết, muốn gì cô cũng đưa! Cô lại nhanh chóng lấy con dao gọt hoa quả thủ sẵn, cả người căng như dây đàn, mắt dán chặt cửa phòng.
Thần linh ơi, cầu thần phù hộ cho con!
Huhu bà đây sợ quá…
Giây tiếp theo, bỗng có một cơn gió thổi tới.
Gió khẽ thoảng, Khương Dao hoảng đến độ mồ hôi tuôn như mưa, không phát giác được điều đó.
Nhưng nào ngờ, trận gió lớn nổi lên, đập mạnh vào tấm rèm cửa làm nó bay phấp phới, bức tượng hình Doraemon trên bàn của Khương Dao bị rơi xuống đất, “choang” một cái.
“Mẹ kiếp!”
Khương Dao quăng sách và dao đi, tiếc nuối nhìn những mảnh vỡ của bức tượng mèo máy, lửa giận nhen nhóm, “Chó cắn áo rách! Giờ nào rồi còn gió bão gì nữa! Thấy bà mày chưa đủ tội nghiệp à!”
Gió không ngừng, trái lại càng lúc càng to. Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, tiếng gió thét gào, đất đá cuồn cuộn bay đầy trời. Đến cả người đi đường còn bị gió quật, xe cộ khắp nơi buộc phải dừng lại vì sức gió khủng khiếp, cây cối to ở hai bên đường bị thổi gẫy rạp.
Đèn ở tòa nhà đối diện lóe sáng, ai nấy cũng tỉnh giấc vì cơn bão.
Khương Dao không kịp thu dọn những mảnh vỡ, chúng bị gió tàn nhẫn cuốn đi, cả phòng bừa bộn. Cô không mở mắt ra được, chỉ có thể ngồi xổm xuống, khó khăn giữ chặt cuốn sổ trong tay.
“Tiêu rồi tiêu rồi…”
Tại một nơi cô không hay biết, có thân hình cao lớn đứng giữa lầu, khuôn mặt anh nghiêm nghị và đầy sắc bén, đôi mắt âm u, vẻ mặt lạnh lùng. Anh nhấc tay đặt lên đầu kẻ vẫn đứng trước cửa nhà Khương Dao, giọng đanh thép vang vọng: “Thần không tha thứ cho ngươi.”
“Kẻ tham lam sẽ phải trả giá đắt.”
Gió lặng.
Rồi bỗng ngừng hẳn.
Như thể chưa từng xảy ra.
Gã xoay người và bỏ đi mất. Người đi đường buông cây cột điện đã ôm chặt nãy giờ. Xe cộ lại được khởi động máy. Có người ở tòa đối diện nói —— “Chuyện gì thế này”; “Gió to đến mức vỡ hết đồ thủy tinh trong nhà tôi rồi”; “Dọa tôi sợ chết khiếp”…
Khương Dao đang ngồi co ro bèn vểnh tai lắng nghe —— đi chưa nhỉ?
Cô cầm cuốn sổ, rón rén ra khỏi phòng ngủ, lấy điện thoại rồi lại khẽ khàng đến bên cửa —— hình như không còn ai nữa thì phải?
Một lúc lâu sau.
Khương Dao trượt xuống, cô ngã ngồi dưới sàn, vỗ ngực: “Má ơi, làm tôi sợ chết!”
Làn gió dịu dàng từ ngoài ùa vào, nhẹ nhàng đem theo hơi lành lạnh, khẽ khàng và êm ái. Khương Dao nằm dưới sàn nhà, gió hôn lên mái tóc cô, dịu dàng lau khô khóe mắt ươn ướt. Cô che mắt, những suy nghĩ đáng sợ không ngừng quay cuồng trong tâm trí.
Huhu nếu hắn ta vào được đây thật thì biết làm sao đây… Cô vẫn còn 2 tỷ tiền tiết kiệm chưa tiêu…
Huhu còn studio của cô nữa…
Khương Dao ngồi dậy. Sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát của cô.
Không thể giữ lại cuốn sổ này được!
Sáng hôm sau, Khương Dao đón xe để trở về biệt thự Thôn Minh.
Đông Phù thấy Khương Dao ngoài cửa, lấy làm lạ lắm, “Hôm nay cô Khương đến sớm quá.”
“Tôi có thứ này muốn đưa cho anh.”
“Không vội.” Anh ta mỉm cười, “Cô đã ăn sáng chưa?”
Khương Dao lập tức ngồi xuống ngay tại sảnh, “Tôi không ăn đâu, không đói.” Cô vội lấy cuốn sổ ra, “Mười triệu tiền công thật ra là anh muốn mua thứ này đúng không?” Khương Dao nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Đông Phù hơi lộ vẻ ngạc nhiên, anh ta không ngờ cô lại mang nó tới đây, càng chẳng ngờ cô sẽ nói vậy.
Đông Phù lắc đầu.
Anh ta xoay người đi mà chẳng chút lưu luyến, như thể không bận tâm gì đến cuốn sổ, “Hôm nay có cháo hải sản, để tôi lấy cho cô một bát.”
Khương Dao căng thẳng tột độ, vẻ mặt mảy may của Đông Phù không lừa được Khương Dao, cô nhảy tới trước mặt Đông Phù, chắn đường anh ta, “Thứ này giống y như cuốn sổ trong tay người trên bức vẽ, với sự chú trọng của anh với bức vẽ thì phản ứng này quá bình tĩnh!”
Đông Phù cười, “Thế thì sao?”
Khương Dao phừng phừng lửa giận: “Thế thì cái gì chứ! Nếu anh muốn thì tôi đưa cho, đừng có vòng vo tam quốc!”
Đông Phù nhìn cô, khẽ thở nhẹ một hơi không rõ, ôn hòa nói: “Tôi không cần, thưa cô Khương.”
Khương Dao sửng sốt.
“Đây là đồ của cô.” Anh ta nói.
“Được rồi.” Khương Dao cười gằn, “Không cần đúng không?”
“Bụp”, cuốn sổ bị ném thẳng vào thùng rác, “Tôi cũng không cần!” Cô xoay người lên lầu.
Ai muốn thì cứ lấy!
Cô không muốn giữ cái thứ đem lại chết chóc này!
“Cô Khương ——”
Ngoài cửa vang tiếng kêu thất thanh.
Từ trước đến nay, Đông Phù chưa bao giờ dùng giọng thế này để gọi cô —— sợ hãi, luống cuống như trời sắp sập.
Lòng Khương Dao đánh thót, cô quay người lại, “rầm” một tiếng, cửa bị phá hỏng. Đông Phù đứng tại cửa, anh ta đang hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng ánh mắt đã bán đứng anh ta. Đông Phù nhìn chằm chằm Khương Dao, môi lắp bắp, “Cô không thể đối xử với nó như vậy.”
Chỉ là một cuốn sổ thôi mà.
Cô đối xử với nó thế đã sao?
Khương Dao bị dọa, không biết nên đáp lời thế nào.
Đông Phù bước đến, hai người đứng gần ở khoảng cách như bạn bè bình thường, Đông Phù nắm chặt tay thành nắm đấm, trên cổ hằn cả mạch máu, vẻ đang cố gắng chịu đựng điều gì đó. Khương Dao thấy hoảng hốt, lùi về sau một bước.
Cô mở to hai mắt, “Anh làm gì thế!”
“Cầu xin cô.”
Hả?
Yết hầu lăn lăn, hốc mắt Đông Phù đỏ ngầu.
Khương Dao hóa đá.
“Cầu xin cô!” Đông Phù đột nhiên quỳ xuống.
Khương Dao giật mình, vội vàng né tránh, “Anh làm gì vậy!” Ấy ấy ấy, sao lại quỳ thế!
“Cầu xin cô hãy giữ nó!”
“Hả?” Chuyện thình lình xảy đến, Khương Dao thấy Đông Phù quỳ thẳng tắp dưới nền, vừa hoảng hốt vừa lúng túng, “Tôi lấy tôi lấy tôi lấy…”
Đông Phù thả lỏng vai.
“Được rồi, được rồi…” Khương Dao quay mũi chân ra ngoài, “Xin lỗi anh, anh đừng quỳ nữa, để tôi đi nhặt lại nó…”
Đông Phù đứng lên, vẻ mặt “trời sập” đã bay biến, ánh mắt trở lại sự ôn hòa vốn có, thậm chí còn nhếch miệng cười: “Đội ơn cô.” Phản ứng trước và sau hệt hai kẻ khác nhau.
Khương Dao thấy mà sởn tóc gáy.
Cô nhanh như chớp chạy xuống nhặt cuốn sổ, lại chạy như bay về phòng ngủ, xếp cuốn sổ lên kệ sách trước con mắt của Đông Phù, bèn thoắt cái đến cạnh cửa sổ, cách Đông Phù hai mét, trong lòng vẫn không thôi sợ hãi, “Được chưa?”
“Được rồi.” Đông Phù mỉm cười, “Cuốn sổ này mãi mãi thuộc về cô, hy vọng cô không vứt nó đi.”
“Hở?” Khương Dao ù ù cạc cạc, “Tôi có thể để nó ở đây không?” Không cầm cuốn sổ này về nhà được chứ?
“Đương nhiên.”
Cuối cùng cô cũng nhẹ nhõm. Vậy là tốt rồi.
Vậy cứ để ở đây cả đời đi.
“Tôi đi lấy cháo hải sản cho cô.”
“Cảm ơn.”
Đến đây, hài kịch hạ màn.
Khương Dao mất gần một ngày trời mới hoàn hồn lại.
Đột nhiên quỳ với lạy gì chứ…
Thế kỷ 21 rồi mà? Khương Dao hoài nghi đến độ phải mở lịch xem.
Buổi tối.
Khương Dao đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định nói chuyện với Đông Phù.
Đông Phù đang xem tin tức, thấy cô tới, như đã chuẩn bị từ trước, anh ta đưa một ly sữa nóng cho cô, “Cô Khương có chuyện gì muốn nói ư?”
Khương Dao nhìn thoáng qua tin tức.
“Tin tức mới nhất —— Trên đường Gia Dụ xảy ra một vụ ẩu đả. Người chết tên Chân Mỗ, hiện đang làm nhân viên giao hàng cho cửa hàng XX. Vào đêm hôm qua lúc 11 giờ, khi đang giao hàng trên đoạn đường Gia Dụ thì bị Tôn Mỗ – một tên rối loạn nhân cách chống xã hội dùng dao chém chết. Trên người Chân Mỗ có tổng cộng mười bảy nhát chém, dẫn đến thiệt mạng ngay tại chỗ, trước mắt Tôn Mỗ đã bị cảnh sát bắt được…”
Đường Gia Dụ chính là con đường gần nhà Khương Dao.
Khương Dao chợt thấy lạnh thấu tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.