Chương 165: Anh ấy không bao giờ quay về được nữa
Ân Tầm
09/07/2018
Hạ Trú! Lương tâm của cô không thấy cắn rứt sao? Cô sẽ gặp báo ứng đấy!
Những tiếng chiêng trống vang dội càng ngày càng thu hút nhiều người tiến gần hơn với sân khấu. Đa phần đều là các nhân viên của đoàn phim, họ nhìn ngắm nhân vật Ngu Cơ và tấm tắc ngợi khen, những câu xì xào bàn tán đều nhất loạt khen xinh đẹp.
Tưởng Ly không ngờ Thương Xuyên lại vào vai Hạng Vũ. Cô những tưởng chẳng qua chỉ là một màn nhớ lại quá khứ. Giống như trước kia, cô trang điểm lâm trận, còn cậu ta sẽ đứng một bên, học cô từng cái nhăn mặt, từng nụ cười.
Thương Xuyên đứng nổi bật ở đó, uy phong lẫm liệt.
Nhưng trái tim Tưởng Ly thì thắt lại. Kiểu hóa trang hiện tại của Thương Xuyên thật sự giống Tả Thời như đúc, ngay cả độ cong được vẽ trên hai đầu mày cũng không khác chút nào so với Tả Thời. Sống lưng cô lạnh toát. Quen biết Thương Xuyên bao nhiêu năm nay, cô hoàn toàn không biết ngoài việc có thể vào vai Ngu Cơ ra, cậu ta còn có thể minh họa được Bá vương Hạng Vũ.
Có một dự cảm mơ hồ dâng lên, khi nó còn chưa thành hình, Hạng Vũ đã bắt đầu ca: Sức bạt núi, khí trùm đời – Ngựa truy chùn lại bởi thời không may – Ngựa chùn biết tính sao đây? – Ngu Cơ ơi, tính sao đây hỡi nàng?
Là một trích đoạn trong “Tứ Diện Sở ca”
Trong lời kịch, tới phần này Ngu Cơ sẽ tặng một điệu múa, múa kiếm cho Bá vương, sau đó các cận vệ liên tục vào báo quân địch đã vây hãm, tấn công bốn phía, cuối cùng Ngu Cơ rút kiếm tự tử.
Khi Thương Xuyên hát đoạn này, từ ngữ tròn vành rõ chữ, tư thế chuẩn xác, trong ánh mắt cũng toàn là bi thiết, những nỗi bi thiết này không giống như một người chí lớn không thành, mà giống như có oán thán, có căm hận, có không đành lòng cũng có biệt ly. Theo đúng lời kịch, lúc này thứ không nên xuất hiện trong ánh mắt Hạng Vũ chính là ly biệt. Hạng Vũ có thể căm hận, oán giận, có thể không cam lòng, nhưng ở trong phân đoạn này, người nên nghĩ tới chia cách, nghĩ tới sinh ly tử biệt phải là Ngu Cơ chứ không phải Hạng Vũ.
Tưởng Ly đứng đờ ra đó, mãi không thể cử động.
Thương Xuyên mỗi bước một dồn ép cô, khi nhìn về phía cô, cậu ta đã đổi lời hát: I a a, Hán binh đã chiếm đất, bốn bề khốn đốn, chí khí quân vương đã cạn, thần thiếp còn bàn gì tới chuyện sống.
Câu “I a a” trước đó là thoại của Hạng Vũ, còn ba câu sau là lời hát của Tưởng Ly nhưng Thương Xuyên cũng hát luôn. Ngay sau đó, vốn dĩ theo lời kịch, Ngu Cơ sẽ đoạt lấy thanh bảo kiếm thắt ở hông, Hạng Vũ né tránh, Ngu Cơ một lần nữa đoạt lấy, Hạng Vũ lại né tránh. Ngu Cơ đoạt ba lần, Hạng Vũ né ba lần, cho tới khi Ngu Cơ hốt hoảng kêu lên rằng quân Hán đã xông vào, nhân lúc Hạng Vũ không phòng bị đã đoạt kiếm tự sát.
Nhưng Thương Xuyên đã cướp lời thoại của Tưởng Ly. Cô nhìn rất kỹ, cảm xúc trong ánh mắt Thương Xuyên đã trở thành khí thế bức người. Cậu ta cầm chắc thanh kiếm. Khi giơ kiếm lên, cánh tay cậu ta cũng hơi giơ cao. Chỉ một động tác như vậy thôi đã giống như có một nhũ băng xuyên thẳng vào đại não của Tưởng Ly, đau đớn bùng nổ, cùng với khí lạnh nhanh chóng tản ra.
Một tia sáng trong não bộ cuối cùng cũng nổi lên mặt nước. Dự cảm ở trên sân khấu ban nãy đã bị cô đè xuống giờ lại xuất hiện. Cô nhìn chằm chằm Thương Xuyên với vẻ khó tin, rồi lẩm bẩm: “Thì ra là cậu?”
Câu nói này xoay vòng trong cổ họng, khi bật ra đã chỉ còn hơi thở yếu ớt. Thậm chí đến cả giọng nói của mình cô cũng không nghe được nữa. Ngay sau đó, cô nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Thương Xuyên, rồi cô cứ thế giương mắt nhìn cậu ta vung kiếm hướng về phía mình…
***
Tưởng Ly ngồi đờ đẫn như khúc gỗ trên chiếc ghế tựa tại hành lang bệnh viện, lớp trang điểm trên toàn bộ khuôn mặt vẫn chưa được tẩy rửa. Cô chỉ cởi ra lớp áo khoác ngoài phức tạp, mặc độc chiếc áo dài bằng lụa trắng, khoác ngoài một chiếc áo vest, mái tóc đã được cột chặt trên đầu cũng không hề rối loạn nửa phần.
Đây là bệnh viện gần với đoàn làm phim nhất, một bệnh viện huyện khá nhỏ, người cũng không đông đúc lắm, chỉ thi thoảng có một vài người đi ngang qua cũng tò mò và kỳ lạ nhìn Tưởng Ly chằm chằm. Cả người cô như đã hết sức, hồn vía bay đi đâu mất, ánh mắt cũng quá rời rạc, nhưng lớp trang điểm trên khuôn mặt lại quá tỉ mỉ à xinh đẹp, giống như một mỹ nhân bước ra từ một bài thơ cổ, khiến người ta không khỏi muốn dừng lại ngắm nhìn, cũng khiến người vô thức đau lòng.
Tưởng Ly cảm thấy hồn vía của mình đã bay đi mất rồi, bay lên trên sân khấu kịch.
Cô chỉ còn nhớ khi đó Thương Xuyên vung kiếm về phía cô. Thanh kiếm đó rõ ràng chỉ là một đạo cụ, nhưng khi lưỡi kiếm xuyên qua trang phục đâm vào da thịt cô, cô lại cảm nhận được nỗi đau. Giây phút đó ánh mắt tuyệt tình và quyết đoán của Thương Xuyên rơi vào tầm nhìn của cô. Cô cảm nhận được, Thương Xuyên thật sự muốn giết chết cô, nên đã dùng một thanh kiếm dài có lưỡi dao.
Sau đó hiện trường hỗn loạn đến mức nào cô đã không còn nhớ được nữa.
Cô chỉ nhớ mình đã ngồi bệt xuống sân khấu, máu thấm qua lớp trang phục. Đã chảy bao nhiêu máu cô cũng không biết, chỉ cảm thấy rất đau đớn, trái tim như rách ra dữ dội.
Có người hét ầm lên, có người chạy đi khắp nơi tìm mọi người. Còn cô thì ngây người nhìn Thương Xuyên. Thương Xuyên cầm thanh kiếm dài đứng nhìn cô từ trên xuống. Hai tai cô ong ong không dứt, mấy lần đều muốn hỏi cậu ta: Vì sao chứ?
Ba chữ ấy chung quy vẫn không hỏi ra được. Hình như lại có người tiến lên giữ lấy Thương Xuyên. Nhưng Thương Xuyên xô đẩy đối phương như phát điên rồi gào về phía cô: Hạ Trú! Lương tâm của cô không thấy cắn rứt sao? Cô sẽ gặp báo ứng đấy!
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lục Đông Thâm tới kịp, lái xe một mạch đưa cô tới bệnh viện gần nhất.
Vết thương nằm ở vị trí hõm vai, cách tim khoảng năm đốt ngón tay. Khi y tá xử lý vết thương cho cô, Lục Đông Thâm đứng ngay bên cạnh. Cô loáng thoáng nghe cô y tá nói một câu: Anh à, phiền anh ra ngoài đợi một lát. Sau đó Lục Đông Thâm lạnh lùng trả lời: Tôi là người nhà của cô ấy, cô khẩn trương băng bó đi.
Cô y tá nói với cô: Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không sâu lắm, mấy ngày này đừng động vào nước là được.
Rất lâu sau Tưởng Ly mới có phản ứng. Cô “ừm” một tiếng, bấy giờ mới biết Lục Đông Thâm vẫn chưa đi ra ngoài. Anh nhìn cô, sắc mặt rất nặng nề.
Lúc Lục Đông Thâm đi nộp viện phí, Tưởng Ly ngồi im không nhúc nhích trên hành lang, bên tai chỉ còn lại câu nói của Thương Xuyên. Người tài xế vẫn luôn ở bên cạnh cô. Thấy dáng vẻ ấy của cô, anh ta khá lo lắng, bèn nhỏ giọng hỏi han: “Cô Hạ, cô không sao chứ? Có phải vết thương rất đau không?”
Tưởng Ly ngước mắt lên, chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng. Cô nhìn người tài xế một lúc lâu: “Sao anh ấy lại đến đây?”
Người tài xế cung kính trả lời: “Khi chúng ta vừa tới Hoài Nhu, tôi đã gọi điện báo bình an cho tổng giám đốc Lục. Chắc là không bao lâu sau đó anh ấy đã trên đường đến Hoài Nhu.”
Tưởng Ly không nói gì nữa.
“Nói một câu nhiều chuyện. Biết cô Hạ bị thương, tổng giám đốc Lục sốt sắng hơn lúc nào hết. Ở trong lòng anh ấy, vị trí của cô Hạ rất quan trọng.”
Tưởng Ly mệt mỏi gật đầu, cô biết chứ.
Có tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi. Đối phương gần như lao đi suốt dọc đường, giẫm nát tất cả những quầng sáng trắng dưới mặt đất: “Hạ Hạ!”
Bả vai Tưởng Ly cứng đờ. Khi cô ngước mắt lên, Nhiêu Tôn đã rảo bước tới trước mặt cô. Thấy lớp băng trắng bị máu nhuộm đỏ trên hõm vai cô, anh ta đau lòng ngồi sụp xuống. Anh ta nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cô, khẽ hỏi: “Sao rồi? Vết thương có sâu lắm không?”
Tưởng Ly thẫn thờ một lúc lâu: “Sao… anh lại tới đây?”
“Anh thích lo chuyện bao đồng, được chưa?” Trong ánh mắt Nhiêu Tôn chỉ còn lại sự sốt ruột và tức giận. Anh ta nghiến răng: “Để xem anh có giết chết tên nhãi Thương Xuyên đó không!” Anh ta nghe nói hôm nay Thương Xuyên lại trở về đoàn phim, bèn tới Hoài Nhu xem tình hình ra sao. Không ngờ vừa bước chân vào đoàn phim thì đã nghe nói chuyện này, lúc đó anh ta chỉ hận không thể một cước đá chết Thương Xuyên.
So với sự kích động của Nhiêu Tôn, Tưởng Ly trông khá bình thản. Lát sau cô nói: “Anh đi đi, tôi không sao.”
“Đợi lần sau cậu ta đâm xuyên tim em thì mới gọi là có sao hả?” Nhiêu Tôn bực bội: “Để anh xem vết thương ra sao.” Dứt lời, anh ta giơ tay định chạm vào.
“Thương Xuyên nói tôi nhất định sẽ gặp báo ứng.” Tưởng Ly bất thình lình lên tiếng.
Cánh tay Nhiêu Tôn chợt khựng lại giữa không trung. Anh ta thu tay về, nhíu mày: “Gì cơ?”
Hơi thở của Tưởng Ly trở nên gấp gáp, nhưng lần này nó kéo vết thương khiến cô đau đớn. Cô đành từ từ thở chậm và khẽ hơn: “Có lẽ, cậu ấy đã biết chuyện của Tả Thời.”
“Không thể nào.”
Tưởng Ly cúi đầu xuống, cảm giác bất lực như rết bò lên lưng, trườn đi khắp xương sống rồi len lỏi vào huyết mạch. Nhiêu Tôn hạ thấp giọng nói: “Phía Thương Xuyên cứ để anh giải quyết.”
“Anh định giải quyết kiểu gì?” Tưởng Ly giật mình, nhìn anh ta chằm chằm.
Ánh mắt cảnh giác ấy khiến Nhiêu Tôn tổn thương. Anh ta nhíu mày: “Hạ Trú, em nghĩ anh là loại người gì? Chẳng qua anh chỉ định tới hỏi xem rốt cuộc cậu ta có chuyện gì. Em nghĩ sao? Nghĩ anh giết người diệt khẩu à?”
Tưởng Ly nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Còn chuyện gì Tôn thiếu không làm được đây?”
Nhiêu Tôn tức giận đứng bật dậy, nhìn cô không chớp mắt, chỉ hận không thể nuốt sống cô. Tưởng Ly cũng không chịu yếu thế, nhìn lại anh ta, không nhường nửa bước. Cuối cùng, vẫn là Nhiêu Tôn bại trận. Anh ta cúi người xuống, nói với cô: “Anh đã giải thích với em vô số lần rồi, lúc đó Tả Thời đã…” Anh ta ngưng lại, giận điên người, ra sức bặm chặt môi: “Mà thôi, em thích tin hay không thì tùy!”
“Thế nên chuyện của tôi, anh bớt lo đi. Chuyện của Thương Xuyên cũng không cần anh nhúng tay vào.”
Cằm của Nhiêu Tôn căng chặt, có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của anh ta tệ đến mức nào. Anh ta vẫn cố nhẫn nhịn không bùng mát, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng một người hờ hững vang lên ở gần đó: “Tôn thiếu có nhã hứng quá.”
Là Lục Đông Thâm đã đi nộp tiền xong trở về. Ánh đèn trên đỉnh đầu kéo dài cái bóng của anh, cũng tôn lên biểu cảm bình thản không chút xao động trong đôi mắt anh.
Nhiêu Tôn nghe xong, đứng thẳng người dậy, ngoài miệng tuy mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo: “Chuyện nhã hứng này mỗi người một khác. Đổi lại là người con gái khác, tôi đúng là không rảnh có nhã hứng.”
Lục Đông Thâm tiến lên, bàn tay có vẻ như rất tùy ý đặt lên bả vai không bị thương của Tưởng Ly rồi nhìn Nhiêu Tôn: “Cũng đúng, dù sao thì bây giờ bia miệng của Hoa Lực liên tục xuống dốc, Tôn thiếu muốn dọn dẹp đống đổ nát này chắc cũng phải mất một khoảng thời gian, đúng là không có nhiều thời gian rảnh.”
“Tổng giám đốc Lục lặng lẽ nhắm vào khu đất phủ Thân vương, đúng là khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác. Ai nói nhà đầu tư nước ngoài không hợp phong thủy ở đây? Tôi thấy tổng giám đốc Lục hiểu rất rõ nhân tình thế thái nơi này đấy chứ?”
Lục Đông Thâm mỉm cười: “Quá khen.”
“Không dám quá khen. Tôi đây đang phải dốc hết sức lực đấu với tổng giám đốc Lục một ván đấy. Chúng ta còn ngày rộng tháng dài, thứ đã rơi vào tay tổng giám đốc Lục tôi đều thích cướp.” Nói tới đây, Nhiêu Tôn tiến lên gần hơn một bước, hơi áp mắt lại gần như thì thầm vào tai: “Bao gồm cả người con gái của tổng giám đốc Lục.”
Lục Đông Thâm không giận dữ cũng không phận nỗ: “Ngày rộng tháng dài.”
***
Trở về nhà, Lục Đông Thâm không rời đi ngay. Anh gọi mấy cuộc điện thoại, cả quá trình đều kiềm chế hoàn toàn cảm xúc của mình.
Tưởng Ly ngồi co người trên sô pha, vạt áo lụa dài lững thững buông xuống. Đèn trong phòng không được bật hết, chỉ bật một ngọn đèn dưới sàn. Ánh đèn miêu tả đôi mày hơi nhướng lên của cô. Nó nhuộm nét cô đơn tịch mịch, lại có thêm một vẻ đẹp u buồn.
Giải quyết xong mấy cuộc điện thoại, Lục Đông Thâm trở về phòng khách, anh ngồi xuống ghế sô pha đối diện, mượn ánh đèn nhìn cô: “Phía Thương Xuyên tỏ ý cậu ta chỉ vì quá áp lực nên đã lỡ tay.”
Tưởng Ly thu gọn hai chân lại, khẽ gật đầu: “Như vậy là tốt nhất, em cũng không muốn vì chuyện này mà dừng quay bộ phim, ảnh hưởng không tốt.”
“Nhưng anh sẽ suy nghĩ lại việc để Skyline hợp tác với cậu ta.” Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly lắc đầu: “Anh muốn để người ngoài mắng em là hồng nhan họa thủy sao?” Cô lạc lõng: “Tất cả mọi việc Thương Xuyên làm đều vì Tả Thời, chỉ có điều…” Cô thật sự không ngờ Thương Xuyên lại quyết tâm như vậy, đây cũng là nguyên nhân cô ngơ ngẩn suốt từ lúc đến bệnh viện tới giờ.
Lục Đông Thâm im lặng nhìn cô.
Tưởng Ly ngước mắt lên: “Thương Xuyên nghĩ rằng em hại chết Tả Thời.”
“Sự thực thì sao?”
Tưởng Ly cố gắng đè nén cảm giác tưng tức nơi lồng ngực: “Sự thực là, Tả Thời đã mất tích.”
Lục Đông Thâm đổ người về phía trước, chống tay lên đùi: “Từ trước tới nay mọi chuyện liên quan đến Tả Thời, em không nói, anh cũng tuyệt đối không hỏi. Nhưng hôm nay em đã nhắc đến thì anh sẽ hỏi một vấn đề.”
Cô nhìn anh.
Anh hỏi rành mạch từng câu từng chữ: “Tả Thời còn có thể quay về không?”
Bờ môi đỏ được tô vẽ tỉ mỉ của Tưởng Ly khẽ run lên. Cô lắc đầu: “Không, anh ấy không bao giờ quay về được nữa.”
Những tiếng chiêng trống vang dội càng ngày càng thu hút nhiều người tiến gần hơn với sân khấu. Đa phần đều là các nhân viên của đoàn phim, họ nhìn ngắm nhân vật Ngu Cơ và tấm tắc ngợi khen, những câu xì xào bàn tán đều nhất loạt khen xinh đẹp.
Tưởng Ly không ngờ Thương Xuyên lại vào vai Hạng Vũ. Cô những tưởng chẳng qua chỉ là một màn nhớ lại quá khứ. Giống như trước kia, cô trang điểm lâm trận, còn cậu ta sẽ đứng một bên, học cô từng cái nhăn mặt, từng nụ cười.
Thương Xuyên đứng nổi bật ở đó, uy phong lẫm liệt.
Nhưng trái tim Tưởng Ly thì thắt lại. Kiểu hóa trang hiện tại của Thương Xuyên thật sự giống Tả Thời như đúc, ngay cả độ cong được vẽ trên hai đầu mày cũng không khác chút nào so với Tả Thời. Sống lưng cô lạnh toát. Quen biết Thương Xuyên bao nhiêu năm nay, cô hoàn toàn không biết ngoài việc có thể vào vai Ngu Cơ ra, cậu ta còn có thể minh họa được Bá vương Hạng Vũ.
Có một dự cảm mơ hồ dâng lên, khi nó còn chưa thành hình, Hạng Vũ đã bắt đầu ca: Sức bạt núi, khí trùm đời – Ngựa truy chùn lại bởi thời không may – Ngựa chùn biết tính sao đây? – Ngu Cơ ơi, tính sao đây hỡi nàng?
Là một trích đoạn trong “Tứ Diện Sở ca”
Trong lời kịch, tới phần này Ngu Cơ sẽ tặng một điệu múa, múa kiếm cho Bá vương, sau đó các cận vệ liên tục vào báo quân địch đã vây hãm, tấn công bốn phía, cuối cùng Ngu Cơ rút kiếm tự tử.
Khi Thương Xuyên hát đoạn này, từ ngữ tròn vành rõ chữ, tư thế chuẩn xác, trong ánh mắt cũng toàn là bi thiết, những nỗi bi thiết này không giống như một người chí lớn không thành, mà giống như có oán thán, có căm hận, có không đành lòng cũng có biệt ly. Theo đúng lời kịch, lúc này thứ không nên xuất hiện trong ánh mắt Hạng Vũ chính là ly biệt. Hạng Vũ có thể căm hận, oán giận, có thể không cam lòng, nhưng ở trong phân đoạn này, người nên nghĩ tới chia cách, nghĩ tới sinh ly tử biệt phải là Ngu Cơ chứ không phải Hạng Vũ.
Tưởng Ly đứng đờ ra đó, mãi không thể cử động.
Thương Xuyên mỗi bước một dồn ép cô, khi nhìn về phía cô, cậu ta đã đổi lời hát: I a a, Hán binh đã chiếm đất, bốn bề khốn đốn, chí khí quân vương đã cạn, thần thiếp còn bàn gì tới chuyện sống.
Câu “I a a” trước đó là thoại của Hạng Vũ, còn ba câu sau là lời hát của Tưởng Ly nhưng Thương Xuyên cũng hát luôn. Ngay sau đó, vốn dĩ theo lời kịch, Ngu Cơ sẽ đoạt lấy thanh bảo kiếm thắt ở hông, Hạng Vũ né tránh, Ngu Cơ một lần nữa đoạt lấy, Hạng Vũ lại né tránh. Ngu Cơ đoạt ba lần, Hạng Vũ né ba lần, cho tới khi Ngu Cơ hốt hoảng kêu lên rằng quân Hán đã xông vào, nhân lúc Hạng Vũ không phòng bị đã đoạt kiếm tự sát.
Nhưng Thương Xuyên đã cướp lời thoại của Tưởng Ly. Cô nhìn rất kỹ, cảm xúc trong ánh mắt Thương Xuyên đã trở thành khí thế bức người. Cậu ta cầm chắc thanh kiếm. Khi giơ kiếm lên, cánh tay cậu ta cũng hơi giơ cao. Chỉ một động tác như vậy thôi đã giống như có một nhũ băng xuyên thẳng vào đại não của Tưởng Ly, đau đớn bùng nổ, cùng với khí lạnh nhanh chóng tản ra.
Một tia sáng trong não bộ cuối cùng cũng nổi lên mặt nước. Dự cảm ở trên sân khấu ban nãy đã bị cô đè xuống giờ lại xuất hiện. Cô nhìn chằm chằm Thương Xuyên với vẻ khó tin, rồi lẩm bẩm: “Thì ra là cậu?”
Câu nói này xoay vòng trong cổ họng, khi bật ra đã chỉ còn hơi thở yếu ớt. Thậm chí đến cả giọng nói của mình cô cũng không nghe được nữa. Ngay sau đó, cô nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Thương Xuyên, rồi cô cứ thế giương mắt nhìn cậu ta vung kiếm hướng về phía mình…
***
Tưởng Ly ngồi đờ đẫn như khúc gỗ trên chiếc ghế tựa tại hành lang bệnh viện, lớp trang điểm trên toàn bộ khuôn mặt vẫn chưa được tẩy rửa. Cô chỉ cởi ra lớp áo khoác ngoài phức tạp, mặc độc chiếc áo dài bằng lụa trắng, khoác ngoài một chiếc áo vest, mái tóc đã được cột chặt trên đầu cũng không hề rối loạn nửa phần.
Đây là bệnh viện gần với đoàn làm phim nhất, một bệnh viện huyện khá nhỏ, người cũng không đông đúc lắm, chỉ thi thoảng có một vài người đi ngang qua cũng tò mò và kỳ lạ nhìn Tưởng Ly chằm chằm. Cả người cô như đã hết sức, hồn vía bay đi đâu mất, ánh mắt cũng quá rời rạc, nhưng lớp trang điểm trên khuôn mặt lại quá tỉ mỉ à xinh đẹp, giống như một mỹ nhân bước ra từ một bài thơ cổ, khiến người ta không khỏi muốn dừng lại ngắm nhìn, cũng khiến người vô thức đau lòng.
Tưởng Ly cảm thấy hồn vía của mình đã bay đi mất rồi, bay lên trên sân khấu kịch.
Cô chỉ còn nhớ khi đó Thương Xuyên vung kiếm về phía cô. Thanh kiếm đó rõ ràng chỉ là một đạo cụ, nhưng khi lưỡi kiếm xuyên qua trang phục đâm vào da thịt cô, cô lại cảm nhận được nỗi đau. Giây phút đó ánh mắt tuyệt tình và quyết đoán của Thương Xuyên rơi vào tầm nhìn của cô. Cô cảm nhận được, Thương Xuyên thật sự muốn giết chết cô, nên đã dùng một thanh kiếm dài có lưỡi dao.
Sau đó hiện trường hỗn loạn đến mức nào cô đã không còn nhớ được nữa.
Cô chỉ nhớ mình đã ngồi bệt xuống sân khấu, máu thấm qua lớp trang phục. Đã chảy bao nhiêu máu cô cũng không biết, chỉ cảm thấy rất đau đớn, trái tim như rách ra dữ dội.
Có người hét ầm lên, có người chạy đi khắp nơi tìm mọi người. Còn cô thì ngây người nhìn Thương Xuyên. Thương Xuyên cầm thanh kiếm dài đứng nhìn cô từ trên xuống. Hai tai cô ong ong không dứt, mấy lần đều muốn hỏi cậu ta: Vì sao chứ?
Ba chữ ấy chung quy vẫn không hỏi ra được. Hình như lại có người tiến lên giữ lấy Thương Xuyên. Nhưng Thương Xuyên xô đẩy đối phương như phát điên rồi gào về phía cô: Hạ Trú! Lương tâm của cô không thấy cắn rứt sao? Cô sẽ gặp báo ứng đấy!
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lục Đông Thâm tới kịp, lái xe một mạch đưa cô tới bệnh viện gần nhất.
Vết thương nằm ở vị trí hõm vai, cách tim khoảng năm đốt ngón tay. Khi y tá xử lý vết thương cho cô, Lục Đông Thâm đứng ngay bên cạnh. Cô loáng thoáng nghe cô y tá nói một câu: Anh à, phiền anh ra ngoài đợi một lát. Sau đó Lục Đông Thâm lạnh lùng trả lời: Tôi là người nhà của cô ấy, cô khẩn trương băng bó đi.
Cô y tá nói với cô: Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không sâu lắm, mấy ngày này đừng động vào nước là được.
Rất lâu sau Tưởng Ly mới có phản ứng. Cô “ừm” một tiếng, bấy giờ mới biết Lục Đông Thâm vẫn chưa đi ra ngoài. Anh nhìn cô, sắc mặt rất nặng nề.
Lúc Lục Đông Thâm đi nộp viện phí, Tưởng Ly ngồi im không nhúc nhích trên hành lang, bên tai chỉ còn lại câu nói của Thương Xuyên. Người tài xế vẫn luôn ở bên cạnh cô. Thấy dáng vẻ ấy của cô, anh ta khá lo lắng, bèn nhỏ giọng hỏi han: “Cô Hạ, cô không sao chứ? Có phải vết thương rất đau không?”
Tưởng Ly ngước mắt lên, chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng. Cô nhìn người tài xế một lúc lâu: “Sao anh ấy lại đến đây?”
Người tài xế cung kính trả lời: “Khi chúng ta vừa tới Hoài Nhu, tôi đã gọi điện báo bình an cho tổng giám đốc Lục. Chắc là không bao lâu sau đó anh ấy đã trên đường đến Hoài Nhu.”
Tưởng Ly không nói gì nữa.
“Nói một câu nhiều chuyện. Biết cô Hạ bị thương, tổng giám đốc Lục sốt sắng hơn lúc nào hết. Ở trong lòng anh ấy, vị trí của cô Hạ rất quan trọng.”
Tưởng Ly mệt mỏi gật đầu, cô biết chứ.
Có tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi. Đối phương gần như lao đi suốt dọc đường, giẫm nát tất cả những quầng sáng trắng dưới mặt đất: “Hạ Hạ!”
Bả vai Tưởng Ly cứng đờ. Khi cô ngước mắt lên, Nhiêu Tôn đã rảo bước tới trước mặt cô. Thấy lớp băng trắng bị máu nhuộm đỏ trên hõm vai cô, anh ta đau lòng ngồi sụp xuống. Anh ta nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cô, khẽ hỏi: “Sao rồi? Vết thương có sâu lắm không?”
Tưởng Ly thẫn thờ một lúc lâu: “Sao… anh lại tới đây?”
“Anh thích lo chuyện bao đồng, được chưa?” Trong ánh mắt Nhiêu Tôn chỉ còn lại sự sốt ruột và tức giận. Anh ta nghiến răng: “Để xem anh có giết chết tên nhãi Thương Xuyên đó không!” Anh ta nghe nói hôm nay Thương Xuyên lại trở về đoàn phim, bèn tới Hoài Nhu xem tình hình ra sao. Không ngờ vừa bước chân vào đoàn phim thì đã nghe nói chuyện này, lúc đó anh ta chỉ hận không thể một cước đá chết Thương Xuyên.
So với sự kích động của Nhiêu Tôn, Tưởng Ly trông khá bình thản. Lát sau cô nói: “Anh đi đi, tôi không sao.”
“Đợi lần sau cậu ta đâm xuyên tim em thì mới gọi là có sao hả?” Nhiêu Tôn bực bội: “Để anh xem vết thương ra sao.” Dứt lời, anh ta giơ tay định chạm vào.
“Thương Xuyên nói tôi nhất định sẽ gặp báo ứng.” Tưởng Ly bất thình lình lên tiếng.
Cánh tay Nhiêu Tôn chợt khựng lại giữa không trung. Anh ta thu tay về, nhíu mày: “Gì cơ?”
Hơi thở của Tưởng Ly trở nên gấp gáp, nhưng lần này nó kéo vết thương khiến cô đau đớn. Cô đành từ từ thở chậm và khẽ hơn: “Có lẽ, cậu ấy đã biết chuyện của Tả Thời.”
“Không thể nào.”
Tưởng Ly cúi đầu xuống, cảm giác bất lực như rết bò lên lưng, trườn đi khắp xương sống rồi len lỏi vào huyết mạch. Nhiêu Tôn hạ thấp giọng nói: “Phía Thương Xuyên cứ để anh giải quyết.”
“Anh định giải quyết kiểu gì?” Tưởng Ly giật mình, nhìn anh ta chằm chằm.
Ánh mắt cảnh giác ấy khiến Nhiêu Tôn tổn thương. Anh ta nhíu mày: “Hạ Trú, em nghĩ anh là loại người gì? Chẳng qua anh chỉ định tới hỏi xem rốt cuộc cậu ta có chuyện gì. Em nghĩ sao? Nghĩ anh giết người diệt khẩu à?”
Tưởng Ly nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Còn chuyện gì Tôn thiếu không làm được đây?”
Nhiêu Tôn tức giận đứng bật dậy, nhìn cô không chớp mắt, chỉ hận không thể nuốt sống cô. Tưởng Ly cũng không chịu yếu thế, nhìn lại anh ta, không nhường nửa bước. Cuối cùng, vẫn là Nhiêu Tôn bại trận. Anh ta cúi người xuống, nói với cô: “Anh đã giải thích với em vô số lần rồi, lúc đó Tả Thời đã…” Anh ta ngưng lại, giận điên người, ra sức bặm chặt môi: “Mà thôi, em thích tin hay không thì tùy!”
“Thế nên chuyện của tôi, anh bớt lo đi. Chuyện của Thương Xuyên cũng không cần anh nhúng tay vào.”
Cằm của Nhiêu Tôn căng chặt, có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của anh ta tệ đến mức nào. Anh ta vẫn cố nhẫn nhịn không bùng mát, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng một người hờ hững vang lên ở gần đó: “Tôn thiếu có nhã hứng quá.”
Là Lục Đông Thâm đã đi nộp tiền xong trở về. Ánh đèn trên đỉnh đầu kéo dài cái bóng của anh, cũng tôn lên biểu cảm bình thản không chút xao động trong đôi mắt anh.
Nhiêu Tôn nghe xong, đứng thẳng người dậy, ngoài miệng tuy mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo: “Chuyện nhã hứng này mỗi người một khác. Đổi lại là người con gái khác, tôi đúng là không rảnh có nhã hứng.”
Lục Đông Thâm tiến lên, bàn tay có vẻ như rất tùy ý đặt lên bả vai không bị thương của Tưởng Ly rồi nhìn Nhiêu Tôn: “Cũng đúng, dù sao thì bây giờ bia miệng của Hoa Lực liên tục xuống dốc, Tôn thiếu muốn dọn dẹp đống đổ nát này chắc cũng phải mất một khoảng thời gian, đúng là không có nhiều thời gian rảnh.”
“Tổng giám đốc Lục lặng lẽ nhắm vào khu đất phủ Thân vương, đúng là khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác. Ai nói nhà đầu tư nước ngoài không hợp phong thủy ở đây? Tôi thấy tổng giám đốc Lục hiểu rất rõ nhân tình thế thái nơi này đấy chứ?”
Lục Đông Thâm mỉm cười: “Quá khen.”
“Không dám quá khen. Tôi đây đang phải dốc hết sức lực đấu với tổng giám đốc Lục một ván đấy. Chúng ta còn ngày rộng tháng dài, thứ đã rơi vào tay tổng giám đốc Lục tôi đều thích cướp.” Nói tới đây, Nhiêu Tôn tiến lên gần hơn một bước, hơi áp mắt lại gần như thì thầm vào tai: “Bao gồm cả người con gái của tổng giám đốc Lục.”
Lục Đông Thâm không giận dữ cũng không phận nỗ: “Ngày rộng tháng dài.”
***
Trở về nhà, Lục Đông Thâm không rời đi ngay. Anh gọi mấy cuộc điện thoại, cả quá trình đều kiềm chế hoàn toàn cảm xúc của mình.
Tưởng Ly ngồi co người trên sô pha, vạt áo lụa dài lững thững buông xuống. Đèn trong phòng không được bật hết, chỉ bật một ngọn đèn dưới sàn. Ánh đèn miêu tả đôi mày hơi nhướng lên của cô. Nó nhuộm nét cô đơn tịch mịch, lại có thêm một vẻ đẹp u buồn.
Giải quyết xong mấy cuộc điện thoại, Lục Đông Thâm trở về phòng khách, anh ngồi xuống ghế sô pha đối diện, mượn ánh đèn nhìn cô: “Phía Thương Xuyên tỏ ý cậu ta chỉ vì quá áp lực nên đã lỡ tay.”
Tưởng Ly thu gọn hai chân lại, khẽ gật đầu: “Như vậy là tốt nhất, em cũng không muốn vì chuyện này mà dừng quay bộ phim, ảnh hưởng không tốt.”
“Nhưng anh sẽ suy nghĩ lại việc để Skyline hợp tác với cậu ta.” Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly lắc đầu: “Anh muốn để người ngoài mắng em là hồng nhan họa thủy sao?” Cô lạc lõng: “Tất cả mọi việc Thương Xuyên làm đều vì Tả Thời, chỉ có điều…” Cô thật sự không ngờ Thương Xuyên lại quyết tâm như vậy, đây cũng là nguyên nhân cô ngơ ngẩn suốt từ lúc đến bệnh viện tới giờ.
Lục Đông Thâm im lặng nhìn cô.
Tưởng Ly ngước mắt lên: “Thương Xuyên nghĩ rằng em hại chết Tả Thời.”
“Sự thực thì sao?”
Tưởng Ly cố gắng đè nén cảm giác tưng tức nơi lồng ngực: “Sự thực là, Tả Thời đã mất tích.”
Lục Đông Thâm đổ người về phía trước, chống tay lên đùi: “Từ trước tới nay mọi chuyện liên quan đến Tả Thời, em không nói, anh cũng tuyệt đối không hỏi. Nhưng hôm nay em đã nhắc đến thì anh sẽ hỏi một vấn đề.”
Cô nhìn anh.
Anh hỏi rành mạch từng câu từng chữ: “Tả Thời còn có thể quay về không?”
Bờ môi đỏ được tô vẽ tỉ mỉ của Tưởng Ly khẽ run lên. Cô lắc đầu: “Không, anh ấy không bao giờ quay về được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.