Chương 482: Cách diệt khẩu không kịp phòng bị
Ân Tầm
22/06/2019
Một đoàn người không giao lưu quá sâu sắc với người dân trong thôn đã
khiêng quan tài đi, khiêng tới đâu? Bên trong rốt cuộc chôn người nào?
Về lý mà nói sinh lão bệnh tử là chuyện thường, nhưng một người chết rồi mà vẫn còn kinh động tới vu chúc của thôn thì cái chết của người này chắc chắn không đơn giản.
Nguyễn Kỳ luôn ngửi thấy một mùi bất thường. Sự bất thường ấy thúc giục cô cuối cùng tìm kiếm một sợi dây, ra khỏi mật đạo, từ bờ vực trượt xuống, thâm nhập vào trong vách động muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Ai ngờ lại giáp mặt Nhiêu Tôn.
Trong ấn tượng của Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn là người nửa chính nửa tà, hành sự gàn dở, làm việc có thủ đoạn, nhưng không đến mức tàn độc thâm hiểm. Sau khi tụ họp với Nhiêu Tôn, cô cũng đã nhìn thấy người đàn ông trong động, bị Nhiêu Tôn đánh gần chết, khiến Nguyễn Kỳ nhìn mà thấp thỏm lo sợ.
Tuy rằng Nhiêu Tôn đã nói rõ thân phận của người đàn ông ấy, Nguyễn Kỳ cũng được biết đầu đuôi câu chuyện từ anh, nhưng vẫn cảm thấy trong cốt tủy của Nhiêu Tôn ẩn giấu một sự độc ác khiến người ta không khỏi rét run.
Phải làm sao để vào Tần Xuyên Nguyễn Kỳ biết rất rõ. Tốt nhất là đi thẳng qua con đường bí mật. Trượt từ trên vách núi xuống, cho dù có dây thì vẫn rất nguy hiểm.
Vấn đề là muốn vào mật đạo ắt phải là người Tần Xuyên, hơn nữa những cơ quan trong mật đạo hình như tộc trưởng Tần và những người đưa tang đều biết. Nói một cách khác, ra ngoài thì dễ, nhưng muốn trở lại vào trong thì khó.
Nguyễn Kỳ chưa thăm dò được cơ quan.
Cách trực tiếp nhất để cô và Nhiêu Tôn vào Tần Xuyên đành dựa vào sợi dây.
Đương nhiên, còn có thể moi tin tức từ người đàn ông kia.
Sau khi đánh xong, Nhiêu Tôn quyết định được ăn cả ngã về không. Anh nói với người đó: "Bây giờ tôi có hậu thuẫn rồi, dú có thể nào cũng vẫn ra được khỏi động. Nhưng anh thì không được, chỉ có thể ở đây chờ chết. Anh chết ở đây cũng chẳng sao nhưng kẻ thuê anh thì không nhẹ nhàng như vậy. Kiểu gì người Tần Xuyên cũng tới động. Tới lúc đó họ nhìn thấy một cái xác không phải người Tần Xuyên, anh đoán xem họ có điều tra chuyện này không?"
Người đàn ông kia cũng không ngốc. Khi thấy Nhiêu Tôn có khả năng rời đi, anh ta cũng biết đại cục đã định, bèn buột miệng nói ra cách thức liên hệ với đồng bọn.
Kế hoạch của họ quả đúng như những gì Nhiêu Tôn suy đoán. Một người mai phục trước, khi tìm được cơ hội trừ khử đối phương thì sẽ có đồng bọn tới ứng cứu. Cách thức liên lạc của họ là một bộ điện thoại được đặt làm riêng, chỉ dùng để liên lạc nhiệm vụ giữa đám lính đánh thuê, cũng có những ám ngũ riêng cố định giữa họ.
Rơi vào tình cảnh cá nằm trên thớt, người đó cũng không muốn chết ở đây, anh ta bèn gọi điện thoại cho đồng bọn.
Còn dự tính của Nhiêu Tôn là dù có bao nhiêu người anh cũng đều nghĩ mọi cách để giải quyết. Tình hình của Lục Đông Thâm và Hạ Trú giờ chưa rõ thế nào, một khi họ còn sống, thì đám lính đánh thuê kia cũng sẽ không tha cho họ. Bên này anh giết được đứa nào hay đứa ấy.
Chỉ có điều Nhiêu Tôn hoàn toàn không ngờ được, cuộc điện thoại kia khiến người ta không kịp phòng bị.
Giây phút cuộc gọi được kết nối thì di động đột ngột nổ tung.
Cũng không biết trên người người đó có gì, khoảnh khắc điện thoại nổ giống như dẫn theo cả một ống bom nhỏ vậy. Chỉ nghe bùm một tiếng, ngay sau đó ánh lửa bùng lên. Nói thì chậm thực chất rất nhanh, Nhiêu Tôn đột ngột kéo Nguyễn Kỳ lao ra ngoài động, bên trong động vang lene tiếng kêu điên dại của người kia.
Khi họ vào lại bên trong, người ấy đã chết cháy, xác đen xì lại một đám.
Bấy giờ họ mới hiểu, ngay từ ban đầu đã không có đồng bọn tới cứu anh ta, cho dù anh ta hoàn thành nhiệm vụ, thứ chờ đợi anh ta sẽ luôn là cái chết để hủy xác.
Rốt cuộc có bao nhiêu lính đánh thuê đột nhập vào thôn, Nhiêu Tôn không rõ, chỉ có điều việc thực hiện nhiệm vụ diệt khẩu kiểu này khiến Nhiêu Tôn càng thêm lo lắng. Anh nói với Nguyễn Kỳ, dù thế nào cũng phải tìm xuống tận đáy vực xem cho rõ ràng, cho dù Lục Đông Thâm có chết rồi, anh cũng phải cõng xác về.
Khi ra khỏi con đường bí mật, Nguyễn Kỳ không quan sát rõ tình hình dưới đáy vực, thế nên cô cũng không rõ Lục Đông Thâm và Tưởng Ly sống hết chết, hơn nữa cô và Tưởng Ly cũng coi như người quen, không có lý do gì để làm ngơ chuyện này.
Thế là, họ trượt dây xuống.
Đến tận đáy vực, họ cũng không nhìn thấy dấu vết của Lục Đông Thâm và Tưởng Ly.
Nguyễn Kỳ thầm thở phào.
Đáy vực là một bãi đất trống, dưới đất mọc đầy rêu xanh cỏ dại dày đặc, trong khoảng bán kính xung quanh cũng có một cây cổ thụ nhiều năm tuổi, im lặng bảo vệ cấm địa của người Tần Xuyên.
Lớp cỏ có dấu vết thứ gì bị lôi qua, rất mờ, không nhìn ra điểm bất thường. Nhiêu Tôn tìm thấy một vài dấu chân xung quanh, dấu giày không giống loại giày của Lục Đông Thâm hay của Tưởng Ly. Anh cố gắng nhớ ký lại tình cảnh Lục Đông Thâm và Tưởng Ly rơi xuống vực khi trước, chắc chắn là rơi thẳng, thậm chí trên vách động anh còn phát hiện con dao Phần Lan của Tưởng Ly, thế nên họ không thể giữa đường lạc đi đâu khác.
Không có dấu máu, không có đồ đạc nào để rơi...
Trái tim lơ lửng của Nhiêu Tôn cuối cùng mới có chút yên tâm.
Anh ngồi dưới đất rất lâu, cũng ngẩng đầu nhìn lên rất lâu rồi hỏi Nguyễn Kỳ: "Rơi từ một nơi cao như thế xuống lại không chết ư?"
Khi nói chuyện với Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn nhìn thẳng cô. Không nhìn không sao, vừa nhìn Nguyễn Kỳ đã phải nhịn cười rất khổ sở. Ban đầu anh ngây ra, sau đó phản ứng lại, lập tức quắc mắt: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy, có thể tập trung một chút không?"
Nếu Nhiêu Tôn không nói còn đỡ, vừa nói con bướm trên mặt lại sinh động như thật, giống như sắp đập cánh bay đi tới nơi. Gương mặt đang điển trai lại có chút khôi hài. Nguyễn Kỳ luôn tự cánh cảo bản thân trong lòng, dù thế nào cũng không được quá quan tâm tới khuôn mặt của Nhiêu Tôn, dù sao anh cũng là một người ưa sĩ diện, thật sự chọc cho anh điên lên, anh giết cô diệt khẩu không chừng.
Nhưng quả thực không thể nhịn nổi, nhất là lúc này khi Nhiêu Tôn "giở tính giở nết" một cách cực kỳ nghiêm túc.
Cô phì cười thành tiếng, chỉ hận không thể cười sằng sặc như heo bị chọc tiết.
Tiếng cười ấy của Nguyễn Kỳ quả thực khiến thể diện Nhiêu Tôn mất sạch. Anh tức giận cúi xuống túm lấy Nguyễn Kỳ. Anh chỉ định bắt cô im lặng, ai ngờ ra tay quá mạnh, Nguyễn Kỳ không đứng vững ngã ngồi xuống đất, kéo theo cả Nhiêu Tôn bổ nhào về phía trước, cả hai người đè lên nhau.
Ở khoảng cách gần như vậy, Nguyễn Kỳ càng nhìn rõ được khuôn mặt của Nhiêu Tôn, rõ tới từng lỗ chân lông. Huống hồ là con bướm trên mặt anh. Cô càng không nhịn được cười. Nhiêu Tôn phát rồ, giơ tay túm lấy vòng eo thon của cô: "Còn cười! Không được cười nữa!"
Càng không để cô cười, cô càng cười dữ dội.
Eo là chỗ cô nhột nhất, hành vi của Nhiêu Tôn không khác gì châm dầu vào lửa. Anh vừa túm lấy là cô ngứa ngáy tưởng chết, xoay qua xoay lại như con rắn. Cô xoay tới đâu Nhiêu Tôn đè chặt tới đó, dáng vẻ chèn ép mang tính uy hiếp. Cuối cùng, cả khuôn mặt tuấn tú ấy lơ lửng trên đầu cô, hai người dính sát vào nhau Anh cúi xuống, cô ngẩng lên, hai người cứ thế gần trong gang tấc.
Nguyễn Kỳ không cười nữa.
Ở khoảng cách quá gần, cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và hơi thở nóng rực của Nhiêu Tôn. Bỏ qua con bướm trên mặt, đôi mắt hoa đào hẹp dài và bờ môi hơi mím lại của anh, cả gương mặt toát lên một sức hấp dẫn đầy gợi cảm.
Cô thấy Nhiêu Tôn cũng không cười nữa.
Anh cứ thế chuyên chú nhìn cô, trong ánh mắt như chất chứa điều gì, giống như một dòng sông có sóng ngầm, từng chút từng chút tụ lại thành biển lớn. Rồi lại có ánh trăng đổ nghiêng xuống mặt biển, phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn. Là ánh mắt anh ngắm cô, hút hồn cô, kéo cô rơi vào tận đáy sâu đại dương không bờ không bến...
Về lý mà nói sinh lão bệnh tử là chuyện thường, nhưng một người chết rồi mà vẫn còn kinh động tới vu chúc của thôn thì cái chết của người này chắc chắn không đơn giản.
Nguyễn Kỳ luôn ngửi thấy một mùi bất thường. Sự bất thường ấy thúc giục cô cuối cùng tìm kiếm một sợi dây, ra khỏi mật đạo, từ bờ vực trượt xuống, thâm nhập vào trong vách động muốn tìm hiểu cặn kẽ.
Ai ngờ lại giáp mặt Nhiêu Tôn.
Trong ấn tượng của Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn là người nửa chính nửa tà, hành sự gàn dở, làm việc có thủ đoạn, nhưng không đến mức tàn độc thâm hiểm. Sau khi tụ họp với Nhiêu Tôn, cô cũng đã nhìn thấy người đàn ông trong động, bị Nhiêu Tôn đánh gần chết, khiến Nguyễn Kỳ nhìn mà thấp thỏm lo sợ.
Tuy rằng Nhiêu Tôn đã nói rõ thân phận của người đàn ông ấy, Nguyễn Kỳ cũng được biết đầu đuôi câu chuyện từ anh, nhưng vẫn cảm thấy trong cốt tủy của Nhiêu Tôn ẩn giấu một sự độc ác khiến người ta không khỏi rét run.
Phải làm sao để vào Tần Xuyên Nguyễn Kỳ biết rất rõ. Tốt nhất là đi thẳng qua con đường bí mật. Trượt từ trên vách núi xuống, cho dù có dây thì vẫn rất nguy hiểm.
Vấn đề là muốn vào mật đạo ắt phải là người Tần Xuyên, hơn nữa những cơ quan trong mật đạo hình như tộc trưởng Tần và những người đưa tang đều biết. Nói một cách khác, ra ngoài thì dễ, nhưng muốn trở lại vào trong thì khó.
Nguyễn Kỳ chưa thăm dò được cơ quan.
Cách trực tiếp nhất để cô và Nhiêu Tôn vào Tần Xuyên đành dựa vào sợi dây.
Đương nhiên, còn có thể moi tin tức từ người đàn ông kia.
Sau khi đánh xong, Nhiêu Tôn quyết định được ăn cả ngã về không. Anh nói với người đó: "Bây giờ tôi có hậu thuẫn rồi, dú có thể nào cũng vẫn ra được khỏi động. Nhưng anh thì không được, chỉ có thể ở đây chờ chết. Anh chết ở đây cũng chẳng sao nhưng kẻ thuê anh thì không nhẹ nhàng như vậy. Kiểu gì người Tần Xuyên cũng tới động. Tới lúc đó họ nhìn thấy một cái xác không phải người Tần Xuyên, anh đoán xem họ có điều tra chuyện này không?"
Người đàn ông kia cũng không ngốc. Khi thấy Nhiêu Tôn có khả năng rời đi, anh ta cũng biết đại cục đã định, bèn buột miệng nói ra cách thức liên hệ với đồng bọn.
Kế hoạch của họ quả đúng như những gì Nhiêu Tôn suy đoán. Một người mai phục trước, khi tìm được cơ hội trừ khử đối phương thì sẽ có đồng bọn tới ứng cứu. Cách thức liên lạc của họ là một bộ điện thoại được đặt làm riêng, chỉ dùng để liên lạc nhiệm vụ giữa đám lính đánh thuê, cũng có những ám ngũ riêng cố định giữa họ.
Rơi vào tình cảnh cá nằm trên thớt, người đó cũng không muốn chết ở đây, anh ta bèn gọi điện thoại cho đồng bọn.
Còn dự tính của Nhiêu Tôn là dù có bao nhiêu người anh cũng đều nghĩ mọi cách để giải quyết. Tình hình của Lục Đông Thâm và Hạ Trú giờ chưa rõ thế nào, một khi họ còn sống, thì đám lính đánh thuê kia cũng sẽ không tha cho họ. Bên này anh giết được đứa nào hay đứa ấy.
Chỉ có điều Nhiêu Tôn hoàn toàn không ngờ được, cuộc điện thoại kia khiến người ta không kịp phòng bị.
Giây phút cuộc gọi được kết nối thì di động đột ngột nổ tung.
Cũng không biết trên người người đó có gì, khoảnh khắc điện thoại nổ giống như dẫn theo cả một ống bom nhỏ vậy. Chỉ nghe bùm một tiếng, ngay sau đó ánh lửa bùng lên. Nói thì chậm thực chất rất nhanh, Nhiêu Tôn đột ngột kéo Nguyễn Kỳ lao ra ngoài động, bên trong động vang lene tiếng kêu điên dại của người kia.
Khi họ vào lại bên trong, người ấy đã chết cháy, xác đen xì lại một đám.
Bấy giờ họ mới hiểu, ngay từ ban đầu đã không có đồng bọn tới cứu anh ta, cho dù anh ta hoàn thành nhiệm vụ, thứ chờ đợi anh ta sẽ luôn là cái chết để hủy xác.
Rốt cuộc có bao nhiêu lính đánh thuê đột nhập vào thôn, Nhiêu Tôn không rõ, chỉ có điều việc thực hiện nhiệm vụ diệt khẩu kiểu này khiến Nhiêu Tôn càng thêm lo lắng. Anh nói với Nguyễn Kỳ, dù thế nào cũng phải tìm xuống tận đáy vực xem cho rõ ràng, cho dù Lục Đông Thâm có chết rồi, anh cũng phải cõng xác về.
Khi ra khỏi con đường bí mật, Nguyễn Kỳ không quan sát rõ tình hình dưới đáy vực, thế nên cô cũng không rõ Lục Đông Thâm và Tưởng Ly sống hết chết, hơn nữa cô và Tưởng Ly cũng coi như người quen, không có lý do gì để làm ngơ chuyện này.
Thế là, họ trượt dây xuống.
Đến tận đáy vực, họ cũng không nhìn thấy dấu vết của Lục Đông Thâm và Tưởng Ly.
Nguyễn Kỳ thầm thở phào.
Đáy vực là một bãi đất trống, dưới đất mọc đầy rêu xanh cỏ dại dày đặc, trong khoảng bán kính xung quanh cũng có một cây cổ thụ nhiều năm tuổi, im lặng bảo vệ cấm địa của người Tần Xuyên.
Lớp cỏ có dấu vết thứ gì bị lôi qua, rất mờ, không nhìn ra điểm bất thường. Nhiêu Tôn tìm thấy một vài dấu chân xung quanh, dấu giày không giống loại giày của Lục Đông Thâm hay của Tưởng Ly. Anh cố gắng nhớ ký lại tình cảnh Lục Đông Thâm và Tưởng Ly rơi xuống vực khi trước, chắc chắn là rơi thẳng, thậm chí trên vách động anh còn phát hiện con dao Phần Lan của Tưởng Ly, thế nên họ không thể giữa đường lạc đi đâu khác.
Không có dấu máu, không có đồ đạc nào để rơi...
Trái tim lơ lửng của Nhiêu Tôn cuối cùng mới có chút yên tâm.
Anh ngồi dưới đất rất lâu, cũng ngẩng đầu nhìn lên rất lâu rồi hỏi Nguyễn Kỳ: "Rơi từ một nơi cao như thế xuống lại không chết ư?"
Khi nói chuyện với Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn nhìn thẳng cô. Không nhìn không sao, vừa nhìn Nguyễn Kỳ đã phải nhịn cười rất khổ sở. Ban đầu anh ngây ra, sau đó phản ứng lại, lập tức quắc mắt: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy, có thể tập trung một chút không?"
Nếu Nhiêu Tôn không nói còn đỡ, vừa nói con bướm trên mặt lại sinh động như thật, giống như sắp đập cánh bay đi tới nơi. Gương mặt đang điển trai lại có chút khôi hài. Nguyễn Kỳ luôn tự cánh cảo bản thân trong lòng, dù thế nào cũng không được quá quan tâm tới khuôn mặt của Nhiêu Tôn, dù sao anh cũng là một người ưa sĩ diện, thật sự chọc cho anh điên lên, anh giết cô diệt khẩu không chừng.
Nhưng quả thực không thể nhịn nổi, nhất là lúc này khi Nhiêu Tôn "giở tính giở nết" một cách cực kỳ nghiêm túc.
Cô phì cười thành tiếng, chỉ hận không thể cười sằng sặc như heo bị chọc tiết.
Tiếng cười ấy của Nguyễn Kỳ quả thực khiến thể diện Nhiêu Tôn mất sạch. Anh tức giận cúi xuống túm lấy Nguyễn Kỳ. Anh chỉ định bắt cô im lặng, ai ngờ ra tay quá mạnh, Nguyễn Kỳ không đứng vững ngã ngồi xuống đất, kéo theo cả Nhiêu Tôn bổ nhào về phía trước, cả hai người đè lên nhau.
Ở khoảng cách gần như vậy, Nguyễn Kỳ càng nhìn rõ được khuôn mặt của Nhiêu Tôn, rõ tới từng lỗ chân lông. Huống hồ là con bướm trên mặt anh. Cô càng không nhịn được cười. Nhiêu Tôn phát rồ, giơ tay túm lấy vòng eo thon của cô: "Còn cười! Không được cười nữa!"
Càng không để cô cười, cô càng cười dữ dội.
Eo là chỗ cô nhột nhất, hành vi của Nhiêu Tôn không khác gì châm dầu vào lửa. Anh vừa túm lấy là cô ngứa ngáy tưởng chết, xoay qua xoay lại như con rắn. Cô xoay tới đâu Nhiêu Tôn đè chặt tới đó, dáng vẻ chèn ép mang tính uy hiếp. Cuối cùng, cả khuôn mặt tuấn tú ấy lơ lửng trên đầu cô, hai người dính sát vào nhau Anh cúi xuống, cô ngẩng lên, hai người cứ thế gần trong gang tấc.
Nguyễn Kỳ không cười nữa.
Ở khoảng cách quá gần, cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và hơi thở nóng rực của Nhiêu Tôn. Bỏ qua con bướm trên mặt, đôi mắt hoa đào hẹp dài và bờ môi hơi mím lại của anh, cả gương mặt toát lên một sức hấp dẫn đầy gợi cảm.
Cô thấy Nhiêu Tôn cũng không cười nữa.
Anh cứ thế chuyên chú nhìn cô, trong ánh mắt như chất chứa điều gì, giống như một dòng sông có sóng ngầm, từng chút từng chút tụ lại thành biển lớn. Rồi lại có ánh trăng đổ nghiêng xuống mặt biển, phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn. Là ánh mắt anh ngắm cô, hút hồn cô, kéo cô rơi vào tận đáy sâu đại dương không bờ không bến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.