Chương 494: Cao thủ ẩn mình
Ân Tầm
28/06/2019
Lục Đông Thâm gạt tay cô ra, trong ánh mắt chỉ còn những con sóng đen
tối của tình dục, có thể nuốt chửng người ta đến một mảnh xương cũng
không còn. Anh cúi đầu cắn lên cổ cô, mạnh mẽ như có phần trừng phạt
trong đó: "Chỉ cần cậu ta không giở trò lưu manh với em là được, với
người khác anh không lo được."
Tưởng Ly vừa ngứa vừa đau, liên tục rụt cổ lại né đòn công kích của anh: "Vậy bây giờ anh đang làm gì đây?"
Lục Đông Thâm giữ chặt mặt cô, nghiến răng: "Giở trò lưu manh với em!"
Tưởng Ly cảm thấy bây giờ anh giống như một con thú cuồng dã bị nhốt trong cũi, liên tục xông ra ngoài, hơi thở đủ làm bỏng người ta. Cô không nhịn được cười, anh thừa cơ hôn cô.
"Rầm rầm rầm!" Có người đập cửa.
Dòng nước xuân chất chứa nơi lồng ngực Tưởng Ly ngưng tụ đột ngột, cả người cô cứng đờ lại.
Lục Đông Thâm tỏ thái độ không vui, quay đầu ra gào lên với người ngoài cửa: "Ai?"
"Lục Đông Thâm, anh theo tôi vào trong thôn đi loanh quanh, làm quen địa hình!" Là giọng Nhiêu Tôn, uể oải lười biếng.
Lục Đông Thâm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Anh không đành lòng rời xa miền dịu dàng bên dưới, nhưng khổ nỗi ngoài kia còn một kẻ tọc mạch. Có lẽ thấy trong phòng mãi không có hồi đáp, Nhiêu Tôn lại bổ sung thêm một câu như quỷ đòi mạng: "Nhanh lên! Đừng có lề mề!"
Bàn tay Lục Đông Thâm giữ chặt vòng eo thon của Tưởng Ly, anh nghiến răng gằn từng câu từng chữ nói với cô: "Kiểu gì cũng có ngày anh chém chết cậu ta mới hả!"
Tưởng Ly đầu tiên ngây ra, sau đó thì phì cười.
***
Thím Tần sau khi sắp xếp xong cho bốn người nhóm Lục Đông Thâm thì đã về căn nhà cũ ngủ, dù sao thì đối với người Tần Xuyên mà nói, thời điểm giữa trưa như lúc này chính là nửa đêm của họ, có lẽ là lúc bình thường họ ngủ say nhất.
Phía sau nhà mới có một vườn rau rất rộng, Tưởng Ly chọn đại hai loại rau làm một bữa cơm rau đơn giản, bốn người họ ăn xong thì bắt đầu đi dạo trong thôn.
Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất cho việc đi thăm quan, họ sẽ không bị người dân đứng nhìn như những kẻ quái dị, chỉ cần đừng tùy tiện vào nhà ai, thì họ đi đâu cũng chẳng ai quan tâm.
Mặt trời lặn thì đi làm, mặt trời mọc thì đi ngủ, nghe thì chẳng có gì, nhưng đứng ở Tần Xuyên rồi mới cảm thấy không thoải mái, thậm chí ban ngày ban mặt luôn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Ngay cả một người đã từng đi qua không ít vùng hoang mạc quạnh vắng như Tưởng Ly cũng không thể thích ứng ngay được với sự yên ắng khi trời còn sáng bảnh như thế này.
Việc này cũng giống như nhắc đến phim kinh dị người ta thường nghĩ tới bóng đêm. Nhưng trên thực tế, sự đáng sợ ngay lúc mặt trời chói chang mới là đáng sợ thực sự. Cũng may họ đã biết điều này từ trước, nếu không ban ngày ban mặt không tìm thấy một chút hơi thở của sự sống thì đúng là rợn người.
Diện tích của toàn bộ Tần Xuyên không quá lớn, chưa đầy một tiếng đồng hồ, bốn người về cơ bản đã nắm bắt được tình hình chung của thôn.
Tất cả thôn đều mang họ Tần, trước mắt có 30 hộ sinh sống, số căn nhà là 100, được xây dựa núi. Trong thôn có một mảnh đất trống hình tròn, ở giữa xây một đài tế lễ, trên đài có cắm cờ tế. Đây là trung tâm của cả thôn Tần Xuyên, triển khai theo dạng hình quạt về hai phía Bắc Nam, tạo ra hình ảnh như một đôi cánh. Vì vậy người Tần Xuyên gọi trung tâm này là Phi Long đài. Trong thôn có một bức tường bao, ngăn cách nơi đây với mạch núi Tần Xuyên. Trước thôn có dãy tường bao hình cung dài khoảng trăm mét, có vẻ như dùng để bảo vệ sự kín đáo và riêng tư của Tần Xuyên.
Do sử dụng thói quen sinh hoạt ẩn cư khép kín thế nên cả thôn chỉ có đúng một con đường nhỏ dẫn ra ngoài chứ giao thông không phát triển như các thôn làng khác. Con đường duy nhất đó của Tần Xuyên thông tới Tịch Lĩnh, bình thường dùng để người dân dùng khi vào núi. Còn một khi cần treo quan tài, thì những người khiêng quan tài cũng đều đi đường núi để lên bờ vực.
Dưới chân Tịch Lĩnh không phải nơi sinh sống bao đời nay của người Tần Xuyên. Nếu theo tổ tiên mà Tần Vũ nhắc đến thì người Tần Xuyên chắc chắn sẽ không xuất hiện ở ngã ba Vân Nam, Quý Châu, Quảng Tây. Thời đại chiến loạn liên miên không dứt, cuối cùng người Tần Xuyên mới tới chân núi Tịch Lĩnh, đó cũng phải là thời điểm sau nhà Minh, đầu nhà Thanh rồi.
Kiến trúc là thứ dễ dàng thể hiện sự tồn tại của một thời đại nhất. Đa phần ở Tần Xuyên toàn là tứ hợp viện, tam hợp viện, chứ không có kiến trúc đặc biệt như các thôn làng vùng núi bên ngoài. Đẳng cấp của cửa vào cực kỳ nghiêm ngặt, cách thức điêu khắc hoa văn trên trụ cửa cũng tinh xảo, điêu khắc trên gạch, phủ điêu trên tường, nhà nhà đều có bích họa trên tường, tay nghệ của họa sỹ rất đặc sắc, câu đối có thể bắt gặp khắp mọi nơi.
Thi thoảng sẽ có nhà cao tầng, nhưng trên dưới cũng chỉ hai tầng, giống như căn nhà mới của thím Tần.
Ngoài nơi ở, người Tần Xuyên còn xây đình dừng chân, trà xá và kịch lầu. Đình dừng chân nằm ở nơi cao nhất, cột trụ sơn đỏ, tường gạch lưu ly, trên gạch có biểu tượng linh vật. Trong đình có bàn trúc ghế trúc, tạo hình đơn sơ, ngồi trong đó có thể phóng tầm mắt nhìn ngắm toàn bộ Tần Xuyên: Cảnh người dân đi lại, khu đất ruộng cày cấy, khu vườn trà trên núi, nơi nuôi tằm se tơ... Xa xa còn có những rừng trúc kéo dài như biển, gió thổi qua, những lá trúc như đang thì thầm trò chuyện.
Trà xá không lớn, nằm ngay bên cạnh kịch lầu, được xây bằng trúc, mùa đông ấm mùa hè mát. Người Tần Xuyên tự trồng trà, toàn là cây cổ, thế nên mùi trà thơm phức. Buổi tối mùa hè, nấu một ấm trà, gọi thêm vài ba người, vừa uống trà vừa nghe kịch, cũng là một thú vui.
Về loại hình của kịch thì họ không biết rõ, chỉ cảm thấy kịch lầu này được xây đâu ra đấy, vừa nhìn đã biết mang hơi hướng cổ phong.
Sau khi ngắm cả thôn, đám Tưởng Ly càng khẳng định người Tần Xuyên không những có nền tảng văn hóa dày dặn hơn nữa còn luôn tôn trọng và kế thừa mọi văn minh, tập tục và trình tự mà tổ tiên để lại bao đời nay. Tuy rằng là thôn làng nhưng họ thật sự như những cao thủ ẩn mình, tự có được niềm vui, lại có biết tôn trọng tập quán truyền thống và quy tắc của tổ tiên, một chút lạm quyền cũng không có.
Khi ngang qua từ đường, mấy vị bô lão vẫn còn đang thảo luận.
Từ cánh cửa sập một nửa thậm chí có thể nhìn thấy biểu cảm cực kỳ nghiêm nghị của họ.
Tưởng Ly chép miệng mấy tiếng, nói với Lục Đông Thâm: "Xem ra Tần Thiên Bảo cũng quan trọng như bí kíp vậy, khiến họ khó xử đến mức đó, đã bàn bạc lâu lắm rồi."
Lục Đông Thâm nhìn chằm chằm về phía phòng vách, đăm chiêu một lúc rồi nói: "Rồi họ sẽ thỏa hiệp thôi."
"Khẳng định chắc chắn vậy?" Tưởng Ly kinh ngạc.
"Bí kíp thì chết, người thì sống." Lục Đông Thâm chậm rãi nói: "Nếu chỉ vì một bí kíp mà khiến người vô tội mất mạng thì quan hệ giữa đám bô lão kia và tộc trưởng Tần sau này sẽ trở nên khủng hoảng, chưa biết chừng còn để lại nguy hiểm ngần, đám bô lão ấy không ngốc vậy đâu. Thêm nữa, chúng ta nhìn thấy quan tài và nghĩ người Tần Xuyên tàn độc. Nhưng thực ra họ rất tôn trọng sinh mạng, đồng thời có thể hy sinh thân mình cho người khác, giống như chồng của thím Tần. Nếu người Tần Xuyên sắt đá thì đã không kính trọng thím Tần như bây giờ."
Tưởng Ly gật đầu, cô nghĩ cũng không sai. Lục Đông Thâm là người từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu trong Lục Môn, việc suy đoán nhân tính với anh gần như là việc nằm lòng.
Bốn người họ đều không buồn ngủ, cộng thêm việc hiếm có cơ hội thăm thú thôn làng nên không ai định quay về ngủ bù cả.
Họ đi về phía đình dừng chân.
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn men theo đình dừng chân đi xa hơn, kiểm tra tình hình xung quanh. Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ đi lên đình, nhìn theo bóng họ từ trên cao.
Thật yên tĩnh.
Tưởng Ly cảm thấy cả đất trời dường như ngoài mấy vị bô lão đang bàn chuyện ra chỉ còn lại họ vẫn thức vậy.
Xung quanh không một tiếng động, thậm chí cả tiếng chim cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió bay qua trụ cột của đình, phả vào mặt nhẹ nhàng, như bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ.
Nguyễn Kỳ thở dài: "Chỗ này cứ như bị dừng hình rồi vậy." Cô ấy nằm bò ra bàn trúc, uể oải...
Tưởng Ly vừa ngứa vừa đau, liên tục rụt cổ lại né đòn công kích của anh: "Vậy bây giờ anh đang làm gì đây?"
Lục Đông Thâm giữ chặt mặt cô, nghiến răng: "Giở trò lưu manh với em!"
Tưởng Ly cảm thấy bây giờ anh giống như một con thú cuồng dã bị nhốt trong cũi, liên tục xông ra ngoài, hơi thở đủ làm bỏng người ta. Cô không nhịn được cười, anh thừa cơ hôn cô.
"Rầm rầm rầm!" Có người đập cửa.
Dòng nước xuân chất chứa nơi lồng ngực Tưởng Ly ngưng tụ đột ngột, cả người cô cứng đờ lại.
Lục Đông Thâm tỏ thái độ không vui, quay đầu ra gào lên với người ngoài cửa: "Ai?"
"Lục Đông Thâm, anh theo tôi vào trong thôn đi loanh quanh, làm quen địa hình!" Là giọng Nhiêu Tôn, uể oải lười biếng.
Lục Đông Thâm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Anh không đành lòng rời xa miền dịu dàng bên dưới, nhưng khổ nỗi ngoài kia còn một kẻ tọc mạch. Có lẽ thấy trong phòng mãi không có hồi đáp, Nhiêu Tôn lại bổ sung thêm một câu như quỷ đòi mạng: "Nhanh lên! Đừng có lề mề!"
Bàn tay Lục Đông Thâm giữ chặt vòng eo thon của Tưởng Ly, anh nghiến răng gằn từng câu từng chữ nói với cô: "Kiểu gì cũng có ngày anh chém chết cậu ta mới hả!"
Tưởng Ly đầu tiên ngây ra, sau đó thì phì cười.
***
Thím Tần sau khi sắp xếp xong cho bốn người nhóm Lục Đông Thâm thì đã về căn nhà cũ ngủ, dù sao thì đối với người Tần Xuyên mà nói, thời điểm giữa trưa như lúc này chính là nửa đêm của họ, có lẽ là lúc bình thường họ ngủ say nhất.
Phía sau nhà mới có một vườn rau rất rộng, Tưởng Ly chọn đại hai loại rau làm một bữa cơm rau đơn giản, bốn người họ ăn xong thì bắt đầu đi dạo trong thôn.
Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất cho việc đi thăm quan, họ sẽ không bị người dân đứng nhìn như những kẻ quái dị, chỉ cần đừng tùy tiện vào nhà ai, thì họ đi đâu cũng chẳng ai quan tâm.
Mặt trời lặn thì đi làm, mặt trời mọc thì đi ngủ, nghe thì chẳng có gì, nhưng đứng ở Tần Xuyên rồi mới cảm thấy không thoải mái, thậm chí ban ngày ban mặt luôn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Ngay cả một người đã từng đi qua không ít vùng hoang mạc quạnh vắng như Tưởng Ly cũng không thể thích ứng ngay được với sự yên ắng khi trời còn sáng bảnh như thế này.
Việc này cũng giống như nhắc đến phim kinh dị người ta thường nghĩ tới bóng đêm. Nhưng trên thực tế, sự đáng sợ ngay lúc mặt trời chói chang mới là đáng sợ thực sự. Cũng may họ đã biết điều này từ trước, nếu không ban ngày ban mặt không tìm thấy một chút hơi thở của sự sống thì đúng là rợn người.
Diện tích của toàn bộ Tần Xuyên không quá lớn, chưa đầy một tiếng đồng hồ, bốn người về cơ bản đã nắm bắt được tình hình chung của thôn.
Tất cả thôn đều mang họ Tần, trước mắt có 30 hộ sinh sống, số căn nhà là 100, được xây dựa núi. Trong thôn có một mảnh đất trống hình tròn, ở giữa xây một đài tế lễ, trên đài có cắm cờ tế. Đây là trung tâm của cả thôn Tần Xuyên, triển khai theo dạng hình quạt về hai phía Bắc Nam, tạo ra hình ảnh như một đôi cánh. Vì vậy người Tần Xuyên gọi trung tâm này là Phi Long đài. Trong thôn có một bức tường bao, ngăn cách nơi đây với mạch núi Tần Xuyên. Trước thôn có dãy tường bao hình cung dài khoảng trăm mét, có vẻ như dùng để bảo vệ sự kín đáo và riêng tư của Tần Xuyên.
Do sử dụng thói quen sinh hoạt ẩn cư khép kín thế nên cả thôn chỉ có đúng một con đường nhỏ dẫn ra ngoài chứ giao thông không phát triển như các thôn làng khác. Con đường duy nhất đó của Tần Xuyên thông tới Tịch Lĩnh, bình thường dùng để người dân dùng khi vào núi. Còn một khi cần treo quan tài, thì những người khiêng quan tài cũng đều đi đường núi để lên bờ vực.
Dưới chân Tịch Lĩnh không phải nơi sinh sống bao đời nay của người Tần Xuyên. Nếu theo tổ tiên mà Tần Vũ nhắc đến thì người Tần Xuyên chắc chắn sẽ không xuất hiện ở ngã ba Vân Nam, Quý Châu, Quảng Tây. Thời đại chiến loạn liên miên không dứt, cuối cùng người Tần Xuyên mới tới chân núi Tịch Lĩnh, đó cũng phải là thời điểm sau nhà Minh, đầu nhà Thanh rồi.
Kiến trúc là thứ dễ dàng thể hiện sự tồn tại của một thời đại nhất. Đa phần ở Tần Xuyên toàn là tứ hợp viện, tam hợp viện, chứ không có kiến trúc đặc biệt như các thôn làng vùng núi bên ngoài. Đẳng cấp của cửa vào cực kỳ nghiêm ngặt, cách thức điêu khắc hoa văn trên trụ cửa cũng tinh xảo, điêu khắc trên gạch, phủ điêu trên tường, nhà nhà đều có bích họa trên tường, tay nghệ của họa sỹ rất đặc sắc, câu đối có thể bắt gặp khắp mọi nơi.
Thi thoảng sẽ có nhà cao tầng, nhưng trên dưới cũng chỉ hai tầng, giống như căn nhà mới của thím Tần.
Ngoài nơi ở, người Tần Xuyên còn xây đình dừng chân, trà xá và kịch lầu. Đình dừng chân nằm ở nơi cao nhất, cột trụ sơn đỏ, tường gạch lưu ly, trên gạch có biểu tượng linh vật. Trong đình có bàn trúc ghế trúc, tạo hình đơn sơ, ngồi trong đó có thể phóng tầm mắt nhìn ngắm toàn bộ Tần Xuyên: Cảnh người dân đi lại, khu đất ruộng cày cấy, khu vườn trà trên núi, nơi nuôi tằm se tơ... Xa xa còn có những rừng trúc kéo dài như biển, gió thổi qua, những lá trúc như đang thì thầm trò chuyện.
Trà xá không lớn, nằm ngay bên cạnh kịch lầu, được xây bằng trúc, mùa đông ấm mùa hè mát. Người Tần Xuyên tự trồng trà, toàn là cây cổ, thế nên mùi trà thơm phức. Buổi tối mùa hè, nấu một ấm trà, gọi thêm vài ba người, vừa uống trà vừa nghe kịch, cũng là một thú vui.
Về loại hình của kịch thì họ không biết rõ, chỉ cảm thấy kịch lầu này được xây đâu ra đấy, vừa nhìn đã biết mang hơi hướng cổ phong.
Sau khi ngắm cả thôn, đám Tưởng Ly càng khẳng định người Tần Xuyên không những có nền tảng văn hóa dày dặn hơn nữa còn luôn tôn trọng và kế thừa mọi văn minh, tập tục và trình tự mà tổ tiên để lại bao đời nay. Tuy rằng là thôn làng nhưng họ thật sự như những cao thủ ẩn mình, tự có được niềm vui, lại có biết tôn trọng tập quán truyền thống và quy tắc của tổ tiên, một chút lạm quyền cũng không có.
Khi ngang qua từ đường, mấy vị bô lão vẫn còn đang thảo luận.
Từ cánh cửa sập một nửa thậm chí có thể nhìn thấy biểu cảm cực kỳ nghiêm nghị của họ.
Tưởng Ly chép miệng mấy tiếng, nói với Lục Đông Thâm: "Xem ra Tần Thiên Bảo cũng quan trọng như bí kíp vậy, khiến họ khó xử đến mức đó, đã bàn bạc lâu lắm rồi."
Lục Đông Thâm nhìn chằm chằm về phía phòng vách, đăm chiêu một lúc rồi nói: "Rồi họ sẽ thỏa hiệp thôi."
"Khẳng định chắc chắn vậy?" Tưởng Ly kinh ngạc.
"Bí kíp thì chết, người thì sống." Lục Đông Thâm chậm rãi nói: "Nếu chỉ vì một bí kíp mà khiến người vô tội mất mạng thì quan hệ giữa đám bô lão kia và tộc trưởng Tần sau này sẽ trở nên khủng hoảng, chưa biết chừng còn để lại nguy hiểm ngần, đám bô lão ấy không ngốc vậy đâu. Thêm nữa, chúng ta nhìn thấy quan tài và nghĩ người Tần Xuyên tàn độc. Nhưng thực ra họ rất tôn trọng sinh mạng, đồng thời có thể hy sinh thân mình cho người khác, giống như chồng của thím Tần. Nếu người Tần Xuyên sắt đá thì đã không kính trọng thím Tần như bây giờ."
Tưởng Ly gật đầu, cô nghĩ cũng không sai. Lục Đông Thâm là người từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu trong Lục Môn, việc suy đoán nhân tính với anh gần như là việc nằm lòng.
Bốn người họ đều không buồn ngủ, cộng thêm việc hiếm có cơ hội thăm thú thôn làng nên không ai định quay về ngủ bù cả.
Họ đi về phía đình dừng chân.
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn men theo đình dừng chân đi xa hơn, kiểm tra tình hình xung quanh. Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ đi lên đình, nhìn theo bóng họ từ trên cao.
Thật yên tĩnh.
Tưởng Ly cảm thấy cả đất trời dường như ngoài mấy vị bô lão đang bàn chuyện ra chỉ còn lại họ vẫn thức vậy.
Xung quanh không một tiếng động, thậm chí cả tiếng chim cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió bay qua trụ cột của đình, phả vào mặt nhẹ nhàng, như bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ.
Nguyễn Kỳ thở dài: "Chỗ này cứ như bị dừng hình rồi vậy." Cô ấy nằm bò ra bàn trúc, uể oải...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.