Chương 261: Cậu phải để cho cô ấy càn quấy
Ân Tầm
22/10/2018
Trong cơn phong ba này, ai cũng muốn làm người đứng xem kịch, nhưng tiếc rằng ai cũng trở thành nhân vật trong câu chuyện này.
Trở về Bắc Kinh, họ trở lại với guồng quay bận rộn.
Vết mẩn trên người Casa đã dịu hơn, câu chuyện tại khách sạn Skyline Hồng Kông cũng coi như đã kết thúc. Hạ Trú nghe quản gia báo cáo lại, tuy rằng tiểu thư Casa tính tình có phần kiêu ngạo nhưng rất hợp tác trong quá trình trị liệu mùi hương. Đương nhiên, vốn dĩ việc theo dõi tình trạng của Casa thuộc về Hạ Trú nhưng cô nhỏ nhen, cứ nghĩ tới việc Casa đã từng dòm ngó Lục Đông Thâm, thế nên đã giao toàn quyền cho quản gia.
Nhưng trước khi rời đi, Casa lại đánh giá rất cao về khách sạn Skyline. Hạ Trú đã từng nghĩ tám, chín phần là vì cô ta có thiện cảm với Lục Đông Thâm, cho tới khi Casa kéo tay cô và nói: Cô Hạ này, quyết định của tôi vẫn luôn có hiệu lực với cô. Đương nhiên, không phải tôi ép cô làm những việc cô không thích, mà vì tôi thật sự cần một nhà tạo hương có chủ kiến.
Ngay sau đó, Hạ Trú đã chột dạ cảm thấy thật ra con người Casa cũng tốt đấy chứ, vừa xinh đẹp vừa rộng lượng.
Dĩ nhiên, chuyện của Casa xứng đáng trở thành một nguy cơ trong quản lý khách sạn, hơn nữa lúc đó lại nhắm thẳng vào mặt quản lý mùi hương trong không gian khách sạn. Thế nên với tư cách là người chịu trách nhiệm của khách sạn, vừa về tới Bắc Kinh, Lục Đông Thâm đã phải soạn một email gửi cho tổng bộ, trình bày tỉ mỉ chi tiết về sự việc lần này.
Khi ngồi viết email đó, Lục Đông Thâm đang ở nhà, ngoài cửa sổ phòng làm việc cảnh đêm rực rỡ.
Bắc Kinh đã gần tới trung tuần tháng Bảy, giống như một lò hấp bánh khổng lồ. Cho dù trời đã tối nhưng nhiệt độ không khí vẫn cứ xấp xỉ trên dưới ba mươi độ. Giả sử có một hôm nhiệt độ xuống được hai mươi tám độ thì đó đã được coi là một ngày mát mẻ rồi. Nhiệt độ trong nhà rất ổn định, có làn gió nhẹ nhàng di chuyển, sẽ khiến người ta hiểu lầm là đêm mùa xuân.
Hạ Trú đã ở Thương Lăng suốt ba năm, từ lâu đã không còn quen với mùa hạ Bắc Kinh, cứ chốc chốc cô lại muốn mở cửa sổ. Kết quả, nguyện vọng của cô có lẽ cũng đã bị những đợt khí nóng hầm hập ở bên ngoài thiêu cháy rụi, cuối cùng cô đành ngồi nghĩ cách trong phòng. Cô bỏ thêm một số mùi hương như rêu trắng, gồ sồi, trộn lẫn với tử đinh hương tối mùa xuân và trầm hương đọng nước. Mỗi một loại mùi đều được lấy vừa đủ lượng, làm loãng mùi ra. Nói theo lời của cô thì cảm giác này sẽ khiến người ta liên tưởng tới việc đi dạo trong rừng cây cao su ở Piemonte*, mùi hương nồng nàn, khi hít vào thật sâu sẽ chỉ cảm thấy thanh mát, bớt khô.
*Piemonte là một trong 20 vùng của Ý. Diện tích vùng này là 25.399 km² với dân số khoảng 4,4 triệu người. Thủ phủ là thành phố Torino.
Đối với việc cô “giày vò” căn nhà, Lục Đông Thâm cưng chiều vô điều kiện, chỉ cần cô vui vẻ, anh thế nào cũng xong.
Sau khi Hạ Trú tắm rửa xong, cô bèn quấn chiếc khăn tắm lên người, uể oải dựa vào lưng Lục Đông Thâm, hai cánh tay như hai sợi dây leo lủng lẳng trước ngực anh: “Hình ảnh giây phút này có giống nữ quỷ trong Lan Nhược Tự* có mưu đồ quyến rũ chàng thư sinh đứng đắn không?”
*Ngôi chùa trong bộ phim “Thiện nữ u hồn”.
Bàn tay gõ phím của Lục Đông Thâm không hề dừng lại, anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và nói: “Điều kiện tiên quyết để giữ vững sự đứng đắn là em phải ngồi vào lòng anh trước thì mới biết liệu anh có sờ mó lung tung không?”
Hạ Trú tươi cười níu lấy cổ anh: “Lúc Thâm ca không nói không cười, làm gì có ai dám ngồi lên đùi anh chứ?”
Lục Đông Thâm bị cô chọc cười: “Còn có chuyện em không dám làm cơ à?”
Hạ Trú mím môi cười khẽ, đúng lúc đọc được những gì anh viết trong email. Anh ôm hết trách nhiệm về mình, đồng thời lên tiếng nói rằng nguy cơ lần này có thể được giải quyết thuận lợi đều là nhờ những phán đoán chuyên nghiệp và thái độ kiên quyết của giám đốc Hạ. Đôi tay mảnh khảnh ấy gõ ra từng câu tiếng Anh đều là những lời khen ngợi dành cho cô, việc này khiến Hạ Trú sửng sốt vô cùng: “Em không hề biết trong từ điển cuộc đời anh hóa ra cũng có nhiều vốn từ ngợi khen đến vậy đấy.”
Lục Đông Thâm không ngước mắt lên, sau khi gõ xong câu cuối cùng anh gửi đồng loạt cho các thành viên trong Hội đồng quản trị rồi nói: “Chứng tỏ anh và em còn cần phải tìm hiểu nhau nhiều.”
Hạ Trú nghiêng đầu nhìn anh: “Sao em cứ cảm thấy câu nói này của anh không có ý tốt đẹp thế nhỉ?”
Lục Đông Thâm thẳng thừng tắt máy tính, vươn tay kéo cô vào lòng. Cô bật cười: “Anh làm gì đấy?”
“Để anh dạy anh em thế nào là ‘tìm hiểu’.” Lục Đông Thâm cười xấu xa.
Hạ Trú đang định dùng “Vô ảnh chưởng” đối phó với anh thì di động trên bàn đổ chuông, là Cảnh Ninh gọi tới. Hạ Trú bĩu môi: “Khả năng của trợ lý Hứa càng ngày càng kém đấy.”
Lục Đông Thâm mỉm cười nhận máy.
Đầu kia nói rất ngắn gọn, Hạ Trú loáng thoáng nghe thấy tên của Thai Quốc Cường.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Đông Thâm cũng không giấu cô: “Thai Quốc Cường xin được gặp Hà Tư Nghi.”
Hạ Trú đăm chiêu: “Có lẽ vẫn còn chuyện mà chúng ta chưa biết.”
Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát: “Trong cơn phong ba này, ai cũng muốn làm người đứng xem kịch, nhưng tiếc rằng ai cũng trở thành nhân vật trong câu chuyện này.”
***
Sáng sớm hôm sau, Hạ Trú bị Lục Đông Thâm xách dậy tới công ty họp.
Hạ Trú chịu không nổi chính là ngồi họp sáng sớm ra. Cô ngáp vặt liên tục, nhưng Lục Đông Thâm ngồi ngay giữa bàn coi như không thấy, vẫn nghiêm chỉnh ngồi.
Từng nội dung của buổi họp lướt qua, đại khái đều liên quan tới các cửa hàng đại lý của thương hiệu H và loại nước hoa phiên bản giới hạn sắp có mặt tại thị trường Trung Quốc. Trong các hạng mục công việc này, Hạ Trú là người phụ trách chính, thế nên dù buồn ngủ hơn nữa cô cũng không dám chểnh mảng. Cô cùng phòng thị trường, phòng kinh doanh lần lượt báo cáo với Lục Đông Thâm.
Vì chuyện của Thương Xuyên, thương hiệu H đã bị ảnh hưởng, việc quảng bá sản phẩm mới cùng bị lùi lại, bây giờ mọi việc coi như đã tạm ổn, thế nên các bộ phận cũng bắt đầu khẩn trương tăng tốc.
Quá nửa ngày, họ đều ngồi báo cáo công việc.
Sau khi các nội dung liên quan đến sản phẩm mới đã xong, Hạ Trú coi như cũng thở phào nhẹ nhõm. Việc báo cáo của cô tạm xong, cô bắt đầu chống cằm ngồi ngắm dáng vẻ Lục Đông Thâm khi họp. Ánh mắt cô di chuyển dần từ đôi mày của anh xuống đến cà vạt, sau đó từ chiếc cúc áo nghiêm chỉnh lại tưởng tượng xa xôi tới lồng ngực anh, những tiếng báo cáo bên tai chuyển hết thành tiếng thở khàn đặc của anh tối qua.
Đang trong lúc mơ mộng, Lục Đông Thâm bỗng tuyên bố cho mọi người tạm nghỉ giữa giờ. Hạ Trú bất ngờ đối diện với ánh mắt Lục Đông Thâm phóng tới, với một nụ cười hờ hững mang ý tứ sâu xa.
Đợi tới lúc phòng trà nước đã vãn người, Hạ Trú mới rảo bước đi tới. Đang định vào cửa thì cô nghe thấy tiếng của Dương Viễn.
“Casa đưa ra đề nghị thay đổi mùi hương trong phòng, Hạ Trú kiên quyết phản đối, với sự chuyên nghiệp của cô ấy, lúc đó cậu tin tưởng cô ấy không có gì là sai. Nhưng cậu lại lựa chọn đứng về phía Casa. Ngoài việc muốn Hạ Trú tránh được những phong ba sau chuyện này ra, cậu còn mục đích khác đúng không?”
“Cậu định nói gì?” Là tiếng Lục Đông Thâm.
Dương Viễn cười hờ hờ: “Tôi thấy là vì cậu cho rằng Casa đã gây khó dễ cho Hạ Trú, thế nên cố tình khiến cô ta chịu thiệt. Với thủ đoạn làm việc của cậu, Casa vốn không cần phải chịu khổ thêm lần nữa.”
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ có tiếng máy xay café đang chạy.
“Bị tôi đoán trúng rồi chứ gì?” Dương Viễn hừ một tiếng: “Lục Đông Thâm, Casa là vương thất đó.”
“Vương thất thì làm sao?” Lục Đông Thâm hờ hững nói: “Vấn đề nằm trên cơ thể Casa, cô ta đáng phải nhận bài học, không liên quan tới việc cô ta có phải vương thất hay không.”
Dương Viễn nghẹn lời: “Được rồi, không nói Casa nữa, chúng ta nói tới thái độ ban nãy của Hạ Trú đi!”
“Cô ấy lại làm gì cậu rồi?”
“Cô ấy không làm gì tôi cả, chỉ là tôi không chấp nhận được cái vẻ dở sống dở chết của cô ấy lúc họp thôi.”
Lục Đông Thâm cười hỏi: “Cô ấy có làm lỡ dở việc báo cáo không?”
“Việc này thì không…”
“Công việc bình thường của cô ấy có sơ suất gì không?”
“… Cũng không.”
“Vậy cậu cứ soi mói mấy tật xấu nhỏ nhặt của cô ấy làm gì?” Lục Đông Thâm chưa khiến người ta nghẹn chết chưa thôi: “Chỉ vì lần đó cô ấy chặn cậu trong nhà vệ sinh, thế nên cậu vẫn không bỏ qua được à?”
“Này Lục Đông Thâm, tôi đang có lòng tốt khuyên cậu thôi, cậu cãi lại tôi đấy à? Cứ chiều đi! Cậu chiều cô ấy đến chết đi! Rồi sẽ có một ngày cô ấy bị cậu chiều đến càn quấy.”
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng đáp trả một câu: “Muốn khiến một cô gái quan tâm tới cậu, cậu phải để cho cô ấy càn quấy.”
Lúc Dương Viễn đi ra khỏi phòng trà nước bỗng nghe thấy có người ho khẽ, là tiếng ho cố tình.
Anh ấy quay đầu sang nhìn thì thấy Hạ Trú đang khoanh tay trước ngực nghiêng người dựa vào tường, dáng vẻ bắng nhắng. Dương Viễn sững người, nghĩ tới chuyện những lời ban nãy mình nói đã bị cô nghe gần hết, anh ấy tỏ vẻ ngượng ngập.
Hạ Trú cười khẩy: “Phó tổng giám đốc Dương này, nghe nói văn phòng anh mới đổi sofa, đặt làm riêng từ một người thợ nổi tiếng thế giới, rồi lại vất vả chuyển từ nước ngoài về đây, quý giá lắm đúng không?”
“Cô lại định làm gì?” Dương Viễn nhìn cô với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Hạ Trú liếc xéo anh ấy: “Có gì đâu, tôi bỗng dưng rất muốn thử chọc vào cái lỗ trên một chiếc sofa được làm thủ công xem cảm nhận có gì khác biệt không.”
Dương Viễn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi Hạ Trú đi vào phòng trà nước, Lục Đông Thâm đang nhàn nhã đứng dựa vào bệ bếp uống café. Tách café đen nồng đậm, ngửi mùi thôi đã thấy rất đắng rồi.
“Cái miệng của Dương Viễn thật ngứa đòn.” Hạ Trú cầm một chiếc cốc tiến tới: “Một người như vậy sao có thể lên tới chức Phó tổng giám đốc của cả một tập đoàn chứ, đáng nhẽ phải ra lề đường làm việc.”
Lục Đông Thâm ngậm cười, tay trái vắt ngang trước ngực ôm cánh tay phải, tay phải cầm tách café: “Mắt nhìn người của Hạ cô nương quả là cao cường, người thường không thể lọt vào mắt xanh.”
Hạ Trú ấn máy pha café, rồi thò đầu ngó ra ngoài, chắc là không còn ai vào nữa. Bấy giờ cô mới chủ động tiến lên ôm eo Lục Đông Thâm: “Nửa sau buổi họp em không tham gia nữa nhé?”
Lục Đông Thâm sợ tách café làm bỏng cô, bèn đặt nó xuống, rồi có vẻ suy nghĩ: “Nội dung nửa sau buổi họp liên quan đến Bất động sản Hằng Đại và việc khai thác dự án Trường Hồ, em không muốn tham gia thì thôi.”
Sống lưng Hạ Trú chợt cứng đờ. Bất động sản Hằng Đại và dự án Trường Hồ? Đã đi vào thảo luận bàn bạc nhanh vậy sao?
“Em sao thế?” Lục Đông Thâm cười hỏi.
“Không sao, chỉ là bỗng dưng anh dễ dãi quá khiến em chưa kịp phản ứng.” Hạ Trú thầm nghĩ, chứng tỏ Thai Quốc Cường đã thỏa hiệp rồi? Làm ăn kinh doanh quả nhiên là đầy thủ đoạn.
Lục Đông Thâm xoa đầu cô: “Thời kỳ đầu của hai dự án này đích thực không dính líu tới lĩnh vực của em, ép em ở lại trong phòng họp, em chỉ còn việc ngẩn người, ngáp ngủ và suy nghĩ luyên thuyên về anh thôi.”
Hạ Trú xị mặt: “Con mắt nào của anh thấy em suy nghĩ lung tung về anh?”
“Cả hai con mắt.” Lục Đông Thâm cười thầm rồi giơ tay xem giờ: “Thôi, đến giờ họp rồi.”
Hạ Trú buông anh ra.
“Đợi anh lát cùng đi ăn.”
“Ừm.”
Khi đi ra đến gần cửa, Lục Đông Thâm lại quay ngược về, đặt tay ra sau gáy cô, hơi dùng sức để cô ngẩng lên. Anh cúi xuống hôn cô. Trong lúc môi lưỡi giao hòa, anh lẩm bẩm: “Anh cũng vậy.” Sau đó anh rời khỏi môi cô, tiện thể cầm theo tách café mình vừa uống rồi quay người rời đi.
Hạ Trú ngẩn người rất lâu. Anh cũng vậy? Cũng vậy cái gì cơ?
Cô bất chợt nhớ ra: Suy nghĩ lung tung.
Vành tai nóng rực lên.
Quả nhiên là lưu manh y như cô mà.
Cô cầm tách café lên, còn chưa kịp uống thì chuông di động đã kêu vang.
Là một số máy lạ.
Nhưng Hạ Trú nhìn có vẻ quen quen. Cô bắt máy, không ngờ đó là Thai Quốc Cường.
“Pháp sư, tôi cần gặp cô một lần.”
***
Trước khi Thai Quốc Cường gặp Hạ Trú, đúng là ông ta đã tới gặp Hà Tư Nghi, ở trại tạm giam.
Thai Nghiệp Phàm không yên tâm về sức khỏe của Thai Quốc Cường nên đích thân đi theo, đi cùng còn có nhân viên bệnh viện. Nhưng tới trại tạm giam rồi, Thai Quốc Cường bảo họ ở ngoài hết, để mình gặp riêng Hà Tư Nghi.
Hà Tư Nghi dường như đã già đi rất nhiều, tiều tụy hơn rất nhiều, cũng không còn nét rạng rỡ ngày trước. Nhưng bà ta không hề luộm thuộm, vẫn rất chỉnh tề. Chỉ là sau khi nhìn thấy Thai Quốc Cường, mọi ân ái mà bà ta từng thể hiện cho mọi người thấy đều hóa thành ảo ảnh, trong ánh mắt bà ta chỉ còn hận thù và đau đớn.
Thai Quốc Cường rất tiều tụy, đến tận trại tạm giam một chuyến đối với ông ta mà nói đã vượt quá sức chịu đựng của cơ thể rồi, huống hồ ông ta còn phải đối mặt với quá khứ trước kia. Ông ta vào thẳng vấn đề: “Hà Tư Nghi, năm xưa chính bà lừa tôi nói rằng Nguyễn Anh đã chết, quả nhiên độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.”
Hà Tư Nghi cười khẩy: “Nguyễn Anh… Tôi hận sao bà ta không chết thật đi. Nếu có thể, năm đó đáng lẽ người bố tôi tìm thấy phải là bà ta rồi trừ khử tận gốc!”
“Bà là đồ ác phụ!”
“Tôi ác độc cỡ nào sao ác được bằng ông?” Hà Tư Nghi nhìn ông ta chằm chằm, không có chút tình cảm nào trong ánh mắt, giống như trong đó giấu một lưỡi dao, chỉ muốn băm vằm ông ta thành ngàn mảnh: “Đừng tưởng tôi sẽ tin rằng cái chết của bố tôi chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Ông lợi dụng tiền tài và quyền thế của nhà họ Hà để leo lên từng bước một. Cuối cùng vì muốn chiếm toàn bộ tài sản của nhà họ Hà, ông đã giết chết bố tôi. Phải, tôi không có chứng cứ tố cáo ông, nhưng tôi quá hiểu con người ông rồi. Ông âm mưu quỷ quyệt, nham hiểm bỉ ổi, vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, ông sẽ không được chết tử tế đâu. À đúng rồi, ông cũng sắp chết rồi.” Nói tới đây, bà ta bật cười, nụ cười khiến người ta lạnh gáy.
Người đàn ông trước mặt này là người bà ta đã yêu nửa cuộc đời cũng là người bà ta hận nốt nửa cuộc đời còn lại.
Hà Tư Nghi cho rằng Ngô Trùng thỏa hiệp là vì chấp nhận thực tại, dẫu sao thì đứng trước tiền đồ và tình yêu, ông ta đã từ bỏ thứ sau. Ngẫm kỹ lại, Ngô Trùng đích thực là một nhân tài kinh doanh bị sự nghiệp diễn xuất làm lở dỡ, sau khi trở thành Thai Quốc Cường đã phát triển rất thuận buồm xuôi gió. Nhưng từ đầu tới cuối ông ta vẫn không thể từ bỏ Nguyễn Anh, ông ta đã giấu Hà Tư Nghi cố gắng đi tìm tung tích Nguyễn Anh. Chuyện này cuối cùng bị Hà Chí Siêu phát hiện, trong lúc phẫn nộ ông ta đã nảy sinh ý định giết người.
Đó là một ngày mưa gió não nề, Hà Tư Nghi hét lên trong nước mắt với Ngô Trùng đang say khướt: Anh hãy từ bỏ đi, Nguyễn Anh chết rồi! Ngô Trùng, anh nhớ kỹ cho tôi, bây giờ mọi thứ của anh đều do nhà họ Hà mà có, anh đừng có hồ đồ! Nếu không anh sẽ mất trắng!
Kể từ ngày đó, Ngô Trùng không bao giờ nhắc tới Nguyễn Anh nữa. Cũng kể từ ngày đó, thế lực của Hà Chí Siêu trong tập đoàn từ từ bị Ngô Trùng lũng đoạn. Hà Tư Nghi đã từng tận mắt chứng kiến ông ta và bố mình cãi vã trong phòng. Ngô Trùng không còn vẻ thư sinh thường ngày mà túm cổ áo Hà Chí Siêu, hung hãn nói: Ông nghĩ xem, giờ ông lấy gì để đấu với tôi?
Lúc đó Hà Tư Nghi không biết đã xảy ra chuyện gì. Bà ta không tham gia vào những chuyện làm ăn, chỉ biết rõ vị thế của chồng mình mỗi ngày một phát trong Hội đồng quản trị, sau khi thấy cảnh ấy, bà ta cũng nơm nớp lo sợ. Chẳng mấy chốc thi thể Hà Chí Siêu bị người ta phát hiện. Cảnh sát đưa ra kết luận, Hà Chí Siêu gặp tai nạn vì lái xe khi say rượu.
Nhưng Hà Tư Nghi hiểu rõ bố mình nhất. Ông khởi nghiệp từ xã hội đen, hồi trẻ đã đánh đánh giết giết mà sống đến bây giờ. Càng tới ngày gần đất xa trời ông càng sợ bị trả thù, cho dù đã ra nước ngoài định cư nhiều năm, thế nên Hà Chí Siêu cũng đã cai rượu lâu lắm rồi.
Cái chết của Hà Chí Siêu không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của việc bị sát hại. Vị trí Chủ tịch bị để trống, Ngô Trùng được lên thay. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, thế lực nhà họ Hà đã bị ông ta đá bay sạch sẽ, các cổ đông kỳ cựu có quan hệ với nhà họ Hà cũng rơi vào thảm cảnh.
Trái tim Hà Tư Nghi đã từ từ lạnh ngắt đi như thế sau những thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng dưới lớp mặt nạ ôn hòa ấy của Ngô Trùng.
Trở về Bắc Kinh, họ trở lại với guồng quay bận rộn.
Vết mẩn trên người Casa đã dịu hơn, câu chuyện tại khách sạn Skyline Hồng Kông cũng coi như đã kết thúc. Hạ Trú nghe quản gia báo cáo lại, tuy rằng tiểu thư Casa tính tình có phần kiêu ngạo nhưng rất hợp tác trong quá trình trị liệu mùi hương. Đương nhiên, vốn dĩ việc theo dõi tình trạng của Casa thuộc về Hạ Trú nhưng cô nhỏ nhen, cứ nghĩ tới việc Casa đã từng dòm ngó Lục Đông Thâm, thế nên đã giao toàn quyền cho quản gia.
Nhưng trước khi rời đi, Casa lại đánh giá rất cao về khách sạn Skyline. Hạ Trú đã từng nghĩ tám, chín phần là vì cô ta có thiện cảm với Lục Đông Thâm, cho tới khi Casa kéo tay cô và nói: Cô Hạ này, quyết định của tôi vẫn luôn có hiệu lực với cô. Đương nhiên, không phải tôi ép cô làm những việc cô không thích, mà vì tôi thật sự cần một nhà tạo hương có chủ kiến.
Ngay sau đó, Hạ Trú đã chột dạ cảm thấy thật ra con người Casa cũng tốt đấy chứ, vừa xinh đẹp vừa rộng lượng.
Dĩ nhiên, chuyện của Casa xứng đáng trở thành một nguy cơ trong quản lý khách sạn, hơn nữa lúc đó lại nhắm thẳng vào mặt quản lý mùi hương trong không gian khách sạn. Thế nên với tư cách là người chịu trách nhiệm của khách sạn, vừa về tới Bắc Kinh, Lục Đông Thâm đã phải soạn một email gửi cho tổng bộ, trình bày tỉ mỉ chi tiết về sự việc lần này.
Khi ngồi viết email đó, Lục Đông Thâm đang ở nhà, ngoài cửa sổ phòng làm việc cảnh đêm rực rỡ.
Bắc Kinh đã gần tới trung tuần tháng Bảy, giống như một lò hấp bánh khổng lồ. Cho dù trời đã tối nhưng nhiệt độ không khí vẫn cứ xấp xỉ trên dưới ba mươi độ. Giả sử có một hôm nhiệt độ xuống được hai mươi tám độ thì đó đã được coi là một ngày mát mẻ rồi. Nhiệt độ trong nhà rất ổn định, có làn gió nhẹ nhàng di chuyển, sẽ khiến người ta hiểu lầm là đêm mùa xuân.
Hạ Trú đã ở Thương Lăng suốt ba năm, từ lâu đã không còn quen với mùa hạ Bắc Kinh, cứ chốc chốc cô lại muốn mở cửa sổ. Kết quả, nguyện vọng của cô có lẽ cũng đã bị những đợt khí nóng hầm hập ở bên ngoài thiêu cháy rụi, cuối cùng cô đành ngồi nghĩ cách trong phòng. Cô bỏ thêm một số mùi hương như rêu trắng, gồ sồi, trộn lẫn với tử đinh hương tối mùa xuân và trầm hương đọng nước. Mỗi một loại mùi đều được lấy vừa đủ lượng, làm loãng mùi ra. Nói theo lời của cô thì cảm giác này sẽ khiến người ta liên tưởng tới việc đi dạo trong rừng cây cao su ở Piemonte*, mùi hương nồng nàn, khi hít vào thật sâu sẽ chỉ cảm thấy thanh mát, bớt khô.
*Piemonte là một trong 20 vùng của Ý. Diện tích vùng này là 25.399 km² với dân số khoảng 4,4 triệu người. Thủ phủ là thành phố Torino.
Đối với việc cô “giày vò” căn nhà, Lục Đông Thâm cưng chiều vô điều kiện, chỉ cần cô vui vẻ, anh thế nào cũng xong.
Sau khi Hạ Trú tắm rửa xong, cô bèn quấn chiếc khăn tắm lên người, uể oải dựa vào lưng Lục Đông Thâm, hai cánh tay như hai sợi dây leo lủng lẳng trước ngực anh: “Hình ảnh giây phút này có giống nữ quỷ trong Lan Nhược Tự* có mưu đồ quyến rũ chàng thư sinh đứng đắn không?”
*Ngôi chùa trong bộ phim “Thiện nữ u hồn”.
Bàn tay gõ phím của Lục Đông Thâm không hề dừng lại, anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và nói: “Điều kiện tiên quyết để giữ vững sự đứng đắn là em phải ngồi vào lòng anh trước thì mới biết liệu anh có sờ mó lung tung không?”
Hạ Trú tươi cười níu lấy cổ anh: “Lúc Thâm ca không nói không cười, làm gì có ai dám ngồi lên đùi anh chứ?”
Lục Đông Thâm bị cô chọc cười: “Còn có chuyện em không dám làm cơ à?”
Hạ Trú mím môi cười khẽ, đúng lúc đọc được những gì anh viết trong email. Anh ôm hết trách nhiệm về mình, đồng thời lên tiếng nói rằng nguy cơ lần này có thể được giải quyết thuận lợi đều là nhờ những phán đoán chuyên nghiệp và thái độ kiên quyết của giám đốc Hạ. Đôi tay mảnh khảnh ấy gõ ra từng câu tiếng Anh đều là những lời khen ngợi dành cho cô, việc này khiến Hạ Trú sửng sốt vô cùng: “Em không hề biết trong từ điển cuộc đời anh hóa ra cũng có nhiều vốn từ ngợi khen đến vậy đấy.”
Lục Đông Thâm không ngước mắt lên, sau khi gõ xong câu cuối cùng anh gửi đồng loạt cho các thành viên trong Hội đồng quản trị rồi nói: “Chứng tỏ anh và em còn cần phải tìm hiểu nhau nhiều.”
Hạ Trú nghiêng đầu nhìn anh: “Sao em cứ cảm thấy câu nói này của anh không có ý tốt đẹp thế nhỉ?”
Lục Đông Thâm thẳng thừng tắt máy tính, vươn tay kéo cô vào lòng. Cô bật cười: “Anh làm gì đấy?”
“Để anh dạy anh em thế nào là ‘tìm hiểu’.” Lục Đông Thâm cười xấu xa.
Hạ Trú đang định dùng “Vô ảnh chưởng” đối phó với anh thì di động trên bàn đổ chuông, là Cảnh Ninh gọi tới. Hạ Trú bĩu môi: “Khả năng của trợ lý Hứa càng ngày càng kém đấy.”
Lục Đông Thâm mỉm cười nhận máy.
Đầu kia nói rất ngắn gọn, Hạ Trú loáng thoáng nghe thấy tên của Thai Quốc Cường.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Đông Thâm cũng không giấu cô: “Thai Quốc Cường xin được gặp Hà Tư Nghi.”
Hạ Trú đăm chiêu: “Có lẽ vẫn còn chuyện mà chúng ta chưa biết.”
Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát: “Trong cơn phong ba này, ai cũng muốn làm người đứng xem kịch, nhưng tiếc rằng ai cũng trở thành nhân vật trong câu chuyện này.”
***
Sáng sớm hôm sau, Hạ Trú bị Lục Đông Thâm xách dậy tới công ty họp.
Hạ Trú chịu không nổi chính là ngồi họp sáng sớm ra. Cô ngáp vặt liên tục, nhưng Lục Đông Thâm ngồi ngay giữa bàn coi như không thấy, vẫn nghiêm chỉnh ngồi.
Từng nội dung của buổi họp lướt qua, đại khái đều liên quan tới các cửa hàng đại lý của thương hiệu H và loại nước hoa phiên bản giới hạn sắp có mặt tại thị trường Trung Quốc. Trong các hạng mục công việc này, Hạ Trú là người phụ trách chính, thế nên dù buồn ngủ hơn nữa cô cũng không dám chểnh mảng. Cô cùng phòng thị trường, phòng kinh doanh lần lượt báo cáo với Lục Đông Thâm.
Vì chuyện của Thương Xuyên, thương hiệu H đã bị ảnh hưởng, việc quảng bá sản phẩm mới cùng bị lùi lại, bây giờ mọi việc coi như đã tạm ổn, thế nên các bộ phận cũng bắt đầu khẩn trương tăng tốc.
Quá nửa ngày, họ đều ngồi báo cáo công việc.
Sau khi các nội dung liên quan đến sản phẩm mới đã xong, Hạ Trú coi như cũng thở phào nhẹ nhõm. Việc báo cáo của cô tạm xong, cô bắt đầu chống cằm ngồi ngắm dáng vẻ Lục Đông Thâm khi họp. Ánh mắt cô di chuyển dần từ đôi mày của anh xuống đến cà vạt, sau đó từ chiếc cúc áo nghiêm chỉnh lại tưởng tượng xa xôi tới lồng ngực anh, những tiếng báo cáo bên tai chuyển hết thành tiếng thở khàn đặc của anh tối qua.
Đang trong lúc mơ mộng, Lục Đông Thâm bỗng tuyên bố cho mọi người tạm nghỉ giữa giờ. Hạ Trú bất ngờ đối diện với ánh mắt Lục Đông Thâm phóng tới, với một nụ cười hờ hững mang ý tứ sâu xa.
Đợi tới lúc phòng trà nước đã vãn người, Hạ Trú mới rảo bước đi tới. Đang định vào cửa thì cô nghe thấy tiếng của Dương Viễn.
“Casa đưa ra đề nghị thay đổi mùi hương trong phòng, Hạ Trú kiên quyết phản đối, với sự chuyên nghiệp của cô ấy, lúc đó cậu tin tưởng cô ấy không có gì là sai. Nhưng cậu lại lựa chọn đứng về phía Casa. Ngoài việc muốn Hạ Trú tránh được những phong ba sau chuyện này ra, cậu còn mục đích khác đúng không?”
“Cậu định nói gì?” Là tiếng Lục Đông Thâm.
Dương Viễn cười hờ hờ: “Tôi thấy là vì cậu cho rằng Casa đã gây khó dễ cho Hạ Trú, thế nên cố tình khiến cô ta chịu thiệt. Với thủ đoạn làm việc của cậu, Casa vốn không cần phải chịu khổ thêm lần nữa.”
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ có tiếng máy xay café đang chạy.
“Bị tôi đoán trúng rồi chứ gì?” Dương Viễn hừ một tiếng: “Lục Đông Thâm, Casa là vương thất đó.”
“Vương thất thì làm sao?” Lục Đông Thâm hờ hững nói: “Vấn đề nằm trên cơ thể Casa, cô ta đáng phải nhận bài học, không liên quan tới việc cô ta có phải vương thất hay không.”
Dương Viễn nghẹn lời: “Được rồi, không nói Casa nữa, chúng ta nói tới thái độ ban nãy của Hạ Trú đi!”
“Cô ấy lại làm gì cậu rồi?”
“Cô ấy không làm gì tôi cả, chỉ là tôi không chấp nhận được cái vẻ dở sống dở chết của cô ấy lúc họp thôi.”
Lục Đông Thâm cười hỏi: “Cô ấy có làm lỡ dở việc báo cáo không?”
“Việc này thì không…”
“Công việc bình thường của cô ấy có sơ suất gì không?”
“… Cũng không.”
“Vậy cậu cứ soi mói mấy tật xấu nhỏ nhặt của cô ấy làm gì?” Lục Đông Thâm chưa khiến người ta nghẹn chết chưa thôi: “Chỉ vì lần đó cô ấy chặn cậu trong nhà vệ sinh, thế nên cậu vẫn không bỏ qua được à?”
“Này Lục Đông Thâm, tôi đang có lòng tốt khuyên cậu thôi, cậu cãi lại tôi đấy à? Cứ chiều đi! Cậu chiều cô ấy đến chết đi! Rồi sẽ có một ngày cô ấy bị cậu chiều đến càn quấy.”
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng đáp trả một câu: “Muốn khiến một cô gái quan tâm tới cậu, cậu phải để cho cô ấy càn quấy.”
Lúc Dương Viễn đi ra khỏi phòng trà nước bỗng nghe thấy có người ho khẽ, là tiếng ho cố tình.
Anh ấy quay đầu sang nhìn thì thấy Hạ Trú đang khoanh tay trước ngực nghiêng người dựa vào tường, dáng vẻ bắng nhắng. Dương Viễn sững người, nghĩ tới chuyện những lời ban nãy mình nói đã bị cô nghe gần hết, anh ấy tỏ vẻ ngượng ngập.
Hạ Trú cười khẩy: “Phó tổng giám đốc Dương này, nghe nói văn phòng anh mới đổi sofa, đặt làm riêng từ một người thợ nổi tiếng thế giới, rồi lại vất vả chuyển từ nước ngoài về đây, quý giá lắm đúng không?”
“Cô lại định làm gì?” Dương Viễn nhìn cô với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Hạ Trú liếc xéo anh ấy: “Có gì đâu, tôi bỗng dưng rất muốn thử chọc vào cái lỗ trên một chiếc sofa được làm thủ công xem cảm nhận có gì khác biệt không.”
Dương Viễn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi Hạ Trú đi vào phòng trà nước, Lục Đông Thâm đang nhàn nhã đứng dựa vào bệ bếp uống café. Tách café đen nồng đậm, ngửi mùi thôi đã thấy rất đắng rồi.
“Cái miệng của Dương Viễn thật ngứa đòn.” Hạ Trú cầm một chiếc cốc tiến tới: “Một người như vậy sao có thể lên tới chức Phó tổng giám đốc của cả một tập đoàn chứ, đáng nhẽ phải ra lề đường làm việc.”
Lục Đông Thâm ngậm cười, tay trái vắt ngang trước ngực ôm cánh tay phải, tay phải cầm tách café: “Mắt nhìn người của Hạ cô nương quả là cao cường, người thường không thể lọt vào mắt xanh.”
Hạ Trú ấn máy pha café, rồi thò đầu ngó ra ngoài, chắc là không còn ai vào nữa. Bấy giờ cô mới chủ động tiến lên ôm eo Lục Đông Thâm: “Nửa sau buổi họp em không tham gia nữa nhé?”
Lục Đông Thâm sợ tách café làm bỏng cô, bèn đặt nó xuống, rồi có vẻ suy nghĩ: “Nội dung nửa sau buổi họp liên quan đến Bất động sản Hằng Đại và việc khai thác dự án Trường Hồ, em không muốn tham gia thì thôi.”
Sống lưng Hạ Trú chợt cứng đờ. Bất động sản Hằng Đại và dự án Trường Hồ? Đã đi vào thảo luận bàn bạc nhanh vậy sao?
“Em sao thế?” Lục Đông Thâm cười hỏi.
“Không sao, chỉ là bỗng dưng anh dễ dãi quá khiến em chưa kịp phản ứng.” Hạ Trú thầm nghĩ, chứng tỏ Thai Quốc Cường đã thỏa hiệp rồi? Làm ăn kinh doanh quả nhiên là đầy thủ đoạn.
Lục Đông Thâm xoa đầu cô: “Thời kỳ đầu của hai dự án này đích thực không dính líu tới lĩnh vực của em, ép em ở lại trong phòng họp, em chỉ còn việc ngẩn người, ngáp ngủ và suy nghĩ luyên thuyên về anh thôi.”
Hạ Trú xị mặt: “Con mắt nào của anh thấy em suy nghĩ lung tung về anh?”
“Cả hai con mắt.” Lục Đông Thâm cười thầm rồi giơ tay xem giờ: “Thôi, đến giờ họp rồi.”
Hạ Trú buông anh ra.
“Đợi anh lát cùng đi ăn.”
“Ừm.”
Khi đi ra đến gần cửa, Lục Đông Thâm lại quay ngược về, đặt tay ra sau gáy cô, hơi dùng sức để cô ngẩng lên. Anh cúi xuống hôn cô. Trong lúc môi lưỡi giao hòa, anh lẩm bẩm: “Anh cũng vậy.” Sau đó anh rời khỏi môi cô, tiện thể cầm theo tách café mình vừa uống rồi quay người rời đi.
Hạ Trú ngẩn người rất lâu. Anh cũng vậy? Cũng vậy cái gì cơ?
Cô bất chợt nhớ ra: Suy nghĩ lung tung.
Vành tai nóng rực lên.
Quả nhiên là lưu manh y như cô mà.
Cô cầm tách café lên, còn chưa kịp uống thì chuông di động đã kêu vang.
Là một số máy lạ.
Nhưng Hạ Trú nhìn có vẻ quen quen. Cô bắt máy, không ngờ đó là Thai Quốc Cường.
“Pháp sư, tôi cần gặp cô một lần.”
***
Trước khi Thai Quốc Cường gặp Hạ Trú, đúng là ông ta đã tới gặp Hà Tư Nghi, ở trại tạm giam.
Thai Nghiệp Phàm không yên tâm về sức khỏe của Thai Quốc Cường nên đích thân đi theo, đi cùng còn có nhân viên bệnh viện. Nhưng tới trại tạm giam rồi, Thai Quốc Cường bảo họ ở ngoài hết, để mình gặp riêng Hà Tư Nghi.
Hà Tư Nghi dường như đã già đi rất nhiều, tiều tụy hơn rất nhiều, cũng không còn nét rạng rỡ ngày trước. Nhưng bà ta không hề luộm thuộm, vẫn rất chỉnh tề. Chỉ là sau khi nhìn thấy Thai Quốc Cường, mọi ân ái mà bà ta từng thể hiện cho mọi người thấy đều hóa thành ảo ảnh, trong ánh mắt bà ta chỉ còn hận thù và đau đớn.
Thai Quốc Cường rất tiều tụy, đến tận trại tạm giam một chuyến đối với ông ta mà nói đã vượt quá sức chịu đựng của cơ thể rồi, huống hồ ông ta còn phải đối mặt với quá khứ trước kia. Ông ta vào thẳng vấn đề: “Hà Tư Nghi, năm xưa chính bà lừa tôi nói rằng Nguyễn Anh đã chết, quả nhiên độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.”
Hà Tư Nghi cười khẩy: “Nguyễn Anh… Tôi hận sao bà ta không chết thật đi. Nếu có thể, năm đó đáng lẽ người bố tôi tìm thấy phải là bà ta rồi trừ khử tận gốc!”
“Bà là đồ ác phụ!”
“Tôi ác độc cỡ nào sao ác được bằng ông?” Hà Tư Nghi nhìn ông ta chằm chằm, không có chút tình cảm nào trong ánh mắt, giống như trong đó giấu một lưỡi dao, chỉ muốn băm vằm ông ta thành ngàn mảnh: “Đừng tưởng tôi sẽ tin rằng cái chết của bố tôi chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Ông lợi dụng tiền tài và quyền thế của nhà họ Hà để leo lên từng bước một. Cuối cùng vì muốn chiếm toàn bộ tài sản của nhà họ Hà, ông đã giết chết bố tôi. Phải, tôi không có chứng cứ tố cáo ông, nhưng tôi quá hiểu con người ông rồi. Ông âm mưu quỷ quyệt, nham hiểm bỉ ổi, vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, ông sẽ không được chết tử tế đâu. À đúng rồi, ông cũng sắp chết rồi.” Nói tới đây, bà ta bật cười, nụ cười khiến người ta lạnh gáy.
Người đàn ông trước mặt này là người bà ta đã yêu nửa cuộc đời cũng là người bà ta hận nốt nửa cuộc đời còn lại.
Hà Tư Nghi cho rằng Ngô Trùng thỏa hiệp là vì chấp nhận thực tại, dẫu sao thì đứng trước tiền đồ và tình yêu, ông ta đã từ bỏ thứ sau. Ngẫm kỹ lại, Ngô Trùng đích thực là một nhân tài kinh doanh bị sự nghiệp diễn xuất làm lở dỡ, sau khi trở thành Thai Quốc Cường đã phát triển rất thuận buồm xuôi gió. Nhưng từ đầu tới cuối ông ta vẫn không thể từ bỏ Nguyễn Anh, ông ta đã giấu Hà Tư Nghi cố gắng đi tìm tung tích Nguyễn Anh. Chuyện này cuối cùng bị Hà Chí Siêu phát hiện, trong lúc phẫn nộ ông ta đã nảy sinh ý định giết người.
Đó là một ngày mưa gió não nề, Hà Tư Nghi hét lên trong nước mắt với Ngô Trùng đang say khướt: Anh hãy từ bỏ đi, Nguyễn Anh chết rồi! Ngô Trùng, anh nhớ kỹ cho tôi, bây giờ mọi thứ của anh đều do nhà họ Hà mà có, anh đừng có hồ đồ! Nếu không anh sẽ mất trắng!
Kể từ ngày đó, Ngô Trùng không bao giờ nhắc tới Nguyễn Anh nữa. Cũng kể từ ngày đó, thế lực của Hà Chí Siêu trong tập đoàn từ từ bị Ngô Trùng lũng đoạn. Hà Tư Nghi đã từng tận mắt chứng kiến ông ta và bố mình cãi vã trong phòng. Ngô Trùng không còn vẻ thư sinh thường ngày mà túm cổ áo Hà Chí Siêu, hung hãn nói: Ông nghĩ xem, giờ ông lấy gì để đấu với tôi?
Lúc đó Hà Tư Nghi không biết đã xảy ra chuyện gì. Bà ta không tham gia vào những chuyện làm ăn, chỉ biết rõ vị thế của chồng mình mỗi ngày một phát trong Hội đồng quản trị, sau khi thấy cảnh ấy, bà ta cũng nơm nớp lo sợ. Chẳng mấy chốc thi thể Hà Chí Siêu bị người ta phát hiện. Cảnh sát đưa ra kết luận, Hà Chí Siêu gặp tai nạn vì lái xe khi say rượu.
Nhưng Hà Tư Nghi hiểu rõ bố mình nhất. Ông khởi nghiệp từ xã hội đen, hồi trẻ đã đánh đánh giết giết mà sống đến bây giờ. Càng tới ngày gần đất xa trời ông càng sợ bị trả thù, cho dù đã ra nước ngoài định cư nhiều năm, thế nên Hà Chí Siêu cũng đã cai rượu lâu lắm rồi.
Cái chết của Hà Chí Siêu không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của việc bị sát hại. Vị trí Chủ tịch bị để trống, Ngô Trùng được lên thay. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, thế lực nhà họ Hà đã bị ông ta đá bay sạch sẽ, các cổ đông kỳ cựu có quan hệ với nhà họ Hà cũng rơi vào thảm cảnh.
Trái tim Hà Tư Nghi đã từ từ lạnh ngắt đi như thế sau những thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng dưới lớp mặt nạ ôn hòa ấy của Ngô Trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.