Người Tình Trí Mạng

Chương 45: Có hiểu đạo lý không nói xấu sau lưng người khác không?

Ân Tầm

21/02/2018

Đừng quên, lều của cô bị sói phá hoại rồi đấy…

Hai người khởi hành sớm, thế nên khi đặt chân tới ngọn núi chính là vừa khít buổi trưa.

Ngọn núi chính có nhiều vách núi dựng đứng sừng sững, so với lúc mới đến, rừng cây ít đi nhiều, lại có thêm nhiều khe suối và vực thẳma, phong cảnh cực đẹp, chỉ có điều, những nguy hiểm giấu mình cũng không hề ít.

Việc tìm kiếm tung tích chuột xạ hương không hề dễ dàng chút nào, dẫu sao thì cũng núi non bạt ngàn, không bắt dễ dàng tùy tiện như đám chuột nuôi trồng. Suốt dọc đường, Tưởng Ly cứ nhìn xuống đất chằm chằm, hai con mắt như hai tia rada. Khi Lục Đông Thâm hỏi thì nhận được câu trả lời của cô rằng: Tìm kiếm cứt chuột xạ hương.

Có sản phẩm bài tiết chứng tỏ có chuột xạ hương đang hoạt động gần đây.

Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng ông đã cho cô phát hiện được sản phẩm bài tiết của chuột xạ hương tại một khu núi gần đầm nước.

“Lũ chuột chết tiệt giảo hoạt thật, dựa gần nước như vậy, xem ra là để tiện những lúc không có việc gì làm sẽ ra khỏi động tìm nước uống.” Tưởng Ly tay chống hông, dưới chân là một vạt cỏ, dưới cỏ lại có một chiếc lỗ tròn không lớn lắm.

Lục Đông Thâm tiến lên nhìn rồi hỏi: “Hang chuột?”.

“Phải.” Tưởng Ly ngồi xổm xuống, rút đôi găng tay dùng một lần từ trong ba lô ra, đeo vào rồi nắm một ít đất ngoài cửa hang lên, vân vê trên tay, rồi lại đặt sát lên mũi ngửi ngửi, sau đó cô buông một tiếng “Ôi trời”, rồi ngay sau đó ngã vật ra đất.

Lục Đông Thâm thấy vậy hoảng hốt, sải bước tiến lên, ngồi sụp xuống. Thấy cô nhắm nghiền mắt, anh giơ tay vỗ nhè nhẹ lên mặt cô: “Tưởng Ly?”.

Tưởng Ly không có động tĩnh gì.

Lục Đông Thâm kiểm tra xem cô còn thở không, tất cả vẫn bình thường. Sau đó anh vòng ngón tay, ấn lòng bàn tay lên động mạch cổ của cô. Tưởng Ly rụt cổ lại ngay lập tức, phì cười: “Buồn quá”.

Thấy cô không có vấn đề gì, bấy giờ Lục Đông Thâm mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Ly lục tục ngồi bật dậy, nhìn anh chằm chằm rồi mỉm cười: “Khá đấy, không gấp gáp kéo ngay tôi lên. Sao mấy người làm kinh doanh như các anh lại học cả kiến thức cấp cứu vậy?”.

Nhìn thấy nụ cười gian xảo của cô, Lục Đông Thâm cũng cười theo, rồi anh thản nhiên hỏi ngược lại, dáng vẻ cố tình: “Cô định bắt chuột xạ hương ở đây, đúng không?”.

“Đương nhiên.” Hai mắt Tưởng Ly sáng rực lên. Cô khuơ khuơ bàn tay đeo găng trước mặt anh: “Trong chất bài tiết có rất nhiều xạ hương đấy. Lần này coi như tôi gặp hời rồi, loại xạ hương hoang dã này quá đáng quý rồi!”.

Lục Đông Thâm được thể nắm chặt lấy bàn tay đang khuơ nhặng lên của cô, rướn môi cười: “Cô hưng phấn như vậy, tôi vốn dĩ không nên đả kích cô, nhưng có một câu, tôi vẫn buộc phải nói”.

Tưởng Ly sững người: “Câu gì vậy?”. Nhất thời quên cả rút tay lại.

Nụ cười của Lục Đông Thâm càng sáng rực lên: “Đừng quên, lều của cô bị sói phá hoại rồi đấy”.

Ừ đúng rồi.

Lều của cô đã tan hoang dưới bàn tay lũ sói rồi.

Liên quan đến thực tế phũ phàng này, sau khi được Lục Đông Thâm nhắc nhở một cách “thù địch”, Tưởng Ly liền ngồi khoanh chân xuống đất, chìm vào suy nghĩ đúng mười phút.



Có nghĩa là gì nhỉ?

Có nghĩa là đêm nay cô chỉ còn cách ngửa mặt nhìn trời, lưng chạm đất. Nếu may mắn thì có thể tìm được một gốc cây vững chãi để treo túi ngủ rồi sau đó co ro ngủ đứng như một con ve trong đó. Nhưng mà ở cái đất này, cho dù chỉ là một gốc cây trông vô cùng hiền lành cũng đầy nguy hiểm.

Hoặc là…

Tưởng Ly quay phắt lại nhìn, ngay gần đó là một chiếc lều đã được dựng xong xuôi. Là lều của Lục Đông Thâm, ngay cả màu sắc của lều cũng giống hệt với tông màu ưa thích thường ngày của anh, màu đen, không có hoa văn gì, một màu đen tuyền, giống hệt như con người anh, đen thuần túy… khiến người ta không thể nắm bắt được.

Sau khi liếc thấy bóng anh, Tưởng Ly quay đầu lại ngay, chẳng hiểu sao trái tim lại đập thình thịch dữ dội, cũng chẳng biết bản thân đã nghĩ tới chuyện gì.

Tưởng Ly cô tự thừa nhận mình vẫn đầy kiêu hãnh và tự trọng, còn chưa hèn hạ đến mức phải ăn “của bố thí”. Mà ít nhiều gì, tụi sói vẫn giữ lại cho cô chiếc túi ngủ.

Cô một lòng suy nghĩ đến việc dùng đám dây leo thu thập được dọc đường để bện thành gùi.

Việc bắt chuột xạ hương không làm khó cô, chỉ cần tìm được hang ổ của nó, dùng chiếc gùi này là có thể được như ý nguyện. Chắc là dọc đường đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, lại được ông trời chiếu cố nên cô tìm được hang ổ của chuột xạ hương rất nhanh. Chỉ hy vọng chuột xạ hương ở núi Kỳ Thần đừng thành tinh như đàn sói kia. Phải mất sức thêm hai ba ngày nữa, cô không phát điên cũng phí.

Đang mải nghĩ thì trên đầu có ai chạm vào.

Tưởng Ly quay lại, là Lục Đông Thâm, anh còn xoa tay lên đầu cô như xoa đầu cún vậy. Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, nghiêng đầu.

Lục Đông Thâm đứng nhìn cô từ trên xuống, thấy vậy cười cười, rồi thu tay về, nói với cô: “Đừng đi lung tung, lát nữa tôi về ngay”.

Đang là lúc ánh nắng gắt nhất.Anh đứng ngược ánh sáng.

Nắng chiếu xuống bả vai rộng lớn rắn chắc của anh, che đi quá nửa. Cái bóng để lại vừa hay che kín người cô. Nhìn từ góc độ của cô, màu sắc trong ánh mắt anh vẫn đậm và sâu như thế, nụ cười nơi khóe miệng nhàn nhạt.

Giống như một người đàn ông dịu dàng nhưng quen đứng trên vạn người.

Nhưng sao cô cứ có cảm giác nụ cười của anh có phần mê hoặc nhỉ?

Khi cô phản ứng lại, Lục Đông Thâm đã quay người bỏ đi.

Làm gì thế nhỉ?

Cô còn chưa kịp hỏi câu ấy.

Cô vân vê chiếc gùi trong tay, chắc bện khoảng chục cái là đủ rồi. Cô vừa kiểm tra một lượt, mùi ở cửa động tỏa ra chứng tỏ bên trong chỉ có vài con. Cô lấy gùi che chặt lấy một trong số các cửa động, cũng coi như “lưới trời lồng lộng” rồi, cho dù có đen đủi cách mấy cũng phải bắt được một con.

Tình hình của Thai Quốc Cường thì chỉ cần xạ hương của một con chuột là đủ rồi, chỉ cần đánh cược xem cô phán đoán có chính xác không thôi.

Tưởng Ly hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.

Núi trùng trùng điệp điệp, dãy này nối tiếp dãy kia, gần một chút là thứ ánh sáng nhức mắt, xa hơn nữa là sương chiều trầm trầm, bên tai là tiếng nhỏ thanh mát nhẹ nhàng. Thi thoảng còn có tiếng sột soạt, có lẽ là tiếng bước chân của những loài dã thú không tên, cũng có thể là đám chim muông côn trùng có thể giết người.



Hơi thở ngập tràn mùi hương thanh mát.

Có mùi cây gỗ, có mùi hoa cỏ, còn cả mùi hương Lục Đông Thâm để lại trước khi đi.

Chỉ cần đừng là mùi thơm nồng là được.

Trong học thuật về mùi, những mùi hôi thối khó ngửi nhất định sẽ có độc. Nhưng trong khu rừng nguyên sinh này, trong môi trường không có hơi người này, những thứ có mùi quá nồng thường rất trí mạng.

Luồng hơi lơ lửng trong lồng ngực được cô nhẹ nhàng thở hắt ra.

Một ngày trên núi bằng trăm năm dưới trần gian, có lẽ chính là muốn nói tâm trạng của cô lúc này chăng.

Chẳng qua mới chỉ qua được bốn ngày vậy mà cô có cảm giác mọi chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi. Những chuyện liên quan đến khách sạn Skyline, những chuyện liên quan đến việc tranh giành lợi ích ở Thương Lăng, cô nhất thời cảm thấy như đã là chuyện đời trước.

Đến cả Lục Đông Thâm, người vốn dĩ phải là kẻ thù của cô, cô chưa từng nghĩ có thể có một ngày cùng anh ra vào chốn không người này, trải qua sống chết. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp anh, cô biết rất rõ người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm, sâu không lường được, biết rất rõ vì mối quan hệ với Đàm Diệu Minh mà cô phải tránh anh thật xa.

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, khi đối diện với hiểm nguy của tự nhiên, Lục Đông Thâm này vẫn rất đáng tin cậy. Cô đã quên đi sự tính toán từng bước của anh, quên đi sự sát phạt quyết đoán của anh đằng sau danh xưng “Chiến thần thương trường” mà mọi người gọi anh. Lẽ nào đúng như Tả Thời nói, nguyên tắc mùi hương đồng loại?

Mu bàn tay nhói lên đau đớn.

Tưởng Ly cúi đầu xuống nhìn, cây dây leo khô khốc nhẹ nhàng cứa rách lớp da trên mu bàn tay cô, không chảy máu nhưng lại có cảm giác.

Cô tiện tay dệt nốt tấm lưới trong tay, vừa giơ cánh tay ra đã chạm đến vết thương trên bả vai.

Trong ba lô chỉ lơ thơ vài cọng cỏ.

Có một chút như vậy thì không bằng núi Thiên Chu, nhắm mắt vơ đại một nhúm là vơ được cỏ đắp vết thương.

Thực ra cũng không đau đớn lắm, chỉ là cô cảm thấy vì tên Thai Quốc Cường đó mà để lại một vết sẹo trên bả vai thì thật không đáng chút nào. Nhưng chút cỏ thế này đắp lên cũng không có tác dụng mấy.

Cô thầm gào rú trong lòng.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Thế là, tâm lý vô cùng không thoải mái ấy đã hóa thành động lực muốn chửi người. Cô lầm bầm: Lục Đông Thâm, cụ nhà anh…

Đằng sau có tiếng ai khẽ ho một tiếng.

Rõ ràng là cố tình.

Bả vai Tưởng Ly run lên, cô quay đầu lại.

Chẳng biết Lục Đông Thâm đã quay lại từ lúc nào, đang chuẩn bị nhóm lửa. Thấy cô quay đầu, anh từ tốn lên tiếng: “Cô không hiểu đạo lý không nên nói xấu sau lưng người khác hả?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Trí Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook