Chương 433: Cô nương vẫn còn muốn làm chuyện đại sự gì sao?
Ân Tầm
05/05/2019
Những lời dư thừa cô không nói nữa, tin rằng hai người đàn ông bên cạnh đều hiểu cả.
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đích thực cũng hiểu ra chỉ trong vài giây.
Lục Đông Thâm cười nói: "Xe có đắt hơn nữa cũng chỉ dùng để đi thôi, cũng không thể cất vào kho được."
Nhiêu Tôn ném thêm một tảng băng vào hội nghị: "Xe hỏng thì mua cái khác, đằng nào Lục Đông Thâm chẳng có tiền. Hạ Hạ, em phải tin một câu, lạc đà dù có gầy lúc nào cũng to hơn ngựa."
Sự an ủi của cả hai người không thể khiến Tưởng Ly yên lòng. Ngược lại cô cảm thấy người sau thất bại hơn người trước.
Tuy cô không phải người tham lam tiền bạc gì, nhưng cũng tuyệt đối không vung tiền hoang phí, nhất là sau những tháng ngày dùng cạn tiền bạc để giữ những địa bàn của Đàm Diệu Minh, cô đã cảm thấy những lúc ví tiền lép kẹp thật sự là một trải nghiệm tệ hại.
Tưởng Tiểu Thiên cũng quả thật không hiểu được vì sao ngày nào cô cũng có suy nghĩ mình là người nghèo khổ. Nó hỏi: Cô nương vẫn còn muốn làm chuyện đại sự gì sao?
Dĩ nhiên cô chẳng có chuyện đại sự gì để làm.
Tưởng Tiểu Thiên lại càng không hiểu. Nếu không có việc đại sự gì thì rầu rĩ vì không có tiền làm gì chứ? Chị có nhiều anh em như vậy, ai bắt chị chi tiền được? Cho dù không có các anh em thì cũng có Lục tổng ở đó, không có Lục tổng thì còn Nhiêu tổng...
Nửa câu trước đúng là chân lý. Cô còn ở Thương Lăng ngày nào thì việc ăn uống sinh hoạt hoàn toàn không đến lượt cô bỏ tiền ra, cho dù là đi ra ngoài, Tưởng Tiểu Thiên cũng sắp xếp ổn thỏa cả. Nửa câu sau thì toi rồi, khi Tưởng Tiểu Thiên nói xong, Tưởng Ly đã đá một phát vào mông nó.
Lúc đó, Tưởng Tiểu Thiên đã ôm mông lăn lê bò toài, tố cáo: Em nói sai sao? Em nói sai hả?
Đúng là không sai.
Nhất là sau khi cô biết mình bỗng dưng có một chiếc xe hàng tiền triệu, thì cô đã tự nói với bản thân, đây là những gì Lục Đông Thâm nợ cô.
Nợ thì nợ, nhưng thẳng thừng lái nó ra đường hành hạ nó như vậy, cô cũng không đành lòng, nhất là khi nghe thấy tiếng bánh xe lăn lên những lớp đá sỏi làm bắn tung tóe, bắn lên thân xe và kính chắn gió, cô liền cảm thấy đau xót hơn bị cắt thịt.
Bảo dưỡng một lần tốn bao nhiêu tiền?
Nhưng đi đường phải dùng xe. Lần này họ đi tới Tịch Lĩnh, không thể dùng bất kỳ phương tiện giao thông nào khác, tự lái xe đi là cách tốt nhất để né tránh việc rò rỉ thông tin dọc đường. Tuy rằng, hành tung của họ chưa chắc có thể kín đáo được một trăm phần trăm.
Tưởng Ly không nói gì, nặng nề thở dài dựa vào cửa sổ, ai bảo chiếc xe việt dã này lại thích hợp nhất cơ.
Lục Đông Thâm phì cười vì dáng vẻ của cô, một tay gác lên vô lăng, một tay xoa đầu cô: "Nhắm mắt lại ngủ một lúc đi.
***
Khi Thai Nghiệp Phàm từ thang máy đi ra, anh diện một bộ vest chỉn chu, thái độ thoải mái, trong tay còn cầm một tập tài liệu.
Khi ngang qua khu làm việc, các nhân viên đi đi lại lại đồng loạt chào hỏi anh, nhất là các nữ nhân viên, ai nấy đều gọi một tiếng "Phó tổng giám đốc Thai" ngọt ngào đến phát ngấy.
Thai Nghiệp Phàm gật đầu ra hiệu coi như đáp lễ.
Anh gõ cửa đi vào văn phòng của Thai Tử Tân, đặt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn cô, còn tự mình đi ra ngồi xuống sofa.
Không thông báo mà tự động đi vào chắc chắn chính là tác phong của Thai Nghiệp Phàm, Thai Tử Tân đã quen từ lâu. Thế nên cô cũng chẳng biết thế nào là phẫn nộ, huống hồ bây giờ anh vào phòng còn biết đường gõ cửa rồi.
Thai Tử Tân cầm lấy tập tài liệu, mở ra xem, vui mừng: "Ký được rồi sao?"
Thai Nghiệp Phàm uể oải dựa người vào sofa, gác hai chân lên bàn uống nước, dáng vẻ vẫn toát lên phong thái của một công tử ăn chơi, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Anh uể oải "ừm" một tiếng.
Thai Tử Tân thì phấn khích hơn anh. Hợp đồng đã về tay, cô đứng dậy đi ra trước, giơ tập tài liệu lên hướng về phía lưng anh chụp một tấm: "Anh hai, anh được đấy. Miếng xương khó gặm như vậy mà anh cũng gặm được. Em còn tưởng hợp đồng này thất bại chắc rồi."
Thai Nghiệp Phàm ngồi ngả ngớn: "Có anh đây, anh còn có thể để thất bại hay sao? Đối phương gian manh xảo quyệt cứ nhì nhằng mãi chuyện giảm giá, anh trai em cũng không phải dạng vừa, quyết rắn với hắn tới cùng."
Trường Thịnh đang dần dần đi vào quỹ đạo. Những dự án bị ảnh hưởng tới sự biến động của thị trường cổ phiếu phải tạm gác đang dần được khởi động lại. Tất cả là nhờ vào hai người Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Phàm từ từ bù đắp, dù là cơ hội hay các mối quan hệ.
Ban đầu, Thai Tử Tân không hề cảm thấy Thai Nghiệp Phàm có thể là một người chịu được khổ cực. Không ngờ, anh cắm đầu vào tạo dựng lại các mối quan hệ cũ, và thật sự kiếm lại được một vài dự án. Dự án trước mắt đây là cái lớn nhất cũng là cái khó tấn công nhất. Trước kia có hợp tác, cũng là đối phương nể mặt Thai Quốc Cường. Họ không tin tưởng hậu bối. Bây giờ Thai Nghiệp Phàm ký được hợp đồng này, chắc là anh đã tốn không ít tâm sức.
Thai Tử Tân ngồi xuống bên cạnh anh, quan sát anh rất lâu rồi chân thành nói: "Bố chúng ta khi còn sống từng nói trong ba người con, thật ra anh là người có đầu óc kinh doanh nhất. Lúc đó em còn nghĩ là bố thiên vị, bây giờ xem ra ánh mắt của bố chúng ta quả thực rất tinh. Trường Thịnh trải qua một lần thiệt hại nặng nề, khoảng thời gian này nếu không có anh, em thật sự không biết phải vượt qua như thế nào."
Bên ngoài mọi người luôn coi cô là mẫu phụ nữ mạnh mẽ. Cho đến tận bây giờ, cô mới hiểu thật ra mình không muốn bị chụp cái mũ này một chút nào. Trước kia tác phong của cô quyết đoán, dứt khoát đó là vì luôn cảm thấy phía sau mình có chống lưng, dù thật sự có lúc không vượt qua được cũng sẽ có ai đó ra mặt. Cho đến khi gặp phải biến cố, Thai Tử Tân mới chợt cảm thấy mình lực bất tòng tâm.
Thai Nghiệp Phàm nghe cô nói vậy, nhất thời cảm thấy khó xử. Ba anh em họ xưa nay không quen nói mấy lời dễ nghe, bèn hắng giọng: "Người một nhà cả, nói gì xa cách thế. Trường Thịnh là tâm huyết của bố chúng ta, chúng ta phải giữ gìn."
Thai Tử Tân mỉm cười, muốn nói lời cảm ơn nhưng lại cảm thấy hơi sến sẩm.
Cô rót cho Thai Nghiệp Phàm một tách trà, lời cảm ơn nuốt lại xuống bụng, nói thẳng vào chuyện chính.
"Em nghĩ thế này, trước mắt tình hình nội bộ Lục Môn khá phức tạp. Trước kia Trường Thịnh có một vài dự án chết yểu trong tay Skyline. Bây giờ Lục Đông Thâm đang bị cách chức, là thời cơ tốt cho Trường Thịnh chúng ta."
Thai Nghiệp Phàm nghe xong ngồi bật dậy: "Em muốn giành về những dự án trước kia."
"Vâng." Thai Tử Tân nói.
Lúc trước Trường Thịnh gặp nạn, việc ra tay giúp đỡ của Lục Đông Thâm là có điều kiện, bóp chết cơ hội xoay chuyển mấu chốt của cô, ngang nhiên ép cô đến suýt chết ngạt.
Thai Nghiệp Phàm không nói gì.
Thai Tử Tân thấy vậy hỏi anh: "Suy nghĩ của anh thế nào?"
Chẳng biết từ khi nào, cô bắt đầu tôn trọng suy nghĩ của người anh hai này.
Có lẽ con người là như vậy, có núi thì dựa vào núi, không còn núi đành phải độc lập.
Thai Nghiệp Phàm trầm mặc rất lâu rồi nói: "Anh cho rằng vẫn không nên đối đầu cứng rắn với Skyline."
Thai Tử Tân không giận mà bình tĩnh phân tích: "Bây giờ toàn bộ Skyline như đang thay máu. Dương Viễn thì ở Mỹ suốt, người chịu trách nhiệm mới nghe nói cũng là người không được nhà họ Lục thừa nhận, có thể ngồi vững vị trí tổng giám đốc hay không còn chưa chắc."
"Chuyện Lục Đông Thâm bị cách chức tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của nó." Thai Nghiệp Phàm nói: "Lục Bắc Thâm mới nhậm chức, tuy chưa có danh tiếng ngoài thương trường nhưng lại ngồi được vào vị trí của Lục Đông Thâm, em không cảm thấy kỳ lạ sao? Thế nên ý kiến của anh là, đợi thêm chút. Vào thời gian này, chúng ta cứ giữ vững các dự án trong tay rồi tính tiếp."
Thai Tử Tân ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Tuy rằng suy nghĩ này đã nung nấu trong cô rất lâu rồi. Cô cảm thấy Lục Đông Thâm thất thế là một cơ hội. Nhưng nếu thật sự đấu với Skyline, cô cũng không chắc chắn một trăm phần trăm. Cứ theo lời anh, đứng bên quan sát, chờ đợi thêm.
Di động đổ chuông.
Thai Tử Tân đứng dậy đi tới bàn làm việc nghe máy.
Thai Nghiệp Phàm lại lười biếng nằm xuống. Còn chưa kịp nằm được tư thế thoải mái, anh đã nghe thấy Thai Tử Tân kêu lên thất thanh: "Cái gì?"
Anh giật mình ngồi bật dậy.
Sau khi Thai Tử Tân kết thúc cuộc gọi, cô quay người lại. Thai Nghiệp Phàm phát hiện tay cô đang run lên. Cô nhìn anh và nói: "Anh cả ở trong tù gặp chuyện rồi."
Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đích thực cũng hiểu ra chỉ trong vài giây.
Lục Đông Thâm cười nói: "Xe có đắt hơn nữa cũng chỉ dùng để đi thôi, cũng không thể cất vào kho được."
Nhiêu Tôn ném thêm một tảng băng vào hội nghị: "Xe hỏng thì mua cái khác, đằng nào Lục Đông Thâm chẳng có tiền. Hạ Hạ, em phải tin một câu, lạc đà dù có gầy lúc nào cũng to hơn ngựa."
Sự an ủi của cả hai người không thể khiến Tưởng Ly yên lòng. Ngược lại cô cảm thấy người sau thất bại hơn người trước.
Tuy cô không phải người tham lam tiền bạc gì, nhưng cũng tuyệt đối không vung tiền hoang phí, nhất là sau những tháng ngày dùng cạn tiền bạc để giữ những địa bàn của Đàm Diệu Minh, cô đã cảm thấy những lúc ví tiền lép kẹp thật sự là một trải nghiệm tệ hại.
Tưởng Tiểu Thiên cũng quả thật không hiểu được vì sao ngày nào cô cũng có suy nghĩ mình là người nghèo khổ. Nó hỏi: Cô nương vẫn còn muốn làm chuyện đại sự gì sao?
Dĩ nhiên cô chẳng có chuyện đại sự gì để làm.
Tưởng Tiểu Thiên lại càng không hiểu. Nếu không có việc đại sự gì thì rầu rĩ vì không có tiền làm gì chứ? Chị có nhiều anh em như vậy, ai bắt chị chi tiền được? Cho dù không có các anh em thì cũng có Lục tổng ở đó, không có Lục tổng thì còn Nhiêu tổng...
Nửa câu trước đúng là chân lý. Cô còn ở Thương Lăng ngày nào thì việc ăn uống sinh hoạt hoàn toàn không đến lượt cô bỏ tiền ra, cho dù là đi ra ngoài, Tưởng Tiểu Thiên cũng sắp xếp ổn thỏa cả. Nửa câu sau thì toi rồi, khi Tưởng Tiểu Thiên nói xong, Tưởng Ly đã đá một phát vào mông nó.
Lúc đó, Tưởng Tiểu Thiên đã ôm mông lăn lê bò toài, tố cáo: Em nói sai sao? Em nói sai hả?
Đúng là không sai.
Nhất là sau khi cô biết mình bỗng dưng có một chiếc xe hàng tiền triệu, thì cô đã tự nói với bản thân, đây là những gì Lục Đông Thâm nợ cô.
Nợ thì nợ, nhưng thẳng thừng lái nó ra đường hành hạ nó như vậy, cô cũng không đành lòng, nhất là khi nghe thấy tiếng bánh xe lăn lên những lớp đá sỏi làm bắn tung tóe, bắn lên thân xe và kính chắn gió, cô liền cảm thấy đau xót hơn bị cắt thịt.
Bảo dưỡng một lần tốn bao nhiêu tiền?
Nhưng đi đường phải dùng xe. Lần này họ đi tới Tịch Lĩnh, không thể dùng bất kỳ phương tiện giao thông nào khác, tự lái xe đi là cách tốt nhất để né tránh việc rò rỉ thông tin dọc đường. Tuy rằng, hành tung của họ chưa chắc có thể kín đáo được một trăm phần trăm.
Tưởng Ly không nói gì, nặng nề thở dài dựa vào cửa sổ, ai bảo chiếc xe việt dã này lại thích hợp nhất cơ.
Lục Đông Thâm phì cười vì dáng vẻ của cô, một tay gác lên vô lăng, một tay xoa đầu cô: "Nhắm mắt lại ngủ một lúc đi.
***
Khi Thai Nghiệp Phàm từ thang máy đi ra, anh diện một bộ vest chỉn chu, thái độ thoải mái, trong tay còn cầm một tập tài liệu.
Khi ngang qua khu làm việc, các nhân viên đi đi lại lại đồng loạt chào hỏi anh, nhất là các nữ nhân viên, ai nấy đều gọi một tiếng "Phó tổng giám đốc Thai" ngọt ngào đến phát ngấy.
Thai Nghiệp Phàm gật đầu ra hiệu coi như đáp lễ.
Anh gõ cửa đi vào văn phòng của Thai Tử Tân, đặt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn cô, còn tự mình đi ra ngồi xuống sofa.
Không thông báo mà tự động đi vào chắc chắn chính là tác phong của Thai Nghiệp Phàm, Thai Tử Tân đã quen từ lâu. Thế nên cô cũng chẳng biết thế nào là phẫn nộ, huống hồ bây giờ anh vào phòng còn biết đường gõ cửa rồi.
Thai Tử Tân cầm lấy tập tài liệu, mở ra xem, vui mừng: "Ký được rồi sao?"
Thai Nghiệp Phàm uể oải dựa người vào sofa, gác hai chân lên bàn uống nước, dáng vẻ vẫn toát lên phong thái của một công tử ăn chơi, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Anh uể oải "ừm" một tiếng.
Thai Tử Tân thì phấn khích hơn anh. Hợp đồng đã về tay, cô đứng dậy đi ra trước, giơ tập tài liệu lên hướng về phía lưng anh chụp một tấm: "Anh hai, anh được đấy. Miếng xương khó gặm như vậy mà anh cũng gặm được. Em còn tưởng hợp đồng này thất bại chắc rồi."
Thai Nghiệp Phàm ngồi ngả ngớn: "Có anh đây, anh còn có thể để thất bại hay sao? Đối phương gian manh xảo quyệt cứ nhì nhằng mãi chuyện giảm giá, anh trai em cũng không phải dạng vừa, quyết rắn với hắn tới cùng."
Trường Thịnh đang dần dần đi vào quỹ đạo. Những dự án bị ảnh hưởng tới sự biến động của thị trường cổ phiếu phải tạm gác đang dần được khởi động lại. Tất cả là nhờ vào hai người Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Phàm từ từ bù đắp, dù là cơ hội hay các mối quan hệ.
Ban đầu, Thai Tử Tân không hề cảm thấy Thai Nghiệp Phàm có thể là một người chịu được khổ cực. Không ngờ, anh cắm đầu vào tạo dựng lại các mối quan hệ cũ, và thật sự kiếm lại được một vài dự án. Dự án trước mắt đây là cái lớn nhất cũng là cái khó tấn công nhất. Trước kia có hợp tác, cũng là đối phương nể mặt Thai Quốc Cường. Họ không tin tưởng hậu bối. Bây giờ Thai Nghiệp Phàm ký được hợp đồng này, chắc là anh đã tốn không ít tâm sức.
Thai Tử Tân ngồi xuống bên cạnh anh, quan sát anh rất lâu rồi chân thành nói: "Bố chúng ta khi còn sống từng nói trong ba người con, thật ra anh là người có đầu óc kinh doanh nhất. Lúc đó em còn nghĩ là bố thiên vị, bây giờ xem ra ánh mắt của bố chúng ta quả thực rất tinh. Trường Thịnh trải qua một lần thiệt hại nặng nề, khoảng thời gian này nếu không có anh, em thật sự không biết phải vượt qua như thế nào."
Bên ngoài mọi người luôn coi cô là mẫu phụ nữ mạnh mẽ. Cho đến tận bây giờ, cô mới hiểu thật ra mình không muốn bị chụp cái mũ này một chút nào. Trước kia tác phong của cô quyết đoán, dứt khoát đó là vì luôn cảm thấy phía sau mình có chống lưng, dù thật sự có lúc không vượt qua được cũng sẽ có ai đó ra mặt. Cho đến khi gặp phải biến cố, Thai Tử Tân mới chợt cảm thấy mình lực bất tòng tâm.
Thai Nghiệp Phàm nghe cô nói vậy, nhất thời cảm thấy khó xử. Ba anh em họ xưa nay không quen nói mấy lời dễ nghe, bèn hắng giọng: "Người một nhà cả, nói gì xa cách thế. Trường Thịnh là tâm huyết của bố chúng ta, chúng ta phải giữ gìn."
Thai Tử Tân mỉm cười, muốn nói lời cảm ơn nhưng lại cảm thấy hơi sến sẩm.
Cô rót cho Thai Nghiệp Phàm một tách trà, lời cảm ơn nuốt lại xuống bụng, nói thẳng vào chuyện chính.
"Em nghĩ thế này, trước mắt tình hình nội bộ Lục Môn khá phức tạp. Trước kia Trường Thịnh có một vài dự án chết yểu trong tay Skyline. Bây giờ Lục Đông Thâm đang bị cách chức, là thời cơ tốt cho Trường Thịnh chúng ta."
Thai Nghiệp Phàm nghe xong ngồi bật dậy: "Em muốn giành về những dự án trước kia."
"Vâng." Thai Tử Tân nói.
Lúc trước Trường Thịnh gặp nạn, việc ra tay giúp đỡ của Lục Đông Thâm là có điều kiện, bóp chết cơ hội xoay chuyển mấu chốt của cô, ngang nhiên ép cô đến suýt chết ngạt.
Thai Nghiệp Phàm không nói gì.
Thai Tử Tân thấy vậy hỏi anh: "Suy nghĩ của anh thế nào?"
Chẳng biết từ khi nào, cô bắt đầu tôn trọng suy nghĩ của người anh hai này.
Có lẽ con người là như vậy, có núi thì dựa vào núi, không còn núi đành phải độc lập.
Thai Nghiệp Phàm trầm mặc rất lâu rồi nói: "Anh cho rằng vẫn không nên đối đầu cứng rắn với Skyline."
Thai Tử Tân không giận mà bình tĩnh phân tích: "Bây giờ toàn bộ Skyline như đang thay máu. Dương Viễn thì ở Mỹ suốt, người chịu trách nhiệm mới nghe nói cũng là người không được nhà họ Lục thừa nhận, có thể ngồi vững vị trí tổng giám đốc hay không còn chưa chắc."
"Chuyện Lục Đông Thâm bị cách chức tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của nó." Thai Nghiệp Phàm nói: "Lục Bắc Thâm mới nhậm chức, tuy chưa có danh tiếng ngoài thương trường nhưng lại ngồi được vào vị trí của Lục Đông Thâm, em không cảm thấy kỳ lạ sao? Thế nên ý kiến của anh là, đợi thêm chút. Vào thời gian này, chúng ta cứ giữ vững các dự án trong tay rồi tính tiếp."
Thai Tử Tân ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Tuy rằng suy nghĩ này đã nung nấu trong cô rất lâu rồi. Cô cảm thấy Lục Đông Thâm thất thế là một cơ hội. Nhưng nếu thật sự đấu với Skyline, cô cũng không chắc chắn một trăm phần trăm. Cứ theo lời anh, đứng bên quan sát, chờ đợi thêm.
Di động đổ chuông.
Thai Tử Tân đứng dậy đi tới bàn làm việc nghe máy.
Thai Nghiệp Phàm lại lười biếng nằm xuống. Còn chưa kịp nằm được tư thế thoải mái, anh đã nghe thấy Thai Tử Tân kêu lên thất thanh: "Cái gì?"
Anh giật mình ngồi bật dậy.
Sau khi Thai Tử Tân kết thúc cuộc gọi, cô quay người lại. Thai Nghiệp Phàm phát hiện tay cô đang run lên. Cô nhìn anh và nói: "Anh cả ở trong tù gặp chuyện rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.