Chương 556: Em cảm thấy anh có gì ý gì?
Ân Tầm
07/09/2019
Sau khi Lục Đông Thâm và Tưởng Ly quay trở về phòng, Nguyễn Kỳ ngồi yên
tại chỗ bất động, trong lòng thầm nghĩ: Cũng may lúc trước Tưởng Ly giơ
cao đánh khẽ với mình.
Bây giờ nghĩ lại thật sự là thảng thốt tinh thần.
Nhiêu Tôn cũng không đi ngay. Anh vốn dĩ ngồi cách Nguyễn Kỳ một khoảng nhất định. Bây giờ chỉ còn lại hai người họ, anh dịch ghế về phía cô, ngồi xuống rồi hỏi một câu: "Nói chuyện nhé?"
Nguyễn Kỳ bật lại theo phản xạ: "Nói chuyện gì?"
"Em căng thẳng gì vậy?"
"Tôi có gì mà phải căng thẳng?" Nguyễn Kỳ ngoài miệng thì nói vậy, trái tim nhỏ bé thật ra đã bắt đầu đập điên cuồng không ngừng, hơn nữa còn có vẻ càng lúc càng dồn dập. Có lẽ vì anh ngồi quá gần. Quái lạ, đang dưng ngồi gần cô như vậy làm gì chứ?
Hại cô lại tò mò muốn nhìn sắc mặt anh, khuôn mặt đầy mê hoặc đó, chỉ cần nhìn một cái là trầm luân. Có biết bao lần cô đã tự cảnh cáo chính mình: Đừng nhìn anh, đừng nhìn anh...
Nhiêu Tôn giơ tay đặt lên đầu cô, xoay một cái, ép cô quay mặt về phía mình: "Không căng thẳng sao không nhìn anh?"
"Rối hết tóc tai rồi." Nguyễn Kỳ gạt tay anh ra: "Anh nói xem, hai chúng ta có gì để trò chuyện? Còn nữa, gần đây anh cứ hay nói mấy câu vô duyên vô cớ là có ý gì?" Còn một câu cô chưa nói nốt: Không thích tôi thì đừng chọc ghẹo tôi, tôi sẽ nghĩ là thật đấy.
Nhiêu Tôn cười tít mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy anh có gì ý gì?"
Cô cảm thấy ư...
Ha.
"Tôi không biết." Nguyễn Kỳ bực dọc, làm gì có câu trả lời nào bâng quơ như thế. Nghe giống như đang đá một quả cầu da, chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi?
Nhiêu Tôn nhìn cô, không nói nữa.
Nguyễn Kỳ bị anh nhìn đến sởn gai ốc, càng lúc càng cảm thấy bầu không khí hơi quái đản. Cô lên tiếng: "Tôi đã bảo hai chúng ta không có gì để nói mà." Nói xong, cô đứng dậy định đi.
Đằng sau vang lên giọng nói uể oải của Nhiêu Tôn: "Nguyễn Kỳ, anh bảo em có ngốc không cơ chứ?"
Lại dám mắng cô?
Nguyễn Kỳ đứng sững tại chỗ, trừng mắt hằn học nhìn anh: "Mắng ai là ngốc hả? Tôi chọc ghẹo gì anh mà anh mắng tôi?"
Nhiêu Tôn đứng lên, sát lại gần cô: "Em không hiểu anh có gì ý gì sao?"
Anh rất cao, lại gần đồng nghĩa với áp lực xuất hiện. Nguyễn Kỳ vô thức rụt vai lại. Anh mỉm cười, câu hỏi vừa như rõ ràng lại vừa như mơ hồ nhưng trong lòng cô chợt nảy sinh một dự cảm. Cô mơ hồ cảm nhận được anh muốn nói gì, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu thêm, trong phút chốc tim đập rất mạnh.
Thậm chí giọng nói cũng trở nên mềm oặt, chỉ còn hơi thở: "Tôi... Tôi không hiểu..."
Trong lòng có một giọng nói khác như cười vào mặt cô: Ô, cô thật sự không hiểu hay đang giả ngốc? Ám thị quá rõ ràng cô còn không nghe ra? Thật không hiểu sao cô dám hỏi? Nếu không thì cô đừng để ý tới anh ấy nữa, quay người bỏ đi thôi.
Nguyễn Kỳ muốn đi, cô bỗng nhiên rất căng thẳng vào giây phút này, có mong chờ, nhưng cũng sợ thất vọng.
Hai chân như bị đóng đinh chặt dưới đất không thể nhúc nhích, tim càng lúc càng đập rối loạn. Tưởng Ly nói đúng, mùi hương thật sự hại người ta, bây giờ cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người Nhiêu Tôn, mùi đàn ông sạch sẽ, còn mang theo khả năng công kích.
Kỳ lạ thật, trước kia sao cô không phát hiện ra chứ.
"Làm bạn gái của anh đi."
Trên đỉnh đầu, lời đề nghị của Nhiêu Tôn trực tiếp rõ ràng.
Khiến Nguyễn Kỳ sửng sốt ngẩng lên, thất thanh: "Hả?"
Nhiêu Tôn cũng phải lấy hết mọi dũng khí mới dám nói ra câu này, kết quả nhìn thấy phản ứng này của cô, anh nhất thời cũng không hiểu mình nên tức giận hay nên buồn cười, cảm giác căng thẳng đột nhiên biến mất. Anh hờn giận: "Anh bảo em làm bạn gái anh là chuyện kỳ lạ lắm sao?"
Nguyễn Kỳ há hốc miệng, vẫn nhìn anh bằng nét mặt bàng hoàng, đầu óc trống rỗng chưa thể hoàn hồn lại được.
Nhiêu Tôn thấy vậy nghiến răng kèn kẹt: "Nguyễn Kỳ, ý của anh chính là như vậy, bây giờ em đã nghe hiểu chưa?"
Hình như là... nghe hiểu rồi, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào chưa hiểu. Nguyễn Kỳ nhìn anh một lúc lâu, ngậm miệng lại, nuốt nước bọt.
Thấy cô ngơ ngác, Nhiêu Tôn cũng không muốn cho cô thời gian làm quen nữa. Anh một tay giữ chặt gáy cô, cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.
Trước mặt như có muôn vàn bông pháo hoa bùng nổ, tím đỏ rực rỡ sắc màu.
Lại là mùi hương của anh, lần này không còn phải tìm kiếm xa xôi mà ở ngay khoảng cách gần nhất, cùng với từng nhịp thở của anh len lỏi vào cổ họng.
Một lúc lâu sau, Nhiêu Tôn mới buông cô ra, áp nhẹ môi lên má cô thì thầm: "Vì thế anh mới bảo em có phải ngốc không?"
***
Mười giờ đêm, Tần nhị nương quả nhiên đã tới.
Tình hình hoàn toàn tương phản với kiểu không tiến nửa bước qua cửa lúc trước. Cửa nhà gần như bị bà ta đập tơi bời, tới mức nếu còn không ai ra mở cửa, cánh cửa đó sẽ bị dỡ xuống vậy. Rất lâu sau cửa mới mở. Tần nhị nương bất chấp tất cả đi vào trong, một giây sau đã bị Nguyễn Kỳ chặn đứng.
Tần nhị nương ngẩng phắt lên. Sau khi nhìn rõ người đứng trước, bà ta mấp máy môi. Tần nhị nương này không ngẩng đầu còn đỡ, vừa ngẩng lên đã khiến Nguyễn Kỳ sửng sốt. Khi Nguyễn Kỳ ra mở cửa, lúc đó cả người Nhị nương co quắp lại. Bà ta vẫn mặc bộ trường bào rộng rãi hôm nay nên không quá rõ ràng. Tới khi bà ta ngẩng đầu, ánh lửa chiếu tới khiến cô ấy nhìn được rõ ràng, cực kỳ đáng sợ.
Trên mặt là từng vết đỏ như vết ngón tay, giống như khảm dưới làn da vậy, bò khắp mặt như từng sợi dây leo. Khuôn mặt bà ta lâu ngày không sưởi nắng nên trắng nhợt, càng làm lộ rõ những dấu vết ấy, ngoằn ngoèo men xuống tận cổ cho tới khi được lớp quần áo che khuất.
Nguyễn Kỳ suy đoán là có lẽ không chỉ trên mặt hay trên cổ mới có.
Như vậy thì ghê rợn rồi, ngoài vết đỏ còn có vết cào, xem ra đúng là ngứa ngáy khó chịu. Nguyễn Kỳ nhìn mà phát hoảng, nghĩ bụng nếu còn gắng gượng một hai ngày nữa, cho dù bình thường trở lại, dung nhan cũng bị hủy hoại chăng.
Nghĩ tới đây, sống lưng cô ấy toát mồ hôi lạnh.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ấy được chứng kiến sự "tàn nhẫn độc ác" của Tưởng Ly chăng. Trước kia thường nghe nói khi ở Thương Lăng, mọi người vừa kính nể vừa sợ hãi cô, nhưng từ khi gặp mặt tới giờ, cô ấy luôn cảm thấy Tưởng Ly tuy có ba phần tà nhưng cũng có bảy phần chính trực, dĩ nhiên không cảm thấy Tưởng Ly đáng sợ đến mức nào. Suy nghĩ này cuối cùng đã được chứng thức vào giây phút nhìn thấy Tần nhị nương.
Bấy giờ cô ấy mới tỉnh ngộ, ở Thương Lăng, trọng lượng của tiếng "Tưởng gia" là không nhẹ.
Tưởng Ly không dễ chọc vào, một khi chọc vào, ba phần tà trong cô có thể lột da róc xương đối phương, hơn nữa còn trong âm thầm.
Bất thình lình nhớ tới những hành động trước kia của Lục Đông Thâm, Nguyễn Kỳ âm thầm toát mồ hôi thay anh. Anh thật sự dám đối xử với Tưởng Ly như vậy mà chưa từng nghĩ đến hậu quả sao? Quả thực không khác gì nhảy múa trên lằn ranh sống chết. Nhưng cũng không khó nhìn ra tâm tư của Tưởng Ly. Bị một người tổn thương tới cùng mà không phản kích, hoặc là triệt để từ bỏ, hoặc là yêu tới cốt tủy. Tưởng Ly rõ ràng là người phía sau. Cô là người có thù ắt báo như vậy, sẽ vì tổn thương tuyệt vọng mà hạ trống lui binh ư? Đừng đùa.
"Tôi muốn gặp Tưởng cô nương." Tần nhị nương nói thẳng, trong lúc đó cũng không nhịn được cào lên cánh tay.
Cổ tay áo rộng lớn cọ cọ lên trên, để lộ cả một khoảng cánh tay. Quả nhiên, từng đường như mạch máu, trông đã rợn người. Bà ta lại túm chặt lấy tay Nguyễn Kỳ, cần như van xin: "Tôi không chịu nổi nữa, xin cô, cho tôi gặp Tưởng cô nương."
Trước cửa không chỉ có mình Tần nhị nương.
Nói theo lời của Tưởng Ly thì thời gian vừa đẹp.
Có không ít người dân túm tụm, có xì xào bàn tán, có chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng sắc mặt mỗi người đều giống nhau, hoảng sợ, thảng thốt và lo lắng bất an. Họ đều tận mắt chứng kiến những chuyện xảy ra trên đài tế, cũng nghe rõ ràng lời Tưởng Ly nói trước đó. Thấy Vu chúc thật sự bị báo ứng, họ thì thầm rằng "Lời nguyền linh nghiệm rồi", "Tứ thúc quả nhiên được thần nữ cứu sống"...
Ngoài người dân ra, còn có Tộc trưởng Tần và Tần Thiên Bảo. Tộc trưởng Tần nghe phong thanh cũng vội tới, thấy dáng vẻ của Tần nhị nương thì thất sắc.
Nguyễn Kỳ hắng giọng: "Tưởng cô nương là người bà muốn gặp sẽ được gặp sao? Tôi nhớ lúc trước trên đài Nhị nương còn rất uy phong lẫm liệt cơ mà."
Sự khó chịu trên người đã khiến Tần nhị nương không quan tâm được nhiều như vậy nữa. Bà ta lùi ra sau bậc thềm, quỳ xuống đất, lớn tiếng hét vang vào trong sân: "Mong Tưởng cô nương gặp mặt tôi một lần."
"Bà..."
"Nguyễn Kỳ." Trong sân vọng ra tiếng hờ hững của Tưởng Ly: "Hiếm có dịp Nhị nương tới nhà, để Nhị nương vào đi."
Bây giờ nghĩ lại thật sự là thảng thốt tinh thần.
Nhiêu Tôn cũng không đi ngay. Anh vốn dĩ ngồi cách Nguyễn Kỳ một khoảng nhất định. Bây giờ chỉ còn lại hai người họ, anh dịch ghế về phía cô, ngồi xuống rồi hỏi một câu: "Nói chuyện nhé?"
Nguyễn Kỳ bật lại theo phản xạ: "Nói chuyện gì?"
"Em căng thẳng gì vậy?"
"Tôi có gì mà phải căng thẳng?" Nguyễn Kỳ ngoài miệng thì nói vậy, trái tim nhỏ bé thật ra đã bắt đầu đập điên cuồng không ngừng, hơn nữa còn có vẻ càng lúc càng dồn dập. Có lẽ vì anh ngồi quá gần. Quái lạ, đang dưng ngồi gần cô như vậy làm gì chứ?
Hại cô lại tò mò muốn nhìn sắc mặt anh, khuôn mặt đầy mê hoặc đó, chỉ cần nhìn một cái là trầm luân. Có biết bao lần cô đã tự cảnh cáo chính mình: Đừng nhìn anh, đừng nhìn anh...
Nhiêu Tôn giơ tay đặt lên đầu cô, xoay một cái, ép cô quay mặt về phía mình: "Không căng thẳng sao không nhìn anh?"
"Rối hết tóc tai rồi." Nguyễn Kỳ gạt tay anh ra: "Anh nói xem, hai chúng ta có gì để trò chuyện? Còn nữa, gần đây anh cứ hay nói mấy câu vô duyên vô cớ là có ý gì?" Còn một câu cô chưa nói nốt: Không thích tôi thì đừng chọc ghẹo tôi, tôi sẽ nghĩ là thật đấy.
Nhiêu Tôn cười tít mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy anh có gì ý gì?"
Cô cảm thấy ư...
Ha.
"Tôi không biết." Nguyễn Kỳ bực dọc, làm gì có câu trả lời nào bâng quơ như thế. Nghe giống như đang đá một quả cầu da, chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi?
Nhiêu Tôn nhìn cô, không nói nữa.
Nguyễn Kỳ bị anh nhìn đến sởn gai ốc, càng lúc càng cảm thấy bầu không khí hơi quái đản. Cô lên tiếng: "Tôi đã bảo hai chúng ta không có gì để nói mà." Nói xong, cô đứng dậy định đi.
Đằng sau vang lên giọng nói uể oải của Nhiêu Tôn: "Nguyễn Kỳ, anh bảo em có ngốc không cơ chứ?"
Lại dám mắng cô?
Nguyễn Kỳ đứng sững tại chỗ, trừng mắt hằn học nhìn anh: "Mắng ai là ngốc hả? Tôi chọc ghẹo gì anh mà anh mắng tôi?"
Nhiêu Tôn đứng lên, sát lại gần cô: "Em không hiểu anh có gì ý gì sao?"
Anh rất cao, lại gần đồng nghĩa với áp lực xuất hiện. Nguyễn Kỳ vô thức rụt vai lại. Anh mỉm cười, câu hỏi vừa như rõ ràng lại vừa như mơ hồ nhưng trong lòng cô chợt nảy sinh một dự cảm. Cô mơ hồ cảm nhận được anh muốn nói gì, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu thêm, trong phút chốc tim đập rất mạnh.
Thậm chí giọng nói cũng trở nên mềm oặt, chỉ còn hơi thở: "Tôi... Tôi không hiểu..."
Trong lòng có một giọng nói khác như cười vào mặt cô: Ô, cô thật sự không hiểu hay đang giả ngốc? Ám thị quá rõ ràng cô còn không nghe ra? Thật không hiểu sao cô dám hỏi? Nếu không thì cô đừng để ý tới anh ấy nữa, quay người bỏ đi thôi.
Nguyễn Kỳ muốn đi, cô bỗng nhiên rất căng thẳng vào giây phút này, có mong chờ, nhưng cũng sợ thất vọng.
Hai chân như bị đóng đinh chặt dưới đất không thể nhúc nhích, tim càng lúc càng đập rối loạn. Tưởng Ly nói đúng, mùi hương thật sự hại người ta, bây giờ cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người Nhiêu Tôn, mùi đàn ông sạch sẽ, còn mang theo khả năng công kích.
Kỳ lạ thật, trước kia sao cô không phát hiện ra chứ.
"Làm bạn gái của anh đi."
Trên đỉnh đầu, lời đề nghị của Nhiêu Tôn trực tiếp rõ ràng.
Khiến Nguyễn Kỳ sửng sốt ngẩng lên, thất thanh: "Hả?"
Nhiêu Tôn cũng phải lấy hết mọi dũng khí mới dám nói ra câu này, kết quả nhìn thấy phản ứng này của cô, anh nhất thời cũng không hiểu mình nên tức giận hay nên buồn cười, cảm giác căng thẳng đột nhiên biến mất. Anh hờn giận: "Anh bảo em làm bạn gái anh là chuyện kỳ lạ lắm sao?"
Nguyễn Kỳ há hốc miệng, vẫn nhìn anh bằng nét mặt bàng hoàng, đầu óc trống rỗng chưa thể hoàn hồn lại được.
Nhiêu Tôn thấy vậy nghiến răng kèn kẹt: "Nguyễn Kỳ, ý của anh chính là như vậy, bây giờ em đã nghe hiểu chưa?"
Hình như là... nghe hiểu rồi, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào chưa hiểu. Nguyễn Kỳ nhìn anh một lúc lâu, ngậm miệng lại, nuốt nước bọt.
Thấy cô ngơ ngác, Nhiêu Tôn cũng không muốn cho cô thời gian làm quen nữa. Anh một tay giữ chặt gáy cô, cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.
Trước mặt như có muôn vàn bông pháo hoa bùng nổ, tím đỏ rực rỡ sắc màu.
Lại là mùi hương của anh, lần này không còn phải tìm kiếm xa xôi mà ở ngay khoảng cách gần nhất, cùng với từng nhịp thở của anh len lỏi vào cổ họng.
Một lúc lâu sau, Nhiêu Tôn mới buông cô ra, áp nhẹ môi lên má cô thì thầm: "Vì thế anh mới bảo em có phải ngốc không?"
***
Mười giờ đêm, Tần nhị nương quả nhiên đã tới.
Tình hình hoàn toàn tương phản với kiểu không tiến nửa bước qua cửa lúc trước. Cửa nhà gần như bị bà ta đập tơi bời, tới mức nếu còn không ai ra mở cửa, cánh cửa đó sẽ bị dỡ xuống vậy. Rất lâu sau cửa mới mở. Tần nhị nương bất chấp tất cả đi vào trong, một giây sau đã bị Nguyễn Kỳ chặn đứng.
Tần nhị nương ngẩng phắt lên. Sau khi nhìn rõ người đứng trước, bà ta mấp máy môi. Tần nhị nương này không ngẩng đầu còn đỡ, vừa ngẩng lên đã khiến Nguyễn Kỳ sửng sốt. Khi Nguyễn Kỳ ra mở cửa, lúc đó cả người Nhị nương co quắp lại. Bà ta vẫn mặc bộ trường bào rộng rãi hôm nay nên không quá rõ ràng. Tới khi bà ta ngẩng đầu, ánh lửa chiếu tới khiến cô ấy nhìn được rõ ràng, cực kỳ đáng sợ.
Trên mặt là từng vết đỏ như vết ngón tay, giống như khảm dưới làn da vậy, bò khắp mặt như từng sợi dây leo. Khuôn mặt bà ta lâu ngày không sưởi nắng nên trắng nhợt, càng làm lộ rõ những dấu vết ấy, ngoằn ngoèo men xuống tận cổ cho tới khi được lớp quần áo che khuất.
Nguyễn Kỳ suy đoán là có lẽ không chỉ trên mặt hay trên cổ mới có.
Như vậy thì ghê rợn rồi, ngoài vết đỏ còn có vết cào, xem ra đúng là ngứa ngáy khó chịu. Nguyễn Kỳ nhìn mà phát hoảng, nghĩ bụng nếu còn gắng gượng một hai ngày nữa, cho dù bình thường trở lại, dung nhan cũng bị hủy hoại chăng.
Nghĩ tới đây, sống lưng cô ấy toát mồ hôi lạnh.
Đây coi như là lần đầu tiên cô ấy được chứng kiến sự "tàn nhẫn độc ác" của Tưởng Ly chăng. Trước kia thường nghe nói khi ở Thương Lăng, mọi người vừa kính nể vừa sợ hãi cô, nhưng từ khi gặp mặt tới giờ, cô ấy luôn cảm thấy Tưởng Ly tuy có ba phần tà nhưng cũng có bảy phần chính trực, dĩ nhiên không cảm thấy Tưởng Ly đáng sợ đến mức nào. Suy nghĩ này cuối cùng đã được chứng thức vào giây phút nhìn thấy Tần nhị nương.
Bấy giờ cô ấy mới tỉnh ngộ, ở Thương Lăng, trọng lượng của tiếng "Tưởng gia" là không nhẹ.
Tưởng Ly không dễ chọc vào, một khi chọc vào, ba phần tà trong cô có thể lột da róc xương đối phương, hơn nữa còn trong âm thầm.
Bất thình lình nhớ tới những hành động trước kia của Lục Đông Thâm, Nguyễn Kỳ âm thầm toát mồ hôi thay anh. Anh thật sự dám đối xử với Tưởng Ly như vậy mà chưa từng nghĩ đến hậu quả sao? Quả thực không khác gì nhảy múa trên lằn ranh sống chết. Nhưng cũng không khó nhìn ra tâm tư của Tưởng Ly. Bị một người tổn thương tới cùng mà không phản kích, hoặc là triệt để từ bỏ, hoặc là yêu tới cốt tủy. Tưởng Ly rõ ràng là người phía sau. Cô là người có thù ắt báo như vậy, sẽ vì tổn thương tuyệt vọng mà hạ trống lui binh ư? Đừng đùa.
"Tôi muốn gặp Tưởng cô nương." Tần nhị nương nói thẳng, trong lúc đó cũng không nhịn được cào lên cánh tay.
Cổ tay áo rộng lớn cọ cọ lên trên, để lộ cả một khoảng cánh tay. Quả nhiên, từng đường như mạch máu, trông đã rợn người. Bà ta lại túm chặt lấy tay Nguyễn Kỳ, cần như van xin: "Tôi không chịu nổi nữa, xin cô, cho tôi gặp Tưởng cô nương."
Trước cửa không chỉ có mình Tần nhị nương.
Nói theo lời của Tưởng Ly thì thời gian vừa đẹp.
Có không ít người dân túm tụm, có xì xào bàn tán, có chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng sắc mặt mỗi người đều giống nhau, hoảng sợ, thảng thốt và lo lắng bất an. Họ đều tận mắt chứng kiến những chuyện xảy ra trên đài tế, cũng nghe rõ ràng lời Tưởng Ly nói trước đó. Thấy Vu chúc thật sự bị báo ứng, họ thì thầm rằng "Lời nguyền linh nghiệm rồi", "Tứ thúc quả nhiên được thần nữ cứu sống"...
Ngoài người dân ra, còn có Tộc trưởng Tần và Tần Thiên Bảo. Tộc trưởng Tần nghe phong thanh cũng vội tới, thấy dáng vẻ của Tần nhị nương thì thất sắc.
Nguyễn Kỳ hắng giọng: "Tưởng cô nương là người bà muốn gặp sẽ được gặp sao? Tôi nhớ lúc trước trên đài Nhị nương còn rất uy phong lẫm liệt cơ mà."
Sự khó chịu trên người đã khiến Tần nhị nương không quan tâm được nhiều như vậy nữa. Bà ta lùi ra sau bậc thềm, quỳ xuống đất, lớn tiếng hét vang vào trong sân: "Mong Tưởng cô nương gặp mặt tôi một lần."
"Bà..."
"Nguyễn Kỳ." Trong sân vọng ra tiếng hờ hững của Tưởng Ly: "Hiếm có dịp Nhị nương tới nhà, để Nhị nương vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.