Chương 194: Em đã giết Thương Xuyên
Ân Tầm
13/08/2018
Cái chết của Tả Thời có liên quan đến em, đúng không?
Thương Xuyên rơi từ trên sân khấu xuống, tử vong tại chỗ.
Với tư cách là người duy nhất có dính líu tới vụ án đồng thời báo án, Hạ Trú bị đưa về Cục cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, phía cảnh sát hỏi đi hỏi lại mục đích cuộc gặp mặt giữa cô và Thương Xuyên. Hạ Trú không trả lời được một chữ nào. Cả người cô căng thẳng, đờ đẫn như gỗ. Người cô đang ở trong Cục cảnh sát, nhưng hồn vía vẫn còn ở nơi phủ Thân vương, trước mắt cô vẫn đung đưa hình ảnh Thương Xuyên đầm đìa máu me.
“Có nhiều địa điểm để gặp mặt như vậy, vì sao hai người lại chọn phủ Thân vương?”
“Cô báo cảnh sát nói rằng cô nghe thấy âm thanh nên mới chạy vội tới đài sân khấu? Trước lúc đó cô đang ở đâu? Cô đang làm gì?”
Giọng nói ấy lọt vào tai Hạ Trú, có tiếng vang vọng lại, dần dần lại hóa thành mơ hồ. Cô nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu trên mũ của người cảnh sát đang lấy lời khai, con ngươi không động đậy chút nào. Hình ảnh trong đầu cô vẫn là hành lang dài âm u gấp khúc, bóng hình người con gái đó thấp thoáng ẩn hiện nơi rường cột trạm trổ. Cô bám riết theo suốt dọc đường, từ sân khấu xuống tới đình viện, nếu xuyên qua đình viện sẽ là cửa lớn của phủ đệ…
Trong mơ hồ, cô nghe thấy có tiếng người nào đó lên tiếng: Qua khám nghiệm hiện trường và kết luận cuối cùng của pháp y, đã chắc chắn Thương Xuyên rơi từ trên đài cao xuống là sự cố ngoài ý muốn, đồng thời vì những cọc gỗ bên dưới đài cao nhiều năm không được tu sửa, thế nên khi rơi xuống, phần đầu của nạn nhân Thương Xuyên đập phải cọc tiêu sắc nhọn dẫn đến vết thương trí mạng, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.
“Cô Hạ?”
Mọi hình ảnh trong đầu Hạ Trú đột ngột tan biến. Cô bất thình lình hoàn hồn trở lại, đối diện với ánh mắt của đồng chí cảnh sát. Người cảnh sát rất không hài lòng về thái độ của cô, anh ta nhíu mày, gõ gõ lên tập tài liệu: “Đây là báo cáo giám định vừa được gửi tới. Cô Hạ, cô cũng khá may mắn đấy.”
Ánh mắt Hạ Trú dừng lại trên bản báo cáo đó. Rất lâu sau, cô chậm rãi lên tiếng: “Không, đây không phải tai nạn, tuyệt đối không phải.”
“Cô Hạ đang nghĩ tới chuyện gì?”
“Là một âm mưu!” Hạ Trú lẩm bẩm: “Thương Xuyên bị giết hại, nhất định là bị giết hại! Trong phủ Thân vương ngoài tôi và Thương Xuyên ra còn một người thứ ba nữa, là một người con gái!”
“Cô tận mắt nhìn thấy?”
“Đúng vậy! Có một cô gái, nhất định đang ẩn nấp trong phủ Thân vương, không tránh khỏi có liên quan tới cái chết của Thương Xuyên.”
Người cảnh sát nhìn cô một lúc lâu, nói một câu “Đợi chút” rồi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Không gian cô ngồi trở nên yên ắng trong khoảnh khắc, dường như chỉ một hơi thở cũng có thể nghe thấy. Trong khoảng thời gian trống này, đầu óc Hạ Trú cứ hiện lên hình ảnh của Thương Xuyên. Sau khi chấn động và bi thương qua đi vì cảnh tượng tại hiện trường vụ án, phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra lại sân khấu một lượt, nhưng không có một ai. Rốt cuộc đó là người nào? Sau khi hại Thương Xuyên có thể biến mất không bóng hình?
Bây giờ, cô độc một mình, chỉ có mình cô, một nỗi đau đớn khổng lồ như cỏ dại um tùm sinh sôi nảy nở bao trùm mặt đất. Bấy giờ cô mới ý thức được, Thương Xuyên không còn nữa. Một Thương Xuyên đã từng lớn lên cùng cô, người vẫn hay chạy theo sau lưng cô khi còn ở trại trẻ mồ côi, không ngừng gọi cô là “chị” đã không còn nữa. Từ nay trên đời này, cô lại mất đi một người thân nữa.
Đau đớn cùng khổ sở như ngựa phi nước đại trong lồng ngực, va chạm khắp nơi. Cổ họng cô tắc nghẹn, gần như không thể thở nổi, cơn cay xè nơi sống mũi bị cô đè nén xuống hết lần này tới lần khác. Ba năm trước, ai ai cũng nói cô máu lạnh, cũng nói tay cô đã dính đầy máu. Ba năm sau, nước mắt của cô càng không thể rơi xuống. Cô phải giữ chút sức lực để điều tra rõ ràng chuyện này.
Cảnh sát một lần nữa bước vào thông báo với cô rằng, hiện trường đã được điều tra cẩn thận nhiều lần, không phát hiện một người đáng nghi nào khác. “Tối đó có một tài xế xe bồn đi ngang qua. Anh ta tỏ ý ngoại trừ cô ra không nhìn thấy có bất kỳ cô gái nào khác từng ra vào phủ Thân vương.”
Như một tảng đá nặng đè thẳng xuống.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bật mở. Có một người đi vào, thì thầm nói câu gì đó bên tai vị cảnh sát. Anh ta nghe xong bèn ngước mắt lên nhìn cô rất nhanh. Đợi người trợ lý rời đi khỏi, anh ta mới nói: “Bây giờ cô Hạ đã có thể rời khỏi đây. Nhưng trước khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ còn tiếp tục tìm cô cho những tình tiết cần thiết của vụ án. Khoảng thời gian này, nếu cô nhớ được chuyện gì, phiền cô thông báo cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, tuy rằng trước mắt cô Hạ không được xếp vào diện tình nghi, nhưng vụ án này còn quá nhiều nghi vấn chưa được làm rõ, thế nên khoảng thời gian này cô cũng không được xuất cảnh.”
Lục Đông Thâm tới Cục cảnh sát, đồng thời bảo lãnh cho Hạ Trú.
Đương nhiên, với tư cách là người tiếp quản việc khai thác con đường du lịch thương mại trong khuôn khổ mảnh đất phủ Thân vương, anh cũng cần có lời giải thích với cảnh sát về vụ việc của Thương Xuyên. Một ngày khác, phía cảnh sat cũng sẽ tiến hành lấy lời khai theo đúng thủ tục.
Sau khi nhìn thấy Lục Đông Thâm, Hạ Trú mới phát hiện ra chân mình mềm nhũn. Lục Đông Thâm đỡ vững lấy cô, rồi vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô: “Không sao, không sao rồi.”
Làm xong thủ tục, từ Cục cảnh sát đi ra, phía đường chân trời đã có màu trắng nhợt như bụng cá. Một tia sáng bừng lên giữa cả một khoảng tối tăm. Buổi bình minh còn có phần mờ ảo, vì là giữa hạ nên bầu không khí cũng không quá sảng khoái mát mẻ. Lục Đông Thâm đích thân lái xe, đi thẳng một mạch.
Có người đang vội vã đi làm, đi ngang qua trạm xe buýt có cả hàng dài người đang xếp hàng, đuôi của hàng bị chìm khuất trong bóng tối chưa nhìn thấy rõ.
Chúng sinh không ai không khổ.
Cho dù là một người đứng dưới hào quang như Thương Xuyên, cũng không tránh được số phận thê lương.
Lục Đông Thâm một tay giữ vô lăng, một tay nắm chặt lấy tay Hạ Trú. Tay cô rất lạnh, từ Cục cảnh sát lên đến ô tô, dọc đường bóng người bóng xe nườm nượp qua lại, tay cô từ đầu đến cuối vẫn không thể ủ ấm được. Cả sắc mặt cô cũng trắng bệch như tờ giấy, duy chỉ có đôi lông mày vẫn đen đậm, bờ môi cũng không còn sắc đỏ hồng hào.
“Đừng suy nghĩ gì nữa cả, về nhà ngủ một giấc thật say đi.” Anh khẽ nói: “Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời đừng tới công ty.”
Lòng bàn tay Hạ Trú được thấm đẫm hơi ấm của anh, rõ ràng là ấm áp mà vẫn không đấu lại được khí lạnh xông lên từ tận đáy lòng. Cô khản giọng lên tiếng: “Anh có từng nghi ngờ em không?”
“Nghi ngờ chuyện gì?”
“Nghi ngờ em đã giết Thương Xuyên.”
Lục Đông Thâm nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt kiên định: “Anh tin chuyện này không liên quan đến em.”
“Nhưng, em có bản lĩnh gây ảnh hưởng khiến đối phương tự sát.”
Phía trước đèn đỏ bật sáng, Lục Đông Thâm cho xe đi chậm lại, quay đầu nhìn cô, bàn tay nắm tay cô gia tăng thêm chút sức mạnh, giống như thái độ của anh vậy: “Bản lĩnh của em anh hiểu rất rõ, tính cách của em anh càng hiểu hơn. Em coi Thương Xuyên như người thân, cho dù trước đó Thương Xuyên từng làm em bị thương, em cũng tuyệt đối không ra tay tàn độc.”
“Nếu em muốn giết người diệt khẩu thì sao?” Hạ Trú bất thình lình nói.
Thời gian đèn đỏ dài đằng đẵng, giống hệt cuộc đời vừa đau khổ vừa miên man.
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ đánh tay lái một cái, chiếc xe nhanh chóng trượt vào đường chuyển làn phải, khiến các xe phía sau liên tục ấn còi inh ỏi. Lục Đông Thâm chọn một đường nhỏ, rồi rẽ vào một con hẻm yên tĩnh, dừng xe, tắt máy, quay đầu sang nhìn cô.
“Tả Thời đã chết rồi đúng không?” Rất lâu sau, anh hỏi trúng vấn đề.
Lần này Hạ Trú không vòng vo tam quốc nữa, cô trả lời: “Đúng vậy.”
“Thương Xuyên nghi ngờ em hại chết Tả Thời?”
“Phải.”
“Sự thực thì sao?” Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào mặt cô: “Cái chết của Tả Thời có liên quan đến em, đúng không?”
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Hạ Trú giật lên từng hồi đau đớn. Những cảnh tượng trong quá khứ trôi qua vùn vụt trước mắt. Cô cố gắng làm dịu đi cơn tức nơi lồng ngực, lên tiếng: “Phải.” Cô từng oán hận Nhiêu Tôn, khi đó đã đưa ra quyết định sai lầm khiến ba người họ gặp nguy hiểm. Nhưng việc Tả Thời thật sự gặp chuyện cô không tránh khỏi có can dự. Thế nên Nhiêu Tôn đang trách cô. Bao năm nay cô vẫn luôn trốn tránh, nhìn thấy Nhiêu Tôn càng giống như nhìn thấy Diêm Vương. Cô sợ Nhiêu Tôn sao? Không. Thứ cô sợ là quá khứ, là những trải nghiệm khiến cô đau đớn tưởng chết đó…
~Hết chương 194~
*Spoil: “Cái chết của Thương Xuyên không tránh khỏi có liên quan tới kẻ đã tung thông tin cho cậu ta.”
“Hãy triệt để xóa sạch quan hệ với em, dù là anh hay Skyline, chỉ có như vậy, Skyline mới không bị liên lụy.”
Thương Xuyên rơi từ trên sân khấu xuống, tử vong tại chỗ.
Với tư cách là người duy nhất có dính líu tới vụ án đồng thời báo án, Hạ Trú bị đưa về Cục cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn, phía cảnh sát hỏi đi hỏi lại mục đích cuộc gặp mặt giữa cô và Thương Xuyên. Hạ Trú không trả lời được một chữ nào. Cả người cô căng thẳng, đờ đẫn như gỗ. Người cô đang ở trong Cục cảnh sát, nhưng hồn vía vẫn còn ở nơi phủ Thân vương, trước mắt cô vẫn đung đưa hình ảnh Thương Xuyên đầm đìa máu me.
“Có nhiều địa điểm để gặp mặt như vậy, vì sao hai người lại chọn phủ Thân vương?”
“Cô báo cảnh sát nói rằng cô nghe thấy âm thanh nên mới chạy vội tới đài sân khấu? Trước lúc đó cô đang ở đâu? Cô đang làm gì?”
Giọng nói ấy lọt vào tai Hạ Trú, có tiếng vang vọng lại, dần dần lại hóa thành mơ hồ. Cô nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu trên mũ của người cảnh sát đang lấy lời khai, con ngươi không động đậy chút nào. Hình ảnh trong đầu cô vẫn là hành lang dài âm u gấp khúc, bóng hình người con gái đó thấp thoáng ẩn hiện nơi rường cột trạm trổ. Cô bám riết theo suốt dọc đường, từ sân khấu xuống tới đình viện, nếu xuyên qua đình viện sẽ là cửa lớn của phủ đệ…
Trong mơ hồ, cô nghe thấy có tiếng người nào đó lên tiếng: Qua khám nghiệm hiện trường và kết luận cuối cùng của pháp y, đã chắc chắn Thương Xuyên rơi từ trên đài cao xuống là sự cố ngoài ý muốn, đồng thời vì những cọc gỗ bên dưới đài cao nhiều năm không được tu sửa, thế nên khi rơi xuống, phần đầu của nạn nhân Thương Xuyên đập phải cọc tiêu sắc nhọn dẫn đến vết thương trí mạng, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.
“Cô Hạ?”
Mọi hình ảnh trong đầu Hạ Trú đột ngột tan biến. Cô bất thình lình hoàn hồn trở lại, đối diện với ánh mắt của đồng chí cảnh sát. Người cảnh sát rất không hài lòng về thái độ của cô, anh ta nhíu mày, gõ gõ lên tập tài liệu: “Đây là báo cáo giám định vừa được gửi tới. Cô Hạ, cô cũng khá may mắn đấy.”
Ánh mắt Hạ Trú dừng lại trên bản báo cáo đó. Rất lâu sau, cô chậm rãi lên tiếng: “Không, đây không phải tai nạn, tuyệt đối không phải.”
“Cô Hạ đang nghĩ tới chuyện gì?”
“Là một âm mưu!” Hạ Trú lẩm bẩm: “Thương Xuyên bị giết hại, nhất định là bị giết hại! Trong phủ Thân vương ngoài tôi và Thương Xuyên ra còn một người thứ ba nữa, là một người con gái!”
“Cô tận mắt nhìn thấy?”
“Đúng vậy! Có một cô gái, nhất định đang ẩn nấp trong phủ Thân vương, không tránh khỏi có liên quan tới cái chết của Thương Xuyên.”
Người cảnh sát nhìn cô một lúc lâu, nói một câu “Đợi chút” rồi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Không gian cô ngồi trở nên yên ắng trong khoảnh khắc, dường như chỉ một hơi thở cũng có thể nghe thấy. Trong khoảng thời gian trống này, đầu óc Hạ Trú cứ hiện lên hình ảnh của Thương Xuyên. Sau khi chấn động và bi thương qua đi vì cảnh tượng tại hiện trường vụ án, phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra lại sân khấu một lượt, nhưng không có một ai. Rốt cuộc đó là người nào? Sau khi hại Thương Xuyên có thể biến mất không bóng hình?
Bây giờ, cô độc một mình, chỉ có mình cô, một nỗi đau đớn khổng lồ như cỏ dại um tùm sinh sôi nảy nở bao trùm mặt đất. Bấy giờ cô mới ý thức được, Thương Xuyên không còn nữa. Một Thương Xuyên đã từng lớn lên cùng cô, người vẫn hay chạy theo sau lưng cô khi còn ở trại trẻ mồ côi, không ngừng gọi cô là “chị” đã không còn nữa. Từ nay trên đời này, cô lại mất đi một người thân nữa.
Đau đớn cùng khổ sở như ngựa phi nước đại trong lồng ngực, va chạm khắp nơi. Cổ họng cô tắc nghẹn, gần như không thể thở nổi, cơn cay xè nơi sống mũi bị cô đè nén xuống hết lần này tới lần khác. Ba năm trước, ai ai cũng nói cô máu lạnh, cũng nói tay cô đã dính đầy máu. Ba năm sau, nước mắt của cô càng không thể rơi xuống. Cô phải giữ chút sức lực để điều tra rõ ràng chuyện này.
Cảnh sát một lần nữa bước vào thông báo với cô rằng, hiện trường đã được điều tra cẩn thận nhiều lần, không phát hiện một người đáng nghi nào khác. “Tối đó có một tài xế xe bồn đi ngang qua. Anh ta tỏ ý ngoại trừ cô ra không nhìn thấy có bất kỳ cô gái nào khác từng ra vào phủ Thân vương.”
Như một tảng đá nặng đè thẳng xuống.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bật mở. Có một người đi vào, thì thầm nói câu gì đó bên tai vị cảnh sát. Anh ta nghe xong bèn ngước mắt lên nhìn cô rất nhanh. Đợi người trợ lý rời đi khỏi, anh ta mới nói: “Bây giờ cô Hạ đã có thể rời khỏi đây. Nhưng trước khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ còn tiếp tục tìm cô cho những tình tiết cần thiết của vụ án. Khoảng thời gian này, nếu cô nhớ được chuyện gì, phiền cô thông báo cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra, tuy rằng trước mắt cô Hạ không được xếp vào diện tình nghi, nhưng vụ án này còn quá nhiều nghi vấn chưa được làm rõ, thế nên khoảng thời gian này cô cũng không được xuất cảnh.”
Lục Đông Thâm tới Cục cảnh sát, đồng thời bảo lãnh cho Hạ Trú.
Đương nhiên, với tư cách là người tiếp quản việc khai thác con đường du lịch thương mại trong khuôn khổ mảnh đất phủ Thân vương, anh cũng cần có lời giải thích với cảnh sát về vụ việc của Thương Xuyên. Một ngày khác, phía cảnh sat cũng sẽ tiến hành lấy lời khai theo đúng thủ tục.
Sau khi nhìn thấy Lục Đông Thâm, Hạ Trú mới phát hiện ra chân mình mềm nhũn. Lục Đông Thâm đỡ vững lấy cô, rồi vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô: “Không sao, không sao rồi.”
Làm xong thủ tục, từ Cục cảnh sát đi ra, phía đường chân trời đã có màu trắng nhợt như bụng cá. Một tia sáng bừng lên giữa cả một khoảng tối tăm. Buổi bình minh còn có phần mờ ảo, vì là giữa hạ nên bầu không khí cũng không quá sảng khoái mát mẻ. Lục Đông Thâm đích thân lái xe, đi thẳng một mạch.
Có người đang vội vã đi làm, đi ngang qua trạm xe buýt có cả hàng dài người đang xếp hàng, đuôi của hàng bị chìm khuất trong bóng tối chưa nhìn thấy rõ.
Chúng sinh không ai không khổ.
Cho dù là một người đứng dưới hào quang như Thương Xuyên, cũng không tránh được số phận thê lương.
Lục Đông Thâm một tay giữ vô lăng, một tay nắm chặt lấy tay Hạ Trú. Tay cô rất lạnh, từ Cục cảnh sát lên đến ô tô, dọc đường bóng người bóng xe nườm nượp qua lại, tay cô từ đầu đến cuối vẫn không thể ủ ấm được. Cả sắc mặt cô cũng trắng bệch như tờ giấy, duy chỉ có đôi lông mày vẫn đen đậm, bờ môi cũng không còn sắc đỏ hồng hào.
“Đừng suy nghĩ gì nữa cả, về nhà ngủ một giấc thật say đi.” Anh khẽ nói: “Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời đừng tới công ty.”
Lòng bàn tay Hạ Trú được thấm đẫm hơi ấm của anh, rõ ràng là ấm áp mà vẫn không đấu lại được khí lạnh xông lên từ tận đáy lòng. Cô khản giọng lên tiếng: “Anh có từng nghi ngờ em không?”
“Nghi ngờ chuyện gì?”
“Nghi ngờ em đã giết Thương Xuyên.”
Lục Đông Thâm nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt kiên định: “Anh tin chuyện này không liên quan đến em.”
“Nhưng, em có bản lĩnh gây ảnh hưởng khiến đối phương tự sát.”
Phía trước đèn đỏ bật sáng, Lục Đông Thâm cho xe đi chậm lại, quay đầu nhìn cô, bàn tay nắm tay cô gia tăng thêm chút sức mạnh, giống như thái độ của anh vậy: “Bản lĩnh của em anh hiểu rất rõ, tính cách của em anh càng hiểu hơn. Em coi Thương Xuyên như người thân, cho dù trước đó Thương Xuyên từng làm em bị thương, em cũng tuyệt đối không ra tay tàn độc.”
“Nếu em muốn giết người diệt khẩu thì sao?” Hạ Trú bất thình lình nói.
Thời gian đèn đỏ dài đằng đẵng, giống hệt cuộc đời vừa đau khổ vừa miên man.
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ đánh tay lái một cái, chiếc xe nhanh chóng trượt vào đường chuyển làn phải, khiến các xe phía sau liên tục ấn còi inh ỏi. Lục Đông Thâm chọn một đường nhỏ, rồi rẽ vào một con hẻm yên tĩnh, dừng xe, tắt máy, quay đầu sang nhìn cô.
“Tả Thời đã chết rồi đúng không?” Rất lâu sau, anh hỏi trúng vấn đề.
Lần này Hạ Trú không vòng vo tam quốc nữa, cô trả lời: “Đúng vậy.”
“Thương Xuyên nghi ngờ em hại chết Tả Thời?”
“Phải.”
“Sự thực thì sao?” Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào mặt cô: “Cái chết của Tả Thời có liên quan đến em, đúng không?”
Từng sợi dây thần kinh trong đầu Hạ Trú giật lên từng hồi đau đớn. Những cảnh tượng trong quá khứ trôi qua vùn vụt trước mắt. Cô cố gắng làm dịu đi cơn tức nơi lồng ngực, lên tiếng: “Phải.” Cô từng oán hận Nhiêu Tôn, khi đó đã đưa ra quyết định sai lầm khiến ba người họ gặp nguy hiểm. Nhưng việc Tả Thời thật sự gặp chuyện cô không tránh khỏi có can dự. Thế nên Nhiêu Tôn đang trách cô. Bao năm nay cô vẫn luôn trốn tránh, nhìn thấy Nhiêu Tôn càng giống như nhìn thấy Diêm Vương. Cô sợ Nhiêu Tôn sao? Không. Thứ cô sợ là quá khứ, là những trải nghiệm khiến cô đau đớn tưởng chết đó…
~Hết chương 194~
*Spoil: “Cái chết của Thương Xuyên không tránh khỏi có liên quan tới kẻ đã tung thông tin cho cậu ta.”
“Hãy triệt để xóa sạch quan hệ với em, dù là anh hay Skyline, chỉ có như vậy, Skyline mới không bị liên lụy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.