Chương 230: Giao cho Tôn thiếu là thích hợp nhất
Ân Tầm
23/09/2018
Họ không biết đằng sau lớp khuôn mặt của cô che giấu bao nhiêu tâm tư và những bí mật không ai biết.
Trần Du bình thản không tỏ thái độ gì. Thấy Hạ Trú không có vấn đề gì, Trần Du cũng chẳng buồn lên tiếng nữa. Khi nhìn lại thấy cánh tay Lục Đông Thâm được băng bó cẩn thận, trong lòng tuy dấy lên cảm giác đắng chát nhưng dẫu sao hai người trước mặt ván cũng đã đóng thuyền, đau thương sầu khổ thêm nữa chẳng phải chỉ khiến người ta khinh bỉ không?
Ngược lại là Nhiêu Tôn, hoàn toàn không có khả năng phân biệt tốt xấu, hoặc có lẽ là cố tình chọc ngoáy, thậm chí là hoàn toàn không coi Lục Đông Thâm ra gì. Anh ấy khẩn trương vắt một đầu dải lụa trong tay lên cột, cô gái kia bị buộc chặt vào đó. Anh ấy hừ một tiếng lạnh nhạt: “Loáng thoáng nghe ai đó nói thân thủ của tổng giám đốc Lục cũng khá nhanh nhẹn, tối nay xem ra tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn.”
Lục Đông Thâm nghe xong cũng chẳng quá giận dữ. Từ biểu cảm của anh có thể nhìn ra anh đã sớm biết Nhiêu Tôn sẽ can dự vào chuyện này. Anh còn chưa lên tiếng, Hạ Trú đã cãi lại: “Anh thì giỏi chắc? Có ai đuổi theo một cô gái mà thảm thương như anh không?”
Nhiêu Tôn cúi đầu xuống nhìn. Cổ tay áo và gấu quần bị rách cả một mảng lớn, được tạo thành lúc cô gái kia giật con dao trong tay anh ấy. Ngoài ra, khắp người anh ấy cũng ướt rượt, quả thật là thê thảm.
Anh ấy đứng thẳng lưng lên, trước mặt Lục Đông Thâm anh ấy chưa bao giờ làm một kẻ hèn nhát, ném lại con dao găm cho Hạ Trú rồi khinh bỉ nói: “Rảnh thì lau cái mặt của em đi, cứ như ma ấy.”
Hạ Trú đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng mặc kệ cho Nhiêu Tôn chê bai, tảng lờ coi như không nghe thấy. Cô đi thẳng tới trước mặt “nữ quỷ”. Khi nghiêng đầu nhìn ở góc này, dải lụa đã trói chặt hai tay cô ta, nút thắt kia vô cùng chuyên nghiệp.
Là kiệt tác của Nhiêu Tôn.
Đã có thời, anh ấy cũng cùng Tả Thời “lên trời xuống đất”, cũng luyện thành được bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dại với điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, một trong những khả năng cơ bản chính là thắt nút. Ra ngoài không tránh khỏi việc phải leo trèo, khi lợi dùng dây thừng phải đề phòng việc nút thắt bị tuột ra. Nút thắt của Nhiêu Tôn rất chắc, hơn nữa còn là kiểu thắt càng giãy giụa càng siết chặt.
Cô “nữ quỷ” đó dọc đường cũng chống cự không ít, nơi cổ tay đã hơi đỏ rực lên như rướm máu rồi.
Hạ Trú nâng cằm cô ta lên. Cô ta dùng sức hất ra. Hạ Trú thẳng thừng giữ chặt cả khuôn mặt cô ta, lần này dùng sức rất mạnh. Cô ta không thể thoát ra được, buộc phải nhìn chằm chằm Hạ Trú.
“Da dẻ có nhiệt độ, xem ra là giả ma giả quỷ.” Hạ Trú mượn ánh sáng trên sân khấu quan sát thật tỉ mỉ. Lớp hóa trang trên khuôn mặt cô gái trước mắt đã bị cơn mưa ào ào dội sạch vài phần, bây giờ khuôn mặt lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Quả thật là xinh đẹp.
Ban nãy khi đánh nhau dưới tầng hầm, cô mới chỉ nhìn sơ qua, đại khái, nhưng đã cảm thấy đây là một mỹ nhân có vẻ đẹp không đại trà. Bây giờ nhìn kỹ lại, khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng ngũ quan đâu ra đấy, mỗi một góc độ đều sắc nét như một tác phẩm điêu khắc. Đẹp nhất phải kể đến đôi mắt, mang một vẻ đáng thương khiến đàn ông nhìn vào phải rung động.
Nhưng đây lại là một cô gái vừa thông minh vừa bướng bỉnh, trong sự đáng thương lại toát lên cảm giác bất kham, thậm chí là một nụ cười nửa chính nửa tà.
Hạ Trú mơ hồ có một cảm giác, cô gái này tuy tướng mạo không giống cô nhưng cô lại phát hiện ra một vài thứ khá giống cô.
Đó là sự phản nghịch, sự bướng bỉnh, là dù thua cuộc cũng quyết không cúi đầu.
Cô gái đó nghe xong cười khẩy, quả thật vẫn giữ nguyên một thần thái cao ngạo. Cô ta nói: “Thật hiếm có dịp được diện kiến bậc thầy mùi hương Hạ Trú, Tưởng gia của đất Thương Lăng, quả thật là lợi hại.”
“Xem ra cô rất hiểu tôi đấy chứ.” Hạ Trú nói: “Thì ra ngay từ lúc ở núi Kỳ Thần cô đã chú ý tới tôi rồi.”
“Kỳ tài mùi hương có năng khiếu bẩm sinh, đương nhiên tôi phải chú ý rồi.” Cô gái chậm rãi cười: “Khi cô phá Tương tư tử của tôi, thoát ra khỏi phạm vi mùi hương Quỷ bát tử, khi ấy tôi đã biết người tôi chờ đợi, cuối cùng cũng tới rồi.”
“Thế có nghĩa là cô đã cố tình xuất hiện trước bức Giang sơn đồ tại khách sạn Thương Lăng, mục đích là muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
Cô gái nói: “Phần nhiều là muốn biết cô muốn gì. Nếu đã có lòng tiếp cận cô, thì tìm hiểu điều cô muốn là quan trọng nhất.”
“Nói vậy là cô biết tôi muốn gì rồi ư?” Hạ Trú cười lạnh.
Cô gái nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nụ cười như có như không của cô, ý tứ sâu xa: “Đương nhiên, trên đời này có lẽ không ai biết được cô muốn gì như tôi đâu.”
Hạ Trú thu lại nụ cười, bờ môi cứng đờ, đôi mắt hơi nheo lại: “Viên đá trên Giang sơn đồ cô đã đưa cho ai?”
Cô gái ung dung: “Cô thông minh như vậy, không nghĩ ra sao?”
Hạ Trú nhìn cô ta rất lâu: “Quả nhiên là Quý Phi, hóa ra cô bán mạng cho cô ta?”
“Không.” Cô gái vẫn cười từ đầu tới cuối: “Tôi cần một khoản tiền mà cô ta thì có khả năng trả khoản tiền này.”
“Rốt cuộc cô là ai?” Hạ Trú quát: “Tiếp cận tôi rốt cuộc có âm mưu gì?”
“Nhân tính quả thực là thứ bẩn thỉu nhất trên đời này. Mục đích của tôi chẳng qua là Thai Quốc Cường và cô. Ai ngờ, có người tạo ra ván cờ, thậm chí là bẫy trong bẫy. Kết quả, cục diện hiện tại đã thú vị hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.” Nói rồi, cô gái đánh mắt nhìn Nhiêu Tôn sau đó lại hướng về Lục Đông Thâm.
“Hai vị đây quả thật rất lợi hại. Chỉ đáng tiếc, đằng sau lợi ích không có chân tình. Hai vị mà liên kết lại với nhau thì e rằng cả thương trường phải run sợ.”
“Đừng có đánh trống lảng!” Hạ Trú lạnh lùng.
Ánh mắt của cô gái quay trở về nơi khuôn mặt Hạ Trú: “Cô có thể dụ tôi ra ngoài, lại có thể dụ được cả hung thủ giết hại Thương Xuyên, không lâu nữa cô cũng sẽ biết tôi là ai thôi, tôi hà tất phải phí lời dông dài. Ngược lại, khuôn mặt này của cô…” Cô ta chép miệng, quan sát một lượt: “Người ta thường nói cậu chủ của Lục Môn mê đắm nữ sắc, bị bác sỹ phù thủy mê hoặc. Nhưng họ không biết đằng sau lớp khuôn mặt của cô che giấu bao nhiêu tâm tư và những bí mật không ai biết. Họ cũng không biết rằng cậu chủ của Lục Môn không hề bị mê hoặc, mà vì anh ta biết quá rõ một khi cô ra tay thì người đứng phía sau ắt sẽ nổi lên mặt nước. Sự nặng tình và lòng tin tưởng này thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Hạ Trú nén giận. Nhớ lại một loạt các tin tức trên mạng vài ngày gần đây, chẳng bao lâu sau, cô bật cười: “Thật không ngờ cô còn là một ma nữ biết xoay hướng dư luận. Cô muốn lợi dụng cái chết của Thương Xuyên để lật lại vụ án của Ngô Trùng.”
“Thế mới nói, tôi rất có hứng thú với cô.” Cô gái nói: “Chúng ta rất giống nhau, chỉ tiếc là những người càng giống nhau lại chưa chắc đã trở thành bạn bè.”
Hạ Trú từ tốn nói: “Cô nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận tôi nhưng lại không tổn thương tôi. Tôi đoán đến tám, chín phần là cô có chuyện muốn cậy nhờ tôi. Chỉ có điều tôi nghĩ không ra, sao cô không có chút thái độ nào của người đi nhờ người khác vậy?”
“Tôi không cần phải trưng ra cái thái độ ấy, bởi vì, cô chỉ có thể giúp tôi.” Cô gái nói.
Hạ Trú nhướng mày: “Cô tự tin quá đấy.”
Cô gái ghé sát mặt vào cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đừng quên, tôi làm ma trong phủ Thân vương này không phải ngày một ngày hai. Những gì nên nhìn thấy hay không nên nhìn thấy tôi đều đã chứng kiến cả rồi.” Sau đó cô ta lại đứng thẳng lưng lên, bật cười: “Thế nên Tưởng gia à, cô nghĩ tôi còn cần phải cầu xin cô không?”
Hạ Trú nhìn cô ta chằm chằm, rồi bỗng bật cười: “Người tám lạng, kẻ nửa cân. Cuối cùng tôi cũng được gặp một người thực sự thú vị rồi.”
Mấy lời này khiến Trần Du đứng bên cạnh chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn thì vẫn tỏ ra bình thản, dường như đã nghĩ chung một hướng với Hạ Trú.
“Cô ta có phải hung thủ giết Thương Xuyên không? Vì sao không giao cô ta cho cảnh sát?” Trần Du tò mò hỏi.
Hạ Trú nhìn cô gái chăm chăm từ đầu tới cuối: “Cô ta không liên quan gì tới cái chết của Thương Xuyên, thế nên…” Cô quay đầu nhìn Nhiêu Tôn, nở một nụ cười kỳ quái: “Giao lại cho Tôn thiếu là thích hợp nhất.”
Trần Du bình thản không tỏ thái độ gì. Thấy Hạ Trú không có vấn đề gì, Trần Du cũng chẳng buồn lên tiếng nữa. Khi nhìn lại thấy cánh tay Lục Đông Thâm được băng bó cẩn thận, trong lòng tuy dấy lên cảm giác đắng chát nhưng dẫu sao hai người trước mặt ván cũng đã đóng thuyền, đau thương sầu khổ thêm nữa chẳng phải chỉ khiến người ta khinh bỉ không?
Ngược lại là Nhiêu Tôn, hoàn toàn không có khả năng phân biệt tốt xấu, hoặc có lẽ là cố tình chọc ngoáy, thậm chí là hoàn toàn không coi Lục Đông Thâm ra gì. Anh ấy khẩn trương vắt một đầu dải lụa trong tay lên cột, cô gái kia bị buộc chặt vào đó. Anh ấy hừ một tiếng lạnh nhạt: “Loáng thoáng nghe ai đó nói thân thủ của tổng giám đốc Lục cũng khá nhanh nhẹn, tối nay xem ra tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn.”
Lục Đông Thâm nghe xong cũng chẳng quá giận dữ. Từ biểu cảm của anh có thể nhìn ra anh đã sớm biết Nhiêu Tôn sẽ can dự vào chuyện này. Anh còn chưa lên tiếng, Hạ Trú đã cãi lại: “Anh thì giỏi chắc? Có ai đuổi theo một cô gái mà thảm thương như anh không?”
Nhiêu Tôn cúi đầu xuống nhìn. Cổ tay áo và gấu quần bị rách cả một mảng lớn, được tạo thành lúc cô gái kia giật con dao trong tay anh ấy. Ngoài ra, khắp người anh ấy cũng ướt rượt, quả thật là thê thảm.
Anh ấy đứng thẳng lưng lên, trước mặt Lục Đông Thâm anh ấy chưa bao giờ làm một kẻ hèn nhát, ném lại con dao găm cho Hạ Trú rồi khinh bỉ nói: “Rảnh thì lau cái mặt của em đi, cứ như ma ấy.”
Hạ Trú đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng mặc kệ cho Nhiêu Tôn chê bai, tảng lờ coi như không nghe thấy. Cô đi thẳng tới trước mặt “nữ quỷ”. Khi nghiêng đầu nhìn ở góc này, dải lụa đã trói chặt hai tay cô ta, nút thắt kia vô cùng chuyên nghiệp.
Là kiệt tác của Nhiêu Tôn.
Đã có thời, anh ấy cũng cùng Tả Thời “lên trời xuống đất”, cũng luyện thành được bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dại với điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, một trong những khả năng cơ bản chính là thắt nút. Ra ngoài không tránh khỏi việc phải leo trèo, khi lợi dùng dây thừng phải đề phòng việc nút thắt bị tuột ra. Nút thắt của Nhiêu Tôn rất chắc, hơn nữa còn là kiểu thắt càng giãy giụa càng siết chặt.
Cô “nữ quỷ” đó dọc đường cũng chống cự không ít, nơi cổ tay đã hơi đỏ rực lên như rướm máu rồi.
Hạ Trú nâng cằm cô ta lên. Cô ta dùng sức hất ra. Hạ Trú thẳng thừng giữ chặt cả khuôn mặt cô ta, lần này dùng sức rất mạnh. Cô ta không thể thoát ra được, buộc phải nhìn chằm chằm Hạ Trú.
“Da dẻ có nhiệt độ, xem ra là giả ma giả quỷ.” Hạ Trú mượn ánh sáng trên sân khấu quan sát thật tỉ mỉ. Lớp hóa trang trên khuôn mặt cô gái trước mắt đã bị cơn mưa ào ào dội sạch vài phần, bây giờ khuôn mặt lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Quả thật là xinh đẹp.
Ban nãy khi đánh nhau dưới tầng hầm, cô mới chỉ nhìn sơ qua, đại khái, nhưng đã cảm thấy đây là một mỹ nhân có vẻ đẹp không đại trà. Bây giờ nhìn kỹ lại, khuôn mặt tuy nhợt nhạt nhưng ngũ quan đâu ra đấy, mỗi một góc độ đều sắc nét như một tác phẩm điêu khắc. Đẹp nhất phải kể đến đôi mắt, mang một vẻ đáng thương khiến đàn ông nhìn vào phải rung động.
Nhưng đây lại là một cô gái vừa thông minh vừa bướng bỉnh, trong sự đáng thương lại toát lên cảm giác bất kham, thậm chí là một nụ cười nửa chính nửa tà.
Hạ Trú mơ hồ có một cảm giác, cô gái này tuy tướng mạo không giống cô nhưng cô lại phát hiện ra một vài thứ khá giống cô.
Đó là sự phản nghịch, sự bướng bỉnh, là dù thua cuộc cũng quyết không cúi đầu.
Cô gái đó nghe xong cười khẩy, quả thật vẫn giữ nguyên một thần thái cao ngạo. Cô ta nói: “Thật hiếm có dịp được diện kiến bậc thầy mùi hương Hạ Trú, Tưởng gia của đất Thương Lăng, quả thật là lợi hại.”
“Xem ra cô rất hiểu tôi đấy chứ.” Hạ Trú nói: “Thì ra ngay từ lúc ở núi Kỳ Thần cô đã chú ý tới tôi rồi.”
“Kỳ tài mùi hương có năng khiếu bẩm sinh, đương nhiên tôi phải chú ý rồi.” Cô gái chậm rãi cười: “Khi cô phá Tương tư tử của tôi, thoát ra khỏi phạm vi mùi hương Quỷ bát tử, khi ấy tôi đã biết người tôi chờ đợi, cuối cùng cũng tới rồi.”
“Thế có nghĩa là cô đã cố tình xuất hiện trước bức Giang sơn đồ tại khách sạn Thương Lăng, mục đích là muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
Cô gái nói: “Phần nhiều là muốn biết cô muốn gì. Nếu đã có lòng tiếp cận cô, thì tìm hiểu điều cô muốn là quan trọng nhất.”
“Nói vậy là cô biết tôi muốn gì rồi ư?” Hạ Trú cười lạnh.
Cô gái nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nụ cười như có như không của cô, ý tứ sâu xa: “Đương nhiên, trên đời này có lẽ không ai biết được cô muốn gì như tôi đâu.”
Hạ Trú thu lại nụ cười, bờ môi cứng đờ, đôi mắt hơi nheo lại: “Viên đá trên Giang sơn đồ cô đã đưa cho ai?”
Cô gái ung dung: “Cô thông minh như vậy, không nghĩ ra sao?”
Hạ Trú nhìn cô ta rất lâu: “Quả nhiên là Quý Phi, hóa ra cô bán mạng cho cô ta?”
“Không.” Cô gái vẫn cười từ đầu tới cuối: “Tôi cần một khoản tiền mà cô ta thì có khả năng trả khoản tiền này.”
“Rốt cuộc cô là ai?” Hạ Trú quát: “Tiếp cận tôi rốt cuộc có âm mưu gì?”
“Nhân tính quả thực là thứ bẩn thỉu nhất trên đời này. Mục đích của tôi chẳng qua là Thai Quốc Cường và cô. Ai ngờ, có người tạo ra ván cờ, thậm chí là bẫy trong bẫy. Kết quả, cục diện hiện tại đã thú vị hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.” Nói rồi, cô gái đánh mắt nhìn Nhiêu Tôn sau đó lại hướng về Lục Đông Thâm.
“Hai vị đây quả thật rất lợi hại. Chỉ đáng tiếc, đằng sau lợi ích không có chân tình. Hai vị mà liên kết lại với nhau thì e rằng cả thương trường phải run sợ.”
“Đừng có đánh trống lảng!” Hạ Trú lạnh lùng.
Ánh mắt của cô gái quay trở về nơi khuôn mặt Hạ Trú: “Cô có thể dụ tôi ra ngoài, lại có thể dụ được cả hung thủ giết hại Thương Xuyên, không lâu nữa cô cũng sẽ biết tôi là ai thôi, tôi hà tất phải phí lời dông dài. Ngược lại, khuôn mặt này của cô…” Cô ta chép miệng, quan sát một lượt: “Người ta thường nói cậu chủ của Lục Môn mê đắm nữ sắc, bị bác sỹ phù thủy mê hoặc. Nhưng họ không biết đằng sau lớp khuôn mặt của cô che giấu bao nhiêu tâm tư và những bí mật không ai biết. Họ cũng không biết rằng cậu chủ của Lục Môn không hề bị mê hoặc, mà vì anh ta biết quá rõ một khi cô ra tay thì người đứng phía sau ắt sẽ nổi lên mặt nước. Sự nặng tình và lòng tin tưởng này thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Hạ Trú nén giận. Nhớ lại một loạt các tin tức trên mạng vài ngày gần đây, chẳng bao lâu sau, cô bật cười: “Thật không ngờ cô còn là một ma nữ biết xoay hướng dư luận. Cô muốn lợi dụng cái chết của Thương Xuyên để lật lại vụ án của Ngô Trùng.”
“Thế mới nói, tôi rất có hứng thú với cô.” Cô gái nói: “Chúng ta rất giống nhau, chỉ tiếc là những người càng giống nhau lại chưa chắc đã trở thành bạn bè.”
Hạ Trú từ tốn nói: “Cô nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận tôi nhưng lại không tổn thương tôi. Tôi đoán đến tám, chín phần là cô có chuyện muốn cậy nhờ tôi. Chỉ có điều tôi nghĩ không ra, sao cô không có chút thái độ nào của người đi nhờ người khác vậy?”
“Tôi không cần phải trưng ra cái thái độ ấy, bởi vì, cô chỉ có thể giúp tôi.” Cô gái nói.
Hạ Trú nhướng mày: “Cô tự tin quá đấy.”
Cô gái ghé sát mặt vào cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đừng quên, tôi làm ma trong phủ Thân vương này không phải ngày một ngày hai. Những gì nên nhìn thấy hay không nên nhìn thấy tôi đều đã chứng kiến cả rồi.” Sau đó cô ta lại đứng thẳng lưng lên, bật cười: “Thế nên Tưởng gia à, cô nghĩ tôi còn cần phải cầu xin cô không?”
Hạ Trú nhìn cô ta chằm chằm, rồi bỗng bật cười: “Người tám lạng, kẻ nửa cân. Cuối cùng tôi cũng được gặp một người thực sự thú vị rồi.”
Mấy lời này khiến Trần Du đứng bên cạnh chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn thì vẫn tỏ ra bình thản, dường như đã nghĩ chung một hướng với Hạ Trú.
“Cô ta có phải hung thủ giết Thương Xuyên không? Vì sao không giao cô ta cho cảnh sát?” Trần Du tò mò hỏi.
Hạ Trú nhìn cô gái chăm chăm từ đầu tới cuối: “Cô ta không liên quan gì tới cái chết của Thương Xuyên, thế nên…” Cô quay đầu nhìn Nhiêu Tôn, nở một nụ cười kỳ quái: “Giao lại cho Tôn thiếu là thích hợp nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.