Chương 629: Không sợ no quá mà chết à
Ân Tầm
11/11/2019
Ông già thở dài: "Chính vì thấy có duyên phận nên tôi mới chân thành khuyên mấy cô cậu một câu, đừng đi vào trong sa mạc nữa. Mùa này trong sa mạc thời tiết thay đổi thất thường, hơn nữa một nguyên liệu cả tôi cũng chưa từng nghe qua, thì có đến tám, chín phần là không tồn tại. Mấy người từ đâu đến thì về nơi đó đi."
Đối phương mềm rắn đều không ăn thua, khiến cho chút nỗ lực cuối cùng của Nhiêu Tôn cũng đổ bể. Cuối cùng, anh vỗ mạnh lên vai ông già: "Ông già, đến bố mẹ tôi, tôi cũng không phục, chỉ phục ông thôi đấy."
Bên này Tưởng Ly muốn khuyên Nhiêu Tôn đừng cưỡng ép người ta, cô đang định lên tiếng thì nghe thấy một tiếng động lớn.
Âm thanh này tới từ khá xa, như từ trên trời đêm vang vọng xuống dưới. Vốn dĩ họ đang ở một nơi đêm vắng trời rộng, cho dù không ở ngay trước mắt nhưng một tiếng động bất thình lình cũng khiến mọi người chú ý.
Tất cả sững sờ.
Lát sau, Tưởng Ly ngập ngừng: "Ban nãy là... tiếng súng?"
Nghe giống mà cũng không giống.
Đang mải nghĩ thì nghe ông già sốt sắng kêu lên một tiếng "Chết rồi", sau đó đứng dậy đi ra phía sau nhà. Nhiêu Tôn phản ứng nhanh, nhanh chóng đứng lên, rảo bước bám theo: "Chuyện gì vậy?"
Ông già cũng không giấu gì họ, chỉ tay về phía ban nãy có tiếng động: "Chắc chắn là đám người xấu rình mò bắn lạc đà hoang dã! Súng đạn chì mà chúng cầm trong tay đều là loại tự lắp ráp, lợi hại lắm!"
Nói rồi, ông già vén lớp ni lông che trên xe mô tô ra.
Một giây sau, ông bị Nhiêu Tôn cản lại: "Lái mô tô chậm lắm, đi xe của tôi này!"
Lạc đà hoang dã, khi xưa chưa phải là một loài động vật quý hiếm, vậy mà ngày nay số lượng lại ít ỏi đến đáng nguy. Tưởng Ly không nghĩ rằng có một ngày, dưới trời đêm, mình lại bôn ba giữa vùng sa mạc hoang vắng chỉ vì một con vật nhỏ."
Hai chiếc xe đồng thời xuất phát.
Một xe do Tưởng Ly lái, chiếc xe còn lại bên trong có các vệ sỹ. Họ vốn dĩ định gọi đông vệ sỹ hơn, dù sao cũng xuất hiện kẻ săn bắn trộm. Nhưng họ bị ông già ngăn lại. Ông sợ quá nhiều tiếng động ồn ào sẽ làm kinh hãi những con lạc đà hoang dã. Chúng hoảng loạn chạy vào trong biển cát. Hơn nữa những kẻ tới bắn trộm lạc đà hoang dã thông thường không dám rầm rộ, thế nên nhất định kéo theo không đông người.
Cứ như vậy, bọn họ chạy một mạch về phía âm thanh.
Tưởng Ly mặc sức lái, cũng may đây không phải vùng đất kiềm, lái xe không quá tốn sức, chỉ là mỗi khi bánh xe lăn nhanh, cuốn theo lớp cát tạt vào thân xe và cửa xe lại tạo ra vô số âm thanh.Nhiêu Tôn đã uống rượu chỉ có thể ngồi ghế sau. Tưởng Ly lái xe nhanh, ở nơi này lại không thể đi thẳng, lắc lư chao đảo khiến dạ dày anh cuộn trào, chỉ có thể chống hai tay tựa vào lưng ghế, đè nén mọi cảm giác xuống. Anh thầm nghĩ, cũng may đây không phải chiếc xe anh bỏ tiền ra mua, cát cứ liên tục táp vào thân xe thế kia đủ làm xước sơn, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Vẫn là chiếc xe việt dã cỡ to đó. Lâu nay nó luôn được để ở Thương Lăng. Bây giờ quay đầu nghĩ lại, chiếc xe này quả thật là vô địch, đã theo bọn họ đánh khắp mọi vùng miền.
Những tính năng của xe rất tốt, đi giữa những đụn cát cao mà vẫn lươn lướt như đất bằng. Đèn xe phía trước được bật lên, chiếu cho cả một phạm vi trước mặt sáng không khác gì ban ngày.
Rất nhanh, họ đã tìm thấy vệt bánh xe, lan tới tận phía xa.
Ông già ngồi ở ghế lái phụ, tức giận cuộn chặt tay lại: "Đám trời đánh này! Làm việc gì không làm lại thích chạy qua đây làm ăn trộm! Chắc chắn là chúng bắt con lạc đà hoang dã nào đó, để nó chạy mất, không biết con lạc đà ấy đã chết hay chưa."
Dọc đường không nhìn thấy con lạc đà nào khác, có thể chỉ có một con lạc đàn, cũng có thể vốn dĩ số lượng của chúng còn lại quá ít ỏi nên không đủ kết thành đàn nữa.
Nghĩ tới đây, Tưởng Ly càng nhấn mạnh chân ga.
"Chắc là vẫn còn sống thôi, để lạc đà chết thì đám người kia biết bán cho ai." Nguyễn Kỳ ngồi ở ghế sau nói.
Sắc mặt ông già nặng nề: "Nếu chết chúng sẽ bị đưa vào nhà hàng, có đám khách tham ăn thì sẽ có đám trộm thèm lợi ích! Một con lạc đà được đưa vào mấy hàng quán không hợp pháp bán được không ít tiền. Thế nên, đám ăn trộm đó cần biết gì lạc đà sống hay chết, lúc giơ súng lên chúng đã quyết nhắm vào vị trí trí mạng, tóm lại dù sống hay chết chúng cũng kiếm được hời!"
"Đừng sốt ruột, chúng ta sẽ đuổi kịp xe của chúng." Tưởng Ly tự tin đầy mình.
Dấu xe trước mắt rất rõ nét, nhất định là ngay phía trước mặt thôi. Ông già nói không sai, chỉ có một chiếc xe, như vậy Tưởng Ly càng có ý chí chiến đấu. Một chiếc xe nhồi nhét cỡ nào cũng chỉ được vài ba con người. Cô không tin, đám bọn họ không dạy dỗ được mấy thằng ăn trộm ấy?
Quả nhiên, một lúc sau, một chấm trắng trước mắt đã xuất hiện trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe. Nhiêu Tôn nhìn rất kỹ càng, lập tức đưa ra chỉ thị cho xe phía sau: "Lát nữa đuổi tới nơi, mấy cậu khống chế người trước cho tôi."
Chiếc xe phía sau dồn ga vượt lên trước, sát cánh tiến lên với xe của Tưởng Ly.
Đèn của hai chiếc xe đồng thời rọi vào, khiến chiếc xe kia không còn chỗ trú mình. Đối phương phát hiện ra điều bất thường, bèn tăng tốc, nhưng xe để bắt lạc đà chỉ to con, chứ công năng chắc chắn không thể bằng được xe của Tưởng Ly, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.
Tưởng Ly cho xe vọt qua lao tới trước mặt xe ăn cắp, xoay ngang thân chặn đường đi của chúng. Chiếc xe đó lập tức đổi hướng, nhưng còn chưa kịp, xe của vệ sỹ đã tới, đâm chính diện vào xe của chúng.
Cú đâm không hề nhẹ, chí ít khiến đối phương mất khả năng chạy trốn.
Ngay sau đó vệ sỹ lao xuống xe, mở tung cửa xe ra. Có ba tên lăn lông lốc xuống dưới, loạng choạng định co cẳng chạy nhưng vệ sỹ nhanh tay nhanh mắt, khẩn trương khống chế. Người chạy nhanh nhất là tài xế, bỏ mặc cả đồng bọn.
Nhưng hắn không nhìn thấy Nhiêu Tôn đã nhảy xuống xe. Đến khi lao tới trước hắn mới nhìn rõ, định đổi hướng chạy thì đã bị Nhiêu Tôn giơ chân nhắm trúng ngực mà đá. Lực của cú đá không hề nhẹ, đối phương bị đá văng đi khá xa.
Xung quanh đen sì, màn đêm như một bát mực không tan ra được. Đèn xe bật hết, cả đất trời dường như chỉ có nơi này là sáng nhất.
Người đó cố nhịn đau đớn bò dậy khỏi đất, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình rơi vào tình thế bất ổn, lại định co giò chạy.
Nhưng một giây trước hắn vừa giơ chân, một giây sau đã có một luồng gió lạnh thổi tới. Hắn quay đầu, trong khoảnh khắc hai mắt trợn trừng. Hắn không lên được thành tiếng, một con dao đã cắm ngay xuống đất, chính vào vị trí giữa hai chân hắn.
Người đó suýt chút nữa thì tắt thở, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, nhìn chằm chằm con dao suýt khiến hắn "tuyệt tử tuyệt tôn", mặt kinh hoàng.
Đó là con dao Phần Lan của Tưởng Ly.
Dưới ánh trăng, cô bình tĩnh đứng ngay gần đó, con dao từ trong tay cô phóng ra mang theo cả những tia sáng lạnh lẽo, giống hệt như cảm xúc nơi đáy mắt cô vậy.
Một vệ sỹ nhanh chóng tiến tới khống chế hắn.
Nhiêu Tôn từ từ tiến lên, nhìn ba kẻ bị giữ dưới đất, cười khẩy: "Lợi hại thật, làm ăn mà làm tới mức này, không sợ no quá mà chết à?"
Người đàn ông bị Tưởng Ly dọa lắp ba lắp bắp: "Đại... Đại ca... Các anh chị đều là người phương nào? Chúng ta có gì cứ từ từ... từ từ nói. Bọn em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không hiểu sao đắc tội các anh chị."
Nhiêu Tôn lại giơ chân đá thêm một cú: "Phương nào này!"
Nguyễn Kỳ sợ nhất nét mặt hung hãn của anh, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra vội giữ anh lại.
Đầu kia, ông già hét giọng nghiêm nghị: "Đám chúng nó phải mang đi xử bắn hết! Con lạc đà chết rồi!"
~Hết chương 629~
Đối phương mềm rắn đều không ăn thua, khiến cho chút nỗ lực cuối cùng của Nhiêu Tôn cũng đổ bể. Cuối cùng, anh vỗ mạnh lên vai ông già: "Ông già, đến bố mẹ tôi, tôi cũng không phục, chỉ phục ông thôi đấy."
Bên này Tưởng Ly muốn khuyên Nhiêu Tôn đừng cưỡng ép người ta, cô đang định lên tiếng thì nghe thấy một tiếng động lớn.
Âm thanh này tới từ khá xa, như từ trên trời đêm vang vọng xuống dưới. Vốn dĩ họ đang ở một nơi đêm vắng trời rộng, cho dù không ở ngay trước mắt nhưng một tiếng động bất thình lình cũng khiến mọi người chú ý.
Tất cả sững sờ.
Lát sau, Tưởng Ly ngập ngừng: "Ban nãy là... tiếng súng?"
Nghe giống mà cũng không giống.
Đang mải nghĩ thì nghe ông già sốt sắng kêu lên một tiếng "Chết rồi", sau đó đứng dậy đi ra phía sau nhà. Nhiêu Tôn phản ứng nhanh, nhanh chóng đứng lên, rảo bước bám theo: "Chuyện gì vậy?"
Ông già cũng không giấu gì họ, chỉ tay về phía ban nãy có tiếng động: "Chắc chắn là đám người xấu rình mò bắn lạc đà hoang dã! Súng đạn chì mà chúng cầm trong tay đều là loại tự lắp ráp, lợi hại lắm!"
Nói rồi, ông già vén lớp ni lông che trên xe mô tô ra.
Một giây sau, ông bị Nhiêu Tôn cản lại: "Lái mô tô chậm lắm, đi xe của tôi này!"
Lạc đà hoang dã, khi xưa chưa phải là một loài động vật quý hiếm, vậy mà ngày nay số lượng lại ít ỏi đến đáng nguy. Tưởng Ly không nghĩ rằng có một ngày, dưới trời đêm, mình lại bôn ba giữa vùng sa mạc hoang vắng chỉ vì một con vật nhỏ."
Hai chiếc xe đồng thời xuất phát.
Một xe do Tưởng Ly lái, chiếc xe còn lại bên trong có các vệ sỹ. Họ vốn dĩ định gọi đông vệ sỹ hơn, dù sao cũng xuất hiện kẻ săn bắn trộm. Nhưng họ bị ông già ngăn lại. Ông sợ quá nhiều tiếng động ồn ào sẽ làm kinh hãi những con lạc đà hoang dã. Chúng hoảng loạn chạy vào trong biển cát. Hơn nữa những kẻ tới bắn trộm lạc đà hoang dã thông thường không dám rầm rộ, thế nên nhất định kéo theo không đông người.
Cứ như vậy, bọn họ chạy một mạch về phía âm thanh.
Tưởng Ly mặc sức lái, cũng may đây không phải vùng đất kiềm, lái xe không quá tốn sức, chỉ là mỗi khi bánh xe lăn nhanh, cuốn theo lớp cát tạt vào thân xe và cửa xe lại tạo ra vô số âm thanh.Nhiêu Tôn đã uống rượu chỉ có thể ngồi ghế sau. Tưởng Ly lái xe nhanh, ở nơi này lại không thể đi thẳng, lắc lư chao đảo khiến dạ dày anh cuộn trào, chỉ có thể chống hai tay tựa vào lưng ghế, đè nén mọi cảm giác xuống. Anh thầm nghĩ, cũng may đây không phải chiếc xe anh bỏ tiền ra mua, cát cứ liên tục táp vào thân xe thế kia đủ làm xước sơn, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Vẫn là chiếc xe việt dã cỡ to đó. Lâu nay nó luôn được để ở Thương Lăng. Bây giờ quay đầu nghĩ lại, chiếc xe này quả thật là vô địch, đã theo bọn họ đánh khắp mọi vùng miền.
Những tính năng của xe rất tốt, đi giữa những đụn cát cao mà vẫn lươn lướt như đất bằng. Đèn xe phía trước được bật lên, chiếu cho cả một phạm vi trước mặt sáng không khác gì ban ngày.
Rất nhanh, họ đã tìm thấy vệt bánh xe, lan tới tận phía xa.
Ông già ngồi ở ghế lái phụ, tức giận cuộn chặt tay lại: "Đám trời đánh này! Làm việc gì không làm lại thích chạy qua đây làm ăn trộm! Chắc chắn là chúng bắt con lạc đà hoang dã nào đó, để nó chạy mất, không biết con lạc đà ấy đã chết hay chưa."
Dọc đường không nhìn thấy con lạc đà nào khác, có thể chỉ có một con lạc đàn, cũng có thể vốn dĩ số lượng của chúng còn lại quá ít ỏi nên không đủ kết thành đàn nữa.
Nghĩ tới đây, Tưởng Ly càng nhấn mạnh chân ga.
"Chắc là vẫn còn sống thôi, để lạc đà chết thì đám người kia biết bán cho ai." Nguyễn Kỳ ngồi ở ghế sau nói.
Sắc mặt ông già nặng nề: "Nếu chết chúng sẽ bị đưa vào nhà hàng, có đám khách tham ăn thì sẽ có đám trộm thèm lợi ích! Một con lạc đà được đưa vào mấy hàng quán không hợp pháp bán được không ít tiền. Thế nên, đám ăn trộm đó cần biết gì lạc đà sống hay chết, lúc giơ súng lên chúng đã quyết nhắm vào vị trí trí mạng, tóm lại dù sống hay chết chúng cũng kiếm được hời!"
"Đừng sốt ruột, chúng ta sẽ đuổi kịp xe của chúng." Tưởng Ly tự tin đầy mình.
Dấu xe trước mắt rất rõ nét, nhất định là ngay phía trước mặt thôi. Ông già nói không sai, chỉ có một chiếc xe, như vậy Tưởng Ly càng có ý chí chiến đấu. Một chiếc xe nhồi nhét cỡ nào cũng chỉ được vài ba con người. Cô không tin, đám bọn họ không dạy dỗ được mấy thằng ăn trộm ấy?
Quả nhiên, một lúc sau, một chấm trắng trước mắt đã xuất hiện trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe. Nhiêu Tôn nhìn rất kỹ càng, lập tức đưa ra chỉ thị cho xe phía sau: "Lát nữa đuổi tới nơi, mấy cậu khống chế người trước cho tôi."
Chiếc xe phía sau dồn ga vượt lên trước, sát cánh tiến lên với xe của Tưởng Ly.
Đèn của hai chiếc xe đồng thời rọi vào, khiến chiếc xe kia không còn chỗ trú mình. Đối phương phát hiện ra điều bất thường, bèn tăng tốc, nhưng xe để bắt lạc đà chỉ to con, chứ công năng chắc chắn không thể bằng được xe của Tưởng Ly, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.
Tưởng Ly cho xe vọt qua lao tới trước mặt xe ăn cắp, xoay ngang thân chặn đường đi của chúng. Chiếc xe đó lập tức đổi hướng, nhưng còn chưa kịp, xe của vệ sỹ đã tới, đâm chính diện vào xe của chúng.
Cú đâm không hề nhẹ, chí ít khiến đối phương mất khả năng chạy trốn.
Ngay sau đó vệ sỹ lao xuống xe, mở tung cửa xe ra. Có ba tên lăn lông lốc xuống dưới, loạng choạng định co cẳng chạy nhưng vệ sỹ nhanh tay nhanh mắt, khẩn trương khống chế. Người chạy nhanh nhất là tài xế, bỏ mặc cả đồng bọn.
Nhưng hắn không nhìn thấy Nhiêu Tôn đã nhảy xuống xe. Đến khi lao tới trước hắn mới nhìn rõ, định đổi hướng chạy thì đã bị Nhiêu Tôn giơ chân nhắm trúng ngực mà đá. Lực của cú đá không hề nhẹ, đối phương bị đá văng đi khá xa.
Xung quanh đen sì, màn đêm như một bát mực không tan ra được. Đèn xe bật hết, cả đất trời dường như chỉ có nơi này là sáng nhất.
Người đó cố nhịn đau đớn bò dậy khỏi đất, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện mình rơi vào tình thế bất ổn, lại định co giò chạy.
Nhưng một giây trước hắn vừa giơ chân, một giây sau đã có một luồng gió lạnh thổi tới. Hắn quay đầu, trong khoảnh khắc hai mắt trợn trừng. Hắn không lên được thành tiếng, một con dao đã cắm ngay xuống đất, chính vào vị trí giữa hai chân hắn.
Người đó suýt chút nữa thì tắt thở, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, nhìn chằm chằm con dao suýt khiến hắn "tuyệt tử tuyệt tôn", mặt kinh hoàng.
Đó là con dao Phần Lan của Tưởng Ly.
Dưới ánh trăng, cô bình tĩnh đứng ngay gần đó, con dao từ trong tay cô phóng ra mang theo cả những tia sáng lạnh lẽo, giống hệt như cảm xúc nơi đáy mắt cô vậy.
Một vệ sỹ nhanh chóng tiến tới khống chế hắn.
Nhiêu Tôn từ từ tiến lên, nhìn ba kẻ bị giữ dưới đất, cười khẩy: "Lợi hại thật, làm ăn mà làm tới mức này, không sợ no quá mà chết à?"
Người đàn ông bị Tưởng Ly dọa lắp ba lắp bắp: "Đại... Đại ca... Các anh chị đều là người phương nào? Chúng ta có gì cứ từ từ... từ từ nói. Bọn em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không hiểu sao đắc tội các anh chị."
Nhiêu Tôn lại giơ chân đá thêm một cú: "Phương nào này!"
Nguyễn Kỳ sợ nhất nét mặt hung hãn của anh, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra vội giữ anh lại.
Đầu kia, ông già hét giọng nghiêm nghị: "Đám chúng nó phải mang đi xử bắn hết! Con lạc đà chết rồi!"
~Hết chương 629~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.