Chương 171: Ở trước mặt bố rất nghiêm chỉnh [2300 chữ]
Ân Tầm
14/07/2018
Bố hỏi con, sau khi tìm được Hạ Hạ vì sao con không đưa nó về nhà? Sao lại để nó bước chân vào Lục Môn, bước chân vào Skyline?
Khi Tưởng Ly tới kịp bệnh viện, đúng lúc có một chiếc xe cấp cứu rú còi lướt ngang qua. Ngọn đèn đỏ sốt sắng nhấp nháy điên cuồng trên nóc xe hệt như màu máu đâm đỏ đôi mắt cô. Cửa xe vừa mở, các bác sỹ và y tá đã khẩn trương chạy tới di chuyển bệnh nhân. Trái tim của cô cứ đập thình thịch. Cô không suy nghĩ gì, lao tới trước hỏi: “Có phải Nhiêu Cẩn Hoài không?”
Không ai đoái hoài tới cô. Mọi người bận rộn tất bật lo cho bệnh nhân. Trong quá trình đó, Tưởng Ly cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của người bệnh, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Lao thẳng tới phòng điều dưỡng của khoa Hồi sức tích cực ICU, sau khi Tưởng Ly báo tên thì được cô y tá thông báo rằng thủ trưởng vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trước mắt đang nằm trong phòng bệnh đợi quan sát.
Nhiêu Cẩn Hoài, một nhân vật nổi danh trong nước, các huân huy chương quân đội có thể treo đầy nửa người và cũng là bố của Nhiêu Tôn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có mấy anh bạn đồng liêu hay cấp dưới tới thăm nom, cũng không có những hộp quà chất đầy khắp nơi, chỉ có một bó hoa được cắm rất tinh tế và một đĩa hoa quả đã gọt sẵn đặt ở đầu giường. Đối với việc này, Tưởng Ly không quá lạ lẫm. Nhiêu Cẩn Hoài là người kín đáo, chính trực, thừa hưởng tính cách giống hệt như ông nội Nhiêu Nghị Chí của Nhiêu Tôn. Bình thường ông rất ghét thói a dua nịnh hót, mỗi lần đến kỳ nghỉ lễ hoặc khi nhà có người ốm bệnh đều đóng kín cửa. Ngay cả ngày ông nội Nhiêu qua đời, nhà họ Nhiêu cũng tổ chức hết sức giản tiện.
Nhà họ Tôn dù là học vấn hay chính trị đều rất có truyền thống. Ông nội Nhiêu tốt nghiệp trường quân đội Hoàng Phố, xuất thân làm quân nhân, sau này trở thành một nhà cách mạng của thế hệ cũ. Ông sinh hai người con trai, hai người con gái, họ đều trở thành các sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa. Sau đó chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bố, họ cũng lần lượt đi theo chính trị. Ngoại trừ một người chú nhỏ của Nhiêu Tôn tên Nhiêu Cẩn Vũ.
Tập đoàn Hoa Lực chính do chú của Nhiêu Tôn một tay sáng lập. Năm xưa, ông nội Nhiêu sau khi biết con trai út của mình từ bỏ chính trị theo nghiệp kinh doanh đã rất phật lòng. Ông nội không bỏ ra một xu nào, bắt chú ấy phải tự mình vật lộn. Nhiêu Cẩn Hoài thương em trai, ông luôn lén lút giúp đỡ vào lúc chú ấy khó khăn nhất.
Nhiêu Cẩn Vũ không có con, bình thường luôn coi Nhiêu Tôn như con ruột của mình, thế nên một lòng muốn để lại Hoa Lực cho Nhiêu Tôn. Nói theo lời của chú ấy thì nếu năm xưa anh trai không hết lần này đến lần khác cứu tế đã không có chú ấy của ngày hôm nay, càng không có Hoa Lực.
Học lực của Nhiêu Tôn dĩ nhiên không cần nói. Anh học trường cũ của bố, sau đó lại ra nước ngoài du học, bảng thành tích vô cùng tuyệt vời, nhưng cũng rất nhiệt huyết với nghiệp làm ăn. Nhiêu Cẩn Hoài đương nhiên cũng không vui, cách làm cũng tương tự như bố mình năm đó, không cho phép bất kỳ mối quan hệ nào giúp đỡ anh.
Nhưng Nhiêu Tôn là cậu cháu được ông nội Nhiêu yêu quý nhất, dĩ nhiên ông nội sẽ nghĩ cách giúp đỡ thứ này thứ kia. Vì chuyện này, không ít lần Nhiêu Cẩn Hoài cãi vã với ông nội Nhiêu. Ông nội chân thành khuyên nhủ: Không khác gì một người bố cách biệt thế hệ, đời này bố cũng chỉ thiên vị một lần này mà thôi. Nhưng bố cũng chỉ giúp nó lôi kéo một vài mối quan hệ, còn việc làm ăn có thể thành công hay không còn phải xem Tôn Tôn nhà chúng ta có bản lĩnh không, có phải người sinh ra để làm ăn hay không.
Khi Tưởng Ly bước vào phòng bệnh, bên trong chỉ có Nhiêu Tôn và mẹ anh – Kiều Trân. Kiều Trân xuất thân từ một gia đình mấy đời có truyền thống học hành, tổ tiên lại còn có quan hệ nhiều đời với quốc mẫu Tống Khánh Linh*, tài hoa và khí chất bộc lộ một cách tự nhiên, thần thái khoan thai, thoải mái. Bó hoa ở đầu giường do chính bà chuẩn bị.
*Tống Khánh Linh: Người vợ thứ hai của Tôn Trung Sơn, một chiến sỹ chủ nghĩa cộng sản, người phụ nữ vĩ đại của thế kỷ XX nổi tiếng toàn thế giới, cả đời hiến dâng cho cách mạng.
Bà cắt bỏ những cành khiếm khuyết, động tác ung dung, thuần thục. Ánh nắng hắt xuống bộ xường xám bằng the Hương Vân* màu xanh dương mặt hồ. Cũng không biết là làn da bà đã tôn thêm sự cao quý cho bộ xường xám hay chính màu xanh ấy đã khiến da bà trắng nõn hơn. Cũng giống như sợi dây chuyền trân châu trên cổ bà, mềm mại, gần gũi.
*Đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Đĩa hoa quả dĩ nhiên do Nhiêu Tôn chuẩn bị, được cắt gọt tỉ mỉ, cho thấy người dùng dao có một khả năng không thể xem thường. Bình thường anh ngông cuồng ngạo nghễ, nhưng khi ở trước mặt bố thì bớt phóng túng hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly, Kiều Trân sững người. Nhiêu Cẩn Hoài đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại và cũng ngây ra giây lát.
Nhiêu Tôn đặt con dao gọt hoa quả xuống, đi tới trước, khẽ nói: “Anh còn tưởng em không chịu đến.” Cô chịu đến đây, trông anh kích động, cũng rất vui mừng.
Tưởng Ly không nhìn Nhiêu Tôn. Cô đi tới trước giường bệnh, cất giọng khô khốc chào một tiếng: “Bác trai, bác gái.”
“Hạ Hạ? Có đúng là con không?” Kiều Trân đặt chiếc kéo cắt hoa xuống, tiến lên nắm lấy tay cô. Bà kích động ngắm trái ngắm phải: “Bác và bác trai của con vẫn luôn rất nhớ con, cứ mong mãi không biết khi nào con có thể về nhà. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp con rồi. Tốt lắm, về được là tốt rồi.”
Nhiêu Cẩn Hoài tuy rằng vừa ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt có hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt. Ông nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, đừng đứng mãi.” Rồi ông ngước mắt lên nhìn Nhiêu Tôn: “Thằng nhóc này, còn không biết đường kéo ghế cho Hạ Hạ.”
“Vâng vâng.” Nhiêu Tôn chân dài tay dài, khẩn trương mang một chiếc ghế đến.
Sau khi Tưởng Ly ngồi xuống, Nhiêu Cẩn Hoài thở dài: “Con nói xem, con bỏ đi biền biệt mấy năm trời, không nhớ hai bác sao?”
“Con xin lỗi.”
Nhiêu Cẩn Hoài thật sự vừa giận vừa đau lòng, bèn chỉ tay vào cô: “Con ấy à.”
Tưởng Ly sợ làm ông nổi giận, vội vàng kéo tay ông xuống: “Tại con không hiểu chuyện, bác đừng giận. Con đã hỏi bác sỹ rồi, lần này sở dĩ bác phải cấp cứu là vì bệnh tim lại tái phát. Sau này bác không được kích động nữa.” Cô cầm lấy đĩa hoa quả, xiên một miếng kiwi đưa tới bên miệng ông: “Nghe nói bác phải đi cấp cứu, con sốt ruột tới đây mà chưa kịp mua quà gì. Miếng hoa quả này coi như con mượn để lấy lòng bác.”
Nhiêu Cẩn Hoài không vội ăn. Ông nhìn Kiều Trân và nói: “Bà xem đấy, cái miệng của Hạ Hạ lúc nào cũng ngọt như bôi mật vậy. Rõ ràng là nó sai trước, thế mà nó nói xong, tôi lại chẳng thấy giận gì nữa.”
Kiều Trân mỉm cười: “Để nó giơ miếng hoa quả mãi thế, ông đừng mải kích động.”
Nhiêu Cẩn Hoài đón lấy và nói: “Cơ thể thật sự sẽ có lúc không ổn, Hạ Hạ, chỉ cần có con ở bên cạnh, bác sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.”
“Phải đấy, Hạ Hạ à. Ban nãy bác còn ngồi nói chuyện với bác trai của con. Nếu có con ở đây, lần này làm gì nghiêm trọng tới mức phải đi cấp cứu.” Kiều Trân cảm thán.
Nhiêu Tôn ở bên kháng nghị: “Bố mẹ, sao bố mẹ nói cứ như con là người ngoài vậy?” Hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, cúc áo sơ mi cũng cài đầy đủ không thiếu chiếc nào, chứ không cởi vài cúc thể hiện sự bất kham của mình như mọi khi. Ở trước mặt Nhiêu Cẩn Hoài, Nhiêu Tôn trước nay luôn tuân thủ quy tắc. Anh không nói thì không sao, vừa lên tiếng Nhiêu Cẩn Hoài lại nổi cơn thịnh nổ: “Con còn mặt mũi để nói chuyện à? Bố hỏi con, sau khi tìm được Hạ Hạ vì sao con không đưa nó về nhà? Sao lại để nó bước chân vào Lục Môn, bước chân vào Skyline?”
“Vâng vâng vâng, bố, con sai rồi, sai rồi.” Nhiêu Tôn vội vàng xin lỗi.
Tưởng Ly nghe thấy rất rõ ràng: “Bác trai, lần này sở dĩ bác nhập viện không phải là vì con đấy chứ?”
Nhiêu Cẩn Hoài buông tiếng thở dài nặng nề. Kiều Trân kéo tay cô qua, vỗ nhẹ mấy cái: “Bác trai của con khoảng thời gian này cứ lu bù công việc, vốn dĩ không quá quan tâm tới những chuyện trong giới thương trường. Đến tận khi nhìn thấy buổi họp báo của tập đoàn Skyline có nhắc đến con, hai bác mới biết tình hình hiện tại của con. Bác trai con nghĩ không thông suốt, đấy, giận lên một cái là vào bệnh viện.”
Tưởng Ly nghe xong câu này, không cần diễn tả cũng biết có bao nhiêu áy náy. Nhiêu Tôn đứng bên cạnh nhìn cô, cũng không biết nên nói những gì.
“Dù thế nào, con trở về được là tốt rồi.” Nhiêu Cẩn Hoài nhích người lên trên một chút, có hơi khó nhọc. Tưởng Ly vội vàng tiến tới đỡ ông. Nhiêu Tôn cũng tiến lên nâng đầu giường cao hơn một chút. Sau khi đã dựa vững vào đầu giường, Nhiêu Cẩn Hoài mới hỏi cô: “Mấy năm nay con đã đi đâu vậy?”
Tưởng Ly đặt đĩa hoa quả lên đầu giường, khẽ trả lời: “Con ạ, con đi du ngoạn bốn phương.”
Nghe xong câu này, Kiều Trân lập tức cảm thấy đau lòng, bà ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vậy thì nhất định đã chịu không ít khổ cực phải không? Con bé này, trước kia đâu có từng chịu khổ chứ.”
“Trời ơi bác gái, con đâu có mỏng manh như bác nói. Mấy năm nay con thu hoạch được rất nhiều. Trước kia ngày nào cũng ở lỳ trong phòng thực nghiệm, chỉ biết lý thuyết không có thực tiễn. Tuy rằng bây giờ ở trong tay con toàn là các phương thức hoang dại nhưng rất đáng quý, trong sách hầu như không có.” Tưởng Ly không kể về Thương Lăng, không kể về Đàm Diệu Minh. Theo thời gian, cô chỉ muốn cất kín khoảng thời gian đó trong lòng mình.
Kiều Trân nói: “Con nhạy cảm với mùi hương, có năng khiếu bẩm sinh, cho dù không đi du ngoạn bốn phương thì cũng đã là một miếng vàng rồi.” Sau đó bà thở dài: “Bác gái cũng biết tâm trạng con không vui, nhưng nếu bố mẹ con đã gửi gắm con cho hai bác, nếu hai bác chăm sóc con không tốt thì coi như không làm tròn nghĩa vụ với bạn “Bác gái, con không còn là trẻ con nữa, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn có sự chăm sóc tận tình của hai bác, đối xử với con như con gái ruột vậy, con rất cảm kích.”
Nhiêu Cẩn Hoài dựa vào đó, buồn thương: “Vận Thành… thật là đáng tiếc.”
Khi Tưởng Ly tới kịp bệnh viện, đúng lúc có một chiếc xe cấp cứu rú còi lướt ngang qua. Ngọn đèn đỏ sốt sắng nhấp nháy điên cuồng trên nóc xe hệt như màu máu đâm đỏ đôi mắt cô. Cửa xe vừa mở, các bác sỹ và y tá đã khẩn trương chạy tới di chuyển bệnh nhân. Trái tim của cô cứ đập thình thịch. Cô không suy nghĩ gì, lao tới trước hỏi: “Có phải Nhiêu Cẩn Hoài không?”
Không ai đoái hoài tới cô. Mọi người bận rộn tất bật lo cho bệnh nhân. Trong quá trình đó, Tưởng Ly cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của người bệnh, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Lao thẳng tới phòng điều dưỡng của khoa Hồi sức tích cực ICU, sau khi Tưởng Ly báo tên thì được cô y tá thông báo rằng thủ trưởng vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trước mắt đang nằm trong phòng bệnh đợi quan sát.
Nhiêu Cẩn Hoài, một nhân vật nổi danh trong nước, các huân huy chương quân đội có thể treo đầy nửa người và cũng là bố của Nhiêu Tôn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có mấy anh bạn đồng liêu hay cấp dưới tới thăm nom, cũng không có những hộp quà chất đầy khắp nơi, chỉ có một bó hoa được cắm rất tinh tế và một đĩa hoa quả đã gọt sẵn đặt ở đầu giường. Đối với việc này, Tưởng Ly không quá lạ lẫm. Nhiêu Cẩn Hoài là người kín đáo, chính trực, thừa hưởng tính cách giống hệt như ông nội Nhiêu Nghị Chí của Nhiêu Tôn. Bình thường ông rất ghét thói a dua nịnh hót, mỗi lần đến kỳ nghỉ lễ hoặc khi nhà có người ốm bệnh đều đóng kín cửa. Ngay cả ngày ông nội Nhiêu qua đời, nhà họ Nhiêu cũng tổ chức hết sức giản tiện.
Nhà họ Tôn dù là học vấn hay chính trị đều rất có truyền thống. Ông nội Nhiêu tốt nghiệp trường quân đội Hoàng Phố, xuất thân làm quân nhân, sau này trở thành một nhà cách mạng của thế hệ cũ. Ông sinh hai người con trai, hai người con gái, họ đều trở thành các sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa. Sau đó chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bố, họ cũng lần lượt đi theo chính trị. Ngoại trừ một người chú nhỏ của Nhiêu Tôn tên Nhiêu Cẩn Vũ.
Tập đoàn Hoa Lực chính do chú của Nhiêu Tôn một tay sáng lập. Năm xưa, ông nội Nhiêu sau khi biết con trai út của mình từ bỏ chính trị theo nghiệp kinh doanh đã rất phật lòng. Ông nội không bỏ ra một xu nào, bắt chú ấy phải tự mình vật lộn. Nhiêu Cẩn Hoài thương em trai, ông luôn lén lút giúp đỡ vào lúc chú ấy khó khăn nhất.
Nhiêu Cẩn Vũ không có con, bình thường luôn coi Nhiêu Tôn như con ruột của mình, thế nên một lòng muốn để lại Hoa Lực cho Nhiêu Tôn. Nói theo lời của chú ấy thì nếu năm xưa anh trai không hết lần này đến lần khác cứu tế đã không có chú ấy của ngày hôm nay, càng không có Hoa Lực.
Học lực của Nhiêu Tôn dĩ nhiên không cần nói. Anh học trường cũ của bố, sau đó lại ra nước ngoài du học, bảng thành tích vô cùng tuyệt vời, nhưng cũng rất nhiệt huyết với nghiệp làm ăn. Nhiêu Cẩn Hoài đương nhiên cũng không vui, cách làm cũng tương tự như bố mình năm đó, không cho phép bất kỳ mối quan hệ nào giúp đỡ anh.
Nhưng Nhiêu Tôn là cậu cháu được ông nội Nhiêu yêu quý nhất, dĩ nhiên ông nội sẽ nghĩ cách giúp đỡ thứ này thứ kia. Vì chuyện này, không ít lần Nhiêu Cẩn Hoài cãi vã với ông nội Nhiêu. Ông nội chân thành khuyên nhủ: Không khác gì một người bố cách biệt thế hệ, đời này bố cũng chỉ thiên vị một lần này mà thôi. Nhưng bố cũng chỉ giúp nó lôi kéo một vài mối quan hệ, còn việc làm ăn có thể thành công hay không còn phải xem Tôn Tôn nhà chúng ta có bản lĩnh không, có phải người sinh ra để làm ăn hay không.
Khi Tưởng Ly bước vào phòng bệnh, bên trong chỉ có Nhiêu Tôn và mẹ anh – Kiều Trân. Kiều Trân xuất thân từ một gia đình mấy đời có truyền thống học hành, tổ tiên lại còn có quan hệ nhiều đời với quốc mẫu Tống Khánh Linh*, tài hoa và khí chất bộc lộ một cách tự nhiên, thần thái khoan thai, thoải mái. Bó hoa ở đầu giường do chính bà chuẩn bị.
*Tống Khánh Linh: Người vợ thứ hai của Tôn Trung Sơn, một chiến sỹ chủ nghĩa cộng sản, người phụ nữ vĩ đại của thế kỷ XX nổi tiếng toàn thế giới, cả đời hiến dâng cho cách mạng.
Bà cắt bỏ những cành khiếm khuyết, động tác ung dung, thuần thục. Ánh nắng hắt xuống bộ xường xám bằng the Hương Vân* màu xanh dương mặt hồ. Cũng không biết là làn da bà đã tôn thêm sự cao quý cho bộ xường xám hay chính màu xanh ấy đã khiến da bà trắng nõn hơn. Cũng giống như sợi dây chuyền trân châu trên cổ bà, mềm mại, gần gũi.
*Đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Đĩa hoa quả dĩ nhiên do Nhiêu Tôn chuẩn bị, được cắt gọt tỉ mỉ, cho thấy người dùng dao có một khả năng không thể xem thường. Bình thường anh ngông cuồng ngạo nghễ, nhưng khi ở trước mặt bố thì bớt phóng túng hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly, Kiều Trân sững người. Nhiêu Cẩn Hoài đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại và cũng ngây ra giây lát.
Nhiêu Tôn đặt con dao gọt hoa quả xuống, đi tới trước, khẽ nói: “Anh còn tưởng em không chịu đến.” Cô chịu đến đây, trông anh kích động, cũng rất vui mừng.
Tưởng Ly không nhìn Nhiêu Tôn. Cô đi tới trước giường bệnh, cất giọng khô khốc chào một tiếng: “Bác trai, bác gái.”
“Hạ Hạ? Có đúng là con không?” Kiều Trân đặt chiếc kéo cắt hoa xuống, tiến lên nắm lấy tay cô. Bà kích động ngắm trái ngắm phải: “Bác và bác trai của con vẫn luôn rất nhớ con, cứ mong mãi không biết khi nào con có thể về nhà. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp con rồi. Tốt lắm, về được là tốt rồi.”
Nhiêu Cẩn Hoài tuy rằng vừa ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt có hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt. Ông nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, đừng đứng mãi.” Rồi ông ngước mắt lên nhìn Nhiêu Tôn: “Thằng nhóc này, còn không biết đường kéo ghế cho Hạ Hạ.”
“Vâng vâng.” Nhiêu Tôn chân dài tay dài, khẩn trương mang một chiếc ghế đến.
Sau khi Tưởng Ly ngồi xuống, Nhiêu Cẩn Hoài thở dài: “Con nói xem, con bỏ đi biền biệt mấy năm trời, không nhớ hai bác sao?”
“Con xin lỗi.”
Nhiêu Cẩn Hoài thật sự vừa giận vừa đau lòng, bèn chỉ tay vào cô: “Con ấy à.”
Tưởng Ly sợ làm ông nổi giận, vội vàng kéo tay ông xuống: “Tại con không hiểu chuyện, bác đừng giận. Con đã hỏi bác sỹ rồi, lần này sở dĩ bác phải cấp cứu là vì bệnh tim lại tái phát. Sau này bác không được kích động nữa.” Cô cầm lấy đĩa hoa quả, xiên một miếng kiwi đưa tới bên miệng ông: “Nghe nói bác phải đi cấp cứu, con sốt ruột tới đây mà chưa kịp mua quà gì. Miếng hoa quả này coi như con mượn để lấy lòng bác.”
Nhiêu Cẩn Hoài không vội ăn. Ông nhìn Kiều Trân và nói: “Bà xem đấy, cái miệng của Hạ Hạ lúc nào cũng ngọt như bôi mật vậy. Rõ ràng là nó sai trước, thế mà nó nói xong, tôi lại chẳng thấy giận gì nữa.”
Kiều Trân mỉm cười: “Để nó giơ miếng hoa quả mãi thế, ông đừng mải kích động.”
Nhiêu Cẩn Hoài đón lấy và nói: “Cơ thể thật sự sẽ có lúc không ổn, Hạ Hạ, chỉ cần có con ở bên cạnh, bác sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.”
“Phải đấy, Hạ Hạ à. Ban nãy bác còn ngồi nói chuyện với bác trai của con. Nếu có con ở đây, lần này làm gì nghiêm trọng tới mức phải đi cấp cứu.” Kiều Trân cảm thán.
Nhiêu Tôn ở bên kháng nghị: “Bố mẹ, sao bố mẹ nói cứ như con là người ngoài vậy?” Hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, cúc áo sơ mi cũng cài đầy đủ không thiếu chiếc nào, chứ không cởi vài cúc thể hiện sự bất kham của mình như mọi khi. Ở trước mặt Nhiêu Cẩn Hoài, Nhiêu Tôn trước nay luôn tuân thủ quy tắc. Anh không nói thì không sao, vừa lên tiếng Nhiêu Cẩn Hoài lại nổi cơn thịnh nổ: “Con còn mặt mũi để nói chuyện à? Bố hỏi con, sau khi tìm được Hạ Hạ vì sao con không đưa nó về nhà? Sao lại để nó bước chân vào Lục Môn, bước chân vào Skyline?”
“Vâng vâng vâng, bố, con sai rồi, sai rồi.” Nhiêu Tôn vội vàng xin lỗi.
Tưởng Ly nghe thấy rất rõ ràng: “Bác trai, lần này sở dĩ bác nhập viện không phải là vì con đấy chứ?”
Nhiêu Cẩn Hoài buông tiếng thở dài nặng nề. Kiều Trân kéo tay cô qua, vỗ nhẹ mấy cái: “Bác trai của con khoảng thời gian này cứ lu bù công việc, vốn dĩ không quá quan tâm tới những chuyện trong giới thương trường. Đến tận khi nhìn thấy buổi họp báo của tập đoàn Skyline có nhắc đến con, hai bác mới biết tình hình hiện tại của con. Bác trai con nghĩ không thông suốt, đấy, giận lên một cái là vào bệnh viện.”
Tưởng Ly nghe xong câu này, không cần diễn tả cũng biết có bao nhiêu áy náy. Nhiêu Tôn đứng bên cạnh nhìn cô, cũng không biết nên nói những gì.
“Dù thế nào, con trở về được là tốt rồi.” Nhiêu Cẩn Hoài nhích người lên trên một chút, có hơi khó nhọc. Tưởng Ly vội vàng tiến tới đỡ ông. Nhiêu Tôn cũng tiến lên nâng đầu giường cao hơn một chút. Sau khi đã dựa vững vào đầu giường, Nhiêu Cẩn Hoài mới hỏi cô: “Mấy năm nay con đã đi đâu vậy?”
Tưởng Ly đặt đĩa hoa quả lên đầu giường, khẽ trả lời: “Con ạ, con đi du ngoạn bốn phương.”
Nghe xong câu này, Kiều Trân lập tức cảm thấy đau lòng, bà ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vậy thì nhất định đã chịu không ít khổ cực phải không? Con bé này, trước kia đâu có từng chịu khổ chứ.”
“Trời ơi bác gái, con đâu có mỏng manh như bác nói. Mấy năm nay con thu hoạch được rất nhiều. Trước kia ngày nào cũng ở lỳ trong phòng thực nghiệm, chỉ biết lý thuyết không có thực tiễn. Tuy rằng bây giờ ở trong tay con toàn là các phương thức hoang dại nhưng rất đáng quý, trong sách hầu như không có.” Tưởng Ly không kể về Thương Lăng, không kể về Đàm Diệu Minh. Theo thời gian, cô chỉ muốn cất kín khoảng thời gian đó trong lòng mình.
Kiều Trân nói: “Con nhạy cảm với mùi hương, có năng khiếu bẩm sinh, cho dù không đi du ngoạn bốn phương thì cũng đã là một miếng vàng rồi.” Sau đó bà thở dài: “Bác gái cũng biết tâm trạng con không vui, nhưng nếu bố mẹ con đã gửi gắm con cho hai bác, nếu hai bác chăm sóc con không tốt thì coi như không làm tròn nghĩa vụ với bạn “Bác gái, con không còn là trẻ con nữa, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn có sự chăm sóc tận tình của hai bác, đối xử với con như con gái ruột vậy, con rất cảm kích.”
Nhiêu Cẩn Hoài dựa vào đó, buồn thương: “Vận Thành… thật là đáng tiếc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.